Chương : 5
Vào huyện Dương Sóc, hướng dẫn viên du lịch bắt đầu phát thẻ phòng. Khách sạn ở Dương Sóc khá tốt, hầu hết là phòng đôi, vì vậy Hàn Tùng Lạc tự nhiên tha Trần Vũ Trạch lại làm bạn cùng phòng.
Sau khi đưa hành lý vào khách sạn, một đám người lập tức vào quán cơm cạnh đó ăn trưa. Tám giờ sáng xuất phát, giờ đã hơn hai giờ chiều, bụng đã sớm đói meo.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, hướng dẫn viên du lịch tới nói, nơi đầu tiên đi là Suối Hồ Điệp.
Gọi là Suối Hồ Điệp nhưng thật ra nó lại là một sơn động, trên đỉnh động thạch nhũ các loại, hơn nữa có thêm những ngọn đèn rực rỡ tô điểm, tất cả càng thêm huyền ảo lung linh.
Đi ra khỏi Suối Hồ Điệp là cầu treo, đi qua cầu treo bắc ngang thung lũng thật sự có vài phần mạo hiểm kích thích. Qua cầu lại đi theo sơn đạo xuống phía dưới là nơi tụ hội của dân tộc Động.
Nghe nói ở đây tầm bốn giờ rưỡi chiều sẽ có một màn biểu diễn, Hàn Tùng Lạc và Trần Vũ Trạch chọn một vị trí ở khoảng giữa ngồi xuống, Hàn Tùng Lạc đưa máy chụp ảnh cho Trần Vũ Trạch xem, trong đó hầu hết là ảnh của Trần Vũ Trạch.
Trần Vũ Trạch nhìn bức ảnh lộ ra hai cái răng nanh nhỏ của mình, cảm thấy rất ngốc, không biết Hàn Tùng Lạc có ghét bỏ hay không.
Hàn Tùng Lạc chuyển đến bức ảnh chụp Trần Vũ Trạch lúc trên cầu treo, nói: “Tấm này rất dễ thương.”
Trần Vũ Trạch nhìn ảnh chụp bản thân, thực ngốc, còn có xúc động muốn khóc.
Rời khỏi Suối Hồ Điệp là đến thời gian dành cho bữa tối. Công ty đã bao trọn phí ăn ở, bọn họ chỉ cần nghe theo hướng dẫn viên là được.
Ăn cơm tối xong, hướng dẫn viên giới thiệu phụ cận có một con phố Tây, buổi tối cực kì náo nhiệt.
Phố Tây: Phố của người Tây
Hàn Tùng Lạc và Trần Vũ Trạch hai người xuất phát đi phố Tây dạo, không mua được món đồ nào nhưng mỗi món ăn vặt trên đường đều đã được thử qua lần lượt.
Trên đường về khách sạn, Hàn Tùng Lạc kéo Trần Vũ Trạch vào một cửa hàng trà lạnh, lúc nãy hai người ăn mấy món nóng, nên uống chút trà lạnh hạ hỏa.
Lúc trở lại khách sạn đã gần mười hai giờ đêm. Sau khi tắm rửa sấy tóc xong, Trần Vũ Trạch nhìn thời gian, đã mười hai rưỡi. Mở QQ và wechat ra xem, trả lời mấy cái tin nhắn, sau đó lướt weibo.
Hàn Tùng Lạc đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc độc cái quần tứ giác, Trần Vũ Trạch nhìn thấy trợn mắt há miệng, cảm thấy mặt nóng bừng, gần như lập tức cúi đầu nhìn màn hình di động.
Hàn Tùng Lạc bình tĩnh lấy một chiếc áo từ trong ba lô ra mặc vào, sau đó ngồi lên đầu giường, nghiêng đầu, “Tiểu Trần.”
Trần Vũ Trạch nương theo giọng nói nhìn qua, thấy y mặc áo mới không hồi hộp như trước nữa, “Ừm?”
“Thấy ở đây vui không?”
“Khá tốt, nhưng dân bản xứ chặt chém hơi ghê quá.”
Hàn Tùng Lạc khẽ cười cười, “Hầu hết mọi nơi đều như vậy, quen là được rồi.”
