Chương : 61
May mà An Vô Dạng mới vừa làm xong phẫu thuật, thân thể quả thực rất mệt, vì vậy ghen tị không bao lâu, cậu lại đói bụng mà ngủ.
Còn lại hai người, Hoắc Vân Xuyên trông coi nửa đêm, Chương Nhược Kỳ trông coi nửa đêm còn lại.
Lúc Hoắc Vân Xuyên đi ngủ, cố ý bàn giao với mẹ, nếu An Vô Dạng muốn vào phòng rửa tay, hãy gọi hắn tỉnh.
Cũng may là, chất lượng giấc ngủ của An Vô Dạng không tệ.
Khi cậu vừa tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Dì Trương vội vàng đã tới rồi, hiện tại đang chăm sóc bảo bảo.
Chương Nhược Kỳ xoa xoa khóe mắt chua xót, đi tới bên giường nói lời tạm biệt với An Vô Dạng: "Dạng Dạng, mẹ đi về trước, ngày mai lại sang đây thăm con và Đôn Đôn."
An Vô Dạng mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ nói một câu: "Vâng, tạm biệt mẹ."
Chương Nhược Kỳ đầu tiên là sững sờ, rồi lại nở nụ cười: "Ai." Chung quy vẫn là nhịn không được, đưa tay sờ sờ tóc An Vô Dạng.
Hoắc Vân Xuyên tỉnh từ lâu rồi, hoặc là nói căn bản không có ngủ.
Trong lòng hắn nghĩ đến bảo bảo cùng An Vô Dạng, nằm ở trên giường chỉ là nhắm mắt lấy lại sức.
"Ngài đi đường cẩn thận." Hoắc Vân Xuyên đưa mẹ mình tới cửa, dáng dấp nhàn nhạt không coi như quá thân thiết.
Nhưng mà Chương Nhược Kỳ cảm thấy được yêu thương mà sợ hãi: "Ừm, mẹ đến rồi, con chăm sóc Dạng Dạng cùng Đôn Đôn cho thật tốt" Bà quay người muốn đi, liền quay ngược trở về: "Đúng rồi, tên của Đôn Đôn là..."
"Gọi Hoắc An." Hoắc Vân Xuyên không chút nghĩ ngợi nói ra.
Chương Nhược Kỳ hơi ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt mỉm cười nói: "Cũng tốt."
Buổi tối ngày hôm qua, Hoắc gia định lấy tên là Lân nhi, tiến hành mở tiệc mừng.
Hoắc Kiêu sáng sớm đúng chín giờ, gọi điện thoại thông báo cho những người bạn bè thân gần gũi, một tháng sau cháu đích tôn sẽ mở tiệc đầy tháng.
Trưởng bối mấy đời nhà bọn họ, giao thiệp rộng rãi, có qua lại không ít với bạn tốt thế giao.
Quý gia là một trong những người đó.
Ông cụ Quý cùng ôg cụ Hoắc giao tình không tệ, sáng sớm đã nhận được cuộc điện thoại báo tin mừng của ông cụ.
"..." Không hợp lý, cháu nội của ông cụ Hoắc không phải chưa kết hôn sao?
Bên kia điện thoại Hoắc lão đầu cười đến rất là vui vẻ: "Ha ha, lão Quý, một tháng sau ông cần phải tới tham gia tiệc đầy tháng của chắt trai tôi nga."
Ông cụ Quý nói: "Cháu dâu ông còn chưa có, từ đâu xuất hiện chắt trai hả?"
Ông cụ Hoắc phản bác: "Ông mới không có cháu dâu, Vân Xuyên nhà tôi hơn nửa năm trước đã cùng vợ nó lấy giấy kết hôn."
Nói cách khác, Đôn Đôn bên kia rất đường hoàng ra dáng con trưởng hợp pháp.
Sau đó ông sợ bạn cũ không tin, liền đem hình ảnh Hoắc Vân Xuyên chụp giấy kết hôn đăng lên mạng khoe ân ái lúc trước cho ông bạn già xem.
Ông nội Quý nhìn bạn cũ hết sức lực khoe khoang, suy nghĩ lại đứa cháu không đứng đắn của mình, giận không chỗ phát tiết.
Ông tự sinh hờn dỗi một lát, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Quý Minh Giác, nói: "Vân Xuyên người ta đứa nhỏ cũng đã ra đời, con thấy thế nào?
Quý Minh Giác: "Nhá, sinh rồi?"
Vậy thì tốt quá, gã lập tức cúp điện thoại của ông nội: "Không nói với ngài nữa, con gọi điện thoại hỏi thăm con nuôi của con một chút xem đang ở phòng bệnh nào."
Bệnh viện bên này, Hoắc Vân Xuyên đang cẩn thận chăm sóc hai cha con An Vô Dạng, còn không có rảnh tay thông báo cho bất luận người nào.
Ngược lại là Tưởng Thiếu Phi trước kia đã gọi tới, biết An Vô Dạng tối hôm qua sinh.
Hiện tại bản thân hắn đang ở trong phòng bệnh, cười tủm tỉm ôm bé con vừa ra đời chưa tới 24h.
"Gọi Đôn Đôn có đúng không?" Tưởng Thiếu Phi nhìn mặt cháu trai, càng xem càng yêu thích: "Trời ạ, Vân Xuyên, tôi hiện tại bắt đầu đố kị cậu rồi đấy."
