Chương : 47
Giấy hôn thú cứ như vậy cầm tới tay, tuy rằng chính mình mới chạm vào một chút, bên trong cụ thể viết cái gì đều không thấy rõ ràng.
Bất quá tâm tình An Vô Dạng vẫn khá tốt, có một loại cảm giác không hề cô đơn nữa.
Cậu ngượng ngùng ánh mắt lấp lóe một chút, thật ra chính mình mặt ngoài chần chờ, cuối cùng vẫn là quyến luyến nhiệt độ cơ thể của Hoắc tiên sinh.
Cho nên, mặc kệ cuộc hôn nhân này cuối cùng có thể đi đến đâu, vẫn cần phải tích cực vun đắp mới được.
“Vân Xuyên.” An Vô Dạng đột nhiên nói: “Về sau tôi sẽ kêu anh như vậy.”
Trong lòng cậu quyết định, về sau phải hoàn toàn thay đổi cách xưng hô.
Hoắc tổng tài đang lái xe, chỉ cảm thấy cánh tay mình đang nắm tay lái tê rần, thiếu chút nữa không lái xe nỗi nữa…… Hắn thở dồn dập mà ngừng xe lại ven đường nơi có ít xe cộ, từ lúc đi ra khỏi Cục Dân Chính vẫn luôn nhẫn nại, hiện tại rốt cuộc tới cực hạn rồi.
An Vô Dạng thắc mắc nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đi nhầm đường sao?”
Hoắc Vân Xuyên thấp giọng nói: “Không có.” Sau đó cởi bỏ đai an toàn từ trên xe xuống dưới, đi đến ghế sau An Vô Dạng đang ngồi mở cửa xe.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn nhỏ, trực tiếp khom lưng thăm dò đi vào, nắm cằm đối phương, như mưa rền gió dữ mà tàn nhẫn hôn một trận.
“Ngô……” An Vô Dạng trở tay không kịp tìm kiếm thứ gì đó có thể bắt lấy, đôi mắt dễ dàng hoảng sợ thực nhanh liền tràn ngập hơi nước.
Nam nhân hôn đã ghiền mới buông cậu ra, hung dữ cảnh cáo nói: “Lần sau không cần tùy tiện câu dẫn tôi.”
Đặc biệt là ở trên đường cái.
Sau khi xe lái đi được một lúc, An Vô Dạng môi hồng hồng vẫn không thể tin được, Hoắc tiên sinh ở trên đường dừng xe đi xuống, chỉ là vì chiếm tiện nghi của mình ……
Nhưng sự thật hình như chính là như vậy.
“Tôi không có câu dẫn anh……” An Vô Dạng cãi lại.
Đầu lưỡi của cậu có chút tê dại, dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng, hai lỗ tai vẫn luôn ửng đỏ.
Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ: “Vậy là ai đang câu dẫn tôi?”
Tóm lại vô luận chính là dáng vẻ như thế nào cũng không tin.
An Vô Dạng hé miệng nói: “Dù sao cũng không phải tôi.”
Vốn dĩ Hoắc Vân Xuyên định mang An Vô Dạng đi nhà hàng tốt nhất ăn cơm, kết quả thấy cậu như vậy, đành phải ở gần đó tìm một nơi thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Hắn nắm tay An Vô Dạng đi vào, nhanh chóng cần một gian ghế lô.
Chờ sau khi người phục vụ đi rồi, An Vô Dạng phát hiện chính mình lại ngồi trên đùi Hoắc tiên sinh.
Bởi vì sợ hãi ngã xuống, cậu trước tiên vòng tay ôm vai Hoắc Vân Xuyên.
“Vân Xuyên……” An Vô Dạng năn nỉ nói, muốn dùng hai chân dẫm trên mặt đất, lại phát hiện chân của mình bị nâng lên.
Hoắc tiên sinh giống như ôm em bé mà ôm lấy cậu.
Nam nhân máu huyết cuồn cuộn nói: “Em không được nhúc nhích, tôi để cho chân em chấm đất.”
An Vô Dạng nhanh chóng nói: “Được.”
Sau khi chân được buông xuống cậu rất tuân thủ hứa hẹn, bảo trì tư thế vùi mình ở trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên, ngón tay bắt lấy quần áo sau lưng người ta……
Động tác như thế làm người đàn ông lớn hơn cậu mười hai tuổi tràn ngập ý muốn bảo hộ.
Hoắc Vân Xuyên rốt cuộc chịu không nổi nữa, chui đầu vào trong cổ thiên sứ hít sâu một hơi, giống như người hít thuốc phiện.
An Vô Dạng nhột nhột, cảm thấy Hoắc tiên sinh có chút biến thái, đồng thời có chút đáng sợ.
Cậu không quá nhớ rõ sự tình cụ thể buổi tối ngày đó, bất quá lên giường chính là chuyện như vậy, dù sao cũng là mình giống phụ nữ ở trong phim điện ảnh, ở dưới tiếp nhận……
Suy nghĩ lại thực đáng sợ.
An Vô Dạng ngồi ở trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên, lặng lẽ run cầm cập.
Phần sợ hãi này khiến cho cậu nhẹ nhàng xê dịch.
“Lạnh không?” Hoắc Vân Xuyên ôm cậu càng thêm chặt hơn, cằm cố ý cọ gương mặt cậu một chút: “Tôi bật điều hòa cao hơn một chút.”
An Vô Dạng nói: “Không phải, không cần chỉnh.”
Hoắc Vân Xuyên tôn trọng ý kiến của cậu, tay cầm lấy điều khiển lại buông xuống, sau đó cầm lấy di động ở bên cạnh.