Chính phủ cổ vũ dân bản xứ phát triển ngành du lịch, đại đa số người sẽ bỏ qua công việc mưu sinh trước kia tập trung vào việc kiếm tiền từ khách du lịch. Con người có lòng tham không đáy, tất nhiên sẽ nghĩ làm sao để kiếm nhiều hơn.
“Nơi này, trước cậu đã từng tới chưa?” Hàn Tùng Lạc hỏi.
“Không có.” Trần Vũ Trạch nhân tiện hỏi lại: “Còn anh?”
Hàn Tùng Lạc ngồi dựa lên đầu giường, “Lúc học đại học đã tới. Trước kia từng nghĩ sẽ đi mỗi nơi một lần, cũng đã từng đến đây. Lâu lắm rồi, chắc cũng đã được tám chín năm.”
Nhắc đến tám chín năm trước khi đi du lịch, Hàn Tùng Lạc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, “Năm đó vẫn chỉ là một học sinh, không có nhiều tiền, mang theo một cái máy chụp ảnh đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh. Sau đó làm thành album ảnh, nhưng khi tốt nghiệp thì không thấy nữa.”
Trần Vũ Trạch nghiêm túc nghe, cảm thấy việc nghe thần tượng dùng thanh âm trầm ổn kể chuyện xưa của mình là một loại hưởng thụ.
“Còn cậu, lúc đại học có đi đâu không??”
Trần Vũ Trạch lắc lắc đầu, “Tôi khá trạch, lần duy nhất đi du lịch xa nhà là sau khi tốt nghiệp đi Hải Nam một lần.”
“Hải Nam tôi cũng đi rồi. Lúc đó trời nổi bão, nhưng vẫn vui vẻ như bình thường. Cũng chỉ vì năm đó còn trẻ nên lạc quan vô cùng.”
“Như vậy rất tốt.”
“Quả thật rất tốt, chỉ là sau khi đi làm ít có thời gian ra ngoài du lịch.”
“Về sau có thể tìm cơ hội đi.”
“Cậu có nơi nào muốn đến không?” Hàn Tùng Lạc hỏi.
Trần Vũ Trạch nghĩ nghĩ, “Cửu Trại Câu đi, xem hình ảnh nơi đó rất đẹp.”
“Quả thật rất đẹp, tôi cũng từng muốn đi nhưng không thành.” Khóe môi Hàn Tùng Lạc hiện lên nét cười, “Hoặc là, lần sau, cậu có thể đi cùng với tôi.”
Lỗ tai Trần Vũ Trạch hơi đỏ lên, đây xem như là một lời mời đúng không? Hay chỉ là tùy tiện nói?
“Không muốn?” Có lẽ là do Trần Vũ Trạch mãi không trả lời, Hàn Tùng Lạc hỏi lại.
Trần Vũ Trạch vội vàng lắc đầu, “Không phải, rất nguyện ý.” Quay đầu nghĩ lại câu ‘rất nguyện ý’ này không phải là đang bại lộ thân phận fan cuồng của mình sao.
Hàn Tùng Lạc nói: “Cửu Trại Câu đi vào mùa thu sẽ tốt hơn. Nếu như cậu đồng ý chúng ta có thể hẹn thời gian trước.”
Trần Vũ Trạch ngớ người, thì ra không phải y đang nói đùa.
Đêm đầu tiên của chuyến du lịch trôi qua bằng việc hai người thảo luận về chuyến du lịch lần sau.
Sáng sớm hôm sau, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người đi ăn bún Quế Lâm, bỏ thêm thịt xông khói, đậu phộng, măng chua và củ cải chua rất ngon miệng. Trần Vũ Trạch vì không ăn được cay nên chỉ ăn một chút.
Đi Ly Giang chơi thuyền hết bốn mươi phút đường xe, Trần Vũ Trạch leo lên xe trước, không lâu sau hướng dẫn viên bắt đầu kiểm kê nhân số. Trần Vũ Trạch lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nãy lên xe Hàn Tùng Lạc nói muốn đi mua nước, nhưng đã năm phút rồi mà vẫn chưa quay lại.
Còn một chút là đến thời gian xuất phát, sau lưng truyền đến một giọng nói, “Ở đây.”
