Chương 63: Gia Cảnh Của Tuệ Khanh
Hoài Khang lắc đầu, ánh mắt từ nghiêm nghị chuyển sang dịu dàng: “Không xưng tôi với anh nữa sao?”
“Dạ không.” Tuệ Khanh hí hửng đáp lại: “Em sợ chú buồn.”
Hoài Khang gật gù: “Như vậy đừng kêu chú nữa, đổi qua anh yêu được không?”
“A… Anh chú…” Tuệ Khanh đỏ bừng cả mặt, miệng đã quen kêu theo cách cũ nên giờ chuyển sang mức độ thân mật hơn thì không thể kiểm soát được trái tim nhảy loạn.
Hoài Khang bật cười, xoa đầu cô rồi dẫn cô đi ra khỏi quán nước: “Có ai đời lại kêu là anh chú chứ?”
Tuệ Khanh bĩu môi, tay nắm chặt lấy tay của Hoài Khang, cùng nhau đi đến bãi đỗ xe: “Em cũng đã cố gắng hết sức rồi.”. Truyện Kiếm Hiệp
Hoài Khang chỉ còn biết lắc đầu bất lực, chủ động mở cửa xe cho Tuệ Khanh. Cô dần làm quen với những cách quan tâm tinh tế này, lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ cảm ơn một tiếng. Tuy nhiên, lần này cô làm ra hành động ngoắc tay. Đợi đến khi anh cúi xuống, cô lại hôn chụt một cái lên môi của anh.
“Chẳng phải em kêu chú thì sẽ tình thú hơn sao?”
Hoài Khang mở tròn mắt, sau đó chỉ biết cười chịu thua trước sự trêu chọc của Tuệ Khanh. Đúng là khi người ta rơi vào tình yêu thì làm gì cũng đều mang mùi hương tình thú khiêu khích trái tim.
“Tinh nghịch!”
Hoài Khang nựng nhẹ má của Tuệ Khanh rồi đi qua ghế lái. Anh khởi động xe, tiến thẳng đến quán ăn để lấp đầy chiếc bụng nhỏ nhắn bên cạnh.
“Nay dẫn em đi ăn dimsum nhé?”
Tuệ Khanh gật đầu, nuốt nước bọt một cái. Chỉ sau đó vài phút, trước mặt cô đã chất đầy một bàn các món ăn đẹp mắt, thêm vào mùi hương quyến rũ bao tử thì không ai có thể chối từ.
Hoài Khang gấp cục xá xíu cho Tuệ Khanh, chưa kịp kêu cô cẩn thận thì đã thấy nó chui tọt vào miệng của cô. Giây sau, hai hàng nước mắt lập tức ứa ra.
“Từ từ thôi, không ai giành ăn với em cả.”
Hoài Khang nắm lấy cằm nhỏ của Tuệ Khanh, thổi nhẹ vào trong để làm dịu lại sức nóng bất thình lình. Thấy cô đỡ hơn một chút, anh mới cảm thấy an tâm rồi hôn lên bờ môi kia một cái.
Tuệ Khanh chép chép miệng hai cái, dù sao việc vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến quá trình hưởng thụ mỹ vị. Gắp một món lên, cô khẽ thổi nhẹ rồi đưa đến trước mặt của Hoài Khang.
“A!”
Hoài Khang ngẩn người vài giây, hồi chuông tình yêu vang lên liên hồi trong đầu. Anh nào có thể cưỡng lại được sự đáng yêu này. Miệng há ra một cách vô ý thức, anh không biết món ăn này rốt cuộc có vị gì, nhưng bây giờ sự ngọt ngào đã xâm lấn tất cả.
Tuệ Khanh híp mắt lại mỉm cười, khi nhìn qua chiếc áo mới trên người của Hoài Khang thì lên tiếng: “Chú không thắc mắc gì sao ạ?”
