Chương 39: Cửa ải cuối năm
Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Ỷ có người giúp, hôm nay Liễu Sùng lấy tới mấy trăm cân hàng. Cũng bởi vì có Hoàng Thừa trông hàng giúp mình nên thời gian anh lấy hàng giảm đi rất nhiều. Rất nhanh Liễu Sùng đã lấy đủ hàng, đến chợ sáng thật sớm, chiếm được vị trí đẹp, tám chín mặt hàng vô cùng khoa trương chiếm hơn ba mét làm mấy anh em đồng nghiệp xung quanh nhìn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Phải biết rằng khi cận kề năm mới như bây giờ càng lấy nhiều hàng thì càng kiếm được nhiều tiền.
Hoàng Thừa cái gì cũng không biết, chỉ có thể trông cậy vào sự chỉ dạy tận tay của Liễu Sùng, hướng dẫn nó buôn bán. Mắt thấy càng ngày càng nhiều người đổ xô đi chợ sáng, Liễu Sùng chỉ kịp chỉ dạy nó cách dùng cân rồi gọi nó cùng nhau bóc đậu. Có người nhập hàng của một quán cơm gần đây mỗi ngày đều sẽ tới lấy đậu đã bóc, nếu lát nữa người tới mà đậu còn chưa bóc đủ thì chắc chắn sẽ đi nhà khác mua ngay. Liễu Sùng tất nhiên không chịu bị mất khách như vậy, nên ngày thường dù chỉ có một người bận rộn kiểu gì đi nữa cũng sẽ bớt chút thời gian để bóc đậu.
Gần đến cửa ải cuối năm thì việc buôn bán hết sức đông đúc, người mua rau tụ tập thành một đoàn, hai người vừa mới bóc được nửa túi đậu thì giờ buôn bán đã tới.
Trong lúc Liễu Sùng bận rộn thì Hoàng Thừa tiếp tục bóc đậu, lâu lâu sẽ đưa cho người mua túi nilon. Đám đông dần dần nhiều hơn, Liễu Sùng sẽ bảo Hoàng Thừa đưa túi nilon báo giá rồi nhìn chằm chằm hàng, để phòng ngừa khách nhân lúc đông đúc mà ăn hôi. Trong lúc đó anh bận rộn cân đo thu tiền, bận đến độ không rời tay được. Mà hết lần này đến lần khác càng bận càng loạn, rau cải có quá nhiều loại, Hoàng Thừa vẫn chưa nhớ hết được giá để báo hoặc báo sai giá nên có xảy ra chút chuyện nhỏ xen giữa, Liễu Sùng đành phải áy náy giải thích với người mua. Cũng may đều là khách quen cũ, bởi vì tin tưởng Liễu Sùng nên không so đo gì, nhưng chuyện đó lại làm Hoàng Thừa sợ hãi. Nó rất sợ lại báo sai giá mang lại phiền phức cho Liễu Sùng, nhưng Liễu Sùng lại không có trách cứ gì Hoàng Thừa, còn khích lệ nó. Thời điểm khách hỏi giá anh sẽ báo giá đồng thời với nó, lúc này Hoàng Thừa mới dần thả lỏng, sống chết nhồi nhét vào đầu, cuối cùng cũng thuộc làu làu giá cả của tất cả các mặt hàng.
Bận rộn một hồi lâu, chờ Hoàng Thừa dần thành thạo, hai người phân chia công việc hỗ trợ lẫn nhau, bắt đầu thấy được sự ăn ý, phối hợp không chê vào đâu được mà ứng phó với từng nhóm khách.
Buôn bán đông đúc không nên coi thường, hai người tiễn đưa từng đợt khách, chờ mãi mới có thời gian rảnh sửa sang sắp xếp lại rau quả, lúc này mới phát hiện hàng hơn ba mét giờ cũng không còn lại bao nhiêu, có thể bày những thứ còn lại lên xe ba bánh, nếu quản lý đô thị đuổi đến cũng dễ chạy đi.
Rõ ràng là trời rất lạnh mà hai người bận rộn đổ mồ hôi nhễ nhại. Hoàng Thừa lau mồ hôi rịn trên trán, có chút khó tin nhìn mấy chục cân rau củ còn lại mà cảm khái: “Bán được cũng nhanh quá đi.”
