Chương : 17
Động tác ăn cơm của cả nhà đều ngừng lại một chút, đặc biệt là An Vô Phỉ, nó rất áy náy, chính mình chỉ là thuận miệng nói ra một câu, căn bản không nghĩ tới mẹ sẽ tức giận đến như vậy.
"Thôi, không cần trong lúc ăn cơm mắng con." Ba ba An Thành nói: "Vô Dạng không muốn ăn cơm thì đi tắm rửa, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai không phải con còn phải đi làm thêm sao?"
Đối mặt với đứa nhỏ này, ông cũng rất bất đắc dĩ, cuộc sống quá bận rộn, có đôi khi không phải không muốn tận tâm dạy dỗ, mà là không có thời gian quản tới.
"Vâng." Được ba ba giải vây, An Vô Dạng buông đôi đũa, rũ mắt nói: "Mọi ngươi từ từ ăn, con đi tắm rửa trước."
Mỗi lần khi bị mẹ quở trách, trong lòng cậu rất quật cường, nhưng là suy nghĩ lại, chính mình chỉ như đồ bỏ đi vậy, người khác chỉ trích cũng không có sai.
Mặc kệ là có thời gian hay không có thời gian, thứ trong đầu có thể nghĩ đến cũng chỉ nông cạn như vậy, về cuộc sống trong tương lai, không thể nghĩ được thứ sâu sắc hơn.
An Vô Dạng ở bên trong toilet, lúc dùng vòi hoa sen gội đầu, rầu rĩ mà khóc một hồi.
Sau khi trở lại phòng đôi mắt đã nóng rát, cảm thấy chính mình thật con mẹ nó quá yếu ớt.
"Vô Dạng." Ba ba gõ cửa tiến vào, thừa dịp lúc vợ ở phòng bếp rửa chén, nhỏ giọng an ủi con thứ nhà mình một lát: "Ai, đừng để trong lòng, mẹ con gần đây như vậy đó, tâm trạng không tốt, áp lực công việc đặc biệt lớn, con thông cảm mẹ con một chút."
Cương vị công việc mới không dễ làm, mẹ bọn nhỏ lại là người mạnh mẽ, đối với mình yêu cầu đặc biệt cao.
An Vô Dạng ngồi ở trên giường em trai, may mắn mình tắm rửa xong đôi mắt đỏ lên là chuyện bình thường: "Không sao, con biết a, mẹ nói gì cũng đúng."
Nhưng là trong lòng vẫn nhịn không được âm thầm phản bác, tiêu tiền hoang phí khắp nơi chính mình thật sự không có.
"Tóm lại đừng để trong lòng," An Thành thở dài, chậm rãi nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ba mẹ đều là vì muốn con tốt, sợ con về sau chịu khổ, chứ không phải trách cứ con."
Nếu như mình có gia tài bạc triệu, có khả năng cũng không cần bức ép con mình vất vả như vậy.
Xã hội chính là như vậy, có học thức tinh anh trong xã hội, có năng lực cạnh tranh mới có không gian sinh tồn.
Nói đến cùng, vẫn là do tiền gây ra mọi chuyện.
"Vâng, ba, con đã biết, không sao." An Vô Dạng nhìn ba ba, một đôi mắt to đen nhánh, lớn lên rất giống với chị.
An Thành nhớ rõ con thứ khi còn nhỏ, trắng nõn sạch sẽ ngoan ngoãn ngoan ngoãn, khi tình cờ nghịch ngợm một chút, bị la cũng sẽ không có lần sau.
Đứa nhỏ này chính là quá quy củ, không linh hoạt gì cả.
An Thành khẽ thở dài một tiếng, gật đầu: "Vậy ba ba đi ra ngoài xem TV, con đi ngủ sớm một chút, quá nóng thì mở điều hòa, đừng cố chịu, con khó chịu ba mẹ cũng khó chịu."
"Vâng." An Vô Dạng ứng tiếng.