Có vợ có con sinh hoạt quá hạnh phúc, hại hắn cũng có loại ý nghĩ nóng lòng muốn thử thoát kiếp FA.
Bất quá Tưởng Thiếu Phi biết rằng, chính mình cũng chỉ là suy nghĩ một chút.
"Ừm, Đôn Đôn là Dạng Dạng lấy tên." Hoắc Vân Xuyên nói chuyện, cầm trong tay khăn lông ấm, còn đang rửa mặt, lau tay cho An Vô Dạng.
"Tê..." An Vô Dạng hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cậu mới vừa định điều chỉnh một chút tư thế, lại phát hiện vết thương bắt đầu có cảm giác.
Sinh con thực sự là chịu tội a, cậu nghĩ trong lòng.
Thời điểm như thế này thật sự rất muốn khóc.
Hoắc Vân Xuyên lúc nghe thấy An Vô Dạng hít không khí liền rối loạn, vứt khăn mặt giúp đối phương cố định vị trí: "Em đừng động."
"Đau quá." An Vô Dạng trong đôi mắt lấp lóe nước mắt.
Hoắc Vân Xuyên sắc mặt căng thẳng, giơ tay nhấn chuông, lập tức gọi y tá lại đây: "Thuốc tê hết hiệu lực, xin hãy sớm sắp xếp tiêm thuốc giảm đau."
Mặt y tá lộ vẻ khó xử: "Tiên sinh, tiêm thuốc giảm đau chuyện này, cần phải do chẩn đoán của bác sĩ..."
Tưởng Thiếu Phi đúng lúc mở miệng: "Đi sắp xếp đi, không sao cả."
Y tá lúc này mới nhìn thấy người có tiếng ở bệnh viện, đối phương là một cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần: "Vâng, bác sĩ Tưởng, tôi bây giờ đi ngay."
Bên này khuôn mặt tiều tụy, An Vô Dạng vừa đói bụng vừa đau, nghe nói có thể tiêm thuốc giảm đau, ánh mắt khát vọng một phút chốc sáng lên.
Qua không bao lâu, sau khi được tiêm thuốc giảm đau, đau đớn chỗ vết thương liền ngừng lại.
Tưởng Thiếu Phi trả Đôn Đôn về trong lồng ngực bạn tốt, trong lòng âu sầu mà nói một câu: "Sinh con khổ cực như vậy, các người sẽ không sinh thêm đứa thứ hai chứ?"
Hắn cảm thấy được, dựa theo trình độ nuông chìu của Hoắc Vân Xuyên dành cho An Vô Dạng, 80% là sẽ không sinh nữa.
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn thiếu niên nằm ở trên giường.
Đối phương sắc mặt ảm đạm bơ phờ, trong đôi mắt đẹp đẽ mơ hồ lộ ra thống khổ.
Tới gần xế trưa, khi được bác sĩ đồng ý, dì Trương lập tức dùng lò vi ba trong bệnh viện, hâm nóng món ăn do mình mang đến, chuẩn bị cho An Vô Dạng ăn.
Rốt cục có thể ăn rồi.
Từ tối hôm qua thiếu niên đã lên chức làm ba ba, có chút nào nhìn ra thận trọng trầm ổn khi làm cha người ta chứ, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng giục: "Nhanh lên, nguội rồi, mau cho tôi ăn một miếng đi..."
Hoắc Vân Xuyên quăng đi không chút hoang mang lúc thường của mình, trở nên có phần vội vàng thổi nguội muỗng cháo, đút vào trong miệng thiếu niên.
Sau khi đối phương mấp máy môi ăn xong mấy muỗng, tâm Hoắc đại tổng tài vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng coi như trở lại trong bụng.
Đường nét khuôn mặt hắn thả lỏng nhu hòa, đối với công việc đút đồ ăn của mình vô cùng thỏa mãn.
"Không nên gấp, từ từ ăn." Hoắc Vân Xuyên dặn dò.
"Ồ." An Vô Dạng tuy rằng đói bụng, thế nhưng dung lượng dạ dày có hạn.
Cậu ăn hết gần nửa bát, tốc độ ăn liền chậm lại.
Quý Minh Giác đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh bảo mẫu đang đút bảo bảo nhỏ uống sữa, còn bạn tốt của mình, một tay bưng cái bát, một tay thay cô dâu nhỏ của hắn lau miệng.
Phần chăm chú nghiêm túc như thế, gã đã từng thấy, thế nhưng phần ôn nhu kia, thật sự hiếm thấy.
Quý Minh Giác gõ cửa một cái, gây nên sự chú ý của mọi người.
"Anh tiểu Minh?" An Vô Dạng nghiêng đầu lại, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
Cậu thật sự rất yêu thích chơi trò chơi với Quý Minh Giác.
Không lâu lắm Trần đại luật sư cũng tới, cẩn thận có lòng mua một bó hoa làm sạch không khí, cắm ở trong phòng bệnh làm toàn bộ không gian tăng thêm một phần sinh khí.
"Chúc mừng hai người, vinh dự thăng chức thành ba ba." Trần Sơ nở nụ cười rất ôn nhu: "Tôi cũng vinh dự trở thành chú."
Sau khi biết được tên của Đôn Đôn gọi là Hoắc An, hai vị đồng thời sờ sờ cằm.
