Chương 51: Siêu thị
Người kia thấy cô sắp giận, lại giả bộ đáng thương cọ cọ mặt lên vai cô.
“Đừng giận. Không phải là vì nhớ em sao? Lúc mới về nước, anh vẫn rất thương tâm, sợ sẽ không theo đuổi được em. Nhưng mà anh thề là từ sau khi gặp lại em, anh không hề đụng vào mấy thứ trong tủ lạnh nữa.”
“Thật không?” Ninh Dư hơi mềm lòng.
Thấy Ninh Dư hơi nguôi, Chu Tử Hiên liền đóng tủ lạnh lại, nắm tay kéo cô đi.
“Thật mà. Đi, dẫn em đi siêu thị.”
Thế là hai người lại cùng nhau xuống siêu thị dưới lầu mua thức ăn.
Siêu thị vào giờ này khá vắng vẻ. Chu Tử Hiên đương nhiên là mù tịt về cái khoản nấu nướng này, nên anh chỉ yên lặng đẩy xe đi theo Ninh Dư. Thấy mèo con của mình hết cầm món này lên ngó ngó, rồi lại cầm món khác lên ngó ngó, tâm trạng của Chu Tử Hiên vô cùng vui vẻ. Thật giống vợ chồng son.
Rốt cuộc thấy Ninh Dư quá đáng yêu, anh nhịn không được rút điện thoại ra, lén chụp vài bức. Đang chụp tới là vui vẻ thì thấy mèo con trong màn hình điện thoại đang nhìn chằm chằm vào camera, anh bật cười một cái tắt điện thoại nhét vào túi quần.
“Anh làm gì đó?” Ninh Dư nhíu mày nhìn anh. Chụp lén cô à?
“Không có gì, bà xã lựa đồ tiếp đi.” Nói rồi anh đưa tay ra xoa đầu cô một cái.
Ninh Dư nghe thấy tiếng bà xã kia, vừa ngại vừa xù lông, lầm bà lầm bầm.
“Ai là bà xã anh chứ?”
Chu Tử Hiên nghe hết vào tai, lại cười cười trêu chọc cô. Khóe môi của anh cứ cong lên mãi chẳng hạ xuống được. Có thể thấy là tâm tình của anh hôm nay vô cùng vui vẻ.
Ninh Dư lựa lựa một hồi, cuối cùng cũng xong. Hai người đẩy xe đến quầy tính tiền.
Lúc Ninh Dư liếc nhìn qua quầy trưng bày, một thứ đập vào mắt cô. Cô quay sang nhìn Chu Tử Hiên, thấy anh đang gõ gõ gì đó trong điện thoại, không chú ý tới bên này. Thế là cô im hơi lặng tiếng giơ tay cầm lấy cái hộp nhỏ kia, thả vào xe đẩy. Lại cầm thêm một cái chai nữa, thả vào. Tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi xe đẩy, một bàn tay khác đã vươn ra, cất cái hộp cô vừa lấy để lại chỗ cũ. Lại vươn tay sang bên cạnh lấy một cái hộp khác.
Chu Tử Hiên cúi đầu, ghé vào tai Ninh Dư nói nhỏ.
“Sai kích cỡ rồi, phải là cái này mới đúng.”
Phừng.
Mặt Ninh Dư bỗng chốc đỏ chót, cô quay sang nhìn Chu Tử Hiên, thấy anh nhìn cô cười vô cùng ám muội. Bỗng nhiên cô thấy ban nãy đầu mình bị chập mạch rồi mới lại vươn tay ra lấy cái hộp kia.
Chu Tử Hiên thấy hai tai Ninh Dư hồng lên, gò má cũng ửng đỏ, anh vô cùng cao hứng. Lại đưa tay lấy thêm mấy hộp nữa thả vô xe đẩy. Rốt cuộc Ninh Dư cảm thấy mình không thể đối diện tiếp với người này nữa, liền bỏ lại anh ở quầy tính tiền, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Hừ, còn bảo sai kích cỡ. Làm sao cô...cô biết kích cỡ của anh chứ??? Còn chưa bao giờ mua mấy thứ này, cô cũng chẳng biết là nó còn có phân loại kích cỡ nữa cơ...
