Chương 3:
Tùng Ngu là người ở gần sân khấu nhất, cô đã chứng kiến mọi thứ một cách rõ ràng. Giết hại, bạo lực và đẫm máu.Đồng tử của cô co rút lại, những sợi lông trên khắp cơ thể cô ấy dựng đứng. Bản năng trong cơ thể khiến cô muốn chạy thật nhanh. Cô loạng choạng bước xuống cuối bậc thang để cất máy ảnh đi.Nhưng cô lại vừa vặn thấy ống kính.Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua. Chỉ một cái liếc mắt... đã thay đổi hoàn toàn số phận của cô.Cô nhìn thấy sân khấu trong khung hình.Một bố cục hoàn hảo, giống như phác họa một bức tranh đen tối của phim điện ảnh. Đèn Neon và kẻ giết người, adrenaline và cái chết.Trong giây tiếp theo, cô gần như không nhận ra mình đang làm gì, đã ôm chiếc máy cồng kềnh và lặng lẽ trốn trong góc khuất của bậc thang.Sau đó bằng cách khéo léo, với một góc khuất và lắt léo, máy quay nhắm thẳng vào sân khấu.Chính bản năng của người đạo diễn đã điều khiển cơ thể cô vào lúc này. Cô không hề tắt máy quay.Kẻ giết người trên sân khấu giống như một con thú không ngừng nghỉ.Vừa tiếp tục dùng súng bắn khán giả, hắn vừa khản giọng hét: "Tất cả mọi người nằm xuống cho tôi. Đứa nào dám đứng lên, lão tử liền cho nó ăn đạn!!"Dưới khán đài hoảng hốt không dứt. Lúc đầu, khán giả la hét kinh hoàng, họ chạy tán loạn và hoảng loạn chạy về phía lối ra của rạp.Nhưng tất cả các cửa đều bị khóa. Sau đó, họ mới phát hiện ra các nhân viên bảo vệ tại địa điểm đã ngã xuống đất, bất tỉnh.Một sự im lặng chết chóc khó chịu lơ lửng trong không khí.Một bàn tay bị cắt đứt đầy máu treo bên cạnh sân khấu. Một hàng lỗ đạn không đều trên khung sắt, như thể bị răng cưa của cá mập cắn nát. Máy quay lia chậm, ghi lại cảnh tượng kinh dị đến nghẹt thở này.Bộ não của Tùng Ngu đang hoạt động hết công suất.Sợ không? Chắc chắn là sợ rồi.Nhưng tay cô vẫn vững vàng, tư thế cũng cực kỳ tập trung. Không khác gì trên phim trường.Đương nhiên, cô biết hiện tại mình có nhiều nguy hiểm cỡ nào. Cô ở gần sân khấu đến nỗi một viên đạn xuyên tim sẽ chờ đợi cô nếu cô bị phát hiện.Nhưng nếu ca sĩ chính thực sự là con trai của công tước, thì...Đây có thể là một vụ tấn công khủng bố đã được lên kế hoạch từ lâu.Cô đã quay được một đầu mối quan trọng.Ba ca sĩ khác đã bị bắn và gục xuống, bất tỉnh.Chỉ có ca sĩ chính vẫn đang quỳ trong vũng máu của người bạn đồng hành, họng súng lạnh như băng đặt áp sát huyệt thái dương của cậu ta. Cậu ấy cúi thấp đầu, nửa khuôn mặt tuấn tú, vẫn điềm đạm đáng yêu.Hung thủ đứng phía sau cậu ấy, những ngón tay của ông ta khẽ giật giật vì phấn khích. Giống như một con dã thú mất kiểm soát, nó không thể chờ đợi để cắn đứt cổ họng của con chim và rút từng chiếc cánh quý giá của con chim ra.Tùng Ngu lại yên lặng lia máy quay ra xa sân khấu, muốn kiểm tra xem khán giả có bị thương hay không.Đột nhiên, cô dường như nhìn thấy thứ gì đó ở rìa ống kính——Tầng hai. Khu VIP.Sau tấm rèm, một người đàn ông chậm rãi đứng dậy.Giữa ánh sáng và bóng tối, thứ đầu tiên được quay vào ống kính là một tia lửa nhỏ.Hắn kẹp một điếu thuốc chưa cháy giữa các đầu ngón tay.Ánh nến lung linh chiếu thân ảnh hắn trên tấm rèm vàng sẫm. Một cái bóng cực lớn lơ lửng trên tường, giống như một con dã thú ngủ say trong bóng tối, vô cùng kiên nhẫn vươn móng vuốt sắc nhọn ra.Sau đó, cô nghe thấy một số loại âm thanh bốp nhỏ.Vũ khí sắc bén chém xuyên qua không khí.Cô nhanh chóng mang theo ống kính quay trở lại sân khấu.Trong chớp mắt, mọi thứ đã là một định cục.Kẻ giết người đã chết. Ông ta ngã xuống đất và co giật như một con sâu bướm tội nghiệp.Một phát bắn thẳng vào trán ông ta.Ca sĩ chính gục xuống một bên, run rẩy, mở to mắt nhìn xác chết.Người đàn ông vẫn bình tĩnh dựa vào lan can tầng hai, tay trái cầm khẩu súng đã bị trấn áp.Hắn nhìn ca sĩ chính trẻ tuổi và khẽ gật đầu chào.Người này mặc vest và đi giày da, thắt cà vạt đen, trên ngực có một bông hồng.Đây phải là trang phục văn minh nhất, nhưng từ văn minh dường như không liên quan gì đến hắn.Chỉ bởi vì hắn sinh ra với khuôn mặt hoang dã phóng túng, đường nét như đao, giống báo gấm, từng tấc cơ bắp đều căng đến mức chặt nhất. Anh tuấn đến mức tận cùng, ngược lại làm cho người ta không dám ngước mắt nhìn.Hắn lấy bông hồng từ trong ngực ra, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ. Rồi quay người ném đi không thương tiếc.Phần mũi giày da nhọn đạp trên những bông hoa bionic quý giá.Những cánh hoa tươi mềm mại bị dập nát, từ từ rơi xuống từ mép lầu hai, giống như hoa anh đào rơi trong đêm xuân.Đột nhiên, người đàn ông cảnh giác trở lại, nhìn thẳng vào ống kính.Một câu tục ngữ cổ của Bombay vụt qua tâm trí Tùng Ngu——"Nếu dám nhìn thẳng vào mắt hổ, bạn có thể thoát chết."Tim cô lỡ một nhịp.Một cảm giác run rẩy nguy hiểm và không thể diễn tả được, giống như một cú điện giật, quét qua cơ thể cô.