Phản ứng đầu tiên chính là, Hoắc Vân Xuyên đặt tên cho đứa cháu này của họ có phải là quá mức tùy ý?
Sau đó suy nghĩ lại cũng không có cái gì không tốt.
Ba ngày qua đi, vết mổ cũng khép lại.
An Vô Dạng cả ngày nằm ở trên giường, cảm giác eo chính mình cũng sắp đứt đoạn mất rồi.
Hiện tại rốt cục có thể ngồi dậy, hơi hơi giải phóng cho bộ xương cốt sắp rệu rã.
Sau khi có thể ngồi dậy, liền mang ý nghĩ muốn ôm con trai.
"Đôn Đôn." An Vô Dạng đưa ra hai tay muốn ôm Đôn Đôn từ lòng Hoắc Vân Xuyên, ý đồ trên mặt đặc biệt rõ ràng.
Hoắc Vân Xuyên vốn không muốn, thế nhưng trên mặt thiếu niên tràn đầy khát vọng, hắn không nhẫn tâm từ chối được.
"Em phải cẩn thận một chút, không nên để cho con đụng đến vết thương của em."
"Ừ."
Dưới ánh mắt chờ đợi của An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên từ từ đưa tới bảo bối nhỏ do đối phương thiên tân vạn khổ hoài thai mười tháng sinh ra.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một, thả bảo bảo nhỏ vào trong lồng ngực thiên sứ của mình.
"Con trai của ba thật đáng yêu." An Vô Dạng tâm tình kích động lẩm bẩm, ngón tay cái trắng nõn mơn trớn mấy cọng tóc máu thưa thớt của Đôn Đôn, sau đó đôi mắt đỏ lên.
Cậu đang nghĩ, mình lúc trước có bao nhiêu ngu xuẩn chứ, làm sao sẽ nghĩ đến chuyện giao Đôn Đôn cho Hoắc Vân Xuyên nuôi nấng, sau đó chính mình rời khỏi đây.
Nếu làm như vậy mà nói, nhất định sẽ khóc thành ngu ngốc mất.
"..." Hoắc Vân Xuyên nhìn thiên sứ nhỏ đáng yêu cũng đang ôm một thiên sứ nho nhỏ đáng yêu giống như thế, căn bản là không thể nhúc nhích, cũng hoàn toàn dời không ra đôi mắt tham lam của mình.
Hắn rất vui mừng, cũng rất đắc ý, cả hai đều là của hắn.
"Em nên ngủ." Chỉ cho thiên sứ ôm con trai năm phút, Hoắc tổng tài liền "Tàn nhẫn" mà cắt ngang sự thân thiết của hai cha con bọn họ.
Sau khi sinh bảo bảo thiếu niên được cưng nựng đến kiêu căng rồi, lắc đầu một chút ôm con trai không buông tay: "Tôi muốn ôm thêm một lát nữa."
"..." Hoắc tổng tài đáng thương phát hiện, chính mình hoàn toàn không có biện pháp đối phó.
"Vậy thì ôm thêm năm phút." Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định năm phút sau tuyệt không nhẹ dạ.
"Không vội đâu, tôi bây giờ còn chưa buồn ngủ." An Vô Dạng rốt cuộc ôm được con trai, năm phút cũng không muốn đồng ý.
Cậu chỉ lo cúi đầu đùa con trai.
Nhưng mà Đôn Đôn đang ngủ, chỉ có thể tình cờ bẹp bẹp miệng, hoặc là đánh ngáp nho nhỏ.
Nhìn ra được, bé rất muốn giãy giụa đem tay nhỏ đi ra, thế nhưng bị vướng do khăn trói buộc, chỉ có thể động động vai.
Bảo bảo sau khi sinh ra Hoắc tổng trở thành người không hề có lực uy hiếp nữa: "..."
Hắn giờ phút này còn có thể như thế nào, dĩ nhiên là cùng con trai thu hút sự yêu thương của thiên sứ.
Mấy ngày kế tiếp, trong phòng bệnh An Vô Dạng, vẫn luôn có người nhà thay phiên lại đây bầu bạn.
Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn ở đây, không hề rời khỏi bệnh viện.
Đối mặt với sự quan tâm cùng bảo vệ của cả nhà, An Vô Dạng cảm thấy được chính mình hiện tại rất là hạnh phúc.
Trong đầu cũng có dũng khí thẳng thắn với ba mẹ, so với trước khi sinh Đôn Đôn mạnh mẽ hơn không ít.
An Vô Dạng lúc trước vẫn luôn không dám nói với ba mẹ, là vì cậu cảm thấy được, mình và Hoắc Vân Xuyên một đêm phong lưu sau đó mang bầu bảo bảo, là một chuyện rất mất mặt.
Nếu như nói với ba mẹ, nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.
Cậu hiện tại một lần nữa xác định lại mối quan hệ của mình và Hoắc Vân Xuyên, không chỉ là giữa người xa lạ một đêm phong lưu, mà là đường hoàng ra dáng yêu đương kết hôn, vô cùng chính đáng.
Vì vậy An Vô Dạng cầm điện thoại di động lên, mười phần phấn khích mà gọi điện thoại cho Đinh Vi.
Tại sao là gọi cho Đinh Vi mà không phải cho An Thành, là vì cậu biết được, mọi việc lớn trong nhà, vẫn do mẹ định đoạt.
Ba của chính mình chỉ là tên lâu la.
