Chương 41
Đã lâu lắm rồi Nhật Thiên không mơ thấy gì cả, cứ hễ nhắm mắt là lại như thế mà ngủ một giấc đến sáng. Nhưng đêm nay lại khác, Nhật Thiên quay về nhà với đôi mắt nóng bừng giữa thời tiết lành lạnh vào dịp đầu năm mới. Anh mở cửa, nằm sà ngay lên giường, Nhật Thiên nhanh chóng trùm kín chăn, cuộn tròn cả người lại.
Một bên túi quần lộm cộm hai ba viên kẹo còn sót lại lúc sáng, Nhật Thiên lại bất chợt nhớ đến gương mặt vẫn luôn tươi cười rạng rỡ của Ngọc Châu. Anh chẳng biết vì sao lại nghĩ đến cô nữa, có phải chăng là vì từ trước đến giờ, ngoại trừ Dương ra thì Ngọc Châu chính là người thứ hai dành một sự quan tâm đặc biệt cho anh hay không?
Nếu như…
Nhật Thiên chớp chớp mắt, đôi môi mấp máy khẽ thều thào.
Nếu như chỉ một chút thôi…
Giấc mơ này hệt như cái lúc khi mà cả hai anh em đều còn nhỏ, có cả mẹ, bố và cả dì út. Là tiếng kèn trên chiếc xe ô tô đồ chơi không ngừng vang lên, là những lần mếu máo ngậm chặt miệng không khóc vào những lần bị ngã khi tập chạy xe đạp, là những khi sốt cao còn được ở trong vòng tay của mẹ.
Còn có những lần Ngọc Châu chẳng hề lén lút gì mà chụp ảnh của anh. Anh nhớ cả những lần hai người cùng nhau đi dạo dưới hàng cây rợp bóng, những câu chuyện không bao giờ có hồi kết của Ngọc Châu. Giấc mơ này cứ như một đoạn băng tua lại tất thảy những ký ức tốt đẹp của Nhật Thiên từ lúc có được nhận thức cho đến hiện tại vậy.
Trời dần sáng, tiếng chuông báo thức cũng vừa khéo lại vang lên. Hai bên mắt của Nhật Thiên vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác nóng hổi. Anh dùng tay xoa nhẹ cho đỡ mỏi rồi cũng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt và đánh răng cho thật tỉnh táo, Nhật Thiên mới thay đồ và rời khỏi phòng. Khung cảnh vẫn như thường lệ, bà nội vẫn đang ngủ, Mai Nguyệt đang đứng loay hoay ở dưới bếp và Dương vẫn đang ngồi ngái ngủ ở trên ghế sofa:
- Sao hôm nay sắc mặt tệ vậy? Ngày mai là mùng một Tết rồi, không định nghỉ ở nhà à?
Nhật Thiên xoay đầu lại nhìn cậu bạn vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng miệng thì vẫn luôn luyên thuyên không ngừng. Ban nãy khi soi gương, Nhật Thiên thấy cũng đâu có tệ lắm đâu, chỉ là mắt hơi thâm đen một chút. Anh lắc đầu rồi cũng đáp gọn gàng hai chữ tăng lương:
- Vả lại… có thể hôm nay…
Nhật Thiên ngập ngừng, Dương nghe cậu bạn của mình đang nói lại đột nhiên im bặt tiếng mới thấy khó hiểu mà mở mắt. Đột nhiên Nhật Thiên tiến lại gần rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Dương, giọng nói điều chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất có thể chỉ đủ để Dương nghe thấy:
- Lần trước bố tôi có nói sẽ quay lại sau nên tôi nghĩ có thể là hôm nay. Đột nhiên tôi cảm thấy không an tâm, nếu như ở nhà có gì xảy ra thật thì gọi điện ngay cho tôi. Tốt nhất thì cứ khóa cả cửa cổng vào.
Dương thấy tình hình này quả thật là không ổn lắm. Nếu như mà hôm nay ông Long có ghé lại nhà thì cũng tốt, ít ra thì cả nhà Nhật Thiên sẽ không cần phải đụng mặt ông ta vào dịp năm mới, nhỡ lại xui xẻo cả năm. Dương xoa xoa túi quần của mình, cậu cứ muốn nhắm mắt quăng đại mấy tờ tiền vào ông Long để có thể nhanh chóng kết thúc cái quãng thời gian không mấy vui vẻ này. Nhưng… dù ít dù nhiều, Nhật Thiên cũng đã nói hết lời để từ chối như thế thì Dương cũng hết cách.
Dương gật đầu vỗ vỗ vai Nhật Thiên. Kết thúc hôm nay nữa thôi là anh có thể đón một cái Tết thoải mái rồi, hy vọng là thế.
Nhật Thiên cười trừ rồi nhanh chóng đứng dậy, hôm nay chẳng biết vì sao anh cũng chẳng cảm thấy đói, khát nước lại càng không. Nhật Thiên mặc áo khoác, cứ như thế mà rời khỏi nhà thật sớm.
Ngày ba mươi, Ngọc Châu vẫn còn ở đây. Cô mỉm cười nhìn Nhật Thiên:
- Hôm nay cậu đến sớm thế? Cậu đã ăn sáng chưa?
