Chương : 27
Làm một bé ngoan biết vâng lời, sau khi An Vô Dạng cơm nước xong liền bắt đầu thu dọn đồ dùng hằng ngày của mình, bàn chải đánh răng khăn tắm dép lê, bởi vì phải đến ở cùng Hoắc tiên sinh tận một năm.
"??"Không đúng, là một năm sao?
Cậu thu dọn đến một nửa, móc di động ra làm một chuyện, nga không, tra baidu.
Viết vào từ mấu chốt, chọn chọn tìm tòi, ra tới một hàng đáp án đều là các bầu tự mình kinh nghiệm, rằng: Sau khi sinh bảo bảo một năm cơ thể sẽ trở về bình thường.
Phương diện này còn chia ra hai loại tình huống sinh tự nhiên cùng sinh mổ, đại khái kết luận chính là, sinh tự nhiên thời kỳ dưỡng bệnh ngắn, khoảng ba tháng đến nửa năm sẽ trở lại bình thường.
Sinh mổ thì có thời kỳ dưỡng bệnh dài hơn, chậm thì nửa năm nhiều thì một năm tương đối an toàn.
Nói cách khác, chính mình không có điều kiện sinh theo tự nhiên, nhanh nhất cũng cần nửa năm mới có thể khôi phục để trở về trường.
Không, An Vô Dạng cau mày nghĩ, khai giảng cũng không đợi người, bấm ngón tay tính toán ít nhất cũng phải chậm trễ đến hai năm.
Cậu mặt ủ mày ê, đột nhiên lại buông lỏng đôi mày, tức giận mà nghĩ, chính mình vốn dĩ đã không thích đi học, vui vẻ hai năm không phải càng tốt sao, sầu cái trứng.
Buổi tối đúng 9 giờ rưỡi, Hoắc tiên sinh hôm nay đã phục vụ mình cả một ngày lại tự mình gọi điện thoại tới.
"Uy?" An Vô Dạng lên tiếng, vừa rồi thu dọn đồ đạt nên tắm rửa trễ, trước mắt cậu mới vừa tắm xong, cả người còn dính hơi nước, ngay cả thanh âm cũng mềm mại giống nhau.
Vốn dĩ Hoắc Vân Xuyên chỉ nghĩ gọi điện thoại nhắc nhở đối phương ngủ sớm, kết quả chuyển máy nghe thấy thanh âm này liền không bỏ xuống được, hắn không nghĩ ra, thanh âm của đứa bé trai kia làm sao có thể nhiều lần gợi lên tình dục của một vị đại thúc như mình.
Chẳng lẽ chính mình trời sinh đã là biến thái?
"Có mệt hay không, thân thể có khỏe không?" Đè ép suy nghĩ tình sắc lại, hắn hỏi.
"Tôi rất tốt." Tiểu thiên sứ bên kia điện thoại đáp, tiếng nói kéo dài mà quan tâm hắn: "Anh lái xe đường dài có mệt không?"
Hôm nay qua lại hai bận, ba ba đã sớm kêu khổ thấu trời mà nằm xuống, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn bao nhiêu.
"Tôi thật ra không mệt." Hoắc Vân Xuyên liếc lão nhị ngo ngoe rục rịch của mình, thật ra cũng hy vọng mình mệt mỏi nằm sấp xuống, đỡ phải già rồi còn nhớ thương thiếu niên mặt còn chưa có nẩy nở: "Khụ, cơm chiều ăn ngon không? Đều ăn những gì?"
"Cá, còn có đậu hủ non." An Vô Dạng cảm thấy quá mới mẻ, chưa từng có người hỏi cậu cơm chiều ăn cái gì, ăn ngon không.
"Cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nuốt nước miếng hỏi.
"Tôi nói cá, còn có đậu hủ non." An Vô Dạng lặp lại nói.
"Đậu hủ thì đậu hủ...... Vì sao còn non......" Nam nhân bên kia cắn răng nói, thực tuyệt vọng mà che lại đôi mắt: "Cậu là cố ý đúng không?"
"Hả? A?" An Vô Dạng nói: "Chính xác một sự thật khách quan, nhà tôi muốn ăn."
"Cái rắm." Hoắc Vân Xuyên nghĩ, cậu rõ ràng là cố tình nâng cao tính dục của lão tử.
"Anh đối với mấy thứ non mềm ý kiến, vậy đậu hủ trắng trắng thì sao......" An Vô Dạng chả sao cả mà nói, Hoắc tiên sinh cao hứng thì tốt rồi.
"Tính......" Không phải trắng trắng chính là mềm mềm hôm nay không cách nào tán gẫu tiếp rồi, Hoắc Vân Xuyên chịu không nổi mà nói: "Ngủ ngon, ngày mai gặp."
