Chương 73: Ngoại truyện 10
ANH CHỒNG “TÙY CHỈNH“ CỦA TÔI
♦♦♦
Đăng kí kết hôn!
Edit: An Tĩnh
Hiệu đính: Sa
☆
Từ sau khi Cận Trạch nói ra câu “Tôi yêu cô ấy mười năm trời” kinh thiên động địa ấy, fan là những người đau lòng nhất, tiếp đến là các lập trình viên bảo vệ máy chủ Weibo.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mãi đến khuya hôm đó, máy chủ Weibo vẫn đang trong tình trạng tê liệt, giao diện tìm kiếm hot search vẫn không hiện ra.
Trước khi ngủ, Liêu Khải Hoa gọi điện cho Cận Trạch.
Anh ấy bảo đã có một kỉ lục Guinness được thiết lập – cả sự kiện và người trong cuộc đã khiến Weibo tê liệt trong thời gian dài nhất, rồi hỏi anh có hứng thú nhận giải này không.
Cận Trạch cạn lời, hỏi ngược lại anh ấy: “Anh không sao chứ?”
Liêu Khải Hoa cười ha hả to ơi là to trong điện thoại.
Khi cười xong, anh ấy lại vừa thở hổn hển vừa nói: “Làm quản lí cho em khổ thật đấy.”
Cận Trạch: “Vậy anh trả lại số tiền kiếm được cho em đi.”
– Anh ngủ đây, ngủ ngon.
Dứt lời, Liêu Khải Hoa chợt dừng giây lát rồi lại bật cười bảo: “Không nói giỡn nữa. Chúc ảnh đế Tam Kim của chúng ta tân hôn vui vẻ, ngủ ngon nhé.”
Giọng Cận Trạch dịu đi rất nhiều: “Cảm ơn anh Hoa, ngủ ngon.”
Đêm nay, Cận Trạch nằm lên giường rất sớm.
Vân Nhiêu vẫn còn nhớ đến hình tượng nam thần lạnh lùng của anh.
Tối nay cô đã rất cảm động, vốn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với, bảo anh đừng lạnh lùng như vậy nữa được không, bầu không khí tuyệt vời đến vậy mà không nói mấy câu anh anh em em thì lãng phí lắm đấy.
Ai ngờ sau khi cô tắm xong, đi ra ngồi xuống cạnh giường, chưa kịp nói năng gì đã bị anh hôn rồi.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ và gợi tình quá đỗi, khiến Vân Nhiêu không chịu nổi, nhân lúc anh cởi qu@n áo, cô lấy hơi rồi thều thào kháng cự: “Đã bảo là nam thần lạnh lùng rồi mà?”
Cận Trạch nói chắc nịch: “Nam thần lạnh lùng toàn như vậy thôi.”
Vân Nhiêu chẳng hiểu gì.
Người đàn ông ghé đến bên tai cô, vừa cắn d ái tai tựa như viên trân châu của cô vừa khàn giọng nói khẽ: “Sử dụng hết sức nóng trên giường thì xuống giường mới lạnh được.”
Vân Nhiêu ngơ ngác.
Lại là một logic méo mó mà con công lẳng lơ nghĩ ra!
Hóa ra ban ngày cô gặp sự công kích lạnh lẽo của anh thì đến tối còn phải hấp thu hơi nóng giúp anh?
– Huhuhu… Em muốn thay đổi hình tượng của chồng em…
Đây là câu cuối cùng mà Vân Nhiêu nói được trọn vẹn trong đêm nay.
…
*
Một ngày thứ 6 trong vô số những ngày thứ 6, một ngày đẹp trời trong vô số những ngày đẹp trời, cả hai đã chọn một ngày bình thường không có gì khác biệt.
Thậm chí cũng không đi xem bói, không biết ngày lành hay ngày xấu, chỉ có hai người chót miệng hẹn nhau, nói đi là đi thôi.
Ủy ban rộng lớn, cổng vào trống trải, gió thổi qua nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá rụng dưới đất bon bon về phía trước, đây là thanh âm vang dội nhất xung quanh.
