Chương 71: Ngoại truyện 8
ANH CHỒNG “TÙY CHỈNH“ CỦA TÔI
♦♦♦
Chúng ta đi đăng kí kết hôn đi
Tiếng cười vang lên trong lòng đã khiến Cận Trạch tỉnh giấc.
Đôi mắt lim dim buồn ngủ hé mở, nhìn xuống mái tóc đen nhánh của người con gái trong vòng tay mình.
Tóc cô bù xù, buông xõa trên thân anh, người cô run bần bật vì cười nhưng cô vẫn đang cố nén lại.
Cận Trạch giơ tay lên xoa mặt cô, chất giọng khàn đặc trưng trong buổi ban mai: “Em cười cái gì mà sung sướng thế?”
Vân Nhiêu cầm điện thoại, cuối cùng cũng cười ra thành tiếng.
– Cháu Lê với cháu Dữu thiết kế riêng một game Otome cho em, bảo là quà trước khi cưới, để em được trải nghiệm nhiều mẫu bạn trai khác nhau trước khi kết hôn.
Cận Trạch nhướn mày: “Tuyệt vời thế cơ à?”
Vân Nhiêu ngước lên nhìn anh: “Hai đứa còn nói mình đã trao đổi với anh trước rồi, bảo anh sẵn sàng hiến thân vì sự nghiệp nghệ thuật để chơi game với em.”
Cận Trạch: “Bé muốn chơi lắm hả?”
– Ừm…
Vân Nhiêu lưỡng lự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khẽ gật đầu: “Em thấy nó thú vị phết.”
Thực ra thì Vân Nhiêu đang trông đợi vào kĩ thuật diễn xuất của Cận Trạch chứ cô chẳng màng đến việc được yêu thử với đủ mẫu bạn trai trên đời. Cô chưa bao giờ được đến trường quay nên cô rất muốn được tận mắt chứng kiến cảnh Cận Trạch thả hồn vào kịch bản và đóng vai một nhân vật mới.
Khác với cảm giác được ngắm anh trên màn ảnh rộng, lần này, anh diễn ngay cạnh bên cô cô, bản thân cô cũng được coi là nhân vật chính.
Cận Trạch biết lắng nghe “Nếu em muốn chơi như vậy thì anh sẽ chơi tới bến với em.”
Vân Nhiêu gối đầu lên cánh tay anh, cầm điện thoại bằng hai tay nhắn tin cũng hội chị em.
– Mấy đứa bảo em rút thăm!
Giọng cô ánh lên sự phấn khích: “Em sẽ tung xúc xắc, mỗi điểm sẽ tương ứng với một nhân vật nam.”
Cô vừa nói vừa ngẩng lên chớp mắt với Cận Trạch.
– Chồng, anh chuẩn bị xong chưa?
Cận Trạch chưa kịp trả lời, Vân Nhiêu đã duỗi ngón trỏ, nghiêm túc ấn vào biểu tượng xúc xắc trong gói gif của WeChat.
Đêm qua, Cận Trạch đã được biết trước về sáu “nhân cách” khác của mình.
Tuy nhiên, ngoài sáu nhân cách ra thì nhà thiết kế Ôn Dữu lại không chuẩn bị cốt truyện hay lời thoại gì cho anh cả.
Chỉ một câu nói: “Anh là ảnh đế cơ mà, phải tự thân vận động mà diễn đi chứ” đã làm anh cân nín.
Chiếc xúc xắc trong box chat từ từ đứng lại.
Ra số năm.
Một lúc sau, nhà thiết kế Ôn gửi đến nội dung “nhân cách” nam chính của ngày hôm nay.
Nam thần lạnh lùng, chồng sắp cưới của nữ chính, trước hôn lễ, cả hai chưa từng tiếp xúc với nhau.
Đôi mắt lanh lợi của Vân Nhiêu bừng sáng, cô đưa máy cho Cận Trạch nhìn:
– Ôi, anh phải giả vờ lạnh lùng này? Anh làm được không đó?