Hướng dẫn viên du lịch nhìn qua, cười với y, “Tốt rồi, người đã đủ.”
Xe lăn bánh, Hàn Tùng Lạc cầm mũ và nước đến, Trần Vũ Trạch đứng dậy để y ngồi vào trong. Sau khi ngồi xuống, Hàn Tùng Lạc cầm mũ rơm bên thủ công đội lên đầu Trần Vũ Trạch, “Lát nữa sẽ phải phơi nắng, trước chuẩn bị một chút.” Đưa tiếp cho cậu một chai nước khoáng và hai cái bánh bao thịt nóng hổi.
Trần Vũ Trạch cảm động nói không nên lời, mím môi, mãi thật lâu mới nói: “Cảm ơn.” Sau đó lấy ví tiền ra, “Mũ bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.”
Hàn Tùng Lạc đè tay đang móc túi tiền của cậu, “Không cần, mũ này coi như tôi mua cho cậu.”
“Sao được chứ?”
“Hửm? Sao lại không được?”
Trần Vũ Trạch không phản đối nữa, Hàn Tùng Lạc chỉ vào hốc mắt của cậu, khẽ cười, “Mắt thâm rồi.”
Hôm qua hai người nói chuyện không biết đến tận mấy giờ, sáng nay bảy giờ đã phải dậy, có quầng thâm cũng là bình thường. Nhưng bị Hàn Tùng Lạc nói như vậy, Trần Vũ Trạch lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Mau ăn bánh bao đi, đến Ly Giang phải mất bốn mươi phút, cậu có thể ngủ tiếp.”
“Ừm.” Trần Vũ Trạch cầm bánh bao gặm, ưm, không ngờ bánh bao ăn rất ngon nha.
Ly Giang là huyết mạch của Quế Lâm, là sông mẹ của dân bản xứ Quế Lâm, cũng là tác phẩm nghệ thuật trong mắt nhiếp ảnh gia. Tháng tư, hai bên bờ Ly Giang xanh um cây cỏ, phản chiếu bóng xuống dòng sông, nước cũng nhuộm màu xanh biếc.
Hai mươi bảy người tách ra hai bè trúc, Hàn Tùng Lạc đứng ở đầu bè trúc đưa tay ra nắm lấy tay Trần Vũ Trạch kéo cậu lên bè.
Lên bè trúc, Hàn Tùng lạc tìm chỗ ngồi xuống, giơ bắt đầu chụp ảnh. Nhiều người đi đến chỗ trống trên bè trúc tạo dáng chụp ảnh lưu niệm.
“Tiểu Trần, cậu qua đây, tôi chụp cho cậu một tấm.”
Trần Vũ Trạch nghe lời đi đến chỗ trống trên bè trúc, đứng đó không biết phải tạo dáng như thế nào. Đồng nghiệp ngồi ở hàng trước đứng lên, móng vuốt đáp lên bả vai của Trần Vũ Trạch, đi theo chụp ảnh.
Sau đó Hàn Tùng Lạc đứng dậy, đưa SLR cho đồng nghiệp ngồi phía trước, đến chụp ảnh chung với Trần Vũ Trạch. Tầm mắt Trần vũ Trạch lơ đãng hướng lên trên, nhìn gương mặt hơi mang nét cười của Hàn Tùng Lạc, tim đập rộn ràng.
Kết thúc chuyến chơi thuyền ở Ly Giang, buổi chiều ở xung quanh nông gia vui vẻ ăn một bữa, sau đó đi thăm núi Kim Thủy và cây đa cổ thụ. Một ngày du lịch kết thúc, buổi tối Hàn Tùng Lạc kéo Trần Vũ Trạch đi dạo ở khu phố cạnh bên, mua chút đặc sản. Trần Vũ Trạch mua rất nhiều đồ, chủ yếu là cho cha mẹ. Hôm nay có gọi điện thoại với mẹ, bà đã nhắc qua.
