Chương 75: Chạm Vào Em Đi! (H chủ động)
Hoài Khang một tay đỡ lấy mông của Tuệ Khanh đang bám chặt trên người mình, một tay khác đóng sầm cửa lại. Anh không biết họ dây dưa nụ hôn này bao nhiêu lâu rồi nhưng đến chính môi anh cũng dần đau rát vì sự mút mát cuồng nhiệt của cô.
Tuệ Khanh chủ động gạt phăng chiếc áo vest lẫn cái áo rách rưới của mình. Cô chừa độc lại mỗi áo cúp ôm trọn đôi thỏ ngọc chỉ để cho Hoài Khang đích thân cởi ra chiêm ngưỡng. Cô muốn anh đến phát điên, một phần vì thuốc, một phần vì tình cảm dâng trào.
Hoài Khang cố gắng không bị Tuệ Khanh dẫn dụ. Anh bế cô vào nhà tắm, mong muốn lấy dòng nước lạnh giúp cô đỡ hơn. Tuy nhiên, quần áo trên người trở nên ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể còn không bằng cách đeo bám của cô.
Cả cơ thể của Tuệ Khanh dưới làn nước trông vô cùng mãn nhãn. Những giọt ngọc bám lên làn da trắng trẻo, chốc chốc chảy xuống bụng và len lỏi và kẽ quần.
“Chạm vào em đi!”
Tuệ Khanh ngồi phía trên Hoài Khang, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện bất lực nào của anh, thậm chí còn muốn anh điên cuồng với mình. Cô đặt một tay của anh lên ngực mình, một tay khác đặt lên hông. Dòng nước lạnh làm cô tỉnh táo lại không ít, nhưng càng tỉnh thì cô càng mong muốn gần gũi với anh.
Hoài Khang thấy bản thân điên rồi. Anh kéo mạnh một bên chiếc áo cúp xuống, nhanh chóng áp sát mặt mình lại da thịt nóng bỏng mà mút mạnh tai thỏ dựng đứng đang đòi được chăm sóc. Anh rê lưỡi xung quanh hạt ngọc, sau đó đánh lưỡi qua lại một cách trêu chọc. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ làm Tuệ Khanh thoả mãn. Cô ưỡn người, muốn anh mút nó mạnh mẽ hơn tạo nên làn điện xuyên thẳng đến hang động chứa đầy mật ngọt bên dưới.
Bàn tay bên dưới của Hoài Khang cũng không rảnh rỗi. Nó bị chiếm cứ trở thành nơi để Tuệ Khanh đánh hông lên xuống khiến mật ngọt tiết ra càng lúc càng nhiều. Anh nhanh chóng cởi phăng chiếc quần ngắn của cô, sau đó len lỏi ngón tay qua quần nhỏ mà chạm mặt với hai bờ môi khiêu gợi đang không ngừng run rẩy. Anh kẹp lấy *** *** *** bên dưới rồi se nhẹ khiến cô rên rỉ không ngừng.
Tuệ Khanh đê mê theo những lần đụng chạm của Hoài Khang. Ngay vào lúc anh tiến vào bên trong mật thất chật hẹp với một ngón tay, cả người cô ưỡn thẳng, hai chân đang quỳ muốn đổ xuống. Anh nhanh chóng ôm chầm lấy cô, mặt vẫn chôn vào giữa khe ngực, ngón tay bên dưới không ngừng đánh vào điểm nhạy cảm nhất, chà sát và ấn mạnh.
Tiếng lẹp bẹp bởi dòng nước lạnh, đồng thời là sự va chạm của tay và mật thất vang lên khắp phòng tắm. Nó rơi vào tai của hai con người kích tình càng làm tăng thêm mức độ ham muốn đối phương. Tuệ Khanh cao trào nhanh chóng, hai tay bám chặt vào vai của Hoài Khang và thở dốc từng cơn.