Liễu Sùng đang đếm tiền, nghe vậy nói: “Sắp hết năm rồi, cũng thường.”
Hoàng Thừa nhìn anh, sau đó nhìn số tiền, hỏi: “Kiếm được bao nhiêu.”
Liễu Sùng rút ra sáu tờ 100 tệ xem như là tiền vốn, còn lại đều là tiền lời. Anh dùng ngón giữa thon dài cùng với ngón áp út kẹp tiền đếm đếm, xong lại móc đống tiền bị nhét cứng ngắc trong túi đeo eo ra đếm. Đếm xong mới bỏ tiền lại vào túi, nhìn về phía Hoàng Thừa: “Hơn bốn trăm, mấy thứ còn dư lại chắc cũng bán được tầm một hai trăm tệ, hôm nay đại khái buổi trưa có thể về nhà.”
Hoàng Thừa kinh ngạc: “Kiếm nhiều như vậy mà còn có thể về sớm? Không tồi nha.”
Nhưng Liễu Sùng không hài lòng lắm: “Vẫn còn kém, mấy trăm cân hàng chỉ kiếm được năm sáu trăm, không thể nào so với mấy người hơn một trăm cân kiếm được hai ba trăm.”
Hoàng Thừa tò mò hỏi: “Sao người khác có thể kiếm được nhiều như vậy?”
“Giá của chúng ta thấp, giá ở sạp trong chợ ít nhất phải cao hơn gấp đôi chúng ta.” Liễu Sùng nói: “Đến chợ sáng chỉ có thể bán nhanh nhưng lời ít.”
Hoàng Thừa suy nghĩ một chút, bảo: “Vậy thì lấy thêm nhiều hàng hơn đi, bán tốt như vậy, nếu chúng ta lấy tám chín trăm cân thì có thể kiếm ít nhất một ngàn tệ.”
Liễu Sùng nhìn nó nói: “Lấy rồi bán cho ai, có thể bán hết mấy trăm cân hàng này đã may lắm rồi, đi mua hai cái bánh bao về ăn đi.” Vừa nói vừa mò lấy 10 tệ đưa cho Hoàng Thừa.
Hoàng Thừa không nói thêm gì, nhận tiền đi mua bánh bao.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, đảo mắt Hoàng Thừa đã đi theo Liễu Sùng buôn bán gần mười ngày. Trong khoảng thời gian này tình huống Liễu Sùng lo lắng là Hoàng Thừa sẽ nổi nóng với khách không xảy ra, nó còn học được cách cân hàng cùng mấy câu khen với khách rau nhà mình ngon sạch rẻ như thế nào để giữ khách. Biểu hiện với việc bán rau tỏ ra rất nhiệt tình, vì thế Liễu Sùng mua thêm một cái cân nữa, cho thêm một cái thúng định để cho nó tự lập quầy bán. Thế mà Hoàng Thừa lại không muốn, bộ dạng là muốn làm không công buôn bán phụ anh. Liễu Sùng tất nhiên sẽ không lợi dụng chuyện này, mỗi lần kiếm tiền đều sẽ chia một nửa cho Hoàng Thừa. Hoàng Thừa sống chết không nhận, bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định tiền kiếm được mỗi ngày sẽ chia một phần ba cho Hoàng Thừa. Lúc này nó mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng mà là định tiết kiệm tiền trả lại cho bọn Liễu Sùng.
Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, càng gần đến thời điểm cuối năm chuyện buôn bán càng tốt, hàng hóa trong chợ đầu mối cũng phải nhanh tay mà giành giật. Hai người không thể không đổi thành ba giờ ra cửa, nếu không nhỡ đi trễ thì không còn hàng để lấy.
Dậy quá sớm, buôn bán lại đắt khách, sau một ngày bận rộn, đừng nói Hoàng Thừa mới bước vào làm còn chưa kịp thích ứng với việc thay đổi giờ giấc, ngay cả Liễu Sùng cũng có chút không chịu nổi. May mà làm ăn khấm khá, dọn quầy sớm, thời gian này ít khi bị dư lại hàng, mỗi ngày chạy kịp chợ sáng là sẽ bán sạch hàng, chưa tới buổi trưa đã có thể về nhà.