Quanh cảnh như thế này thì có thể tưởng tượng được rằng, hôm nay chắc chắn không phải là ngày thích hợp để kết hôn theo truyền thống.
Nhưng Cận Trạch không thể chờ thêm một khắc nào nữa.
Để bày tỏ lòng trân trọng, anh cúi đầu hỏi Vân Nhiêu: “Bây giờ vào luôn sao?”
Vân Nhiêu gật đầu cái rụp: “Ừm ừm!”
Lối suy nghĩ của cô và anh khác nhau. Nơi này là địa điểm công cộng, cô chỉ sợ anh che chắn không kĩ thì bị người đi đường nào đó tia được mất.
Còn cô không có bất cứ ý kiến gì về việc có muốn kết hôn trong ngày hôm nay không.
Chỉ cần người ấy là anh thì bất cứ thời gian nào, bất cứ thời điểm nào cũng được hết.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Cận Trạch nắm tay Vân Nhiêu, hai người kiên định đi vào đại sảnh của ủy ban.
Đăng ký, chụp ảnh, tuyên thệ, sau đó nhận hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Nếu so sánh với thời gian thầm mến nhau dài đằng đẵng của cả hai thì quy trình đăng kí kết hôn lại mau chóng hệt như một cái chớp mắt vậy.
Cả hai có hơi đắc ý, điều này đã dẫn đến một khúc nhạc nhỏ nhỏ xảy ra ở đoạn cuối.
Đáng lẽ hai người nên nhận giấy đăng kí kết hôn rồi đi về ngay nhưng hôm nay tâm trạng Cận Trạch tốt quá, vì vậy anh đã ở lại chụp ảnh lưu niệm chung với các nhân viên ủy ban.
Sau đó bất cẩn bị một đôi vợ chồng đến đăng kí kết hôn nhận ra.
Cả đôi đều là fan của Cận Trạch, thế là chỉ trong phút chốc, tiếng hét chói tai vang lên suýt nữa chọc thủng nóc nhà của ủy ban.
Quần chúng hóng hớt lũ lượt lao đến, Cận Trạch và Vân Nhiêu rẽ hai hướng khác nhau, vội vàng quay về xe dưới sự che chở của các bảo vệ.
Trong xe.
“Mạo hiểm quá!” Vân Nhiên tựa lên vai Cận Trạch thở hồng hộc: “Em gặp ác mộng nhiều lần cũng chưa từng mơ phải tình cảnh hôm nay.”
Cận Trạch phản đối: “Ác mộng?”
– Hửm?
– Kết hôn với anh là ác mộng à? Cô Cận?
Anh vươn tay nhéo cằm Vân Nhiêu, đầu ngón tay cọ qua làn da mềm mại ở cổ cô mang đến cảm giác tê tê nhột nhột.
Vân Nhiêu ngồi thẳng lại, hai má vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ hơn: “Giấc mơ đẹp được chưa nào?”
Cận Trạch cười cười, khóe môi cong lên thoải mái, đôi mắt cũng cong cong mặc cho khóe mắt hằn ra những nếp nhăn nhè nhẹ.
Khoảng mười năm trước, Vân Nhiêu rất hay được nhìn thấy anh mỉm cười như vậy, thư thả và mãn nguyện biết bao.
Hai ngày trước, cô rút được hình tượng người chồng “tùy chỉnh” thứ hai của mình – Nam sinh viên trong sáng.
Buộc phải khẳng định rằng Cận Trạch diễn tốt vô cùng.
Anh sẽ xấu hổ gãi gãi đầu tặng cô hoa hồng, len lén gửi cho cô trò chơi đồng đội trong lúc cô đang làm việc và hỏi cô có muốn chơi với anh không, đã thế còn đưa cô đến khu ẩm thực ở trường đại học gần đó ăn một số những món ăn vặt bên lề đường tuy không có dinh dưỡng gì nhưng lại ngon tuyệt cú mèo.
