Chương 57: Như Hai Người Xa Lạ
Tuệ Khanh lật đật chạy vào sảnh bệnh viện, cái nơi quen thuộc đã chứng kiến vài cảnh tượng nhục nhã của cô. Tuy nhiên, hiện tại cô nào rảnh quan tâm đến thế. Ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra một cô gái cao lớn đang vẫy tay về phía mình.
“Tâm Dao đang ở đâu?” Tuệ Khanh nhanh chóng đi tới, dò hỏi ngay lập tức.
“Dạ, tiểu thư Tâm Dao vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu thưa cô chủ.”
Người trả lời là một trong các dàn vệ sĩ được phái đến để quan sát tình hình của Tuệ Khanh bởi lệnh của ông Huỳnh. Cô chấp nhận nhưng với điều kiện họ chỉ được xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm hay lúc cô cần chứ không được can thiệp vào đời sống của cô. Và trong số họ, cô nhờ ra một người để đi theo Tâm Dao từ sau cái lúc cô bạn bị bắt về nhà họ Lý.
“Chẳng phải tôi bảo phải theo sát và bảo vệ cô ấy sao?” Tuệ Khanh nhíu mày.
“Chuyện này…” Cô gái vệ sĩ cũng cảm thấy khó xử, vốn làm theo mệnh lệnh nhưng nào ngờ xung quanh Tâm Dao còn có nhiều người tài giỏi hơn rất nhiều, chưa kể đến người đàn ông đô đốc kia. Cô ấy không thể nào qua mặt họ, thậm chí còn bị họ bỏ xa.
Tuệ Khanh cũng hiểu vấn đề, không có ý định trách phạt, chỉ kêu cô gái ấy về nhà nghỉ ngơi. Sau đó, cô nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu. Ở bên ngoài đã chật kín người nhà họ Triệu và một số người xa lạ khác với hình đại bàng trên áo.
“Tuệ Khanh?” Bà Triệu nhìn thấy bạn thân của cô bé nhà mình thì lập tức vẫy gọi.
“Cháu chào Triệu lão gia, bác Triệu, đô đốc. Tâm Dao sao rồi ạ?” Tuệ Khanh hỏi vào chủ đề chính. Cô để ý đến tình trạng tồi tệ của đô đốc thì càng lo lắng hơn cho bạn thân của mình đang nằm bên trong.
Bà Triệu thuật lại mọi chuyện kể cả lời chẩn đoán của bác sĩ, sau đó không kìm được mà chảy hàng lệ lo đau khổ. Bà đã mất đi một đứa con gái thì không thể một người con dâu tốt được.
“Sẽ không sao đâu bác. Tâm Dao nghị lực lắm, sẽ vượt qua được hết.” Tuệ Khanh mở lời an ủi, nhưng chính bàn tay cô cũng run rẩy không thôi. Tâm Dao được xem như chị em tốt, một phần người nhà khi cô đến thành phố xa lạ này nên chỉ cầu mong cho cô bạn có thể gặp dữ hóa lành.
Một lúc lâu sau, ánh đèn chữ cấp cứu cũng tối xuống, đồng thời cánh cửa cũng mở ra khiến lòng ai cũng nhảy loạn. Hoài Khang vẫn mặc bộ quần áo màu xanh phẫu thuật, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi cùng chút mệt mỏi.
“Tiểu thư Tâm Dao đã qua cơn nguy kịch. Cháu sẽ chuyển cô ấy sang phòng hồi sức. Mọi người đừng quá lo lắng.”
Tất cả người nhà họ Triệu bây giờ mới dám thở hắt ra một hơi. Họ cảm ơn Hoài Khang rối rít rồi bắt đầu bàn bạc kế hoạch chăm sóc người bệnh, riêng đô đốc chỉ chờ mong để xem tình trạng của Tâm Dao.
Tuệ Khanh giãn cơ mặt cũng như gỡ bỏ được cục đá đè nặng trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoài Khang hướng tới mình, trái tim cô lại đập loạn. Theo lẽ thông thường, anh sẽ nở nụ cười trêu ghẹo rồi tiến tới chỗ cô mà thì thầm ganh tỵ vì cô suốt ngày lo lắng cho bạn thân. Cô cũng đã mong chờ như thế.