Hoàng Thừa vừa về đến nhà là ngã đầu ngủ, còn Liễu Sùng thì giúp Trình Ương chăm sóc con, đút con ăn no, tha tã bị tiểu ướt. Sau khi Trình Ương dỗ con ngủ say liền thân mật dựa sát vào nhau trên ghế sofa, lên kế hoạch sắm đồ tết cho năm mới.
Vì là lần đầu tiên cả hai cùng nhau đón Tết nên không biết mua gì, đành phải lên mạng tìm hiểu, nhưng hóa ra ăn tết không phức tạp như trong tưởng tượng của bọn họ. Mua ít hạt dưa, đậu phộng, kẹo trái cây, quan trọng nhất là các món ăn, gà vịt, thịt cá là không thể thiếu, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho đồ ăn trong suốt mùa tết. Hai người lần lượt liệt kê danh sách và công thức nấu ăn cần thiết, ngày mai đi bán sẵn tiện sẽ mua đồ tết.
Liễu Sùng ôm lấy Trình Ương từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, nhìn nôi nói: “Con trai sắp trăm ngày rồi.”
Trình Ương khẽ ừm, đột nhiên có chút phiền muộn. Dù sao bọn họ ở thành phố này cũng không có người thân bạn bè, không có người nào để mời thì không nói làm gì, giờ ngay cả hộ khẩu thường trú cũng không có. Mình không có thẻ căn cước, con mình cũng không có giấy tờ tùy thân gì. Ngay cả việc đứa nhỏ là con của hai người bọn họ cũng không thể nói ra, tiệc trăm ngày này cũng không cần thiết: “Anh có tính toán gì không.”
Tiệc mừng 100 ngày (백일 잔치) do cha mẹ của em bé tổ chức, nơi gia đình và bạn bè quây quần để kỷ niệm một cột mốc quan trọng.
Liễu Sùng đã suy nghĩ rất lâu về bữa tiệc trăm ngày này, lúc này được hỏi, anh không chút do dự đáp: “Đương nhiên là có, đến lúc đó chúng ta chụp một vài bức ảnh gia đình ba người, sau đó ra quán làm một bữa thật ngon, mua thêm cho con trai một chiếc khóa trường thọ, em thấy thế nào?”
Khóa trường thọ là biểu tượng chúc lành, khỏe mạnh, cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất. Thường dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi. Mong các em khỏe mạnh, ăn ngoan chóng lớn và xua đuổi tà ma, tránh bệnh tật ốm đau.
Sự u sầu của Trình Ương biến mất sau khi nghe những lời đó, cậu lưu luyến cọ cằm Liễu Sùng, trong nháy mắt có cảm giác cho dù không có người thân hay bạn bè, chỉ cần Liễu Sùng và con trai là đủ, còn chuyện hộ khẩu, cứ từ từ đi.
Liễu Sùng hôn trán Trình Ương, có chút buồn ngủ ôm cậu dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Hoàng Thừa ngủ một giấc đến chiều, sau khi tỉnh lại thì mắc đi vệ sinh. Nó mặc quần áo, kéo cửa vào nhà vệ sinh, vừa đi ra ngoài thì thấy cảnh tượng Liễu Sùng đang nằm trên sofa, đắp chăn gối đầu lên đùi Trình Ương ngủ. Nó dừng bước, đứng ở cửa tiến không được mà lùi cũng không xong, tình cờ đụng phải ánh mắt của Trình Ương ngẩng lên khi nghe thấy động tĩnh. Thần sắc cậu thản nhiên, tay vỗ trên vai Liễu Sùng cũng không lấy ra, “Tỉnh rồi à, trong bếp có đồ ăn đó, tự cậu hâm lại đi.”
Hoàng Thừa ừ một tiếng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm trong đó mà lòng không bình tĩnh nổi, rõ ràng bị cảnh tượng lúc nãy làm cho sốc ngu người. Lúc trước Hoàng Thừa chưa bao giờ nhìn quan hệ bọn họ về hướng đó, dù sao thì Liễu Sùng cũng có con trai rồi, nhất định là có phụ nữ. Dù cho đến giờ nó chưa nhìn thấy người gọi là mẹ đứa bé, nhưng bé còn nhỏ như vậy, mặc kệ mẹ bé có bỏ đi thì Liễu Sùng cũng không thể trong thời gian ngắn thay đổi.
