Chương : 6
Sắc mặt của Dương ma ma cực kỳ khó coi, tức giận đến run người.
Tứ tiểu thư nhu nhược này dám… Dám xé nát Nữ giới mà Đại phu nhân đưa tới, thật to gan! Mấy tỳ nữ bên cạnh bà ta cũng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ bởi vì bị từ hôn, Tứ tiểu thư bị đả kích quá nặng nên tính tình mới thay đổi đột ngột như thế?
Đúng rồi, hẳn là như vậy, mấy tỳ nữ thông thạo tin tức có nói rằng, Tứ tiểu thư đã nói trước mặt lão phu nhân rằng: Chỉ cần có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù có chết, cũng sẽ không hối hận.
Tứ tiểu thư đang muốn tự sát đây mà.
Trong lòng bọn tỳ nữ run rẩy không thôi, đừng thấy Tứ tiểu thư nhà bọn họ nhu nhược yếu ớt, một khi tàn nhẫn thì làm người ta kinh sợ không thôi.
Khương Nịnh Bảo ngước mắt nhìn chằm chằm vào Dương ma ma, giống như hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt âm trầm của Dương ma ma, nở một nụ cười cực nhẹ, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Dương ma ma, ngươi trở về nói cho đại bá mẫu biết, mấy quyển Nữ giới này, bà ấy đưa đến bao nhiêu, thì ta sẽ xé nát bấy nhiêu.”
Dương ma ma trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, sau đó nổi giận đùng đùng mang theo bọn tỳ nữ rời đi. Khương Nịnh Bảo bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà hương, không ngờ đại bá mẫu xuất chiêu nhanh như thế, nếu là do Khương lão phu nhân mang Nữ giới đến, có lẽ nàng sẽ không xé, chỉ dám nuốt giận vào lòng.
Nhưng Dương ma ma…… một lão yêu bà cáo mượn oai hùm.
Từ mấy năm trước, con gái của bà ta không thể thành công bò lên giường cha nàng, ngược lại còn bị cha nàng không hề lưu tình nhục nhã đem bán đi, từ đó về sau bà ta vẫn luôn hận chi thứ hai. Trước kia lúc cha mẹ nàng còn sống, bà ta không dám, chờ khi cha mẹ nàng ‘ mất đi ’, tiểu thư chính thất của chi thứ hai là nàng không có chỗ dựa, Dương ma ma có đại phu nhân Trương thị chống lưng, nên gan dần lớn lên.
không ngừng âm thầm làm một loạt hành động nhỏ để thách thức nàng.
Khương Nịnh Bảo thầm cười lạnh một tiếng. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau, một thanh âm lãnh đạm nhưng mang chút thấp thỏm vang lên.
“Tứ tỷ, tỷ đang ở đâu?” Khương Nịnh Bảo không ngờ Ngũ muội Khương Minh Dao sẽ qua đây, nàng nhàn nhạt nói. “Vào đi.” Ngũ muội này, nói như thế nào đây, nàng là một tiểu thư tốt tính tình lãnh đạm, tam quan chính trực, hoàn toàn không hề giống như đại phu nhân Trương thị, nhưng ở thời đại lệnh của cha mẹ, lời người mai mối này, cuối cùng nàng vẫn phải gả cho đệ đệ ruột của Tạ Cảnh Dực. Ở trong sách, sau khi nàng xuất giá, bởi vì cảm thấy áy náy đối với Khương Nịnh Bảo, cũng từng âm thầm giúp Khương Nịnh Bảo rất nhiều lần. Sau lại bị Tạ Cảnh Dực và nữ chủ điều tra ra, Khương Minh Dao chưa từng sinh được đứa con nào, đã sớm bị trượng phu ghét bỏ do hậu viện đấu đá tranh giành nhau, đưa đến từ đường, làm bạn với ánh đèn và kinh phật.
Khương Nịnh Bảo than một tiếng. Đôi khi, làm người cũng không nên quá thẳng thắn.
Khương Minh Dao bước vào một mình, nàng vừa bước vào đã nhìn thấy những tranh sách rách nát nằm lả tả trên mặt đất. trên gương mặt lãnh đạm của nàng hơi đờ ra, đợi đến khi nàng nhìn thấy chữ viết trên trang sách mới biết được đây là nữ giới. Nhớ đến việc gặp Dương ma ma trên đường nàng đến đây, lòng Khương Minh Dao trầm xuống, mím môi, thanh âm trong trẻo mang theo sự áy náy. “Tứ tỷ, thực xin lỗi.” Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, gọi nàng đến gần, rồi rót một chén trà cho nàng. “Ngũ muội, khôngliên quan đến muội, muội đừng để ở trong lòng, đây là trà xuân mà Diêu chưởng quầy vừa đưa tới, muội nhấm nháp thử xem.” Khương Minh Dao ngồi ở đối diện Tứ tỷ, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà hơi đắng chát trượt qua yết hầu, nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không chút gợn sóng của Tứ tỷ, lòng của nàng trở nên yên tĩnh lạ thường, mím môi, thấp giọng nói một câu. “Tứ tỷ, tổ mẫu và nương của muội coi trọng thứ tử Tạ Cảnh Huy chi thứ hai của Tạ gia, muốn muội …. Muốn muội kết thân với hắn.”