Hoài Khang tiếp tục gắp đồ ăn cho Tuệ Khanh, nhướng mày đáp lại: “Thắc mắc gì? Chẳng phải em đã kể anh nghe hết rồi sao.”
Tuệ Khanh mím môi: “Chú không tò mò về gia cảnh của em sao? Không sợ em giống kiểu đào mỏ à?”
Hoài Khang quay sang nhìn Tuệ Khanh, giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu nói đào thì nói anh đào góc tường nhà cha mẹ em để bắt em đi mới đúng.”
Tuệ Khanh liếc nhìn Hoài Khang một cái khiến anh bật cười. Sau đó, anh nói tiếp: “Anh không hối thúc hay bắt ép em phải cho anh biết tất tần tật về con người em ra sao cả. Đơn giản, chúng ta vừa mới tiến tới giai đoạn tìm hiểu nhau. Em vẫn nên giữ lại cho mình những thông tin riêng để phòng hờ bất trắc.”
Tuệ Khanh nghiêng đầu, thắc mắc: “Bất trắc là sao ạ?”
Hoài Khang từ tốn giải thích cho Tuệ Khanh hiểu rằng thứ anh hướng tới là một mối quan hệ lành mạnh với cô: “Em đừng hiểu lầm rằng anh nói một trong hai chúng ta tốt hay xấu, hay là không thể đi dài lâu bề sau. Anh vẫn có thể chờ em, nếu em muốn, anh cũng có thể kể hết những thứ về anh từ lúc anh còn ở truồng tắm mưa.”
Tuệ Khanh bật cười trước lời giải thích của Hoài Khang. Anh cũng nở nụ cười đáp lại: “Chỉ cần không đụng vào những chuyện khiến em khó nói thì anh sẵn sàng lắng nghe.”
Tuệ Khanh gật đầu, cảm thấy thì ra cuộc đời này vẫn có một người chấp nhận yêu thương và nuông chiều mình. Cô quyết định lựa chọn tin tưởng và thổ lộ.
“Từ lúc em đến thành phố này, em chưa từng nói ai nghe về gia cảnh của em cả. Nhưng lần này, em nghĩ em muốn chúng ta hiểu thêm về nhau.”
Tuệ Khanh ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, rồi chỉ vào một cửa hàng tiện lợi quen thuộc có mặt ở khắp dãy phố.
“Anh nhìn thấy nó chứ. Nó là của nhà em. Cha em là Huỳnh Phúc Quang.”
Hoài Khang nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Doanh nhân Huỳnh Phúc Quang, chủ tịch chuỗi chi nhánh cửa hàng tiện lợi H?”
“Vâng, ông ấy là cha của em.” Tuệ Khanh nở nụ cười với vẻ tự hào. Cô chính xác là tiểu thư được sinh ra từ quả trứng vàng, con gái rượu của doanh nhân nổi tiếng.
Hoài Khang gật gù. Thật ra từ lúc anh phát hiện tình cảm khác lạ của mình đối với Tuệ Khanh, anh đã bí mật quan sát và điều tra gia cảnh của cô. Anh muốn xem thử môi trường cô từng sinh sống ra sao. Nếu tốt, anh càng có thêm vài điểm yêu thích về cô. Nếu không tốt, anh sẽ biến nó trở nên tích cực hơn.
Tuy nhiên, Hoài Khang chỉ điều tra sơ bộ và chỉ biết Tuệ Khanh là con gái của một gia đình buôn bán thông thường. Bây giờ hiểu rõ hơn, anh càng cảm giác thương xót.
“Nếu vậy khoảng thời gian em tới thành phố này chắc đã tự lập không ít.”
Tuệ Khanh gật đầu, sau đó nở nụ cười tinh nghịch: “Em chắc cha sẽ không biết em trở thành nhân viên bán hàng ngay tại cửa hàng tiện lợi của nhà đâu.”
Hoài Khang nhìn dáng vẻ vô tư vô lo của Tuệ Khanh thì thở ra một hơi, thầm nhủ rằng phải quan tâm cô nhiều hơn một chút, trở thành chỗ dựa của cô ở nơi này.