Nên An Vô Phỉ tiến vào lấy quần áo tắm rửa, ở cửa mắt trông mong mà chờ, chờ An Thành đi ra ngoài, nó đi vào nói: "Anh, thực xin lỗi."
An Vô Dạng đỉnh đầu tóc ướt nhẹp, nhìn em trai nói: "Nói xin lỗi, anh cũng sẽ không cho em ăn."
Sau đó cầm lấy khăn lông, ở trên đầu mình hết sức chuyên chú mà lau chùi.
"......" Em trai há há miệng, xoay người vào trong ngăn tủ lấy quần áo tắm rửa.
Lúc lấy quần áo cố ý ngắm vài lần, vật phẩm xa lạ mới vừa được đặt ở trong một góc ngăn tủ kia, nhìn bộ dáng bề ngoài liền cảm thấy ăn rất ngon, tuy rằng không biết cụ thể là thứ gì.
Sau khi em trai ra cửa, di động ở trên bàn sách nhỏ ô ô chấn động.
An Vô Dạng dùng đầu ngón chân đoán một chút, chắc chắn là điện thoại của vị Hoắc tiên sinh kia.
Cậu buông khăn lông cầm lên: "Uy?"
"......" Hoắc Vân Xuyên mở ra chính là trò chuyện qua video, lại chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm: "Di động cậu không có hai camera?"
Âm thanh loa ngoài quá lớn dọa An Vô Dạng nhảy dựng, vừa nghi ngờ nhanh chóng mà nhìn thấy trước mặt, trên màn hình một gương mặt đẹp trai làm nữ nhân si mê nam nhân ghen ghét: "Hoắc tiên sinh?"
Hóa ra là trò chuyện video......
An Vô Dạng không biết hình tượng của mình hiện tại có bao nhiêu không xong, tóc rối loạn lung tung, đôi mắt vừa mới khóc hồng hồng, di động còn đưa vào có hơi gần, có thể nói là đang phát sóng trực tiếp lỗ mũi của mình.
"......" Thứ cho Hoắc Vân Xuyên thẳng thắn mà nói, hắn chưa có gặp qua hình tượng không xong như vậy.
Chính là chú ý nhỏ nhặt một chút cũng không thừa, lập tức chất vấn nói: "Tắm rửa xong vì sao không đem đầu tóc lau khô?"
Đối phương không biết tóc ướt dưới tình huống có điều hòa rất dễ dàng bị cảm lạnh sao?
"Tôi không quen dùng máy sấy." An Vô Dạng nghe vậy, một tay cầm di động, một tay lấy khăn lông muốn tiếp tục lau một chút.
Khi nhìn thấy giường tầng sau lưng An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên không thể tin hỏi: "Cậu cùng ai ngủ một phòng?"
An Vô Dạng nói: "Em trai tôi."
Hoắc Vân Xuyên vững vàng mà nói: "Ai ngủ ở phía trên?"
Tay An Vô Dạng đang lau tóc hơi dừng lại, ấp úng mà trả lời: "Ai cũng có thể a, thay phiên ngủ, thân thể tôi không thoải mái sẽ ngủ phía dưới."
"......" Hoắc Vân Xuyên tốn thật lớn khí lực, chính mình nỗ lực nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn đi đánh người, bực bội nói: "Lúc trước tôi không nên đáp ứng để cho cậu về nhà ở."
Nhìn xem chỗ ở này là thế nào?
Phòng nhỏ như vậy, xoay người lỡ bị đụng rồi sao?
"Anh nhỏ giọng chút." An Vô Dạng hoảng loạn mà chỉnh thanh âm nhỏ xuống, cảnh giác em trai mình tùy thời sẽ tiến vào: "Anh người này làm sao lại như vậy a, chuyện đáp ứng rồi mới nói hối hận."
Đã không phải lần đầu tiên nghe hắn nói lời này.
Hoắc Vân Xuyên quả thực cuồng bạo, ở trước cameras trừng mắt với đối phương: "Vậy cậu hiện tại nói với tôi, về sau cậu ngủ phía trên hay là ngủ phía dưới?"