Chỉ là nó đập vào mắt cô, mà cô lại nghĩ tới mấy hành động lớn mật từ bữa đến giờ của Chu Tử Hiên, bây giờ hai người còn ở chung nhà. Cô chỉ sợ là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, muốn chuẩn bị trước một chút thôi. Còn tưởng ban nãy anh không để ý cô mới...Hừ...
Chu Tử Hiên bên này vẫn đang vô cùng vui vẻ nhìn theo bóng lưng của mèo con xù lông chạy đi mất, lại nhìn mấy hộp bao cao su và gel bôi trơn trong xe đẩy. Cười đến là thập phần vui sướng. Có phải như này là ngầm đồng ý với anh rồi không? Anh còn sợ là cô cứ cảm thấy hai người quá sớm, chưa tiếp nhận được. Đang không biết là phải đợi mèo con đến bao giờ, thời điểm nào là thích hợp. Không ngờ cô lại chủ động mua mấy thứ này. Nhưng mà nhìn cô như thế, chắc là vẫn còn ngại lắm. Mặc dù anh rất muốn ngay lập tức ăn mèo con của mình vào bụng, nhưng mà gấp gáp quá lại sợ dọa cô chạy mất. Cứ thuận theo tự nhiên đi. Hôm nay cô chịu mua mấy thứ này có lẽ đã là cực hạn lắm rồi.
Lúc Chu Tử Hiên xách túi lớn đi ra, vệt đỏ trên mặt Ninh Dư đã tan, cô ngượng ngùng không dám nhìn anh. Anh cũng không trêu chọc cô nữa, sợ cô lại xù lông bỏ anh lại. Nên là hai người đều hiểu ý, không ai nhắc tới chuyện ban nãy nữa, cùng nhau đi lên nhà.
Lên nhà rồi, Ninh Dư đơn giản nấu vài món rồi cùng ăn với Chu Tử Hiên, anh rất bất ngờ với tay nghề của Ninh Dư, thật sự là rất ngon. Vì thế cứ ngồi một bên tấm tắc khen cô. Ninh Dư cứ cảm thấy con người này là đang nịnh nọt mình, vì cô ăn thì thấy cũng bình thường thôi.
“Đừng giận. Không phải là vì nhớ em sao? Lúc mới về nước, anh vẫn rất thương tâm, sợ sẽ không theo đuổi được em. Nhưng mà anh thề là từ sau khi gặp lại em, anh không hề đụng vào mấy thứ trong tủ lạnh nữa.”
“Thật không?” Ninh Dư hơi mềm lòng.
Thấy Ninh Dư hơi nguôi, Chu Tử Hiên liền đóng tủ lạnh lại, nắm tay kéo cô đi.
“Thật mà. Đi, dẫn em đi siêu thị.”
Thế là hai người lại cùng nhau xuống siêu thị dưới lầu mua thức ăn.
Siêu thị vào giờ này khá vắng vẻ. Chu Tử Hiên đương nhiên là mù tịt về cái khoản nấu nướng này, nên anh chỉ yên lặng đẩy xe đi theo Ninh Dư. Thấy mèo con của mình hết cầm món này lên ngó ngó, rồi lại cầm món khác lên ngó ngó, tâm trạng của Chu Tử Hiên vô cùng vui vẻ. Thật giống vợ chồng son.
Rốt cuộc thấy Ninh Dư quá đáng yêu, anh nhịn không được rút điện thoại ra, lén chụp vài bức. Đang chụp tới là vui vẻ thì thấy mèo con trong màn hình điện thoại đang nhìn chằm chằm vào camera, anh bật cười một cái tắt điện thoại nhét vào túi quần.
“Anh làm gì đó?” Ninh Dư nhíu mày nhìn anh. Chụp lén cô à?
“Không có gì, bà xã lựa đồ tiếp đi.” Nói rồi anh đưa tay ra xoa đầu cô một cái.
Ninh Dư nghe thấy tiếng bà xã kia, vừa ngại vừa xù lông, lầm bà lầm bầm.
“Ai là bà xã anh chứ?”
Chu Tử Hiên nghe hết vào tai, lại cười cười trêu chọc cô. Khóe môi của anh cứ cong lên mãi chẳng hạ xuống được. Có thể thấy là tâm tình của anh hôm nay vô cùng vui vẻ.
