Chương 12: Không cần nóng vội
Edit: rosie
"Nơi này thế nào?" Hạ Vũ Châu đưa cô đến phòng sách của mình: "Rất thích hợp để cậu học bài."
"Không thích hợp." Trâu Mông nhìn anh.
"Sao lại không?"
"Đây là nhà cậu."
"Ừ, vậy thì sao? Nhà tôi ngoại trừ tôi và thím Lưu thì không có ai khác, cậu có thể yên tâm ở đây học." Trong lòng Hạ Vũ Châu còn bổ sung thêm một câu: "Thậm chí tôi còn hy vọng em sẽ dọn tới đây ở."
"Ý tốt của cậu tôi xin nhận, tôi về đây." Trâu Mông nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Hạ Vũ Châu giữ chặt tay cô: "Vốn dĩ cậu không muốn về căn nhà đó."
Trâu Mông bị chọc thủng, khẽ nhíu mày nhìn anh.
"Tôi đã thấy rất nhiều người tan học không về nhà, đó là ham chơi, nhưng cậu thì không giống vậy..." Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Nếu không muốn về căn nhà đó thì đây chính là lựa chọn tốt nhất của cậu, ngày mai trường cho nghỉ học một tuần, mỗi ngày cậu có thể tới đây, buổi sáng tài xế sẽ tới đón cậu, cậu không cần phải tới thư viện tranh chỗ, ở đây cung cấp cơm ba bữa, internet, điều hoà, đồ uống, đồ ăn vặt, trái cây, như vậy không tốt sao?"
Hạ Vũ Châu thấy cô có chút xiêu lòng thì tiếp tục nói: "Ba tôi ở nước ngoài, mẹ tôi thì bận trăm việc ở công ty, chỉ có lúc ăn Tết mới về, tuần nào cậu tới cũng được."
"Trâu Mông, tôi nói rồi, không cần luôn từ chối ý tốt của người khác."
Trâu Mông nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Nhưng ý tốt của cậu đã sắp vượt qua phạm vi tôi có thể tiếp thu rồi."
"Đó là bởi phạm vi của cậu quá hẹp."
"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Trâu Mông hỏi xong những lời này thì có chút hối hận, đây không phải một câu hỏi, nó giống như một lời chứng thực, đáp án là gì cô đã mơ hồ nhận ra, nhưng cô thật sự rất sợ Hạ Vũ Châu sẽ nói ra đáp án đó, cô sợ bản thân sẽ không chống đỡ nổi.
Đối mặt với lời tỏ tình của lớp trưởng Trần Tử Mạc, cô có thể thẳng thắn từ chối, nói "Mình không thích cậu". Nhưng đối mặt với Hạ Vũ Châu, hình như cô cần phải nói dối.
Hạ Vũ Châu cũng không dám trả lời vấn đề này, anh sợ một khi nói ra thì sẽ nhận được đáp án giống như trên tờ giấy kia.
Anh không thể quá nóng vội, vất vả lắm Trâu Mông mới đối xử khác với anh.
Cũng may Trâu Mông không kiên trì muốn anh trả lời, cô chuyển sang chủ đề khác: "Cậu tốt với tôi như vậy, chắc cũng muốn đổi lấy thứ gì đúng chứ?"
"Theo ý của cậu thì tôi thế nào cũng phải được chút đền đáp đúng không?" Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ mà cười: "Vậy thế này đi, top 1 lớp văn như cậu dạy bù cho tôi đi."
"Cái gì?" Trâu Mông hoàn toàn không nghĩ tới: "Tôi ở lớp văn, còn cậu là khoa học tự nhiên mà."
"Văn anh sử địa, toán lý hoá mà không phải thi sao?" Anh cười nói: "Lúc cậu làm đề thì hướng dẫn tôi một chút, tôi sai chỗ nào thì cậu sửa cho tôi, có gì cần hỏi tôi cũng sẽ hỏi cậu, như vậy có được không?"
Đề nghị này Trâu Mông có thể tiếp thu, mặc kệ Hạ Vũ Châu có thật lòng muốn học tập hay không, nhưng ít ra giúp anh học bù sẽ khiến cô không có chướng ngại tâm lý.
Hạ Vũ Châu cũng vì sự thông minh đột xuất của mình mà muốn vỗ tay.
"Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý." Hạ Vũ Châu lại kéo lấy tay cô: "Đi thôi, xuống dưới ăn cơm đã."