“Nhưng muội lại không muốn.” “Muội không muốn dẫm lên Tứ tỷ để kết thân cùng Tạ Cảnh Huy.” Khương Nịnh Bảo đã sớm biết mưu tính của Đại phu nhân Trương thị từ nội dung sách. Quỹ đạo trong nguyên tác là Khương Nịnh Bảo chết sống cũng không muốn từ hôn, đại phu nhân mới lén kí kết hiệp ước với thế tử phủ Định Quốc Công, ép buộc huỷ mối hôn ước này.
Tất cả những lợi ích đều bị Trương thị bỏ vào túi riêng.
hiện giờ nàng không quyến luyến việc hôn nhân này, không muốn làm muội muội của thế tử gia, lại buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, làm cho mưu tính của bọn họ bị thất bại. Đại phu nhân Trương thị và Khương lão phu nhân chắc chắn sẽ tức giận. Vì thế vận mệnh của Ngũ muội vẫn không hề thay đổi, việc Ngũ muội và chi thứ hai của Tạ gia kết thân là việc đã định rồi.
“Ngũ muội, con người của Tạ Cảnh Huy chỉ cần muội không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thì hắnvẫn là người tốt.” Khương Nịnh Bảo nhỏ nhẹ, thực sự cầu thị nói. Đại phu nhân Trương thị dù rất đáng giận, nhưng Ngũ muội lại vô tội. Khương Nịnh Bảo không phải loại người thích giận chó đánh mèo.
Trong nguyên tác, ngay từ đầu Tạ Cảnh Huy có tình ý với Khương Minh Dao, chỉ cần Khương Minh Dao chịu hoà nhã bản tính của mình, đừng cảm thấy áy náy trong lòng vì chuyện của nàng rồi xa cách hắn, bị nữ nhân khác bày mưu hãm hại, làm mài mòn đi tình cảm của Tạ Cảnh Huy dành cho nàng, một lòng lo cho cuộc sống gia đình của nàng và Tạ Cảnh Huy, chưa chắc sẽ không hạnh phúc. Có đôi khi, chỉ mộtthay đổi nho nhỏ thôi, thì vận mệnh sẽ hoàn toàn khác hẳn. Khương Minh Dao sửng sốt, ngước mắt nhìn Tứ tỷ đang cười tủm tỉm nhìn mình, lúng túng nói: “Tứ tỷ, tỷ…… Tỷ không tức giận sao?” “Có gì phải tức giận, ta chỉ là cháu gái, muội mới là con gái ruột của đại bá mẫu, ai gần, ai xa, vừa nhìn đã thấy rõ, đây không phải là chuyện bình thường của con người hay sao. Ta nói rồi, ta kính nể Định Quốc Công, nếu như có thể gả cho ngài ấy, cho dù phải chết, cũng không hối hận.” Khương Nịnh Bảo cười cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, mang theo vẻ ôn nhu như nước chỉ có ở nữ nhân.
thật ra đây chỉ là lời nói dối, kiếp này Khương Nịnh Bảo là một người rất quý trọng mạng sống.
Bản thân nàng mang theo thể chất không thể chết được, ngoài tự để thọ mệnh hao hết để chết già, hoặc tự mình tự sát, bằng không nàng tựa như cỏ dại bao phủ khắp ngọn đồi kia, lửa rừng có thiêu cũng không thể diệt sạch, gió xuân vừa thổi đến sẽ lại hồi sinh, sinh mệnh của nàng mạnh mẽ đến mức đáng sợ, cho nên Định Quốc Công đó nàng cũng nên để tâm xem thử, nếu gặp mặt, thấy hắn ta quả thật hợp với khẩu vị của mình, Khương Nịnh Bảo đúng là sẽ không ngại mà theo đuổi một phen. Cửa ải của Tạ lão phu nhân thì chắc cũng dễ dàng qua lọt.
Cho nên Định Quốc Công có đồng ý cùng không, Khương Nịnh Bảo cũng không quan tâm lắm. một ngày nào đó sẽ bắt giữ hắn. Khương Nịnh Bảo vừa ngang ngược vừa tự tin. Khương Minh Dao ngơ ngẩn nhìn Tứ tỷ, đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tứ tỷ thật đẹp.
