Chương : 58
Sau khi thiên sứ ngủ, hô hấp nhẹ nhàng, thỉnh thoảng có hơi khò khè.
Lông mi thật là dài, thỉnh thoảng hơi hơi rung động, thực nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Gương mặt đã nuôi béo lên một ít, làm người luyến tiếc dời đi ánh mắt, ở trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đầu giường có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Hoắc tổng tài nhìn chằm chằm An Vô Dạng thật lâu, cuối cùng nhịn không được giơ tay, dùng đầu ngón tay ở trên mặt đối phương dạo qua một vòng.
Thật dễ thương.
Muốn ngủ.
Nhưng trên thực tế cũng không có ngủ, hắn ngủ không được, bị mất ngủ.
Bởi vì vừa sấm sét lại trời mưa, bà nội bảo bảo cả một đêm mí mắt đều giật giật.
Ngày hôm sau mưa ngừng lại, Chương Nhược Kỳ lái xe đi vào chung cư, thoạt nhìn rất sốt ruột: "Dạng Dạng ngày hôm qua ngủ ngon không? Bảo bảo có bị sợ hãi hay không?"
Bà nội vô cùng để bụng chuyện này, chính là một chút cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét.
An Vô Dạng chính thức mà trả lời: "Sợ nha, nó a~ cứ luôn luôn động đánh thức cả con."
Bất quá cũng may, sau đó được Hoắc tiên sinh dỗ dành một hồi liền ngủ rồi.
Buổi sáng tinh thần đã phấn chấn trở lại.
"A, vậy con bây giờ có khó chịu không?" Bà nội bảo bảo quan tâm mà hỏi.
"Không mệt, con tỉnh trong chốc lát lại ngủ tiếp rồi." An Vô Dạng nói.
Cũng phải, cẩn thận nhìn mặt cậu một chút, làn da trắng nõn bóng loáng, trong trắng lộ hồng, vừa thấy đã biết là được chăm sóc rất khá.
Điểm này Chương Nhược Kỳ rất bội phục con trai của mình, không nghĩ tới một người vô tình lạnh lùng như thế, chăm sóc người lại rất có kinh nghiệm.
"Vậy là tốt rồi."
Hiện tại con dâu sắp sanh rồi, không khí trong nhà tương đối khẩn trương.
Chương Nhược Kỳ cũng không có việc gì bản thân tự mình lại đây xem một chút, trong lòng mới có thể yên tâm.
"Mẹ." Hoắc Vân Xuyên đi ra, thấy mẹ nên kêu một tiếng.
"Ai." Chương Nhược Kỳ cười cười, thấy mặt con trai thì sửng sốt, trong mắt như suy tư gì đó: "Vân Xuyên tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ đang xoa thái dương của mình.
"Không có, con rất tốt." Nghe mẹ nói làm hắn nhấc lên tinh thần, so với bình thường không có gì khác nhau.
"......" Hóa ra Hoắc tiên sinh sợ sấm sét sao?
An Vô Dạng hiểu lầm một cách rất xinh đẹp, biểu tình có hơi ngốc.
Còn may, Chương Nhược Kỳ cười khúc khích, nói rõ chân tướng: "Có phải do Dạng Dạng sắp sinh, trong lòng con rất lo âu hay không?"
An Vô Dạng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế.
Cậu không khỏi nhìn thoáng qua Hoắc Vân Xuyên, thật sự rất lo lắng sao?
Hình như cũng đúng, theo cậu quan sát mấy ngày nay Hoắc tiên sinh tình cờ hay thất thần, cùng với, thời gian dài nhìn chằm chằm bụng của mình rồi nhíu mày.
An Vô Dạng cho rằng đối phương đang phiền não chuyện gì đó, thì ra là triệu chứng âu lo trước khi sinh, ừm, trên sách đã nói như vậy.
Không chỉ có bản thân người mang thai sẽ sợ hãi trước khi sinh, một nửa kia cũng thế.
Chương Nhược Kỳ nói: "Vân Xuyên, mẹ có thể hiểu tâm trạng của con, nhưng là con phải thả lỏng tâm tình," bà mắt nhìn cái bụng bự của con dâu, thở dài: "Ai, Dạng Dạng còn cần con chăm sóc nữa."
Hoắc Vân Xuyên muốn nói chút gì, lại thấy thiên sứ gật gật đầu theo.
Lúc này An Vô Dạng muốn nói chính là: Đúng vậy, triệu chứng lo âu trước sinh này bản thân phải biết điều tiết tâm trạng.
"Con đã biết." Hoắc Vân Xuyên nuốt xuống lời vừa rồi muốn nói, nói thẳng ra ba chữ như thế.
Chương Nhược Kỳ đối với con trai vẫn tương đối yên tâm: "Vậy được rồi, mẹ chỉ là tiện đường lại đây thăm Dạng Dạng, buổi sáng còn hẹn người ta, phải đi trước."
An Vô Dạng: "Tạm biệt mẹ Hoắc, trên đường cẩn thận."
Chương Nhược Kỳ đứng lên, xách theo một cái túi vừa đi vừa nói chuyện: "Tạm biệt Dạng Dạng, mẹ lần sau lại đến nhìn các con." Nói xong là ra cửa.
An Vô Dạng thấy cửa đóng lại, giây tiếp theo cọ đến trên người Hoắc Vân Xuyên, ôm chặt bả vai.
Gương mặt mềm mại dính dính, ở trên tóc mai lỗ tai đối phương cọ xát.
Cùng với hô hấp của cậu, sắp đòi mạng của lão đàn ông rồi.