“Dạng Dạng, em lấy giấy chứng nhận rồi có muốn nói với bạn bè họ hàng biết không?” Hoắc Vân Xuyên dụ dỗ nói.
Một tiếng thân mật ‘ Dạng Dạng ’ kêu ra làm sắc mặt An Vô Dạng hồng thấu, cậu ngượng ngùng mà ‘ Ừm ’ một tiếng: “Có.”
“Tuy rằng trước mắt chúng ta không định công khai thông báo với mọi người, bất quá có thể nói với bạn bè.” Hoắc Vân Xuyên dỗ dành thiên sứ cùng mình cùng nhau cầm giấy kết hôn trong tay, chụp một bức ảnh ngọt ngào: “Buổi tối ngày mai mời bạn bè tới trong nhà ăn cơm, em cảm thấy được không?”
Khắp đầu óc An Vô Dạng đều là ý nghĩ, giọng nói Hoắc tiên sinh thật ôn nhu, sau khi kết hôn hình như thật sự không giống nhau.
Cậu nhẹ nhàng cắn khóe nôi nói: “Tôi thấy cũng được.”
Hoắc Vân Xuyên rũ mắt nhìn màn hình, một bên nói: “Tốt lắm.” Một bên chỉnh sửa lại tin nhắn gửi cho đám cẩu FA bạn hắn.
“Bất quá, tôi không có bạn nào để mời.” An Vô Dạng thanh âm nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều chuẩn bị khai giảng, hẳn là rất bận rộn.”
“Không sao cả.” Hoắc Vân Xuyên ấn đầu thiên sứ vào trong lồng ngực của mình: “Vậy chờ lúc chúng ta cử hành hôn lễ rồi mời.”
An Vô Dạng: “Ừm, ờ?” Cậu cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng là lại nói không nên lời không đúng chỗ nào.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hoắc Vân Xuyên oanh tạc đám bạn của hắn.
Lần này hắn cài đặt nhiều thêm một đối tượng có thể thấy được, là ông nội hắn.
Trên hình ảnh có hai bàn tay một lớn một nhỏ, cùng nhau cầm hai mép quyển vở màu hồng trên có mấy chữ to‘ Giấy Hôn Thú ’.
Bàn tay An Vô Dạng trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay thon nhỏ, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Tay Hoắc tổng thì dày rộng thon dài, phía trên không mang theo bất kỳ một trang sức nào, chỉ có trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ, thực hiển nhiên là bàn tay của một người sống trong nhung lụa.
Quý Minh Giác: [ che mặt ][ che mặt ][ che mặt ] Hoắc Vân Xuyên cậu là một tên cầm thú, cậu lại lừa bạn nhỏ đi làm giấy kết hôn!
Trần Sơ: Không thể tưởng tượng nỗi.jpg
Tưởng Thiếu Phi là người không bất ngờ nhất: Vân Xuyên vốn dĩ chính là loại người như thế, các cậu đều quên rồi sao.
Từ lúc Hoắc Vân Xuyên đưa An Vô Dạng tới trước mặt hắn, hắn liền mơ hồ đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như thế, nói thật vẫn có một chút bất ngờ nho nhỏ.
Người sau nhắn lại nội dung, người khác cũng nhận được thông báo.
Bọn họ nhìn xong im lặng một lúc, tập thể cùng nhớ lại một chút ký ức xa xôi trong quá khứ, Hoắc Vân Xuyên là người thế nào, sau đó liền run lẩy bẩy.
Ông cụ Hoắc ngủ một giấc tỉnh lại, cầm di động rơi vào trầm tư.
Cháu nội ông thật hết sức tàn nhẫn, trực tiếp giấu giếm trong nhà, con cùng người yêu đều có cả rồi.
Nghĩ một chút, ông cụ Hoắc gọi điện thoại qua.
Lúc này Hoắc Vân Xuyên đã ở nhà, bên người chính là An Vô Dạng đang ngủ say.
Còn hắn thật ra không có ngủ, nghe thấy di động ở trên bàn làm việc run run, lập tức ngồi dậy, cầm lấy vào phòng khách nghe.
“Ông nội.” Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì mà kêu lên.
Bên kia truyền đến thanh âm không nhanh không chậm của ông cụ Hoắc: “Hai đứa giấy chứng nhận cũng đã lấy, tình huống bé con cũng ổn định, định khi nào mới công khai?”
Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặt: “Vậy mọi người định thế nào? Để cho cậu ấy lần lượt tiếp đãi họ hàng bạn bè?” Ông nội im lặng làm hắn hừ lạnh: “Thực xin lỗi, con đau lòng.”
Ônh cụ Hoắc nghẹn lời một lát, sợ bị cháu nội hiểu lầm, vội vã nói: “Ông nội ngược lại không phải có ý đó đâu……” Chẳng qua, nếu con trai cùng con dâu biết, quả thật tương đương với toàn bộ gia tộc đều biết.
Ông thật sự không dám bảo đảm, sẽ không tạo thành bất luận quấy rầy nào đối với đứa nhỏ kia.
“Ai, vậy quên đi……” Ông hiển nhiên rất muốn gặp mặt, cho dù là lén lút cũng tốt.
Năm đó, ông cụ Hoắc nhớ lại khoảng thời cháu nội phản nghịch kéo dài đến hơn hai năm, khoảng thời gian đó quan hệ của cháu nội với cha mẹ thật sự rất gay gắt, cơ hồ cũng không trở về nhà.