“Tứ tỷ, Định Quốc Công là một người rất nguy hiểm, tỷ đừng hành động theo cảm tính, đừng dùng tính mạng của mình đem ra đùa giỡn.” Khương Nịnh Bảo chỉ cười không nói, nhưng kiên quyết trong mắt lại bị Khương Minh Dao nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, đang muốn mở miệng khuyên bảo, Khương Nịnh Bảo lại ôn nhu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng: “Ngũ muội, chuyện liên quan đến hạnh phúc của cả đời tỷ, tỷ tự biết lo cho bản thân mình, muội không cần phải nói thêm gì nữa.”
Khương Minh Dao chỉ đành phải mang theo sự áy áy tràn đầy đáy lòng mà rời đi. Sân viện lại an tĩnh trở lại lần nữa. Khương Nịnh Bảo lấy ra một chồng sổ sách vừa uống trà, vừa chậm rãi xem xét, ánh nắng nho nhỏ len lỏi qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, rồi tản ra như những sợi tơ trải lên bàn, sáng ngời ấm áp. Đại phu nhân Trương thị ở chính viện nhận được được hồi bẩm của Dương ma ma, tức giận lan tràn như cỏ dại, đột nhiên ném mạnh chén trà trong tay xuống, sắc mặt âm u nói: “Tốt, thực tốt, Tứ nha đầu thật đúng là không biết sống chết, đợi sau khi hôn sự này bị huỷ, xem ta tính sổ với nó như thế nào!”
Dương ma ma nghe vậy, gương mặt già của bà ta không giấu được vẻ mừng rỡ, lửa cháy đổ thêm dầu: “Phu nhân nói rất phải, hôn sự của Tứ tiểu thư còn nằm ở trong tay ngài.” Dương ma ma này cũng là một người độc ác xảo trá. Bà ta là tôi tớ, nên dù có ân oán với chi thứ hai, nhưng bà ta lại không thể làm gì được, ngoài làm chút hành động nhỏ, chỉ có thể mượn tay đại phu nhân mà giáo huấn Tứ tiểu thư.
Đại phu nhân Trương thị cười lạnh một tiếng: “Tứ nha đầu không biết sống chết đó dám buông lời nóimuốn gả cho Định Quốc Công, mà không xem thử mình có cái mạng đó hay không. Nếu chết thì thôi, đỡ tốn công ta suy nghĩ, nếu không chết, ta chắc chắn sẽ giúp nàng ta định một mối hôn nhân thật ‘ tốt ’!” Dương ma ma càng nghe càng cao hứng. Trong Vinh Hỉ đường của phủ Định Quốc Công, đàn hương lượn lờ. Tạ lão phu nhân với mái tóc bạc phơ chậm rãi dùng nắp trà vén những lá trà nổi bên trong chén sang một bên, lẳng lặng nghe Triệu quản gia bẩm báo, thần sắc biến ảo không lường. Chung thân đại sựcủa con trai luôn là tâm bệnh trong lòng lão phu nhân. Nhưng với thể chất đó của con trai, nữ nhân trốn còn không kịp, hiện giờ lại xuất hiện thêm một nữ tử không muốn sống nữa.
Cho dù nàng đã từng là vị hôn thê của cháu trai thừa tự của bà.
Tứ tiểu thư nhà họ Khương, xuất thân từ chi thứ hai của Trường Ninh Bá phủ, gia thế dung mạo đều không tệ, nếu nàng ấy thật sự có thể chống lại sát khí của con trai bà thì……Trong đôi mắt của Tạ lão phu nhân xuất hiện chút rung động.
Bà chỉ là một người mẹ bình thường, chỉ cần con trai bà đời này có thê tử bầu bạn bên người, thì cháu trai thừa tự hay cái gọi là lễ giáo gì đó làm sao quan trọng bằng con trai mình.
Hoàng ma ma là tâm phúc của Tạ lão phu nhân, là thê tử của Triệu quản gia, từng là nha hoàn hồi môn của Tạ lão phu nhân, cũng là người hiểu Tạ lão phu nhân nhất, nhìn thấy thần sắc của lão phu nhân, vội vàng nói. “Lão phu nhân, hay ta âm thầm đem ngày sinh tháng đẻ của Khương Tứ tiểu thư tìm cao tăng để xem thử xem sao, nếu tương hợp với tuổi của Quốc Công gia, thì mối hôn nhân này cũng chưa chắc không thể.” Tạ lão phu nhân nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, thần sắc càng thêm rung động. “Ngươi nóirất đúng, thử một lần cũng không sao.” Triệu quản gia âm thầm thở phào, lấy thiếp canh đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, cung kính đẩy tới, nói: “Lão phu nhân, đây là thiếp canh của Khương Tứ tiểu thư.” Vốn dĩ hủy hôn là phải trả lại thiếp canh, nhưng Trường Ninh Bá phủ vẫn chưa chính thức đồng ý chuyện huỷ hôn, nên thiếp canh của Khương Nịnh Bảo vẫn chưa được trả lại. Tạ lão phu nhân gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút chờ mong, ý bảo Hoàng ma ma thu thiếp canh lại. “Lão phu nhân, còn có một chuyện, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ mới vừa phái người đến đây đòi thêm một điều kiện.” Triệu quản gia nghĩ đến ma ma tâm phúc của phu nhân Trường Ninh Bá Hầu phủ, trong lòng lại dâng lên sự đồng tình với Khương Tứ tiểu thư đã mất cả cha lẫn mẹ kia.
