Chương : 22
Sau khi phi chu cất cánh thì Phạm Thiên cũng định đi tới tìm Linh Nhi nhưng khi thấy được Phạm Bách Thần giống như là sư tử hộ thực thì hắn lại chùn bước.
Cũng may Phạm Thiên có cách để lén liên lạc với Linh Nhi nên lúc trời tối nàng mới lén lút ra ngoài gặp hắn.
Tiếc là phi chu này quá nhỏ bé, một cường giả Võ Vương như Phạm Bách Thần có thể dùng thần thức quét qua toàn bộ con thuyền để tìm Linh Nhi nếu nàng đi ra ngoài quá lâu chưa trở về.
Phạm Thiên bây giờ mới cảm thấy khi còn tại Phạm gia quả là tốt, Phạm gia trang cực kỳ rộng lớn và an toàn nên hai người sẽ không bị Phạm Bách Thần làm phiền.
Phi chu khởi hành thì Phạm Thiên cũng đã thấy được Phạm Thường Hi và Phạm Quân Dao nên liền cùng với Phạm Thanh Nhã cùng nhau chạy tới.
Phi chu bay khoảng 7 ngày thì mới tới nơi, vùng biên cảnh xuất hiện di tích Võ Tông hoàn toàn không phải là nơi mà Phạm Thiên đã đi qua. Nơi này ở gần biên cảnh một vương quốc nằm dưới sự quản lý của Lạc Thiên hoàng triều.
Sáu chiếc phi chu đáp xuống một khu vực gần doanh trại của Lạc Thiên hoàng triều nơi biên cảnh.
Khi tới nơi có một đám quân binh dàn hàng ở hai bên đón chào bọn họ.
- Cung nghênh Hùng Khánh Vương!
Hùng Khánh Vương là em trai của hoàng chủ hiện tại, thân là lục tinh Võ Vương cường giả lần này đích thân dẫn theo con cháu Lạc gia và cũng là người chỉ huy lần này.
Kim lão mặc dù là cửu tinh Võ Vương cường giả nhưng thân phận vẫn là người phục vụ cho Lạc Thiên hoàng triều nên vẫn đứng dưới Hùng Khánh Vương một bậc.
Dưới sự nghêng đón của đám quân binh đám Phạm Thiên tiến vào bên trong doanh trại và tiến hành tập trung tại một khu vực lớn.
Lúc này Hùng Khánh Vương ngồi vào một chiếc ghế lớn sau đó một nam nhân trung niên bắt đầu bước tới trước và nói:
- Lần này di tích Võ Tông xuất thế Phong Lan hoàng triều cũng đã tổ chức nhân lực tiến về nơi đó tranh đoạt. Chúng ta cần phải hành sự cẩn trọng, phải bỏ qua xích mích cá nhân để tránh việc bị kẻ địch lợi dụng sơ hở…
Người đàn ông trung niên này nói rất nhiều lời mà khi còn ở trên phi chu Phạm Thiên đã được nghe các vị trưởng lão dặn dò qua rồi nhưng vẫn chăm chú nghe.
Phạm Thiên bỗng nhiên cảm thấy hộp truyền tin trong người mình rung lên, khi áp vào tai nghe thì giọng của Linh Nhi đã truyền ra.
- Tiểu Thiên mau nhìn kìa, người đang nói chuyện là cha ta đó.
Phạm Thiên lại một lần nữa nhìn về phía người trung niên nhân kia thì thông tin của hắn liền hiện ra.
Phạm Dịch Trần
Đẳng cấp: 51
Không ngờ cha của Linh Nhi lại là một tướng lĩnh trong quân đội của Lạc Thiên hoàng triều. Nhưng nghĩ lại cũng không có gì quá đặc biệt bởi vì thân là con dân của Lạc Thiên hoàng triều Phạm Dịch Trần đi tòng quân là chuyện bình thường.