Thậm chí cả lúc nhắn tin với nhau, dáng vẻ anh trò chuyện cũng ngây thơ ngốc ngốc hệt như nam sinh viên trong sáng mới yêu lần đầu.
Có đó không [nhe răng] [nhe răng]
Tối nay em có muốn đi ăn khuya với nhau không?
Nếu cô trả lời quá lâu thì anh sẽ cố tỏ ra bình thản: Không sao, em không trả lời anh cũng quên mất! Lần sau anh lại tìm em nha
Vô cùng trong sáng, cực kì đáng yêu và quá đỗi rạng ngời.
Hai hôm ấy, Vân Nhiêu rất chi là sung sướng..
Nhưng đến nửa đêm, khi cô vùi mình trong lòng Cận Trạch để chìm vào giấc ngủ thì từng đợt sóng chua xót cứ dâng trào trong lòng cô.
Cận Trạch diễn vai nam sinh viên rất chân thực, anh diễn không hề giả tạo chút nào.
Nhưng Vân Nhiêu biết anh chỉ đang diễn đa số những chàng trai đại học bây giờ chứ không phải diễn lại bản thân ở thời đại học của mình.
Anh cảm thấy nam sinh viên phải rạng ngời sáng láng, phải thích chơi game và phải ngốc nghếch trước mặt cô gái mình thích.
Vậy nên anh mới diễn cho cô xem.
Chứ không phải bản thân anh khi phiền muộn, hèn mọn và vô tri vô giác.
Từ đầu đến cuối, Vân Nhiêu vẫn nhớ đến dáng vẻ Cận Trạch tuổi 20 ở một chiều không gian và thời gian khác.
Anh tự ti đến nỗi không dám chạm vào cô, những lúc không tìm thấy cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ hoảng hốt lo sợ, lúc ôm lấy cô, anh siết ghì đến mức muốn hòa cô vào tận xương cốt của mình.
Vân Nhiêu biết rõ đó chỉ là một giấc mơ kì lạ thôi.
Người đàn ông đang ôm cô ngủ bên cạnh, trong chín năm ấy chưa từng gặp cô lấy một lần, bất kể là năm 19 tuổi, 20 tuổi, 21 tuổi… Thì anh đều chịu đựng một mình tất cả những khổ đau và cả cuộc sống không chút hi vọng ấy.
May thay, khi nhiều năm qua đi, giờ đây cô vẫn có thể trông thấy anh tựa như năm 17 tuổi, mỉm cười thoải mái và bình yên, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời sánh ngang với ánh mặt trời.
– Cô Cận, em cứ nhìn chằm chằm chồng em làm gì?
Cận Trạch tự luyến sờ mặt mình: “Trong luật bảo vệ luôn có, muốn hôn anh ấy thì cứ trực tiếp…”
Đây là lần hiếm hoi Vân Nhiêu dùng nụ hôn để chặn cái miệng luôn nói ra những lời lẳng lơ của con công này.
Cô dịu dàng ôm cổ anh, chạm môi anh tỉ mỉ một cách lạ thường.
Đầu lưỡi xinh xắn thăm dò vào miệng anh, nhẹ nhàng quét qua hàm răng ngay ngắn của anh rồi đi sâu vào khoang miệng và chạm vào chiếc lưỡi nóng bỏng của anh.
Cận Trạch hưởng thụ một lúc, chẳng mấy chốc đã mất khống chế muốn đổi khách thành chủ.
Vậy mà, điện thoại của Vân Nhiêu bỗng đổ chuông vào sai thời điểm như thế này.
Đúng như dự đoán, hai người chị em trong nhóm đang điên cuồng tag tên cô, hỏi cô đã đăng kí kết hôn xong chưa, xong rồi thì mau về nhà rút thẻ, mở hình tượng người chồng “tùy chỉnh: đầu tiên sau khi kết hôn.
Cận Trạch liếc mắt thấy lời chúc phúc “Tân hôn vui vẻ” ngập tràn hộp thoại của hội bọn cô, tâm trạng bực dọc vì bị làm phiền cũng vơi đi đôi chút.