Hai người cầm theo hai túi đặc sản quay trở lại khách sạn, những người khác đi quán bar trong phố Tây, chưa đến mười hai giờ đêm chắc sẽ chưa trở về. Hàn Tùng Lạc nói tối qua Trần Vũ Trạch ngủ không đủ giấc nên mới về sớm.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường xem TV coi mấy chương trình giải trí. Được một hồi, Trần Vũ Trạch ngủ thiếp đi, Hàn Tùng Lạc ấn nút điều khiển tắt TV, cẩn thận đỡ Trần Vũ Trạch đang tựa trên đầu giường nằm xuống. Trần Vũ Trạch mông lung mở mắt, Hàn Tùng Lạc khẽ cười với cậu, cậu lại tiếp tục nhắm mắt ngủ ngon.
Đắp chăn cẩn thận cho Trần Vũ Trạch, đồng thời tắt đèn đầu giường, Hàn Tùng Lạc vẫn chưa buồn ngủ ngồi trên đầu giường xem ảnh chụp được hôm nay, người xuất hiện trên ảnh nhiều nhất là Trần Vũ Trạch.
Sáng sớm hôm sau, leo lên núi Nguyệt Lượng, lại giải quyết cơm trưa cạnh nhà nông dân, chuyến du lịch lần này đã sắp đặt dấu chấm kết thúc.
Lúc Trần Vũ Trạch leo được một phần ba quãng đường quần áo đã ướt một mảng lớn, đối với người mấy năm hiếm khi thấy leo núi một lần mà nói, đây là một loại thách thức.
Hàn Tùng Lạc nhìn cậu đầu đầy mồ hôi, vươn tay, “Tiểu Trần, đưa ba lô cậu cho tôi.”
Trần Vũ Trạch vẫn chưa hiểu được dụng ý của Hàn Tùng Lạc, mơ hồ đưa ba lô cho y.
Hàn Tùng Lạc cầm lấy ba lô của cậu, “Đi, cậu đi trước. Từ từ rồi sẽ đến, mệt thì chứ nghỉ.”
Trần Vũ Trạch giờ mới hiểu được y đang giúp mình cầm hành lý, lập tức từ chối: “Giám đốc, ba lô cứ để tôi cầm. Tôi có thể đi được.”
“Tôi cầm giúp cậu một lúc, chờ đến khi đi được hai phần ba đường sẽ đưa lại cho.”
Nhưng cầm một lần cầm luôn lên đỉnh núi.
Tác giả có chuyện muốn nói: không có bình luận, không khai sâm ╭(╯^╰)╮
Sau khi đưa hành lý vào khách sạn, một đám người lập tức vào quán cơm cạnh đó ăn trưa. Tám giờ sáng xuất phát, giờ đã hơn hai giờ chiều, bụng đã sớm đói meo.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, hướng dẫn viên du lịch tới nói, nơi đầu tiên đi là Suối Hồ Điệp.
Gọi là Suối Hồ Điệp nhưng thật ra nó lại là một sơn động, trên đỉnh động thạch nhũ các loại, hơn nữa có thêm những ngọn đèn rực rỡ tô điểm, tất cả càng thêm huyền ảo lung linh.
Đi ra khỏi Suối Hồ Điệp là cầu treo, đi qua cầu treo bắc ngang thung lũng thật sự có vài phần mạo hiểm kích thích. Qua cầu lại đi theo sơn đạo xuống phía dưới là nơi tụ hội của dân tộc Động.
Nghe nói ở đây tầm bốn giờ rưỡi chiều sẽ có một màn biểu diễn, Hàn Tùng Lạc và Trần Vũ Trạch chọn một vị trí ở khoảng giữa ngồi xuống, Hàn Tùng Lạc đưa máy chụp ảnh cho Trần Vũ Trạch xem, trong đó hầu hết là ảnh của Trần Vũ Trạch.
Trần Vũ Trạch nhìn bức ảnh lộ ra hai cái răng nanh nhỏ của mình, cảm thấy rất ngốc, không biết Hàn Tùng Lạc có ghét bỏ hay không.
Hàn Tùng Lạc chuyển đến bức ảnh chụp Trần Vũ Trạch lúc trên cầu treo, nói: “Tấm này rất dễ thương.”
Trần Vũ Trạch nhìn ảnh chụp bản thân, thực ngốc, còn có xúc động muốn khóc.
Rời khỏi Suối Hồ Điệp là đến thời gian dành cho bữa tối. Công ty đã bao trọn phí ăn ở, bọn họ chỉ cần nghe theo hướng dẫn viên là được.