"Cái gì?" Hoắc Vân Xuyên ôm ngược lại thiếu niên đang nhào vào trong ngực, chần chờ ôm lại, trên cao nhìn xuống, hô hấp hơi dồn dập.
"Anh đang lo sợ cái gì?" An Vô Dạng hỏi, một bàn tay đặt trên bả vai Hoắc Vân Xuyên.
Ngón tay trắng nõn xinh đẹp, bồi hồi ở chung quanh cổ áo đối phương.
Hoắc Vân Xuyên nén xuống một chút, cúi đầu dùng cái trán chạm lên cái trán thiên sứ, hôn cậu một chút: "Đừng câu dẫn tôi, khó chịu."
Thiếu niên lắc đầu, trên mặt nghiêm túc mà nói: "Tôi không câu dẫn anh, anh mới khó chịu."
"......" Hoắc tổng tài thế nhưng không còn lời nào để nói.
"Không cần lo đâu, tôi sẽ rất khỏe mạnh, bảo bảo cũng thế." An Vô Dạng giơ đôi tay ra sau ôm lấy đầu Hoắc Vân Xuyên, sau đó đầu gối đụng lên trên, muốn cho đối phương vui vẻ một chút.
Cậu một bên đỏ mặt một bên làm cái hành động này, bởi vì rõ như ban ngày, nên có chút thẹn thùng.
Khi Hoắc Vân Xuyên biết thiên sứ đang dùng đầu gối nghiền đè chính mình......
"Hô......" Hắn cảm giác chính mình sắp bốc cháy rồi.
"Dạng Dạng," Hoắc Vân Xuyên ngửi được hương vị hô hấp độc đáo trên người An Vô Dạng, hai tay cơ bắp vững vàng mà chống đỡ, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng: "Em biết chính mình đang làm cái gì sao?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt An Vô Dạng.
Phát hiện đối phương có hơi co quắp, ánh mắt né tránh.
"Ừm." An Vô Dạng chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi, vì đời này lần đầu tiên động tâm: "Khụ, nhìn cái gì, cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này."
Hoắc Vân Xuyên sau khi nhìn chằm chằm cậu thật lâu, chủ động cọ đầu gối cậu: "Em nói đúng, vậy tiếp tục."
Có được an ủi của thiên sứ, buổi tối Hoắc tổng tài ngủ thật sự an tâm.
Đã có lần đầu tiên chủ động hôn môi đối phương, lần này lại chủ động cho mượn chân của mình...... Đối với An Vô Dạng mà nói, vẫn là có một chút tác động.
Bất quá dáng vẻ Hoắc tiên sinh giống như thực vui vẻ, vẫn luôn ôm ấp hôn hít mình, muốn dừng cũng dừng không được.
An Vô Dạng nghĩ, mục đích của chính mình vốn dĩ chính là muốn đối phương vui vẻ, nên cứ như vậy thôi.
~
Mấy ngày nay ở Bắc Kinh có tuyết rơi, ở trước Tết âm lịch mấy ngày, trên trời rơi xuống một mảnh trắng xoá.
Thiếu niên năm rồi đều có thể đi ra ngoài chơi tuyết, năm nay chỉ có thể ngồi ở cửa sổ, tràn ngập hoài niệm mà nhìn ra ngoài.
Hoắc Vân Xuyên mỗi lần thấy An Vô Dạng lộ ra thần thái ngây thơ, tim luôn trước là nhói nhói, sau đilos lại mềm nhũn, tiếp theo góc cạnh gì cũng trở nên không còn.
Di động An Vô Dạng vang lên, là ba ba cậu gọi tới.
Hỏi cậu khi nào nghỉ.
"Ba," An Vô Dạng nói, mắt nhìn cái bụng bự đã bảy tháng của mình, nhỏ giọng thở dài: "Con phải ở lại văn phòng trực ban, Tết âm lịch có thể không quay về được."
An Thành bất ngờ vạn phần: "Cái gì? Tết âm lịch cũng không trở về?"
Con thứ nhà ông nói: "Vâng, ông chủ bắt con trực ban, cho con tiền lương gấp ba ngày thường cùng một ít đồ tết, ngày mai con sẽ gửi về trong nhà."
An Thành trầm giọng nói: "Vô Dạng, con làm sao vậy? Nhà chúng ta cần số tiền lương gấp ba cùng đồ tết đó sao?"
Ngày thường thì thôi, ông cảm thấy, con thứ cần cù và thật thà có khả năng là chuyện tốt.
Nhưng là Tết nhất, người ta từng nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên, con thứ liều mạng đi tích cóp chút tiền ấy, thì coi thành cái gì......
"......"
An Vô Dạng vốn dĩ không am hiểu nói dối, nghe ba ba vừa nói, trong lòng càng nghẹn muốn chết.
An Thành nói: "Từ lúc con thi đại học xong, nghỉ dài nghĩ ngắn đều không muốn về nhà...... Con thành thật nói với ba, có phải đối với trong nhà có ý kiến hay không?
An Vô Dạng muốn nói không có, nhưng là chưa nói ra.
An Thành trực tiếp hỏi tiếp: "Con có phải cảm thấy ba và mẹ con đối xử bất công con, thiên vị chị và em trai con hay không?"
Lần này An Vô Dạng trả lời thật sự nhanh: "Con không có ý nghĩ đó."
An Thành lại nói: "Ba ba cũng muốn quan tâm con, chính là con chỉ giấu kín trong lòng, có việc cũng không nói với chúng ta."
Kể từ lúc, An Vô Dạng nói lời phản bác đã bị đánh ngược trở về, cảm thấy hết thảy vẫn là do mình không tốt, do mình không biết cố gắng.