– Rút đi.
Cận Trạch ôm vai Vân Nhiêu, cọ cọ cằm vào trán cô.
– Tốt nhất là nên rút được hình tượng kiểu chó đực đang động d*c gì đó.
– Kiểu động d*c vào mọi lúc mọi nơi ý.
Vân Nhiêu: …
Giờ mới đăng kí kết hôn được mấy phút mà anh đã nói toàn câu d@m đãng lộ liễu như vậy rồi, sau này còn thế nào nữa!
Vân Nhiêu mặc kệ anh, bắt đầu tung xúc xắc.
Xúc xắc xoay vòng xoay vòng rồi dừng lại ở con số một.
Cận Trạch nhướng mày.
Nếu anh nhớ không lầm thì hình tượng người số một mà thầy bói Ôn sắp đặt có lẽ là…
Ôn Dữu: Anh trai nhà bên nhiệt tình dịu dàng, người mà nữ chính ngoại tình sau khi bị ép kết hôn với nam thần lạnh lùng.
…
Cận Trạch:??? (Mười ngàn dấu? ở dưới đã được giản lược)
Rõ ràng trong kế hoạch ban đầu của người thiết kế không có cái này!
Mà quan trọng hơn là mới 20 phút trước – Hai người vừa, mới, kết, hôn, xong???
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau: Tôi tự cắm sừng tôi. Dịu dàng? Yandere? Nhân cách phân liệt?
Các tình yêu ơi! “Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người” đang được trao đổi về việc xuất bản đấy, nhưng vẫn chưa quyết định được nhà xuất bản, khi nào quyết định được thì cuốn sách chắc chắn sẽ được ra mắt nhé!
Mình sẽ update tin tức về việc xuất bản lên Weibo sau nhé, hi vọng các tình yêu sẽ ủng hộ thật nhiều thật nhiều, cảm ơn mọi người~
Hết ngoại truyện 10.
♦♦♦
Đăng kí kết hôn!
Edit: An Tĩnh
Hiệu đính: Sa
☆
Từ sau khi Cận Trạch nói ra câu “Tôi yêu cô ấy mười năm trời” kinh thiên động địa ấy, fan là những người đau lòng nhất, tiếp đến là các lập trình viên bảo vệ máy chủ Weibo.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, mãi đến khuya hôm đó, máy chủ Weibo vẫn đang trong tình trạng tê liệt, giao diện tìm kiếm hot search vẫn không hiện ra.
Trước khi ngủ, Liêu Khải Hoa gọi điện cho Cận Trạch.
Anh ấy bảo đã có một kỉ lục Guinness được thiết lập – cả sự kiện và người trong cuộc đã khiến Weibo tê liệt trong thời gian dài nhất, rồi hỏi anh có hứng thú nhận giải này không.
Cận Trạch cạn lời, hỏi ngược lại anh ấy: “Anh không sao chứ?”
Liêu Khải Hoa cười ha hả to ơi là to trong điện thoại.
Khi cười xong, anh ấy lại vừa thở hổn hển vừa nói: “Làm quản lí cho em khổ thật đấy.”
Cận Trạch: “Vậy anh trả lại số tiền kiếm được cho em đi.”
– Anh ngủ đây, ngủ ngon.
Dứt lời, Liêu Khải Hoa chợt dừng giây lát rồi lại bật cười bảo: “Không nói giỡn nữa. Chúc ảnh đế Tam Kim của chúng ta tân hôn vui vẻ, ngủ ngon nhé.”
Giọng Cận Trạch dịu đi rất nhiều: “Cảm ơn anh Hoa, ngủ ngon.”
Đêm nay, Cận Trạch nằm lên giường rất sớm.
Vân Nhiêu vẫn còn nhớ đến hình tượng nam thần lạnh lùng của anh.