“Dạ không.” Tuệ Khanh hí hửng đáp lại: “Em sợ chú buồn.”
Hoài Khang gật gù: “Như vậy đừng kêu chú nữa, đổi qua anh yêu được không?”
“A… Anh chú…” Tuệ Khanh đỏ bừng cả mặt, miệng đã quen kêu theo cách cũ nên giờ chuyển sang mức độ thân mật hơn thì không thể kiểm soát được trái tim nhảy loạn.
Hoài Khang bật cười, xoa đầu cô rồi dẫn cô đi ra khỏi quán nước: “Có ai đời lại kêu là anh chú chứ?”
Tuệ Khanh bĩu môi, tay nắm chặt lấy tay của Hoài Khang, cùng nhau đi đến bãi đỗ xe: “Em cũng đã cố gắng hết sức rồi.”. Truyện Kiếm Hiệp
Hoài Khang chỉ còn biết lắc đầu bất lực, chủ động mở cửa xe cho Tuệ Khanh. Cô dần làm quen với những cách quan tâm tinh tế này, lúc nào cũng nở nụ cười vui vẻ cảm ơn một tiếng. Tuy nhiên, lần này cô làm ra hành động ngoắc tay. Đợi đến khi anh cúi xuống, cô lại hôn chụt một cái lên môi của anh.
“Chẳng phải em kêu chú thì sẽ tình thú hơn sao?”
Hoài Khang mở tròn mắt, sau đó chỉ biết cười chịu thua trước sự trêu chọc của Tuệ Khanh. Đúng là khi người ta rơi vào tình yêu thì làm gì cũng đều mang mùi hương tình thú khiêu khích trái tim.
“Tinh nghịch!”
Hoài Khang nựng nhẹ má của Tuệ Khanh rồi đi qua ghế lái. Anh khởi động xe, tiến thẳng đến quán ăn để lấp đầy chiếc bụng nhỏ nhắn bên cạnh.
“Nay dẫn em đi ăn dimsum nhé?”
Tuệ Khanh gật đầu, nuốt nước bọt một cái. Chỉ sau đó vài phút, trước mặt cô đã chất đầy một bàn các món ăn đẹp mắt, thêm vào mùi hương quyến rũ bao tử thì không ai có thể chối từ.
Hoài Khang gấp cục xá xíu cho Tuệ Khanh, chưa kịp kêu cô cẩn thận thì đã thấy nó chui tọt vào miệng của cô. Giây sau, hai hàng nước mắt lập tức ứa ra.
“Từ từ thôi, không ai giành ăn với em cả.”
Hoài Khang nắm lấy cằm nhỏ của Tuệ Khanh, thổi nhẹ vào trong để làm dịu lại sức nóng bất thình lình. Thấy cô đỡ hơn một chút, anh mới cảm thấy an tâm rồi hôn lên bờ môi kia một cái.
Tuệ Khanh chép chép miệng hai cái, dù sao việc vừa rồi cũng không ảnh hưởng đến quá trình hưởng thụ mỹ vị. Gắp một món lên, cô khẽ thổi nhẹ rồi đưa đến trước mặt của Hoài Khang.
“A!”
Hoài Khang ngẩn người vài giây, hồi chuông tình yêu vang lên liên hồi trong đầu. Anh nào có thể cưỡng lại được sự đáng yêu này. Miệng há ra một cách vô ý thức, anh không biết món ăn này rốt cuộc có vị gì, nhưng bây giờ sự ngọt ngào đã xâm lấn tất cả.
Tuệ Khanh híp mắt lại mỉm cười, khi nhìn qua chiếc áo mới trên người của Hoài Khang thì lên tiếng: “Chú không thắc mắc gì sao ạ?”
Hoài Khang tiếp tục gắp đồ ăn cho Tuệ Khanh, nhướng mày đáp lại: “Thắc mắc gì? Chẳng phải em đã kể anh nghe hết rồi sao.”