Ông cụ Hoắc một câu cũng chưa nói, nên thế nào vẫn thế đó.
Loại thái độ rộng lượng đó khiến cho quan hệ của ông cùng Hoắc Vân Xuyên so với ai khác đều tốt hơn nhiều.
Từ khi đó ông cụ Hoắc liền biết, tính cách của cháu nội nhà mình rất cứng rắn, không tiếp nhận bất luận kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Bao gồm cả người có huyết thống gần gũi nhất, cũng không thể.
“Sau ba tháng, chờ bảo bảo thật sự ổn định rồi, con sẽ tự mình nói với bọn họ.” Hoắc Vân Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tốt, vậy đứa nhỏ kia thích ăn cái gì?” Ông cụ Hoắc không dám yêu cầu gặp mặt, chỉ là uyển chuyển tỏ vẻ quan tâm.
Hoắc Vân Xuyên ngẩn người, quay đầu lại nhìn phòng ngủ: “Em ấy thích ăn tôm, cà chua……”
Ông cụ Hoắc cũng ngẩn người, sau đó cười: “Thật là dễ nuôi…… Là một đứa nhỏ ngoan ngoãn?” Ông lần thứ hai nhắc mãi những lời này, tràn ngập tưởng tượng yêu thương.
“Ừm, tính tình rất ngoan.” Hoắc Vân Xuyên ánh mắt lóe sáng, cảm thấy người kia hẳn là không biết giận đâu.
“Ông cũng đoán như thế.” Ông cụ Hoắc nói thầm: “Tính tình của con xấu như vậy, cũng chỉ có người tính tình dễ chịu mới có thể ở chung với con.”
Hoắc Vân Xuyên bĩu môi, không tỏ ý kiến.
Hắn và ông cụ Hoắc hàn huyên một hồi lâu, nội dung phần lớn đều quay chung quanh An Vô Dạng và bảo bảo.
“Vậy cứ thế đi, không chậm trễ con.” Ông cụ Hoắc trước khi cúp điện thoại, nói một câu: “Tân hôn vui vẻ.”
Hoắc Vân Xuyên nói: “Cảm ơn ông nội.”
Cúp điện thoại của cháu nội, nhìn trên màn hình trò chuyện xuất thần thật lâu, thế nhưng lâu đến mười phút.
Ký ức ông cháu bọn họ trò chuyện một lần lâu như vậy, dừng lại những năm cháu nội học tiểu học.
Chỉ chớp mắt đứa trẻ liền lớn như vậy, chính mình cũng sắp làm ông cố.
Ông cụ Hoắc mở ra bức ảnh lần trước nhận được, lại một mình lẳng lặng nhìn thật lâu.
Hoắc Vân Xuyên mời xong vài người bạn, cầm di động nghĩ một chút, vẫn là gọi cho ông nội một cuộc điện thoại: “Khụ, ông nội, buổi tối ngày mai bọn Thiếu Phi ở chỗ của con mở tiệc liên hoan, ngài muốn cũng có thể đến đây, con kêu Thiếu Phi đi đón ngài.”
“……” Ông cụ Hoắc không dám tin mà há miệng, sau đó liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt,” Ông khẩn trương mà nói: “Vậy ông nội có phải nên chuẩn bị một phần quà hay không?”
Hoắc Vân Xuyên: “Hai phần.”
Ông cụ Hoắc: “Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ông này, hai phần.”
Buổi tối 6 giờ, đèn rực rỡ mở lên.
Trên không trung nơi thành thị phồn hoa đã xám xịt, không còn thấy rõ nơi lầu cao chót vót.
An Vô Dạng nghe thấy trong phòng có người kêu mình, liền xoay người vào phòng, trở về ăn cơm.
“Tối ngày mai trong nhà có khách đến.” Dì Trương đã không còn ở đây, Hoắc Vân Xuyên bế An Vô Dạng lên đùi mình, một dáng vẻ thực quen thụôc.
An Vô Dạng giật mình: “Anh sao lại ôm tôi?” Sau đó cậu phóng đại sự thật mà nói: “Tôi nặng một trăm hai mươi ba cân đó (61.5kg).” Chẳng lẽ Hoắc tiên sinh không cảm thấy nặng sao?
Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: “Kẻ nặng một trăm hai mươi ba cân.” Ôm thực thoải mái.
Thiếu niên bị ôm lấy chọt chọt cơ bắp trên người hắn, chỉ có thể nói vô cùng hâm mộ.
“Ăn cơm đừng quậy.” Lão đàn ông bắt lấy ngón tay đang đốt lửa kia, đặt ở bên miệng hôn một cái: “Ông nội của tôi, ngày mai muốn đến gặp em.”
An Vô Dạng trợn to mắt, sau đó không nói gì thêm.
Nhưng là dáng vẻ thoạt nhìn không giống như là không sao cả.
“Sợ sao?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
“Không có.” An Vô Dạng lắc đầu, đưa tay bưng bát cơm.
Ăn từ giữa trưa đến bây giờ, bụng cậu đã đói rồi.
“Để tôi đi.” Hoắc Vân Xuyên giành trước bưng lấy, thế nhưng ra tay đút cậu.
Có lẽ lớn nhất là do thói quen, thiếu niên ngồi ở trên đùi hắn cũng không hề kháng cự mà hé môi, ăn một ngụm, lại ăn một ngụm.
An Vô Dạng cũng không biết mình đã tập mãi thành quen, bị người khác biết đến sẽ có bao nhiêu dọa người.
Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy, anh tình tôi nguyện hẳn là có thể, người khác muốn quản cũng không được.