Vì vậy ngày thường hai người có cử chỉ thân mật, còn ngủ chung một phòng thì Hoàng Thừa cũng chưa từng xem hai người là loại quan hệ đó, chỉ cho là quan hệ anh em bọn họ rất thân thiết. Nó còn hết sức cảm động vì hai người nhường lại một căn phòng cho nó ngủ một mình. Giờ xem ra quan hệ giữa hai người quả thật không bình thường chút nào.
Nào có ai ngủ trên ghế sofa mà còn nằm lên đùi người khác!
Vì vậy Hoàng Thừa lần đầu tiên có tâm sự, trong lòng luôn cảm thấy có chút vướng mắc.
Đêm nay đi lấy hàng, dọc đường đi biểu hiện của Hoàng Thừa rất khác thường, vô cùng yên lặng, còn luôn len lén nhìn Liễu Sùng. Liễu Sùng đã sớm phát hiện, cũng biết ánh mắt nó có sự quái dị không nói được, nhưng sáng sớm nên anh không muốn nói nhiều, chờ đến lúc bán hết rau mới trêu chọc nói: “Có gì thì nói thẳng đi, che che giấu giấu mãi thế cậu không thấy khó chịu hả?”
Hoàng Thừa liếc anh một cái, mặt vặn vẹo ném mấy hạt đậu vào trong túi, miệng há ra lại ngậm chặt lại không nói gì, nhìn có vẻ khó xử. Liễu Sùng cũng không giục nó, dù sao người này kiểu gì cũng không nín được, vì thế anh tiếp tục ngồi bóc đậu. Đợi một lúc sau Hoàng Thừa nặn ra vẻ mặt vô cảm hỏi: “Anh với Trình Ương… cái đó… như trai gái… quan hệ như vậy hả?”
Liễu Sùng nghe hiểu ý nó nhưng trong lòng lại cười thầm đắc ý, biết rõ còn hỏi vặn lại nó: “Quan hệ gì cơ?”
Hoàng Thừa có hơi xấu hổ khi phải mở lời. Nó nhìn xung quanh một lát, sau đó không nhịn được nói: “Anh hiểu mà, sao còn bắt tôi nói rõ ra làm gì.”
Liễu Sùng cười, tiếp tục bóc đậu, trả lời: “Như những gì cậu nghĩ, sao, kinh tởm à?”
Hoàng Thừa nhận được câu trả lời chính xác thì trong lòng lại nhẹ nhõm: “Chỉ cảm thấy lạ thôi, không có ghê tởm.”
Liễu Sùng nhướng mày, không để bụng, cho dù đầu đỏ cảm thấy khó chịu anh cũng không thấy gì. Anh chỉ nóng lòng muốn tuyên bố cho mọi người biết Trình Ương là của anh, nào quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao. Nhưng anh lại đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, trong sạch của cậu thì sao? Có muốn đòi lại không.”
“Tất nhiên có! Làm sao có thể mà bỏ qua cho bọn họ được.” Hoàng Thừa lập tức hăng hái: “Chừng nào đi.”
“Ngày mai bán xong rau rồi đi, tí nữa về mua đồ tết đã, cậu có đi không?”
Hoàng Thừa không trả lời thẳng mà hỏi: “Có dẫn Màn Thầu theo không?”
Liễu Sùng bị nó nói mới nhớ, có chút hiếu kỳ: “Hình như cậu rất thích con nít nha.”
Tai Hoàng Thừa đỏ lên, không trả lời.
Nó quả thật rất thích Màn Thầu, nó cũng từng có một người em trai, không may đã đi theo cha mẹ. Cho nên không hiểu sao nó rất thích Màn Thầu, bé giống như em trai nó vậy, nó rất muốn chăm sóc cho nhóc thật tốt. Dĩ nhiên Hoàng Thừa sẽ không nói lời này ra, không thể để bọn họ biết nó coi Màn Thầu là em trai nó, không thì sẽ bị hai tên tuổi tác xấp xỉ kia chiếm tiện nghi mất.
Hai người tuỳ tiện bán nốt chỗ hàng còn dư lại rồi về nhà mua đồ tết.
Không khí năm mới càng ngày càng rộn ràng, trên đường lớn hết sức nhộn nhịp, hôm sau hai người bán xong liền chạy đi tìm đám người kia tính sổ.