Nhật Thiên gật đầu, nhưng thật ra anh không ăn gì cả. Sau một hồi băng băng cùng chiếc xe đạp ngoài trời với cái thời tiết lành lạnh như vậy, cổ họng của anh đau nhói. Trước đây tình trạng như thế này chưa từng xảy ra bao giờ. Anh dùng hơi ấm lòng bàn tay xoa xoa vào nơi đang đau đến khó chịu trên cổ của mình:
- Cô không về nhà sao? Ngày mai là năm mới rồi.
Ngọc Châu nhìn Nhật Thiên, gật đầu và ừm lên một tiếng dài:
- Tôi định sẽ ở lại đây cho đến khi phải đi học lại. Dù sao thì vé máy bay cũng đắt Lắm, ý tôi là vào mấy dịp lễ như thế này. Vả lại mặc dù vậy, dù không ở bên gia đình được thì tôi… đổi lại thì tôi cũng được đón năm mới cùng với… cậu mà.
Giọng nói của Ngọc Châu càng về sau càng nhỏ lại, Nhật Thiên không nghe thấy hết được còn tưởng Ngọc Châu đang tự lẩm bẩm với chính bản thân của cô ấy. Nhật Thiên quay người đi thẳng vào phòng nghỉ của nhân viên, trước khi anh mở cửa bèn quay đầu nhìn lại. Hành động đột ngột này của Nhật Thiên làm cho Ngọc Châu giật mình, chân tay cũng vì thế mà lúng túng theo:
- Vậy có nghĩa là cô sẽ đón năm mới một mình sao?
- Ừm.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ và tính toán, đôi mắt dường như lại chất chứa thêm nhiều nghĩ ngợi. Nhật Thiên quay người lại, đôi mắt đối diện với cánh cửa gỗ nâu ở trước mắt:
- Nếu như thuận tiện thì cô có muốn đến nhà tôi đón năm mới không? Mặc dù có lẽ sẽ không giống khi cô ở nhà nhưng mà nếu không có nơi để đi, hãy đến nhà của tôi.
Nhật Thiên nói rồi liền ngay lập tức mở cửa bước vào bên trong. Ngọc Châu đứng ở bên ngoài vui đến nỗi ngơ hết cả người, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại nữa. Cô lau lau bàn, e hèm e hèm vài tiếng rồi hơi lớn giọng trả lời:
- Cậu đã nói như vậy thì tôi không khách sáo, tôi đến thật đấy nhé.
Nhật Thiên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng nghỉ, cảm giác mệt mỏi và đau đớn trong cổ họng vẫn không giảm bớt. Anh nhìn ra cửa sổ, ngoài kia những đợt gió thổi nhẹ qua, mang theo cái lạnh của ngày cuối năm. Nhật Thiên nghĩ về lời mời Ngọc Châu đến nhà vừa rồi của mình. Dù rằng cả hai không phải là người thân, nhưng có lẽ, ít nhất điều này sẽ giúp Ngọc Châu cảm thấy ấm áp hơn khi xa nhà chăng?
- Em vừa đi đâu về sao tóc ướt vậy? Bên ngoài trời mưa à?
Anh Duy vừa nói vừa nghiêng người nhìn ra bên ngoài, mặc dù đang là giữa trưa nhưng thời tiết lại vô cùng dịu mát. Dù nhìn bằng mắt thường cũng trông không có vẻ gì là nóng nực cả. Nhật Thiên đưa tay có phần run run lau đi những giọt mồ hôi lạnh ngắt ở trán và cằm của mình, cảm giác nóng bừng bên trong cơ thể càng làm anh thêm phần kiệt sức. Ban sáng khi vừa mới thức dậy, mặc dù có khó chịu nhưng cũng không mệt mỏi đến mức như thế này. Cơn chóng mặt và cảm giác buồn nôn khiến cho Nhật Thiên gần như không thể đứng vững:
- Hình như em bị say nắng thôi. Ngoài trời khi nãy nắng lắm.
Nhật Thiên cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt, nhưng đôi môi khô khốc không tài nào kéo lên nổi. Anh hơi nheo mắt để cố gắng giữ tỉnh táo nhất có thể. Anh Duy nhíu mày cùng với ánh mắt lo lắng nhìn Nhật Thiên nhưng dù cho bây giờ có hỏi thêm thì chắc chắn Nhật Thiên cũng chỉ nói là do bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng đến.
- Vậy… sao? Thế em ngồi nghỉ một chút đi, dù sao bây giờ cũng đang vắng vắng khách đến dùng bữa. y da, thường thì giờ này ở nhà, mẹ của anh đã kho một nồi thịt kho tàu cùng trứng bự lắm đấy.
Anh Duy vỗ vỗ vai Nhật Thiên rồi rời đi ngay sau đó. Nhật Thiên đi đến chiếc ghế được đặt ở gần quầy thu ngân và ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng của anh Duy khuất dần sau cánh cửa. Cảm giác ớn lạnh khiến cho Nhật Thiên phải rùng mình. Anh tựa đầu vào ghế, mắt nhắm lại, hy vọng một giấc ngủ ngắn có thể giúp Nhật Thiên cảm thấy khá hơn. Nhật Thiên biết rằng bản thân của mình cần phải nghỉ ngơi, nhưng hơn hết anh lại càng lo lắng cho gia đình, tiền bạc và những việc hiện tại mà Nhật Thiên chẳng thể nào có cách giải quyết được cho trọn vẹn.