"Thực xin lỗi."
An Thành: "Ai, không sao, con muốn cố gắng cũng không phải sai."
Mặc kệ tính cách không làm người yêu thích ra làm sao, tóm lại là con trai của mình, ông ở trong điện thoại lại dặn dò nhiều thêm hai câu: "Con là con trai, làm việc nên rộng rãi một chút, nên thế nào thì thế đó, không cần nhát gan sợ phiền phức."
An Vô Dạng tâm tình khó chịu gật gật đầu.
An Thành lại nói: "Mỗi người đều có ưu điểm cùng sở trường của mình, con không cần bởi vì chị cùng em trai so với con ưu tú hơn, con liền sinh ra ý niệm lùi bước, con hẳn là nên tràn ngập lòng tự tin, phát triển sở trường cá nhân của mình."
Tuy rằng ông biết, nói những lời đó cũng vô dụng.
An Vô Dạng càng nghe càng hồ đồ, nói: "...... Ba ba, con không có lùi bước a, cũng không có so sánh mình với chị và em trai, con thích như hiện tại, con đang cố gắng học tập, ngày thường cũng không phải không tự tin."
Trên thực tế mỗi ngày đều rất vui vẻ, còn hoàn thành chuyện lớn trong cuộc đời, là kết hôn sinh con, yêu đương.
Cảm thấy ba mẹ xem nhẹ chính mình, đó là ấn tượng đã khắc sâu lưu lại khi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này khi lớn lên kỳ thật cũng không để ý nữa.
Cậu cảm thấy, độc lập là một tính cách tốt của con người.
Tuy rằng bây giờ, chính mình cũng là mắt thường có thể thấy được mà ỷ lại Hoắc tiên sinh.
Rời đi một ngày liền cả người khó chịu, thập phần không quen.
An Thành: "...... Vậy con chỉ là đơn thuần muốn kiếm nhiều tiền?" Bằng không tại sao sẽ nhận nhiệm vụ trực ban ở văn phòng?
An Vô Dạng nghĩ một chút, nói dối: "Vâng."
An Thành: "......"
Ông biết rõ con thứ là một đứa có cá tính thành thật trung hậu, chín mươi chín phần trăm sẽ không nói dối mình, bởi vậy tâm tình hơi phức tạp.
Quay đầu lại giải thích với vợ nguyên nhân con thứ không trở về nhà ăn tết, vợ cũng giống như ông, biểu tình rất xuất sắc.
"Đứa nhỏ này, cũng không biết giống ai." Đinh Vi sầu não nói một câu.
Kỳ thật đầu óc Đinh Vi thông minh, nhất cử nhất động của ba đứa con trong lòng đều hiểu rõ.
Thi đại học qua xong con thứ xác thật không thích về nhà, chỗ này thật có chút kỳ quặc.
Dựa theo hiểu biết của Đinh Vi đối với An Vô Dạng, đối phương không dám làm chuyện gì xấu, như vậy có thể là đang yêu đương.
Còn nhớ rõ lần trước kỳ nghỉ dài vào tháng mười một lúc nhắc đến chuyện này, con thứ thật sự đã đỏ mặt.
Đinh Vi cảm thấy chính mình suy đoán đúng khoảng tám chín mươi phần trăm, quay đầu cũng gọi điện thoại cho con thứ.
"Vô Dạng, con có phải đang yêu đương hay không?"
Bên kia ước chừng trầm mặc ba giây đồng hồ, đáp án miêu tả sinh động.
Đinh Vi: "Nói thật xem, có cơ hội mang về nhà nhìn xem, không vấn đề gì liền định hôn sự."
An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói cách khác, mẹ còn chưa biết chính mình âm thầm lấy hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.
"Vâng." Cậu ngoan ngoãn nói một câu: "Chúng con đã quen nhau bảy tháng."
Đinh Vi tính tính chút thời gian kể từ khi con thứ khác thường, đúng bảy tháng không sai: "Vậy cũng không lâu lắm, hãy kiên nhẫn nhiều hơn, đối với người ta tốt một chút, tặng quà cho tốt một chút?"
Con thứ im lặng, Đinh Vi còn nghĩ rằng cậu cố gắng kiếm tiền là vì cho bạn gái.
"Con đừng quá keo kiệt, mua nhiều quà tặng cho người ra một chút, đừng chỉ lo làm thêm." Đinh Vi dạy dỗ.
" Vâng......"
"Đối phương điều kiện thế nào?"
"......"
Rốt cuộc hỏi tới vấn đề này rồi.
An Vô Dạng vỗ vỗ ngực nói: "Điều kiện khá tốt, so với con tốt hơn rất nhiều."
Đinh Vi liền an tâm rồi: "Ừm, hãy cố gắng, đừng bỏ lỡ cơ hội."
" Vâng......"
Cuộc điện thoại này giết chết không ít tế bào não của An Vô Dạng, sau khi gọi xong cả người đều thở một hơi nhẹ nhõm.
Hoắc tổng tài canh giữ ở bên cạnh nghe điện thoại của thiên sứ, đầy mặt đều là ý cười vui vẻ.
Quá sức đáng yêu.
"Khụ khụ, bảo bảo sau khi sinh sẽ nói với bọn họ......" An Vô Dạng ổn trọng mà nói: "Để ngừa dẫn ra nhiều rắc rối, xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần thiết."
Vẫn luôn xem cậu như đứa con nít Hoắc tổng tài nhướng mày, không có ý kiến.
"Em thật sự, không có cảm thấy ba mẹ em thiên vị?"
An Vô Dạng nhìn hắn, chần chờ mà lắc đầu: "Sau khi lớn lên thì không."