“Điều kiện gì?” “Phu nhân Trường Ninh bá hy vọng tiểu nữ nhi của bà ta có thể kết thân với Tạ Cảnh Huy, thứ tử con dòng chính thất của chi thứ hai.” Triệu quản gia cung kính trả lời, đối với phu nhân Trường Ninh Bá, dẫm lên Khương Tứ tiểu thư để đổi lấy lợi ích cho mình, ông không hề có chút thiện cảm nào. Tạ lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ấn đường cau lại, thần sắc lãnh đạm nói: “Việc này ta sẽ không xen vào, ngươi đến nói cho thế tử biết, bảo hắn tự xem mà làm.” nói đến cùng, việc huỷ hôn là cháu trai bà muốn, như thế thì những phiền toái kế tiếp, cũng nên tự hắn giải quyết. Tạ lão phu nhân vốn dĩ rất thích đứa cháu trai thừa tự này, lại còn là huyết mạch chính thất của Tạ gia, nên bà rất thương yêu và cưng chiều hắn, còn dung túng hạ nhân trong phủ gọi hắn là thế tử gia, ai ngờ hắn lại vì đại tiểu thư của An Viễn Hầu mà huỷ hôn với Tứ tiểu thư Khương gia, Tạ lão phu nhân khó có thể tiếp thu, việc hôn nhân của cháu bà được định ra như thế nào bà rất rõ ràng, nên không khỏi sinh ra một cái gai trong lòng đối với hắn.
Nữ tử bị hủy hôn, lễ giáo từ trước đến nay vẫn luôn hà khắc với nữ tử, nữ tử sau khi bị huỷ hôn khôngphải bị gả bừa cho ai đó thì cũng sẽ bị mang đến từ đường xuống tóc để làm ni cô?
Còn có thể trông mong gì hạnh phúc ở tương lai?
Đặc biệt là một nữ tử đã mất đi cả cha lẫn mẹ, cho dù hiện tại nàng còn có một ca ca tốt, nhưng hiệntại vẫn chưa có công danh sự nghiệp, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ lại là người khôn khéo chỉ biết lợi ích cho bản thân, có thể tương lai của Khương Tứ tiểu thư không dễ vượt qua.
Nhưng Quốc Công phủ này rốt cuộc vẫn cần đứa cháu này để nối dõi thế hệ tiếp theo. Tạ lão phu nhân chỉ đành mắt nhắm mắt mở, giúp đỡ hắn giải quyết tốt hậu quả, chỉ đành dùng mức độ lớn nhất để đền bù cho Khương Tứ tiểu thư kia. Cũng âm thầm hy vọng bát tự của con trai bà với Khương Tứ tiểu thư hợp nhau, tránh vì cháu trai mình mà hủy đi cuộc đời của nàng.
“Triệu quản gia, điều kiện mà Khương Tứ tiểu thư đề ra tạm thời đừng để cho thế tử biết, về phía Trường Ninh Bá phủ ta nghĩ họ cũng sẽ không cho lan truyền tin tức Khương Tứ tiểu thư muốn gả cho con ta ra ngoài đâu.”
Tạ lão phu nhân cuối cùng không kiềm được dặn dò thêm một câu, bà không muốn Khương Tứ tiểu thư lại bị người ta phê bình thêm ở thời điểm này, nhất là khi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai bà không tương hợp với nhau. Triệu quản gia lập tức vâng dạ, không có báo cho thế tử gia.
Kết quả, chuyện đúng như lời Tạ lão phu nhân đã nói, Khương lão phu nhân cùng đại phu nhân Trương thì hoàn toàn không cho phép đồn ra ngoài lời nói bậy bạ của Khương Nịnh Bảo. Cho nên bên ngoài chỉ biết được tin tức Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công tới cửa hủy hôn cho thế tử gia. Ngay cả ‘nam chính’ Tạ Cảnh Dực cũng không biết vị hôn thê của hắn, hắn vừa đưa ra lời hủy hôn, thì sau lưng nàng liền buông lời nói muốn gả cho dưỡng phụ Định Quốc Công của hắn, không hề có một chút lưu luyến nào.
Tứ tiểu thư nhu nhược này dám… Dám xé nát Nữ giới mà Đại phu nhân đưa tới, thật to gan! Mấy tỳ nữ bên cạnh bà ta cũng trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ bởi vì bị từ hôn, Tứ tiểu thư bị đả kích quá nặng nên tính tình mới thay đổi đột ngột như thế?