Beta by anh Cún
______________________________
Ỷ có người giúp, hôm nay Liễu Sùng lấy tới mấy trăm cân hàng. Cũng bởi vì có Hoàng Thừa trông hàng giúp mình nên thời gian anh lấy hàng giảm đi rất nhiều. Rất nhanh Liễu Sùng đã lấy đủ hàng, đến chợ sáng thật sớm, chiếm được vị trí đẹp, tám chín mặt hàng vô cùng khoa trương chiếm hơn ba mét làm mấy anh em đồng nghiệp xung quanh nhìn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Phải biết rằng khi cận kề năm mới như bây giờ càng lấy nhiều hàng thì càng kiếm được nhiều tiền.
Hoàng Thừa cái gì cũng không biết, chỉ có thể trông cậy vào sự chỉ dạy tận tay của Liễu Sùng, hướng dẫn nó buôn bán. Mắt thấy càng ngày càng nhiều người đổ xô đi chợ sáng, Liễu Sùng chỉ kịp chỉ dạy nó cách dùng cân rồi gọi nó cùng nhau bóc đậu. Có người nhập hàng của một quán cơm gần đây mỗi ngày đều sẽ tới lấy đậu đã bóc, nếu lát nữa người tới mà đậu còn chưa bóc đủ thì chắc chắn sẽ đi nhà khác mua ngay. Liễu Sùng tất nhiên không chịu bị mất khách như vậy, nên ngày thường dù chỉ có một người bận rộn kiểu gì đi nữa cũng sẽ bớt chút thời gian để bóc đậu.
Gần đến cửa ải cuối năm thì việc buôn bán hết sức đông đúc, người mua rau tụ tập thành một đoàn, hai người vừa mới bóc được nửa túi đậu thì giờ buôn bán đã tới.
Trong lúc Liễu Sùng bận rộn thì Hoàng Thừa tiếp tục bóc đậu, lâu lâu sẽ đưa cho người mua túi nilon. Đám đông dần dần nhiều hơn, Liễu Sùng sẽ bảo Hoàng Thừa đưa túi nilon báo giá rồi nhìn chằm chằm hàng, để phòng ngừa khách nhân lúc đông đúc mà ăn hôi. Trong lúc đó anh bận rộn cân đo thu tiền, bận đến độ không rời tay được. Mà hết lần này đến lần khác càng bận càng loạn, rau cải có quá nhiều loại, Hoàng Thừa vẫn chưa nhớ hết được giá để báo hoặc báo sai giá nên có xảy ra chút chuyện nhỏ xen giữa, Liễu Sùng đành phải áy náy giải thích với người mua. Cũng may đều là khách quen cũ, bởi vì tin tưởng Liễu Sùng nên không so đo gì, nhưng chuyện đó lại làm Hoàng Thừa sợ hãi. Nó rất sợ lại báo sai giá mang lại phiền phức cho Liễu Sùng, nhưng Liễu Sùng lại không có trách cứ gì Hoàng Thừa, còn khích lệ nó. Thời điểm khách hỏi giá anh sẽ báo giá đồng thời với nó, lúc này Hoàng Thừa mới dần thả lỏng, sống chết nhồi nhét vào đầu, cuối cùng cũng thuộc làu làu giá cả của tất cả các mặt hàng.
Bận rộn một hồi lâu, chờ Hoàng Thừa dần thành thạo, hai người phân chia công việc hỗ trợ lẫn nhau, bắt đầu thấy được sự ăn ý, phối hợp không chê vào đâu được mà ứng phó với từng nhóm khách.
Buôn bán đông đúc không nên coi thường, hai người tiễn đưa từng đợt khách, chờ mãi mới có thời gian rảnh sửa sang sắp xếp lại rau quả, lúc này mới phát hiện hàng hơn ba mét giờ cũng không còn lại bao nhiêu, có thể bày những thứ còn lại lên xe ba bánh, nếu quản lý đô thị đuổi đến cũng dễ chạy đi.
Rõ ràng là trời rất lạnh mà hai người bận rộn đổ mồ hôi nhễ nhại. Hoàng Thừa lau mồ hôi rịn trên trán, có chút khó tin nhìn mấy chục cân rau củ còn lại mà cảm khái: “Bán được cũng nhanh quá đi.”
Liễu Sùng đang đếm tiền, nghe vậy nói: “Sắp hết năm rồi, cũng thường.”