Mới trong thời gian ngắn mà Trâu Mông đã bị kéo tay ba lần.
Cô không hề phát hiện, bản thân chưa từng cự tuyệt một lần nào.
"Làm cái này đi." Trâu Mông chìa một đề toán ra trước mặt Hạ Vũ Châu: "Hoàn thành trong 2 tiếng, vừa lúc làm xong là 9 giờ."
"..." Hạ Vũ Châu nhìn bài thi trước mặt, không ngờ rằng cô sẽ làm thật: "Mới vừa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi làm sau."
Cằm Trâu Mông chống lên đuôi bút, quay đầu nhìn anh: "Cậu đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi."
"Nhưng mà..."
"Cậu tranh thủ làm đi." Cô nhìn thời gian: "Đã lãng phí 2 phút rồi."
"Tôi..."
"Nhanh lên."
"Ờ."
Hạ Vũ Châu không nghĩ mình sẽ nghe lời như vậy, nhưng càng không ngờ rằng trong lúc làm bài anh lại ngủ gật mất.
Lúc tỉnh lại đã gần 10 rưỡi.
Bên bàn sách không còn bóng dáng của cô, bài thi đè dưới tay anh nhăn bèo nhèo, trên cánh tay còn dán một tờ giấy nhớ, anh bóc ra đọc:
"Tôi đi trước, cảm ơn cậu."
6 chữ, khoảng cách cũng đều đặn, chỉnh tề viết trên giấy nhớ, chữ cô rất đẹp, đẹp như cô vậy.
Hạ Vũ Châu xuống lầu, hỏi thím Lưu: "Trâu Mông về rồi ạ?"
"Vâng, lúc 9 rưỡi cô ấy nói muốn về một mình, nhưng một cô gái về giờ này tôi đâu yên tâm nổi, vì vậy nên tôi có gọi Tiểu Kha đưa cô ấy về."
Thím Lưu luôn suy nghĩ chu đáo, hơn nữa bà cũng hiểu Hạ Vũ Châu nghĩ gì.
"Ngày nào cũng đưa cơm, khiến tâm trạng cậu không yên chính là bạn học Trâu này đúng không?" Thím Lưu hỏi toạc ra.
"Vâng." Nháy mắt, lỗ tai Hai Vũ Châu trở thành màu hồng nhạt.
"Thế ở bên cạnh người ta mà vẫn ngủ gật được?"
"..." Hạ Vũ Châu cũng ảo não, khuyên can mãi mới đổi lấy được chút thời gian bên nhau, vậy mà anh lại ngủ quên mất.
"Nhanh chóng nhân lúc người ta còn chưa ngủ, gọi điện quan tâm một chút xem cô ấy có về nhà an toàn hay không." Thím Lưu bất đắc dĩ, thằng nhóc thông minh này còn để bà dạy cách tán gái.
"À vâng vâng..." Hạ Vũ Châu nghe vậy thì vội chạy lên lầu lấy điện thoại.
"Về đến nhà chưa?"
Hạ Vũ Châu cầm điện thoại đi qua đi lại, đã qua 10 rưỡi, gọi điện vào giờ này cũng không biết có tiện hay không.
"Về rồi."
"Có thể gọi điện sao?"
"Có thể."
Sau khi Trâu Mông trả lời tin nhắn được hai giây thì Hạ Vũ Châu gọi tới.
"Là tôi."
"Ừ."
"Ngại quá, vừa nãy ngủ quên mất."
"Ừ, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không gọi."
"Tôi bảo đảm, nhất định lần sau sẽ không ngủ." Hạ Vũ Châu thậm chí còn giơ tay lên thề, nhưng nghĩ đến cô không nhìn thấy nên lại buông xuống.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của cô: "Có phải cậu còn muốn giơ tay lên trời để thề?"
Hạ Vũ Châu nhìn tay mình vẫn còn đang giơ ra.
Hình như Trâu Mông cũng cảm thấy bản thân nói lỡ: "Còn có...chuyện gì không?"
"Ngày mai tôi bảo tài xế tới đón cậu, mấy giờ thì cậu dậy?" Hạ Vũ Châu đoán cô sẽ không ngủ nướng, lại có lòng riêng muốn nhìn thấy cô sớm một chút: "6 giờ tới đón được chứ?"
"..." Tuy rằng cô cũng rất muốn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, miễn phải tiếp xúc nhiều với bà cụ, nhưng 6 giờ cũng sớm quá rồi: "7 giờ đi."
