Chương 14
“Thật thì không giả được, mà giả thì chẳng thật nổi.”
Giang Ngôn kéo người đang tựa trong lòng mình ra, giây tiếp theo liền cúi đầu hôn cô. Lâm Hạnh Tử định mở miệng nói chuyện, nhưng bị đôi môi của anh khống chế, cô cũng chỉ có thể ú ớ câu gì đó mà thôi.
Làn nước trong bồn bị quẫy òm ọp, tràn cả ra sàn. Trong không gian riêng tư, chỉ một tiếng động nhỏ cũng trở nên mờ ám, châm ngòi cho dục vọng rục rịch trỗi dậy.
Nửa khuôn mặt Lâm Hạnh Tử được Giang Ngôn nâng trong lòng bàn tay, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đôi môi ngậm lấy bờ môi cô khẽ khàng gặm nhấm. Cô thở hổn hển đẩy anh ra, anh liền lùi lại một chút, đôi mắt sáng rực khóa chặt lấy cô, hai người cứ thế nhìn nhau như đang thách đấu, cuối cùng cô vẫn chẳng nói được gì.
Anh lại hôn tiếp, đầu lưỡi liếm đi vệt nước bọt ở khóe môi cô, say đắm vẽ theo hình dạng đôi môi cô, mơn trớn đủ rồi mới tách hàm răng cô ra. Lâm Hạnh Tử ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, chỉ quấn quýt chốc lát đã đủ khiến mồi lửa như lan ra cả đồng cỏ hoang.
Lâm Hạnh Tử ngoảnh mặt sang tựa đầu vào ngực anh thở dốc, bàn tay du ngoạn trên người anh, rồi lại hôn từ ngực lên đến yết hầu, nơi quyến rũ nhất của anh. Thỉnh thoảng nhìn yết hầu anh trượt lên xuống lúc anh nói chuyện, uống nước, hay khi ngẩng đầu, cúi đầu, trong trí óc cô không còn gì khác ngoài một đống phế liệu đen tối.
Hơi thở của Giang Ngôn trở nên nặng nề, bàn tay đặt ngang hông cô hạ xuống, ghì cô ngồi dính lấy người anh, hai chân thon dài hoàn toàn mở rộng. Mượn làn nước ướt át, anh đưa đỉnh đầu vào, len giữa lối đi mềm mại, nóng bỏng.
Bất chợt, trước ngực có một lực cản chẳng đáng kể, “Giang Ngôn…”
Anh biết hôm nay mình hơi hấp tấp, chưa làm đủ khúc dạo đầu nên khiến cô không thoải mái. Dù từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn tiến vào thật sâu bên trong cô, nhưng anh vẫn không nỡ làm cô đau, đành phải kiềm chế mà lui ra ngoài.
“Giang…”, Lâm Hạnh Tử mấp máy môi, đang nói dở thì bị anh bịt kín miệng.
Giang Ngôn đoạt lại quyền chủ động, nắm lấy bầu ngực tròn đầy của cô, ngón tay lặp đi lặp lại động tác vân vê nhũ hoa. Thứ đang hưng phấn bừng bừng mài qua bắp đùi cô, chỗ mẫn cảm mới bị tập kích lại không được thỏa mãn, Lâm Hạnh Tử bất lực ngả vào người anh ậm ừ rên rỉ.
“Mua rồi, mua trên đường về.”, Giang Ngôn thò tay nhặt cái quần rơi dưới đất, sau đó lôi hộp bao cao su trong túi quần ra.
Mùi dâu tây.
Người nằm trong lòng anh không thể rũ rượi hơn được nữa, tiếng rên khe khẽ khiến tim anh như nhũn ra, anh mở hộp, lấy một cái rồi dùng răng cắn xé một góc, lại cúi đầu hôn cô tiếp. Cô né tránh, anh cũng chẳng giận, bèn tự nhiên hôn từ cổ cô xuống xương quai xanh, cuối cùng đến quầng ngực hồng nhạt.