Hoàng Thừa nhìn anh, sau đó nhìn số tiền, hỏi: “Kiếm được bao nhiêu.”
Liễu Sùng rút ra sáu tờ 100 tệ xem như là tiền vốn, còn lại đều là tiền lời. Anh dùng ngón giữa thon dài cùng với ngón áp út kẹp tiền đếm đếm, xong lại móc đống tiền bị nhét cứng ngắc trong túi đeo eo ra đếm. Đếm xong mới bỏ tiền lại vào túi, nhìn về phía Hoàng Thừa: “Hơn bốn trăm, mấy thứ còn dư lại chắc cũng bán được tầm một hai trăm tệ, hôm nay đại khái buổi trưa có thể về nhà.”
Hoàng Thừa kinh ngạc: “Kiếm nhiều như vậy mà còn có thể về sớm? Không tồi nha.”
Nhưng Liễu Sùng không hài lòng lắm: “Vẫn còn kém, mấy trăm cân hàng chỉ kiếm được năm sáu trăm, không thể nào so với mấy người hơn một trăm cân kiếm được hai ba trăm.”
Hoàng Thừa tò mò hỏi: “Sao người khác có thể kiếm được nhiều như vậy?”
“Giá của chúng ta thấp, giá ở sạp trong chợ ít nhất phải cao hơn gấp đôi chúng ta.” Liễu Sùng nói: “Đến chợ sáng chỉ có thể bán nhanh nhưng lời ít.”
Hoàng Thừa suy nghĩ một chút, bảo: “Vậy thì lấy thêm nhiều hàng hơn đi, bán tốt như vậy, nếu chúng ta lấy tám chín trăm cân thì có thể kiếm ít nhất một ngàn tệ.”
Liễu Sùng nhìn nó nói: “Lấy rồi bán cho ai, có thể bán hết mấy trăm cân hàng này đã may lắm rồi, đi mua hai cái bánh bao về ăn đi.” Vừa nói vừa mò lấy 10 tệ đưa cho Hoàng Thừa.
Hoàng Thừa không nói thêm gì, nhận tiền đi mua bánh bao.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, đảo mắt Hoàng Thừa đã đi theo Liễu Sùng buôn bán gần mười ngày. Trong khoảng thời gian này tình huống Liễu Sùng lo lắng là Hoàng Thừa sẽ nổi nóng với khách không xảy ra, nó còn học được cách cân hàng cùng mấy câu khen với khách rau nhà mình ngon sạch rẻ như thế nào để giữ khách. Biểu hiện với việc bán rau tỏ ra rất nhiệt tình, vì thế Liễu Sùng mua thêm một cái cân nữa, cho thêm một cái thúng định để cho nó tự lập quầy bán. Thế mà Hoàng Thừa lại không muốn, bộ dạng là muốn làm không công buôn bán phụ anh. Liễu Sùng tất nhiên sẽ không lợi dụng chuyện này, mỗi lần kiếm tiền đều sẽ chia một nửa cho Hoàng Thừa. Hoàng Thừa sống chết không nhận, bàn tới bàn lui, cuối cùng quyết định tiền kiếm được mỗi ngày sẽ chia một phần ba cho Hoàng Thừa. Lúc này nó mới miễn cưỡng nhận lấy, nhưng mà là định tiết kiệm tiền trả lại cho bọn Liễu Sùng.
Chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, càng gần đến thời điểm cuối năm chuyện buôn bán càng tốt, hàng hóa trong chợ đầu mối cũng phải nhanh tay mà giành giật. Hai người không thể không đổi thành ba giờ ra cửa, nếu không nhỡ đi trễ thì không còn hàng để lấy.
Dậy quá sớm, buôn bán lại đắt khách, sau một ngày bận rộn, đừng nói Hoàng Thừa mới bước vào làm còn chưa kịp thích ứng với việc thay đổi giờ giấc, ngay cả Liễu Sùng cũng có chút không chịu nổi. May mà làm ăn khấm khá, dọn quầy sớm, thời gian này ít khi bị dư lại hàng, mỗi ngày chạy kịp chợ sáng là sẽ bán sạch hàng, chưa tới buổi trưa đã có thể về nhà.