Tối nay cô đã rất cảm động, vốn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với, bảo anh đừng lạnh lùng như vậy nữa được không, bầu không khí tuyệt vời đến vậy mà không nói mấy câu anh anh em em thì lãng phí lắm đấy.
Ai ngờ sau khi cô tắm xong, đi ra ngồi xuống cạnh giường, chưa kịp nói năng gì đã bị anh hôn rồi.
Nụ hôn của anh mạnh mẽ và gợi tình quá đỗi, khiến Vân Nhiêu không chịu nổi, nhân lúc anh cởi qu@n áo, cô lấy hơi rồi thều thào kháng cự: “Đã bảo là nam thần lạnh lùng rồi mà?”
Cận Trạch nói chắc nịch: “Nam thần lạnh lùng toàn như vậy thôi.”
Vân Nhiêu chẳng hiểu gì.
Người đàn ông ghé đến bên tai cô, vừa cắn d ái tai tựa như viên trân châu của cô vừa khàn giọng nói khẽ: “Sử dụng hết sức nóng trên giường thì xuống giường mới lạnh được.”
Vân Nhiêu ngơ ngác.
Lại là một logic méo mó mà con công lẳng lơ nghĩ ra!
Hóa ra ban ngày cô gặp sự công kích lạnh lẽo của anh thì đến tối còn phải hấp thu hơi nóng giúp anh?
– Huhuhu… Em muốn thay đổi hình tượng của chồng em…
Đây là câu cuối cùng mà Vân Nhiêu nói được trọn vẹn trong đêm nay.
…
*
Một ngày thứ 6 trong vô số những ngày thứ 6, một ngày đẹp trời trong vô số những ngày đẹp trời, cả hai đã chọn một ngày bình thường không có gì khác biệt.
Thậm chí cũng không đi xem bói, không biết ngày lành hay ngày xấu, chỉ có hai người chót miệng hẹn nhau, nói đi là đi thôi.
Ủy ban rộng lớn, cổng vào trống trải, gió thổi qua nhẹ nhàng cuốn những chiếc lá rụng dưới đất bon bon về phía trước, đây là thanh âm vang dội nhất xung quanh.
Quanh cảnh như thế này thì có thể tưởng tượng được rằng, hôm nay chắc chắn không phải là ngày thích hợp để kết hôn theo truyền thống.
Nhưng Cận Trạch không thể chờ thêm một khắc nào nữa.
Để bày tỏ lòng trân trọng, anh cúi đầu hỏi Vân Nhiêu: “Bây giờ vào luôn sao?”
Vân Nhiêu gật đầu cái rụp: “Ừm ừm!”
Lối suy nghĩ của cô và anh khác nhau. Nơi này là địa điểm công cộng, cô chỉ sợ anh che chắn không kĩ thì bị người đi đường nào đó tia được mất.
Còn cô không có bất cứ ý kiến gì về việc có muốn kết hôn trong ngày hôm nay không.
Chỉ cần người ấy là anh thì bất cứ thời gian nào, bất cứ thời điểm nào cũng được hết.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Cận Trạch nắm tay Vân Nhiêu, hai người kiên định đi vào đại sảnh của ủy ban.
Đăng ký, chụp ảnh, tuyên thệ, sau đó nhận hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Nếu so sánh với thời gian thầm mến nhau dài đằng đẵng của cả hai thì quy trình đăng kí kết hôn lại mau chóng hệt như một cái chớp mắt vậy.
Cả hai có hơi đắc ý, điều này đã dẫn đến một khúc nhạc nhỏ nhỏ xảy ra ở đoạn cuối.
Đáng lẽ hai người nên nhận giấy đăng kí kết hôn rồi đi về ngay nhưng hôm nay tâm trạng Cận Trạch tốt quá, vì vậy anh đã ở lại chụp ảnh lưu niệm chung với các nhân viên ủy ban.
Sau đó bất cẩn bị một đôi vợ chồng đến đăng kí kết hôn nhận ra.
Cả đôi đều là fan của Cận Trạch, thế là chỉ trong phút chốc, tiếng hét chói tai vang lên suýt nữa chọc thủng nóc nhà của ủy ban.