Cận Trạch:?
Sao cô có thể hỏi một người đàn ông cái câu “Anh có làm được không?” vậy hả?
Huống hồ, hình tượng của anh trong mắt công chúng vốn luôn toát lên vẻ lạnh lùng, chẳng qua anh chỉ nồng nhiệt với mình cô thôi.
– Chả có vai nào anh không diễn được cả.
Cận Trạch cực kì tự tin: “Bé muốn bắt đầu luôn hay để lúc nữa?”
Vân Nhiêu run lên đầy phấn khích: “Ngay bây giờ~”
– Được.
Cận Trạch cười dịu dàng với cô.
Ngay sau đó, nụ cười trên khoé môi của anh tắt ngúm tựa như thuỷ triều rút đi.
Anh không nói gì mà rút tay từ dưới cổ cô ra, dù hành động của anh không quá thô lỗ nhưng vẫn đủ khiến Vân Nhiêu giật mình.
Cô chống tay xuống giường rồi ngồi dậy, mãi tóc buông xõa như thác lụa chảy xuống, cổ áo ngủ xộc xệch của cô đã khoe ra làn da trắng như tuyết mùa xuân, khiến người ta nhộn nhạo mà chẳng hề hay biết.
Vậy mà người đàn ông ngồi bên cạnh giường còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô.
Anh kéo rèm ra, ánh sáng ban mai rót thẳng vào phòng khiến Vân Nhiêu phải nheo mắt lại.
Khi cô mở mắt ra, dáng người cao lớn đứng bên cửa sổ đã biến mất.
Cô xuống giường, xỏ chân vào dép rồi đi đến nhà tắm.
Nghe âm thanh bên trong thì có lẽ anh đang đánh răng.
Nhà tắm trong phòng ngủ chính rất to, cả hai thường đánh răng rửa mặt với nhau.
Vân Nhiêu đưa tay ra cầm tay nắm cửa rồi vặn xuống.
Tuyệt vời quá
Cửa bị chốt rồi???
Sau khi Cận Trạch đánh răng rửa mặt xong, anh ra khỏi phòng tắm rồi bước vào phòng thay quần áo mà không ngó nghiêng gì.
Không cần nói cũng biết cửa đã bị chốt mất rồi.
Vân Nhiêu chẳng thèm nói chuyện với anh, tự mình tìm cách đối phó.
Vì hai người là mối kết hôn lần đầu tiên gặp mặt, cô không thể quá nhiệt tình với người ta đâu nhỉ?
Khi cô thay quần áo rồi đi xuống phòng ăn, Cận Trạch đã ngồi trên ghế ăn sáng rồi.
Ánh nắng ban mai hôn xuống bờ vai anh, chiếc áo cộc sáng rực, tia sáng men theo bờ vai rộng của anh, dọc theo từng đường cơ xuống đến phần eo thon gọn chắc khoẻ, những đường nét nổi bật tựa như một bức tượng bằng đá cẩm thạch sừng sững trong Đài phun nước Trevi ở Rome.
Không biết có phải vì anh đang nhập vai hay không không mà ánh nắng ấm áp cuối xuân chiếu vào anh đã toát lên đôi nét lạnh lùng.
Vân Nhiêu cúi gằm mặt, nhẹ nhàng tới bên anh rồi ngồi xuống.
Trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng sức chiến đấu trong cô bị anh khơi dậy.
Nếu cả hai đều lạnh nhạt và chẳng nói câu nào với nhau thì vở kịch này không còn ý nghĩa nào hết.
Có người phòng thủ thì phải có người tấn công, có va chạm thì mới loé lên được ánh lửa.
Vân Nhiêu liếc anh rồi bỗng nhiên rướn bàn tay mềm mại trắng nõn của mình ra, dịu dàng nắm lấy tay Cận Trạch, đầu ngón tay của cô hơi cong lại, ấn nhẹ xuống làn da anh.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng ấy bỗng cứng đơ lại, nhưng thoáng chốc đã rút khỏi tay cô.