Nhớ tới lần tiếp xúc với ba ba của thiên sứ đó, Hoắc Vân Xuyên đưa tay ra ôm chặt đối phương, thực khốc mà nói an ủi: "Không sao, ba mẹ không tốt, cũng đã có tôi đối tốt với em."
An Vô Dạng cong môi cười, đem đầu dựa vào trên mặt Hoắc Vân Xuyên hướng về phía trước cọ cọ.
"Ừm!"
~
Đồ tết gửi trở về An gia, là do Hoắc Vân Xuyên tự mình xử lý, thoạt nhìn giống như phúc lợi của nhân viên trong công ty.
An gia nhận được cũng không có nghi ngờ, chỉ là cảm thấy việc làm thêm của con thứ ở văn phòng không tệ, rất bỏ công chăm lo cho nhân viên.
Tết âm lịch năm nay, Hoắc gia thật sự vui vẻ.
Đồng thời có chút tiếc nuối, bảo bối nhỏ của Hoắc gia bọn họ không ra kịp để đón Tết âm lịch.
Ăn bữa cơm đoàn viên buổi tối, ông cụ Hoắc kẹp lên một cái chân gà nói một câu: "Sang năm lúc này, chắt trai của tôi đã có thể ăn thịt gà xé nhỏ rồi."
Cả nhà nhất thời cười tủm tỉm, vui vẻ đến không khép miệng được.
An Vô Dạng cũng rất vui, cậu nhận được mấy bao lì xì thật dày, tiền riêng trực tiếp nhiều thêm vài lần.
Tết âm lịch năm nay phải ở lại Hoắc gia hai ngày, buổi tối mùng hai đầu năm mới trở về chung cư.
An Vô Dạng trở lại phòng ngủ Hoắc gia, thừa dịp lúc Hoắc Vân Xuyên đi tắm rửa, lấy ra bao lì xì ở trên giường đếm tiền.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy......" Mười tờ một cọc, sau đó lại mười tờ.
Hoắc Vân Xuyên: "......"
Ra tới liền nghe được động tĩnh đếm tiền của thiên sứ, hình ảnh quá đẹp đẽ, hắn xem một chút đã bị moe đến không chịu được mà.
An Vô Dạng đếm xong số tiền này, dùng di động ông cụ Hoắc mới mua cho, chụp một tấm ảnh, chuẩn bị khoe khoang với bạn bè.
Đột nhiên mấy tấm thẻ tín dụng rơi xuống trên đệm ở trước mặt cậu, có màu vàng, màu đen, màu bạc: "Muốn khoe thì khoe cái này."
Hoắc Vân Xuyên trừ tài sản trong nhà, còn có bất động sản, tiền bạc thuộc về hắn để dùng đều tại đây.
Chính là An Vô Dạng không biết a, bởi vì phía trên thẻ cũng không có viết bao nhiêu tiền.
Lúc cậu lên cao trung, trên người cũng có vài tấm.
Thiên sứ hướng tới những thứ đó răng rắc chụp một tấm, tiền mặt cùng thẻ đều post lên: "Chúc mọi người Tết âm lịch vui vẻ, ăn tết nhận được bao lì xì, tiền mặt là người lớn cho, thẻ là người ấy cho [ vui sướng /][ vui sướng /]"
Hoắc tổng tài thấy hai chữ người ấy, trong lòng giống như ăn hai cân đường, ngọt vô cùng.
Bất quá những người khác phản ứng rất táo bạo.
Tưởng Thiếu Phi: Fuck, Vân Xuyên cậu......
Trần Sơ: Vân Xuyên cậu......
Quý Minh Giác: Vung tiền như rác......
Ba mẹ ông nội rất sung sướng, nhưng thật ra không can thiệp Hoắc Vân Xuyên làm như thế nào.
Dòng trạng thái của An Vô Dạng tự nhiên ẩn đi người nhà cùng họ hàng, nhưng không có ẩn thầy cô cùng bạn bè.
Bạn tốt Tiết Tễ Dương hiếm khi thấy cậu post trạng thái, vừa thấy nội dung liền chửi thề.
Tiết Tễ Dương: Vô Dạng, cậu tìm người yêu là một kẻ có tiền?
Mấy tấm thẻ kia đều là thẻ quốc tế, còn là thẻ VIP bạc, không có số tài sản nhất định cũng làm không được.
Nếu nói An Vô Dạng ngay từ đầu không biết những tấm thẻ đó có gì đặc biệt, nhưng thấy nhiều người phản ứng như vậy, cậu cũng đoán ra không khác rõ ràng là mấy.
Bất quá cũng không có trả lời tỉ mĩ.
An Vô Dạng nói với bạn tốt: "Ha ha, cũng không phải của tớ."
Lúc Hoắc Vân Xuyên cướp lại di động, trực tiếp từ di động thiên sứ nhìn thấy câu trả lời này.
"Em không phải nói muốn thừa kế tài sản của tôi sao?"
Hiện tại cho cậu, cậu lại không cần.
An Vô Dạng trốn ở trong chăn hự hự mà nói: "Cho bảo bảo thừa kế đi, tôi lấy chút tiền lãi là đủ rồi."
Hoắc Vân Xuyên chui vào trong ổ chăn tìm được cậu, cắn lỗ tai cậu nói: "Bảo bảo thì để cho tự nó đi kiếm." Sau đó nói: "Cho em chính là của em, tôi sẽ không lấy về."
Thiên sứ phun ra một câu: "Như vậy không khách sáo nha."
"......" Hoắc tổng tài xoa xoa bảo bối nhỏ, đêm nay ước chừng ăn bốn cân đường.