An Vô Dạng rất sợ cái bộ dáng hung thần ác sát này của hắn, ấp úng nói: "Tôi ngủ phía dưới a."
Ngủ phía trên lỡ như nửa đêm thức dậy đi toilet, té ngã liền thảm.
Tên đàn ông trên màn hình sắc mặt hơi hòa hoãn một xíu, nhưng chỉ là xíu xiu mà thôi: "Nhà cậu ở hoàn cảnh kém như vậy, tôi một chút cũng không yên tâm, cậu cần thiết phải mau chóng dọn ra ngoài."
"Em trai tôi tắm rửa xong đã vào rồi, tôi không thể nói với anh nữa." An Vô Dạng nghe thấy động tĩnh, vội vội vàng vàng báo với đối phương.
"Nè......"
Không kịp nói ba chữ sau ra, màn hình trước mắt đã sưu một tiếng khôi phục giao diện như ban đầu, Hoắc Vân Xuyên tức giận đến nỗi đi lòng vòng tại chỗ, rồi đá một chân vào tủ đầu giường vô tội của nhà mình.
- Hoắc tiên sinh, nhắn tin được không, anh muốn nói cái gì?
Không lâu sau thì nhận được tin nhắn của thiếu niên, tâm trạng của Hoắc Vân Xuyên cũng không được cứu vớt lại bao nhiêu.
Cảm giác khi nhắn tin liên lạc có thể so với trò chuyện video sao?
Sờ không được cũng thôi đi, còn nghe không thấy.
Cho đứa trẻ một căn phòng độc lập cũng không được, Hoắc Vân Xuyên ngang ngược vô lý mà giận chó đánh mèo với ba mẹ An Vô Dạng.
- Dọn ra ngoài.
-......
- Cậu phải biết cái gì mới là tốt nhất đối với cậu, coi như không vì chính cậu, cũng nên vì bảo bảo trong bụng cậu suy nghĩ, đừng ấu trĩ tùy hứng như vậy.
Trong vòng một ngày liên tục bị quở trách hai lần, mẹ ruột của mình thì thôi đi, chính là đối phương chỉ là một người xa lạ mà thôi.
An Vô Dạng ngã vào trên giường, đem điện thoại nhét vào dưới gối đầu của em trai.
An Vô Phỉ làm bộ ở trên bàn học trước mặt chuẩn bị học bài, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy, còn đang tức giận a?"
An Vô Dạng lắc đầu, nghiêng người về phía em trai: "Về sau anh ngủ phía dưới, em ngủ phía trên."
Nói xong lập tức bò dậy, đem đồ ăn ngon từ trong ngăn tủ lấy ra ngoài, cùng với em trai chia nhau ăn: "Nếu như em đáp ứng, về sau anh mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho em."
Mứt hoa quả thơm ngào ngạt mê hoặc người còn có quả hạch nhân, kẹo, mỗi thứ giống nhau đều ăn rất ngon.
An Vô Phỉ vốn dĩ không để bụng ngủ chỗ nào, có ăn liền đồng ý rồi: "Anh từ chỗ nào mua mấy thứ này...... Vừa nhìn đã biết rất mắc." Ăn vào mới biết càng mắc hơn.
"Người khác cho." An Vô Dạng nói, cậu sợ nói dối rút thăm trúng thưởng quá nhiều lần sẽ bị vạch trần.
"Ai cho?" An Vô Phỉ tò mò nói, tiểu tham ăn tay năm tay mười, miệng nhai bẹp bẹp không ngừng.
"Một bạn học nữ, cô ấy thích anh," An Vô Dạng bịa ra nói: "Ăn đi, em hỏi nhiều như vậy để làm gì."
"Vậy anh đáp ứng người ta sao?" An Vô Phỉ hỏi.
"Trước mắt còn không có." An Vô Dạng nói.
Miệng em trai há ra thành chữ O, khẳng định nói: "Anh cái tên đàn ông xấu xa này."