Hôm nay là chủ nhật, hai vợ chồng An gia đều ở nhà nhàn rỗi.
Nhịp điệu nhanh chóng của cuộc sống đô thị, cũng chỉ có ngày này, mới có thể làm cho người có một tia thanh thản.
"Là điện thoại của Vô Dạng." Đinh Vi cau mày, nói với chồng một câu: "Đứa nhỏ này sau khi có bạn gái, càng không muốn nhà."
Sau đó liền nhận, đồng thời An Thành ở bên cạnh nói: "Cũng hẹn hò gần một năm rồi, nghỉ hè gọi nó mang trở lại nhìn một chút."
Âm thanh có thể nghe thấy rõ ràng, theo điện thoại truyền vào trong tai An Vô Dạng: "..." Lòng cậu nghĩ, không cần chờ đến nghỉ hè, ngày hôm nay liền nói rõ ràng.
"Mẹ." An Vô Dạng kêu lên một tiếng.
Đinh Vi trong lòng một bụng bực tức, lập tức nói: "Con còn cam lòng gọi điện thoại về, mẹ còn tưởng rằng ở chỗ bạn gái, ba mẹ tên gì con cũng không nhớ rõ."
An Vô Dạng im lặng một hồi, hít một hơi nói: "Không phải bạn gái."
Đinh Vi: "Cái gì?"
An Vô Dạng không thèm đếm xỉa, một mạch mà nói: "Mẹ, con quen không phải bạn gái, mà là bạn trai, hơn nữa, con và hắn hơn nửa năm trước đã lấy chứng nhận kết hôn "
Bên kia im lặng một lúc, thiếu niên mím môi nói: "Chính là lần khai giảng đó con tìm ngài lấy sổ hộ khẩu, không chỉ có như vậy, con trước mắt thật ra đã tạm nghỉ học, bởi vì..."
"An Vô Dạng!" Đinh Vi thanh âm nghiêm nghị đánh gãy lời kể của An Vô Dạng, bà tỏ ra rất tức giận: "Sao con dám làm như vậy?"
Tạm nghỉ học? Quen bạn trai?
Đinh Vi cảm thấy mình rất nhanh sẽ té xỉu, đây là chuyện con thứ thành thật đôn hậu nhà bà sẽ làm ra sao?
An Vô Dạng thấp thỏm một chút, một lần nữa mở miệng: "Mẹ, gạt mọi người con rất xin lỗi, thế nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, con..."
"Mày đừng nói nữa, bây giờ lập tức về nhà cho tao!" Đinh Vi quát lên vào điện thoại: "Nếu như không trở về, sau này cũng đừng về nữa!"
"..." Ba mẹ căn bản không có cho mình cơ hội nói chuyện, cuộc điện thoại này đối với thiếu niên rất thất bại.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, năng lực chịu đựng của cậu so với chính mình tưởng tượng càng mạnh hơn nhiều.
Cho dù bên kia thét lên với cậu đại loại như "Sau này đừng trở về", cũng chỉ là hơi hơi có chút hoảng loạn mà thôi.
Hơn nữa rất nhanh liền qua, bởi vì Hoắc Vân Xuyên ở bên người, một bên nghe cậu gọi điện thoại, một bên cho bảo bảo uống sữa.
An Vô Dạng một khi dừng lại, nam nhân kia sẽ dùng ánh mắt dò hỏi: "Có cần giúp một tay không?"
"Không cần." An Vô Dạng nhíu lại mi tâm, tiếp tục trò chuyện với Đinh Vi: "Mẹ, con hiện tại xác thực không thể quay về, bởi vì con đang ở trong bệnh viện, " Cậu thở dài: "Về phần nguyên nhân cụ thể, mẹ và ba ngày hôm nay có rãnh rỗi, tự mình đến xem thử đi."
Đinh Vi mới vừa rồi còn tràn ngập lửa giận, nghe thấy An Vô Dạng ở bệnh viện, nhiều ít cũng đè xuống tính khí: "Xảy ra chuyện gì?"
An Vô Dạng liền vội vàng nói: "Không phải sinh bệnh, ừm, đối với con mà nói là một việc rất tốt rất vui vẻ."
Nghe nói không phải sinh bệnh, Đinh Vi đâu còn tâm tình tán gẫu với cậu: "Tao nói, muốn mày lập tức về nhà" Còn nói: "Mày mới mười tám tuổi đã cùng người khác kết hôn, mày bị người lừa rồi có hiểu hay không?"
Bà bây giờ đang gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, liền nghĩ kế cho con trai: "Len lén trở về, không để cho nam nhân kia biết đến, sau đó để chúng ta đi bàn bạc chuyện ly hôn với hắn."
Đối phương nếu như không chịu, liền kiện hắn ra tòa.
"Ly hôn?" An Vô Dạng thở nhẹ một tiếng.
Người đàn ông làm bạn ở bên người cậu, trên mặt vốn không hề hung ác, cho dù có cũng được hạnh phúc hòa tan.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy hai chữ ly hôn, Hoắc Vân Xuyên phát điên.
"Đưa điện thoại cho tôi." Hắn lập tức nói với An Vô Dạng một câu, đồng thời lấy điện thoại trong tay đối phương, giơ tới bên tai nói: "Ngài muốn khiến chúng tôi ly hôn?"
Âm thanh lạnh lùng, làm người không rét mà run.
