Chương 20
Ái Hà nhíu mày, bộc lộ ra vẻ mặt không mấy vui vẻ gì. Cô để ý anh cũng được mấy tháng rồi vậy mà ngoài ông chủ nhà hàng ra thì chẳng thấy Nhật Thiên thân thiết với ai hết. Ái Hà vuốt tóc mái ngược về phía sau, còn chưa kịp hết bực bội thì Nhật Thiên đã nghoảnh đầu quay lại, giọng nói vẫn trầm trầm như thế:
- Tôi chẳng qua chỉ ra đời trước cô có mấy tháng, dù sao cũng sinh cùng năm. Cô gọi tôi bằng anh thì sẽ khiến tôi cảm thấy mình già lắm.
Ái Hà bị nói cho nổi đóa, mặt thẹn lại đỏ bừng bừng. Dù sao Nhật Thiên sinh trước mấy tháng thì vẫn tính là sinh trước, có người sinh sau một ngày nhưng khác năm thành ra lại trở thành đàn em đấy thôi.
Nhật Thiên thở dài, có lẽ từ thời điểm bây giờ trở đi thì anh sẽ không còn bị cô nàng Ái Hà này làm phiền nữa.
Anh nghĩ lại một chút, dù gì hôm nay cũng là Giáng Sinh. Nhật Thiên chạm nhẹ vào một bên túi quần của mình, cũng không biết là có nên mua gì đó cho bà nội và Mai Nguyệt đang ở nhà hay không, còn có cả Dương nữa.
Nhật Thiên lắc đầu. Trước tiên cứ mặc kệ đã, đợi tan làm rồi lại tính tiếp.
Khoảng ba tiếng sau đó, dòng người cuối cùng cũng đã bắt đầu rã ra. Anh quản lý sau khi treo bảng đóng cửa mới đi vào, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, lên tiếng nói lớn:
- Hôm nay mọi người vất vả rồi. Bây giờ bắt đầu dọn dẹp rồi chuẩn bị đến quán karaoke gần đây thôi.
Ngay khi lời nói vừa dứt, mọi người trong nhà hàng liền hú hét vỗ tay chúc mừng không ngớt.
Ái Hà lúc này mới cởi bỏ tạp dề, đi lên phía trước mọi người rồi lớn tiếng:
- Ừ cơ mà Nhật Thiên người ta bảo không đi.
Cô hất mặt, giọng điệu có phần khó nghe. Anh quản lý nghiêng đầu:
- Ủa sao thế Thiên? Đi cùng mọi người cho vui.
Nhật Thiên quay sang, anh hít vào một hơi:
- Không cần đâu, mọi người đi chơi vui vẻ.
Anh vẫy vẫy tay, vẫn đáp lại giống như cách mọi khi vẫn thường làm. Nói rồi Nhật Thiên đi ra sau bếp, nhặt những túi rác đầy vừa được buột chặt miệng lên mang đi bỏ vào thùng lớn ở phía bên ngoài.
Nhật Thiên dùng tay gạt cần mở, một vai đẩy cho cửa mở ra. Anh chất từng túi một vào bên trong, sau khi xong xuôi mới phủi phủi tay cho sạch sẽ.
Nơi Nhật Thiên đang đứng lại là một con hẻm nhỏ, góc khuất đi phần nhiều ánh sáng của nhà hàng, bao quanh vẫn chỉ có một chiếc đèn đường suốt ngày chớp tắt không thôi.
Ngoài đường lớn vẫn có rất nhiều người qua lại.
Bất chợt anh trông thấy có bóng người dừng lại ở phía trước, cử chỉ e dè chầm chậm tiến gần về phía Nhật Thiên. Trên tay người ấy cầm chiếc máy ảnh, ống kính lóe sáng lên một thoáng. Người đó càng tiến lại gần, gương mặt với chiếc mũi đỏ chót vì lạnh dường như cũng lộ rõ hơn.
Là... Ngọc Châu.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, khăn choàng cổ dày che kín hết cả cằm và miệng.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu, cũng chẳng hiểu vì sao anh lại chẳng thấy bất ngờ một tí nào. Anh vốn chỉ nghĩ, à, có lẽ hôm nay Ngọc Châu sẽ không có thời gian gọi cho mình đâu, như vậy Nhật Thiên sẽ không để lỡ cuộc gọi lần này.
Anh chà sát hai tay của mình lại với nhau, đến mức nóng rang. Ngọc Châu kéo khăn choàng xuống cổ, nheo mắt nhìn Nhật Thiên.
Từng hơi nóng từ cổ họng của Ngọc Châu cứ thế mà phả ra bên ngoài thành lần khói nghi ngút. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt to híp lại. Hình như mái tóc ngắn cũng đã dài thêm đôi chút.