"Tốt, ngủ ngon." An Vô Dạng cúp xong điện thoại trong lòng nói thầm, đang tán gẫu đến rất tốt mà, Hoắc tiên sinh tâm tình thay đổi bất thường, thật là không tốt để cân nhắc lắm.
Buổi tối hôm nay Hoắc Vân Xuyên nằm mơ cả đêm với loại đậu hủ trắng trắng mềm mềm, đậu hủ kia không chỉ có cánh tay có chân, còn ngọt ngào mà kêu hắn ca ca muốn ôm một cái.
"......" Thấy chính mình 【 tất --】 một tiếng hoàn toàn đi vào đậu hủ, Hoắc Vân Xuyên sợ tới mức mồ hôi rơi xuống như mưa bừng tỉnh dậy, phát hiện chính mình nhất trụ kình thiên.
Đồng thời trời cũng sáng......
"Fuck......" Gần đây số lần thượng hoả đủ để ghi vào sách rồi.
Đây là do An Vô Dạng kia đầy miệng đều kể chuyện hài tình dục, tận dụng mọi thứ mà quyến rũ mình, dường như một ngày không đem đũng quần mình nổ tung liền không thể ăn cơm ngon.
Phiền.
Thư giải một phen, Hoắc Vân Xuyên sửa sang cho mình áo mũ chỉnh tề, nện bước nhẹ nhàng bước ra cửa.
"Hoắc tiên sinh, anh hôm nay đi lên giúp tôi dọn đồ đạt nga."
Lão nam nhân click mở giọng nói, một bên lái xe một bên gửi tin nhắn qua lại đáp ứng lời thỉnh cầu như làm nũng của cậu, trong lòng nói thầm, lão tử có ngày nào không đi lên đón cậu?
Nhưng thật ra người này lá gan thật là càng lúc càng lớn.
Bất quá cũng đúng, trên thế giới này lại có mấy người đàn ông có thể làm được như mình đây, đối với đối phương tốt như vậy, có trách nhiệm như vậy.
Đổi thành người anh em Quý Minh Giác đảm nhận việc này, đưa tiền xong là đuổi đi mất rồi.
Hoắc tổng miên man suy nghĩ, sau khi tới rồi ở trước gương sửa lại đầu tóc của mình một chút.
Đi lên thấy An Vô Dạng sắp xếp lại hai valy hành lý, hắn liền tạc mao, lượng công việc lớn như vậy, đối phương giống như đậu hủ non cánh tay trắng trẻo chân thon nhỏ, đang ngược chính cậu hay là ngược người khác đây!
"Cậu đem nhiều đồ đạc như vậy làm gì?" Hoắc Vân Xuyên không cao hứng mà nói: "Bên kia tôi cái gì cũng có." Chính mình đã suốt đêm chuẩn bị tốt, cần gì người này tự mình chuẩn bị.
"Đều là đồ dùng hàng ngày của tôi." An Vô Dạng lau mồ hôi trên chóp mũi, chỉ huy nói: "Thang máy đến rồi, chúng ta dọn vào thôi."
Nghe thấy lời nhờ vả, Hoắc Vân Xuyên lập tức thỏa hiệp, nói: "Là tôi, không phải chúng ta." Hắn ở trước mặt An Vô Dạng, cởi nút cổ tay áo xoắn lên một chút, lộ ra cánh tay với cơ bắp rắn chắc, dọn cái valy chỉ giống như đang cầm một món đồ chơi.
An Vô Dạng đôi mắt dính lên cánh tay kia, trong lòng kêu lên một câu thật hâm mộ.
Valy đều dọn xong rồi, cửa thang máy cũng đóng lại.
"Nhìn cái gì?" Hoắc Vân Xuyên kéo kéo cổ áo, biết rõ còn cố hỏi.
Thực hâm mộ loại dáng người này, An Vô Dạng thành thật mà trả lời: "Nhìn cơ bắp anh, Hoắc tiên sinh thật là đàn ông trong đàn ông, rất khốc rất man." Cậu ngược lại không phải vuốt mông ngựa khen tặng Hoắc Vân Xuyên, trong miệng nói chính là lời nói chân thật nhất, Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ đã đẹp trai, lại còn man, dáng người vô cùng đẹp.
"Phải không?" Hoắc Vân Xuyên trong lòng thoải mái nhưng không muốn để lộ ra, mặt ngoài như chẳng hề để ý nói: "Người mới bao lớn đã biết vuốt mông ngựa, tôi còn tưởng rằng cậu rất đơn thuần."
Cũng đúng, người đơn thuần sao có thể cùng mình tình một đêm, hắn còn rõ ràng, lúc ấy chính là An Vô Dạng mở đầu trước.