Trong sự im lặng của không gian xung quanh chỉ còn lại lắt nhắt tiếng rì rì và leng keng của muỗng bát va chạm vào nhau, Nhật Thiên nghe rõ mồn một tiếng thở nặng nề và mệt mỏi của mình, thứ âm thanh đầy u ám.
Ngọc Châu nhìn thấy tình hình hiện tại của Nhật Thiên, đôi mắt hướng theo anh tràn đầy sự lo lắng. Nhật Thiên đang bị sốt, gương mặt của anh tái nhợt đi. Như này chắc là do cơn cảm cúm từ mấy ngày hôm trước chuyển biến nặng đây mà. Ngọc Châu cầm trên tay một chiếc khăn ướt lạnh, cô bước đi chầm chậm đến chỗ của Nhật Thiên đang ngồi, nhẹ nhàng đặt tay lên trán của anh, cảm nhận sức nóng ran của cơn sốt. Ngọc Châu cúi người xuống, áp chiếc khăn lạnh lên một bên má của Nhật Thiên. Cô hy vọng rằng với cách này thì cơn sốt của anh sẽ giảm đi một phần nào đó.
Nhật Thiên chợt giật mình bừng tỉnh sau khi cảm nhận được sự lạnh ngắt đến từ chiếc khăn ướt và sự động chạm đột ngột như thế này. Đối diện với ánh mắt của Nhật Thiên chính là đôi mắt lấp lánh của Ngọc Châu, cô mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ kèm thêm sự lo lắng:
- Cậu có thấy ổn hơn chút nào không?
Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như lặng đi. Ngọc Châu biết rằng với cơn sốt này thì Nhật Thiên chắc chắn không thể ngay lập tức cảm thấy khá hơn được nhưng cô vẫn bất giác muốn hỏi như thế. Tiếp xúc với Ngọc Châu ở khoảng cách gần như thế này khiến cho Nhật Thiên cảm thấy ngại ngùng, vậy mà cô gái này chẳng có biểu hiện gì cả. Anh gật đầu mặc dù cơn chóng mặt và sự mệt mỏi vẫn còn ở đó.
Ngọc Châu hạ tay xuống, cô đứng thẳng người, không nói gì cả rồi cứ như thế rời đi. Thoáng chốc Ngọc Châu đã quay lại, trên tay vẫn cầm chiếc khăn ban nãy, đôi tay của Ngọc Châu ướt nhem nước. Cô lại tiếp tục cúi người, ngay vừa khi Ngọc Châu định áp chiếc khăn vào bên má còn lại Nhật Thiên thì anh đã nhanh chóng nắm lấy một bên cổ tay của Ngọc Châu.
Biểu hiện bất ngờ hiện rõ trên gương mặt, đặc biệt là trong ánh mắt của cô nàng, cô nhìn Nhật Thiên với vẻ vô cùng khó hiểu. Ánh mắt của Nhật Thiên cũng trở nên khó hiểu y hệt như cái lúc ban nãy, khoảnh khắc mà trông anh có mấy phần nghĩ ngợi rồi cứ như thế mà mời Ngọc Châu đến nhà cùng đón năm mới. Nhật Thiên khàn giọng:
- Tôi tự lo được. Cô không cần phải…
Nhật Thiên chưa nói hết câu đã bắt gặp ngay ánh mắt kiên định của Ngọc Châu, ánh mắt mà hình như cũng đã lâu lắm rồi anh chưa được nhìn thấy.
Bởi vì Ngọc Châu lúc nào trông cũng có vẻ khá là dễ tính đối với Nhật Thiên. Cô không nói mà chỉ khẽ lắc đầu, ngay lúc này, Ngọc Châu không muốn để ý đến lời từ chối một cách rõ ràng như ban nãy của Nhật Thiên. Anh thở dài, Nhật Thiên từ từ buông lỏng cổ tay của Ngọc Châu ra. Ngay lúc này, cô còn nghĩ Nhật Thiên cuối cùng cũng đã chịu thỏa hiệp với mình thì điều mà Ngọc Châu không ngờ đến được là Nhật Thiên đã ngay lập tức quay mặt sang một bên khi cô vừa định áp chiếc khăn ướt vào má của anh.
Nếu không nhìn thấy Ngọc Châu, không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, mọi thứ sẽ dễ dàng hành động hơn. Mặc dù Ngọc Châu kiên quyết nhưng Nhật Thiên cũng không thể vì thế mà thỏa hiệp với cô được.
Ngọc Châu thu tay lại, cô không muốn gượng ép người khác với lý do chăm sóc được. Tuy rằng bàn tay nhỏ bé của cô đã rút về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn giữ vững trên khuôn mặt của Nhật Thiên. Ngay vừa lúc Ngọc Châu dự định lên tiếng nói nói thêm gì đó với anh thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí yên ắng và bối rối này. Nhật Thiên và Ngọc Châu đều giật mình tự kiểm tra lại điện thoại của bản thân. Ánh mắt của họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Ngọc Châu đứng dậy xoay lưng về phía Nhật Thiên.