Chậm một giờ, Hạ Vũ Châu có chút tiếc nuối: "Được rồi, cậu tới nhà tôi rồi ăn sáng."
"Ừm..."
"Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
"À...Hạ Vũ Châu..." Trâu Mông gọi tên anh rồi khựng lại vài giây: "Cảm ơn cậu."
Hạ Vũ Châu cười thành tiếng: "Cậu đã cảm ơn rồi."
Tắt điện thoại anh nhìn tờ giấy ghi chú kia, là vừa nãy anh thấy trong thùng rác, tờ giấy bị xoa nhẹ một chút, trên giấy là ba chữ "tôi đi trước" viết không lớn không nhỏ, vừa lúc chiếm đầy chiều ngang của tờ giấy.
Nhưng lại ít hơn mấy chữ "cảm ơn cậu" so với tờ giấy dán lên tay anh.
Hạ Vũ Châu bật cười thành tiếng.
Cô thật là, xoắn xuýt đến nỗi đáng yêu.
Trâu Mông chào Trâu Khiết, nói tuần này phải tới nhà bạn để giúp bạn học bổ túc.
"Tiền của cháu đủ dùng không? Nếu không đủ thì nói, cô cho thêm."
"Đủ ạ."
"Ừ, vậy cháu đi chú ý an toàn."
Trước khi đi, Trâu Khiết lại hỏi một câu: "Bạn học nam hay nữ?"
"Bạn nam." Trâu Mông cũng không giấu.
"Ừ." Trâu Khiết nói lại lần nữa: "Cháu chú ý an toàn."
Lúc Trâu Mông đi ra tới cửa tiểu khu, một chiếc Bentley đen loáng ngừng bên đường, có tài xế xuống mở cửa xe cho cô.
Cô mới cúi nửa người xuống thì phát hiện Hạ Vũ Châu cũng có trong xe, anh rõ ràng cảm nhận được cô hơi khựng lại một chút.
"Chào buổi sáng." Hạ Vũ Châu cười.
"Chào buổi sáng."
Lúc này Trâu Mông mới ý thức được hai người bọn họ gặp nhau quá thường xuyên.
Nhưng cô cũng không bài xích.
Từ sau khi lên cấp ba, bạn bè của Trâu Mông ngày càng ít, cô không chủ động đi thân thiết với người khác, bởi vì cô biết dù bạn bè thân đến đâu, sau thời gian dài cũng trở nên xa cách.
Khả năng cũng sẽ có người chủ động tới gần cô, nhưng trời sinh cô tính cách chậm nhiệt, không đợi cô vươn tay thì người ta đã tìm được người khác, cô cũng chẳng bao giờ trách ai, dù sao làm bạn không thể nói hai ba câu là biết hợp hay không hợp.
Nhưng Hạ Vũ Châu là người duy nhất kiên nhẫn chờ đợi tính tình cô dần dần được hâm nóng.
Buổi sáng Trâu Mông bố trí cho Hạ Vũ Châu học toán, cô lấy ra sách lớp 11 rồi chậm rãi giảng cho anh, quá trình giảng bài cũng là quá trình ôn tập, gặp chỗ nào mà cô không nắm chắc, hai người còn có thể cùng nhau bàn bạc.
Hạ Vũ Châu không giống cô, trong lòng Trâu Mông biết rõ bản thân thuộc kiểu cần cù bù thông minh, phải không ngừng cố gắng thì mới khiến thành tích giữ vững ở trong top 10 toàn trường.
Nhưng Hạ Vũ Châu không như vậy, anh không hề cố gắng, nhưng lại cực kì thông minh.
Vừa khiến người ta ghen ghét lại hâm mộ.
Thím Lưu nấu ăn quá ngon, Trâu Mông ăn no liền không muốn động chân, mới từ bàn ăn muốn đi lên lầu làm bài.
"Mới vừa ăn no, không được ngồi ngay." Hạ Vũ Châu kéo tay cô: "Đi dạo trong sân cho tiêu cơm,"
Trâu Mông nhìn bên ngoài quá nóng, đi dạo hình như còn không hợp hơn.
Hạ Vũ Châu nhìn ra suy nghĩ của cô: "Đừng nhìn, hôm nay mới 30 độ."
"Học sinh lớp 12, rèn luyện tất yếu thì vẫn phải làm." Anh kéo Trâu Mông đi ra ngoài.