Ăn cơm tối xong, hướng dẫn viên giới thiệu phụ cận có một con phố Tây, buổi tối cực kì náo nhiệt.
Phố Tây: Phố của người Tây
Hàn Tùng Lạc và Trần Vũ Trạch hai người xuất phát đi phố Tây dạo, không mua được món đồ nào nhưng mỗi món ăn vặt trên đường đều đã được thử qua lần lượt.
Trên đường về khách sạn, Hàn Tùng Lạc kéo Trần Vũ Trạch vào một cửa hàng trà lạnh, lúc nãy hai người ăn mấy món nóng, nên uống chút trà lạnh hạ hỏa.
Lúc trở lại khách sạn đã gần mười hai giờ đêm. Sau khi tắm rửa sấy tóc xong, Trần Vũ Trạch nhìn thời gian, đã mười hai rưỡi. Mở QQ và wechat ra xem, trả lời mấy cái tin nhắn, sau đó lướt weibo.
Hàn Tùng Lạc đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ mặc độc cái quần tứ giác, Trần Vũ Trạch nhìn thấy trợn mắt há miệng, cảm thấy mặt nóng bừng, gần như lập tức cúi đầu nhìn màn hình di động.
Hàn Tùng Lạc bình tĩnh lấy một chiếc áo từ trong ba lô ra mặc vào, sau đó ngồi lên đầu giường, nghiêng đầu, “Tiểu Trần.”
Trần Vũ Trạch nương theo giọng nói nhìn qua, thấy y mặc áo mới không hồi hộp như trước nữa, “Ừm?”
“Thấy ở đây vui không?”
“Khá tốt, nhưng dân bản xứ chặt chém hơi ghê quá.”
Hàn Tùng Lạc khẽ cười cười, “Hầu hết mọi nơi đều như vậy, quen là được rồi.”
Chính phủ cổ vũ dân bản xứ phát triển ngành du lịch, đại đa số người sẽ bỏ qua công việc mưu sinh trước kia tập trung vào việc kiếm tiền từ khách du lịch. Con người có lòng tham không đáy, tất nhiên sẽ nghĩ làm sao để kiếm nhiều hơn.
“Nơi này, trước cậu đã từng tới chưa?” Hàn Tùng Lạc hỏi.
“Không có.” Trần Vũ Trạch nhân tiện hỏi lại: “Còn anh?”
Hàn Tùng Lạc ngồi dựa lên đầu giường, “Lúc học đại học đã tới. Trước kia từng nghĩ sẽ đi mỗi nơi một lần, cũng đã từng đến đây. Lâu lắm rồi, chắc cũng đã được tám chín năm.”
Nhắc đến tám chín năm trước khi đi du lịch, Hàn Tùng Lạc nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, “Năm đó vẫn chỉ là một học sinh, không có nhiều tiền, mang theo một cái máy chụp ảnh đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh. Sau đó làm thành album ảnh, nhưng khi tốt nghiệp thì không thấy nữa.”
Trần Vũ Trạch nghiêm túc nghe, cảm thấy việc nghe thần tượng dùng thanh âm trầm ổn kể chuyện xưa của mình là một loại hưởng thụ.
“Còn cậu, lúc đại học có đi đâu không??”
Trần Vũ Trạch lắc lắc đầu, “Tôi khá trạch, lần duy nhất đi du lịch xa nhà là sau khi tốt nghiệp đi Hải Nam một lần.”
“Hải Nam tôi cũng đi rồi. Lúc đó trời nổi bão, nhưng vẫn vui vẻ như bình thường. Cũng chỉ vì năm đó còn trẻ nên lạc quan vô cùng.”
“Như vậy rất tốt.”
“Quả thật rất tốt, chỉ là sau khi đi làm ít có thời gian ra ngoài du lịch.”
“Về sau có thể tìm cơ hội đi.”
“Cậu có nơi nào muốn đến không?” Hàn Tùng Lạc hỏi.
Trần Vũ Trạch nghĩ nghĩ, “Cửu Trại Câu đi, xem hình ảnh nơi đó rất đẹp.”