Quần chúng hóng hớt lũ lượt lao đến, Cận Trạch và Vân Nhiêu rẽ hai hướng khác nhau, vội vàng quay về xe dưới sự che chở của các bảo vệ.
Trong xe.
“Mạo hiểm quá!” Vân Nhiên tựa lên vai Cận Trạch thở hồng hộc: “Em gặp ác mộng nhiều lần cũng chưa từng mơ phải tình cảnh hôm nay.”
Cận Trạch phản đối: “Ác mộng?”
– Hửm?
– Kết hôn với anh là ác mộng à? Cô Cận?
Anh vươn tay nhéo cằm Vân Nhiêu, đầu ngón tay cọ qua làn da mềm mại ở cổ cô mang đến cảm giác tê tê nhột nhột.
Vân Nhiêu ngồi thẳng lại, hai má vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ hơn: “Giấc mơ đẹp được chưa nào?”
Cận Trạch cười cười, khóe môi cong lên thoải mái, đôi mắt cũng cong cong mặc cho khóe mắt hằn ra những nếp nhăn nhè nhẹ.
Khoảng mười năm trước, Vân Nhiêu rất hay được nhìn thấy anh mỉm cười như vậy, thư thả và mãn nguyện biết bao.
Hai ngày trước, cô rút được hình tượng người chồng “tùy chỉnh” thứ hai của mình – Nam sinh viên trong sáng.
Buộc phải khẳng định rằng Cận Trạch diễn tốt vô cùng.
Anh sẽ xấu hổ gãi gãi đầu tặng cô hoa hồng, len lén gửi cho cô trò chơi đồng đội trong lúc cô đang làm việc và hỏi cô có muốn chơi với anh không, đã thế còn đưa cô đến khu ẩm thực ở trường đại học gần đó ăn một số những món ăn vặt bên lề đường tuy không có dinh dưỡng gì nhưng lại ngon tuyệt cú mèo.
Thậm chí cả lúc nhắn tin với nhau, dáng vẻ anh trò chuyện cũng ngây thơ ngốc ngốc hệt như nam sinh viên trong sáng mới yêu lần đầu.
Có đó không [nhe răng] [nhe răng]
Tối nay em có muốn đi ăn khuya với nhau không?
Nếu cô trả lời quá lâu thì anh sẽ cố tỏ ra bình thản: Không sao, em không trả lời anh cũng quên mất! Lần sau anh lại tìm em nha
Vô cùng trong sáng, cực kì đáng yêu và quá đỗi rạng ngời.
Hai hôm ấy, Vân Nhiêu rất chi là sung sướng..
Nhưng đến nửa đêm, khi cô vùi mình trong lòng Cận Trạch để chìm vào giấc ngủ thì từng đợt sóng chua xót cứ dâng trào trong lòng cô.
Cận Trạch diễn vai nam sinh viên rất chân thực, anh diễn không hề giả tạo chút nào.
Nhưng Vân Nhiêu biết anh chỉ đang diễn đa số những chàng trai đại học bây giờ chứ không phải diễn lại bản thân ở thời đại học của mình.
Anh cảm thấy nam sinh viên phải rạng ngời sáng láng, phải thích chơi game và phải ngốc nghếch trước mặt cô gái mình thích.
Vậy nên anh mới diễn cho cô xem.
Chứ không phải bản thân anh khi phiền muộn, hèn mọn và vô tri vô giác.
Từ đầu đến cuối, Vân Nhiêu vẫn nhớ đến dáng vẻ Cận Trạch tuổi 20 ở một chiều không gian và thời gian khác.
Anh tự ti đến nỗi không dám chạm vào cô, những lúc không tìm thấy cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ hoảng hốt lo sợ, lúc ôm lấy cô, anh siết ghì đến mức muốn hòa cô vào tận xương cốt của mình.
Vân Nhiêu biết rõ đó chỉ là một giấc mơ kì lạ thôi.