Cha của Linh Nhi vậy mà cũng là Võ Vương cường giả, mặc dù chỉ mới là nhất tinh nhưng vẫn là một chiến lực không thể coi thường được.
Trong ngày hôm đó Phạm Thiên đi tới một căn lều nhỏ cùng với một vài thiếu niên trong tộc nữa để nghỉ ngơi hôm sau sẽ lên đường.
- Này, các ngươi được phân vào đội nào thế? Ta sẽ được đi cùng tứ trưởng lão đấy.
Ban đêm một đám thiếu niên cực kỳ háo hức về chuyến tầm bảo ngày mai nên thức khá muộn bàn tán với nhau.
Một tên thanh niên khác nói:
- Ta được phân vào trong đội của thất trưởng lão.
Đám xung quanh liền nói:
- Thật sao? Ngươi may mắn thật, thất trưởng lão chính là một đại mỹ nữ đấy, còn có Dao chấp sự ở trong đội của ngươi nữa.
Sau khi ngưỡng mộ một lát thì đám này liền nhìn qua Phạm Thiên hỏi:
- Vị biểu đệ này, còn ngươi được phân vào đội của ai vậy.
Phạm Thiên đáp:
- Ta cũng được phân vào đội của thất trưởng lão.
Lần này mỗi gia tộc phái ra 8 vị Võ Vương cường giả, Phạm gia có 18 vị trưởng lão tức là sẽ có 10 người không tham dự vào chuyến đi lần này mà nhường lại 2 danh ngạch của mình cho con cháu.
Phạm gia có khoảng gần 100 người nên đã được chia đều ra làm 8 đội do 8 vị trưởng lão dẫn đội.
Phạm Thiên thân là đệ tử của Phạm Thường Hi đương nhiên sẽ đi theo nàng rồi. Ngay cả Thanh Nhã cũng được hắn xin Phạm Thường Hi cho nàng vào đội cùng với mình.
Phạm Thiên mới nói mình thuộc về đội của Phạm Thường Hi thì đám thanh niên xung quanh liền tỏ ra hết sức hâm mộ. Dù cho thất trưởng lão tuổi tác có lẽ còn lớn hơn cả đám ở đây cộng lại nhưng ai bảo dung mạo của nàng trẻ trung như vậy đây.
Phạm Thiên mới nói xong thì tên thanh niên cùng được phân về chung đội với hắn liền vỗ vai hắn cười lớn:
- Ha ha!! Vị biểu đệ này ngươi quả thật may mắn, ta đây nhờ có ca ca đã từng nhiều lần tham gia giờ giảng của Dao chấp sự lại có thành tích nổi bật nên mới xin được vào đội của nàng đó.
Phạm Thiên vô ý thức dùng Phá Vọng Chi Nhãn quan sát người thanh niên này.
Phạm Nhược Nam
Đẳng cấp: 33
Nhìn thấy cái tên này từ trong ký ức đã phủ bụi của Phạm Thiên bỗng nhớ tới một cái tên cực kỳ tương tự.
- Ca ca của ngươi, không phải tên là Phạm Nhược Đông chứ?
Phạm Nhược Nam liền cười lớn:
- Không ngờ ca ca của ta nổi tiếng như vậy hả? Cũng đúng, mặc dù là song sinh nhưng ca ca ta lại là nhất giai cao cấp Trận Pháp Sư nên nổi tiếng hơn ta cũng không lạ.
Phạm Thiên nhìn Phạm Nhược Nam với vẻ mặt quái dị, nếu hắn nhớ không sai thì Phạm Nhược Đông chính là tên thanh niên fan cuồng của sư tỷ mà Phạm Thiên từng gặp khi mới tới Phạm gia. Không ngờ lại có thể gặp lại huynh đệ của tên đó tại chỗ này.
Phạm Nhược Nam nói:
- Mặc dù ca ca của ta có tạo nghệ trận pháp rất cao nhưng nói về chiến lực thì ta mạnh hơn hắn nhiều. Vì thế nên ta đã nói phụ thân ta thân là chấp sự nhường lại danh ngạch của mình cho ca ca ta còn bản thân ta thì đạt được danh ngạch thông qua thí luyện.