Di động chôn ở dưới gối đầu leng keng leng keng vang lên, anh trai vỗ vỗ mảnh vụn đồ ăn dính trên tay, dặn dò em trai nói: "Gọi điện thoại tới rồi, em ăn đi, anh nghe điện thoại." Cùng với, nghiêm túc mà nhìn em trai: "Không được cáo trạng."
An Vô Phỉ gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ không.
"Uy?" An Vô Dạng nằm ở trên giường em trai, bật quạt điện ở dưới chân lên, bắt đầu nghe điện thoại.
Người đàn ông ở bên kia chờ hồi âm chờ đến nổi điên, nỗ lực nhẫn nhịn tính khí, thấp giọng hỏi: "Vì sao đột nhiên không trả lời tin nhắn? Cậu có biết người khác sẽ lo lắng cho cậu hay không?"
"...... Tôi đang ăn đồ anh mua." Vì chứng minh mình không nói dối, An Vô Dạng đưa tay dài, nắm một khối nhân hạch đào ném vào miệng, cắn một ngụm giòn giòn.
Thanh âm thiếu niên đang ăn cái gì đó theo ống nghe, không hề trở ngại từ di động len lỏi tiến sát vào lỗ tai.
Hoắc Vân Xuyên tại đây trong một giây thật sâu mà cảm nhận được, khi kém tuổi nhau, sẽ có sự khác nhau, cùng với lão luyện đối mặt với ấu trĩ gây sự.
Nhưng là còn có thể thế nào, dĩ nhiên là theo cậu.
"Ăn ngon sao?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
"Ừm." An Vô Dạng nói: "Thơm thơm giòn giòn nha, ăn nhiều có thể sẽ bị nóng."
"Vậy cậu ăn ít chút." Hoắc Vân Xuyên tràn ngập kiên nhẫn mà nói, sau đó nhặt lên vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Đôi mắt sao lại hồng hồng như thế, khóc?"
An Vô Dạng nhìn mắt em trai, trả lời: "Mới vừa gội đầu xong, dầu gội rơi vào."
"Về sau cẩn thận một chút." Người đàn ông đầu kia điện thoại dặn dò nói.
"Vâng." An Vô Dạng có chút hồ nghi, cậu cảm thấy vị Hoắc tiên sinh này ở trong điện thoại tương đối ôn nhu.
Không giống như lúc gặp mặt bên ngoài chút nào, cả người hung dữ, trừng mắt khiến cho chính mình sợ hãi.
"Vậy cứ vậy đi." Hoắc Vân Xuyên ngừng lại câu chuyện, đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng ngủ, dặn dò nói: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đến đón cậu."
An Vô Dạng: "Được, hẹn gặp lại."
Bên kia dừng một chút, nói: "Ngủ ngon."
An Vô Dạng cũng nói câu: "Ngủ ngon."
Qua vài giây, trò chuyện vẫn chưa cắt đứt, cậu liền vươn ra ngón tay, cẩn thận mà treo điện thoại.
Hóa ra không phải ảo giác của mình, khi Hoắc tiên sinh ở trong điện thoại, so với ở chung ngoài đời tốt hơn cả trăm lần.
Ý tưởng thế này thật không thể tưởng tượng, An Vô Dạng ngáp một cái, khuôn mặt quay về chỗ ngược sáng, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Hoắc tiên sinh ở một nơi cách xa ba mươi km, đang đắm chìm ở bên trong giọng nói " ngủ ngon " mềm mại ngoan ngoãn của thiếu niên, vẫn còn tuần hoàn bên trong não lần thứ N.
Càng làm hắn bực bội chính là, hình ảnh thân mật một tháng trước muôn cố tình quên đi, tất cả đều nảy lên ở trong lòng, bứt ra cũng không được.
Ở bên trong một căn phòng ngư long hỗn tạp trong quán bar, thiếu niên uống say từng ngọt ngào mà nói: "Ca ca, giúp một chút?"
