Chương 18
Bảo Huy càng nghe càng bị làm cho mù mờ, bực dọc dùng ngón tay đẩy mạnh vào trán Ngọc Châu khiến cô nàng một chút nữa là bật ngửa ngã nhào ra phía sau:
- Em lại nói linh ta linh tinh gì đấy? Nói chuyện không đầu không đuôi không biết mệt hả?
Ngọc Châu xoay người lắc đầu, cất mấy ảnh vào bên trong túi của mình:
- Em chưa chắc chắn lắm nên thông báo cho anh biết vậy thôi.
Cô gật gù, dù sao thì sở thích và tài năng cũng cần kiểm nghiệm một cách chắc chắn.
Sau khi dùng bữa cùng gia đình, Ngọc Châu quay trở về khách sạn liền nằm ườn lên trên giường, cả người nằm úp trên tấm nệm thoải mái. Má cô áp sát chăn bông, mắt hướng về phong cảnh đủ thứ ánh đèn đường ở ngoài khung cửa sổ. Tay Ngọc Châu xoa xoa nhẹ chăn, cô chớp chớp mắt lại bắt đầu suy nghĩ về nhiều thứ.
Sáng hôm sau, Ngọc Châu đặt chuông báo thức kêu thật sớm, xếp gọn quần áo mượn từ Mai Nguyệt vào túi giấy. Hôm nay cũng là một ngày khiến Ngọc Châu hăng hái quá mức.
Ngọc Châu vừa đến nơi cũng vừa hay Nhật Thiên đang dắt chiếc xe đạp của mình ra khỏi cổng nhà:
- May ghê!
Cô nói lớn tiếng:
- Hôm nay cậu đi học hả?
Nhật Thiên gật đầu, cũng không có gì để ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngọc Châu với vẻ mặt hí hửng đang đứng ở trước nhà của anh. Cũng tại vì hôm qua con gái người ta vừa mới được anh dẫn về nhà đây.
Anh gác chống xe, đẩy nhẹ trán cô:
- Chuyện gì?
Ngọc Châu dùng hai tay đưa chiếc túi giấy ra trước mặt:
- Tôi đến trả đồ, sợ không kịp giờ cậu đến trường á.
Nhật Thiên cầm lấy túi giấy, anh vỗ vỗ vào yên xe ý muốn nhờ Ngọc Châu trông chừng chiếc xe giúp, còn mình thì quay trở vào trong nhà cất đồ. Khoảng chừng ba bốn phút sau đó, Nhật Thiên rất nhanh đã quay trở lại. Cô đợi anh đến gần mình hơn, lúc này mới lên tiếng:
- Ba mẹ tôi đến Hà Nội rồi cho nên... đến tối hôm nay là tôi phải cùng gia đình lên máy bay về nhà rồi.
Mới ban nãy tâm trạng của Ngọc Châu vốn vẫn còn rất ổn, đột nhiên bây giờ tự mình nói ra chuyện này với Nhật Thiên, trong lòng cô lại rưng rưng khó tả.
Chỉ mới hôm qua, Ngọc Châu còn luôn phải tự ngẫm xem cô sẽ phải nhớ Nhật Thiên đến mức nào đây.
Hóa ra đây chính là cảm giác không nỡ trước lúc chia xa.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu rồi cũng gật đầu, xem như cũng biết chuyện:
- Lên đường thuận lợi.
Ngọc Châu vén tóc, đúng là Nhật Thiên vẫn mãi là Nhật Thiên. Anh luôn có thể nói ra những câu cứng nhắc như thế này. Nhân lúc anh vẫn còn chưa ngồi lên xe, Ngọc Châu đã nhanh nhảu chiếm lấy yên sau xe của Nhật Thiên. Cô nghiêng đầu nhìn anh còn không quên cái nhếch mày vẫn hay thường thấy:
- Cậu í, đèo tôi đến trường của cậu thêm một lần nữa đi.
Nhật Thiên thở dài, song vẫn không có ý định đuổi cô xuống xe. Dù sao thì Ngọc Châu thân mặc thường phục cũng chẳng sải cánh bay nhảy vào bên trong trường học của anh được.
