Chương 58: Cô nhi viện tâm ái
Chiếc xe Mercedes vẫn phóng như bay trên đường phố đông đúc, những giọt mưa đang khẽ " tít tắt" rơi, hôm nay lại là một ngày giông bão lớn, gió thổi mạnh mẽ từng cơn từng cơn xuyên qua những tòa nhà cao tầng, ngọn đèn đường, biển báo giao thông..., từng chiếc lá bị gió thổi cuốn bay xào xạc trên đường phố ồn ào náo động, bóng dáng vội vã của dòng người đang tấp nập chạy dưới cơn mưa tầm tã từ từ lớn dần....
Hàn Thiên Dạ dùng đôi mắt hững hờ mà quét qua khung cửa kính, nhìn hết một lượt dường như cũng không có cảm xúc gì gương mặt vô cảm lúc nào cũng im lặng đầy vẻ bí ẩn.
Tiếng nói ấm áp ôn nhu khẽ lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
- "Dạ à cậu không sao chứ, sao lại để bị thỏ trắng nhỏ hận đến mức này?"
Hàn Thiên Dạ vẫn không mảy may để ý mà trả lời một cách hời hợt.
- "Cậu nghĩ tôi là ai chứ STI, cậu đã quên những tháng ngày khi còn ở biệt phủ sao?"
- "Tôi không quên chỉ là không muốn nhớ tới."
- " Trốn chạy khỏi quá khứ sao, hèn nhát thật đấy?"
STI như bị nói trúng tim mà sững người một lúc lâu...
- "Dạ, cậu thật sự định để Thẩm Bích Lan chết đi sao, lúc đầu cứu thỏ trắng đó không phải vì..."
- "Nghĩ nhiều rồi, sẽ cứu cô ta chỉ là dùng thuốc vẫn tốt hơn. Tôi cũng không thích gieo nỗi bất hạnh từ người này sang người khác..."
STI nghe như sét đánh ngang tai, tên tàn bạo này đang nói đến đạo lí làm người ư, hắn ta biết làm việc thiện từ lúc nào vậy chứ?
- "Không giống cậu chút nào, haha...ha."
- "Ừm"
Vẻ mặt hắn bỗng trĩu xuống có vẻ mệt nhọc, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Hàn Thiên Dạ vẫn giữ dáng vẻ đó tiếp tục im lặng suốt chặn đường dài...
Chiếc áo trắng nhuốm máu đã được thay bằng cả bộ vest đen đắc tiền thường thấy, vết thương cũng được băng bó kĩ lưỡng.
Nếu là trước đây bị tấn công bất ngờ, đơn giản kiểu này hắn đều biết được mà tránh né. Đây lại là đòn không tính sát thương cao, nhưng hắn lại không kịp trở tay. Đúng là mỗi khi ở bên cô ấy mọi phòng bị đầy đanh thép đều được gỡ bỏ, cả hắn cũng không ngờ rằng cô gái nhỏ bé như Noãn Noãn lại có lúc cứng rắn đến vậy mà lúc đó hắn lại đang quan tâm vết thương trên đôi chân trần của cô.
"Phụ nữ đúng là tàn nhẫn thật."
Nếu là người khác chắc đã chết dưới tay hắn hàng vạn lần nhưng đối với cô hắn lại không nỡ, hắn sợ sẽ làm cô bị thương như tối đó mà rời xa hắn mãi mãi.Cô như đóa hoa hồng nhỏ bé mỏng manh mà tên thô kệch như hắn chỉ cần dùng lực một chút sẽ bóp vỡ nát tan tành...Nhưng điều khiến hắn bận tâm lúc này là làm sao để cô chết tâm mà không còn ý định rời đi nào nữa...
*
Chiếc xe dựng lại trước cổng một nơi có dòng chữ "Cô nhi viện Tâm Ái" mục nát hoang toàn, xung quanh tối đen như mực, không có nhà cửa không một bóng người.
Nơi đây cũng gần chân núi là nơi hẻo lánh ít người sinh sống, tiếng ve kêu râm ran như sáo thổi, những con cú đêm rên rỉ than vãn trong đêm đen còn cả những cạm bẫy nguy hiểm trong khu rừng phía sau và ngọn núi cao không thấy đỉnh trên kia... từng cơn gió lạnh buốt người thổi qua, tiếng lá cây khi bị giẫm lên giòn giã âm vang, ma mị và đen tối đến đang sợ...
Hàn Thiên Dạ đứng dưới bóng một cây to rậm rạp trước cổng cô nhi viện mà không khỏi trầm tư nhớ về quá khứ, những trận đòn roi, từng lời nhục mạ khinh thường như hiện về, kí ức như chỉ mới hôm qua hôm kia thôi dưới gốc cây to lớn sần sùi hiện lên hình ảnh cậu bé nhỏ ốm yếu với tấm lưng trần chi chít vết thương từ nhỏ đến lớn, từ nông đến sâu, máu và da hòa lẫn vào nhau vừa đau rát tê buốt đến tận óc lại bị muỗi đốt, kiến cắn, chịu cảnh một mình bị trói giữa đêm mùa đông hiu quạnh, vừa đau đớn, vừa lạnh lẽo, vừa đói khát...