"Tôi chỉ là nói lời nói thật lòng, anh sao lại cảm thấy tôi đang vuốt mông ngựa chứ?" An Vô Dạng cho rằng mình rất đơn thuần, ít nhất sẽ không giấu giếm lương tâm mà nói láo.
Nghĩ như vậy, tầm mắt cậu từ ngực Hoắc tiên sinh đi xuống dưới......
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hai đùi căng thẳng, nháy mắt xoay hướng khác, ngăn chặn bị người đùa giỡn.
Nhưng là không thể phủ nhận, hắn băn khoăn là do quần tây của mình quá mỏng, mà không phải vì nguyên nhân lung tung rối loạn nào khác.
An Vô Dạng chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc, Hoắc tiên sinh có tiền có nhan sắc trong tình trường là tay già đời còn thẹn thùng?
Chính mình làm sao cũng không tin.
Là tay già đời trong tình trường - Hoắc tổng, đối diện với tầm mắt đáng khinh của bạn nhỏ miệng còn hôi sữa, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc mà nói: "Tới bên kia rồi sẽ có một người chăm sóc cậu, ngày thường vào ban ngày cậu ở nhà đợi, tôi phải đi làm."
"Đó chính là sáng sớm tối muộn mới có thể nhìn thấy anh sao?" An Vô Dạng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần khẳng định một sự thật.
Hoắc Vân Xuyên ánh mắt tức khắc phức tạp mà nhìn cậu, trong lòng đang có vạn nhân giao chiến đi hay không, có chút khó xử nói: "Cậu nói thế là mãnh liệt hy vọng, tôi có thể ở nhà làm việc."
Tuổi còn nhỏ chính là cần phải có người ở cùng, huống chi đây còn là một quỷ làm nũng.
Hắn vô cùng hiểu rõ.
"Nga......" An Vô Dạng gật gật đầu, thật ra vốn dĩ muốn nói không phải, nhưng tới tầng trệt rồi, đành phải lên xe trước rồi nói.
Hoắc tổng liền đem cái từ " nga " này hiểu thành, tốt a, anh nên ở nhà cùng tôi, chỗ nào cũng đừng đi.
Hắn liền ở trong lòng cân nhắc, chính mình hôm nay đến công ty họp, đem công việc kết thúc một lần, nên buông tay thì buông tay, nên giao cho ai thì giao cho người đó.
Tuy rằng làm một tổng tài điều hành kiêm đổng sự, làm như vậy không khỏi có vẻ không có trách nhiệm. Nhưng là chính mình hiện tại gặp phải tình cảnh thế này, người ngoài có hiểu không? Có thể đồng cảm như bản thân mình cũng thế sao?
Không, bọn họ không có cơ hội hiểu.
Ngồi ở ghế sau An Vô Dạng dùng sức tự hỏi một chút, rốt cuộc nhớ tới chuyện bọn họ vừa rồi thảo luận.
Cậu châm chước một chút dùng từ nói: "Hoắc tiên sinh, về nơi làm việc chuyện đó, anh vẫn nên lấy công việc làm trọng đi, tôi ở một mình cũng có thể."
Nghe thấy thiếu niên trái lương tâm mà đánh lạc hướng, Hoắc tổng tài lộ ra biểu tình tôi biết cậu sẽ nói như vậy, nhàn nhạt mà nói: "Không cần phải nói, cứ quyết định như vậy."
"Cũng tốt." An Vô Dạng suy xét một chút, cũng không phản cảm có người cùng với mình.
Tuy rằng ngay từ đầu rất không thích ứng, chính mình làm đứa con thứ hàng năm bị xem nhẹ, cũng không được cha mẹ khẩn trương hề hề mà chú ý, càng sẽ không ăn một phần KFC cũng quản tới.
Hiện tại được Hoắc tiên sinh chăm sóc, mỗi ngày đúng giờ rời giường, đúng giờ ngủ, không chỉ có ba bữa cơm theo quy luật, còn được ăn ngon được chơi vui, bất kỳ ai có người quan tâm mà không thể không vui cơ chứ.
Nói một câu thành thật, cha đối với con ruột mới có thể như vậy, khả năng còn làm không được.
"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh." Nghĩ có hơi nhiều, An Vô Dạng đột nhiên thành tâm mà nói câu.
"Không cần khách sáo." Hoắc Vân Xuyên nói, trên đường đi, ánh mắt không chút thay đổi sau kính râm.
"Anh vẫn luôn khốc như vậy sao?" An Vô Dạng tò mò hỏi, bọc thảm lông chồm lên, đôi tay để trên ghế dựa cố định của đối phương.