“Giang Ngôn, em đang bị.”, cô đột ngột lên tiếng.
“…”, Giang Ngôn cứng đờ người, trong phút chốc, vẻ mặt khó có thể diễn tả được.
“Cố ý hả?”
“Em muốn nói rồi đấy, nhưng tại anh cứ hôn mãi thôi, em nói thế nào được?”, Lâm Hạnh Tử trừng mắt nhìn, cố tình khép chặt hai chân ép lấy thứ cứng rắn căng tràn dục vọng của anh, “Rốt cuộc là muốn gặp em hay là muốn lên giường với em, còn điêu nữa không?”
Nước trong bồn tắm bị tràn ra hơn một nửa, phần còn lại cũng đã lạnh. Giang Ngôn giữ nguyên tư thế, rút khăn tắm bọc lấy cô, “Đang bị mà còn uống nước đá, còn ăn bánh ngọt hoa quả lạnh?”
Lâm Hạnh Tử “hừ” một cái, ngày cuối cùng, thật ra đã gần sạch rồi, thế nên cô mới tắm bồn.
Được bế về phòng ngủ đặt xuống giường, cô đột nhiên ngẩng đầu, thứ thẳng đứng dưới thân anh suýt chút nữa chạm vào khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn trực tiếp như vậy, kích cỡ thật khiến người ta sợ hãi, màu sắc nhàn nhạt, mùi cũng không khó ngửi.
“Nước là anh rót, bánh ngọt là anh mua, cũng là anh bảo em ăn.”
Giang Ngôn cúi đầu nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, miệng lưỡi lại khô đắng, giọng nói càng khản đặc hơn, “Anh cho em ăn cái gì, em cũng ăn phải không?”
Người bình thường nghiêm túc bỗng giở trò đen tối, cậu nhỏ thẳng đứng tiến lại ngày càng gần, nhớ đến những lần nó chinh phạt trong cơ thể mình, Lâm Hạnh Tử đỏ tía mặt, “Không biết xấu hổ.”
…
Giang Ngôn kéo người đang tựa trong lòng mình ra, giây tiếp theo liền cúi đầu hôn cô. Lâm Hạnh Tử định mở miệng nói chuyện, nhưng bị đôi môi của anh khống chế, cô cũng chỉ có thể ú ớ câu gì đó mà thôi.
Làn nước trong bồn bị quẫy òm ọp, tràn cả ra sàn. Trong không gian riêng tư, chỉ một tiếng động nhỏ cũng trở nên mờ ám, châm ngòi cho dục vọng rục rịch trỗi dậy.
Nửa khuôn mặt Lâm Hạnh Tử được Giang Ngôn nâng trong lòng bàn tay, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đôi môi ngậm lấy bờ môi cô khẽ khàng gặm nhấm. Cô thở hổn hển đẩy anh ra, anh liền lùi lại một chút, đôi mắt sáng rực khóa chặt lấy cô, hai người cứ thế nhìn nhau như đang thách đấu, cuối cùng cô vẫn chẳng nói được gì.
Anh lại hôn tiếp, đầu lưỡi liếm đi vệt nước bọt ở khóe môi cô, say đắm vẽ theo hình dạng đôi môi cô, mơn trớn đủ rồi mới tách hàm răng cô ra. Lâm Hạnh Tử ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh, chỉ quấn quýt chốc lát đã đủ khiến mồi lửa như lan ra cả đồng cỏ hoang.
Lâm Hạnh Tử ngoảnh mặt sang tựa đầu vào ngực anh thở dốc, bàn tay du ngoạn trên người anh, rồi lại hôn từ ngực lên đến yết hầu, nơi quyến rũ nhất của anh. Thỉnh thoảng nhìn yết hầu anh trượt lên xuống lúc anh nói chuyện, uống nước, hay khi ngẩng đầu, cúi đầu, trong trí óc cô không còn gì khác ngoài một đống phế liệu đen tối.