Những nỗi sợ về màn đêm tối và hình ảnh bóng ma liên tục ập đến đan xen cùng nỗi đau từ cơ thể bầm giập tím tái đang thở từng hơi thở thều thào yếu ớt đã trở thành nỗi ám ảnh. Cơn sốt lại ập đến khiến cả người nóng ran rã rời không chút sức lực, lúc đấy hắn nghĩ mình đã phải chết, chết đi có khi còn tốt hơn.
Nhưng Hàn Thiên Dạ lại không cam tâm sống kiếp người như vậy, thề sẽ quyết tâm tự tay phá hủy nơi đây và bắt những kẻ hành hạ mình phải trả đủ. Cuối cùng trời cũng không bỏ rơi hắn nhưng nhớ đến cảnh lúc đó đối với đứa trẻ nhỏ như vậy đúng là cực hình...
Nghĩ đến đây những vết sẹo sau lưng bỗng nhức nhối đến kinh người, Hàn Thiên Dạ dường như không có cảm giác gì chỉ biết cười lạnh lẽo cho qua.
Với hắn kí ức càng kinh tởm, càng đáng sợ, càng phải khắc ghi, nhớ lại thường xuyên, thật nhiều lần càng tốt, hắn thích tự mình bơi móc những vết thương cũ trong lòng đến khi bản thân không chịu được nữa và không còn cảm giác gì khi nghĩ đến hắn mới buông tha, chỉ khi trở thành kẻ đáng thương, mang nhiều nỗi đau nhất mới có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, tuyệt tình mà ra tay tàn nhẫn với bất cứ ai....
Ánh mắt STI nhìn Hàn Thiên Dạ đầy vẻ tâm sự, chỉ có những kẻ đã trải qua nỗi khổ giống nhau của cuộc sống không bằng kiếp trâu ngựa mới có thể thấu hiểu lẫn nhau. Để sinh tồn với bọn họ đúng là chẳng dễ dàng gì...
Gát lại những suy nghĩ và hồi tưởng đúng là trong lúc này bọn họ có chuyện khác quan trọng hơn rất nhiều.
- "Dạ, mau vào đi, người đó chúng tôi đã tìm được cho cậu rồi."
- "Chúng tôi thật ra cũng không có hi vọng gì nhưng thần may mắn cuối cùng cũng đến và mỉm cười với chúng ta..."
Hàn Thiên Dạ nhìn STI như tên ngốc mà không khỏi khó chịu.
- "Thần sao! Tôi trước nay chỉ tin vào chính mình. Kẻ nào tôi muốn bắt được dù có chạy đến chân trời cũng sẽ không thoát được đâu."
Hàn Thiên Dạ dùng đôi mắt hững hờ mà quét qua khung cửa kính, nhìn hết một lượt dường như cũng không có cảm xúc gì gương mặt vô cảm lúc nào cũng im lặng đầy vẻ bí ẩn.
Tiếng nói ấm áp ôn nhu khẽ lên trong bầu không khí tĩnh lặng.
- "Dạ à cậu không sao chứ, sao lại để bị thỏ trắng nhỏ hận đến mức này?"
Hàn Thiên Dạ vẫn không mảy may để ý mà trả lời một cách hời hợt.
- "Cậu nghĩ tôi là ai chứ STI, cậu đã quên những tháng ngày khi còn ở biệt phủ sao?"
- "Tôi không quên chỉ là không muốn nhớ tới."
- " Trốn chạy khỏi quá khứ sao, hèn nhát thật đấy?"
STI như bị nói trúng tim mà sững người một lúc lâu...
- "Dạ, cậu thật sự định để Thẩm Bích Lan chết đi sao, lúc đầu cứu thỏ trắng đó không phải vì..."
- "Nghĩ nhiều rồi, sẽ cứu cô ta chỉ là dùng thuốc vẫn tốt hơn. Tôi cũng không thích gieo nỗi bất hạnh từ người này sang người khác..."
STI nghe như sét đánh ngang tai, tên tàn bạo này đang nói đến đạo lí làm người ư, hắn ta biết làm việc thiện từ lúc nào vậy chứ?
- "Không giống cậu chút nào, haha...ha."
- "Ừm"
Vẻ mặt hắn bỗng trĩu xuống có vẻ mệt nhọc, dường như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Hàn Thiên Dạ vẫn giữ dáng vẻ đó tiếp tục im lặng suốt chặn đường dài...
Chiếc áo trắng nhuốm máu đã được thay bằng cả bộ vest đen đắc tiền thường thấy, vết thương cũng được băng bó kĩ lưỡng.
Nếu là trước đây bị tấn công bất ngờ, đơn giản kiểu này hắn đều biết được mà tránh né. Đây lại là đòn không tính sát thương cao, nhưng hắn lại không kịp trở tay. Đúng là mỗi khi ở bên cô ấy mọi phòng bị đầy đanh thép đều được gỡ bỏ, cả hắn cũng không ngờ rằng cô gái nhỏ bé như Noãn Noãn lại có lúc cứng rắn đến vậy mà lúc đó hắn lại đang quan tâm vết thương trên đôi chân trần của cô.