Nhật Thiên vẫn đứng yên ở đấy, Ngọc Châu lại bước thêm vài bước.
Trong con hẻm tối mờ, một tiếng tách kèm với ánh sáng vang lên:
- Gì đây?
Ngọc Châu đứng kế bên Nhật Thiên, cả người hơi dựa nhè nhẹ vào người anh.
Nhật Thiên chưa hiểu ý của Ngọc Châu nên cũng tạm thời chưa đáp lại gì. Cô lúc này mới tiếp tục lên tiếng:
- Gặp lại tôi không vui sao?
Vừa nói, Ngọc Châu vừa chăm chú nhìn vào tác phẩm vừa được mình chụp ban nãy ở trong máy ảnh.
Nhật Thiên chớp mắt mới đáp một tiếng ừ cho có lệ. Ngọc Châu gật gù, thái độ này cô sớm cũng đã đoán được:
- Vậy có tí xíu bất ngờ nào không?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Không có.
Ngọc Châu ngẩng đầu lên:
- Hôm nay tôi cố tình đến đây để cho cậu bất ngờ mà. Không bất giờ gì thật luôn hả?
Nhật Thiên lại ừ lên một tiếng. Nếu nói về việc bọn người Ngọc Châu An Đông đi đi lại lại giữa hai miền Nam Bắc cũng chẳng có gì lạ. Vốn dĩ họ là người có tiền, bằng chứng là nhà hàng hiện tại Nhật Thiên đang làm việc. Nên chuyện mua vé máy bay đi đây đi đó thường xuyên chắc cũng không lạ gì.
Ngọc Châu bĩu môi, không bất ngờ thì đành vậy. Cô mang ba lô ra để ở phía trước, lục lọi gì đó chừng ba phút rồi mới lấy ra một hộp quà được gói kỹ càng. Ngọc Châu đưa đến trước mặt của Nhật Thiên:
- Giáng sinh vui vẻ.
Lúc này Nhật Thiên mới bắt đầu có một chút bất ngờ. Quen biết nhau chưa lâu mà đã được tặng quà giáng sinh như thế này:
- Tôi không nhận đâu.
Ngọc Châu lắc đầu không chịu:
- Ơ, tôi chủ yếu là đến tặng quà mà. Cậu mà không nhận thì tôi đến đây vô ích hả?
Ngọc Châu đến đây mà không nói trước, Nhật Thiên cũng đã kịp chuẩn bị món quà giáng sinh nào cho cô đâu. Ngọc Châu càng ghé sát gần Nhật Thiên hơn:
- Nhận đi mà, tôi đi chọn cũng vất vả lắm. Món quà chỉ có ý nghĩa khi tặng cho đúng người thôi.
- Tôi chẳng qua chỉ ra đời trước cô có mấy tháng, dù sao cũng sinh cùng năm. Cô gọi tôi bằng anh thì sẽ khiến tôi cảm thấy mình già lắm.
Ái Hà bị nói cho nổi đóa, mặt thẹn lại đỏ bừng bừng. Dù sao Nhật Thiên sinh trước mấy tháng thì vẫn tính là sinh trước, có người sinh sau một ngày nhưng khác năm thành ra lại trở thành đàn em đấy thôi.
Nhật Thiên thở dài, có lẽ từ thời điểm bây giờ trở đi thì anh sẽ không còn bị cô nàng Ái Hà này làm phiền nữa.
Anh nghĩ lại một chút, dù gì hôm nay cũng là Giáng Sinh. Nhật Thiên chạm nhẹ vào một bên túi quần của mình, cũng không biết là có nên mua gì đó cho bà nội và Mai Nguyệt đang ở nhà hay không, còn có cả Dương nữa.
Nhật Thiên lắc đầu. Trước tiên cứ mặc kệ đã, đợi tan làm rồi lại tính tiếp.
Khoảng ba tiếng sau đó, dòng người cuối cùng cũng đã bắt đầu rã ra. Anh quản lý sau khi treo bảng đóng cửa mới đi vào, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, lên tiếng nói lớn:
- Hôm nay mọi người vất vả rồi. Bây giờ bắt đầu dọn dẹp rồi chuẩn bị đến quán karaoke gần đây thôi.
Ngay khi lời nói vừa dứt, mọi người trong nhà hàng liền hú hét vỗ tay chúc mừng không ngớt.
Ái Hà lúc này mới cởi bỏ tạp dề, đi lên phía trước mọi người rồi lớn tiếng:
- Ừ cơ mà Nhật Thiên người ta bảo không đi.
Cô hất mặt, giọng điệu có phần khó nghe. Anh quản lý nghiêng đầu:
- Ủa sao thế Thiên? Đi cùng mọi người cho vui.
Nhật Thiên quay sang, anh hít vào một hơi:
- Không cần đâu, mọi người đi chơi vui vẻ.