Anh không thể chịu được sự khiêu khích của cô.
– Cô Vân, mong cô có tự trọng của mình.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang vọng bên tai tựa như dòng suối nơi núi tuyết vậy, lạnh thấm vào cốt tủy.
Vân Nhiêu đỏ mặt vì chạm tay với trai đẹp nhưng lại bị khước từ.
Cô hơi xấu hổ, nhưng cô còn cảm nhận được sự k1ch thích chưa từng có trong đời.
Ngay sau ấy, cô nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai của anh, nhẹ nhàng nói:
– Anh Cận, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh cứ thờ ơ với em như thế là không được đâu.
Cận Trạch nhướng mày, dửng dưng nhìn cô rồi rút tay về
Bản chất của một nam thần lạnh lùng chính là việc ít nói.
Cận Trạch dời mắt đi nơi khác, bờ môi cũng không mấp máy nửa lời, nghiễm nhiên hạ gục mọi đòn tấn công từ cô.
Giỏi lắm…
Vân Nhiêu xắn một phần bít tết cho lên miệng, sau đó thì ngồi nhai kĩ miếng thịt bò.
Có vẻ đã đến lúc để tung chiêu rồi.
Cô nuốt miếng thịt bò đã nhai một lúc lâu, đuôi mắt cô cong cong, nói một cách ngọt ngào:
– Chồng ơi, chúng mình đi đăng kí kết hôn đi.
Y như rằng, sau khi nghe được câu này, đôi mắt Cận Trạch đã giật mạnh.
Anh không phớt lờ cô được nên đành phải cố gắng hỏi một cách điềm tĩnh nhất có thể.
– Khi nào?
Vân Nhiêu quay đầu suy nghĩ một lát: “Cuối tuần này thì sao?”
Cận Trạch trả lời quyết đoán như thể sợ rằng cô sẽ đổi ý: “Được.”
Vân Nhiêu mỉm cười hệt như một nàng hồ ly:
– Sao vậy, có vẻ anh Cận rất muốn kết hôn với em thì phải?
Cận Trạch lại im lặng.
Vân Nhiêu đặt dao và dĩa trên tay xuống, duyên dáng đứng dậy, bước đến bên anh rồi ngồi vào lòng anh.
Cô ngồi ở một tư thế không được thoải mái cho lắm.
Đôi tay cô vòng lên chiếc cổ mảnh mai của anh, khuôn mặt cô ửng đỏ, thở nhẹ vào tai anh tựa cánh hoa sen.
– Có đúng không hả anh Cận?
Vừa nãy, sự ngạc nhiên bất ngờ đã khiến tâm trí Cận Trạch trở nên mụ mị.
Tuy nhiên, bản chất của một diễn viên đã ngấm sâu vào từng đốt xương nên dù có sung sướng đến mức nào thì anh vẫn giữ được sự nghiêm túc của mình.
– Tôi chỉ kết hôn vì được bố mẹ mai mối vậy thôi.
– Cô Vân, cô hãy về chuẩn bị thẻ căn cước và sổ hộ khẩu, tôi sẽ cho người đến đón cô.
Anh nói vô cùng bình thản, như thể anh chẳng quan tâm đến cuộc hôn nhân này tẹo nào.
Vân Nhiêu xoay mình trên đùi anh, đôi chân thon dài trắng nõn tách ra, rướn người về phía trước:
– Anh Cận không đến đón em sao?
– Tôi rất bận.
Vân Nhiêu: “Hôm nay anh cũng bận à? Chiều nay em tan làm sớm. Em muốn đến thảm đỏ của liên hoan phim để cổ vũ anh. Anh đến đón em nhé?”
Cận Trạch né tránh ánh mắt rực lửa của cô, đôi mắt anh trong veo ngời sáng: “Tôi sẽ bảo trợ lí liên lạc với cô Vân.”
Hừ.
Bờ mi cô run run, cô bỗng rướn lên, hôn xuống bờ môi nhợt nhạt của anh, rồi nhảy ra khỏi người anh.