"......" Cắt đứt hồi ức một hồi duyên phận như ảo ảnh, Hoắc Vân Xuyên cởi ra áo trên người, bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
"Thôi, không cần trong lúc ăn cơm mắng con." Ba ba An Thành nói: "Vô Dạng không muốn ăn cơm thì đi tắm rửa, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai không phải con còn phải đi làm thêm sao?"
Đối mặt với đứa nhỏ này, ông cũng rất bất đắc dĩ, cuộc sống quá bận rộn, có đôi khi không phải không muốn tận tâm dạy dỗ, mà là không có thời gian quản tới.
"Vâng." Được ba ba giải vây, An Vô Dạng buông đôi đũa, rũ mắt nói: "Mọi ngươi từ từ ăn, con đi tắm rửa trước."
Mỗi lần khi bị mẹ quở trách, trong lòng cậu rất quật cường, nhưng là suy nghĩ lại, chính mình chỉ như đồ bỏ đi vậy, người khác chỉ trích cũng không có sai.
Mặc kệ là có thời gian hay không có thời gian, thứ trong đầu có thể nghĩ đến cũng chỉ nông cạn như vậy, về cuộc sống trong tương lai, không thể nghĩ được thứ sâu sắc hơn.
An Vô Dạng ở bên trong toilet, lúc dùng vòi hoa sen gội đầu, rầu rĩ mà khóc một hồi.
Sau khi trở lại phòng đôi mắt đã nóng rát, cảm thấy chính mình thật con mẹ nó quá yếu ớt.
"Vô Dạng." Ba ba gõ cửa tiến vào, thừa dịp lúc vợ ở phòng bếp rửa chén, nhỏ giọng an ủi con thứ nhà mình một lát: "Ai, đừng để trong lòng, mẹ con gần đây như vậy đó, tâm trạng không tốt, áp lực công việc đặc biệt lớn, con thông cảm mẹ con một chút."
Cương vị công việc mới không dễ làm, mẹ bọn nhỏ lại là người mạnh mẽ, đối với mình yêu cầu đặc biệt cao.
An Vô Dạng ngồi ở trên giường em trai, may mắn mình tắm rửa xong đôi mắt đỏ lên là chuyện bình thường: "Không sao, con biết a, mẹ nói gì cũng đúng."
Nhưng là trong lòng vẫn nhịn không được âm thầm phản bác, tiêu tiền hoang phí khắp nơi chính mình thật sự không có.
"Tóm lại đừng để trong lòng," An Thành thở dài, chậm rãi nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ba mẹ đều là vì muốn con tốt, sợ con về sau chịu khổ, chứ không phải trách cứ con."
Nếu như mình có gia tài bạc triệu, có khả năng cũng không cần bức ép con mình vất vả như vậy.
Xã hội chính là như vậy, có học thức tinh anh trong xã hội, có năng lực cạnh tranh mới có không gian sinh tồn.
Nói đến cùng, vẫn là do tiền gây ra mọi chuyện.
"Vâng, ba, con đã biết, không sao." An Vô Dạng nhìn ba ba, một đôi mắt to đen nhánh, lớn lên rất giống với chị.
An Thành nhớ rõ con thứ khi còn nhỏ, trắng nõn sạch sẽ ngoan ngoãn ngoan ngoãn, khi tình cờ nghịch ngợm một chút, bị la cũng sẽ không có lần sau.
Đứa nhỏ này chính là quá quy củ, không linh hoạt gì cả.
An Thành khẽ thở dài một tiếng, gật đầu: "Vậy ba ba đi ra ngoài xem TV, con đi ngủ sớm một chút, quá nóng thì mở điều hòa, đừng cố chịu, con khó chịu ba mẹ cũng khó chịu."
"Vâng." An Vô Dạng ứng tiếng.
Nên An Vô Phỉ tiến vào lấy quần áo tắm rửa, ở cửa mắt trông mong mà chờ, chờ An Thành đi ra ngoài, nó đi vào nói: "Anh, thực xin lỗi."
An Vô Dạng đỉnh đầu tóc ướt nhẹp, nhìn em trai nói: "Nói xin lỗi, anh cũng sẽ không cho em ăn."