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra và nhìn vào màn hình, ánh mắt hồi hộp xen lẫn sợ hãi bao trùm lên khuôn mặt Nhật Thiên. Là Dương. Theo như thường lệ thì Nhật Thiên sẽ chẳng bao giờ sợ hãi khi nhận được cuộc gọi điện thoại của Dương đến vậy nhưng hôm nay thì khác, dù rằng anh đã sớm có sự chuẩn bị trước cho bản thân. Nhật Thiên chỉ e rằng trong trường hợp xấu nhất, đây chính là vấn đề mà một mình Dương không thể giải quyết được. Nhật Thiên không chần chừ gì mà ngay lập tức nhấc máy nhận cuộc gọi:
- A lô!
- Nếu được thì cậu về nhà ngay đi. Tôi e là chuyện khó hơn mức chúng ta nghĩ nhiều rồi.
Dương hơi ậm ừ rồi lại ngập ngừng, cậu hít sâu vào một hơi:
- Sáng nay tôi đưa bà nội của cậu sang nhà bà của tôi rồi. Còn tôi và Mai Nguyệt vừa ra ngoài mua một ít đồ về, bọn tôi còn chưa vào nhà nữa, đang đứng cách nhà của cậu năm sáu căn đây. Có nhiều người ở đây lắm, hình như là xã hội đen và có cả… bố của cậu. Điên thật, ông ta vay tiền mấy người này à?
Trong phút chốc, đầu óc của Nhật Thiên tối sầm lại. Trước đây anh còn nghĩ thật may mắn khi bố rời đi mà chẳng để lại khoản nợ nào cho gia đình cả. Hóa ra mọi chuyện chỉ là chưa đến lúc. Giọng nói của Nhật Thiên có phần gấp gáp hơn:
- Trước tiên cậu và Mai Nguyệt cứ đứng ở đấy đi. Tôi sẽ về ngay.
Sau khi nhận được lời đồng ý của Dương, Nhật Thiên lúc này mới gác máy. Anh vội vàng đứng dậy, ngay lập tức cơn chóng mặt ập tới khiến bước chân của Nhật Thiên loạng choạng nhưng anh đã có thể giữ vững được cơ thể của mình. Ngọc Châu nghe thấy động tĩnh ở sau lưng của mình liền quay lại, tuy rằng cô không hiểu là chuyện gì đang diễn ra nhưng theo như những gì mà Nhật Thiên vừa trả lời qua điện thoại thì ắt hẳn chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ở nhà rồi. Ngọc Châu vội vàng kéo một bên tay áo của Nhật Thiên lại:
- Cậu định về nhà sao? - Cô hỏi với ánh mắt lo lắng và cả sự bất an trong giọng nói của mình.
- Ừm - Nhật Thiên ngắn gọn đáp lại - Tôi bệnh rồi, lúc này không phải là lúc nên về nhà nghỉ ngơi sao?
Thái độ của Nhật Thiên hiện tại không đúng lắm, ít nhất thì nó khác so với cái bộ dạng lì lợm hằng ngày của anh. Cô biết rằng Nhật Thiên không phải là người dễ dàng thừa nhận bản thân đang bận và cần nghỉ ngơi. Ngọc Châu lắc đầu:
- Nhưng cậu trông không giống sẽ như vậy. Tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên đi cùng cậu.
- Không cần đâu. Tôi tự về được.
Nhật Thiên nhấn mạnh câu nói vừa rồi. Anh gỡ nhẹ tay của Ngọc Châu ra khỏi tay áo của mình nhưng tay của cô lại càng siết chặt hơn:
- Tôi biết. Tôi biết chứ. Tôi biết tôi và cậu chỉ vừa mới gặp gỡ và quen biết cách đây không lâu, chúng ta thậm chí còn không thể xem như là bạn bè một cách đúng nghĩa. Tôi biết tôi cũng không có tư cách gì để quan tâm đến chuyện của cậu nhưng mà bây giờ tôi đang thấy lo lắng lắm.
Nhật Thiên cảm thấy những lời nói của Ngọc Châu cứ như đọng lại trong không gian, anh chẳng biết phải làm gì để giải quyết tình huống như hiện tại nữa. Đúng như những gì Ngọc Châu đã nói, cô và anh dường như chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn thuần là có quen biết nhau:
- Cho tôi đi cùng với cậu đi. Ít nhất thì tôi hy vọng mình chắc chắn là cậu đã về nhà an toàn. Giống như khi tôi gần như đã suy sụp vào ngày chú An ra đi, cậu là người đã đưa tôi đến bệnh viện. Ít ra thì hãy để tôi làm gì đó cho cậu đi Nhật Thiên. Cậu hãy dựa vào tôi một chút đi.
Anh cũng ước gì mình có thể dễ dàng dựa dẫm vào cô giống như vậy. Nhưng thật đáng tiếc…
Nhật Thiên lắc đầu, anh gỡ tay của Ngọc Châu xuống:
- Không cần đâu.
Nói rồi Nhật Thiên gọi điện thoại cho anh Duy, xin phép được về nhà sớm vào hôm nay. Ngay sau khi Nhật Thiên vừa cúp máy, anh hướng mắt về phía Ngọc Châu. mặc dù cô đã nói đến mức này nhưng chung quy đây vẫn là chuyện cô không nên biết. Anh biết rằng mình đang làm tổn thương Ngọc Châu bằng cách từ chối sự quan tâm của cô nhưng Nhật Thiên cũng hết cách rồi:
- Xin lỗi. Nhưng tôi ổn mà, nên là đừng lo lắng quá cho tôi. Tôi về trước đây.