Ăn ăn, Hoắc Vân Xuyên phát hiện toàn thân thiên sứ đều dựa vào mình, biểu tình thực thả lỏng; hơn nữa đôi mắt đối phương, ừm, không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Cơm nước xong còn phải ăn trái cây.
Lúc An Vô Dạng gặm dưa, Hoắc ba ba vừa rồi vẫn luôn đút cậu giờ mới ăn cơm.
Tốc độ nhanh mà không loạn, ăn một bữa cơm vẫn tuấn tú như thường.
Nhưng là gương mặt lạnh lùng như vậy, An Vô Dạng hoàn toàn không hiểu được, đối phương như thế nào lại là một người chu đáo biết chăm sóc như vậy.
Ăn xong một miếng dưa, An Vô Dạng vứt vỏ dưa, lau lau tay nói: “Hôm nay thật vui vẻ.”
Hoắc đại thiếu một người bận bịu trăm công nghìn việc, giơ tay ra xoa bóp gương mặt không nhiều thịt lắm của An Vô Dạng, ánh mắt thâm thúy giống như có thể nuốt người vào.
Chờ hắn cơm nước xong, An Vô Dạng liền đi tắm rửa.
Hoắc Vân Xuyên báo với dì Trương, buổi tối ngày mai phải chuẩn bị một bữa tối dành cho sáu người ăn.
Các món ăn cũng làm như thường ngày là được, số lượng vừa đủ là có thể.
Hôm nay là buổi tối tân hôn đầu tiên, Hoắc đại thiếu rất vui vẻ cùng hưởng thụ sau khi tắm rửa xong, mặc xong quần ngủ, ở trên quầy bar nhỏ nhà mình rót một ly rượu từ cây thùa ( khóm mỹ)*.
Uống cùng chanh cắt miếng cùng muối ăn.
Hoắc Vân Xuyên thích rượu Mexico, trước nếm một chút muối ăn, sau đó uống xong ly Tequila, lại thong thả ung dung mà ăn chanh.
An Vô Dạng nhìn rất ngon miệng, ngồi sát lại: “Cho tôi một ly với.”
Hoắc Vân Xuyên gật đầu, lấy ra một cái ly sạch sẽ, rót cho An Vô Dạng một ly sữa bò.
“……” An Vô Dạng cắn khóe môi, nén giận mà uống hết ly sữa kia.
Không chỉ như thế, còn phải chịu đựng tiếng nhỏ giọng cười nhạo của đối phương.
Có thể nói là rất rất khinh người quá đáng.
“Dạng Dạng, buổi tối mượn tay em để tôi dùng.” Hoắc Vân Xuyên nói, tầm mắt chậm rãi từ trên mặt An Vô Dạng dời xuống dưới, mục tiêu là tay An Vô Dạng.
An Vô Dạng sửng sốt, giơ tay của mình lên trước mắt nhìn một chút, lòng rộng lượng gật đầu nói: “ Được a.”
Cậu phát hiện Hoắc tiên sinh thường lui tới phòng tập thể hình, không đến 10 giờ rưỡi sẽ không vào phòng, tối hôm nay chỉ tập nửa giờ liền vào ngủ.
An Vô Dạng đã đồng ý cho đối phương mượn tay, thực nhanh đã bị cầm đi xài.
Ngay từ đầu cậu cũng không biết vì sao phải mượn tay của mình, sau đó thì dùng ra sao?
“Không cần sợ, đây là chuyện thực bình thường.” Hoắc Vân Xuyên mồ hôi đầy người mà thoáng nhìn ánh mắt kháng cự của thiên sứ, trong lòng vừa nhói.
Hắn không muốn ép cậu, nhưng không thể ngăn cản t*ng trùng lên não, thật sự làm không được chính nhân quân tử.
An Vô Dạng da mặt nóng bừng, hô hấp hơi loạn một chút.
“Ừm……” Nhừng là lòng bàn tay ma sát hơi đau, còn phải bao lâu, cậu nhỏ giọng nói.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Rất nhanh.”
Sau đó An Vô Dạng tin là thật, kết quả Hoắc tiên sinh dùng những lời này lừa gạt cậu cả một buổi tối.
Về sau không bao giờ tin lời nói dối trong miệng Hoắc tiên sinh nữa, cậu nghĩ thầm.
(*) Tequila (người Mễ phát âm là tê-ki-la) là một thứ rượu có độ cồn cao được chưng cất từ agave xanh được trồng xung quanh thành phố Tequilla cách thành phố Guadalajara 65 km về phía tây bắc và nằm trên cao nguyên Los Altos của bang Jalisco thuộc quốc gia Mexico.
- Độ cồn thông thường 38-40% nhưng cá biệt có thể có độ cồn 35-55%. Mặc dù vậy, đa số tequilla có độ cồn 40%.
- Cách uống Tequila cruda-tequila với chanh và muối: phổ biến ở ngoài lãnh thổ Mexico, được gọi là "tequila cruda" hay được gọi theo thứ tự thành phần được dùng trước: lick-sip-suck (liếm muối, nốc tequila, mút lát chanh). Cách uống này rất được ưa chuộng bởi số đông, tất cả đồng loạt thực hiện ba bước trên cùng lúc và lặp lại nhiều lần. Cũng có người mút chanh trước khi uống, theo cách đó họ sẽ ít thấy hương vị của tequila hơn và không bị sốc.
-- Chương sau Dạng Dạng gặp ông nội chồng và ba mẹ chồng.
Bất quá tâm tình An Vô Dạng vẫn khá tốt, có một loại cảm giác không hề cô đơn nữa.