Anh vẫy vẫy tay, vẫn đáp lại giống như cách mọi khi vẫn thường làm. Nói rồi Nhật Thiên đi ra sau bếp, nhặt những túi rác đầy vừa được buột chặt miệng lên mang đi bỏ vào thùng lớn ở phía bên ngoài.
Nhật Thiên dùng tay gạt cần mở, một vai đẩy cho cửa mở ra. Anh chất từng túi một vào bên trong, sau khi xong xuôi mới phủi phủi tay cho sạch sẽ.
Nơi Nhật Thiên đang đứng lại là một con hẻm nhỏ, góc khuất đi phần nhiều ánh sáng của nhà hàng, bao quanh vẫn chỉ có một chiếc đèn đường suốt ngày chớp tắt không thôi.
Ngoài đường lớn vẫn có rất nhiều người qua lại.
Bất chợt anh trông thấy có bóng người dừng lại ở phía trước, cử chỉ e dè chầm chậm tiến gần về phía Nhật Thiên. Trên tay người ấy cầm chiếc máy ảnh, ống kính lóe sáng lên một thoáng. Người đó càng tiến lại gần, gương mặt với chiếc mũi đỏ chót vì lạnh dường như cũng lộ rõ hơn.
Là... Ngọc Châu.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, khăn choàng cổ dày che kín hết cả cằm và miệng.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu, cũng chẳng hiểu vì sao anh lại chẳng thấy bất ngờ một tí nào. Anh vốn chỉ nghĩ, à, có lẽ hôm nay Ngọc Châu sẽ không có thời gian gọi cho mình đâu, như vậy Nhật Thiên sẽ không để lỡ cuộc gọi lần này.
Anh chà sát hai tay của mình lại với nhau, đến mức nóng rang. Ngọc Châu kéo khăn choàng xuống cổ, nheo mắt nhìn Nhật Thiên.
Từng hơi nóng từ cổ họng của Ngọc Châu cứ thế mà phả ra bên ngoài thành lần khói nghi ngút. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt to híp lại. Hình như mái tóc ngắn cũng đã dài thêm đôi chút.
Nhật Thiên vẫn đứng yên ở đấy, Ngọc Châu lại bước thêm vài bước.
Trong con hẻm tối mờ, một tiếng tách kèm với ánh sáng vang lên:
- Gì đây?
Ngọc Châu đứng kế bên Nhật Thiên, cả người hơi dựa nhè nhẹ vào người anh.
Nhật Thiên chưa hiểu ý của Ngọc Châu nên cũng tạm thời chưa đáp lại gì. Cô lúc này mới tiếp tục lên tiếng:
- Gặp lại tôi không vui sao?
Vừa nói, Ngọc Châu vừa chăm chú nhìn vào tác phẩm vừa được mình chụp ban nãy ở trong máy ảnh.
Nhật Thiên chớp mắt mới đáp một tiếng ừ cho có lệ. Ngọc Châu gật gù, thái độ này cô sớm cũng đã đoán được:
- Vậy có tí xíu bất ngờ nào không?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Không có.
Ngọc Châu ngẩng đầu lên:
- Hôm nay tôi cố tình đến đây để cho cậu bất ngờ mà. Không bất giờ gì thật luôn hả?
Nhật Thiên lại ừ lên một tiếng. Nếu nói về việc bọn người Ngọc Châu An Đông đi đi lại lại giữa hai miền Nam Bắc cũng chẳng có gì lạ. Vốn dĩ họ là người có tiền, bằng chứng là nhà hàng hiện tại Nhật Thiên đang làm việc. Nên chuyện mua vé máy bay đi đây đi đó thường xuyên chắc cũng không lạ gì.
Ngọc Châu bĩu môi, không bất ngờ thì đành vậy. Cô mang ba lô ra để ở phía trước, lục lọi gì đó chừng ba phút rồi mới lấy ra một hộp quà được gói kỹ càng. Ngọc Châu đưa đến trước mặt của Nhật Thiên:
- Giáng sinh vui vẻ.
Lúc này Nhật Thiên mới bắt đầu có một chút bất ngờ. Quen biết nhau chưa lâu mà đã được tặng quà giáng sinh như thế này:
- Tôi không nhận đâu.
Ngọc Châu lắc đầu không chịu:
- Ơ, tôi chủ yếu là đến tặng quà mà. Cậu mà không nhận thì tôi đến đây vô ích hả?
Ngọc Châu đến đây mà không nói trước, Nhật Thiên cũng đã kịp chuẩn bị món quà giáng sinh nào cho cô đâu. Ngọc Châu càng ghé sát gần Nhật Thiên hơn:
- Nhận đi mà, tôi đi chọn cũng vất vả lắm. Món quà chỉ có ý nghĩa khi tặng cho đúng người thôi.