Loại người gì đâu mà sắt đá, đến mức này rồi vẫn còn diễn được.
Nếu tối nay, nam diễn viên xuất sắc nhất không phải anh thì cô sẽ phải vác bom ôm pháo đến cho nổ tung cái liên hoan phim.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương ngắn xinh xinh
Chính văn viết Nạo Nạo hơi yếu đuối nên ngoại truyện phải cho bé phản công mạnh bạo hơn~
Hết ngoại truyện 8.
♦♦♦
Chúng ta đi đăng kí kết hôn đi
Tiếng cười vang lên trong lòng đã khiến Cận Trạch tỉnh giấc.
Đôi mắt lim dim buồn ngủ hé mở, nhìn xuống mái tóc đen nhánh của người con gái trong vòng tay mình.
Tóc cô bù xù, buông xõa trên thân anh, người cô run bần bật vì cười nhưng cô vẫn đang cố nén lại.
Cận Trạch giơ tay lên xoa mặt cô, chất giọng khàn đặc trưng trong buổi ban mai: “Em cười cái gì mà sung sướng thế?”
Vân Nhiêu cầm điện thoại, cuối cùng cũng cười ra thành tiếng.
– Cháu Lê với cháu Dữu thiết kế riêng một game Otome cho em, bảo là quà trước khi cưới, để em được trải nghiệm nhiều mẫu bạn trai khác nhau trước khi kết hôn.
Cận Trạch nhướn mày: “Tuyệt vời thế cơ à?”
Vân Nhiêu ngước lên nhìn anh: “Hai đứa còn nói mình đã trao đổi với anh trước rồi, bảo anh sẵn sàng hiến thân vì sự nghiệp nghệ thuật để chơi game với em.”
Cận Trạch: “Bé muốn chơi lắm hả?”
– Ừm…
Vân Nhiêu lưỡng lự một lát, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà khẽ gật đầu: “Em thấy nó thú vị phết.”
Thực ra thì Vân Nhiêu đang trông đợi vào kĩ thuật diễn xuất của Cận Trạch chứ cô chẳng màng đến việc được yêu thử với đủ mẫu bạn trai trên đời. Cô chưa bao giờ được đến trường quay nên cô rất muốn được tận mắt chứng kiến cảnh Cận Trạch thả hồn vào kịch bản và đóng vai một nhân vật mới.
Khác với cảm giác được ngắm anh trên màn ảnh rộng, lần này, anh diễn ngay cạnh bên cô cô, bản thân cô cũng được coi là nhân vật chính.
Cận Trạch biết lắng nghe “Nếu em muốn chơi như vậy thì anh sẽ chơi tới bến với em.”
Vân Nhiêu gối đầu lên cánh tay anh, cầm điện thoại bằng hai tay nhắn tin cũng hội chị em.
– Mấy đứa bảo em rút thăm!
Giọng cô ánh lên sự phấn khích: “Em sẽ tung xúc xắc, mỗi điểm sẽ tương ứng với một nhân vật nam.”
Cô vừa nói vừa ngẩng lên chớp mắt với Cận Trạch.
– Chồng, anh chuẩn bị xong chưa?
Cận Trạch chưa kịp trả lời, Vân Nhiêu đã duỗi ngón trỏ, nghiêm túc ấn vào biểu tượng xúc xắc trong gói gif của WeChat.
Đêm qua, Cận Trạch đã được biết trước về sáu “nhân cách” khác của mình.
Tuy nhiên, ngoài sáu nhân cách ra thì nhà thiết kế Ôn Dữu lại không chuẩn bị cốt truyện hay lời thoại gì cho anh cả.
Chỉ một câu nói: “Anh là ảnh đế cơ mà, phải tự thân vận động mà diễn đi chứ” đã làm anh cân nín.
Chiếc xúc xắc trong box chat từ từ đứng lại.
Ra số năm.
Một lúc sau, nhà thiết kế Ôn gửi đến nội dung “nhân cách” nam chính của ngày hôm nay.
