Chương 29
Nhật Thiên dừng xe lại ở ven đường, anh ngẩng đầu lên cao, lại một mùa hoa ban nữa sắp về Hà Nội rồi. Tuy là hiện tại còn chưa nở nhiều đâu, nhưng những nụ hoa nhỏ xinh đã bắt đầu hé nụ, nhấp nhô trong làn gió nhẹ nhàng của mùa xuân. Nhật Thiên lấy điện thoại từ trong ba lô của mình ra, anh đưa cao lên như bắt được cả một bầu trời tràn ngập tán lá của cây hoa ban. Nhật Thiên thơ thẩn một lúc, như muốn ghi lại hết vẻ đẹp ấy vào trí nhớ của mình rồi mới đạp xe rời đi.
Nhật Thiên về đến nhà, kể từ ngày nói chuyện qua điện thoại cùng Ngọc Châu cũng đã được khoảng hai tuần trôi qua. Sẵn tiện ban nãy vừa chụp được một tấm hình, thôi thì gửi qua cho cô, sẵn tiện cho Ngọc Châu biết số điện thoại của mình. Có lẽ vì Ngọc Châu là người Sài Gòn, so với Hà Nội lại có nhiều điểm khác biệt, cho nên chính vì thế mà đôi lúc Nhật Thiên cũng muốn chia sẻ vài thứ với cô. Ví dụ như mùa hoa ban đẹp đến thế nào.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, ấy vậy mà Ngọc Châu chẳng ngần ngại gì bấm gọi ngay cho Nhật Thiên:
- A lô, Nhật Thiên. Cái này… số điện thoại… ảnh…
Ngọc Châu vui quá lại bắt đầu nói lắp bắp, cô cũng không biết nên nói chuyện gì trước với Nhật Thiên nữa. Lần trước Ngọc Châu nghĩ Nhật Thiên chỉ hỏi như thế cho có lệ, tạm gọi là phép lịch sự, thật không ngờ anh mua điện thoại rồi, lại còn chủ động nhắn tin cho cô thật.
Còn có cả tấm ảnh hoa kia, Ngọc Châu có muôn vàn câu hỏi, không biết liệu rằng có ý nghĩa gì không khi Nhật Thiên gửi nó cho cô. Ngọc Châu muốn hỏi nhưng lại ngại, sợ mình nghĩ quá nhiều, lại sợ khiến người ta khó xử.
Nhưng dù sao thì tin nhắn đầu tiên Nhật Thiên gửi cho cô thật đẹp, Ngọc Châu thấy rất có ý nghĩa:
- Ừm, số của tôi đấy. Sắp tới hoa ban sẽ nở rất đẹp.
Ngọc Châu gật đầu lia lịa, may mắn rằng Nhật Thiên không có ở cạnh bên, nếu không thì chỉ sợ ánh mắt anh nhìn Ngọc Châu sẽ giống như nhìn người điên mất, vẻ nhíu mày trông rất không thoải mái.
Có lẽ nhân dịp kỳ nghỉ xuân này, Ngọc Châu sẽ lại đến Hà Nội một chuyến, một phần là vì người ta nói hoa ban rất đẹp nên cô muốn tận mắt nhìn xem, một phần là vì để gặp được anh.
Nếu như Ngọc Châu đến vào mùa xuân, như vậy có nghĩa là đã quen biết Nhật Thiên qua ba mùa rồi.
Chỉ còn một vài ngày nữa thôi là được nghỉ Tết nguyên đán, Ngọc Châu háo hức đến mức chẳng thể đợi được nữa. Nhưng trước mắt, nhà Ngọc Châu có truyền thống Tết năm nào cũng đều phải về cả nhà nội lẫn nhà ngoại ở mất mấy hôm. Loay hoay chưa bao lâu là phải đi học lại ngay. Cô tạm thời không nói chuyện này với anh, nếu như sắp xếp được thì Ngọc Châu vẫn muốn tạo bất ngờ cho Nhật Thiên kìa.
Ngọc Châu cúp điện thoại, vô tình cô lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh đầy mây, lất phất vài tán lá của cây kèn hồng. Nó vẫn chưa có hoa. Ngọc Châu lại hít sâu vào một hơi mỉm cười, rồi sẽ có hoa, mọi năm đều nở rất đẹp. Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ chụp vài tấm gửi cho Nhật Thiên xem:
- Phải chi em sống ở Hà Nội anh nhỉ? Như vậy… có phải là ngày nào em cũng được gặp cậu ấy không?
Ngọc Châu nói, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn lên bầu trời xa thăm thẳm:
- Cứ như thế này mãi, em nhớ cậu ấy không chịu được. Em bị làm sao vậy?
Bảo Huy nhìn cô em gái của mình, nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi thì ắt hẳn người được nhắc đến ở đây là Nhật Thiên rồi. Em gái của cậu bây giờ không phải là để ý người ta muốn chết đấy chứ:
- Sao em… không ước người ta sống ở Sài Gòn? Ở đây cũng tốt mà?
Ngọc Châu nhìn Bảo Huy, cô cũng không biết, cô đột nhiên lại nghĩ như vậy. Có lẽ là do Ngọc Châu gặp được Nhật Thiên ở Hà Nội chăng? Nhưng mà Hà Nội vào những mùa hoa thật sự rất đẹp:
- Sao em luôn là người chạy về phía cậu ấy?