Đúng rồi, hẳn là như vậy, mấy tỳ nữ thông thạo tin tức có nói rằng, Tứ tiểu thư đã nói trước mặt lão phu nhân rằng: Chỉ cần có thể gả cho Định Quốc Công, cho dù có chết, cũng sẽ không hối hận.
Tứ tiểu thư đang muốn tự sát đây mà.
Trong lòng bọn tỳ nữ run rẩy không thôi, đừng thấy Tứ tiểu thư nhà bọn họ nhu nhược yếu ớt, một khi tàn nhẫn thì làm người ta kinh sợ không thôi.
Khương Nịnh Bảo ngước mắt nhìn chằm chằm vào Dương ma ma, giống như hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt âm trầm của Dương ma ma, nở một nụ cười cực nhẹ, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh như băng: “Dương ma ma, ngươi trở về nói cho đại bá mẫu biết, mấy quyển Nữ giới này, bà ấy đưa đến bao nhiêu, thì ta sẽ xé nát bấy nhiêu.”
Dương ma ma trừng mắt nhìn Khương Nịnh Bảo, sau đó nổi giận đùng đùng mang theo bọn tỳ nữ rời đi. Khương Nịnh Bảo bưng chén trà lên nhấp một ngụm trà hương, không ngờ đại bá mẫu xuất chiêu nhanh như thế, nếu là do Khương lão phu nhân mang Nữ giới đến, có lẽ nàng sẽ không xé, chỉ dám nuốt giận vào lòng.
Nhưng Dương ma ma…… một lão yêu bà cáo mượn oai hùm.
Từ mấy năm trước, con gái của bà ta không thể thành công bò lên giường cha nàng, ngược lại còn bị cha nàng không hề lưu tình nhục nhã đem bán đi, từ đó về sau bà ta vẫn luôn hận chi thứ hai. Trước kia lúc cha mẹ nàng còn sống, bà ta không dám, chờ khi cha mẹ nàng ‘ mất đi ’, tiểu thư chính thất của chi thứ hai là nàng không có chỗ dựa, Dương ma ma có đại phu nhân Trương thị chống lưng, nên gan dần lớn lên.
không ngừng âm thầm làm một loạt hành động nhỏ để thách thức nàng.
Khương Nịnh Bảo thầm cười lạnh một tiếng. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không lâu sau, một thanh âm lãnh đạm nhưng mang chút thấp thỏm vang lên.
“Tứ tỷ, tỷ đang ở đâu?” Khương Nịnh Bảo không ngờ Ngũ muội Khương Minh Dao sẽ qua đây, nàng nhàn nhạt nói. “Vào đi.” Ngũ muội này, nói như thế nào đây, nàng là một tiểu thư tốt tính tình lãnh đạm, tam quan chính trực, hoàn toàn không hề giống như đại phu nhân Trương thị, nhưng ở thời đại lệnh của cha mẹ, lời người mai mối này, cuối cùng nàng vẫn phải gả cho đệ đệ ruột của Tạ Cảnh Dực. Ở trong sách, sau khi nàng xuất giá, bởi vì cảm thấy áy náy đối với Khương Nịnh Bảo, cũng từng âm thầm giúp Khương Nịnh Bảo rất nhiều lần. Sau lại bị Tạ Cảnh Dực và nữ chủ điều tra ra, Khương Minh Dao chưa từng sinh được đứa con nào, đã sớm bị trượng phu ghét bỏ do hậu viện đấu đá tranh giành nhau, đưa đến từ đường, làm bạn với ánh đèn và kinh phật.
Khương Nịnh Bảo than một tiếng. Đôi khi, làm người cũng không nên quá thẳng thắn.
Khương Minh Dao bước vào một mình, nàng vừa bước vào đã nhìn thấy những tranh sách rách nát nằm lả tả trên mặt đất. trên gương mặt lãnh đạm của nàng hơi đờ ra, đợi đến khi nàng nhìn thấy chữ viết trên trang sách mới biết được đây là nữ giới. Nhớ đến việc gặp Dương ma ma trên đường nàng đến đây, lòng Khương Minh Dao trầm xuống, mím môi, thanh âm trong trẻo mang theo sự áy náy. “Tứ tỷ, thực xin lỗi.” Khương Nịnh Bảo khẽ mỉm cười, gọi nàng đến gần, rồi rót một chén trà cho nàng. “Ngũ muội, khôngliên quan đến muội, muội đừng để ở trong lòng, đây là trà xuân mà Diêu chưởng quầy vừa đưa tới, muội nhấm nháp thử xem.” Khương Minh Dao ngồi ở đối diện Tứ tỷ, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà hơi đắng chát trượt qua yết hầu, nhìn gương mặt xinh đẹp bình tĩnh không chút gợn sóng của Tứ tỷ, lòng của nàng trở nên yên tĩnh lạ thường, mím môi, thấp giọng nói một câu. “Tứ tỷ, tổ mẫu và nương của muội coi trọng thứ tử Tạ Cảnh Huy chi thứ hai của Tạ gia, muốn muội …. Muốn muội kết thân với hắn.”