Cậu ngượng ngùng ánh mắt lấp lóe một chút, thật ra chính mình mặt ngoài chần chờ, cuối cùng vẫn là quyến luyến nhiệt độ cơ thể của Hoắc tiên sinh.
Cho nên, mặc kệ cuộc hôn nhân này cuối cùng có thể đi đến đâu, vẫn cần phải tích cực vun đắp mới được.
“Vân Xuyên.” An Vô Dạng đột nhiên nói: “Về sau tôi sẽ kêu anh như vậy.”
Trong lòng cậu quyết định, về sau phải hoàn toàn thay đổi cách xưng hô.
Hoắc tổng tài đang lái xe, chỉ cảm thấy cánh tay mình đang nắm tay lái tê rần, thiếu chút nữa không lái xe nỗi nữa…… Hắn thở dồn dập mà ngừng xe lại ven đường nơi có ít xe cộ, từ lúc đi ra khỏi Cục Dân Chính vẫn luôn nhẫn nại, hiện tại rốt cuộc tới cực hạn rồi.
An Vô Dạng thắc mắc nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đi nhầm đường sao?”
Hoắc Vân Xuyên thấp giọng nói: “Không có.” Sau đó cởi bỏ đai an toàn từ trên xe xuống dưới, đi đến ghế sau An Vô Dạng đang ngồi mở cửa xe.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn nhỏ, trực tiếp khom lưng thăm dò đi vào, nắm cằm đối phương, như mưa rền gió dữ mà tàn nhẫn hôn một trận.
“Ngô……” An Vô Dạng trở tay không kịp tìm kiếm thứ gì đó có thể bắt lấy, đôi mắt dễ dàng hoảng sợ thực nhanh liền tràn ngập hơi nước.
Nam nhân hôn đã ghiền mới buông cậu ra, hung dữ cảnh cáo nói: “Lần sau không cần tùy tiện câu dẫn tôi.”
Đặc biệt là ở trên đường cái.
Sau khi xe lái đi được một lúc, An Vô Dạng môi hồng hồng vẫn không thể tin được, Hoắc tiên sinh ở trên đường dừng xe đi xuống, chỉ là vì chiếm tiện nghi của mình ……
Nhưng sự thật hình như chính là như vậy.
“Tôi không có câu dẫn anh……” An Vô Dạng cãi lại.
Đầu lưỡi của cậu có chút tê dại, dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng, hai lỗ tai vẫn luôn ửng đỏ.
Hoắc Vân Xuyên hừ nhẹ: “Vậy là ai đang câu dẫn tôi?”
Tóm lại vô luận chính là dáng vẻ như thế nào cũng không tin.
An Vô Dạng hé miệng nói: “Dù sao cũng không phải tôi.”
Vốn dĩ Hoắc Vân Xuyên định mang An Vô Dạng đi nhà hàng tốt nhất ăn cơm, kết quả thấy cậu như vậy, đành phải ở gần đó tìm một nơi thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Hắn nắm tay An Vô Dạng đi vào, nhanh chóng cần một gian ghế lô.
Chờ sau khi người phục vụ đi rồi, An Vô Dạng phát hiện chính mình lại ngồi trên đùi Hoắc tiên sinh.
Bởi vì sợ hãi ngã xuống, cậu trước tiên vòng tay ôm vai Hoắc Vân Xuyên.
“Vân Xuyên……” An Vô Dạng năn nỉ nói, muốn dùng hai chân dẫm trên mặt đất, lại phát hiện chân của mình bị nâng lên.
Hoắc tiên sinh giống như ôm em bé mà ôm lấy cậu.
Nam nhân máu huyết cuồn cuộn nói: “Em không được nhúc nhích, tôi để cho chân em chấm đất.”
An Vô Dạng nhanh chóng nói: “Được.”
Sau khi chân được buông xuống cậu rất tuân thủ hứa hẹn, bảo trì tư thế vùi mình ở trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên, ngón tay bắt lấy quần áo sau lưng người ta……
Động tác như thế làm người đàn ông lớn hơn cậu mười hai tuổi tràn ngập ý muốn bảo hộ.
Hoắc Vân Xuyên rốt cuộc chịu không nổi nữa, chui đầu vào trong cổ thiên sứ hít sâu một hơi, giống như người hít thuốc phiện.
An Vô Dạng nhột nhột, cảm thấy Hoắc tiên sinh có chút biến thái, đồng thời có chút đáng sợ.
Cậu không quá nhớ rõ sự tình cụ thể buổi tối ngày đó, bất quá lên giường chính là chuyện như vậy, dù sao cũng là mình giống phụ nữ ở trong phim điện ảnh, ở dưới tiếp nhận……
Suy nghĩ lại thực đáng sợ.
An Vô Dạng ngồi ở trong lòng ngực Hoắc Vân Xuyên, lặng lẽ run cầm cập.
Phần sợ hãi này khiến cho cậu nhẹ nhàng xê dịch.
“Lạnh không?” Hoắc Vân Xuyên ôm cậu càng thêm chặt hơn, cằm cố ý cọ gương mặt cậu một chút: “Tôi bật điều hòa cao hơn một chút.”
An Vô Dạng nói: “Không phải, không cần chỉnh.”
Hoắc Vân Xuyên tôn trọng ý kiến của cậu, tay cầm lấy điều khiển lại buông xuống, sau đó cầm lấy di động ở bên cạnh.
“Dạng Dạng, em lấy giấy chứng nhận rồi có muốn nói với bạn bè họ hàng biết không?” Hoắc Vân Xuyên dụ dỗ nói.