--- Ông nội Quý, cháu dâu của ngài ở đây này!
Còn lại hai người, Hoắc Vân Xuyên trông coi nửa đêm, Chương Nhược Kỳ trông coi nửa đêm còn lại.
Lúc Hoắc Vân Xuyên đi ngủ, cố ý bàn giao với mẹ, nếu An Vô Dạng muốn vào phòng rửa tay, hãy gọi hắn tỉnh.
Cũng may là, chất lượng giấc ngủ của An Vô Dạng không tệ.
Khi cậu vừa tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Dì Trương vội vàng đã tới rồi, hiện tại đang chăm sóc bảo bảo.
Chương Nhược Kỳ xoa xoa khóe mắt chua xót, đi tới bên giường nói lời tạm biệt với An Vô Dạng: "Dạng Dạng, mẹ đi về trước, ngày mai lại sang đây thăm con và Đôn Đôn."
An Vô Dạng mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ nói một câu: "Vâng, tạm biệt mẹ."
Chương Nhược Kỳ đầu tiên là sững sờ, rồi lại nở nụ cười: "Ai." Chung quy vẫn là nhịn không được, đưa tay sờ sờ tóc An Vô Dạng.
Hoắc Vân Xuyên tỉnh từ lâu rồi, hoặc là nói căn bản không có ngủ.
Trong lòng hắn nghĩ đến bảo bảo cùng An Vô Dạng, nằm ở trên giường chỉ là nhắm mắt lấy lại sức.
"Ngài đi đường cẩn thận." Hoắc Vân Xuyên đưa mẹ mình tới cửa, dáng dấp nhàn nhạt không coi như quá thân thiết.
Nhưng mà Chương Nhược Kỳ cảm thấy được yêu thương mà sợ hãi: "Ừm, mẹ đến rồi, con chăm sóc Dạng Dạng cùng Đôn Đôn cho thật tốt" Bà quay người muốn đi, liền quay ngược trở về: "Đúng rồi, tên của Đôn Đôn là..."
"Gọi Hoắc An." Hoắc Vân Xuyên không chút nghĩ ngợi nói ra.
Chương Nhược Kỳ hơi ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt mỉm cười nói: "Cũng tốt."
Buổi tối ngày hôm qua, Hoắc gia định lấy tên là Lân nhi, tiến hành mở tiệc mừng.
Hoắc Kiêu sáng sớm đúng chín giờ, gọi điện thoại thông báo cho những người bạn bè thân gần gũi, một tháng sau cháu đích tôn sẽ mở tiệc đầy tháng.
Trưởng bối mấy đời nhà bọn họ, giao thiệp rộng rãi, có qua lại không ít với bạn tốt thế giao.
Quý gia là một trong những người đó.
Ông cụ Quý cùng ôg cụ Hoắc giao tình không tệ, sáng sớm đã nhận được cuộc điện thoại báo tin mừng của ông cụ.
"..." Không hợp lý, cháu nội của ông cụ Hoắc không phải chưa kết hôn sao?
Bên kia điện thoại Hoắc lão đầu cười đến rất là vui vẻ: "Ha ha, lão Quý, một tháng sau ông cần phải tới tham gia tiệc đầy tháng của chắt trai tôi nga."
Ông cụ Quý nói: "Cháu dâu ông còn chưa có, từ đâu xuất hiện chắt trai hả?"
Ông cụ Hoắc phản bác: "Ông mới không có cháu dâu, Vân Xuyên nhà tôi hơn nửa năm trước đã cùng vợ nó lấy giấy kết hôn."
Nói cách khác, Đôn Đôn bên kia rất đường hoàng ra dáng con trưởng hợp pháp.
Sau đó ông sợ bạn cũ không tin, liền đem hình ảnh Hoắc Vân Xuyên chụp giấy kết hôn đăng lên mạng khoe ân ái lúc trước cho ông bạn già xem.
Ông nội Quý nhìn bạn cũ hết sức lực khoe khoang, suy nghĩ lại đứa cháu không đứng đắn của mình, giận không chỗ phát tiết.
Ông tự sinh hờn dỗi một lát, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Quý Minh Giác, nói: "Vân Xuyên người ta đứa nhỏ cũng đã ra đời, con thấy thế nào?
Quý Minh Giác: "Nhá, sinh rồi?"
Vậy thì tốt quá, gã lập tức cúp điện thoại của ông nội: "Không nói với ngài nữa, con gọi điện thoại hỏi thăm con nuôi của con một chút xem đang ở phòng bệnh nào."
Bệnh viện bên này, Hoắc Vân Xuyên đang cẩn thận chăm sóc hai cha con An Vô Dạng, còn không có rảnh tay thông báo cho bất luận người nào.
Ngược lại là Tưởng Thiếu Phi trước kia đã gọi tới, biết An Vô Dạng tối hôm qua sinh.
Hiện tại bản thân hắn đang ở trong phòng bệnh, cười tủm tỉm ôm bé con vừa ra đời chưa tới 24h.
"Gọi Đôn Đôn có đúng không?" Tưởng Thiếu Phi nhìn mặt cháu trai, càng xem càng yêu thích: "Trời ạ, Vân Xuyên, tôi hiện tại bắt đầu đố kị cậu rồi đấy."
Có vợ có con sinh hoạt quá hạnh phúc, hại hắn cũng có loại ý nghĩ nóng lòng muốn thử thoát kiếp FA.