Hoắc Vân Xuyên phát hiện cậu làm động tác nguy hiểm như vậy, đầu oanh một tiếng vang lên, tức khắc mở miệng quở mắng: "An Vô Dạng, mau ngồi trở lại." Đồng thời tốc độ xe cũng giảm xuống dưới, sắc mặt thập phần xấu xí.
"Ok ok ok." An Vô Dạng ngoan ngoãn mà lui về, ôm thảm lông của mình ngồi đàng hoàng lại.
"Cậu muốn hù chết tôi để có thể dễ dàng thừa kế gia sản của tôi sao?" Hoắc tổng tài vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Phốc......" Thiếu niên vừa rồi bị dọa đến buồn bực, phụt một tiếng tươi cười hớn hở, cảm thấy dáng vẻ này thực ngoài ý muốn, cậu không biết Hoắc tiên sinh cũng sẽ nói giỡn: "Không đúng, coi như anh có chết đi nữa, cũng không tới lượt tôi thừa kế gia sản của anh."
Hoắc Vân Xuyên ngơ ngác mà nghe tiếng cười kia, ma xui quỷ khiến mà nói: "Vậy cậu có muốn thừa kế không?"
"Không muốn." Bất quá cậu đối với số tài sản của Hoắc tiên sinh tràn ngập tò mò: "Hoắc tiên sinh, trong tài khoản anh có bao nhiêu tiền?"
Hoắc Vân Xuyên dừng lại một chút: "Về nhà sẽ cho cậu xem."
An Vô Dạng giật mình há miệng thở dốc, không thể tin được, thật sự sẽ cho mình xem sao?
Nửa giờ sau, đến địa điểm cần đến.
Hoắc Vân Xuyên ở tại một cái tiểu khu xa hoa trong trung tâm thành phố, giá nhà nơi này có thể hù chết rất nhiều gia đình bậc trung.
Thiếu niên có thể nói thẳng ra " không muốn " một đáp án thật đơn thuần, không có cảm thấy chỗ này cùng nhà mình ở tiểu khu cũ có cái gì khác nhau, không phải chỉ là nơi để ở thôi sao.
Sau khi đi lên chỉ cảm thấy phòng ở thật rộng rãi, so với trong nhà mình thoải mái xinh đẹp hơn.
"Chỗ này thật giống nhà mẫu......" An Vô Dạng đứng ở giữa phòng, lẩm bẩm mà nói ra một câu.
Hoắc Vân Xuyên đi theo nhìn một chút, cũng không biết là sao, ở mấy năm vẫn lạnh lẽo sao.
"Cậu không thích kiểu trang trí này?" Hắn không chút do dự bắt đầu cân nhắc, kêu Trần Phóng đổi một số vật dụng trong nhà sang tông màu ấm, sau đó lại treo một ít tranh trừu tượng mà thanh niên sẽ thích.
"Không phải không thích." An Vô Dạng đầu lắc lư thường xuyên, vừa đi vừa nhìn nói: "Còn có phòng tập thể hình, thật tốt."
Phòng tắm cũng rất lớn, có một bồn tắm tròn ở trong.
"Đây là phòng ngủ." Hoắc Vân Xuyên chỉ tay vào phòng khách mới, dẫn cậu đến căn phòng lớn nhất kia.
"Thật lớn a......" An Vô Dạng kinh ngạc cảm thán, đứng ở bên cạnh ngượng ngùng đi vào: "Giường tôi chỉ bằng một phần ba giường này của anh, có thể còn không bằng." Cậu khoa tay múa chân nói.
"Làm sao không đi vào?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
"Nga, tôi đi vào đây?" An Vô Dạng ôm tâm trạng đi vào tham quan một chút, mang dép lê mềm mại trong nhà, bước vào không gian riêng tư của Hoắc tiên sinh, nhìn xem khắp nơi, trong lòng khẽ meo meo mà nghĩ, hóa ra đây là phòng của đại tổng tài nhiều tiền.
Có phong cách hơi lạnh lùng.
Cùng với ấn tượng Hoắc tiên sinh cho người ta thập phần tương xứng.
Lăn lộn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã cuốn người này vào địa bàn của mình, Hoắc Vân Xuyên an tâm mà xoay người ra cửa, đem valy quần áo dọn vào phòng ngủ của mình.
An Vô Dạng hoang mang nói: "Hoắc tiên sinh, đó là quần áo của tôi, anh dọn đến phòng cho khách đi."
Động tác dọn hành lý của Hoắc tổng tài dừng một chút, không biết liêm sỉ mà tiếp tục đem vào trong: "Tôi lúc trước đã quên nói với cậu, cậu phải cùng tôi ở một căn phòng." Bởi vì phòng tập thể hình kia lúc trước chính là phòng cho khách, chỉ vậy thôi.