Một bên túi quần lộm cộm hai ba viên kẹo còn sót lại lúc sáng, Nhật Thiên lại bất chợt nhớ đến gương mặt vẫn luôn tươi cười rạng rỡ của Ngọc Châu. Anh chẳng biết vì sao lại nghĩ đến cô nữa, có phải chăng là vì từ trước đến giờ, ngoại trừ Dương ra thì Ngọc Châu chính là người thứ hai dành một sự quan tâm đặc biệt cho anh hay không?
Nếu như…
Nhật Thiên chớp chớp mắt, đôi môi mấp máy khẽ thều thào.
Nếu như chỉ một chút thôi…
Giấc mơ này hệt như cái lúc khi mà cả hai anh em đều còn nhỏ, có cả mẹ, bố và cả dì út. Là tiếng kèn trên chiếc xe ô tô đồ chơi không ngừng vang lên, là những lần mếu máo ngậm chặt miệng không khóc vào những lần bị ngã khi tập chạy xe đạp, là những khi sốt cao còn được ở trong vòng tay của mẹ.
Còn có những lần Ngọc Châu chẳng hề lén lút gì mà chụp ảnh của anh. Anh nhớ cả những lần hai người cùng nhau đi dạo dưới hàng cây rợp bóng, những câu chuyện không bao giờ có hồi kết của Ngọc Châu. Giấc mơ này cứ như một đoạn băng tua lại tất thảy những ký ức tốt đẹp của Nhật Thiên từ lúc có được nhận thức cho đến hiện tại vậy.
Trời dần sáng, tiếng chuông báo thức cũng vừa khéo lại vang lên. Hai bên mắt của Nhật Thiên vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác nóng hổi. Anh dùng tay xoa nhẹ cho đỡ mỏi rồi cũng nhanh chóng đứng dậy rời khỏi giường. Sau khi rửa mặt và đánh răng cho thật tỉnh táo, Nhật Thiên mới thay đồ và rời khỏi phòng. Khung cảnh vẫn như thường lệ, bà nội vẫn đang ngủ, Mai Nguyệt đang đứng loay hoay ở dưới bếp và Dương vẫn đang ngồi ngái ngủ ở trên ghế sofa:
- Sao hôm nay sắc mặt tệ vậy? Ngày mai là mùng một Tết rồi, không định nghỉ ở nhà à?
Nhật Thiên xoay đầu lại nhìn cậu bạn vẫn đang nhắm nghiền mắt nhưng miệng thì vẫn luôn luyên thuyên không ngừng. Ban nãy khi soi gương, Nhật Thiên thấy cũng đâu có tệ lắm đâu, chỉ là mắt hơi thâm đen một chút. Anh lắc đầu rồi cũng đáp gọn gàng hai chữ tăng lương:
- Vả lại… có thể hôm nay…
Nhật Thiên ngập ngừng, Dương nghe cậu bạn của mình đang nói lại đột nhiên im bặt tiếng mới thấy khó hiểu mà mở mắt. Đột nhiên Nhật Thiên tiến lại gần rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Dương, giọng nói điều chỉnh âm lượng xuống mức nhỏ nhất có thể chỉ đủ để Dương nghe thấy:
- Lần trước bố tôi có nói sẽ quay lại sau nên tôi nghĩ có thể là hôm nay. Đột nhiên tôi cảm thấy không an tâm, nếu như ở nhà có gì xảy ra thật thì gọi điện ngay cho tôi. Tốt nhất thì cứ khóa cả cửa cổng vào.
Dương thấy tình hình này quả thật là không ổn lắm. Nếu như mà hôm nay ông Long có ghé lại nhà thì cũng tốt, ít ra thì cả nhà Nhật Thiên sẽ không cần phải đụng mặt ông ta vào dịp năm mới, nhỡ lại xui xẻo cả năm. Dương xoa xoa túi quần của mình, cậu cứ muốn nhắm mắt quăng đại mấy tờ tiền vào ông Long để có thể nhanh chóng kết thúc cái quãng thời gian không mấy vui vẻ này. Nhưng… dù ít dù nhiều, Nhật Thiên cũng đã nói hết lời để từ chối như thế thì Dương cũng hết cách.
Dương gật đầu vỗ vỗ vai Nhật Thiên. Kết thúc hôm nay nữa thôi là anh có thể đón một cái Tết thoải mái rồi, hy vọng là thế.
Nhật Thiên cười trừ rồi nhanh chóng đứng dậy, hôm nay chẳng biết vì sao anh cũng chẳng cảm thấy đói, khát nước lại càng không. Nhật Thiên mặc áo khoác, cứ như thế mà rời khỏi nhà thật sớm.
Ngày ba mươi, Ngọc Châu vẫn còn ở đây. Cô mỉm cười nhìn Nhật Thiên:
- Hôm nay cậu đến sớm thế? Cậu đã ăn sáng chưa?
Nhật Thiên gật đầu, nhưng thật ra anh không ăn gì cả. Sau một hồi băng băng cùng chiếc xe đạp ngoài trời với cái thời tiết lành lạnh như vậy, cổ họng của anh đau nhói. Trước đây tình trạng như thế này chưa từng xảy ra bao giờ. Anh dùng hơi ấm lòng bàn tay xoa xoa vào nơi đang đau đến khó chịu trên cổ của mình:
- Cô không về nhà sao? Ngày mai là năm mới rồi.