Bất quá Tưởng Thiếu Phi biết rằng, chính mình cũng chỉ là suy nghĩ một chút.
"Ừm, Đôn Đôn là Dạng Dạng lấy tên." Hoắc Vân Xuyên nói chuyện, cầm trong tay khăn lông ấm, còn đang rửa mặt, lau tay cho An Vô Dạng.
"Tê..." An Vô Dạng hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cậu mới vừa định điều chỉnh một chút tư thế, lại phát hiện vết thương bắt đầu có cảm giác.
Sinh con thực sự là chịu tội a, cậu nghĩ trong lòng.
Thời điểm như thế này thật sự rất muốn khóc.
Hoắc Vân Xuyên lúc nghe thấy An Vô Dạng hít không khí liền rối loạn, vứt khăn mặt giúp đối phương cố định vị trí: "Em đừng động."
"Đau quá." An Vô Dạng trong đôi mắt lấp lóe nước mắt.
Hoắc Vân Xuyên sắc mặt căng thẳng, giơ tay nhấn chuông, lập tức gọi y tá lại đây: "Thuốc tê hết hiệu lực, xin hãy sớm sắp xếp tiêm thuốc giảm đau."
Mặt y tá lộ vẻ khó xử: "Tiên sinh, tiêm thuốc giảm đau chuyện này, cần phải do chẩn đoán của bác sĩ..."
Tưởng Thiếu Phi đúng lúc mở miệng: "Đi sắp xếp đi, không sao cả."
Y tá lúc này mới nhìn thấy người có tiếng ở bệnh viện, đối phương là một cổ đông nắm giữ phần lớn cổ phần: "Vâng, bác sĩ Tưởng, tôi bây giờ đi ngay."
Bên này khuôn mặt tiều tụy, An Vô Dạng vừa đói bụng vừa đau, nghe nói có thể tiêm thuốc giảm đau, ánh mắt khát vọng một phút chốc sáng lên.
Qua không bao lâu, sau khi được tiêm thuốc giảm đau, đau đớn chỗ vết thương liền ngừng lại.
Tưởng Thiếu Phi trả Đôn Đôn về trong lồng ngực bạn tốt, trong lòng âu sầu mà nói một câu: "Sinh con khổ cực như vậy, các người sẽ không sinh thêm đứa thứ hai chứ?"
Hắn cảm thấy được, dựa theo trình độ nuông chìu của Hoắc Vân Xuyên dành cho An Vô Dạng, 80% là sẽ không sinh nữa.
Hoắc Vân Xuyên gật gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn thiếu niên nằm ở trên giường.
Đối phương sắc mặt ảm đạm bơ phờ, trong đôi mắt đẹp đẽ mơ hồ lộ ra thống khổ.
Tới gần xế trưa, khi được bác sĩ đồng ý, dì Trương lập tức dùng lò vi ba trong bệnh viện, hâm nóng món ăn do mình mang đến, chuẩn bị cho An Vô Dạng ăn.
Rốt cục có thể ăn rồi.
Từ tối hôm qua thiếu niên đã lên chức làm ba ba, có chút nào nhìn ra thận trọng trầm ổn khi làm cha người ta chứ, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng giục: "Nhanh lên, nguội rồi, mau cho tôi ăn một miếng đi..."
Hoắc Vân Xuyên quăng đi không chút hoang mang lúc thường của mình, trở nên có phần vội vàng thổi nguội muỗng cháo, đút vào trong miệng thiếu niên.
Sau khi đối phương mấp máy môi ăn xong mấy muỗng, tâm Hoắc đại tổng tài vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng coi như trở lại trong bụng.
Đường nét khuôn mặt hắn thả lỏng nhu hòa, đối với công việc đút đồ ăn của mình vô cùng thỏa mãn.
"Không nên gấp, từ từ ăn." Hoắc Vân Xuyên dặn dò.
"Ồ." An Vô Dạng tuy rằng đói bụng, thế nhưng dung lượng dạ dày có hạn.
Cậu ăn hết gần nửa bát, tốc độ ăn liền chậm lại.
Quý Minh Giác đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh bảo mẫu đang đút bảo bảo nhỏ uống sữa, còn bạn tốt của mình, một tay bưng cái bát, một tay thay cô dâu nhỏ của hắn lau miệng.
Phần chăm chú nghiêm túc như thế, gã đã từng thấy, thế nhưng phần ôn nhu kia, thật sự hiếm thấy.
Quý Minh Giác gõ cửa một cái, gây nên sự chú ý của mọi người.
"Anh tiểu Minh?" An Vô Dạng nghiêng đầu lại, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình.
Cậu thật sự rất yêu thích chơi trò chơi với Quý Minh Giác.
Không lâu lắm Trần đại luật sư cũng tới, cẩn thận có lòng mua một bó hoa làm sạch không khí, cắm ở trong phòng bệnh làm toàn bộ không gian tăng thêm một phần sinh khí.
"Chúc mừng hai người, vinh dự thăng chức thành ba ba." Trần Sơ nở nụ cười rất ôn nhu: "Tôi cũng vinh dự trở thành chú."
Sau khi biết được tên của Đôn Đôn gọi là Hoắc An, hai vị đồng thời sờ sờ cằm.
Phản ứng đầu tiên chính là, Hoắc Vân Xuyên đặt tên cho đứa cháu này của họ có phải là quá mức tùy ý?