Một tiếng thân mật ‘ Dạng Dạng ’ kêu ra làm sắc mặt An Vô Dạng hồng thấu, cậu ngượng ngùng mà ‘ Ừm ’ một tiếng: “Có.”
“Tuy rằng trước mắt chúng ta không định công khai thông báo với mọi người, bất quá có thể nói với bạn bè.” Hoắc Vân Xuyên dỗ dành thiên sứ cùng mình cùng nhau cầm giấy kết hôn trong tay, chụp một bức ảnh ngọt ngào: “Buổi tối ngày mai mời bạn bè tới trong nhà ăn cơm, em cảm thấy được không?”
Khắp đầu óc An Vô Dạng đều là ý nghĩ, giọng nói Hoắc tiên sinh thật ôn nhu, sau khi kết hôn hình như thật sự không giống nhau.
Cậu nhẹ nhàng cắn khóe nôi nói: “Tôi thấy cũng được.”
Hoắc Vân Xuyên rũ mắt nhìn màn hình, một bên nói: “Tốt lắm.” Một bên chỉnh sửa lại tin nhắn gửi cho đám cẩu FA bạn hắn.
“Bất quá, tôi không có bạn nào để mời.” An Vô Dạng thanh âm nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều chuẩn bị khai giảng, hẳn là rất bận rộn.”
“Không sao cả.” Hoắc Vân Xuyên ấn đầu thiên sứ vào trong lồng ngực của mình: “Vậy chờ lúc chúng ta cử hành hôn lễ rồi mời.”
An Vô Dạng: “Ừm, ờ?” Cậu cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng là lại nói không nên lời không đúng chỗ nào.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hoắc Vân Xuyên oanh tạc đám bạn của hắn.
Lần này hắn cài đặt nhiều thêm một đối tượng có thể thấy được, là ông nội hắn.
Trên hình ảnh có hai bàn tay một lớn một nhỏ, cùng nhau cầm hai mép quyển vở màu hồng trên có mấy chữ to‘ Giấy Hôn Thú ’.
Bàn tay An Vô Dạng trắng nõn tinh tế, đầu ngón tay thon nhỏ, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Tay Hoắc tổng thì dày rộng thon dài, phía trên không mang theo bất kỳ một trang sức nào, chỉ có trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ, thực hiển nhiên là bàn tay của một người sống trong nhung lụa.
Quý Minh Giác: [ che mặt ][ che mặt ][ che mặt ] Hoắc Vân Xuyên cậu là một tên cầm thú, cậu lại lừa bạn nhỏ đi làm giấy kết hôn!
Trần Sơ: Không thể tưởng tượng nỗi.jpg
Tưởng Thiếu Phi là người không bất ngờ nhất: Vân Xuyên vốn dĩ chính là loại người như thế, các cậu đều quên rồi sao.
Từ lúc Hoắc Vân Xuyên đưa An Vô Dạng tới trước mặt hắn, hắn liền mơ hồ đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như thế, nói thật vẫn có một chút bất ngờ nho nhỏ.
Người sau nhắn lại nội dung, người khác cũng nhận được thông báo.
Bọn họ nhìn xong im lặng một lúc, tập thể cùng nhớ lại một chút ký ức xa xôi trong quá khứ, Hoắc Vân Xuyên là người thế nào, sau đó liền run lẩy bẩy.
Ông cụ Hoắc ngủ một giấc tỉnh lại, cầm di động rơi vào trầm tư.
Cháu nội ông thật hết sức tàn nhẫn, trực tiếp giấu giếm trong nhà, con cùng người yêu đều có cả rồi.
Nghĩ một chút, ông cụ Hoắc gọi điện thoại qua.
Lúc này Hoắc Vân Xuyên đã ở nhà, bên người chính là An Vô Dạng đang ngủ say.
Còn hắn thật ra không có ngủ, nghe thấy di động ở trên bàn làm việc run run, lập tức ngồi dậy, cầm lấy vào phòng khách nghe.
“Ông nội.” Hoắc Vân Xuyên dường như không có việc gì mà kêu lên.
Bên kia truyền đến thanh âm không nhanh không chậm của ông cụ Hoắc: “Hai đứa giấy chứng nhận cũng đã lấy, tình huống bé con cũng ổn định, định khi nào mới công khai?”
Hoắc Vân Xuyên mày nhíu chặt: “Vậy mọi người định thế nào? Để cho cậu ấy lần lượt tiếp đãi họ hàng bạn bè?” Ông nội im lặng làm hắn hừ lạnh: “Thực xin lỗi, con đau lòng.”
Ônh cụ Hoắc nghẹn lời một lát, sợ bị cháu nội hiểu lầm, vội vã nói: “Ông nội ngược lại không phải có ý đó đâu……” Chẳng qua, nếu con trai cùng con dâu biết, quả thật tương đương với toàn bộ gia tộc đều biết.
Ông thật sự không dám bảo đảm, sẽ không tạo thành bất luận quấy rầy nào đối với đứa nhỏ kia.
“Ai, vậy quên đi……” Ông hiển nhiên rất muốn gặp mặt, cho dù là lén lút cũng tốt.
Năm đó, ông cụ Hoắc nhớ lại khoảng thời cháu nội phản nghịch kéo dài đến hơn hai năm, khoảng thời gian đó quan hệ của cháu nội với cha mẹ thật sự rất gay gắt, cơ hồ cũng không trở về nhà.
Ông cụ Hoắc một câu cũng chưa nói, nên thế nào vẫn thế đó.