--- Hoắc tổng cứ dính thính của thằng nhỏ miết
"??"Không đúng, là một năm sao?
Cậu thu dọn đến một nửa, móc di động ra làm một chuyện, nga không, tra baidu.
Viết vào từ mấu chốt, chọn chọn tìm tòi, ra tới một hàng đáp án đều là các bầu tự mình kinh nghiệm, rằng: Sau khi sinh bảo bảo một năm cơ thể sẽ trở về bình thường.
Phương diện này còn chia ra hai loại tình huống sinh tự nhiên cùng sinh mổ, đại khái kết luận chính là, sinh tự nhiên thời kỳ dưỡng bệnh ngắn, khoảng ba tháng đến nửa năm sẽ trở lại bình thường.
Sinh mổ thì có thời kỳ dưỡng bệnh dài hơn, chậm thì nửa năm nhiều thì một năm tương đối an toàn.
Nói cách khác, chính mình không có điều kiện sinh theo tự nhiên, nhanh nhất cũng cần nửa năm mới có thể khôi phục để trở về trường.
Không, An Vô Dạng cau mày nghĩ, khai giảng cũng không đợi người, bấm ngón tay tính toán ít nhất cũng phải chậm trễ đến hai năm.
Cậu mặt ủ mày ê, đột nhiên lại buông lỏng đôi mày, tức giận mà nghĩ, chính mình vốn dĩ đã không thích đi học, vui vẻ hai năm không phải càng tốt sao, sầu cái trứng.
Buổi tối đúng 9 giờ rưỡi, Hoắc tiên sinh hôm nay đã phục vụ mình cả một ngày lại tự mình gọi điện thoại tới.
"Uy?" An Vô Dạng lên tiếng, vừa rồi thu dọn đồ đạt nên tắm rửa trễ, trước mắt cậu mới vừa tắm xong, cả người còn dính hơi nước, ngay cả thanh âm cũng mềm mại giống nhau.
Vốn dĩ Hoắc Vân Xuyên chỉ nghĩ gọi điện thoại nhắc nhở đối phương ngủ sớm, kết quả chuyển máy nghe thấy thanh âm này liền không bỏ xuống được, hắn không nghĩ ra, thanh âm của đứa bé trai kia làm sao có thể nhiều lần gợi lên tình dục của một vị đại thúc như mình.
Chẳng lẽ chính mình trời sinh đã là biến thái?
"Có mệt hay không, thân thể có khỏe không?" Đè ép suy nghĩ tình sắc lại, hắn hỏi.
"Tôi rất tốt." Tiểu thiên sứ bên kia điện thoại đáp, tiếng nói kéo dài mà quan tâm hắn: "Anh lái xe đường dài có mệt không?"
Hôm nay qua lại hai bận, ba ba đã sớm kêu khổ thấu trời mà nằm xuống, ngay cả cơm chiều cũng chưa ăn bao nhiêu.
"Tôi thật ra không mệt." Hoắc Vân Xuyên liếc lão nhị ngo ngoe rục rịch của mình, thật ra cũng hy vọng mình mệt mỏi nằm sấp xuống, đỡ phải già rồi còn nhớ thương thiếu niên mặt còn chưa có nẩy nở: "Khụ, cơm chiều ăn ngon không? Đều ăn những gì?"
"Cá, còn có đậu hủ non." An Vô Dạng cảm thấy quá mới mẻ, chưa từng có người hỏi cậu cơm chiều ăn cái gì, ăn ngon không.
"Cái gì?" Hoắc Vân Xuyên nuốt nước miếng hỏi.
"Tôi nói cá, còn có đậu hủ non." An Vô Dạng lặp lại nói.
"Đậu hủ thì đậu hủ...... Vì sao còn non......" Nam nhân bên kia cắn răng nói, thực tuyệt vọng mà che lại đôi mắt: "Cậu là cố ý đúng không?"
"Hả? A?" An Vô Dạng nói: "Chính xác một sự thật khách quan, nhà tôi muốn ăn."
"Cái rắm." Hoắc Vân Xuyên nghĩ, cậu rõ ràng là cố tình nâng cao tính dục của lão tử.
"Anh đối với mấy thứ non mềm ý kiến, vậy đậu hủ trắng trắng thì sao......" An Vô Dạng chả sao cả mà nói, Hoắc tiên sinh cao hứng thì tốt rồi.
"Tính......" Không phải trắng trắng chính là mềm mềm hôm nay không cách nào tán gẫu tiếp rồi, Hoắc Vân Xuyên chịu không nổi mà nói: "Ngủ ngon, ngày mai gặp."