Thế nhưng Hoài Khang chỉ trao cho Tuệ Khanh một ánh mắt thờ ơ rồi đi lướt qua cô như hai kẻ xa lạ. Trái tim cô chệch một nhịp, nhói lên không khác gì bị ai đó bóp chặt. Cô không tự chủ được mà xoay người lại, lặng nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần xa.
Bà Triệu cứ nghĩ Tuệ Khanh muốn hỏi thêm về tình hình của Tâm Dao nên kêu cô cứ yên tâm. Ở đây, họ có thể lo lắng được cho Tâm Dao nên khuyên cô về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Tuệ Khanh cúi đầu chào người lớn, sau đó mặc kệ cho đôi chân chạy theo hướng của Hoài Khang. Ngay khi cô đang dáo dác tìm hình bóng anh thì lập tức thấy anh bước ra khỏi một căn phòng khác với chiếc áo blouse trắng quen thuộc.
“Chú…” Tuệ Khanh kêu một tiếng.
Hoài Khang thay đồ nhưng tâm trí vẫn nhớ đến khoảnh khắc anh chạm mắt Tuệ Khanh ở trước cửa phòng cấp cứu. Anh không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đó, vốn định mở lời chào hỏi nhưng nhớ tới những lời cô thốt ra vào đêm đó, anh lại sợ mình sẽ làm phiền nên chỉ cắn răng mà đi lướt qua.
Ngay khi mở cửa, Hoài Khang định về lại phòng làm việc thì sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc, khiến anh phải quay lại để xem có phải là cô gái mình đang nhớ mong hay không.
Hoài Khang vẫn giữ vẻ lạnh nhạt: “Sao em lại ở đây? Nơi đây không phải ai cũng được phép vào.”
Tuệ Khanh chưa từng thấy dáng vẻ này của Hoài Khang nên không biết phải phản ứng ra sao. Cô biết cô đã vào phạm vi cấm của bệnh viện: “Tôi… Tôi muốn hỏi khi nào chú về?”
Tuệ Khanh không biết mình đang nói gì, chỉ muốn vả thật mạnh vào miệng. Còn Hoài Khang lại thất thần, nhưng rất nhanh quay về trạng thái vô cảm.
“Nếu em hỏi về vấn đề của tiểu thư Tâm Dao thì tôi sẽ trả lời. Còn chuyện riêng của tôi hình như không có liên quan đến người nhà bệnh nhân là em. Tôi xin phép.”
Tuệ Khanh chỉ đành bất lực nhìn Hoài Khang dần đi xa hơn. Cô run run cánh môi, đau đến không thở được. Thì ra đây là cảm giác bị nghiệp quật.
Hoài Khang rẽ vào hành lang khác, thành công trả lại được câu nói của Tuệ Khanh nhưng lòng anh không có gì là hân hoan cả, chỉ cảm thấy điều mình làm thật ấu trĩ. Anh cũng thật muốn tự vả vào miệng mình.
Dặn dò các y tá trực đêm mấy câu, Hoài Khang tan làm. Anh muốn về nhà đánh một giấc để nạp lại năng lượng nhưng khi vừa lái xe ra khỏi hầm, hình bóng của Tuệ Khanh đang đứng trước cửa bệnh viện lại đập vào mắt anh. Vì sao giờ này cô còn chưa chịu về?
Hoài Khang nghiến răng, vốn định rẽ hướng thì tay lại tự động chạy thẳng về phía cô rồi dừng lại. Tuệ Khanh thực chất vừa ngồi nghỉ mệt ở băng ghế bệnh viện trong vài phút, sau đó mới đi ra ngoài bắt xe. Bầu trời về đêm, các chuyến xe buýt cũng dừng hẳn. Cô chỉ đành lên điện thoại mà bắt xe ôm công nghệ.
Tuy nhiên, xe ôm còn chưa tới, một chiếc xe quen thuộc đã đậu trước mặt. Tuệ Khanh nhìn thấy cửa kính được kéo xuống để lộ khuôn mặt góc cạnh của Hoài Khang.
“Tôi đưa em về.”