Sau đó cầm lấy khăn lông, ở trên đầu mình hết sức chuyên chú mà lau chùi.
"......" Em trai há há miệng, xoay người vào trong ngăn tủ lấy quần áo tắm rửa.
Lúc lấy quần áo cố ý ngắm vài lần, vật phẩm xa lạ mới vừa được đặt ở trong một góc ngăn tủ kia, nhìn bộ dáng bề ngoài liền cảm thấy ăn rất ngon, tuy rằng không biết cụ thể là thứ gì.
Sau khi em trai ra cửa, di động ở trên bàn sách nhỏ ô ô chấn động.
An Vô Dạng dùng đầu ngón chân đoán một chút, chắc chắn là điện thoại của vị Hoắc tiên sinh kia.
Cậu buông khăn lông cầm lên: "Uy?"
"......" Hoắc Vân Xuyên mở ra chính là trò chuyện qua video, lại chỉ nhìn thấy một mảnh tối tăm: "Di động cậu không có hai camera?"
Âm thanh loa ngoài quá lớn dọa An Vô Dạng nhảy dựng, vừa nghi ngờ nhanh chóng mà nhìn thấy trước mặt, trên màn hình một gương mặt đẹp trai làm nữ nhân si mê nam nhân ghen ghét: "Hoắc tiên sinh?"
Hóa ra là trò chuyện video......
An Vô Dạng không biết hình tượng của mình hiện tại có bao nhiêu không xong, tóc rối loạn lung tung, đôi mắt vừa mới khóc hồng hồng, di động còn đưa vào có hơi gần, có thể nói là đang phát sóng trực tiếp lỗ mũi của mình.
"......" Thứ cho Hoắc Vân Xuyên thẳng thắn mà nói, hắn chưa có gặp qua hình tượng không xong như vậy.
Chính là chú ý nhỏ nhặt một chút cũng không thừa, lập tức chất vấn nói: "Tắm rửa xong vì sao không đem đầu tóc lau khô?"
Đối phương không biết tóc ướt dưới tình huống có điều hòa rất dễ dàng bị cảm lạnh sao?
"Tôi không quen dùng máy sấy." An Vô Dạng nghe vậy, một tay cầm di động, một tay lấy khăn lông muốn tiếp tục lau một chút.
Khi nhìn thấy giường tầng sau lưng An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên không thể tin hỏi: "Cậu cùng ai ngủ một phòng?"
An Vô Dạng nói: "Em trai tôi."
Hoắc Vân Xuyên vững vàng mà nói: "Ai ngủ ở phía trên?"
Tay An Vô Dạng đang lau tóc hơi dừng lại, ấp úng mà trả lời: "Ai cũng có thể a, thay phiên ngủ, thân thể tôi không thoải mái sẽ ngủ phía dưới."
"......" Hoắc Vân Xuyên tốn thật lớn khí lực, chính mình nỗ lực nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn đi đánh người, bực bội nói: "Lúc trước tôi không nên đáp ứng để cho cậu về nhà ở."
Nhìn xem chỗ ở này là thế nào?
Phòng nhỏ như vậy, xoay người lỡ bị đụng rồi sao?
"Anh nhỏ giọng chút." An Vô Dạng hoảng loạn mà chỉnh thanh âm nhỏ xuống, cảnh giác em trai mình tùy thời sẽ tiến vào: "Anh người này làm sao lại như vậy a, chuyện đáp ứng rồi mới nói hối hận."
Đã không phải lần đầu tiên nghe hắn nói lời này.
Hoắc Vân Xuyên quả thực cuồng bạo, ở trước cameras trừng mắt với đối phương: "Vậy cậu hiện tại nói với tôi, về sau cậu ngủ phía trên hay là ngủ phía dưới?"
An Vô Dạng rất sợ cái bộ dáng hung thần ác sát này của hắn, ấp úng nói: "Tôi ngủ phía dưới a."