Lông mi thật là dài, thỉnh thoảng hơi hơi rung động, thực nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Gương mặt đã nuôi béo lên một ít, làm người luyến tiếc dời đi ánh mắt, ở trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đầu giường có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Hoắc tổng tài nhìn chằm chằm An Vô Dạng thật lâu, cuối cùng nhịn không được giơ tay, dùng đầu ngón tay ở trên mặt đối phương dạo qua một vòng.
Thật dễ thương.
Muốn ngủ.
Nhưng trên thực tế cũng không có ngủ, hắn ngủ không được, bị mất ngủ.
Bởi vì vừa sấm sét lại trời mưa, bà nội bảo bảo cả một đêm mí mắt đều giật giật.
Ngày hôm sau mưa ngừng lại, Chương Nhược Kỳ lái xe đi vào chung cư, thoạt nhìn rất sốt ruột: "Dạng Dạng ngày hôm qua ngủ ngon không? Bảo bảo có bị sợ hãi hay không?"
Bà nội vô cùng để bụng chuyện này, chính là một chút cũng không làm người khác cảm thấy chán ghét.
An Vô Dạng chính thức mà trả lời: "Sợ nha, nó a~ cứ luôn luôn động đánh thức cả con."
Bất quá cũng may, sau đó được Hoắc tiên sinh dỗ dành một hồi liền ngủ rồi.
Buổi sáng tinh thần đã phấn chấn trở lại.
"A, vậy con bây giờ có khó chịu không?" Bà nội bảo bảo quan tâm mà hỏi.
"Không mệt, con tỉnh trong chốc lát lại ngủ tiếp rồi." An Vô Dạng nói.
Cũng phải, cẩn thận nhìn mặt cậu một chút, làn da trắng nõn bóng loáng, trong trắng lộ hồng, vừa thấy đã biết là được chăm sóc rất khá.
Điểm này Chương Nhược Kỳ rất bội phục con trai của mình, không nghĩ tới một người vô tình lạnh lùng như thế, chăm sóc người lại rất có kinh nghiệm.
"Vậy là tốt rồi."
Hiện tại con dâu sắp sanh rồi, không khí trong nhà tương đối khẩn trương.
Chương Nhược Kỳ cũng không có việc gì bản thân tự mình lại đây xem một chút, trong lòng mới có thể yên tâm.
"Mẹ." Hoắc Vân Xuyên đi ra, thấy mẹ nên kêu một tiếng.
"Ai." Chương Nhược Kỳ cười cười, thấy mặt con trai thì sửng sốt, trong mắt như suy tư gì đó: "Vân Xuyên tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ đang xoa thái dương của mình.
"Không có, con rất tốt." Nghe mẹ nói làm hắn nhấc lên tinh thần, so với bình thường không có gì khác nhau.
"......" Hóa ra Hoắc tiên sinh sợ sấm sét sao?
An Vô Dạng hiểu lầm một cách rất xinh đẹp, biểu tình có hơi ngốc.
Còn may, Chương Nhược Kỳ cười khúc khích, nói rõ chân tướng: "Có phải do Dạng Dạng sắp sinh, trong lòng con rất lo âu hay không?"
An Vô Dạng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như thế.
Cậu không khỏi nhìn thoáng qua Hoắc Vân Xuyên, thật sự rất lo lắng sao?
Hình như cũng đúng, theo cậu quan sát mấy ngày nay Hoắc tiên sinh tình cờ hay thất thần, cùng với, thời gian dài nhìn chằm chằm bụng của mình rồi nhíu mày.
An Vô Dạng cho rằng đối phương đang phiền não chuyện gì đó, thì ra là triệu chứng âu lo trước khi sinh, ừm, trên sách đã nói như vậy.
Không chỉ có bản thân người mang thai sẽ sợ hãi trước khi sinh, một nửa kia cũng thế.
Chương Nhược Kỳ nói: "Vân Xuyên, mẹ có thể hiểu tâm trạng của con, nhưng là con phải thả lỏng tâm tình," bà mắt nhìn cái bụng bự của con dâu, thở dài: "Ai, Dạng Dạng còn cần con chăm sóc nữa."
Hoắc Vân Xuyên muốn nói chút gì, lại thấy thiên sứ gật gật đầu theo.
Lúc này An Vô Dạng muốn nói chính là: Đúng vậy, triệu chứng lo âu trước sinh này bản thân phải biết điều tiết tâm trạng.
"Con đã biết." Hoắc Vân Xuyên nuốt xuống lời vừa rồi muốn nói, nói thẳng ra ba chữ như thế.
Chương Nhược Kỳ đối với con trai vẫn tương đối yên tâm: "Vậy được rồi, mẹ chỉ là tiện đường lại đây thăm Dạng Dạng, buổi sáng còn hẹn người ta, phải đi trước."
An Vô Dạng: "Tạm biệt mẹ Hoắc, trên đường cẩn thận."
Chương Nhược Kỳ đứng lên, xách theo một cái túi vừa đi vừa nói chuyện: "Tạm biệt Dạng Dạng, mẹ lần sau lại đến nhìn các con." Nói xong là ra cửa.
An Vô Dạng thấy cửa đóng lại, giây tiếp theo cọ đến trên người Hoắc Vân Xuyên, ôm chặt bả vai.
Gương mặt mềm mại dính dính, ở trên tóc mai lỗ tai đối phương cọ xát.
Cùng với hô hấp của cậu, sắp đòi mạng của lão đàn ông rồi.
"Cái gì?" Hoắc Vân Xuyên ôm ngược lại thiếu niên đang nhào vào trong ngực, chần chờ ôm lại, trên cao nhìn xuống, hô hấp hơi dồn dập.