Tuệ Khanh mím môi, âm thầm xin lỗi người tài xế rồi nhấn huỷ cuốc. Cô nhanh chóng đi xuống bậc thang và leo vào trong xe của Hoài Khang.
“Tâm Dao đang ở đâu?” Tuệ Khanh nhanh chóng đi tới, dò hỏi ngay lập tức.
“Dạ, tiểu thư Tâm Dao vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu thưa cô chủ.”
Người trả lời là một trong các dàn vệ sĩ được phái đến để quan sát tình hình của Tuệ Khanh bởi lệnh của ông Huỳnh. Cô chấp nhận nhưng với điều kiện họ chỉ được xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm hay lúc cô cần chứ không được can thiệp vào đời sống của cô. Và trong số họ, cô nhờ ra một người để đi theo Tâm Dao từ sau cái lúc cô bạn bị bắt về nhà họ Lý.
“Chẳng phải tôi bảo phải theo sát và bảo vệ cô ấy sao?” Tuệ Khanh nhíu mày.
“Chuyện này…” Cô gái vệ sĩ cũng cảm thấy khó xử, vốn làm theo mệnh lệnh nhưng nào ngờ xung quanh Tâm Dao còn có nhiều người tài giỏi hơn rất nhiều, chưa kể đến người đàn ông đô đốc kia. Cô ấy không thể nào qua mặt họ, thậm chí còn bị họ bỏ xa.
Tuệ Khanh cũng hiểu vấn đề, không có ý định trách phạt, chỉ kêu cô gái ấy về nhà nghỉ ngơi. Sau đó, cô nhanh chóng chạy tới phòng cấp cứu. Ở bên ngoài đã chật kín người nhà họ Triệu và một số người xa lạ khác với hình đại bàng trên áo.
“Tuệ Khanh?” Bà Triệu nhìn thấy bạn thân của cô bé nhà mình thì lập tức vẫy gọi.
“Cháu chào Triệu lão gia, bác Triệu, đô đốc. Tâm Dao sao rồi ạ?” Tuệ Khanh hỏi vào chủ đề chính. Cô để ý đến tình trạng tồi tệ của đô đốc thì càng lo lắng hơn cho bạn thân của mình đang nằm bên trong.
Bà Triệu thuật lại mọi chuyện kể cả lời chẩn đoán của bác sĩ, sau đó không kìm được mà chảy hàng lệ lo đau khổ. Bà đã mất đi một đứa con gái thì không thể một người con dâu tốt được.
“Sẽ không sao đâu bác. Tâm Dao nghị lực lắm, sẽ vượt qua được hết.” Tuệ Khanh mở lời an ủi, nhưng chính bàn tay cô cũng run rẩy không thôi. Tâm Dao được xem như chị em tốt, một phần người nhà khi cô đến thành phố xa lạ này nên chỉ cầu mong cho cô bạn có thể gặp dữ hóa lành.
Một lúc lâu sau, ánh đèn chữ cấp cứu cũng tối xuống, đồng thời cánh cửa cũng mở ra khiến lòng ai cũng nhảy loạn. Hoài Khang vẫn mặc bộ quần áo màu xanh phẫu thuật, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi cùng chút mệt mỏi.
“Tiểu thư Tâm Dao đã qua cơn nguy kịch. Cháu sẽ chuyển cô ấy sang phòng hồi sức. Mọi người đừng quá lo lắng.”
Tất cả người nhà họ Triệu bây giờ mới dám thở hắt ra một hơi. Họ cảm ơn Hoài Khang rối rít rồi bắt đầu bàn bạc kế hoạch chăm sóc người bệnh, riêng đô đốc chỉ chờ mong để xem tình trạng của Tâm Dao.
Tuệ Khanh giãn cơ mặt cũng như gỡ bỏ được cục đá đè nặng trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoài Khang hướng tới mình, trái tim cô lại đập loạn. Theo lẽ thông thường, anh sẽ nở nụ cười trêu ghẹo rồi tiến tới chỗ cô mà thì thầm ganh tỵ vì cô suốt ngày lo lắng cho bạn thân. Cô cũng đã mong chờ như thế.