Nam thần lạnh lùng, chồng sắp cưới của nữ chính, trước hôn lễ, cả hai chưa từng tiếp xúc với nhau.
Đôi mắt lanh lợi của Vân Nhiêu bừng sáng, cô đưa máy cho Cận Trạch nhìn:
– Ôi, anh phải giả vờ lạnh lùng này? Anh làm được không đó?
Cận Trạch:?
Sao cô có thể hỏi một người đàn ông cái câu “Anh có làm được không?” vậy hả?
Huống hồ, hình tượng của anh trong mắt công chúng vốn luôn toát lên vẻ lạnh lùng, chẳng qua anh chỉ nồng nhiệt với mình cô thôi.
– Chả có vai nào anh không diễn được cả.
Cận Trạch cực kì tự tin: “Bé muốn bắt đầu luôn hay để lúc nữa?”
Vân Nhiêu run lên đầy phấn khích: “Ngay bây giờ~”
– Được.
Cận Trạch cười dịu dàng với cô.
Ngay sau đó, nụ cười trên khoé môi của anh tắt ngúm tựa như thuỷ triều rút đi.
Anh không nói gì mà rút tay từ dưới cổ cô ra, dù hành động của anh không quá thô lỗ nhưng vẫn đủ khiến Vân Nhiêu giật mình.
Cô chống tay xuống giường rồi ngồi dậy, mãi tóc buông xõa như thác lụa chảy xuống, cổ áo ngủ xộc xệch của cô đã khoe ra làn da trắng như tuyết mùa xuân, khiến người ta nhộn nhạo mà chẳng hề hay biết.
Vậy mà người đàn ông ngồi bên cạnh giường còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô.
Anh kéo rèm ra, ánh sáng ban mai rót thẳng vào phòng khiến Vân Nhiêu phải nheo mắt lại.
Khi cô mở mắt ra, dáng người cao lớn đứng bên cửa sổ đã biến mất.
Cô xuống giường, xỏ chân vào dép rồi đi đến nhà tắm.
Nghe âm thanh bên trong thì có lẽ anh đang đánh răng.
Nhà tắm trong phòng ngủ chính rất to, cả hai thường đánh răng rửa mặt với nhau.
Vân Nhiêu đưa tay ra cầm tay nắm cửa rồi vặn xuống.
Tuyệt vời quá
Cửa bị chốt rồi???
Sau khi Cận Trạch đánh răng rửa mặt xong, anh ra khỏi phòng tắm rồi bước vào phòng thay quần áo mà không ngó nghiêng gì.
Không cần nói cũng biết cửa đã bị chốt mất rồi.
Vân Nhiêu chẳng thèm nói chuyện với anh, tự mình tìm cách đối phó.
Vì hai người là mối kết hôn lần đầu tiên gặp mặt, cô không thể quá nhiệt tình với người ta đâu nhỉ?
Khi cô thay quần áo rồi đi xuống phòng ăn, Cận Trạch đã ngồi trên ghế ăn sáng rồi.
Ánh nắng ban mai hôn xuống bờ vai anh, chiếc áo cộc sáng rực, tia sáng men theo bờ vai rộng của anh, dọc theo từng đường cơ xuống đến phần eo thon gọn chắc khoẻ, những đường nét nổi bật tựa như một bức tượng bằng đá cẩm thạch sừng sững trong Đài phun nước Trevi ở Rome.
Không biết có phải vì anh đang nhập vai hay không không mà ánh nắng ấm áp cuối xuân chiếu vào anh đã toát lên đôi nét lạnh lùng.
Vân Nhiêu cúi gằm mặt, nhẹ nhàng tới bên anh rồi ngồi xuống.
Trông cô có vẻ bình tĩnh nhưng sức chiến đấu trong cô bị anh khơi dậy.
Nếu cả hai đều lạnh nhạt và chẳng nói câu nào với nhau thì vở kịch này không còn ý nghĩa nào hết.