“Quả thật rất đẹp, tôi cũng từng muốn đi nhưng không thành.” Khóe môi Hàn Tùng Lạc hiện lên nét cười, “Hoặc là, lần sau, cậu có thể đi cùng với tôi.”
Lỗ tai Trần Vũ Trạch hơi đỏ lên, đây xem như là một lời mời đúng không? Hay chỉ là tùy tiện nói?
“Không muốn?” Có lẽ là do Trần Vũ Trạch mãi không trả lời, Hàn Tùng Lạc hỏi lại.
Trần Vũ Trạch vội vàng lắc đầu, “Không phải, rất nguyện ý.” Quay đầu nghĩ lại câu ‘rất nguyện ý’ này không phải là đang bại lộ thân phận fan cuồng của mình sao.
Hàn Tùng Lạc nói: “Cửu Trại Câu đi vào mùa thu sẽ tốt hơn. Nếu như cậu đồng ý chúng ta có thể hẹn thời gian trước.”
Trần Vũ Trạch ngớ người, thì ra không phải y đang nói đùa.
Đêm đầu tiên của chuyến du lịch trôi qua bằng việc hai người thảo luận về chuyến du lịch lần sau.
Sáng sớm hôm sau, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người đi ăn bún Quế Lâm, bỏ thêm thịt xông khói, đậu phộng, măng chua và củ cải chua rất ngon miệng. Trần Vũ Trạch vì không ăn được cay nên chỉ ăn một chút.
Đi Ly Giang chơi thuyền hết bốn mươi phút đường xe, Trần Vũ Trạch leo lên xe trước, không lâu sau hướng dẫn viên bắt đầu kiểm kê nhân số. Trần Vũ Trạch lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc nãy lên xe Hàn Tùng Lạc nói muốn đi mua nước, nhưng đã năm phút rồi mà vẫn chưa quay lại.
Còn một chút là đến thời gian xuất phát, sau lưng truyền đến một giọng nói, “Ở đây.”
Hướng dẫn viên du lịch nhìn qua, cười với y, “Tốt rồi, người đã đủ.”
Xe lăn bánh, Hàn Tùng Lạc cầm mũ và nước đến, Trần Vũ Trạch đứng dậy để y ngồi vào trong. Sau khi ngồi xuống, Hàn Tùng Lạc cầm mũ rơm bên thủ công đội lên đầu Trần Vũ Trạch, “Lát nữa sẽ phải phơi nắng, trước chuẩn bị một chút.” Đưa tiếp cho cậu một chai nước khoáng và hai cái bánh bao thịt nóng hổi.
Trần Vũ Trạch cảm động nói không nên lời, mím môi, mãi thật lâu mới nói: “Cảm ơn.” Sau đó lấy ví tiền ra, “Mũ bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.”
Hàn Tùng Lạc đè tay đang móc túi tiền của cậu, “Không cần, mũ này coi như tôi mua cho cậu.”
“Sao được chứ?”
“Hửm? Sao lại không được?”
Trần Vũ Trạch không phản đối nữa, Hàn Tùng Lạc chỉ vào hốc mắt của cậu, khẽ cười, “Mắt thâm rồi.”
Hôm qua hai người nói chuyện không biết đến tận mấy giờ, sáng nay bảy giờ đã phải dậy, có quầng thâm cũng là bình thường. Nhưng bị Hàn Tùng Lạc nói như vậy, Trần Vũ Trạch lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Mau ăn bánh bao đi, đến Ly Giang phải mất bốn mươi phút, cậu có thể ngủ tiếp.”
“Ừm.” Trần Vũ Trạch cầm bánh bao gặm, ưm, không ngờ bánh bao ăn rất ngon nha.
Ly Giang là huyết mạch của Quế Lâm, là sông mẹ của dân bản xứ Quế Lâm, cũng là tác phẩm nghệ thuật trong mắt nhiếp ảnh gia. Tháng tư, hai bên bờ Ly Giang xanh um cây cỏ, phản chiếu bóng xuống dòng sông, nước cũng nhuộm màu xanh biếc.
Hai mươi bảy người tách ra hai bè trúc, Hàn Tùng Lạc đứng ở đầu bè trúc đưa tay ra nắm lấy tay Trần Vũ Trạch kéo cậu lên bè.