Thế nhưng Hoài Khang chỉ trao cho Tuệ Khanh một ánh mắt thờ ơ rồi đi lướt qua cô như hai kẻ xa lạ. Trái tim cô chệch một nhịp, nhói lên không khác gì bị ai đó bóp chặt. Cô không tự chủ được mà xoay người lại, lặng nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần xa.
Bà Triệu cứ nghĩ Tuệ Khanh muốn hỏi thêm về tình hình của Tâm Dao nên kêu cô cứ yên tâm. Ở đây, họ có thể lo lắng được cho Tâm Dao nên khuyên cô về nhà sớm để nghỉ ngơi.
Tuệ Khanh cúi đầu chào người lớn, sau đó mặc kệ cho đôi chân chạy theo hướng của Hoài Khang. Ngay khi cô đang dáo dác tìm hình bóng anh thì lập tức thấy anh bước ra khỏi một căn phòng khác với chiếc áo blouse trắng quen thuộc.
“Chú…” Tuệ Khanh kêu một tiếng.
Hoài Khang thay đồ nhưng tâm trí vẫn nhớ đến khoảnh khắc anh chạm mắt Tuệ Khanh ở trước cửa phòng cấp cứu. Anh không nghĩ tới sẽ gặp cô ở đó, vốn định mở lời chào hỏi nhưng nhớ tới những lời cô thốt ra vào đêm đó, anh lại sợ mình sẽ làm phiền nên chỉ cắn răng mà đi lướt qua.
Ngay khi mở cửa, Hoài Khang định về lại phòng làm việc thì sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc, khiến anh phải quay lại để xem có phải là cô gái mình đang nhớ mong hay không.
Hoài Khang vẫn giữ vẻ lạnh nhạt: “Sao em lại ở đây? Nơi đây không phải ai cũng được phép vào.”
Tuệ Khanh chưa từng thấy dáng vẻ này của Hoài Khang nên không biết phải phản ứng ra sao. Cô biết cô đã vào phạm vi cấm của bệnh viện: “Tôi… Tôi muốn hỏi khi nào chú về?”
Tuệ Khanh không biết mình đang nói gì, chỉ muốn vả thật mạnh vào miệng. Còn Hoài Khang lại thất thần, nhưng rất nhanh quay về trạng thái vô cảm.
“Nếu em hỏi về vấn đề của tiểu thư Tâm Dao thì tôi sẽ trả lời. Còn chuyện riêng của tôi hình như không có liên quan đến người nhà bệnh nhân là em. Tôi xin phép.”
Tuệ Khanh chỉ đành bất lực nhìn Hoài Khang dần đi xa hơn. Cô run run cánh môi, đau đến không thở được. Thì ra đây là cảm giác bị nghiệp quật.
Hoài Khang rẽ vào hành lang khác, thành công trả lại được câu nói của Tuệ Khanh nhưng lòng anh không có gì là hân hoan cả, chỉ cảm thấy điều mình làm thật ấu trĩ. Anh cũng thật muốn tự vả vào miệng mình.
Dặn dò các y tá trực đêm mấy câu, Hoài Khang tan làm. Anh muốn về nhà đánh một giấc để nạp lại năng lượng nhưng khi vừa lái xe ra khỏi hầm, hình bóng của Tuệ Khanh đang đứng trước cửa bệnh viện lại đập vào mắt anh. Vì sao giờ này cô còn chưa chịu về?
Hoài Khang nghiến răng, vốn định rẽ hướng thì tay lại tự động chạy thẳng về phía cô rồi dừng lại. Tuệ Khanh thực chất vừa ngồi nghỉ mệt ở băng ghế bệnh viện trong vài phút, sau đó mới đi ra ngoài bắt xe. Bầu trời về đêm, các chuyến xe buýt cũng dừng hẳn. Cô chỉ đành lên điện thoại mà bắt xe ôm công nghệ.
Tuy nhiên, xe ôm còn chưa tới, một chiếc xe quen thuộc đã đậu trước mặt. Tuệ Khanh nhìn thấy cửa kính được kéo xuống để lộ khuôn mặt góc cạnh của Hoài Khang.
“Tôi đưa em về.”
Tuệ Khanh mím môi, âm thầm xin lỗi người tài xế rồi nhấn huỷ cuốc. Cô nhanh chóng đi xuống bậc thang và leo vào trong xe của Hoài Khang.