Ngủ phía trên lỡ như nửa đêm thức dậy đi toilet, té ngã liền thảm.
Tên đàn ông trên màn hình sắc mặt hơi hòa hoãn một xíu, nhưng chỉ là xíu xiu mà thôi: "Nhà cậu ở hoàn cảnh kém như vậy, tôi một chút cũng không yên tâm, cậu cần thiết phải mau chóng dọn ra ngoài."
"Em trai tôi tắm rửa xong đã vào rồi, tôi không thể nói với anh nữa." An Vô Dạng nghe thấy động tĩnh, vội vội vàng vàng báo với đối phương.
"Nè......"
Không kịp nói ba chữ sau ra, màn hình trước mắt đã sưu một tiếng khôi phục giao diện như ban đầu, Hoắc Vân Xuyên tức giận đến nỗi đi lòng vòng tại chỗ, rồi đá một chân vào tủ đầu giường vô tội của nhà mình.
- Hoắc tiên sinh, nhắn tin được không, anh muốn nói cái gì?
Không lâu sau thì nhận được tin nhắn của thiếu niên, tâm trạng của Hoắc Vân Xuyên cũng không được cứu vớt lại bao nhiêu.
Cảm giác khi nhắn tin liên lạc có thể so với trò chuyện video sao?
Sờ không được cũng thôi đi, còn nghe không thấy.
Cho đứa trẻ một căn phòng độc lập cũng không được, Hoắc Vân Xuyên ngang ngược vô lý mà giận chó đánh mèo với ba mẹ An Vô Dạng.
- Dọn ra ngoài.
-......
- Cậu phải biết cái gì mới là tốt nhất đối với cậu, coi như không vì chính cậu, cũng nên vì bảo bảo trong bụng cậu suy nghĩ, đừng ấu trĩ tùy hứng như vậy.
Trong vòng một ngày liên tục bị quở trách hai lần, mẹ ruột của mình thì thôi đi, chính là đối phương chỉ là một người xa lạ mà thôi.
An Vô Dạng ngã vào trên giường, đem điện thoại nhét vào dưới gối đầu của em trai.
An Vô Phỉ làm bộ ở trên bàn học trước mặt chuẩn bị học bài, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm sao vậy, còn đang tức giận a?"
An Vô Dạng lắc đầu, nghiêng người về phía em trai: "Về sau anh ngủ phía dưới, em ngủ phía trên."
Nói xong lập tức bò dậy, đem đồ ăn ngon từ trong ngăn tủ lấy ra ngoài, cùng với em trai chia nhau ăn: "Nếu như em đáp ứng, về sau anh mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon cho em."
Mứt hoa quả thơm ngào ngạt mê hoặc người còn có quả hạch nhân, kẹo, mỗi thứ giống nhau đều ăn rất ngon.
An Vô Phỉ vốn dĩ không để bụng ngủ chỗ nào, có ăn liền đồng ý rồi: "Anh từ chỗ nào mua mấy thứ này...... Vừa nhìn đã biết rất mắc." Ăn vào mới biết càng mắc hơn.
"Người khác cho." An Vô Dạng nói, cậu sợ nói dối rút thăm trúng thưởng quá nhiều lần sẽ bị vạch trần.
"Ai cho?" An Vô Phỉ tò mò nói, tiểu tham ăn tay năm tay mười, miệng nhai bẹp bẹp không ngừng.
"Một bạn học nữ, cô ấy thích anh," An Vô Dạng bịa ra nói: "Ăn đi, em hỏi nhiều như vậy để làm gì."
"Vậy anh đáp ứng người ta sao?" An Vô Phỉ hỏi.
"Trước mắt còn không có." An Vô Dạng nói.
Miệng em trai há ra thành chữ O, khẳng định nói: "Anh cái tên đàn ông xấu xa này."
Di động chôn ở dưới gối đầu leng keng leng keng vang lên, anh trai vỗ vỗ mảnh vụn đồ ăn dính trên tay, dặn dò em trai nói: "Gọi điện thoại tới rồi, em ăn đi, anh nghe điện thoại." Cùng với, nghiêm túc mà nhìn em trai: "Không được cáo trạng."
