Chương 59: Chính Thức Bên Nhau
Tuệ Khanh đứng trong thang máy, mặt cúi gằm xuống không phải vì buồn bã mà quá mức ngại ngùng cho sự bạo gan ban nãy của mình. Hoài Khang đứng bên cạnh, chốc chốc nhìn sang cô rồi bật cười thích thú, tay còn đặt lên khóe môi hơi rướm máu.
“Bây giờ mới biết ngại à?”
Hoài Khang đan tay vào tay của Tuệ Khanh, trêu chọc cô trong khi vừa rồi người bị đè dưới ghế lại là anh. Cô còn cắn vào môi anh một cái để trả thù lại những ngày anh vờ như không quen biết gì đến cô.
Tuệ Khanh lẩm bẩm: “Có phải máy móc gì đâu mà không biết ngại.”
Hoài Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc của Tuệ Khanh: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì đã mở lời.”
Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ, hưởng thụ những cái ấm áp mà Hoài Khang mang lại: “Tối nay ăn gì hả chú?”
Hoài Khang nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không còn sớm, chắc chỉ có thể làm vài món đơn giản: “Em vừa dụ được tôi thì đã nghĩ đến chuyện ăn chực rồi sao?”
Tuệ Khanh cười hề hề, không phản bác đó là một phần nhỏ bổ trợ cho việc cô thích Hoài Khang. Cô nhào vào lòng anh, dụi dụi vài cái, thầm hả hê khi bờ ngực săn chắc này bây giờ là của mình: “Chú là nhất.”
“Thế ai thứ nhì?” Hoài Khang không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm cho Tuệ Khanh cứng họng. Thấy cô lắp bắp, anh lại đùa: “Có thứ nhất thì ắt hẳn có thứ hai đúng không? Bảng xếp hạng của em tới thứ mấy rồi?”
Tuệ Khanh vận dụng tất cả vốn liếng kiến thức bao nhiêu năm học của mình chỉ để trả lời câu hỏi hóc búa này. Vốn dĩ hướng đi phải là ngược lại và cô trở thành người chất vấn mới đúng. Chú người yêu đã lượm sai kịch bản rồi.
“Chú là số một.” Tuệ Khanh nở nụ cười khá ngốc nghếch, bắt đầu chuyển qua câu khác, thậm chí còn cố tình giơ ngón cái lên.
Hoài Khang cúi đầu, nhìn Tuệ Khanh ở trong lòng mình thì trái tim có dòng nước ấm chảy qua, tuy nhiên vẫn còn thích trêu chọc cô một lát: “Thế ai số hai?”
Tuệ Khanh cảm giác mặt mình đã bị xịt keo, không chịu nổi mà ôm cả người Hoài Khang lắc qua lắc lại: “Chỉ có mình chú thôi.”
Hoài Khang bật cười vui vẻ: “Rồi rồi, không chọc em nữa. Lát ăn cháo thịt nhé.”
“Vâng!” Tuệ Khanh cười tít cả mắt, chỉ cần có đồ ăn vào tay của Hoài Khang đều trở thành mỹ vị mà rơi vào miệng cô thì cô còn đòi hỏi gì nữa chứ.
Lúc này, điện thoại bất ngờ reo lên một tiếng khiến Hoài Khang bị phân tâm: “Em không xem điện thoại sao? Nó reo từ nãy đến giờ rồi.”
Tuệ Khanh thở dài một tiếng. Cô không để ý đến vì cô biết rõ người nhắn là ai. Quả đoán không sai, trên màn hình hiện rõ hai chữ Chí Trung. Cái tên này làm một người mệt mỏi và một người bốc lên mùi chua.
Không phải chỉ mỗi con gái mới có giác quan thứ sáu nhạy bén. Hoài Khang thấy số lượng tin nhắn mà người này gửi đến thì trong năm giây đã phán đoán ra được đây là người đã khiến con đường theo đuổi Tuệ Khanh của anh thêm gian nan. Tuy nhiên, anh quyết định không hỏi hay nói gì, chỉ lẳng lặng xem cô sẽ giải quyết ra sao.
Tuệ Khanh mở đoạn tin nhắn, cũng không có ý định sẽ giấu giếm Hoài Khang. Cô lướt hàng ngàn tin nhắn của Chí Trung đến mức mỏi cả tay, nhưng đa phần chỉ là muốn có một buổi hẹn gặp mặt lần nữa.
Tuệ Khanh ngẩng đầu lên nhìn Hoài Khang với vẻ lo lắng, tuy nhiên lại nhận được nụ cười dịu dàng từ anh. Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng bảo: “Em cứ làm những gì em cho là đúng.”
Cánh cửa thang máy mở ra, Hoài Khang cùng Tuệ Khanh nắm tay bước ra ngoài rồi thản nhiên trở về nhà của anh. Như bao lần, anh lại chuẩn bị cho cô chút quà vặt, còn mình đi vào bếp và bắt đầu nấu nướng. Ở bên ngoài, cô vẫn đang rơi vào suy nghĩ về những lời mời của Chí Trung.
Tiếng dụng cụ trong bếp vang lên khiến Tuệ Khanh chú ý. Cô hướng ánh mắt vào đó, nơi có người đàn ông mà cô yêu đang hết lòng yêu thương cái bụng của cô khiến anh nheo mắt lại hạnh phúc. Sau đó, cô hạ tầm mắt, đã đưa ra được quyết định cuối cùng.
“Ngày mai, chính giờ tại quán cà phê buổi chiều.”
Tuệ Khanh nhấn nút gửi tin nhắn, rồi đặt điện thoại lên bàn mà chạy vào trong bếp phụ giúp Hoài Khang. Họ chìm đắm trong không gian của riêng họ vào cái khoảnh khắc tìm thấy được người thật lòng yêu thương mình và chấp nhận những cái xấu của nhau.
Sau khi dùng bữa, Hoài Khang đưa cốc nước lọc cho Tuệ Khanh rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay còn lại giúp cô xoa chiếc bụng hơi nhô lên. Cô thở ra một hơi biểu hiện sự thoải mái, có lẽ lựa chọn mở lòng không phải là điều quá tệ. Nhớ tới tin nhắn vừa rồi, cô quyết định kể lại cho anh.
Hoài Khang không từ chối, ngược lại còn muốn biết nhiều hơn khoảng thời gian anh không có mặt trong đời của cô. Tuy nhiên, khi nghe tới lúc cô quyết định buông bỏ Chí Trung, anh nhíu mày vì đau lòng, sau đó cẩn thận hôn lên trán cô một cái thay cho sự an ủi. Anh ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng buổi hẹn ngày mai chắc không thể thiếu mặt anh được rồi.
“Bây giờ mới biết ngại à?”
Hoài Khang đan tay vào tay của Tuệ Khanh, trêu chọc cô trong khi vừa rồi người bị đè dưới ghế lại là anh. Cô còn cắn vào môi anh một cái để trả thù lại những ngày anh vờ như không quen biết gì đến cô.
Tuệ Khanh lẩm bẩm: “Có phải máy móc gì đâu mà không biết ngại.”
Hoài Khang cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc của Tuệ Khanh: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn vì đã mở lời.”
Tuệ Khanh ngẩng đầu lên, nở nụ cười vui vẻ, hưởng thụ những cái ấm áp mà Hoài Khang mang lại: “Tối nay ăn gì hả chú?”
Hoài Khang nhìn đồng hồ, cảm thấy thời gian không còn sớm, chắc chỉ có thể làm vài món đơn giản: “Em vừa dụ được tôi thì đã nghĩ đến chuyện ăn chực rồi sao?”
Tuệ Khanh cười hề hề, không phản bác đó là một phần nhỏ bổ trợ cho việc cô thích Hoài Khang. Cô nhào vào lòng anh, dụi dụi vài cái, thầm hả hê khi bờ ngực săn chắc này bây giờ là của mình: “Chú là nhất.”
“Thế ai thứ nhì?” Hoài Khang không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm cho Tuệ Khanh cứng họng. Thấy cô lắp bắp, anh lại đùa: “Có thứ nhất thì ắt hẳn có thứ hai đúng không? Bảng xếp hạng của em tới thứ mấy rồi?”
Tuệ Khanh vận dụng tất cả vốn liếng kiến thức bao nhiêu năm học của mình chỉ để trả lời câu hỏi hóc búa này. Vốn dĩ hướng đi phải là ngược lại và cô trở thành người chất vấn mới đúng. Chú người yêu đã lượm sai kịch bản rồi.
“Chú là số một.” Tuệ Khanh nở nụ cười khá ngốc nghếch, bắt đầu chuyển qua câu khác, thậm chí còn cố tình giơ ngón cái lên.