"Anh đang lo sợ cái gì?" An Vô Dạng hỏi, một bàn tay đặt trên bả vai Hoắc Vân Xuyên.
Ngón tay trắng nõn xinh đẹp, bồi hồi ở chung quanh cổ áo đối phương.
Hoắc Vân Xuyên nén xuống một chút, cúi đầu dùng cái trán chạm lên cái trán thiên sứ, hôn cậu một chút: "Đừng câu dẫn tôi, khó chịu."
Thiếu niên lắc đầu, trên mặt nghiêm túc mà nói: "Tôi không câu dẫn anh, anh mới khó chịu."
"......" Hoắc tổng tài thế nhưng không còn lời nào để nói.
"Không cần lo đâu, tôi sẽ rất khỏe mạnh, bảo bảo cũng thế." An Vô Dạng giơ đôi tay ra sau ôm lấy đầu Hoắc Vân Xuyên, sau đó đầu gối đụng lên trên, muốn cho đối phương vui vẻ một chút.
Cậu một bên đỏ mặt một bên làm cái hành động này, bởi vì rõ như ban ngày, nên có chút thẹn thùng.
Khi Hoắc Vân Xuyên biết thiên sứ đang dùng đầu gối nghiền đè chính mình......
"Hô......" Hắn cảm giác chính mình sắp bốc cháy rồi.
"Dạng Dạng," Hoắc Vân Xuyên ngửi được hương vị hô hấp độc đáo trên người An Vô Dạng, hai tay cơ bắp vững vàng mà chống đỡ, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng: "Em biết chính mình đang làm cái gì sao?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt An Vô Dạng.
Phát hiện đối phương có hơi co quắp, ánh mắt né tránh.
"Ừm." An Vô Dạng chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi, vì đời này lần đầu tiên động tâm: "Khụ, nhìn cái gì, cũng không phải chưa từng làm qua loại chuyện này."
Hoắc Vân Xuyên sau khi nhìn chằm chằm cậu thật lâu, chủ động cọ đầu gối cậu: "Em nói đúng, vậy tiếp tục."
Có được an ủi của thiên sứ, buổi tối Hoắc tổng tài ngủ thật sự an tâm.
Đã có lần đầu tiên chủ động hôn môi đối phương, lần này lại chủ động cho mượn chân của mình...... Đối với An Vô Dạng mà nói, vẫn là có một chút tác động.
Bất quá dáng vẻ Hoắc tiên sinh giống như thực vui vẻ, vẫn luôn ôm ấp hôn hít mình, muốn dừng cũng dừng không được.
An Vô Dạng nghĩ, mục đích của chính mình vốn dĩ chính là muốn đối phương vui vẻ, nên cứ như vậy thôi.
~
Mấy ngày nay ở Bắc Kinh có tuyết rơi, ở trước Tết âm lịch mấy ngày, trên trời rơi xuống một mảnh trắng xoá.
Thiếu niên năm rồi đều có thể đi ra ngoài chơi tuyết, năm nay chỉ có thể ngồi ở cửa sổ, tràn ngập hoài niệm mà nhìn ra ngoài.
Hoắc Vân Xuyên mỗi lần thấy An Vô Dạng lộ ra thần thái ngây thơ, tim luôn trước là nhói nhói, sau đilos lại mềm nhũn, tiếp theo góc cạnh gì cũng trở nên không còn.
Di động An Vô Dạng vang lên, là ba ba cậu gọi tới.
Hỏi cậu khi nào nghỉ.
"Ba," An Vô Dạng nói, mắt nhìn cái bụng bự đã bảy tháng của mình, nhỏ giọng thở dài: "Con phải ở lại văn phòng trực ban, Tết âm lịch có thể không quay về được."
An Thành bất ngờ vạn phần: "Cái gì? Tết âm lịch cũng không trở về?"
Con thứ nhà ông nói: "Vâng, ông chủ bắt con trực ban, cho con tiền lương gấp ba ngày thường cùng một ít đồ tết, ngày mai con sẽ gửi về trong nhà."
An Thành trầm giọng nói: "Vô Dạng, con làm sao vậy? Nhà chúng ta cần số tiền lương gấp ba cùng đồ tết đó sao?"
Ngày thường thì thôi, ông cảm thấy, con thứ cần cù và thật thà có khả năng là chuyện tốt.
Nhưng là Tết nhất, người ta từng nhà đều ăn bữa cơm đoàn viên, con thứ liều mạng đi tích cóp chút tiền ấy, thì coi thành cái gì......
"......"
An Vô Dạng vốn dĩ không am hiểu nói dối, nghe ba ba vừa nói, trong lòng càng nghẹn muốn chết.
An Thành nói: "Từ lúc con thi đại học xong, nghỉ dài nghĩ ngắn đều không muốn về nhà...... Con thành thật nói với ba, có phải đối với trong nhà có ý kiến hay không?
An Vô Dạng muốn nói không có, nhưng là chưa nói ra.
An Thành trực tiếp hỏi tiếp: "Con có phải cảm thấy ba và mẹ con đối xử bất công con, thiên vị chị và em trai con hay không?"
Lần này An Vô Dạng trả lời thật sự nhanh: "Con không có ý nghĩ đó."
An Thành lại nói: "Ba ba cũng muốn quan tâm con, chính là con chỉ giấu kín trong lòng, có việc cũng không nói với chúng ta."
Kể từ lúc, An Vô Dạng nói lời phản bác đã bị đánh ngược trở về, cảm thấy hết thảy vẫn là do mình không tốt, do mình không biết cố gắng.
"Thực xin lỗi."