Ngọc Châu nhìn Nhật Thiên, gật đầu và ừm lên một tiếng dài:
- Tôi định sẽ ở lại đây cho đến khi phải đi học lại. Dù sao thì vé máy bay cũng đắt Lắm, ý tôi là vào mấy dịp lễ như thế này. Vả lại mặc dù vậy, dù không ở bên gia đình được thì tôi… đổi lại thì tôi cũng được đón năm mới cùng với… cậu mà.
Giọng nói của Ngọc Châu càng về sau càng nhỏ lại, Nhật Thiên không nghe thấy hết được còn tưởng Ngọc Châu đang tự lẩm bẩm với chính bản thân của cô ấy. Nhật Thiên quay người đi thẳng vào phòng nghỉ của nhân viên, trước khi anh mở cửa bèn quay đầu nhìn lại. Hành động đột ngột này của Nhật Thiên làm cho Ngọc Châu giật mình, chân tay cũng vì thế mà lúng túng theo:
- Vậy có nghĩa là cô sẽ đón năm mới một mình sao?
- Ừm.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ và tính toán, đôi mắt dường như lại chất chứa thêm nhiều nghĩ ngợi. Nhật Thiên quay người lại, đôi mắt đối diện với cánh cửa gỗ nâu ở trước mắt:
- Nếu như thuận tiện thì cô có muốn đến nhà tôi đón năm mới không? Mặc dù có lẽ sẽ không giống khi cô ở nhà nhưng mà nếu không có nơi để đi, hãy đến nhà của tôi.
Nhật Thiên nói rồi liền ngay lập tức mở cửa bước vào bên trong. Ngọc Châu đứng ở bên ngoài vui đến nỗi ngơ hết cả người, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại nữa. Cô lau lau bàn, e hèm e hèm vài tiếng rồi hơi lớn giọng trả lời:
- Cậu đã nói như vậy thì tôi không khách sáo, tôi đến thật đấy nhé.
Nhật Thiên ngồi xuống chiếc ghế trong phòng nghỉ, cảm giác mệt mỏi và đau đớn trong cổ họng vẫn không giảm bớt. Anh nhìn ra cửa sổ, ngoài kia những đợt gió thổi nhẹ qua, mang theo cái lạnh của ngày cuối năm. Nhật Thiên nghĩ về lời mời Ngọc Châu đến nhà vừa rồi của mình. Dù rằng cả hai không phải là người thân, nhưng có lẽ, ít nhất điều này sẽ giúp Ngọc Châu cảm thấy ấm áp hơn khi xa nhà chăng?
- Em vừa đi đâu về sao tóc ướt vậy? Bên ngoài trời mưa à?
Anh Duy vừa nói vừa nghiêng người nhìn ra bên ngoài, mặc dù đang là giữa trưa nhưng thời tiết lại vô cùng dịu mát. Dù nhìn bằng mắt thường cũng trông không có vẻ gì là nóng nực cả. Nhật Thiên đưa tay có phần run run lau đi những giọt mồ hôi lạnh ngắt ở trán và cằm của mình, cảm giác nóng bừng bên trong cơ thể càng làm anh thêm phần kiệt sức. Ban sáng khi vừa mới thức dậy, mặc dù có khó chịu nhưng cũng không mệt mỏi đến mức như thế này. Cơn chóng mặt và cảm giác buồn nôn khiến cho Nhật Thiên gần như không thể đứng vững:
- Hình như em bị say nắng thôi. Ngoài trời khi nãy nắng lắm.
Nhật Thiên cố gắng nở một nụ cười nhợt nhạt, nhưng đôi môi khô khốc không tài nào kéo lên nổi. Anh hơi nheo mắt để cố gắng giữ tỉnh táo nhất có thể. Anh Duy nhíu mày cùng với ánh mắt lo lắng nhìn Nhật Thiên nhưng dù cho bây giờ có hỏi thêm thì chắc chắn Nhật Thiên cũng chỉ nói là do bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng đến.
- Vậy… sao? Thế em ngồi nghỉ một chút đi, dù sao bây giờ cũng đang vắng vắng khách đến dùng bữa. y da, thường thì giờ này ở nhà, mẹ của anh đã kho một nồi thịt kho tàu cùng trứng bự lắm đấy.
Anh Duy vỗ vỗ vai Nhật Thiên rồi rời đi ngay sau đó. Nhật Thiên đi đến chiếc ghế được đặt ở gần quầy thu ngân và ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng của anh Duy khuất dần sau cánh cửa. Cảm giác ớn lạnh khiến cho Nhật Thiên phải rùng mình. Anh tựa đầu vào ghế, mắt nhắm lại, hy vọng một giấc ngủ ngắn có thể giúp Nhật Thiên cảm thấy khá hơn. Nhật Thiên biết rằng bản thân của mình cần phải nghỉ ngơi, nhưng hơn hết anh lại càng lo lắng cho gia đình, tiền bạc và những việc hiện tại mà Nhật Thiên chẳng thể nào có cách giải quyết được cho trọn vẹn.
Trong sự im lặng của không gian xung quanh chỉ còn lại lắt nhắt tiếng rì rì và leng keng của muỗng bát va chạm vào nhau, Nhật Thiên nghe rõ mồn một tiếng thở nặng nề và mệt mỏi của mình, thứ âm thanh đầy u ám.