“Nhưng muội lại không muốn.” “Muội không muốn dẫm lên Tứ tỷ để kết thân cùng Tạ Cảnh Huy.” Khương Nịnh Bảo đã sớm biết mưu tính của Đại phu nhân Trương thị từ nội dung sách. Quỹ đạo trong nguyên tác là Khương Nịnh Bảo chết sống cũng không muốn từ hôn, đại phu nhân mới lén kí kết hiệp ước với thế tử phủ Định Quốc Công, ép buộc huỷ mối hôn ước này.
Tất cả những lợi ích đều bị Trương thị bỏ vào túi riêng.
hiện giờ nàng không quyến luyến việc hôn nhân này, không muốn làm muội muội của thế tử gia, lại buông lời nói muốn gả cho Định Quốc Công, làm cho mưu tính của bọn họ bị thất bại. Đại phu nhân Trương thị và Khương lão phu nhân chắc chắn sẽ tức giận. Vì thế vận mệnh của Ngũ muội vẫn không hề thay đổi, việc Ngũ muội và chi thứ hai của Tạ gia kết thân là việc đã định rồi.
“Ngũ muội, con người của Tạ Cảnh Huy chỉ cần muội không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, thì hắnvẫn là người tốt.” Khương Nịnh Bảo nhỏ nhẹ, thực sự cầu thị nói. Đại phu nhân Trương thị dù rất đáng giận, nhưng Ngũ muội lại vô tội. Khương Nịnh Bảo không phải loại người thích giận chó đánh mèo.
Trong nguyên tác, ngay từ đầu Tạ Cảnh Huy có tình ý với Khương Minh Dao, chỉ cần Khương Minh Dao chịu hoà nhã bản tính của mình, đừng cảm thấy áy náy trong lòng vì chuyện của nàng rồi xa cách hắn, bị nữ nhân khác bày mưu hãm hại, làm mài mòn đi tình cảm của Tạ Cảnh Huy dành cho nàng, một lòng lo cho cuộc sống gia đình của nàng và Tạ Cảnh Huy, chưa chắc sẽ không hạnh phúc. Có đôi khi, chỉ mộtthay đổi nho nhỏ thôi, thì vận mệnh sẽ hoàn toàn khác hẳn. Khương Minh Dao sửng sốt, ngước mắt nhìn Tứ tỷ đang cười tủm tỉm nhìn mình, lúng túng nói: “Tứ tỷ, tỷ…… Tỷ không tức giận sao?” “Có gì phải tức giận, ta chỉ là cháu gái, muội mới là con gái ruột của đại bá mẫu, ai gần, ai xa, vừa nhìn đã thấy rõ, đây không phải là chuyện bình thường của con người hay sao. Ta nói rồi, ta kính nể Định Quốc Công, nếu như có thể gả cho ngài ấy, cho dù phải chết, cũng không hối hận.” Khương Nịnh Bảo cười cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp, mang theo vẻ ôn nhu như nước chỉ có ở nữ nhân.
thật ra đây chỉ là lời nói dối, kiếp này Khương Nịnh Bảo là một người rất quý trọng mạng sống.
Bản thân nàng mang theo thể chất không thể chết được, ngoài tự để thọ mệnh hao hết để chết già, hoặc tự mình tự sát, bằng không nàng tựa như cỏ dại bao phủ khắp ngọn đồi kia, lửa rừng có thiêu cũng không thể diệt sạch, gió xuân vừa thổi đến sẽ lại hồi sinh, sinh mệnh của nàng mạnh mẽ đến mức đáng sợ, cho nên Định Quốc Công đó nàng cũng nên để tâm xem thử, nếu gặp mặt, thấy hắn ta quả thật hợp với khẩu vị của mình, Khương Nịnh Bảo đúng là sẽ không ngại mà theo đuổi một phen. Cửa ải của Tạ lão phu nhân thì chắc cũng dễ dàng qua lọt.
Cho nên Định Quốc Công có đồng ý cùng không, Khương Nịnh Bảo cũng không quan tâm lắm. một ngày nào đó sẽ bắt giữ hắn. Khương Nịnh Bảo vừa ngang ngược vừa tự tin. Khương Minh Dao ngơ ngẩn nhìn Tứ tỷ, đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tứ tỷ thật đẹp.