Ninh Dư lựa lựa một hồi, cuối cùng cũng xong. Hai người đẩy xe đến quầy tính tiền.
Lúc Ninh Dư liếc nhìn qua quầy trưng bày, một thứ đập vào mắt cô. Cô quay sang nhìn Chu Tử Hiên, thấy anh đang gõ gõ gì đó trong điện thoại, không chú ý tới bên này. Thế là cô im hơi lặng tiếng giơ tay cầm lấy cái hộp nhỏ kia, thả vào xe đẩy. Lại cầm thêm một cái chai nữa, thả vào. Tay cô còn chưa kịp rút ra khỏi xe đẩy, một bàn tay khác đã vươn ra, cất cái hộp cô vừa lấy để lại chỗ cũ. Lại vươn tay sang bên cạnh lấy một cái hộp khác.
Chu Tử Hiên cúi đầu, ghé vào tai Ninh Dư nói nhỏ.
“Sai kích cỡ rồi, phải là cái này mới đúng.”
Phừng.
Mặt Ninh Dư bỗng chốc đỏ chót, cô quay sang nhìn Chu Tử Hiên, thấy anh nhìn cô cười vô cùng ám muội. Bỗng nhiên cô thấy ban nãy đầu mình bị chập mạch rồi mới lại vươn tay ra lấy cái hộp kia.
Chu Tử Hiên thấy hai tai Ninh Dư hồng lên, gò má cũng ửng đỏ, anh vô cùng cao hứng. Lại đưa tay lấy thêm mấy hộp nữa thả vô xe đẩy. Rốt cuộc Ninh Dư cảm thấy mình không thể đối diện tiếp với người này nữa, liền bỏ lại anh ở quầy tính tiền, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Hừ, còn bảo sai kích cỡ. Làm sao cô...cô biết kích cỡ của anh chứ??? Còn chưa bao giờ mua mấy thứ này, cô cũng chẳng biết là nó còn có phân loại kích cỡ nữa cơ...
Chỉ là nó đập vào mắt cô, mà cô lại nghĩ tới mấy hành động lớn mật từ bữa đến giờ của Chu Tử Hiên, bây giờ hai người còn ở chung nhà. Cô chỉ sợ là lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, muốn chuẩn bị trước một chút thôi. Còn tưởng ban nãy anh không để ý cô mới...Hừ...
Chu Tử Hiên bên này vẫn đang vô cùng vui vẻ nhìn theo bóng lưng của mèo con xù lông chạy đi mất, lại nhìn mấy hộp bao cao su và gel bôi trơn trong xe đẩy. Cười đến là thập phần vui sướng. Có phải như này là ngầm đồng ý với anh rồi không? Anh còn sợ là cô cứ cảm thấy hai người quá sớm, chưa tiếp nhận được. Đang không biết là phải đợi mèo con đến bao giờ, thời điểm nào là thích hợp. Không ngờ cô lại chủ động mua mấy thứ này. Nhưng mà nhìn cô như thế, chắc là vẫn còn ngại lắm. Mặc dù anh rất muốn ngay lập tức ăn mèo con của mình vào bụng, nhưng mà gấp gáp quá lại sợ dọa cô chạy mất. Cứ thuận theo tự nhiên đi. Hôm nay cô chịu mua mấy thứ này có lẽ đã là cực hạn lắm rồi.
Lúc Chu Tử Hiên xách túi lớn đi ra, vệt đỏ trên mặt Ninh Dư đã tan, cô ngượng ngùng không dám nhìn anh. Anh cũng không trêu chọc cô nữa, sợ cô lại xù lông bỏ anh lại. Nên là hai người đều hiểu ý, không ai nhắc tới chuyện ban nãy nữa, cùng nhau đi lên nhà.
Lên nhà rồi, Ninh Dư đơn giản nấu vài món rồi cùng ăn với Chu Tử Hiên, anh rất bất ngờ với tay nghề của Ninh Dư, thật sự là rất ngon. Vì thế cứ ngồi một bên tấm tắc khen cô. Ninh Dư cứ cảm thấy con người này là đang nịnh nọt mình, vì cô ăn thì thấy cũng bình thường thôi.