Người đàn ông đang ôm cô ngủ bên cạnh, trong chín năm ấy chưa từng gặp cô lấy một lần, bất kể là năm 19 tuổi, 20 tuổi, 21 tuổi… Thì anh đều chịu đựng một mình tất cả những khổ đau và cả cuộc sống không chút hi vọng ấy.
May thay, khi nhiều năm qua đi, giờ đây cô vẫn có thể trông thấy anh tựa như năm 17 tuổi, mỉm cười thoải mái và bình yên, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời sánh ngang với ánh mặt trời.
– Cô Cận, em cứ nhìn chằm chằm chồng em làm gì?
Cận Trạch tự luyến sờ mặt mình: “Trong luật bảo vệ luôn có, muốn hôn anh ấy thì cứ trực tiếp…”
Đây là lần hiếm hoi Vân Nhiêu dùng nụ hôn để chặn cái miệng luôn nói ra những lời lẳng lơ của con công này.
Cô dịu dàng ôm cổ anh, chạm môi anh tỉ mỉ một cách lạ thường.
Đầu lưỡi xinh xắn thăm dò vào miệng anh, nhẹ nhàng quét qua hàm răng ngay ngắn của anh rồi đi sâu vào khoang miệng và chạm vào chiếc lưỡi nóng bỏng của anh.
Cận Trạch hưởng thụ một lúc, chẳng mấy chốc đã mất khống chế muốn đổi khách thành chủ.
Vậy mà, điện thoại của Vân Nhiêu bỗng đổ chuông vào sai thời điểm như thế này.
Đúng như dự đoán, hai người chị em trong nhóm đang điên cuồng tag tên cô, hỏi cô đã đăng kí kết hôn xong chưa, xong rồi thì mau về nhà rút thẻ, mở hình tượng người chồng “tùy chỉnh: đầu tiên sau khi kết hôn.
Cận Trạch liếc mắt thấy lời chúc phúc “Tân hôn vui vẻ” ngập tràn hộp thoại của hội bọn cô, tâm trạng bực dọc vì bị làm phiền cũng vơi đi đôi chút.
– Rút đi.
Cận Trạch ôm vai Vân Nhiêu, cọ cọ cằm vào trán cô.
– Tốt nhất là nên rút được hình tượng kiểu chó đực đang động d*c gì đó.
– Kiểu động d*c vào mọi lúc mọi nơi ý.
Vân Nhiêu: …
Giờ mới đăng kí kết hôn được mấy phút mà anh đã nói toàn câu d@m đãng lộ liễu như vậy rồi, sau này còn thế nào nữa!
Vân Nhiêu mặc kệ anh, bắt đầu tung xúc xắc.
Xúc xắc xoay vòng xoay vòng rồi dừng lại ở con số một.
Cận Trạch nhướng mày.
Nếu anh nhớ không lầm thì hình tượng người số một mà thầy bói Ôn sắp đặt có lẽ là…
Ôn Dữu: Anh trai nhà bên nhiệt tình dịu dàng, người mà nữ chính ngoại tình sau khi bị ép kết hôn với nam thần lạnh lùng.
…
Cận Trạch:??? (Mười ngàn dấu? ở dưới đã được giản lược)
Rõ ràng trong kế hoạch ban đầu của người thiết kế không có cái này!
Mà quan trọng hơn là mới 20 phút trước – Hai người vừa, mới, kết, hôn, xong???
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau: Tôi tự cắm sừng tôi. Dịu dàng? Yandere? Nhân cách phân liệt?
Các tình yêu ơi! “Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người” đang được trao đổi về việc xuất bản đấy, nhưng vẫn chưa quyết định được nhà xuất bản, khi nào quyết định được thì cuốn sách chắc chắn sẽ được ra mắt nhé!
Mình sẽ update tin tức về việc xuất bản lên Weibo sau nhé, hi vọng các tình yêu sẽ ủng hộ thật nhiều thật nhiều, cảm ơn mọi người~
Hết ngoại truyện 10.