Hoàng Thừa vừa về đến nhà là ngã đầu ngủ, còn Liễu Sùng thì giúp Trình Ương chăm sóc con, đút con ăn no, tha tã bị tiểu ướt. Sau khi Trình Ương dỗ con ngủ say liền thân mật dựa sát vào nhau trên ghế sofa, lên kế hoạch sắm đồ tết cho năm mới.
Vì là lần đầu tiên cả hai cùng nhau đón Tết nên không biết mua gì, đành phải lên mạng tìm hiểu, nhưng hóa ra ăn tết không phức tạp như trong tưởng tượng của bọn họ. Mua ít hạt dưa, đậu phộng, kẹo trái cây, quan trọng nhất là các món ăn, gà vịt, thịt cá là không thể thiếu, hơn nữa còn phải chuẩn bị cho đồ ăn trong suốt mùa tết. Hai người lần lượt liệt kê danh sách và công thức nấu ăn cần thiết, ngày mai đi bán sẵn tiện sẽ mua đồ tết.
Liễu Sùng ôm lấy Trình Ương từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, nhìn nôi nói: “Con trai sắp trăm ngày rồi.”
Trình Ương khẽ ừm, đột nhiên có chút phiền muộn. Dù sao bọn họ ở thành phố này cũng không có người thân bạn bè, không có người nào để mời thì không nói làm gì, giờ ngay cả hộ khẩu thường trú cũng không có. Mình không có thẻ căn cước, con mình cũng không có giấy tờ tùy thân gì. Ngay cả việc đứa nhỏ là con của hai người bọn họ cũng không thể nói ra, tiệc trăm ngày này cũng không cần thiết: “Anh có tính toán gì không.”
Tiệc mừng 100 ngày (백일 잔치) do cha mẹ của em bé tổ chức, nơi gia đình và bạn bè quây quần để kỷ niệm một cột mốc quan trọng.
Liễu Sùng đã suy nghĩ rất lâu về bữa tiệc trăm ngày này, lúc này được hỏi, anh không chút do dự đáp: “Đương nhiên là có, đến lúc đó chúng ta chụp một vài bức ảnh gia đình ba người, sau đó ra quán làm một bữa thật ngon, mua thêm cho con trai một chiếc khóa trường thọ, em thấy thế nào?”
Khóa trường thọ là biểu tượng chúc lành, khỏe mạnh, cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất. Thường dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi. Mong các em khỏe mạnh, ăn ngoan chóng lớn và xua đuổi tà ma, tránh bệnh tật ốm đau.
Sự u sầu của Trình Ương biến mất sau khi nghe những lời đó, cậu lưu luyến cọ cằm Liễu Sùng, trong nháy mắt có cảm giác cho dù không có người thân hay bạn bè, chỉ cần Liễu Sùng và con trai là đủ, còn chuyện hộ khẩu, cứ từ từ đi.
Liễu Sùng hôn trán Trình Ương, có chút buồn ngủ ôm cậu dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Hoàng Thừa ngủ một giấc đến chiều, sau khi tỉnh lại thì mắc đi vệ sinh. Nó mặc quần áo, kéo cửa vào nhà vệ sinh, vừa đi ra ngoài thì thấy cảnh tượng Liễu Sùng đang nằm trên sofa, đắp chăn gối đầu lên đùi Trình Ương ngủ. Nó dừng bước, đứng ở cửa tiến không được mà lùi cũng không xong, tình cờ đụng phải ánh mắt của Trình Ương ngẩng lên khi nghe thấy động tĩnh. Thần sắc cậu thản nhiên, tay vỗ trên vai Liễu Sùng cũng không lấy ra, “Tỉnh rồi à, trong bếp có đồ ăn đó, tự cậu hâm lại đi.”
Hoàng Thừa ừ một tiếng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm trong đó mà lòng không bình tĩnh nổi, rõ ràng bị cảnh tượng lúc nãy làm cho sốc ngu người. Lúc trước Hoàng Thừa chưa bao giờ nhìn quan hệ bọn họ về hướng đó, dù sao thì Liễu Sùng cũng có con trai rồi, nhất định là có phụ nữ. Dù cho đến giờ nó chưa nhìn thấy người gọi là mẹ đứa bé, nhưng bé còn nhỏ như vậy, mặc kệ mẹ bé có bỏ đi thì Liễu Sùng cũng không thể trong thời gian ngắn thay đổi.