"Phụ nữ đúng là tàn nhẫn thật."
Nếu là người khác chắc đã chết dưới tay hắn hàng vạn lần nhưng đối với cô hắn lại không nỡ, hắn sợ sẽ làm cô bị thương như tối đó mà rời xa hắn mãi mãi.Cô như đóa hoa hồng nhỏ bé mỏng manh mà tên thô kệch như hắn chỉ cần dùng lực một chút sẽ bóp vỡ nát tan tành...Nhưng điều khiến hắn bận tâm lúc này là làm sao để cô chết tâm mà không còn ý định rời đi nào nữa...
*
Chiếc xe dựng lại trước cổng một nơi có dòng chữ "Cô nhi viện Tâm Ái" mục nát hoang toàn, xung quanh tối đen như mực, không có nhà cửa không một bóng người.
Nơi đây cũng gần chân núi là nơi hẻo lánh ít người sinh sống, tiếng ve kêu râm ran như sáo thổi, những con cú đêm rên rỉ than vãn trong đêm đen còn cả những cạm bẫy nguy hiểm trong khu rừng phía sau và ngọn núi cao không thấy đỉnh trên kia... từng cơn gió lạnh buốt người thổi qua, tiếng lá cây khi bị giẫm lên giòn giã âm vang, ma mị và đen tối đến đang sợ...
Hàn Thiên Dạ đứng dưới bóng một cây to rậm rạp trước cổng cô nhi viện mà không khỏi trầm tư nhớ về quá khứ, những trận đòn roi, từng lời nhục mạ khinh thường như hiện về, kí ức như chỉ mới hôm qua hôm kia thôi dưới gốc cây to lớn sần sùi hiện lên hình ảnh cậu bé nhỏ ốm yếu với tấm lưng trần chi chít vết thương từ nhỏ đến lớn, từ nông đến sâu, máu và da hòa lẫn vào nhau vừa đau rát tê buốt đến tận óc lại bị muỗi đốt, kiến cắn, chịu cảnh một mình bị trói giữa đêm mùa đông hiu quạnh, vừa đau đớn, vừa lạnh lẽo, vừa đói khát...
Những nỗi sợ về màn đêm tối và hình ảnh bóng ma liên tục ập đến đan xen cùng nỗi đau từ cơ thể bầm giập tím tái đang thở từng hơi thở thều thào yếu ớt đã trở thành nỗi ám ảnh. Cơn sốt lại ập đến khiến cả người nóng ran rã rời không chút sức lực, lúc đấy hắn nghĩ mình đã phải chết, chết đi có khi còn tốt hơn.
Nhưng Hàn Thiên Dạ lại không cam tâm sống kiếp người như vậy, thề sẽ quyết tâm tự tay phá hủy nơi đây và bắt những kẻ hành hạ mình phải trả đủ. Cuối cùng trời cũng không bỏ rơi hắn nhưng nhớ đến cảnh lúc đó đối với đứa trẻ nhỏ như vậy đúng là cực hình...
Nghĩ đến đây những vết sẹo sau lưng bỗng nhức nhối đến kinh người, Hàn Thiên Dạ dường như không có cảm giác gì chỉ biết cười lạnh lẽo cho qua.
Với hắn kí ức càng kinh tởm, càng đáng sợ, càng phải khắc ghi, nhớ lại thường xuyên, thật nhiều lần càng tốt, hắn thích tự mình bơi móc những vết thương cũ trong lòng đến khi bản thân không chịu được nữa và không còn cảm giác gì khi nghĩ đến hắn mới buông tha, chỉ khi trở thành kẻ đáng thương, mang nhiều nỗi đau nhất mới có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn nữa, tuyệt tình mà ra tay tàn nhẫn với bất cứ ai....
Ánh mắt STI nhìn Hàn Thiên Dạ đầy vẻ tâm sự, chỉ có những kẻ đã trải qua nỗi khổ giống nhau của cuộc sống không bằng kiếp trâu ngựa mới có thể thấu hiểu lẫn nhau. Để sinh tồn với bọn họ đúng là chẳng dễ dàng gì...
Gát lại những suy nghĩ và hồi tưởng đúng là trong lúc này bọn họ có chuyện khác quan trọng hơn rất nhiều.
- "Dạ, mau vào đi, người đó chúng tôi đã tìm được cho cậu rồi."
- "Chúng tôi thật ra cũng không có hi vọng gì nhưng thần may mắn cuối cùng cũng đến và mỉm cười với chúng ta..."
Hàn Thiên Dạ nhìn STI như tên ngốc mà không khỏi khó chịu.
- "Thần sao! Tôi trước nay chỉ tin vào chính mình. Kẻ nào tôi muốn bắt được dù có chạy đến chân trời cũng sẽ không thoát được đâu."