An Thành: "Ai, không sao, con muốn cố gắng cũng không phải sai."
Mặc kệ tính cách không làm người yêu thích ra làm sao, tóm lại là con trai của mình, ông ở trong điện thoại lại dặn dò nhiều thêm hai câu: "Con là con trai, làm việc nên rộng rãi một chút, nên thế nào thì thế đó, không cần nhát gan sợ phiền phức."
An Vô Dạng tâm tình khó chịu gật gật đầu.
An Thành lại nói: "Mỗi người đều có ưu điểm cùng sở trường của mình, con không cần bởi vì chị cùng em trai so với con ưu tú hơn, con liền sinh ra ý niệm lùi bước, con hẳn là nên tràn ngập lòng tự tin, phát triển sở trường cá nhân của mình."
Tuy rằng ông biết, nói những lời đó cũng vô dụng.
An Vô Dạng càng nghe càng hồ đồ, nói: "...... Ba ba, con không có lùi bước a, cũng không có so sánh mình với chị và em trai, con thích như hiện tại, con đang cố gắng học tập, ngày thường cũng không phải không tự tin."
Trên thực tế mỗi ngày đều rất vui vẻ, còn hoàn thành chuyện lớn trong cuộc đời, là kết hôn sinh con, yêu đương.
Cảm thấy ba mẹ xem nhẹ chính mình, đó là ấn tượng đã khắc sâu lưu lại khi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này khi lớn lên kỳ thật cũng không để ý nữa.
Cậu cảm thấy, độc lập là một tính cách tốt của con người.
Tuy rằng bây giờ, chính mình cũng là mắt thường có thể thấy được mà ỷ lại Hoắc tiên sinh.
Rời đi một ngày liền cả người khó chịu, thập phần không quen.
An Thành: "...... Vậy con chỉ là đơn thuần muốn kiếm nhiều tiền?" Bằng không tại sao sẽ nhận nhiệm vụ trực ban ở văn phòng?
An Vô Dạng nghĩ một chút, nói dối: "Vâng."
An Thành: "......"
Ông biết rõ con thứ là một đứa có cá tính thành thật trung hậu, chín mươi chín phần trăm sẽ không nói dối mình, bởi vậy tâm tình hơi phức tạp.
Quay đầu lại giải thích với vợ nguyên nhân con thứ không trở về nhà ăn tết, vợ cũng giống như ông, biểu tình rất xuất sắc.
"Đứa nhỏ này, cũng không biết giống ai." Đinh Vi sầu não nói một câu.
Kỳ thật đầu óc Đinh Vi thông minh, nhất cử nhất động của ba đứa con trong lòng đều hiểu rõ.
Thi đại học qua xong con thứ xác thật không thích về nhà, chỗ này thật có chút kỳ quặc.
Dựa theo hiểu biết của Đinh Vi đối với An Vô Dạng, đối phương không dám làm chuyện gì xấu, như vậy có thể là đang yêu đương.
Còn nhớ rõ lần trước kỳ nghỉ dài vào tháng mười một lúc nhắc đến chuyện này, con thứ thật sự đã đỏ mặt.
Đinh Vi cảm thấy chính mình suy đoán đúng khoảng tám chín mươi phần trăm, quay đầu cũng gọi điện thoại cho con thứ.
"Vô Dạng, con có phải đang yêu đương hay không?"
Bên kia ước chừng trầm mặc ba giây đồng hồ, đáp án miêu tả sinh động.
Đinh Vi: "Nói thật xem, có cơ hội mang về nhà nhìn xem, không vấn đề gì liền định hôn sự."
An Vô Dạng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói cách khác, mẹ còn chưa biết chính mình âm thầm lấy hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.
"Vâng." Cậu ngoan ngoãn nói một câu: "Chúng con đã quen nhau bảy tháng."
Đinh Vi tính tính chút thời gian kể từ khi con thứ khác thường, đúng bảy tháng không sai: "Vậy cũng không lâu lắm, hãy kiên nhẫn nhiều hơn, đối với người ta tốt một chút, tặng quà cho tốt một chút?"
Con thứ im lặng, Đinh Vi còn nghĩ rằng cậu cố gắng kiếm tiền là vì cho bạn gái.
"Con đừng quá keo kiệt, mua nhiều quà tặng cho người ra một chút, đừng chỉ lo làm thêm." Đinh Vi dạy dỗ.
" Vâng......"
"Đối phương điều kiện thế nào?"
"......"
Rốt cuộc hỏi tới vấn đề này rồi.
An Vô Dạng vỗ vỗ ngực nói: "Điều kiện khá tốt, so với con tốt hơn rất nhiều."
Đinh Vi liền an tâm rồi: "Ừm, hãy cố gắng, đừng bỏ lỡ cơ hội."
" Vâng......"
Cuộc điện thoại này giết chết không ít tế bào não của An Vô Dạng, sau khi gọi xong cả người đều thở một hơi nhẹ nhõm.
Hoắc tổng tài canh giữ ở bên cạnh nghe điện thoại của thiên sứ, đầy mặt đều là ý cười vui vẻ.
Quá sức đáng yêu.
"Khụ khụ, bảo bảo sau khi sinh sẽ nói với bọn họ......" An Vô Dạng ổn trọng mà nói: "Để ngừa dẫn ra nhiều rắc rối, xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cần thiết."
Vẫn luôn xem cậu như đứa con nít Hoắc tổng tài nhướng mày, không có ý kiến.
"Em thật sự, không có cảm thấy ba mẹ em thiên vị?"
An Vô Dạng nhìn hắn, chần chờ mà lắc đầu: "Sau khi lớn lên thì không."