Phạm Thiên để mặt Phạm Nhược Đông ngồi thao thao bất tuyệt mà không nói gì. Nghe thì có vẻ như hai huynh đệ nhà này sẽ cùng đội với hắn.
Phạm Thiên quyết định khi nào bắt đầu khởi hành sẽ lưu tâm bảo vệ hai huynh đệ Phạm Nhược Nam vì dù sao Phạm Nhược Đông cũng đã từng nhiệt tình giải thích cho hắn khi mới tới Phạm gia.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên cùng những người khác thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị lên đường. Hắn cùng với Phạm Nhược Nam đi tới trung tâm doanh trại thì có thể nhìn thấy từng đội ngũ đã xếp thành hàng do các vị trưởng lão đứng đầu.
Đội do Phạm Thường Hi dẫn đầu ngoài bản thân nàng là Võ Vương ra thì còn có Phạm Quân Dao cùng hai vị chấp sự nữa đều là Võ Linh ngoài ra tám người còn lại đều là Đại Võ Sư.
Ở đây nếu không tính tới Phạm Thiên thì người có tu vi cao nhất trong đám Đại Võ Sư này cũng chỉ là tứ tinh Đại Võ Sư mà thôi, không cao hơn mấy người Phạm Nhược Nam là bao.
Phạm Thiên cũng đã nhìn thấy Phạm Nhược Đông trong này, tên này không hề nhận ra hắn bởi vì bọn họ chỉ mới gặp có duy nhất một lần từ vài tháng trước rồi chỉ có Phạm Thiên còn có chút ấn tượng về Phạm Nhược Đông mà thôi.
Hai huynh đệ Phạm Nhược Đông khi tiến vào hàng thì chỉ lén lút nhìn về phía Phạm Quân Dao và Phạm Thường Hi mà không dám lên tiếng.
Phạm Thiên thấy thế thì cười cười rồi đi về phía Quân Dao.
- Này… ngươi định làm gì thế? Mau đứng lại đi, đừng lại gần nàng.
Phạm Nhược Đông thấy Phạm Thiên đi về phía Phạm Quân Dao thì cho rằng hắn không biết rằng nàng không thích gặp người lạ nên nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng lúc này Phạm Thiên đã đi tới trước mặt Quân Dao lên tiếng:
- Sư tỷ, ngày hôm qua ngươi ngủ ngon chứ?
Phạm Quân Dao cười đáp:
- Ừm… có chút không quen nhưng sáng sớm thức dậy ta uống loại trà mà sư đệ tặng thì tinh thần tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Mấy tên thanh niên này lần đầu nhìn thấy nữ thần tươi cười nói chuyện với một nam nhân thì cằm như muốn rơi xuống đất. Hai huynh đệ Phạm Nhược Đông thì yếu chút nữa là hai mắt đã lọt tròng rồi.
Sau khi tập trung đầy đủ thì Hùng Khánh Vương Lạc Thiên Chính cùng với Kim lão liền xuất hiện.
Lạc Thiên Chính lần đầu tiên lên tiếng trước tất cả mọi người:
- Người của Phong Lan hoàng triều mặc dù ở xa hơn chúng ta nhưng do ở phía đông mặt trời mọc sớm hơn nên có lẽ lúc này bọn chúng đã xuất phát rồi. Bây giờ các đội chia nhau ra di chuyển về di tích, trừ khi gặp phải kẻ địch không thể giải quyết nếu không tránh phát tín hiệu cầu cứu để lộ vị trí bản thân.
Tất cả mọi người cùng gật đầu sau đó theo lệnh của Lạc Thiên Chính lập tức lao ra khỏi doanh trại chạy về hướng đông bắc.
Đội của Phạm Thiên cũng nhanh chóng xuất phát và tiến về phía rừng rậm trước mặt.