Hoài Khang cúi đầu, nhìn Tuệ Khanh ở trong lòng mình thì trái tim có dòng nước ấm chảy qua, tuy nhiên vẫn còn thích trêu chọc cô một lát: “Thế ai số hai?”
Tuệ Khanh cảm giác mặt mình đã bị xịt keo, không chịu nổi mà ôm cả người Hoài Khang lắc qua lắc lại: “Chỉ có mình chú thôi.”
Hoài Khang bật cười vui vẻ: “Rồi rồi, không chọc em nữa. Lát ăn cháo thịt nhé.”
“Vâng!” Tuệ Khanh cười tít cả mắt, chỉ cần có đồ ăn vào tay của Hoài Khang đều trở thành mỹ vị mà rơi vào miệng cô thì cô còn đòi hỏi gì nữa chứ.
Lúc này, điện thoại bất ngờ reo lên một tiếng khiến Hoài Khang bị phân tâm: “Em không xem điện thoại sao? Nó reo từ nãy đến giờ rồi.”
Tuệ Khanh thở dài một tiếng. Cô không để ý đến vì cô biết rõ người nhắn là ai. Quả đoán không sai, trên màn hình hiện rõ hai chữ Chí Trung. Cái tên này làm một người mệt mỏi và một người bốc lên mùi chua.
Không phải chỉ mỗi con gái mới có giác quan thứ sáu nhạy bén. Hoài Khang thấy số lượng tin nhắn mà người này gửi đến thì trong năm giây đã phán đoán ra được đây là người đã khiến con đường theo đuổi Tuệ Khanh của anh thêm gian nan. Tuy nhiên, anh quyết định không hỏi hay nói gì, chỉ lẳng lặng xem cô sẽ giải quyết ra sao.
Tuệ Khanh mở đoạn tin nhắn, cũng không có ý định sẽ giấu giếm Hoài Khang. Cô lướt hàng ngàn tin nhắn của Chí Trung đến mức mỏi cả tay, nhưng đa phần chỉ là muốn có một buổi hẹn gặp mặt lần nữa.
Tuệ Khanh ngẩng đầu lên nhìn Hoài Khang với vẻ lo lắng, tuy nhiên lại nhận được nụ cười dịu dàng từ anh. Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng bảo: “Em cứ làm những gì em cho là đúng.”
Cánh cửa thang máy mở ra, Hoài Khang cùng Tuệ Khanh nắm tay bước ra ngoài rồi thản nhiên trở về nhà của anh. Như bao lần, anh lại chuẩn bị cho cô chút quà vặt, còn mình đi vào bếp và bắt đầu nấu nướng. Ở bên ngoài, cô vẫn đang rơi vào suy nghĩ về những lời mời của Chí Trung.
Tiếng dụng cụ trong bếp vang lên khiến Tuệ Khanh chú ý. Cô hướng ánh mắt vào đó, nơi có người đàn ông mà cô yêu đang hết lòng yêu thương cái bụng của cô khiến anh nheo mắt lại hạnh phúc. Sau đó, cô hạ tầm mắt, đã đưa ra được quyết định cuối cùng.
“Ngày mai, chính giờ tại quán cà phê buổi chiều.”
Tuệ Khanh nhấn nút gửi tin nhắn, rồi đặt điện thoại lên bàn mà chạy vào trong bếp phụ giúp Hoài Khang. Họ chìm đắm trong không gian của riêng họ vào cái khoảnh khắc tìm thấy được người thật lòng yêu thương mình và chấp nhận những cái xấu của nhau.
Sau khi dùng bữa, Hoài Khang đưa cốc nước lọc cho Tuệ Khanh rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tay còn lại giúp cô xoa chiếc bụng hơi nhô lên. Cô thở ra một hơi biểu hiện sự thoải mái, có lẽ lựa chọn mở lòng không phải là điều quá tệ. Nhớ tới tin nhắn vừa rồi, cô quyết định kể lại cho anh.
Hoài Khang không từ chối, ngược lại còn muốn biết nhiều hơn khoảng thời gian anh không có mặt trong đời của cô. Tuy nhiên, khi nghe tới lúc cô quyết định buông bỏ Chí Trung, anh nhíu mày vì đau lòng, sau đó cẩn thận hôn lên trán cô một cái thay cho sự an ủi. Anh ủng hộ mọi quyết định của cô, nhưng buổi hẹn ngày mai chắc không thể thiếu mặt anh được rồi.