Cứ việc không tình nguyện, nhưng Trâu Mông vẫn đi tản bộ.
Cuối tháng 8, nhiệt độ không khí hạ xuống không ít, nhưng giữa trưa ánh nắng rọi thẳng xuống, mới vừa bước ra khỏi cửa, Trâu Mông đã giơ tay lên che trán.
"Sợ nắng vậy à?" Hạ Vũ Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Vóc dáng Trâu Mông không lùn nhưng vẫn thấp hơn anh mười mấy cm, híp mắt nhìn anh: "Nắng quá."
"Cậu đợi một lát." Hạ Vũ Châu nói xong thì xoay người chạy lên lầu.
Một lát sau Trâu Mông nghe thấy tiếng bước chân, lúc xoay người lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc mũ lưỡi trai. Hạ Vũ Châu đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau cái vành mũ, Trâu Mông ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người anh.
Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở hầu kết của anh, không biết tại sao, rõ ràng đây cũng chẳng phải nơi riêng tư gì nhưng lại làm cô cảm thấy ngượng ngùng, lập tức quay mặt đi.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Vũ Châu cẩn thận chỉnh lại độ lớn nhỏ của mũ, luồn đuôi tóc cô qua lỗ nhỏ phía sau, lại sửa vành nón giúp cô rồi mới nói: "Được rồi, đi thôi."
Lại lần nữa bước vào trong đình viện, Trâu Mông không cần híp mắt nữa.
"Muốn che ô không?"
Đình viện không hoàn toàn phong kín, xuyên qua lan can bằng kính là có thể nhìn thấy người đi bên trong, hai người che ô đi trong này, bị ai nhìn thấy thì đúng là kì cục.
Trâu Mông lắc đầu, chậm rãi sánh vai bên anh.
Hạ Vũ Châu hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn tay cô, anh muốn nắm, muốn cùng cô mười ngón đan vào nhau, ngón tay anh ngo ngoe rục rịch, nhưng cuối cùng lại không dám hành động.
Sợ chính mình không nhịn được mà làm bậy, Hạ Vũ Châu duỗi người một cách khoa trương: "Mùa hè ra mồ hôi nhiều là tốt cho thân thể lắm đấy."
Nói xong anh liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười rất nhỏ:
"Cậu cười gì thế?"
"Cậu không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
"Cậu từng nghĩ về tôi rồi sao?" Hạ Vũ Châu kích động mà cất cao giọng.
"..." Sao sóng não của người này không bình thường vậy nhỉ?
"Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Ừm..." Trâu Mông nghĩ, cũng không trả lời trực tiếp: "Dù sao cũng không phải người ăn cơm đúng bữa, uống nước ấm, phơi nắng, ra nhiều mồ hôi...như vậy."
"Hahaahaa." Hạ Vũ Châu cười sang sảng: "Hẳn là đánh nhau ẩu đả, thuốc lá bia rượu đúng không?"
"Ít đánh nhau hút thuốc lại thì cũng được đó."
"Yên tâm, tôi không đáng sợ như mấy lời đồn trong trường đâu, thỉnh thoảng đánh nhau cũng chỉ sứt khoé miệng một chút. Sau này nhất định tôi sẽ không đánh nhau nữa, vốn dĩ tôi cũng không hút nhiều thuốc lắm, nhất định sẽ cai thuốc." Anh giống như đang hứa với cô vậy.
"Nóng quá." Trâu Mông không dấu vết mà đánh trống lảng.
"Như này thì sao?" Hạ Vũ Châu xoay người che trước mặt cô, tuy anh gầy nhưng lại rất cao nên chắn được phần lớn ánh nắng cho cô.
Cả người Trâu Mông suýt chút nữa va phải anh, Hạ Vũ Châu duỗi tay ôm lấy eo cô.
Động tác quá thân mật, Trâu Mông theo bản năng mà lui về sau: "Tôi...toát mồ hôi."
"Không sao, lát nữa có thể đi tắm."
Trâu Mông lắc đầu: "Không được, cậu cứ đi dạo đi, tôi lên làm bài trước."
Hạ Vũ Châu nhìn cô chạy chậm vào nhà, cảm thấy bản thân hơi nóng vội rồi.
——
Tiểu Hạ: Không phải tôi yêu đơn phương đấy chứ?
Em gái Mông:...A, đen đủi!