"Tốt, ngủ ngon." An Vô Dạng cúp xong điện thoại trong lòng nói thầm, đang tán gẫu đến rất tốt mà, Hoắc tiên sinh tâm tình thay đổi bất thường, thật là không tốt để cân nhắc lắm.
Buổi tối hôm nay Hoắc Vân Xuyên nằm mơ cả đêm với loại đậu hủ trắng trắng mềm mềm, đậu hủ kia không chỉ có cánh tay có chân, còn ngọt ngào mà kêu hắn ca ca muốn ôm một cái.
"......" Thấy chính mình 【 tất --】 một tiếng hoàn toàn đi vào đậu hủ, Hoắc Vân Xuyên sợ tới mức mồ hôi rơi xuống như mưa bừng tỉnh dậy, phát hiện chính mình nhất trụ kình thiên.
Đồng thời trời cũng sáng......
"Fuck......" Gần đây số lần thượng hoả đủ để ghi vào sách rồi.
Đây là do An Vô Dạng kia đầy miệng đều kể chuyện hài tình dục, tận dụng mọi thứ mà quyến rũ mình, dường như một ngày không đem đũng quần mình nổ tung liền không thể ăn cơm ngon.
Phiền.
Thư giải một phen, Hoắc Vân Xuyên sửa sang cho mình áo mũ chỉnh tề, nện bước nhẹ nhàng bước ra cửa.
"Hoắc tiên sinh, anh hôm nay đi lên giúp tôi dọn đồ đạt nga."
Lão nam nhân click mở giọng nói, một bên lái xe một bên gửi tin nhắn qua lại đáp ứng lời thỉnh cầu như làm nũng của cậu, trong lòng nói thầm, lão tử có ngày nào không đi lên đón cậu?
Nhưng thật ra người này lá gan thật là càng lúc càng lớn.
Bất quá cũng đúng, trên thế giới này lại có mấy người đàn ông có thể làm được như mình đây, đối với đối phương tốt như vậy, có trách nhiệm như vậy.
Đổi thành người anh em Quý Minh Giác đảm nhận việc này, đưa tiền xong là đuổi đi mất rồi.
Hoắc tổng miên man suy nghĩ, sau khi tới rồi ở trước gương sửa lại đầu tóc của mình một chút.
Đi lên thấy An Vô Dạng sắp xếp lại hai valy hành lý, hắn liền tạc mao, lượng công việc lớn như vậy, đối phương giống như đậu hủ non cánh tay trắng trẻo chân thon nhỏ, đang ngược chính cậu hay là ngược người khác đây!
"Cậu đem nhiều đồ đạc như vậy làm gì?" Hoắc Vân Xuyên không cao hứng mà nói: "Bên kia tôi cái gì cũng có." Chính mình đã suốt đêm chuẩn bị tốt, cần gì người này tự mình chuẩn bị.
"Đều là đồ dùng hàng ngày của tôi." An Vô Dạng lau mồ hôi trên chóp mũi, chỉ huy nói: "Thang máy đến rồi, chúng ta dọn vào thôi."
Nghe thấy lời nhờ vả, Hoắc Vân Xuyên lập tức thỏa hiệp, nói: "Là tôi, không phải chúng ta." Hắn ở trước mặt An Vô Dạng, cởi nút cổ tay áo xoắn lên một chút, lộ ra cánh tay với cơ bắp rắn chắc, dọn cái valy chỉ giống như đang cầm một món đồ chơi.
An Vô Dạng đôi mắt dính lên cánh tay kia, trong lòng kêu lên một câu thật hâm mộ.
Valy đều dọn xong rồi, cửa thang máy cũng đóng lại.
"Nhìn cái gì?" Hoắc Vân Xuyên kéo kéo cổ áo, biết rõ còn cố hỏi.
Thực hâm mộ loại dáng người này, An Vô Dạng thành thật mà trả lời: "Nhìn cơ bắp anh, Hoắc tiên sinh thật là đàn ông trong đàn ông, rất khốc rất man." Cậu ngược lại không phải vuốt mông ngựa khen tặng Hoắc Vân Xuyên, trong miệng nói chính là lời nói chân thật nhất, Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ đã đẹp trai, lại còn man, dáng người vô cùng đẹp.
"Phải không?" Hoắc Vân Xuyên trong lòng thoải mái nhưng không muốn để lộ ra, mặt ngoài như chẳng hề để ý nói: "Người mới bao lớn đã biết vuốt mông ngựa, tôi còn tưởng rằng cậu rất đơn thuần."
Cũng đúng, người đơn thuần sao có thể cùng mình tình một đêm, hắn còn rõ ràng, lúc ấy chính là An Vô Dạng mở đầu trước.