Hơi thở của Giang Ngôn trở nên nặng nề, bàn tay đặt ngang hông cô hạ xuống, ghì cô ngồi dính lấy người anh, hai chân thon dài hoàn toàn mở rộng. Mượn làn nước ướt át, anh đưa đỉnh đầu vào, len giữa lối đi mềm mại, nóng bỏng.
Bất chợt, trước ngực có một lực cản chẳng đáng kể, “Giang Ngôn…”
Anh biết hôm nay mình hơi hấp tấp, chưa làm đủ khúc dạo đầu nên khiến cô không thoải mái. Dù từng tế bào trong cơ thể đều kêu gào muốn tiến vào thật sâu bên trong cô, nhưng anh vẫn không nỡ làm cô đau, đành phải kiềm chế mà lui ra ngoài.
“Giang…”, Lâm Hạnh Tử mấp máy môi, đang nói dở thì bị anh bịt kín miệng.
Giang Ngôn đoạt lại quyền chủ động, nắm lấy bầu ngực tròn đầy của cô, ngón tay lặp đi lặp lại động tác vân vê nhũ hoa. Thứ đang hưng phấn bừng bừng mài qua bắp đùi cô, chỗ mẫn cảm mới bị tập kích lại không được thỏa mãn, Lâm Hạnh Tử bất lực ngả vào người anh ậm ừ rên rỉ.
“Mua rồi, mua trên đường về.”, Giang Ngôn thò tay nhặt cái quần rơi dưới đất, sau đó lôi hộp bao cao su trong túi quần ra.
Mùi dâu tây.
Người nằm trong lòng anh không thể rũ rượi hơn được nữa, tiếng rên khe khẽ khiến tim anh như nhũn ra, anh mở hộp, lấy một cái rồi dùng răng cắn xé một góc, lại cúi đầu hôn cô tiếp. Cô né tránh, anh cũng chẳng giận, bèn tự nhiên hôn từ cổ cô xuống xương quai xanh, cuối cùng đến quầng ngực hồng nhạt.
“Giang Ngôn, em đang bị.”, cô đột ngột lên tiếng.
“…”, Giang Ngôn cứng đờ người, trong phút chốc, vẻ mặt khó có thể diễn tả được.
“Cố ý hả?”
“Em muốn nói rồi đấy, nhưng tại anh cứ hôn mãi thôi, em nói thế nào được?”, Lâm Hạnh Tử trừng mắt nhìn, cố tình khép chặt hai chân ép lấy thứ cứng rắn căng tràn dục vọng của anh, “Rốt cuộc là muốn gặp em hay là muốn lên giường với em, còn điêu nữa không?”
Nước trong bồn tắm bị tràn ra hơn một nửa, phần còn lại cũng đã lạnh. Giang Ngôn giữ nguyên tư thế, rút khăn tắm bọc lấy cô, “Đang bị mà còn uống nước đá, còn ăn bánh ngọt hoa quả lạnh?”
Lâm Hạnh Tử “hừ” một cái, ngày cuối cùng, thật ra đã gần sạch rồi, thế nên cô mới tắm bồn.
Được bế về phòng ngủ đặt xuống giường, cô đột nhiên ngẩng đầu, thứ thẳng đứng dưới thân anh suýt chút nữa chạm vào khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn trực tiếp như vậy, kích cỡ thật khiến người ta sợ hãi, màu sắc nhàn nhạt, mùi cũng không khó ngửi.
“Nước là anh rót, bánh ngọt là anh mua, cũng là anh bảo em ăn.”
Giang Ngôn cúi đầu nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, miệng lưỡi lại khô đắng, giọng nói càng khản đặc hơn, “Anh cho em ăn cái gì, em cũng ăn phải không?”
Người bình thường nghiêm túc bỗng giở trò đen tối, cậu nhỏ thẳng đứng tiến lại ngày càng gần, nhớ đến những lần nó chinh phạt trong cơ thể mình, Lâm Hạnh Tử đỏ tía mặt, “Không biết xấu hổ.”
…