2620 words
23/10/2022
"Nơi này thế nào?" Hạ Vũ Châu đưa cô đến phòng sách của mình: "Rất thích hợp để cậu học bài."
"Không thích hợp." Trâu Mông nhìn anh.
"Sao lại không?"
"Đây là nhà cậu."
"Ừ, vậy thì sao? Nhà tôi ngoại trừ tôi và thím Lưu thì không có ai khác, cậu có thể yên tâm ở đây học." Trong lòng Hạ Vũ Châu còn bổ sung thêm một câu: "Thậm chí tôi còn hy vọng em sẽ dọn tới đây ở."
"Ý tốt của cậu tôi xin nhận, tôi về đây." Trâu Mông nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Hạ Vũ Châu giữ chặt tay cô: "Vốn dĩ cậu không muốn về căn nhà đó."
Trâu Mông bị chọc thủng, khẽ nhíu mày nhìn anh.
"Tôi đã thấy rất nhiều người tan học không về nhà, đó là ham chơi, nhưng cậu thì không giống vậy..." Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Nếu không muốn về căn nhà đó thì đây chính là lựa chọn tốt nhất của cậu, ngày mai trường cho nghỉ học một tuần, mỗi ngày cậu có thể tới đây, buổi sáng tài xế sẽ tới đón cậu, cậu không cần phải tới thư viện tranh chỗ, ở đây cung cấp cơm ba bữa, internet, điều hoà, đồ uống, đồ ăn vặt, trái cây, như vậy không tốt sao?"
Hạ Vũ Châu thấy cô có chút xiêu lòng thì tiếp tục nói: "Ba tôi ở nước ngoài, mẹ tôi thì bận trăm việc ở công ty, chỉ có lúc ăn Tết mới về, tuần nào cậu tới cũng được."
"Trâu Mông, tôi nói rồi, không cần luôn từ chối ý tốt của người khác."
Trâu Mông nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Nhưng ý tốt của cậu đã sắp vượt qua phạm vi tôi có thể tiếp thu rồi."
"Đó là bởi phạm vi của cậu quá hẹp."
"Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Trâu Mông hỏi xong những lời này thì có chút hối hận, đây không phải một câu hỏi, nó giống như một lời chứng thực, đáp án là gì cô đã mơ hồ nhận ra, nhưng cô thật sự rất sợ Hạ Vũ Châu sẽ nói ra đáp án đó, cô sợ bản thân sẽ không chống đỡ nổi.
Đối mặt với lời tỏ tình của lớp trưởng Trần Tử Mạc, cô có thể thẳng thắn từ chối, nói "Mình không thích cậu". Nhưng đối mặt với Hạ Vũ Châu, hình như cô cần phải nói dối.
Hạ Vũ Châu cũng không dám trả lời vấn đề này, anh sợ một khi nói ra thì sẽ nhận được đáp án giống như trên tờ giấy kia.
Anh không thể quá nóng vội, vất vả lắm Trâu Mông mới đối xử khác với anh.
Cũng may Trâu Mông không kiên trì muốn anh trả lời, cô chuyển sang chủ đề khác: "Cậu tốt với tôi như vậy, chắc cũng muốn đổi lấy thứ gì đúng chứ?"
"Theo ý của cậu thì tôi thế nào cũng phải được chút đền đáp đúng không?" Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ mà cười: "Vậy thế này đi, top 1 lớp văn như cậu dạy bù cho tôi đi."
"Cái gì?" Trâu Mông hoàn toàn không nghĩ tới: "Tôi ở lớp văn, còn cậu là khoa học tự nhiên mà."
"Văn anh sử địa, toán lý hoá mà không phải thi sao?" Anh cười nói: "Lúc cậu làm đề thì hướng dẫn tôi một chút, tôi sai chỗ nào thì cậu sửa cho tôi, có gì cần hỏi tôi cũng sẽ hỏi cậu, như vậy có được không?"
Đề nghị này Trâu Mông có thể tiếp thu, mặc kệ Hạ Vũ Châu có thật lòng muốn học tập hay không, nhưng ít ra giúp anh học bù sẽ khiến cô không có chướng ngại tâm lý.
Hạ Vũ Châu cũng vì sự thông minh đột xuất của mình mà muốn vỗ tay.
"Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý." Hạ Vũ Châu lại kéo lấy tay cô: "Đi thôi, xuống dưới ăn cơm đã."
Mới trong thời gian ngắn mà Trâu Mông đã bị kéo tay ba lần.