Ngay lúc Hoài Khang nghĩ rằng điều này sẽ giảm bớt phần nào tác dụng của thuốc thì Tuệ Khanh lại giữ chặt bàn tay muốn rút ra khỏi mật thất ẩm ướt của anh. Cô nức nở, ánh mắt chỉ chứa đựng hình ảnh lôi cuốn dưới làn nước của anh: “Cho em thêm…”
Hoài Khang nghiến răng, bồng Tuệ Khanh lên thành, để lưng cô dựa vào tường. Anh tách hai chân cô ra, lần nữa chăm sóc mật thất bằng lưỡi và miệng. Hai ngón tay vẫn luồn vào bên trong, chơi đùa với từng thớ thịt đang mút chặt sự xâm nhập của anh.
Tuệ Khanh cong chân, ôm chặt lấy đầu của Hoài Khang. Lý trí của cô đã bị xâm chiếm bởi cảm giác thăng hoa mà anh mang lại. Cô muốn hơn thế, muốn anh và cô kết hợp lại làm một.
Tuệ Khanh kéo Hoài Khang lên, không nói nhiều lời mà quỳ xuống nền bồn tắm, cố gắng hết sức gỡ khuy nút quần của anh. Ngay khi không còn đồ bảo hộ nào, bộ phận nam tính dựng thẳng ra ngoài, sừng sững và xuất hiện những đường gân chạy dọc. Trên đỉnh đầu, chất màu trắng còn hơi chảy ra chỉ vì sự quyến rũ của cô.
Tuệ Khanh cẩn thận cầm lấy bộ phận nam tính. Cô không nghĩ hình dáng của nó có thể khủng khiếp đến mức chính cô tự hỏi vì sao nó có thể chui vừa vào bên trong người cô.
Hoài Khang không bị chuốc thuốc, nhưng lại bị khoang miệng ấm nóng của Tuệ Khanh kích thích khắp người. Anh đứng yên, cầm lấy mái tóc dài của cô ra phía sau, giúp cô đỡ vướng víu khi bận chơi đùa với thằng em nhỏ. Từng những lần vuốt ve, những lần chạm mặt với lưỡi và bờ môi, bộ phận nam tính lại càng thẳng đứng và tiếng thở dốc của anh cũng nhiều hơn.
Tuệ Khanh đã tìm ra sở thích mới. Đó chính là nghe được tiếng rên trầm của Hoài Khang. Vì thế, cô sẽ chú ý những điểm nhạy cảm của anh mà tập trung ở nơi đó.
Cảm thấy đã đủ, Tuệ Khanh lại đẩy Hoài Khang ngồi xuống bồn tắm. Cả người cô leo lên trên, đặt bộ phận nam tính ngay giữa lối nhỏ đi vào.
“Lần này đổi lại là em ăn anh.”
Vừa kết thúc câu, Tuệ Khanh nhún người ngồi xuống, mất thất trong nháy mắt ăn trọn thằng em nhỏ. Cả hai phát ra tiếng hít khí lạnh. Hoài Khang không được động đậy bởi mệnh lệnh của cô. Còn cô dựa lên bờ vai rộng của anh, di chuyển hông liên tục để bộ phận nam tính hôn sâu vào thành da thịt.
Hoài Khang bị cảnh tượng trước mắt làm cho kích thích đến độ không thể kìm nén được. Anh ôm lấy bờ mông của Tuệ Khanh, một nhịp đến hai nhịp đâm vào càng thêm sâu. Cho đến khi cả hai gần đạt đến cao trào, anh muốn nâng cô lên nhưng lại bị cô dùng chân kẹp chặt người.
“Khanh, buông ra đi em.” Hoài Khang lo lắng, cố gắng kiềm chế nhưng Tuệ Khanh vẫn không ngừng động hông.
Cô hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của anh. Trong lần dập cuối, một dòng nước ấm nóng bắn thẳng vào, ngập tràn toàn bộ mật thất vốn đã ẩm ướt.
“Chết tiệt!” Hoài Khang biết Tuệ Khanh đã bị thuốc chi phối, mà bản thân lại bị cô kèm cặp ở nơi trơn trượt thế này. Anh lo sợ nếu quá mạnh bạo thì sẽ khiến cô đập đầu vào thành bồn tắm, cuối cùng lại không thể kiềm chế mà xuất hết vào trong.