- Bởi vì…
Ngọc Châu cúi mặt nhìn vào chiếc điện thoại đang được mình cầm chặt ở trong tay, mi mắt lại rủ xuống, cô khẽ thở dài ra một tiếng:
- Bởi vì cậu ấy không thích em.
Đúng vậy, bởi vì cậu ấy không thích em cho nên em mới muốn cố gắng từng chút từng chút một.
Nhật Thiên về đến nhà, kể từ ngày nói chuyện qua điện thoại cùng Ngọc Châu cũng đã được khoảng hai tuần trôi qua. Sẵn tiện ban nãy vừa chụp được một tấm hình, thôi thì gửi qua cho cô, sẵn tiện cho Ngọc Châu biết số điện thoại của mình. Có lẽ vì Ngọc Châu là người Sài Gòn, so với Hà Nội lại có nhiều điểm khác biệt, cho nên chính vì thế mà đôi lúc Nhật Thiên cũng muốn chia sẻ vài thứ với cô. Ví dụ như mùa hoa ban đẹp đến thế nào.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, ấy vậy mà Ngọc Châu chẳng ngần ngại gì bấm gọi ngay cho Nhật Thiên:
- A lô, Nhật Thiên. Cái này… số điện thoại… ảnh…
Ngọc Châu vui quá lại bắt đầu nói lắp bắp, cô cũng không biết nên nói chuyện gì trước với Nhật Thiên nữa. Lần trước Ngọc Châu nghĩ Nhật Thiên chỉ hỏi như thế cho có lệ, tạm gọi là phép lịch sự, thật không ngờ anh mua điện thoại rồi, lại còn chủ động nhắn tin cho cô thật.
Còn có cả tấm ảnh hoa kia, Ngọc Châu có muôn vàn câu hỏi, không biết liệu rằng có ý nghĩa gì không khi Nhật Thiên gửi nó cho cô. Ngọc Châu muốn hỏi nhưng lại ngại, sợ mình nghĩ quá nhiều, lại sợ khiến người ta khó xử.
Nhưng dù sao thì tin nhắn đầu tiên Nhật Thiên gửi cho cô thật đẹp, Ngọc Châu thấy rất có ý nghĩa:
- Ừm, số của tôi đấy. Sắp tới hoa ban sẽ nở rất đẹp.
Ngọc Châu gật đầu lia lịa, may mắn rằng Nhật Thiên không có ở cạnh bên, nếu không thì chỉ sợ ánh mắt anh nhìn Ngọc Châu sẽ giống như nhìn người điên mất, vẻ nhíu mày trông rất không thoải mái.
Có lẽ nhân dịp kỳ nghỉ xuân này, Ngọc Châu sẽ lại đến Hà Nội một chuyến, một phần là vì người ta nói hoa ban rất đẹp nên cô muốn tận mắt nhìn xem, một phần là vì để gặp được anh.
Nếu như Ngọc Châu đến vào mùa xuân, như vậy có nghĩa là đã quen biết Nhật Thiên qua ba mùa rồi.
Chỉ còn một vài ngày nữa thôi là được nghỉ Tết nguyên đán, Ngọc Châu háo hức đến mức chẳng thể đợi được nữa. Nhưng trước mắt, nhà Ngọc Châu có truyền thống Tết năm nào cũng đều phải về cả nhà nội lẫn nhà ngoại ở mất mấy hôm. Loay hoay chưa bao lâu là phải đi học lại ngay. Cô tạm thời không nói chuyện này với anh, nếu như sắp xếp được thì Ngọc Châu vẫn muốn tạo bất ngờ cho Nhật Thiên kìa.
Ngọc Châu cúp điện thoại, vô tình cô lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh đầy mây, lất phất vài tán lá của cây kèn hồng. Nó vẫn chưa có hoa. Ngọc Châu lại hít sâu vào một hơi mỉm cười, rồi sẽ có hoa, mọi năm đều nở rất đẹp. Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ chụp vài tấm gửi cho Nhật Thiên xem:
- Phải chi em sống ở Hà Nội anh nhỉ? Như vậy… có phải là ngày nào em cũng được gặp cậu ấy không?
Ngọc Châu nói, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn lên bầu trời xa thăm thẳm:
- Cứ như thế này mãi, em nhớ cậu ấy không chịu được. Em bị làm sao vậy?
Bảo Huy nhìn cô em gái của mình, nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi thì ắt hẳn người được nhắc đến ở đây là Nhật Thiên rồi. Em gái của cậu bây giờ không phải là để ý người ta muốn chết đấy chứ:
- Sao em… không ước người ta sống ở Sài Gòn? Ở đây cũng tốt mà?
Ngọc Châu nhìn Bảo Huy, cô cũng không biết, cô đột nhiên lại nghĩ như vậy. Có lẽ là do Ngọc Châu gặp được Nhật Thiên ở Hà Nội chăng? Nhưng mà Hà Nội vào những mùa hoa thật sự rất đẹp:
- Sao em luôn là người chạy về phía cậu ấy?
- Bởi vì…
Ngọc Châu cúi mặt nhìn vào chiếc điện thoại đang được mình cầm chặt ở trong tay, mi mắt lại rủ xuống, cô khẽ thở dài ra một tiếng:
- Bởi vì cậu ấy không thích em.
Đúng vậy, bởi vì cậu ấy không thích em cho nên em mới muốn cố gắng từng chút từng chút một.