Cô không hề phát hiện, bản thân chưa từng cự tuyệt một lần nào.
"Làm cái này đi." Trâu Mông chìa một đề toán ra trước mặt Hạ Vũ Châu: "Hoàn thành trong 2 tiếng, vừa lúc làm xong là 9 giờ."
"..." Hạ Vũ Châu nhìn bài thi trước mặt, không ngờ rằng cô sẽ làm thật: "Mới vừa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi làm sau."
Cằm Trâu Mông chống lên đuôi bút, quay đầu nhìn anh: "Cậu đã nghỉ ngơi nửa giờ rồi."
"Nhưng mà..."
"Cậu tranh thủ làm đi." Cô nhìn thời gian: "Đã lãng phí 2 phút rồi."
"Tôi..."
"Nhanh lên."
"Ờ."
Hạ Vũ Châu không nghĩ mình sẽ nghe lời như vậy, nhưng càng không ngờ rằng trong lúc làm bài anh lại ngủ gật mất.
Lúc tỉnh lại đã gần 10 rưỡi.
Bên bàn sách không còn bóng dáng của cô, bài thi đè dưới tay anh nhăn bèo nhèo, trên cánh tay còn dán một tờ giấy nhớ, anh bóc ra đọc:
"Tôi đi trước, cảm ơn cậu."
6 chữ, khoảng cách cũng đều đặn, chỉnh tề viết trên giấy nhớ, chữ cô rất đẹp, đẹp như cô vậy.
Hạ Vũ Châu xuống lầu, hỏi thím Lưu: "Trâu Mông về rồi ạ?"
"Vâng, lúc 9 rưỡi cô ấy nói muốn về một mình, nhưng một cô gái về giờ này tôi đâu yên tâm nổi, vì vậy nên tôi có gọi Tiểu Kha đưa cô ấy về."
Thím Lưu luôn suy nghĩ chu đáo, hơn nữa bà cũng hiểu Hạ Vũ Châu nghĩ gì.
"Ngày nào cũng đưa cơm, khiến tâm trạng cậu không yên chính là bạn học Trâu này đúng không?" Thím Lưu hỏi toạc ra.
"Vâng." Nháy mắt, lỗ tai Hai Vũ Châu trở thành màu hồng nhạt.
"Thế ở bên cạnh người ta mà vẫn ngủ gật được?"
"..." Hạ Vũ Châu cũng ảo não, khuyên can mãi mới đổi lấy được chút thời gian bên nhau, vậy mà anh lại ngủ quên mất.
"Nhanh chóng nhân lúc người ta còn chưa ngủ, gọi điện quan tâm một chút xem cô ấy có về nhà an toàn hay không." Thím Lưu bất đắc dĩ, thằng nhóc thông minh này còn để bà dạy cách tán gái.
"À vâng vâng..." Hạ Vũ Châu nghe vậy thì vội chạy lên lầu lấy điện thoại.
"Về đến nhà chưa?"
Hạ Vũ Châu cầm điện thoại đi qua đi lại, đã qua 10 rưỡi, gọi điện vào giờ này cũng không biết có tiện hay không.
"Về rồi."
"Có thể gọi điện sao?"
"Có thể."
Sau khi Trâu Mông trả lời tin nhắn được hai giây thì Hạ Vũ Châu gọi tới.
"Là tôi."
"Ừ."
"Ngại quá, vừa nãy ngủ quên mất."
"Ừ, tôi thấy cậu ngủ say quá nên không gọi."
"Tôi bảo đảm, nhất định lần sau sẽ không ngủ." Hạ Vũ Châu thậm chí còn giơ tay lên thề, nhưng nghĩ đến cô không nhìn thấy nên lại buông xuống.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của cô: "Có phải cậu còn muốn giơ tay lên trời để thề?"
Hạ Vũ Châu nhìn tay mình vẫn còn đang giơ ra.
Hình như Trâu Mông cũng cảm thấy bản thân nói lỡ: "Còn có...chuyện gì không?"
"Ngày mai tôi bảo tài xế tới đón cậu, mấy giờ thì cậu dậy?" Hạ Vũ Châu đoán cô sẽ không ngủ nướng, lại có lòng riêng muốn nhìn thấy cô sớm một chút: "6 giờ tới đón được chứ?"
"..." Tuy rằng cô cũng rất muốn ra khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt, miễn phải tiếp xúc nhiều với bà cụ, nhưng 6 giờ cũng sớm quá rồi: "7 giờ đi."