Hoài Khang thở dồn dập, cảm nhận mật thất vẫn đang cố cắn mút toàn bộ sinh lực của mình. Bên dưới nhớ lại cảm giác thăng hoa mà hơi ngóc đầu lần nữa. Đêm nay sẽ là một đêm dài để giải trừ phản ứng của thuốc.
—------------------------
Tuệ Khanh thoả mãn sau khi được ăn no vào sáng hôm sau. Cô thậm chí còn cười rất rạng rỡ trong sự kiệt sức của Hoài Khang. Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Là Tâm Dao gọi đến để hỏi han tình hình đêm qua.
Tuệ Khanh vui vẻ trả lời, dù eo có chút nhức nhưng cảm giác vẫn khá sảng khoái. Cô không hề biết bản thân đang lắc lư bờ mông trần trụi trước mặt của Hoài Khang. Anh nheo mắt, nghĩ đến việc muốn trừng phạt cô.
Trong lúc Tuệ Khanh đang trả lời Tâm Dao, Hoài Khang âm thầm tiến tới, hôn nhẹ lên bả vai của cô rồi dọc xuống lưng. Ngay khi cô cố đẩy anh ra, anh đã đặt bộ phận nóng bỏng trước lối đi và thúc sâu vào trong mà không hề báo trước.
“Á!... Tao… ưm… Tao đang…” Tuệ Khanh cảm nhận từng cú hôn lên thành thịt của Hoài Khang, giọng nói khàn đặc không thể kiềm chế được sự rên rỉ.
“Tao… hơi… ưm… mệt. Tao ngủ… á… thêm lát…” Tuệ Khanh lập tức cúp máy, hai tay chống lên thành bàn để bản thân không phải ngã xuống: “Chậm… chậm một chút…”
Hoài Khang bật cười, động tác có chậm lại nhưng mỗi lần động hông thì lại để thằng em nhỏ hôn sâu vào trong: “Đêm qua em không hề nói vậy. Quay sang đây để anh hôn nào.”
Tuệ Khanh nghe lời, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Hoài Khang, cổ họng thì ngân nga theo từng cú thúc. Cuộc chơi này không biết bao giờ sẽ kết thúc.
Tuệ Khanh chủ động gạt phăng chiếc áo vest lẫn cái áo rách rưới của mình. Cô chừa độc lại mỗi áo cúp ôm trọn đôi thỏ ngọc chỉ để cho Hoài Khang đích thân cởi ra chiêm ngưỡng. Cô muốn anh đến phát điên, một phần vì thuốc, một phần vì tình cảm dâng trào.
Hoài Khang cố gắng không bị Tuệ Khanh dẫn dụ. Anh bế cô vào nhà tắm, mong muốn lấy dòng nước lạnh giúp cô đỡ hơn. Tuy nhiên, quần áo trên người trở nên ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể còn không bằng cách đeo bám của cô.
Cả cơ thể của Tuệ Khanh dưới làn nước trông vô cùng mãn nhãn. Những giọt ngọc bám lên làn da trắng trẻo, chốc chốc chảy xuống bụng và len lỏi và kẽ quần.
“Chạm vào em đi!”
Tuệ Khanh ngồi phía trên Hoài Khang, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện bất lực nào của anh, thậm chí còn muốn anh điên cuồng với mình. Cô đặt một tay của anh lên ngực mình, một tay khác đặt lên hông. Dòng nước lạnh làm cô tỉnh táo lại không ít, nhưng càng tỉnh thì cô càng mong muốn gần gũi với anh.
Hoài Khang thấy bản thân điên rồi. Anh kéo mạnh một bên chiếc áo cúp xuống, nhanh chóng áp sát mặt mình lại da thịt nóng bỏng mà mút mạnh tai thỏ dựng đứng đang đòi được chăm sóc. Anh rê lưỡi xung quanh hạt ngọc, sau đó đánh lưỡi qua lại một cách trêu chọc. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ làm Tuệ Khanh thoả mãn. Cô ưỡn người, muốn anh mút nó mạnh mẽ hơn tạo nên làn điện xuyên thẳng đến hang động chứa đầy mật ngọt bên dưới.