“Tứ tỷ, Định Quốc Công là một người rất nguy hiểm, tỷ đừng hành động theo cảm tính, đừng dùng tính mạng của mình đem ra đùa giỡn.” Khương Nịnh Bảo chỉ cười không nói, nhưng kiên quyết trong mắt lại bị Khương Minh Dao nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng nàng càng thêm nôn nóng, đang muốn mở miệng khuyên bảo, Khương Nịnh Bảo lại ôn nhu vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng: “Ngũ muội, chuyện liên quan đến hạnh phúc của cả đời tỷ, tỷ tự biết lo cho bản thân mình, muội không cần phải nói thêm gì nữa.”
Khương Minh Dao chỉ đành phải mang theo sự áy áy tràn đầy đáy lòng mà rời đi. Sân viện lại an tĩnh trở lại lần nữa. Khương Nịnh Bảo lấy ra một chồng sổ sách vừa uống trà, vừa chậm rãi xem xét, ánh nắng nho nhỏ len lỏi qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, rồi tản ra như những sợi tơ trải lên bàn, sáng ngời ấm áp. Đại phu nhân Trương thị ở chính viện nhận được được hồi bẩm của Dương ma ma, tức giận lan tràn như cỏ dại, đột nhiên ném mạnh chén trà trong tay xuống, sắc mặt âm u nói: “Tốt, thực tốt, Tứ nha đầu thật đúng là không biết sống chết, đợi sau khi hôn sự này bị huỷ, xem ta tính sổ với nó như thế nào!”
Dương ma ma nghe vậy, gương mặt già của bà ta không giấu được vẻ mừng rỡ, lửa cháy đổ thêm dầu: “Phu nhân nói rất phải, hôn sự của Tứ tiểu thư còn nằm ở trong tay ngài.” Dương ma ma này cũng là một người độc ác xảo trá. Bà ta là tôi tớ, nên dù có ân oán với chi thứ hai, nhưng bà ta lại không thể làm gì được, ngoài làm chút hành động nhỏ, chỉ có thể mượn tay đại phu nhân mà giáo huấn Tứ tiểu thư.
Đại phu nhân Trương thị cười lạnh một tiếng: “Tứ nha đầu không biết sống chết đó dám buông lời nóimuốn gả cho Định Quốc Công, mà không xem thử mình có cái mạng đó hay không. Nếu chết thì thôi, đỡ tốn công ta suy nghĩ, nếu không chết, ta chắc chắn sẽ giúp nàng ta định một mối hôn nhân thật ‘ tốt ’!” Dương ma ma càng nghe càng cao hứng. Trong Vinh Hỉ đường của phủ Định Quốc Công, đàn hương lượn lờ. Tạ lão phu nhân với mái tóc bạc phơ chậm rãi dùng nắp trà vén những lá trà nổi bên trong chén sang một bên, lẳng lặng nghe Triệu quản gia bẩm báo, thần sắc biến ảo không lường. Chung thân đại sựcủa con trai luôn là tâm bệnh trong lòng lão phu nhân. Nhưng với thể chất đó của con trai, nữ nhân trốn còn không kịp, hiện giờ lại xuất hiện thêm một nữ tử không muốn sống nữa.
Cho dù nàng đã từng là vị hôn thê của cháu trai thừa tự của bà.
Tứ tiểu thư nhà họ Khương, xuất thân từ chi thứ hai của Trường Ninh Bá phủ, gia thế dung mạo đều không tệ, nếu nàng ấy thật sự có thể chống lại sát khí của con trai bà thì……Trong đôi mắt của Tạ lão phu nhân xuất hiện chút rung động.
Bà chỉ là một người mẹ bình thường, chỉ cần con trai bà đời này có thê tử bầu bạn bên người, thì cháu trai thừa tự hay cái gọi là lễ giáo gì đó làm sao quan trọng bằng con trai mình.
Hoàng ma ma là tâm phúc của Tạ lão phu nhân, là thê tử của Triệu quản gia, từng là nha hoàn hồi môn của Tạ lão phu nhân, cũng là người hiểu Tạ lão phu nhân nhất, nhìn thấy thần sắc của lão phu nhân, vội vàng nói. “Lão phu nhân, hay ta âm thầm đem ngày sinh tháng đẻ của Khương Tứ tiểu thư tìm cao tăng để xem thử xem sao, nếu tương hợp với tuổi của Quốc Công gia, thì mối hôn nhân này cũng chưa chắc không thể.” Tạ lão phu nhân nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, thần sắc càng thêm rung động. “Ngươi nóirất đúng, thử một lần cũng không sao.” Triệu quản gia âm thầm thở phào, lấy thiếp canh đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra, cung kính đẩy tới, nói: “Lão phu nhân, đây là thiếp canh của Khương Tứ tiểu thư.” Vốn dĩ hủy hôn là phải trả lại thiếp canh, nhưng Trường Ninh Bá phủ vẫn chưa chính thức đồng ý chuyện huỷ hôn, nên thiếp canh của Khương Nịnh Bảo vẫn chưa được trả lại. Tạ lão phu nhân gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút chờ mong, ý bảo Hoàng ma ma thu thiếp canh lại. “Lão phu nhân, còn có một chuyện, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ mới vừa phái người đến đây đòi thêm một điều kiện.” Triệu quản gia nghĩ đến ma ma tâm phúc của phu nhân Trường Ninh Bá Hầu phủ, trong lòng lại dâng lên sự đồng tình với Khương Tứ tiểu thư đã mất cả cha lẫn mẹ kia.