Chậm một giờ, Hạ Vũ Châu có chút tiếc nuối: "Được rồi, cậu tới nhà tôi rồi ăn sáng."
"Ừm..."
"Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
"À...Hạ Vũ Châu..." Trâu Mông gọi tên anh rồi khựng lại vài giây: "Cảm ơn cậu."
Hạ Vũ Châu cười thành tiếng: "Cậu đã cảm ơn rồi."
Tắt điện thoại anh nhìn tờ giấy ghi chú kia, là vừa nãy anh thấy trong thùng rác, tờ giấy bị xoa nhẹ một chút, trên giấy là ba chữ "tôi đi trước" viết không lớn không nhỏ, vừa lúc chiếm đầy chiều ngang của tờ giấy.
Nhưng lại ít hơn mấy chữ "cảm ơn cậu" so với tờ giấy dán lên tay anh.
Hạ Vũ Châu bật cười thành tiếng.
Cô thật là, xoắn xuýt đến nỗi đáng yêu.
Trâu Mông chào Trâu Khiết, nói tuần này phải tới nhà bạn để giúp bạn học bổ túc.
"Tiền của cháu đủ dùng không? Nếu không đủ thì nói, cô cho thêm."
"Đủ ạ."
"Ừ, vậy cháu đi chú ý an toàn."
Trước khi đi, Trâu Khiết lại hỏi một câu: "Bạn học nam hay nữ?"
"Bạn nam." Trâu Mông cũng không giấu.
"Ừ." Trâu Khiết nói lại lần nữa: "Cháu chú ý an toàn."
Lúc Trâu Mông đi ra tới cửa tiểu khu, một chiếc Bentley đen loáng ngừng bên đường, có tài xế xuống mở cửa xe cho cô.
Cô mới cúi nửa người xuống thì phát hiện Hạ Vũ Châu cũng có trong xe, anh rõ ràng cảm nhận được cô hơi khựng lại một chút.
"Chào buổi sáng." Hạ Vũ Châu cười.
"Chào buổi sáng."
Lúc này Trâu Mông mới ý thức được hai người bọn họ gặp nhau quá thường xuyên.
Nhưng cô cũng không bài xích.
Từ sau khi lên cấp ba, bạn bè của Trâu Mông ngày càng ít, cô không chủ động đi thân thiết với người khác, bởi vì cô biết dù bạn bè thân đến đâu, sau thời gian dài cũng trở nên xa cách.
Khả năng cũng sẽ có người chủ động tới gần cô, nhưng trời sinh cô tính cách chậm nhiệt, không đợi cô vươn tay thì người ta đã tìm được người khác, cô cũng chẳng bao giờ trách ai, dù sao làm bạn không thể nói hai ba câu là biết hợp hay không hợp.
Nhưng Hạ Vũ Châu là người duy nhất kiên nhẫn chờ đợi tính tình cô dần dần được hâm nóng.
Buổi sáng Trâu Mông bố trí cho Hạ Vũ Châu học toán, cô lấy ra sách lớp 11 rồi chậm rãi giảng cho anh, quá trình giảng bài cũng là quá trình ôn tập, gặp chỗ nào mà cô không nắm chắc, hai người còn có thể cùng nhau bàn bạc.
Hạ Vũ Châu không giống cô, trong lòng Trâu Mông biết rõ bản thân thuộc kiểu cần cù bù thông minh, phải không ngừng cố gắng thì mới khiến thành tích giữ vững ở trong top 10 toàn trường.
Nhưng Hạ Vũ Châu không như vậy, anh không hề cố gắng, nhưng lại cực kì thông minh.
Vừa khiến người ta ghen ghét lại hâm mộ.
Thím Lưu nấu ăn quá ngon, Trâu Mông ăn no liền không muốn động chân, mới từ bàn ăn muốn đi lên lầu làm bài.
"Mới vừa ăn no, không được ngồi ngay." Hạ Vũ Châu kéo tay cô: "Đi dạo trong sân cho tiêu cơm,"
Trâu Mông nhìn bên ngoài quá nóng, đi dạo hình như còn không hợp hơn.
Hạ Vũ Châu nhìn ra suy nghĩ của cô: "Đừng nhìn, hôm nay mới 30 độ."
"Học sinh lớp 12, rèn luyện tất yếu thì vẫn phải làm." Anh kéo Trâu Mông đi ra ngoài.