Bàn tay bên dưới của Hoài Khang cũng không rảnh rỗi. Nó bị chiếm cứ trở thành nơi để Tuệ Khanh đánh hông lên xuống khiến mật ngọt tiết ra càng lúc càng nhiều. Anh nhanh chóng cởi phăng chiếc quần ngắn của cô, sau đó len lỏi ngón tay qua quần nhỏ mà chạm mặt với hai bờ môi khiêu gợi đang không ngừng run rẩy. Anh kẹp lấy *** *** *** bên dưới rồi se nhẹ khiến cô rên rỉ không ngừng.
Tuệ Khanh đê mê theo những lần đụng chạm của Hoài Khang. Ngay vào lúc anh tiến vào bên trong mật thất chật hẹp với một ngón tay, cả người cô ưỡn thẳng, hai chân đang quỳ muốn đổ xuống. Anh nhanh chóng ôm chầm lấy cô, mặt vẫn chôn vào giữa khe ngực, ngón tay bên dưới không ngừng đánh vào điểm nhạy cảm nhất, chà sát và ấn mạnh.
Tiếng lẹp bẹp bởi dòng nước lạnh, đồng thời là sự va chạm của tay và mật thất vang lên khắp phòng tắm. Nó rơi vào tai của hai con người kích tình càng làm tăng thêm mức độ ham muốn đối phương. Tuệ Khanh cao trào nhanh chóng, hai tay bám chặt vào vai của Hoài Khang và thở dốc từng cơn.
Ngay lúc Hoài Khang nghĩ rằng điều này sẽ giảm bớt phần nào tác dụng của thuốc thì Tuệ Khanh lại giữ chặt bàn tay muốn rút ra khỏi mật thất ẩm ướt của anh. Cô nức nở, ánh mắt chỉ chứa đựng hình ảnh lôi cuốn dưới làn nước của anh: “Cho em thêm…”
Hoài Khang nghiến răng, bồng Tuệ Khanh lên thành, để lưng cô dựa vào tường. Anh tách hai chân cô ra, lần nữa chăm sóc mật thất bằng lưỡi và miệng. Hai ngón tay vẫn luồn vào bên trong, chơi đùa với từng thớ thịt đang mút chặt sự xâm nhập của anh.
Tuệ Khanh cong chân, ôm chặt lấy đầu của Hoài Khang. Lý trí của cô đã bị xâm chiếm bởi cảm giác thăng hoa mà anh mang lại. Cô muốn hơn thế, muốn anh và cô kết hợp lại làm một.
Tuệ Khanh kéo Hoài Khang lên, không nói nhiều lời mà quỳ xuống nền bồn tắm, cố gắng hết sức gỡ khuy nút quần của anh. Ngay khi không còn đồ bảo hộ nào, bộ phận nam tính dựng thẳng ra ngoài, sừng sững và xuất hiện những đường gân chạy dọc. Trên đỉnh đầu, chất màu trắng còn hơi chảy ra chỉ vì sự quyến rũ của cô.
Tuệ Khanh cẩn thận cầm lấy bộ phận nam tính. Cô không nghĩ hình dáng của nó có thể khủng khiếp đến mức chính cô tự hỏi vì sao nó có thể chui vừa vào bên trong người cô.
Hoài Khang không bị chuốc thuốc, nhưng lại bị khoang miệng ấm nóng của Tuệ Khanh kích thích khắp người. Anh đứng yên, cầm lấy mái tóc dài của cô ra phía sau, giúp cô đỡ vướng víu khi bận chơi đùa với thằng em nhỏ. Từng những lần vuốt ve, những lần chạm mặt với lưỡi và bờ môi, bộ phận nam tính lại càng thẳng đứng và tiếng thở dốc của anh cũng nhiều hơn.
Tuệ Khanh đã tìm ra sở thích mới. Đó chính là nghe được tiếng rên trầm của Hoài Khang. Vì thế, cô sẽ chú ý những điểm nhạy cảm của anh mà tập trung ở nơi đó.