Di tích Võ Tông, ta tới đây!!!
- ------☆☆☆☆-------
Cũng may Phạm Thiên có cách để lén liên lạc với Linh Nhi nên lúc trời tối nàng mới lén lút ra ngoài gặp hắn.
Tiếc là phi chu này quá nhỏ bé, một cường giả Võ Vương như Phạm Bách Thần có thể dùng thần thức quét qua toàn bộ con thuyền để tìm Linh Nhi nếu nàng đi ra ngoài quá lâu chưa trở về.
Phạm Thiên bây giờ mới cảm thấy khi còn tại Phạm gia quả là tốt, Phạm gia trang cực kỳ rộng lớn và an toàn nên hai người sẽ không bị Phạm Bách Thần làm phiền.
Phi chu khởi hành thì Phạm Thiên cũng đã thấy được Phạm Thường Hi và Phạm Quân Dao nên liền cùng với Phạm Thanh Nhã cùng nhau chạy tới.
Phi chu bay khoảng 7 ngày thì mới tới nơi, vùng biên cảnh xuất hiện di tích Võ Tông hoàn toàn không phải là nơi mà Phạm Thiên đã đi qua. Nơi này ở gần biên cảnh một vương quốc nằm dưới sự quản lý của Lạc Thiên hoàng triều.
Sáu chiếc phi chu đáp xuống một khu vực gần doanh trại của Lạc Thiên hoàng triều nơi biên cảnh.
Khi tới nơi có một đám quân binh dàn hàng ở hai bên đón chào bọn họ.
- Cung nghênh Hùng Khánh Vương!
Hùng Khánh Vương là em trai của hoàng chủ hiện tại, thân là lục tinh Võ Vương cường giả lần này đích thân dẫn theo con cháu Lạc gia và cũng là người chỉ huy lần này.
Kim lão mặc dù là cửu tinh Võ Vương cường giả nhưng thân phận vẫn là người phục vụ cho Lạc Thiên hoàng triều nên vẫn đứng dưới Hùng Khánh Vương một bậc.
Dưới sự nghêng đón của đám quân binh đám Phạm Thiên tiến vào bên trong doanh trại và tiến hành tập trung tại một khu vực lớn.
Lúc này Hùng Khánh Vương ngồi vào một chiếc ghế lớn sau đó một nam nhân trung niên bắt đầu bước tới trước và nói:
- Lần này di tích Võ Tông xuất thế Phong Lan hoàng triều cũng đã tổ chức nhân lực tiến về nơi đó tranh đoạt. Chúng ta cần phải hành sự cẩn trọng, phải bỏ qua xích mích cá nhân để tránh việc bị kẻ địch lợi dụng sơ hở…
Người đàn ông trung niên này nói rất nhiều lời mà khi còn ở trên phi chu Phạm Thiên đã được nghe các vị trưởng lão dặn dò qua rồi nhưng vẫn chăm chú nghe.
Phạm Thiên bỗng nhiên cảm thấy hộp truyền tin trong người mình rung lên, khi áp vào tai nghe thì giọng của Linh Nhi đã truyền ra.
- Tiểu Thiên mau nhìn kìa, người đang nói chuyện là cha ta đó.
Phạm Thiên lại một lần nữa nhìn về phía người trung niên nhân kia thì thông tin của hắn liền hiện ra.
Phạm Dịch Trần
Đẳng cấp: 51
Không ngờ cha của Linh Nhi lại là một tướng lĩnh trong quân đội của Lạc Thiên hoàng triều. Nhưng nghĩ lại cũng không có gì quá đặc biệt bởi vì thân là con dân của Lạc Thiên hoàng triều Phạm Dịch Trần đi tòng quân là chuyện bình thường.
Cha của Linh Nhi vậy mà cũng là Võ Vương cường giả, mặc dù chỉ mới là nhất tinh nhưng vẫn là một chiến lực không thể coi thường được.