Cứ việc không tình nguyện, nhưng Trâu Mông vẫn đi tản bộ.
Cuối tháng 8, nhiệt độ không khí hạ xuống không ít, nhưng giữa trưa ánh nắng rọi thẳng xuống, mới vừa bước ra khỏi cửa, Trâu Mông đã giơ tay lên che trán.
"Sợ nắng vậy à?" Hạ Vũ Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Vóc dáng Trâu Mông không lùn nhưng vẫn thấp hơn anh mười mấy cm, híp mắt nhìn anh: "Nắng quá."
"Cậu đợi một lát." Hạ Vũ Châu nói xong thì xoay người chạy lên lầu.
Một lát sau Trâu Mông nghe thấy tiếng bước chân, lúc xoay người lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc mũ lưỡi trai. Hạ Vũ Châu đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau cái vành mũ, Trâu Mông ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người anh.
Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở hầu kết của anh, không biết tại sao, rõ ràng đây cũng chẳng phải nơi riêng tư gì nhưng lại làm cô cảm thấy ngượng ngùng, lập tức quay mặt đi.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Vũ Châu cẩn thận chỉnh lại độ lớn nhỏ của mũ, luồn đuôi tóc cô qua lỗ nhỏ phía sau, lại sửa vành nón giúp cô rồi mới nói: "Được rồi, đi thôi."
Lại lần nữa bước vào trong đình viện, Trâu Mông không cần híp mắt nữa.
"Muốn che ô không?"
Đình viện không hoàn toàn phong kín, xuyên qua lan can bằng kính là có thể nhìn thấy người đi bên trong, hai người che ô đi trong này, bị ai nhìn thấy thì đúng là kì cục.
Trâu Mông lắc đầu, chậm rãi sánh vai bên anh.
Hạ Vũ Châu hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn tay cô, anh muốn nắm, muốn cùng cô mười ngón đan vào nhau, ngón tay anh ngo ngoe rục rịch, nhưng cuối cùng lại không dám hành động.
Sợ chính mình không nhịn được mà làm bậy, Hạ Vũ Châu duỗi người một cách khoa trương: "Mùa hè ra mồ hôi nhiều là tốt cho thân thể lắm đấy."
Nói xong anh liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười rất nhỏ:
"Cậu cười gì thế?"
"Cậu không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
"Cậu từng nghĩ về tôi rồi sao?" Hạ Vũ Châu kích động mà cất cao giọng.
"..." Sao sóng não của người này không bình thường vậy nhỉ?
"Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Ừm..." Trâu Mông nghĩ, cũng không trả lời trực tiếp: "Dù sao cũng không phải người ăn cơm đúng bữa, uống nước ấm, phơi nắng, ra nhiều mồ hôi...như vậy."
"Hahaahaa." Hạ Vũ Châu cười sang sảng: "Hẳn là đánh nhau ẩu đả, thuốc lá bia rượu đúng không?"
"Ít đánh nhau hút thuốc lại thì cũng được đó."
"Yên tâm, tôi không đáng sợ như mấy lời đồn trong trường đâu, thỉnh thoảng đánh nhau cũng chỉ sứt khoé miệng một chút. Sau này nhất định tôi sẽ không đánh nhau nữa, vốn dĩ tôi cũng không hút nhiều thuốc lắm, nhất định sẽ cai thuốc." Anh giống như đang hứa với cô vậy.
"Nóng quá." Trâu Mông không dấu vết mà đánh trống lảng.
"Như này thì sao?" Hạ Vũ Châu xoay người che trước mặt cô, tuy anh gầy nhưng lại rất cao nên chắn được phần lớn ánh nắng cho cô.
Cả người Trâu Mông suýt chút nữa va phải anh, Hạ Vũ Châu duỗi tay ôm lấy eo cô.
Động tác quá thân mật, Trâu Mông theo bản năng mà lui về sau: "Tôi...toát mồ hôi."
"Không sao, lát nữa có thể đi tắm."
Trâu Mông lắc đầu: "Không được, cậu cứ đi dạo đi, tôi lên làm bài trước."
Hạ Vũ Châu nhìn cô chạy chậm vào nhà, cảm thấy bản thân hơi nóng vội rồi.
——
Tiểu Hạ: Không phải tôi yêu đơn phương đấy chứ?
Em gái Mông:...A, đen đủi!
2620 words
23/10/2022