Nhớ tới lần tiếp xúc với ba ba của thiên sứ đó, Hoắc Vân Xuyên đưa tay ra ôm chặt đối phương, thực khốc mà nói an ủi: "Không sao, ba mẹ không tốt, cũng đã có tôi đối tốt với em."
An Vô Dạng cong môi cười, đem đầu dựa vào trên mặt Hoắc Vân Xuyên hướng về phía trước cọ cọ.
"Ừm!"
~
Đồ tết gửi trở về An gia, là do Hoắc Vân Xuyên tự mình xử lý, thoạt nhìn giống như phúc lợi của nhân viên trong công ty.
An gia nhận được cũng không có nghi ngờ, chỉ là cảm thấy việc làm thêm của con thứ ở văn phòng không tệ, rất bỏ công chăm lo cho nhân viên.
Tết âm lịch năm nay, Hoắc gia thật sự vui vẻ.
Đồng thời có chút tiếc nuối, bảo bối nhỏ của Hoắc gia bọn họ không ra kịp để đón Tết âm lịch.
Ăn bữa cơm đoàn viên buổi tối, ông cụ Hoắc kẹp lên một cái chân gà nói một câu: "Sang năm lúc này, chắt trai của tôi đã có thể ăn thịt gà xé nhỏ rồi."
Cả nhà nhất thời cười tủm tỉm, vui vẻ đến không khép miệng được.
An Vô Dạng cũng rất vui, cậu nhận được mấy bao lì xì thật dày, tiền riêng trực tiếp nhiều thêm vài lần.
Tết âm lịch năm nay phải ở lại Hoắc gia hai ngày, buổi tối mùng hai đầu năm mới trở về chung cư.
An Vô Dạng trở lại phòng ngủ Hoắc gia, thừa dịp lúc Hoắc Vân Xuyên đi tắm rửa, lấy ra bao lì xì ở trên giường đếm tiền.
"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy......" Mười tờ một cọc, sau đó lại mười tờ.
Hoắc Vân Xuyên: "......"
Ra tới liền nghe được động tĩnh đếm tiền của thiên sứ, hình ảnh quá đẹp đẽ, hắn xem một chút đã bị moe đến không chịu được mà.
An Vô Dạng đếm xong số tiền này, dùng di động ông cụ Hoắc mới mua cho, chụp một tấm ảnh, chuẩn bị khoe khoang với bạn bè.
Đột nhiên mấy tấm thẻ tín dụng rơi xuống trên đệm ở trước mặt cậu, có màu vàng, màu đen, màu bạc: "Muốn khoe thì khoe cái này."
Hoắc Vân Xuyên trừ tài sản trong nhà, còn có bất động sản, tiền bạc thuộc về hắn để dùng đều tại đây.
Chính là An Vô Dạng không biết a, bởi vì phía trên thẻ cũng không có viết bao nhiêu tiền.
Lúc cậu lên cao trung, trên người cũng có vài tấm.
Thiên sứ hướng tới những thứ đó răng rắc chụp một tấm, tiền mặt cùng thẻ đều post lên: "Chúc mọi người Tết âm lịch vui vẻ, ăn tết nhận được bao lì xì, tiền mặt là người lớn cho, thẻ là người ấy cho [ vui sướng /][ vui sướng /]"
Hoắc tổng tài thấy hai chữ người ấy, trong lòng giống như ăn hai cân đường, ngọt vô cùng.
Bất quá những người khác phản ứng rất táo bạo.
Tưởng Thiếu Phi: Fuck, Vân Xuyên cậu......
Trần Sơ: Vân Xuyên cậu......
Quý Minh Giác: Vung tiền như rác......
Ba mẹ ông nội rất sung sướng, nhưng thật ra không can thiệp Hoắc Vân Xuyên làm như thế nào.
Dòng trạng thái của An Vô Dạng tự nhiên ẩn đi người nhà cùng họ hàng, nhưng không có ẩn thầy cô cùng bạn bè.
Bạn tốt Tiết Tễ Dương hiếm khi thấy cậu post trạng thái, vừa thấy nội dung liền chửi thề.
Tiết Tễ Dương: Vô Dạng, cậu tìm người yêu là một kẻ có tiền?
Mấy tấm thẻ kia đều là thẻ quốc tế, còn là thẻ VIP bạc, không có số tài sản nhất định cũng làm không được.
Nếu nói An Vô Dạng ngay từ đầu không biết những tấm thẻ đó có gì đặc biệt, nhưng thấy nhiều người phản ứng như vậy, cậu cũng đoán ra không khác rõ ràng là mấy.
Bất quá cũng không có trả lời tỉ mĩ.
An Vô Dạng nói với bạn tốt: "Ha ha, cũng không phải của tớ."
Lúc Hoắc Vân Xuyên cướp lại di động, trực tiếp từ di động thiên sứ nhìn thấy câu trả lời này.
"Em không phải nói muốn thừa kế tài sản của tôi sao?"
Hiện tại cho cậu, cậu lại không cần.
An Vô Dạng trốn ở trong chăn hự hự mà nói: "Cho bảo bảo thừa kế đi, tôi lấy chút tiền lãi là đủ rồi."
Hoắc Vân Xuyên chui vào trong ổ chăn tìm được cậu, cắn lỗ tai cậu nói: "Bảo bảo thì để cho tự nó đi kiếm." Sau đó nói: "Cho em chính là của em, tôi sẽ không lấy về."
Thiên sứ phun ra một câu: "Như vậy không khách sáo nha."
"......" Hoắc tổng tài xoa xoa bảo bối nhỏ, đêm nay ước chừng ăn bốn cân đường.