"Tôi chỉ là nói lời nói thật lòng, anh sao lại cảm thấy tôi đang vuốt mông ngựa chứ?" An Vô Dạng cho rằng mình rất đơn thuần, ít nhất sẽ không giấu giếm lương tâm mà nói láo.
Nghĩ như vậy, tầm mắt cậu từ ngực Hoắc tiên sinh đi xuống dưới......
Hoắc Vân Xuyên cảm thấy hai đùi căng thẳng, nháy mắt xoay hướng khác, ngăn chặn bị người đùa giỡn.
Nhưng là không thể phủ nhận, hắn băn khoăn là do quần tây của mình quá mỏng, mà không phải vì nguyên nhân lung tung rối loạn nào khác.
An Vô Dạng chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc, Hoắc tiên sinh có tiền có nhan sắc trong tình trường là tay già đời còn thẹn thùng?
Chính mình làm sao cũng không tin.
Là tay già đời trong tình trường - Hoắc tổng, đối diện với tầm mắt đáng khinh của bạn nhỏ miệng còn hôi sữa, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc mà nói: "Tới bên kia rồi sẽ có một người chăm sóc cậu, ngày thường vào ban ngày cậu ở nhà đợi, tôi phải đi làm."
"Đó chính là sáng sớm tối muộn mới có thể nhìn thấy anh sao?" An Vô Dạng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần khẳng định một sự thật.
Hoắc Vân Xuyên ánh mắt tức khắc phức tạp mà nhìn cậu, trong lòng đang có vạn nhân giao chiến đi hay không, có chút khó xử nói: "Cậu nói thế là mãnh liệt hy vọng, tôi có thể ở nhà làm việc."
Tuổi còn nhỏ chính là cần phải có người ở cùng, huống chi đây còn là một quỷ làm nũng.
Hắn vô cùng hiểu rõ.
"Nga......" An Vô Dạng gật gật đầu, thật ra vốn dĩ muốn nói không phải, nhưng tới tầng trệt rồi, đành phải lên xe trước rồi nói.
Hoắc tổng liền đem cái từ " nga " này hiểu thành, tốt a, anh nên ở nhà cùng tôi, chỗ nào cũng đừng đi.
Hắn liền ở trong lòng cân nhắc, chính mình hôm nay đến công ty họp, đem công việc kết thúc một lần, nên buông tay thì buông tay, nên giao cho ai thì giao cho người đó.
Tuy rằng làm một tổng tài điều hành kiêm đổng sự, làm như vậy không khỏi có vẻ không có trách nhiệm. Nhưng là chính mình hiện tại gặp phải tình cảnh thế này, người ngoài có hiểu không? Có thể đồng cảm như bản thân mình cũng thế sao?
Không, bọn họ không có cơ hội hiểu.
Ngồi ở ghế sau An Vô Dạng dùng sức tự hỏi một chút, rốt cuộc nhớ tới chuyện bọn họ vừa rồi thảo luận.
Cậu châm chước một chút dùng từ nói: "Hoắc tiên sinh, về nơi làm việc chuyện đó, anh vẫn nên lấy công việc làm trọng đi, tôi ở một mình cũng có thể."
Nghe thấy thiếu niên trái lương tâm mà đánh lạc hướng, Hoắc tổng tài lộ ra biểu tình tôi biết cậu sẽ nói như vậy, nhàn nhạt mà nói: "Không cần phải nói, cứ quyết định như vậy."
"Cũng tốt." An Vô Dạng suy xét một chút, cũng không phản cảm có người cùng với mình.
Tuy rằng ngay từ đầu rất không thích ứng, chính mình làm đứa con thứ hàng năm bị xem nhẹ, cũng không được cha mẹ khẩn trương hề hề mà chú ý, càng sẽ không ăn một phần KFC cũng quản tới.
Hiện tại được Hoắc tiên sinh chăm sóc, mỗi ngày đúng giờ rời giường, đúng giờ ngủ, không chỉ có ba bữa cơm theo quy luật, còn được ăn ngon được chơi vui, bất kỳ ai có người quan tâm mà không thể không vui cơ chứ.
Nói một câu thành thật, cha đối với con ruột mới có thể như vậy, khả năng còn làm không được.
"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh." Nghĩ có hơi nhiều, An Vô Dạng đột nhiên thành tâm mà nói câu.
"Không cần khách sáo." Hoắc Vân Xuyên nói, trên đường đi, ánh mắt không chút thay đổi sau kính râm.
"Anh vẫn luôn khốc như vậy sao?" An Vô Dạng tò mò hỏi, bọc thảm lông chồm lên, đôi tay để trên ghế dựa cố định của đối phương.