“Điều kiện gì?” “Phu nhân Trường Ninh bá hy vọng tiểu nữ nhi của bà ta có thể kết thân với Tạ Cảnh Huy, thứ tử con dòng chính thất của chi thứ hai.” Triệu quản gia cung kính trả lời, đối với phu nhân Trường Ninh Bá, dẫm lên Khương Tứ tiểu thư để đổi lấy lợi ích cho mình, ông không hề có chút thiện cảm nào. Tạ lão phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, ấn đường cau lại, thần sắc lãnh đạm nói: “Việc này ta sẽ không xen vào, ngươi đến nói cho thế tử biết, bảo hắn tự xem mà làm.” nói đến cùng, việc huỷ hôn là cháu trai bà muốn, như thế thì những phiền toái kế tiếp, cũng nên tự hắn giải quyết. Tạ lão phu nhân vốn dĩ rất thích đứa cháu trai thừa tự này, lại còn là huyết mạch chính thất của Tạ gia, nên bà rất thương yêu và cưng chiều hắn, còn dung túng hạ nhân trong phủ gọi hắn là thế tử gia, ai ngờ hắn lại vì đại tiểu thư của An Viễn Hầu mà huỷ hôn với Tứ tiểu thư Khương gia, Tạ lão phu nhân khó có thể tiếp thu, việc hôn nhân của cháu bà được định ra như thế nào bà rất rõ ràng, nên không khỏi sinh ra một cái gai trong lòng đối với hắn.
Nữ tử bị hủy hôn, lễ giáo từ trước đến nay vẫn luôn hà khắc với nữ tử, nữ tử sau khi bị huỷ hôn khôngphải bị gả bừa cho ai đó thì cũng sẽ bị mang đến từ đường xuống tóc để làm ni cô?
Còn có thể trông mong gì hạnh phúc ở tương lai?
Đặc biệt là một nữ tử đã mất đi cả cha lẫn mẹ, cho dù hiện tại nàng còn có một ca ca tốt, nhưng hiệntại vẫn chưa có công danh sự nghiệp, đại phu nhân của Trường Ninh Bá phủ lại là người khôn khéo chỉ biết lợi ích cho bản thân, có thể tương lai của Khương Tứ tiểu thư không dễ vượt qua.
Nhưng Quốc Công phủ này rốt cuộc vẫn cần đứa cháu này để nối dõi thế hệ tiếp theo. Tạ lão phu nhân chỉ đành mắt nhắm mắt mở, giúp đỡ hắn giải quyết tốt hậu quả, chỉ đành dùng mức độ lớn nhất để đền bù cho Khương Tứ tiểu thư kia. Cũng âm thầm hy vọng bát tự của con trai bà với Khương Tứ tiểu thư hợp nhau, tránh vì cháu trai mình mà hủy đi cuộc đời của nàng.
“Triệu quản gia, điều kiện mà Khương Tứ tiểu thư đề ra tạm thời đừng để cho thế tử biết, về phía Trường Ninh Bá phủ ta nghĩ họ cũng sẽ không cho lan truyền tin tức Khương Tứ tiểu thư muốn gả cho con ta ra ngoài đâu.”
Tạ lão phu nhân cuối cùng không kiềm được dặn dò thêm một câu, bà không muốn Khương Tứ tiểu thư lại bị người ta phê bình thêm ở thời điểm này, nhất là khi bát tự của Khương Tứ tiểu thư và con trai bà không tương hợp với nhau. Triệu quản gia lập tức vâng dạ, không có báo cho thế tử gia.
Kết quả, chuyện đúng như lời Tạ lão phu nhân đã nói, Khương lão phu nhân cùng đại phu nhân Trương thì hoàn toàn không cho phép đồn ra ngoài lời nói bậy bạ của Khương Nịnh Bảo. Cho nên bên ngoài chỉ biết được tin tức Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công tới cửa hủy hôn cho thế tử gia. Ngay cả ‘nam chính’ Tạ Cảnh Dực cũng không biết vị hôn thê của hắn, hắn vừa đưa ra lời hủy hôn, thì sau lưng nàng liền buông lời nói muốn gả cho dưỡng phụ Định Quốc Công của hắn, không hề có một chút lưu luyến nào.