Lên bè trúc, Hàn Tùng lạc tìm chỗ ngồi xuống, giơ bắt đầu chụp ảnh. Nhiều người đi đến chỗ trống trên bè trúc tạo dáng chụp ảnh lưu niệm.
“Tiểu Trần, cậu qua đây, tôi chụp cho cậu một tấm.”
Trần Vũ Trạch nghe lời đi đến chỗ trống trên bè trúc, đứng đó không biết phải tạo dáng như thế nào. Đồng nghiệp ngồi ở hàng trước đứng lên, móng vuốt đáp lên bả vai của Trần Vũ Trạch, đi theo chụp ảnh.
Sau đó Hàn Tùng Lạc đứng dậy, đưa SLR cho đồng nghiệp ngồi phía trước, đến chụp ảnh chung với Trần Vũ Trạch. Tầm mắt Trần vũ Trạch lơ đãng hướng lên trên, nhìn gương mặt hơi mang nét cười của Hàn Tùng Lạc, tim đập rộn ràng.
Kết thúc chuyến chơi thuyền ở Ly Giang, buổi chiều ở xung quanh nông gia vui vẻ ăn một bữa, sau đó đi thăm núi Kim Thủy và cây đa cổ thụ. Một ngày du lịch kết thúc, buổi tối Hàn Tùng Lạc kéo Trần Vũ Trạch đi dạo ở khu phố cạnh bên, mua chút đặc sản. Trần Vũ Trạch mua rất nhiều đồ, chủ yếu là cho cha mẹ. Hôm nay có gọi điện thoại với mẹ, bà đã nhắc qua.
Hai người cầm theo hai túi đặc sản quay trở lại khách sạn, những người khác đi quán bar trong phố Tây, chưa đến mười hai giờ đêm chắc sẽ chưa trở về. Hàn Tùng Lạc nói tối qua Trần Vũ Trạch ngủ không đủ giấc nên mới về sớm.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường xem TV coi mấy chương trình giải trí. Được một hồi, Trần Vũ Trạch ngủ thiếp đi, Hàn Tùng Lạc ấn nút điều khiển tắt TV, cẩn thận đỡ Trần Vũ Trạch đang tựa trên đầu giường nằm xuống. Trần Vũ Trạch mông lung mở mắt, Hàn Tùng Lạc khẽ cười với cậu, cậu lại tiếp tục nhắm mắt ngủ ngon.
Đắp chăn cẩn thận cho Trần Vũ Trạch, đồng thời tắt đèn đầu giường, Hàn Tùng Lạc vẫn chưa buồn ngủ ngồi trên đầu giường xem ảnh chụp được hôm nay, người xuất hiện trên ảnh nhiều nhất là Trần Vũ Trạch.
Sáng sớm hôm sau, leo lên núi Nguyệt Lượng, lại giải quyết cơm trưa cạnh nhà nông dân, chuyến du lịch lần này đã sắp đặt dấu chấm kết thúc.
Lúc Trần Vũ Trạch leo được một phần ba quãng đường quần áo đã ướt một mảng lớn, đối với người mấy năm hiếm khi thấy leo núi một lần mà nói, đây là một loại thách thức.
Hàn Tùng Lạc nhìn cậu đầu đầy mồ hôi, vươn tay, “Tiểu Trần, đưa ba lô cậu cho tôi.”
Trần Vũ Trạch vẫn chưa hiểu được dụng ý của Hàn Tùng Lạc, mơ hồ đưa ba lô cho y.
Hàn Tùng Lạc cầm lấy ba lô của cậu, “Đi, cậu đi trước. Từ từ rồi sẽ đến, mệt thì chứ nghỉ.”
Trần Vũ Trạch giờ mới hiểu được y đang giúp mình cầm hành lý, lập tức từ chối: “Giám đốc, ba lô cứ để tôi cầm. Tôi có thể đi được.”
“Tôi cầm giúp cậu một lúc, chờ đến khi đi được hai phần ba đường sẽ đưa lại cho.”
Nhưng cầm một lần cầm luôn lên đỉnh núi.
Tác giả có chuyện muốn nói: không có bình luận, không khai sâm ╭(╯^╰)╮