Tuệ Khanh mím môi: “Chú không tò mò về gia cảnh của em sao? Không sợ em giống kiểu đào mỏ à?”
Hoài Khang quay sang nhìn Tuệ Khanh, giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu nói đào thì nói anh đào góc tường nhà cha mẹ em để bắt em đi mới đúng.”
Tuệ Khanh liếc nhìn Hoài Khang một cái khiến anh bật cười. Sau đó, anh nói tiếp: “Anh không hối thúc hay bắt ép em phải cho anh biết tất tần tật về con người em ra sao cả. Đơn giản, chúng ta vừa mới tiến tới giai đoạn tìm hiểu nhau. Em vẫn nên giữ lại cho mình những thông tin riêng để phòng hờ bất trắc.”
Tuệ Khanh nghiêng đầu, thắc mắc: “Bất trắc là sao ạ?”
Hoài Khang từ tốn giải thích cho Tuệ Khanh hiểu rằng thứ anh hướng tới là một mối quan hệ lành mạnh với cô: “Em đừng hiểu lầm rằng anh nói một trong hai chúng ta tốt hay xấu, hay là không thể đi dài lâu bề sau. Anh vẫn có thể chờ em, nếu em muốn, anh cũng có thể kể hết những thứ về anh từ lúc anh còn ở truồng tắm mưa.”
Tuệ Khanh bật cười trước lời giải thích của Hoài Khang. Anh cũng nở nụ cười đáp lại: “Chỉ cần không đụng vào những chuyện khiến em khó nói thì anh sẵn sàng lắng nghe.”
Tuệ Khanh gật đầu, cảm thấy thì ra cuộc đời này vẫn có một người chấp nhận yêu thương và nuông chiều mình. Cô quyết định lựa chọn tin tưởng và thổ lộ.
“Từ lúc em đến thành phố này, em chưa từng nói ai nghe về gia cảnh của em cả. Nhưng lần này, em nghĩ em muốn chúng ta hiểu thêm về nhau.”
Tuệ Khanh ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, rồi chỉ vào một cửa hàng tiện lợi quen thuộc có mặt ở khắp dãy phố.
“Anh nhìn thấy nó chứ. Nó là của nhà em. Cha em là Huỳnh Phúc Quang.”
Hoài Khang nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Doanh nhân Huỳnh Phúc Quang, chủ tịch chuỗi chi nhánh cửa hàng tiện lợi H?”
“Vâng, ông ấy là cha của em.” Tuệ Khanh nở nụ cười với vẻ tự hào. Cô chính xác là tiểu thư được sinh ra từ quả trứng vàng, con gái rượu của doanh nhân nổi tiếng.
Hoài Khang gật gù. Thật ra từ lúc anh phát hiện tình cảm khác lạ của mình đối với Tuệ Khanh, anh đã bí mật quan sát và điều tra gia cảnh của cô. Anh muốn xem thử môi trường cô từng sinh sống ra sao. Nếu tốt, anh càng có thêm vài điểm yêu thích về cô. Nếu không tốt, anh sẽ biến nó trở nên tích cực hơn.
Tuy nhiên, Hoài Khang chỉ điều tra sơ bộ và chỉ biết Tuệ Khanh là con gái của một gia đình buôn bán thông thường. Bây giờ hiểu rõ hơn, anh càng cảm giác thương xót.
“Nếu vậy khoảng thời gian em tới thành phố này chắc đã tự lập không ít.”
Tuệ Khanh gật đầu, sau đó nở nụ cười tinh nghịch: “Em chắc cha sẽ không biết em trở thành nhân viên bán hàng ngay tại cửa hàng tiện lợi của nhà đâu.”
Hoài Khang nhìn dáng vẻ vô tư vô lo của Tuệ Khanh thì thở ra một hơi, thầm nhủ rằng phải quan tâm cô nhiều hơn một chút, trở thành chỗ dựa của cô ở nơi này.