Loại thái độ rộng lượng đó khiến cho quan hệ của ông cùng Hoắc Vân Xuyên so với ai khác đều tốt hơn nhiều.
Từ khi đó ông cụ Hoắc liền biết, tính cách của cháu nội nhà mình rất cứng rắn, không tiếp nhận bất luận kẻ nào can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Bao gồm cả người có huyết thống gần gũi nhất, cũng không thể.
“Sau ba tháng, chờ bảo bảo thật sự ổn định rồi, con sẽ tự mình nói với bọn họ.” Hoắc Vân Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tốt, vậy đứa nhỏ kia thích ăn cái gì?” Ông cụ Hoắc không dám yêu cầu gặp mặt, chỉ là uyển chuyển tỏ vẻ quan tâm.
Hoắc Vân Xuyên ngẩn người, quay đầu lại nhìn phòng ngủ: “Em ấy thích ăn tôm, cà chua……”
Ông cụ Hoắc cũng ngẩn người, sau đó cười: “Thật là dễ nuôi…… Là một đứa nhỏ ngoan ngoãn?” Ông lần thứ hai nhắc mãi những lời này, tràn ngập tưởng tượng yêu thương.
“Ừm, tính tình rất ngoan.” Hoắc Vân Xuyên ánh mắt lóe sáng, cảm thấy người kia hẳn là không biết giận đâu.
“Ông cũng đoán như thế.” Ông cụ Hoắc nói thầm: “Tính tình của con xấu như vậy, cũng chỉ có người tính tình dễ chịu mới có thể ở chung với con.”
Hoắc Vân Xuyên bĩu môi, không tỏ ý kiến.
Hắn và ông cụ Hoắc hàn huyên một hồi lâu, nội dung phần lớn đều quay chung quanh An Vô Dạng và bảo bảo.
“Vậy cứ thế đi, không chậm trễ con.” Ông cụ Hoắc trước khi cúp điện thoại, nói một câu: “Tân hôn vui vẻ.”
Hoắc Vân Xuyên nói: “Cảm ơn ông nội.”
Cúp điện thoại của cháu nội, nhìn trên màn hình trò chuyện xuất thần thật lâu, thế nhưng lâu đến mười phút.
Ký ức ông cháu bọn họ trò chuyện một lần lâu như vậy, dừng lại những năm cháu nội học tiểu học.
Chỉ chớp mắt đứa trẻ liền lớn như vậy, chính mình cũng sắp làm ông cố.
Ông cụ Hoắc mở ra bức ảnh lần trước nhận được, lại một mình lẳng lặng nhìn thật lâu.
Hoắc Vân Xuyên mời xong vài người bạn, cầm di động nghĩ một chút, vẫn là gọi cho ông nội một cuộc điện thoại: “Khụ, ông nội, buổi tối ngày mai bọn Thiếu Phi ở chỗ của con mở tiệc liên hoan, ngài muốn cũng có thể đến đây, con kêu Thiếu Phi đi đón ngài.”
“……” Ông cụ Hoắc không dám tin mà há miệng, sau đó liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt,” Ông khẩn trương mà nói: “Vậy ông nội có phải nên chuẩn bị một phần quà hay không?”
Hoắc Vân Xuyên: “Hai phần.”
Ông cụ Hoắc: “Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của ông này, hai phần.”
Buổi tối 6 giờ, đèn rực rỡ mở lên.
Trên không trung nơi thành thị phồn hoa đã xám xịt, không còn thấy rõ nơi lầu cao chót vót.
An Vô Dạng nghe thấy trong phòng có người kêu mình, liền xoay người vào phòng, trở về ăn cơm.
“Tối ngày mai trong nhà có khách đến.” Dì Trương đã không còn ở đây, Hoắc Vân Xuyên bế An Vô Dạng lên đùi mình, một dáng vẻ thực quen thụôc.
An Vô Dạng giật mình: “Anh sao lại ôm tôi?” Sau đó cậu phóng đại sự thật mà nói: “Tôi nặng một trăm hai mươi ba cân đó (61.5kg).” Chẳng lẽ Hoắc tiên sinh không cảm thấy nặng sao?
Hoắc Vân Xuyên nhàn nhạt nói: “Kẻ nặng một trăm hai mươi ba cân.” Ôm thực thoải mái.
Thiếu niên bị ôm lấy chọt chọt cơ bắp trên người hắn, chỉ có thể nói vô cùng hâm mộ.
“Ăn cơm đừng quậy.” Lão đàn ông bắt lấy ngón tay đang đốt lửa kia, đặt ở bên miệng hôn một cái: “Ông nội của tôi, ngày mai muốn đến gặp em.”
An Vô Dạng trợn to mắt, sau đó không nói gì thêm.
Nhưng là dáng vẻ thoạt nhìn không giống như là không sao cả.
“Sợ sao?” Hoắc Vân Xuyên hỏi.
“Không có.” An Vô Dạng lắc đầu, đưa tay bưng bát cơm.
Ăn từ giữa trưa đến bây giờ, bụng cậu đã đói rồi.
“Để tôi đi.” Hoắc Vân Xuyên giành trước bưng lấy, thế nhưng ra tay đút cậu.
Có lẽ lớn nhất là do thói quen, thiếu niên ngồi ở trên đùi hắn cũng không hề kháng cự mà hé môi, ăn một ngụm, lại ăn một ngụm.
An Vô Dạng cũng không biết mình đã tập mãi thành quen, bị người khác biết đến sẽ có bao nhiêu dọa người.
Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy, anh tình tôi nguyện hẳn là có thể, người khác muốn quản cũng không được.
Ăn ăn, Hoắc Vân Xuyên phát hiện toàn thân thiên sứ đều dựa vào mình, biểu tình thực thả lỏng; hơn nữa đôi mắt đối phương, ừm, không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Cơm nước xong còn phải ăn trái cây.
Lúc An Vô Dạng gặm dưa, Hoắc ba ba vừa rồi vẫn luôn đút cậu giờ mới ăn cơm.
Tốc độ nhanh mà không loạn, ăn một bữa cơm vẫn tuấn tú như thường.
Nhưng là gương mặt lạnh lùng như vậy, An Vô Dạng hoàn toàn không hiểu được, đối phương như thế nào lại là một người chu đáo biết chăm sóc như vậy.
Ăn xong một miếng dưa, An Vô Dạng vứt vỏ dưa, lau lau tay nói: “Hôm nay thật vui vẻ.”
Hoắc đại thiếu một người bận bịu trăm công nghìn việc, giơ tay ra xoa bóp gương mặt không nhiều thịt lắm của An Vô Dạng, ánh mắt thâm thúy giống như có thể nuốt người vào.
Chờ hắn cơm nước xong, An Vô Dạng liền đi tắm rửa.
Hoắc Vân Xuyên báo với dì Trương, buổi tối ngày mai phải chuẩn bị một bữa tối dành cho sáu người ăn.
Các món ăn cũng làm như thường ngày là được, số lượng vừa đủ là có thể.
Hôm nay là buổi tối tân hôn đầu tiên, Hoắc đại thiếu rất vui vẻ cùng hưởng thụ sau khi tắm rửa xong, mặc xong quần ngủ, ở trên quầy bar nhỏ nhà mình rót một ly rượu từ cây thùa ( khóm mỹ)*.
Uống cùng chanh cắt miếng cùng muối ăn.
Hoắc Vân Xuyên thích rượu Mexico, trước nếm một chút muối ăn, sau đó uống xong ly Tequila, lại thong thả ung dung mà ăn chanh.
An Vô Dạng nhìn rất ngon miệng, ngồi sát lại: “Cho tôi một ly với.”
Hoắc Vân Xuyên gật đầu, lấy ra một cái ly sạch sẽ, rót cho An Vô Dạng một ly sữa bò.
“……” An Vô Dạng cắn khóe môi, nén giận mà uống hết ly sữa kia.
Không chỉ như thế, còn phải chịu đựng tiếng nhỏ giọng cười nhạo của đối phương.
Có thể nói là rất rất khinh người quá đáng.
“Dạng Dạng, buổi tối mượn tay em để tôi dùng.” Hoắc Vân Xuyên nói, tầm mắt chậm rãi từ trên mặt An Vô Dạng dời xuống dưới, mục tiêu là tay An Vô Dạng.
An Vô Dạng sửng sốt, giơ tay của mình lên trước mắt nhìn một chút, lòng rộng lượng gật đầu nói: “ Được a.”
Cậu phát hiện Hoắc tiên sinh thường lui tới phòng tập thể hình, không đến 10 giờ rưỡi sẽ không vào phòng, tối hôm nay chỉ tập nửa giờ liền vào ngủ.
An Vô Dạng đã đồng ý cho đối phương mượn tay, thực nhanh đã bị cầm đi xài.
Ngay từ đầu cậu cũng không biết vì sao phải mượn tay của mình, sau đó thì dùng ra sao?
“Không cần sợ, đây là chuyện thực bình thường.” Hoắc Vân Xuyên mồ hôi đầy người mà thoáng nhìn ánh mắt kháng cự của thiên sứ, trong lòng vừa nhói.
Hắn không muốn ép cậu, nhưng không thể ngăn cản t*ng trùng lên não, thật sự làm không được chính nhân quân tử.
An Vô Dạng da mặt nóng bừng, hô hấp hơi loạn một chút.
“Ừm……” Nhừng là lòng bàn tay ma sát hơi đau, còn phải bao lâu, cậu nhỏ giọng nói.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Rất nhanh.”
Sau đó An Vô Dạng tin là thật, kết quả Hoắc tiên sinh dùng những lời này lừa gạt cậu cả một buổi tối.
Về sau không bao giờ tin lời nói dối trong miệng Hoắc tiên sinh nữa, cậu nghĩ thầm.
(*) Tequila (người Mễ phát âm là tê-ki-la) là một thứ rượu có độ cồn cao được chưng cất từ agave xanh được trồng xung quanh thành phố Tequilla cách thành phố Guadalajara 65 km về phía tây bắc và nằm trên cao nguyên Los Altos của bang Jalisco thuộc quốc gia Mexico.
- Độ cồn thông thường 38-40% nhưng cá biệt có thể có độ cồn 35-55%. Mặc dù vậy, đa số tequilla có độ cồn 40%.
- Cách uống Tequila cruda-tequila với chanh và muối: phổ biến ở ngoài lãnh thổ Mexico, được gọi là "tequila cruda" hay được gọi theo thứ tự thành phần được dùng trước: lick-sip-suck (liếm muối, nốc tequila, mút lát chanh). Cách uống này rất được ưa chuộng bởi số đông, tất cả đồng loạt thực hiện ba bước trên cùng lúc và lặp lại nhiều lần. Cũng có người mút chanh trước khi uống, theo cách đó họ sẽ ít thấy hương vị của tequila hơn và không bị sốc.
-- Chương sau Dạng Dạng gặp ông nội chồng và ba mẹ chồng.