Cảm thấy đã đủ, Tuệ Khanh lại đẩy Hoài Khang ngồi xuống bồn tắm. Cả người cô leo lên trên, đặt bộ phận nam tính ngay giữa lối nhỏ đi vào.
“Lần này đổi lại là em ăn anh.”
Vừa kết thúc câu, Tuệ Khanh nhún người ngồi xuống, mất thất trong nháy mắt ăn trọn thằng em nhỏ. Cả hai phát ra tiếng hít khí lạnh. Hoài Khang không được động đậy bởi mệnh lệnh của cô. Còn cô dựa lên bờ vai rộng của anh, di chuyển hông liên tục để bộ phận nam tính hôn sâu vào thành da thịt.
Hoài Khang bị cảnh tượng trước mắt làm cho kích thích đến độ không thể kìm nén được. Anh ôm lấy bờ mông của Tuệ Khanh, một nhịp đến hai nhịp đâm vào càng thêm sâu. Cho đến khi cả hai gần đạt đến cao trào, anh muốn nâng cô lên nhưng lại bị cô dùng chân kẹp chặt người.
“Khanh, buông ra đi em.” Hoài Khang lo lắng, cố gắng kiềm chế nhưng Tuệ Khanh vẫn không ngừng động hông.
Cô hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo của anh. Trong lần dập cuối, một dòng nước ấm nóng bắn thẳng vào, ngập tràn toàn bộ mật thất vốn đã ẩm ướt.
“Chết tiệt!” Hoài Khang biết Tuệ Khanh đã bị thuốc chi phối, mà bản thân lại bị cô kèm cặp ở nơi trơn trượt thế này. Anh lo sợ nếu quá mạnh bạo thì sẽ khiến cô đập đầu vào thành bồn tắm, cuối cùng lại không thể kiềm chế mà xuất hết vào trong.
Hoài Khang thở dồn dập, cảm nhận mật thất vẫn đang cố cắn mút toàn bộ sinh lực của mình. Bên dưới nhớ lại cảm giác thăng hoa mà hơi ngóc đầu lần nữa. Đêm nay sẽ là một đêm dài để giải trừ phản ứng của thuốc.
—------------------------
Tuệ Khanh thoả mãn sau khi được ăn no vào sáng hôm sau. Cô thậm chí còn cười rất rạng rỡ trong sự kiệt sức của Hoài Khang. Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Là Tâm Dao gọi đến để hỏi han tình hình đêm qua.
Tuệ Khanh vui vẻ trả lời, dù eo có chút nhức nhưng cảm giác vẫn khá sảng khoái. Cô không hề biết bản thân đang lắc lư bờ mông trần trụi trước mặt của Hoài Khang. Anh nheo mắt, nghĩ đến việc muốn trừng phạt cô.
Trong lúc Tuệ Khanh đang trả lời Tâm Dao, Hoài Khang âm thầm tiến tới, hôn nhẹ lên bả vai của cô rồi dọc xuống lưng. Ngay khi cô cố đẩy anh ra, anh đã đặt bộ phận nóng bỏng trước lối đi và thúc sâu vào trong mà không hề báo trước.
“Á!... Tao… ưm… Tao đang…” Tuệ Khanh cảm nhận từng cú hôn lên thành thịt của Hoài Khang, giọng nói khàn đặc không thể kiềm chế được sự rên rỉ.
“Tao… hơi… ưm… mệt. Tao ngủ… á… thêm lát…” Tuệ Khanh lập tức cúp máy, hai tay chống lên thành bàn để bản thân không phải ngã xuống: “Chậm… chậm một chút…”
Hoài Khang bật cười, động tác có chậm lại nhưng mỗi lần động hông thì lại để thằng em nhỏ hôn sâu vào trong: “Đêm qua em không hề nói vậy. Quay sang đây để anh hôn nào.”
Tuệ Khanh nghe lời, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của Hoài Khang, cổ họng thì ngân nga theo từng cú thúc. Cuộc chơi này không biết bao giờ sẽ kết thúc.