Vì vậy ngày thường hai người có cử chỉ thân mật, còn ngủ chung một phòng thì Hoàng Thừa cũng chưa từng xem hai người là loại quan hệ đó, chỉ cho là quan hệ anh em bọn họ rất thân thiết. Nó còn hết sức cảm động vì hai người nhường lại một căn phòng cho nó ngủ một mình. Giờ xem ra quan hệ giữa hai người quả thật không bình thường chút nào.
Nào có ai ngủ trên ghế sofa mà còn nằm lên đùi người khác!
Vì vậy Hoàng Thừa lần đầu tiên có tâm sự, trong lòng luôn cảm thấy có chút vướng mắc.
Đêm nay đi lấy hàng, dọc đường đi biểu hiện của Hoàng Thừa rất khác thường, vô cùng yên lặng, còn luôn len lén nhìn Liễu Sùng. Liễu Sùng đã sớm phát hiện, cũng biết ánh mắt nó có sự quái dị không nói được, nhưng sáng sớm nên anh không muốn nói nhiều, chờ đến lúc bán hết rau mới trêu chọc nói: “Có gì thì nói thẳng đi, che che giấu giấu mãi thế cậu không thấy khó chịu hả?”
Hoàng Thừa liếc anh một cái, mặt vặn vẹo ném mấy hạt đậu vào trong túi, miệng há ra lại ngậm chặt lại không nói gì, nhìn có vẻ khó xử. Liễu Sùng cũng không giục nó, dù sao người này kiểu gì cũng không nín được, vì thế anh tiếp tục ngồi bóc đậu. Đợi một lúc sau Hoàng Thừa nặn ra vẻ mặt vô cảm hỏi: “Anh với Trình Ương… cái đó… như trai gái… quan hệ như vậy hả?”
Liễu Sùng nghe hiểu ý nó nhưng trong lòng lại cười thầm đắc ý, biết rõ còn hỏi vặn lại nó: “Quan hệ gì cơ?”
Hoàng Thừa có hơi xấu hổ khi phải mở lời. Nó nhìn xung quanh một lát, sau đó không nhịn được nói: “Anh hiểu mà, sao còn bắt tôi nói rõ ra làm gì.”
Liễu Sùng cười, tiếp tục bóc đậu, trả lời: “Như những gì cậu nghĩ, sao, kinh tởm à?”
Hoàng Thừa nhận được câu trả lời chính xác thì trong lòng lại nhẹ nhõm: “Chỉ cảm thấy lạ thôi, không có ghê tởm.”
Liễu Sùng nhướng mày, không để bụng, cho dù đầu đỏ cảm thấy khó chịu anh cũng không thấy gì. Anh chỉ nóng lòng muốn tuyên bố cho mọi người biết Trình Ương là của anh, nào quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn mình ra sao. Nhưng anh lại đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, trong sạch của cậu thì sao? Có muốn đòi lại không.”
“Tất nhiên có! Làm sao có thể mà bỏ qua cho bọn họ được.” Hoàng Thừa lập tức hăng hái: “Chừng nào đi.”
“Ngày mai bán xong rau rồi đi, tí nữa về mua đồ tết đã, cậu có đi không?”
Hoàng Thừa không trả lời thẳng mà hỏi: “Có dẫn Màn Thầu theo không?”
Liễu Sùng bị nó nói mới nhớ, có chút hiếu kỳ: “Hình như cậu rất thích con nít nha.”
Tai Hoàng Thừa đỏ lên, không trả lời.
Nó quả thật rất thích Màn Thầu, nó cũng từng có một người em trai, không may đã đi theo cha mẹ. Cho nên không hiểu sao nó rất thích Màn Thầu, bé giống như em trai nó vậy, nó rất muốn chăm sóc cho nhóc thật tốt. Dĩ nhiên Hoàng Thừa sẽ không nói lời này ra, không thể để bọn họ biết nó coi Màn Thầu là em trai nó, không thì sẽ bị hai tên tuổi tác xấp xỉ kia chiếm tiện nghi mất.
Hai người tuỳ tiện bán nốt chỗ hàng còn dư lại rồi về nhà mua đồ tết.
Không khí năm mới càng ngày càng rộn ràng, trên đường lớn hết sức nhộn nhịp, hôm sau hai người bán xong liền chạy đi tìm đám người kia tính sổ.