Ngọc Châu giữ nhẹ gấu áo của Nhật Thiên, có phần rướn người lên phía trước:
- Sau này tôi vẫn có thể tiếp tục gọi cho cậu không?
Ngọc Châu hỏi:
- Không được.
Nhật Thiên thẳng thắng đáp lại, Ngọc Châu nghe thấy câu trả lời liền bĩu môi gặng hỏi:
- Vì sao chứ? Tụi mình không phải là bạn hả? Giữ liên lạc không phải là chuyện bình thường sao?
Anh không cho là vậy:
- Gọi nhiều thì phiền lắm, vả lại tôi không có điện thoại di động. Cô gọi mãi gọi mãi, lỡ như tôi không có ở nhà thì phiền hà đến bà nội và Nguyệt lắm.
Mắt Ngọc Châu trùng xuống, giọng điệu có phần hụt hẫng:
- Vậy tôi muốn nghe được tiếng của cậu thì phải làm sao đây? Cũng đâu thể ngay lập tức chạy đến trước nhà của cậu được đâu.
Ôi trời, biết trước thế này thì ban nãy Nhật Thiên đã dứt khoác để Ngọc Châu ở lại trước cửa nhà mình rồi:
- Ừ, cho nên gọi có giờ có giấc thì được. Vả lại, một tháng không quá 1 lần. Nhiêu đó thôi.
Mặc dù Nhật Thiên cũng không chắc Ngọc Châu có phải là đang nghiêm túc không hay chỉ đơn giản là đùa vui vậy thôi nhưng anh vẫn rào trước cho chắc vậy.
Nói đâu cho xa, Dương nó còn chẳng thèm gọi đến nhà anh được mấy lần:
- Thật hả? Vậy tôi sẽ cố gắng kiềm nén vậy.
Mặc dù chẳng có hy vọng gì khi nhắc đến chuyện này nhưng Ngọc Châu vừa rồi đã thật sự bị Nhật Thiên làm cho ngạc nhiên, cô cũng không ngờ chỉ cần mình nói ra có vài câu như vậy đã đổi lại được cuộc điện thoại một tháng một lần của Nhật Thiên.
- Em lại nói linh ta linh tinh gì đấy? Nói chuyện không đầu không đuôi không biết mệt hả?
Ngọc Châu xoay người lắc đầu, cất mấy ảnh vào bên trong túi của mình:
- Em chưa chắc chắn lắm nên thông báo cho anh biết vậy thôi.
Cô gật gù, dù sao thì sở thích và tài năng cũng cần kiểm nghiệm một cách chắc chắn.
Sau khi dùng bữa cùng gia đình, Ngọc Châu quay trở về khách sạn liền nằm ườn lên trên giường, cả người nằm úp trên tấm nệm thoải mái. Má cô áp sát chăn bông, mắt hướng về phong cảnh đủ thứ ánh đèn đường ở ngoài khung cửa sổ. Tay Ngọc Châu xoa xoa nhẹ chăn, cô chớp chớp mắt lại bắt đầu suy nghĩ về nhiều thứ.
Sáng hôm sau, Ngọc Châu đặt chuông báo thức kêu thật sớm, xếp gọn quần áo mượn từ Mai Nguyệt vào túi giấy. Hôm nay cũng là một ngày khiến Ngọc Châu hăng hái quá mức.
Ngọc Châu vừa đến nơi cũng vừa hay Nhật Thiên đang dắt chiếc xe đạp của mình ra khỏi cổng nhà:
- May ghê!
Cô nói lớn tiếng:
- Hôm nay cậu đi học hả?
Nhật Thiên gật đầu, cũng không có gì để ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngọc Châu với vẻ mặt hí hửng đang đứng ở trước nhà của anh. Cũng tại vì hôm qua con gái người ta vừa mới được anh dẫn về nhà đây.
Anh gác chống xe, đẩy nhẹ trán cô:
- Chuyện gì?
Ngọc Châu dùng hai tay đưa chiếc túi giấy ra trước mặt:
- Tôi đến trả đồ, sợ không kịp giờ cậu đến trường á.
Nhật Thiên cầm lấy túi giấy, anh vỗ vỗ vào yên xe ý muốn nhờ Ngọc Châu trông chừng chiếc xe giúp, còn mình thì quay trở vào trong nhà cất đồ. Khoảng chừng ba bốn phút sau đó, Nhật Thiên rất nhanh đã quay trở lại. Cô đợi anh đến gần mình hơn, lúc này mới lên tiếng:
- Ba mẹ tôi đến Hà Nội rồi cho nên... đến tối hôm nay là tôi phải cùng gia đình lên máy bay về nhà rồi.
Mới ban nãy tâm trạng của Ngọc Châu vốn vẫn còn rất ổn, đột nhiên bây giờ tự mình nói ra chuyện này với Nhật Thiên, trong lòng cô lại rưng rưng khó tả.
Chỉ mới hôm qua, Ngọc Châu còn luôn phải tự ngẫm xem cô sẽ phải nhớ Nhật Thiên đến mức nào đây.
Hóa ra đây chính là cảm giác không nỡ trước lúc chia xa.
Nhật Thiên nhìn Ngọc Châu rồi cũng gật đầu, xem như cũng biết chuyện:
- Lên đường thuận lợi.
Ngọc Châu vén tóc, đúng là Nhật Thiên vẫn mãi là Nhật Thiên. Anh luôn có thể nói ra những câu cứng nhắc như thế này. Nhân lúc anh vẫn còn chưa ngồi lên xe, Ngọc Châu đã nhanh nhảu chiếm lấy yên sau xe của Nhật Thiên. Cô nghiêng đầu nhìn anh còn không quên cái nhếch mày vẫn hay thường thấy:
- Cậu í, đèo tôi đến trường của cậu thêm một lần nữa đi.
Nhật Thiên thở dài, song vẫn không có ý định đuổi cô xuống xe. Dù sao thì Ngọc Châu thân mặc thường phục cũng chẳng sải cánh bay nhảy vào bên trong trường học của anh được.
Ngọc Châu giữ nhẹ gấu áo của Nhật Thiên, có phần rướn người lên phía trước:
- Sau này tôi vẫn có thể tiếp tục gọi cho cậu không?
Ngọc Châu hỏi:
- Không được.
Nhật Thiên thẳng thắng đáp lại, Ngọc Châu nghe thấy câu trả lời liền bĩu môi gặng hỏi:
- Vì sao chứ? Tụi mình không phải là bạn hả? Giữ liên lạc không phải là chuyện bình thường sao?
Anh không cho là vậy:
- Gọi nhiều thì phiền lắm, vả lại tôi không có điện thoại di động. Cô gọi mãi gọi mãi, lỡ như tôi không có ở nhà thì phiền hà đến bà nội và Nguyệt lắm.
Mắt Ngọc Châu trùng xuống, giọng điệu có phần hụt hẫng:
- Vậy tôi muốn nghe được tiếng của cậu thì phải làm sao đây? Cũng đâu thể ngay lập tức chạy đến trước nhà của cậu được đâu.
Ôi trời, biết trước thế này thì ban nãy Nhật Thiên đã dứt khoác để Ngọc Châu ở lại trước cửa nhà mình rồi:
- Ừ, cho nên gọi có giờ có giấc thì được. Vả lại, một tháng không quá 1 lần. Nhiêu đó thôi.
Mặc dù Nhật Thiên cũng không chắc Ngọc Châu có phải là đang nghiêm túc không hay chỉ đơn giản là đùa vui vậy thôi nhưng anh vẫn rào trước cho chắc vậy.
Nói đâu cho xa, Dương nó còn chẳng thèm gọi đến nhà anh được mấy lần:
- Thật hả? Vậy tôi sẽ cố gắng kiềm nén vậy.
Mặc dù chẳng có hy vọng gì khi nhắc đến chuyện này nhưng Ngọc Châu vừa rồi đã thật sự bị Nhật Thiên làm cho ngạc nhiên, cô cũng không ngờ chỉ cần mình nói ra có vài câu như vậy đã đổi lại được cuộc điện thoại một tháng một lần của Nhật Thiên.