An Vô Phỉ gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ không.
"Uy?" An Vô Dạng nằm ở trên giường em trai, bật quạt điện ở dưới chân lên, bắt đầu nghe điện thoại.
Người đàn ông ở bên kia chờ hồi âm chờ đến nổi điên, nỗ lực nhẫn nhịn tính khí, thấp giọng hỏi: "Vì sao đột nhiên không trả lời tin nhắn? Cậu có biết người khác sẽ lo lắng cho cậu hay không?"
"...... Tôi đang ăn đồ anh mua." Vì chứng minh mình không nói dối, An Vô Dạng đưa tay dài, nắm một khối nhân hạch đào ném vào miệng, cắn một ngụm giòn giòn.
Thanh âm thiếu niên đang ăn cái gì đó theo ống nghe, không hề trở ngại từ di động len lỏi tiến sát vào lỗ tai.
Hoắc Vân Xuyên tại đây trong một giây thật sâu mà cảm nhận được, khi kém tuổi nhau, sẽ có sự khác nhau, cùng với lão luyện đối mặt với ấu trĩ gây sự.
Nhưng là còn có thể thế nào, dĩ nhiên là theo cậu.
"Ăn ngon sao?" Hoắc Vân Xuyên hỏi.
"Ừm." An Vô Dạng nói: "Thơm thơm giòn giòn nha, ăn nhiều có thể sẽ bị nóng."
"Vậy cậu ăn ít chút." Hoắc Vân Xuyên tràn ngập kiên nhẫn mà nói, sau đó nhặt lên vấn đề vừa rồi muốn hỏi: "Đôi mắt sao lại hồng hồng như thế, khóc?"
An Vô Dạng nhìn mắt em trai, trả lời: "Mới vừa gội đầu xong, dầu gội rơi vào."
"Về sau cẩn thận một chút." Người đàn ông đầu kia điện thoại dặn dò nói.
"Vâng." An Vô Dạng có chút hồ nghi, cậu cảm thấy vị Hoắc tiên sinh này ở trong điện thoại tương đối ôn nhu.
Không giống như lúc gặp mặt bên ngoài chút nào, cả người hung dữ, trừng mắt khiến cho chính mình sợ hãi.
"Vậy cứ vậy đi." Hoắc Vân Xuyên ngừng lại câu chuyện, đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng ngủ, dặn dò nói: "Đi ngủ sớm một chút, ngày mai tôi đến đón cậu."
An Vô Dạng: "Được, hẹn gặp lại."
Bên kia dừng một chút, nói: "Ngủ ngon."
An Vô Dạng cũng nói câu: "Ngủ ngon."
Qua vài giây, trò chuyện vẫn chưa cắt đứt, cậu liền vươn ra ngón tay, cẩn thận mà treo điện thoại.
Hóa ra không phải ảo giác của mình, khi Hoắc tiên sinh ở trong điện thoại, so với ở chung ngoài đời tốt hơn cả trăm lần.
Ý tưởng thế này thật không thể tưởng tượng, An Vô Dạng ngáp một cái, khuôn mặt quay về chỗ ngược sáng, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Hoắc tiên sinh ở một nơi cách xa ba mươi km, đang đắm chìm ở bên trong giọng nói " ngủ ngon " mềm mại ngoan ngoãn của thiếu niên, vẫn còn tuần hoàn bên trong não lần thứ N.
Càng làm hắn bực bội chính là, hình ảnh thân mật một tháng trước muôn cố tình quên đi, tất cả đều nảy lên ở trong lòng, bứt ra cũng không được.
Ở bên trong một căn phòng ngư long hỗn tạp trong quán bar, thiếu niên uống say từng ngọt ngào mà nói: "Ca ca, giúp một chút?"
"......" Cắt đứt hồi ức một hồi duyên phận như ảo ảnh, Hoắc Vân Xuyên cởi ra áo trên người, bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh.