Chương 2
3.
Thời điểm ăn sáng, tôi trơ mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ở phía đối diện, ở bên tai Giang Chỉ, nũng nịu mà làm nũng:" Lão công, em muốn ăn tôm, anh bóc cho em."
" Lão công, em muốn ăn sandwich của anh."
" Lão công, nghe nói ở đây có bể tắm cho các cặp đôi, lát chúng ta đi nha?"
Tôi bị một màn này kích thích khiến hốc mắt đỏ lên, trầm mặc cúi đầu.
Ở bên cạnh có người duỗi tay tới, yên lặng đưa khăn giấy đến trước mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn, là Tống Thừa Hiên.
Hắn nhấp môi, biểu tình nhìn qua cũng không vui vẻ lắm.
Tôi hậu tri hậu giác mà nhớ tới, hắn thích Lâm Thanh Thanh, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, chắc hẳn là nghĩ Lâm Thanh Thanh buồn vì Giang Chỉ, khẳng định là không vui đi?
Nghĩ đến đây, tôi hít hít cái mũi, miễn cưỡng cười, nhận lấy khăn giấy:" Cảm ơn."
Nhưng mà Giang Chỉ ngồi đối diện bỗng đưa đũa tới, kẹp một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ấy.
Giang Chỉ ho nhẹ một tiếng:" Em không ăn được hải sản, tối hôm anh thấy em khá thích món này, hiện tại em ăn đi."
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi không quên, tôi và Lâm Thanh Thanh đã tráo đổi cơ thể.
Lâm Thanh Thanh gần đây không ăn được hải sản, hôm qua Tống Thừa Hiên thuận miệng nói thôi, anh ấy liền để ý sao.
Thậm chí còn để ý thấy Lâm Thanh Thanh thích ăn cánh gà.
Tôi hít hít cái mũi, đứng lên:" Em không thoải mái lắm, mọi người ăn trước đi."
Tống Thừa Hiên ngồi bên cạnh, hắn tựa hồ không có ý tứ tránh ra, tôi đành nhắc nhở hắn:" Anh có thể đứng lên một chút được không?"
" Anh đưa em về."
Tống Thừa Hiên đứng lên, bước ra khỏi ghế.
Ma xui quỷ khiến, tôi lại quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt của Giang Chỉ.
Anh ấy nhìn tôi, trong mắt không che giấu sự lo lắng.
Trên đường về phòng, tôi vẫn luôn trầm mặc, không dám nói quá nhiều, sợ bị bại lộ.
Tống Thừa Hiên chủ động nói chuyện trước:" Em có chỗ nào không thoải mái, không ăn được sao?"
"... Không phải, có lẽ là do hôm qua không ngủ ngon, đầu có chút đau. Lát em ngủ bù là được."
Tôi đứng trước phòng ngủ chào tạm biệt Tống Thừa Hiên, kỳ thật diện mạo của hắn cũng xuất chúng, cao hơn Lâm Thanh Thanh nửa cái đầu, đôi mắt đen láy, làm tôi cảm giác có chút quen thuộc.
" Chị họ em... Hôm nay có điểm hơi lạ."
Trong lòng tôi nhảy dựng, cố gắng bình tĩnh nói:" Có sao? Chắc anh nghĩ nhầm rồi, chị ý không phải là chỉ cùng bạn trai làm nũng thôi sao? Con gái khi yêu ai chả vậy."
Trong lòng tôi có chút khiếp sợ.
Hắn thật sự nhạy bén.
Tống Thừa Hiên suy tư nhìn tôi, ánh mắt lộ ra một tia thâm ý:" Cũng không phải cô gái nào cũng vậy, ít nhất...anh không thích kiểu vậy."
_ _ _ _ _ _ _ _
Ps: Dịch đc nhiu đăng bấy nhiu luôn á mn.
Nên là hơi ngắn xíi
Thời điểm ăn sáng, tôi trơ mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ở phía đối diện, ở bên tai Giang Chỉ, nũng nịu mà làm nũng:" Lão công, em muốn ăn tôm, anh bóc cho em."
" Lão công, em muốn ăn sandwich của anh."
" Lão công, nghe nói ở đây có bể tắm cho các cặp đôi, lát chúng ta đi nha?"
Tôi bị một màn này kích thích khiến hốc mắt đỏ lên, trầm mặc cúi đầu.
Ở bên cạnh có người duỗi tay tới, yên lặng đưa khăn giấy đến trước mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn, là Tống Thừa Hiên.
Hắn nhấp môi, biểu tình nhìn qua cũng không vui vẻ lắm.
Tôi hậu tri hậu giác mà nhớ tới, hắn thích Lâm Thanh Thanh, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, chắc hẳn là nghĩ Lâm Thanh Thanh buồn vì Giang Chỉ, khẳng định là không vui đi?
Nghĩ đến đây, tôi hít hít cái mũi, miễn cưỡng cười, nhận lấy khăn giấy:" Cảm ơn."
Nhưng mà Giang Chỉ ngồi đối diện bỗng đưa đũa tới, kẹp một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của tôi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ấy.
Giang Chỉ ho nhẹ một tiếng:" Em không ăn được hải sản, tối hôm anh thấy em khá thích món này, hiện tại em ăn đi."
Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi không quên, tôi và Lâm Thanh Thanh đã tráo đổi cơ thể.
Lâm Thanh Thanh gần đây không ăn được hải sản, hôm qua Tống Thừa Hiên thuận miệng nói thôi, anh ấy liền để ý sao.
Thậm chí còn để ý thấy Lâm Thanh Thanh thích ăn cánh gà.
Tôi hít hít cái mũi, đứng lên:" Em không thoải mái lắm, mọi người ăn trước đi."
Tống Thừa Hiên ngồi bên cạnh, hắn tựa hồ không có ý tứ tránh ra, tôi đành nhắc nhở hắn:" Anh có thể đứng lên một chút được không?"
" Anh đưa em về."
Tống Thừa Hiên đứng lên, bước ra khỏi ghế.
Ma xui quỷ khiến, tôi lại quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với ánh mắt của Giang Chỉ.
Anh ấy nhìn tôi, trong mắt không che giấu sự lo lắng.
Trên đường về phòng, tôi vẫn luôn trầm mặc, không dám nói quá nhiều, sợ bị bại lộ.
Tống Thừa Hiên chủ động nói chuyện trước:" Em có chỗ nào không thoải mái, không ăn được sao?"
"... Không phải, có lẽ là do hôm qua không ngủ ngon, đầu có chút đau. Lát em ngủ bù là được."
Tôi đứng trước phòng ngủ chào tạm biệt Tống Thừa Hiên, kỳ thật diện mạo của hắn cũng xuất chúng, cao hơn Lâm Thanh Thanh nửa cái đầu, đôi mắt đen láy, làm tôi cảm giác có chút quen thuộc.
" Chị họ em... Hôm nay có điểm hơi lạ."
Trong lòng tôi nhảy dựng, cố gắng bình tĩnh nói:" Có sao? Chắc anh nghĩ nhầm rồi, chị ý không phải là chỉ cùng bạn trai làm nũng thôi sao? Con gái khi yêu ai chả vậy."
Trong lòng tôi có chút khiếp sợ.
Hắn thật sự nhạy bén.
Tống Thừa Hiên suy tư nhìn tôi, ánh mắt lộ ra một tia thâm ý:" Cũng không phải cô gái nào cũng vậy, ít nhất...anh không thích kiểu vậy."
_ _ _ _ _ _ _ _
Ps: Dịch đc nhiu đăng bấy nhiu luôn á mn.
Nên là hơi ngắn xíi