Sau đó suy nghĩ lại cũng không có cái gì không tốt.
Ba ngày qua đi, vết mổ cũng khép lại.
An Vô Dạng cả ngày nằm ở trên giường, cảm giác eo chính mình cũng sắp đứt đoạn mất rồi.
Hiện tại rốt cục có thể ngồi dậy, hơi hơi giải phóng cho bộ xương cốt sắp rệu rã.
Sau khi có thể ngồi dậy, liền mang ý nghĩ muốn ôm con trai.
"Đôn Đôn." An Vô Dạng đưa ra hai tay muốn ôm Đôn Đôn từ lòng Hoắc Vân Xuyên, ý đồ trên mặt đặc biệt rõ ràng.
Hoắc Vân Xuyên vốn không muốn, thế nhưng trên mặt thiếu niên tràn đầy khát vọng, hắn không nhẫn tâm từ chối được.
"Em phải cẩn thận một chút, không nên để cho con đụng đến vết thương của em."
"Ừ."
Dưới ánh mắt chờ đợi của An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên từ từ đưa tới bảo bối nhỏ do đối phương thiên tân vạn khổ hoài thai mười tháng sinh ra.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một, thả bảo bảo nhỏ vào trong lồng ngực thiên sứ của mình.
"Con trai của ba thật đáng yêu." An Vô Dạng tâm tình kích động lẩm bẩm, ngón tay cái trắng nõn mơn trớn mấy cọng tóc máu thưa thớt của Đôn Đôn, sau đó đôi mắt đỏ lên.
Cậu đang nghĩ, mình lúc trước có bao nhiêu ngu xuẩn chứ, làm sao sẽ nghĩ đến chuyện giao Đôn Đôn cho Hoắc Vân Xuyên nuôi nấng, sau đó chính mình rời khỏi đây.
Nếu làm như vậy mà nói, nhất định sẽ khóc thành ngu ngốc mất.
"..." Hoắc Vân Xuyên nhìn thiên sứ nhỏ đáng yêu cũng đang ôm một thiên sứ nho nhỏ đáng yêu giống như thế, căn bản là không thể nhúc nhích, cũng hoàn toàn dời không ra đôi mắt tham lam của mình.
Hắn rất vui mừng, cũng rất đắc ý, cả hai đều là của hắn.
"Em nên ngủ." Chỉ cho thiên sứ ôm con trai năm phút, Hoắc tổng tài liền "Tàn nhẫn" mà cắt ngang sự thân thiết của hai cha con bọn họ.
Sau khi sinh bảo bảo thiếu niên được cưng nựng đến kiêu căng rồi, lắc đầu một chút ôm con trai không buông tay: "Tôi muốn ôm thêm một lát nữa."
"..." Hoắc tổng tài đáng thương phát hiện, chính mình hoàn toàn không có biện pháp đối phó.
"Vậy thì ôm thêm năm phút." Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định năm phút sau tuyệt không nhẹ dạ.
"Không vội đâu, tôi bây giờ còn chưa buồn ngủ." An Vô Dạng rốt cuộc ôm được con trai, năm phút cũng không muốn đồng ý.
Cậu chỉ lo cúi đầu đùa con trai.
Nhưng mà Đôn Đôn đang ngủ, chỉ có thể tình cờ bẹp bẹp miệng, hoặc là đánh ngáp nho nhỏ.
Nhìn ra được, bé rất muốn giãy giụa đem tay nhỏ đi ra, thế nhưng bị vướng do khăn trói buộc, chỉ có thể động động vai.
Bảo bảo sau khi sinh ra Hoắc tổng trở thành người không hề có lực uy hiếp nữa: "..."
Hắn giờ phút này còn có thể như thế nào, dĩ nhiên là cùng con trai thu hút sự yêu thương của thiên sứ.
Mấy ngày kế tiếp, trong phòng bệnh An Vô Dạng, vẫn luôn có người nhà thay phiên lại đây bầu bạn.
Hoắc Vân Xuyên vẫn luôn ở đây, không hề rời khỏi bệnh viện.
Đối mặt với sự quan tâm cùng bảo vệ của cả nhà, An Vô Dạng cảm thấy được chính mình hiện tại rất là hạnh phúc.
Trong đầu cũng có dũng khí thẳng thắn với ba mẹ, so với trước khi sinh Đôn Đôn mạnh mẽ hơn không ít.
An Vô Dạng lúc trước vẫn luôn không dám nói với ba mẹ, là vì cậu cảm thấy được, mình và Hoắc Vân Xuyên một đêm phong lưu sau đó mang bầu bảo bảo, là một chuyện rất mất mặt.
Nếu như nói với ba mẹ, nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.
Cậu hiện tại một lần nữa xác định lại mối quan hệ của mình và Hoắc Vân Xuyên, không chỉ là giữa người xa lạ một đêm phong lưu, mà là đường hoàng ra dáng yêu đương kết hôn, vô cùng chính đáng.
Vì vậy An Vô Dạng cầm điện thoại di động lên, mười phần phấn khích mà gọi điện thoại cho Đinh Vi.
Tại sao là gọi cho Đinh Vi mà không phải cho An Thành, là vì cậu biết được, mọi việc lớn trong nhà, vẫn do mẹ định đoạt.
Ba của chính mình chỉ là tên lâu la.
Hôm nay là chủ nhật, hai vợ chồng An gia đều ở nhà nhàn rỗi.