Trong ngày hôm đó Phạm Thiên đi tới một căn lều nhỏ cùng với một vài thiếu niên trong tộc nữa để nghỉ ngơi hôm sau sẽ lên đường.
- Này, các ngươi được phân vào đội nào thế? Ta sẽ được đi cùng tứ trưởng lão đấy.
Ban đêm một đám thiếu niên cực kỳ háo hức về chuyến tầm bảo ngày mai nên thức khá muộn bàn tán với nhau.
Một tên thanh niên khác nói:
- Ta được phân vào trong đội của thất trưởng lão.
Đám xung quanh liền nói:
- Thật sao? Ngươi may mắn thật, thất trưởng lão chính là một đại mỹ nữ đấy, còn có Dao chấp sự ở trong đội của ngươi nữa.
Sau khi ngưỡng mộ một lát thì đám này liền nhìn qua Phạm Thiên hỏi:
- Vị biểu đệ này, còn ngươi được phân vào đội của ai vậy.
Phạm Thiên đáp:
- Ta cũng được phân vào đội của thất trưởng lão.
Lần này mỗi gia tộc phái ra 8 vị Võ Vương cường giả, Phạm gia có 18 vị trưởng lão tức là sẽ có 10 người không tham dự vào chuyến đi lần này mà nhường lại 2 danh ngạch của mình cho con cháu.
Phạm gia có khoảng gần 100 người nên đã được chia đều ra làm 8 đội do 8 vị trưởng lão dẫn đội.
Phạm Thiên thân là đệ tử của Phạm Thường Hi đương nhiên sẽ đi theo nàng rồi. Ngay cả Thanh Nhã cũng được hắn xin Phạm Thường Hi cho nàng vào đội cùng với mình.
Phạm Thiên mới nói mình thuộc về đội của Phạm Thường Hi thì đám thanh niên xung quanh liền tỏ ra hết sức hâm mộ. Dù cho thất trưởng lão tuổi tác có lẽ còn lớn hơn cả đám ở đây cộng lại nhưng ai bảo dung mạo của nàng trẻ trung như vậy đây.
Phạm Thiên mới nói xong thì tên thanh niên cùng được phân về chung đội với hắn liền vỗ vai hắn cười lớn:
- Ha ha!! Vị biểu đệ này ngươi quả thật may mắn, ta đây nhờ có ca ca đã từng nhiều lần tham gia giờ giảng của Dao chấp sự lại có thành tích nổi bật nên mới xin được vào đội của nàng đó.
Phạm Thiên vô ý thức dùng Phá Vọng Chi Nhãn quan sát người thanh niên này.
Phạm Nhược Nam
Đẳng cấp: 33
Nhìn thấy cái tên này từ trong ký ức đã phủ bụi của Phạm Thiên bỗng nhớ tới một cái tên cực kỳ tương tự.
- Ca ca của ngươi, không phải tên là Phạm Nhược Đông chứ?
Phạm Nhược Nam liền cười lớn:
- Không ngờ ca ca của ta nổi tiếng như vậy hả? Cũng đúng, mặc dù là song sinh nhưng ca ca ta lại là nhất giai cao cấp Trận Pháp Sư nên nổi tiếng hơn ta cũng không lạ.
Phạm Thiên nhìn Phạm Nhược Nam với vẻ mặt quái dị, nếu hắn nhớ không sai thì Phạm Nhược Đông chính là tên thanh niên fan cuồng của sư tỷ mà Phạm Thiên từng gặp khi mới tới Phạm gia. Không ngờ lại có thể gặp lại huynh đệ của tên đó tại chỗ này.
Phạm Nhược Nam nói:
- Mặc dù ca ca của ta có tạo nghệ trận pháp rất cao nhưng nói về chiến lực thì ta mạnh hơn hắn nhiều. Vì thế nên ta đã nói phụ thân ta thân là chấp sự nhường lại danh ngạch của mình cho ca ca ta còn bản thân ta thì đạt được danh ngạch thông qua thí luyện.