Ngọc Châu nhìn thấy tình hình hiện tại của Nhật Thiên, đôi mắt hướng theo anh tràn đầy sự lo lắng. Nhật Thiên đang bị sốt, gương mặt của anh tái nhợt đi. Như này chắc là do cơn cảm cúm từ mấy ngày hôm trước chuyển biến nặng đây mà. Ngọc Châu cầm trên tay một chiếc khăn ướt lạnh, cô bước đi chầm chậm đến chỗ của Nhật Thiên đang ngồi, nhẹ nhàng đặt tay lên trán của anh, cảm nhận sức nóng ran của cơn sốt. Ngọc Châu cúi người xuống, áp chiếc khăn lạnh lên một bên má của Nhật Thiên. Cô hy vọng rằng với cách này thì cơn sốt của anh sẽ giảm đi một phần nào đó.
Nhật Thiên chợt giật mình bừng tỉnh sau khi cảm nhận được sự lạnh ngắt đến từ chiếc khăn ướt và sự động chạm đột ngột như thế này. Đối diện với ánh mắt của Nhật Thiên chính là đôi mắt lấp lánh của Ngọc Châu, cô mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ kèm thêm sự lo lắng:
- Cậu có thấy ổn hơn chút nào không?
Trong khoảnh khắc đó, không gian xung quanh như lặng đi. Ngọc Châu biết rằng với cơn sốt này thì Nhật Thiên chắc chắn không thể ngay lập tức cảm thấy khá hơn được nhưng cô vẫn bất giác muốn hỏi như thế. Tiếp xúc với Ngọc Châu ở khoảng cách gần như thế này khiến cho Nhật Thiên cảm thấy ngại ngùng, vậy mà cô gái này chẳng có biểu hiện gì cả. Anh gật đầu mặc dù cơn chóng mặt và sự mệt mỏi vẫn còn ở đó.
Ngọc Châu hạ tay xuống, cô đứng thẳng người, không nói gì cả rồi cứ như thế rời đi. Thoáng chốc Ngọc Châu đã quay lại, trên tay vẫn cầm chiếc khăn ban nãy, đôi tay của Ngọc Châu ướt nhem nước. Cô lại tiếp tục cúi người, ngay vừa khi Ngọc Châu định áp chiếc khăn vào bên má còn lại Nhật Thiên thì anh đã nhanh chóng nắm lấy một bên cổ tay của Ngọc Châu.
Biểu hiện bất ngờ hiện rõ trên gương mặt, đặc biệt là trong ánh mắt của cô nàng, cô nhìn Nhật Thiên với vẻ vô cùng khó hiểu. Ánh mắt của Nhật Thiên cũng trở nên khó hiểu y hệt như cái lúc ban nãy, khoảnh khắc mà trông anh có mấy phần nghĩ ngợi rồi cứ như thế mà mời Ngọc Châu đến nhà cùng đón năm mới. Nhật Thiên khàn giọng:
- Tôi tự lo được. Cô không cần phải…
Nhật Thiên chưa nói hết câu đã bắt gặp ngay ánh mắt kiên định của Ngọc Châu, ánh mắt mà hình như cũng đã lâu lắm rồi anh chưa được nhìn thấy.
Bởi vì Ngọc Châu lúc nào trông cũng có vẻ khá là dễ tính đối với Nhật Thiên. Cô không nói mà chỉ khẽ lắc đầu, ngay lúc này, Ngọc Châu không muốn để ý đến lời từ chối một cách rõ ràng như ban nãy của Nhật Thiên. Anh thở dài, Nhật Thiên từ từ buông lỏng cổ tay của Ngọc Châu ra. Ngay lúc này, cô còn nghĩ Nhật Thiên cuối cùng cũng đã chịu thỏa hiệp với mình thì điều mà Ngọc Châu không ngờ đến được là Nhật Thiên đã ngay lập tức quay mặt sang một bên khi cô vừa định áp chiếc khăn ướt vào má của anh.
Nếu không nhìn thấy Ngọc Châu, không nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, mọi thứ sẽ dễ dàng hành động hơn. Mặc dù Ngọc Châu kiên quyết nhưng Nhật Thiên cũng không thể vì thế mà thỏa hiệp với cô được.
Ngọc Châu thu tay lại, cô không muốn gượng ép người khác với lý do chăm sóc được. Tuy rằng bàn tay nhỏ bé của cô đã rút về phía sau, nhưng ánh mắt vẫn giữ vững trên khuôn mặt của Nhật Thiên. Ngay vừa lúc Ngọc Châu dự định lên tiếng nói nói thêm gì đó với anh thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang bầu không khí yên ắng và bối rối này. Nhật Thiên và Ngọc Châu đều giật mình tự kiểm tra lại điện thoại của bản thân. Ánh mắt của họ giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Ngọc Châu đứng dậy xoay lưng về phía Nhật Thiên.
Anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra và nhìn vào màn hình, ánh mắt hồi hộp xen lẫn sợ hãi bao trùm lên khuôn mặt Nhật Thiên. Là Dương. Theo như thường lệ thì Nhật Thiên sẽ chẳng bao giờ sợ hãi khi nhận được cuộc gọi điện thoại của Dương đến vậy nhưng hôm nay thì khác, dù rằng anh đã sớm có sự chuẩn bị trước cho bản thân. Nhật Thiên chỉ e rằng trong trường hợp xấu nhất, đây chính là vấn đề mà một mình Dương không thể giải quyết được. Nhật Thiên không chần chừ gì mà ngay lập tức nhấc máy nhận cuộc gọi:
- A lô!
- Nếu được thì cậu về nhà ngay đi. Tôi e là chuyện khó hơn mức chúng ta nghĩ nhiều rồi.
Dương hơi ậm ừ rồi lại ngập ngừng, cậu hít sâu vào một hơi:
- Sáng nay tôi đưa bà nội của cậu sang nhà bà của tôi rồi. Còn tôi và Mai Nguyệt vừa ra ngoài mua một ít đồ về, bọn tôi còn chưa vào nhà nữa, đang đứng cách nhà của cậu năm sáu căn đây. Có nhiều người ở đây lắm, hình như là xã hội đen và có cả… bố của cậu. Điên thật, ông ta vay tiền mấy người này à?
Trong phút chốc, đầu óc của Nhật Thiên tối sầm lại. Trước đây anh còn nghĩ thật may mắn khi bố rời đi mà chẳng để lại khoản nợ nào cho gia đình cả. Hóa ra mọi chuyện chỉ là chưa đến lúc. Giọng nói của Nhật Thiên có phần gấp gáp hơn:
- Trước tiên cậu và Mai Nguyệt cứ đứng ở đấy đi. Tôi sẽ về ngay.
Sau khi nhận được lời đồng ý của Dương, Nhật Thiên lúc này mới gác máy. Anh vội vàng đứng dậy, ngay lập tức cơn chóng mặt ập tới khiến bước chân của Nhật Thiên loạng choạng nhưng anh đã có thể giữ vững được cơ thể của mình. Ngọc Châu nghe thấy động tĩnh ở sau lưng của mình liền quay lại, tuy rằng cô không hiểu là chuyện gì đang diễn ra nhưng theo như những gì mà Nhật Thiên vừa trả lời qua điện thoại thì ắt hẳn chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra ở nhà rồi. Ngọc Châu vội vàng kéo một bên tay áo của Nhật Thiên lại:
- Cậu định về nhà sao? - Cô hỏi với ánh mắt lo lắng và cả sự bất an trong giọng nói của mình.
- Ừm - Nhật Thiên ngắn gọn đáp lại - Tôi bệnh rồi, lúc này không phải là lúc nên về nhà nghỉ ngơi sao?
Thái độ của Nhật Thiên hiện tại không đúng lắm, ít nhất thì nó khác so với cái bộ dạng lì lợm hằng ngày của anh. Cô biết rằng Nhật Thiên không phải là người dễ dàng thừa nhận bản thân đang bận và cần nghỉ ngơi. Ngọc Châu lắc đầu:
- Nhưng cậu trông không giống sẽ như vậy. Tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên đi cùng cậu.
- Không cần đâu. Tôi tự về được.
Nhật Thiên nhấn mạnh câu nói vừa rồi. Anh gỡ nhẹ tay của Ngọc Châu ra khỏi tay áo của mình nhưng tay của cô lại càng siết chặt hơn:
- Tôi biết. Tôi biết chứ. Tôi biết tôi và cậu chỉ vừa mới gặp gỡ và quen biết cách đây không lâu, chúng ta thậm chí còn không thể xem như là bạn bè một cách đúng nghĩa. Tôi biết tôi cũng không có tư cách gì để quan tâm đến chuyện của cậu nhưng mà bây giờ tôi đang thấy lo lắng lắm.
Nhật Thiên cảm thấy những lời nói của Ngọc Châu cứ như đọng lại trong không gian, anh chẳng biết phải làm gì để giải quyết tình huống như hiện tại nữa. Đúng như những gì Ngọc Châu đã nói, cô và anh dường như chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn thuần là có quen biết nhau:
- Cho tôi đi cùng với cậu đi. Ít nhất thì tôi hy vọng mình chắc chắn là cậu đã về nhà an toàn. Giống như khi tôi gần như đã suy sụp vào ngày chú An ra đi, cậu là người đã đưa tôi đến bệnh viện. Ít ra thì hãy để tôi làm gì đó cho cậu đi Nhật Thiên. Cậu hãy dựa vào tôi một chút đi.
Anh cũng ước gì mình có thể dễ dàng dựa dẫm vào cô giống như vậy. Nhưng thật đáng tiếc…
Nhật Thiên lắc đầu, anh gỡ tay của Ngọc Châu xuống:
- Không cần đâu.
Nói rồi Nhật Thiên gọi điện thoại cho anh Duy, xin phép được về nhà sớm vào hôm nay. Ngay sau khi Nhật Thiên vừa cúp máy, anh hướng mắt về phía Ngọc Châu. mặc dù cô đã nói đến mức này nhưng chung quy đây vẫn là chuyện cô không nên biết. Anh biết rằng mình đang làm tổn thương Ngọc Châu bằng cách từ chối sự quan tâm của cô nhưng Nhật Thiên cũng hết cách rồi:
- Xin lỗi. Nhưng tôi ổn mà, nên là đừng lo lắng quá cho tôi. Tôi về trước đây.