Nhịp điệu nhanh chóng của cuộc sống đô thị, cũng chỉ có ngày này, mới có thể làm cho người có một tia thanh thản.
"Là điện thoại của Vô Dạng." Đinh Vi cau mày, nói với chồng một câu: "Đứa nhỏ này sau khi có bạn gái, càng không muốn nhà."
Sau đó liền nhận, đồng thời An Thành ở bên cạnh nói: "Cũng hẹn hò gần một năm rồi, nghỉ hè gọi nó mang trở lại nhìn một chút."
Âm thanh có thể nghe thấy rõ ràng, theo điện thoại truyền vào trong tai An Vô Dạng: "..." Lòng cậu nghĩ, không cần chờ đến nghỉ hè, ngày hôm nay liền nói rõ ràng.
"Mẹ." An Vô Dạng kêu lên một tiếng.
Đinh Vi trong lòng một bụng bực tức, lập tức nói: "Con còn cam lòng gọi điện thoại về, mẹ còn tưởng rằng ở chỗ bạn gái, ba mẹ tên gì con cũng không nhớ rõ."
An Vô Dạng im lặng một hồi, hít một hơi nói: "Không phải bạn gái."
Đinh Vi: "Cái gì?"
An Vô Dạng không thèm đếm xỉa, một mạch mà nói: "Mẹ, con quen không phải bạn gái, mà là bạn trai, hơn nữa, con và hắn hơn nửa năm trước đã lấy chứng nhận kết hôn "
Bên kia im lặng một lúc, thiếu niên mím môi nói: "Chính là lần khai giảng đó con tìm ngài lấy sổ hộ khẩu, không chỉ có như vậy, con trước mắt thật ra đã tạm nghỉ học, bởi vì..."
"An Vô Dạng!" Đinh Vi thanh âm nghiêm nghị đánh gãy lời kể của An Vô Dạng, bà tỏ ra rất tức giận: "Sao con dám làm như vậy?"
Tạm nghỉ học? Quen bạn trai?
Đinh Vi cảm thấy mình rất nhanh sẽ té xỉu, đây là chuyện con thứ thành thật đôn hậu nhà bà sẽ làm ra sao?
An Vô Dạng thấp thỏm một chút, một lần nữa mở miệng: "Mẹ, gạt mọi người con rất xin lỗi, thế nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, con..."
"Mày đừng nói nữa, bây giờ lập tức về nhà cho tao!" Đinh Vi quát lên vào điện thoại: "Nếu như không trở về, sau này cũng đừng về nữa!"
"..." Ba mẹ căn bản không có cho mình cơ hội nói chuyện, cuộc điện thoại này đối với thiếu niên rất thất bại.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, năng lực chịu đựng của cậu so với chính mình tưởng tượng càng mạnh hơn nhiều.
Cho dù bên kia thét lên với cậu đại loại như "Sau này đừng trở về", cũng chỉ là hơi hơi có chút hoảng loạn mà thôi.
Hơn nữa rất nhanh liền qua, bởi vì Hoắc Vân Xuyên ở bên người, một bên nghe cậu gọi điện thoại, một bên cho bảo bảo uống sữa.
An Vô Dạng một khi dừng lại, nam nhân kia sẽ dùng ánh mắt dò hỏi: "Có cần giúp một tay không?"
"Không cần." An Vô Dạng nhíu lại mi tâm, tiếp tục trò chuyện với Đinh Vi: "Mẹ, con hiện tại xác thực không thể quay về, bởi vì con đang ở trong bệnh viện, " Cậu thở dài: "Về phần nguyên nhân cụ thể, mẹ và ba ngày hôm nay có rãnh rỗi, tự mình đến xem thử đi."
Đinh Vi mới vừa rồi còn tràn ngập lửa giận, nghe thấy An Vô Dạng ở bệnh viện, nhiều ít cũng đè xuống tính khí: "Xảy ra chuyện gì?"
An Vô Dạng liền vội vàng nói: "Không phải sinh bệnh, ừm, đối với con mà nói là một việc rất tốt rất vui vẻ."
Nghe nói không phải sinh bệnh, Đinh Vi đâu còn tâm tình tán gẫu với cậu: "Tao nói, muốn mày lập tức về nhà" Còn nói: "Mày mới mười tám tuổi đã cùng người khác kết hôn, mày bị người lừa rồi có hiểu hay không?"
Bà bây giờ đang gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, liền nghĩ kế cho con trai: "Len lén trở về, không để cho nam nhân kia biết đến, sau đó để chúng ta đi bàn bạc chuyện ly hôn với hắn."
Đối phương nếu như không chịu, liền kiện hắn ra tòa.
"Ly hôn?" An Vô Dạng thở nhẹ một tiếng.
Người đàn ông làm bạn ở bên người cậu, trên mặt vốn không hề hung ác, cho dù có cũng được hạnh phúc hòa tan.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy hai chữ ly hôn, Hoắc Vân Xuyên phát điên.
"Đưa điện thoại cho tôi." Hắn lập tức nói với An Vô Dạng một câu, đồng thời lấy điện thoại trong tay đối phương, giơ tới bên tai nói: "Ngài muốn khiến chúng tôi ly hôn?"
Âm thanh lạnh lùng, làm người không rét mà run.
--- Ông nội Quý, cháu dâu của ngài ở đây này!