Hoắc Vân Xuyên phát hiện cậu làm động tác nguy hiểm như vậy, đầu oanh một tiếng vang lên, tức khắc mở miệng quở mắng: "An Vô Dạng, mau ngồi trở lại." Đồng thời tốc độ xe cũng giảm xuống dưới, sắc mặt thập phần xấu xí.
"Ok ok ok." An Vô Dạng ngoan ngoãn mà lui về, ôm thảm lông của mình ngồi đàng hoàng lại.
"Cậu muốn hù chết tôi để có thể dễ dàng thừa kế gia sản của tôi sao?" Hoắc tổng tài vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Phốc......" Thiếu niên vừa rồi bị dọa đến buồn bực, phụt một tiếng tươi cười hớn hở, cảm thấy dáng vẻ này thực ngoài ý muốn, cậu không biết Hoắc tiên sinh cũng sẽ nói giỡn: "Không đúng, coi như anh có chết đi nữa, cũng không tới lượt tôi thừa kế gia sản của anh."
Hoắc Vân Xuyên ngơ ngác mà nghe tiếng cười kia, ma xui quỷ khiến mà nói: "Vậy cậu có muốn thừa kế không?"
"Không muốn." Bất quá cậu đối với số tài sản của Hoắc tiên sinh tràn ngập tò mò: "Hoắc tiên sinh, trong tài khoản anh có bao nhiêu tiền?"
Hoắc Vân Xuyên dừng lại một chút: "Về nhà sẽ cho cậu xem."
An Vô Dạng giật mình há miệng thở dốc, không thể tin được, thật sự sẽ cho mình xem sao?
Nửa giờ sau, đến địa điểm cần đến.
Hoắc Vân Xuyên ở tại một cái tiểu khu xa hoa trong trung tâm thành phố, giá nhà nơi này có thể hù chết rất nhiều gia đình bậc trung.
Thiếu niên có thể nói thẳng ra " không muốn " một đáp án thật đơn thuần, không có cảm thấy chỗ này cùng nhà mình ở tiểu khu cũ có cái gì khác nhau, không phải chỉ là nơi để ở thôi sao.
Sau khi đi lên chỉ cảm thấy phòng ở thật rộng rãi, so với trong nhà mình thoải mái xinh đẹp hơn.
"Chỗ này thật giống nhà mẫu......" An Vô Dạng đứng ở giữa phòng, lẩm bẩm mà nói ra một câu.
Hoắc Vân Xuyên đi theo nhìn một chút, cũng không biết là sao, ở mấy năm vẫn lạnh lẽo sao.
"Cậu không thích kiểu trang trí này?" Hắn không chút do dự bắt đầu cân nhắc, kêu Trần Phóng đổi một số vật dụng trong nhà sang tông màu ấm, sau đó lại treo một ít tranh trừu tượng mà thanh niên sẽ thích.
"Không phải không thích." An Vô Dạng đầu lắc lư thường xuyên, vừa đi vừa nhìn nói: "Còn có phòng tập thể hình, thật tốt."
Phòng tắm cũng rất lớn, có một bồn tắm tròn ở trong.
"Đây là phòng ngủ." Hoắc Vân Xuyên chỉ tay vào phòng khách mới, dẫn cậu đến căn phòng lớn nhất kia.
"Thật lớn a......" An Vô Dạng kinh ngạc cảm thán, đứng ở bên cạnh ngượng ngùng đi vào: "Giường tôi chỉ bằng một phần ba giường này của anh, có thể còn không bằng." Cậu khoa tay múa chân nói.
"Làm sao không đi vào?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
"Nga, tôi đi vào đây?" An Vô Dạng ôm tâm trạng đi vào tham quan một chút, mang dép lê mềm mại trong nhà, bước vào không gian riêng tư của Hoắc tiên sinh, nhìn xem khắp nơi, trong lòng khẽ meo meo mà nghĩ, hóa ra đây là phòng của đại tổng tài nhiều tiền.
Có phong cách hơi lạnh lùng.
Cùng với ấn tượng Hoắc tiên sinh cho người ta thập phần tương xứng.
Lăn lộn nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã cuốn người này vào địa bàn của mình, Hoắc Vân Xuyên an tâm mà xoay người ra cửa, đem valy quần áo dọn vào phòng ngủ của mình.
An Vô Dạng hoang mang nói: "Hoắc tiên sinh, đó là quần áo của tôi, anh dọn đến phòng cho khách đi."
Động tác dọn hành lý của Hoắc tổng tài dừng một chút, không biết liêm sỉ mà tiếp tục đem vào trong: "Tôi lúc trước đã quên nói với cậu, cậu phải cùng tôi ở một căn phòng." Bởi vì phòng tập thể hình kia lúc trước chính là phòng cho khách, chỉ vậy thôi.
--- Hoắc tổng cứ dính thính của thằng nhỏ miết