Phạm Thiên để mặt Phạm Nhược Đông ngồi thao thao bất tuyệt mà không nói gì. Nghe thì có vẻ như hai huynh đệ nhà này sẽ cùng đội với hắn.
Phạm Thiên quyết định khi nào bắt đầu khởi hành sẽ lưu tâm bảo vệ hai huynh đệ Phạm Nhược Nam vì dù sao Phạm Nhược Đông cũng đã từng nhiệt tình giải thích cho hắn khi mới tới Phạm gia.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên cùng những người khác thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị lên đường. Hắn cùng với Phạm Nhược Nam đi tới trung tâm doanh trại thì có thể nhìn thấy từng đội ngũ đã xếp thành hàng do các vị trưởng lão đứng đầu.
Đội do Phạm Thường Hi dẫn đầu ngoài bản thân nàng là Võ Vương ra thì còn có Phạm Quân Dao cùng hai vị chấp sự nữa đều là Võ Linh ngoài ra tám người còn lại đều là Đại Võ Sư.
Ở đây nếu không tính tới Phạm Thiên thì người có tu vi cao nhất trong đám Đại Võ Sư này cũng chỉ là tứ tinh Đại Võ Sư mà thôi, không cao hơn mấy người Phạm Nhược Nam là bao.
Phạm Thiên cũng đã nhìn thấy Phạm Nhược Đông trong này, tên này không hề nhận ra hắn bởi vì bọn họ chỉ mới gặp có duy nhất một lần từ vài tháng trước rồi chỉ có Phạm Thiên còn có chút ấn tượng về Phạm Nhược Đông mà thôi.
Hai huynh đệ Phạm Nhược Đông khi tiến vào hàng thì chỉ lén lút nhìn về phía Phạm Quân Dao và Phạm Thường Hi mà không dám lên tiếng.
Phạm Thiên thấy thế thì cười cười rồi đi về phía Quân Dao.
- Này… ngươi định làm gì thế? Mau đứng lại đi, đừng lại gần nàng.
Phạm Nhược Đông thấy Phạm Thiên đi về phía Phạm Quân Dao thì cho rằng hắn không biết rằng nàng không thích gặp người lạ nên nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhưng lúc này Phạm Thiên đã đi tới trước mặt Quân Dao lên tiếng:
- Sư tỷ, ngày hôm qua ngươi ngủ ngon chứ?
Phạm Quân Dao cười đáp:
- Ừm… có chút không quen nhưng sáng sớm thức dậy ta uống loại trà mà sư đệ tặng thì tinh thần tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Mấy tên thanh niên này lần đầu nhìn thấy nữ thần tươi cười nói chuyện với một nam nhân thì cằm như muốn rơi xuống đất. Hai huynh đệ Phạm Nhược Đông thì yếu chút nữa là hai mắt đã lọt tròng rồi.
Sau khi tập trung đầy đủ thì Hùng Khánh Vương Lạc Thiên Chính cùng với Kim lão liền xuất hiện.
Lạc Thiên Chính lần đầu tiên lên tiếng trước tất cả mọi người:
- Người của Phong Lan hoàng triều mặc dù ở xa hơn chúng ta nhưng do ở phía đông mặt trời mọc sớm hơn nên có lẽ lúc này bọn chúng đã xuất phát rồi. Bây giờ các đội chia nhau ra di chuyển về di tích, trừ khi gặp phải kẻ địch không thể giải quyết nếu không tránh phát tín hiệu cầu cứu để lộ vị trí bản thân.
Tất cả mọi người cùng gật đầu sau đó theo lệnh của Lạc Thiên Chính lập tức lao ra khỏi doanh trại chạy về hướng đông bắc.
Đội của Phạm Thiên cũng nhanh chóng xuất phát và tiến về phía rừng rậm trước mặt.
Di tích Võ Tông, ta tới đây!!!
- ------☆☆☆☆-------