Có người phòng thủ thì phải có người tấn công, có va chạm thì mới loé lên được ánh lửa.
Vân Nhiêu liếc anh rồi bỗng nhiên rướn bàn tay mềm mại trắng nõn của mình ra, dịu dàng nắm lấy tay Cận Trạch, đầu ngón tay của cô hơi cong lại, ấn nhẹ xuống làn da anh.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng ấy bỗng cứng đơ lại, nhưng thoáng chốc đã rút khỏi tay cô.
Anh không thể chịu được sự khiêu khích của cô.
– Cô Vân, mong cô có tự trọng của mình.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang vọng bên tai tựa như dòng suối nơi núi tuyết vậy, lạnh thấm vào cốt tủy.
Vân Nhiêu đỏ mặt vì chạm tay với trai đẹp nhưng lại bị khước từ.
Cô hơi xấu hổ, nhưng cô còn cảm nhận được sự k1ch thích chưa từng có trong đời.
Ngay sau ấy, cô nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai của anh, nhẹ nhàng nói:
– Anh Cận, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh cứ thờ ơ với em như thế là không được đâu.
Cận Trạch nhướng mày, dửng dưng nhìn cô rồi rút tay về
Bản chất của một nam thần lạnh lùng chính là việc ít nói.
Cận Trạch dời mắt đi nơi khác, bờ môi cũng không mấp máy nửa lời, nghiễm nhiên hạ gục mọi đòn tấn công từ cô.
Giỏi lắm…
Vân Nhiêu xắn một phần bít tết cho lên miệng, sau đó thì ngồi nhai kĩ miếng thịt bò.
Có vẻ đã đến lúc để tung chiêu rồi.
Cô nuốt miếng thịt bò đã nhai một lúc lâu, đuôi mắt cô cong cong, nói một cách ngọt ngào:
– Chồng ơi, chúng mình đi đăng kí kết hôn đi.
Y như rằng, sau khi nghe được câu này, đôi mắt Cận Trạch đã giật mạnh.
Anh không phớt lờ cô được nên đành phải cố gắng hỏi một cách điềm tĩnh nhất có thể.
– Khi nào?
Vân Nhiêu quay đầu suy nghĩ một lát: “Cuối tuần này thì sao?”
Cận Trạch trả lời quyết đoán như thể sợ rằng cô sẽ đổi ý: “Được.”
Vân Nhiêu mỉm cười hệt như một nàng hồ ly:
– Sao vậy, có vẻ anh Cận rất muốn kết hôn với em thì phải?
Cận Trạch lại im lặng.
Vân Nhiêu đặt dao và dĩa trên tay xuống, duyên dáng đứng dậy, bước đến bên anh rồi ngồi vào lòng anh.
Cô ngồi ở một tư thế không được thoải mái cho lắm.
Đôi tay cô vòng lên chiếc cổ mảnh mai của anh, khuôn mặt cô ửng đỏ, thở nhẹ vào tai anh tựa cánh hoa sen.
– Có đúng không hả anh Cận?
Vừa nãy, sự ngạc nhiên bất ngờ đã khiến tâm trí Cận Trạch trở nên mụ mị.
Tuy nhiên, bản chất của một diễn viên đã ngấm sâu vào từng đốt xương nên dù có sung sướng đến mức nào thì anh vẫn giữ được sự nghiêm túc của mình.
– Tôi chỉ kết hôn vì được bố mẹ mai mối vậy thôi.
– Cô Vân, cô hãy về chuẩn bị thẻ căn cước và sổ hộ khẩu, tôi sẽ cho người đến đón cô.
Anh nói vô cùng bình thản, như thể anh chẳng quan tâm đến cuộc hôn nhân này tẹo nào.
Vân Nhiêu xoay mình trên đùi anh, đôi chân thon dài trắng nõn tách ra, rướn người về phía trước:
– Anh Cận không đến đón em sao?
– Tôi rất bận.
Vân Nhiêu: “Hôm nay anh cũng bận à? Chiều nay em tan làm sớm. Em muốn đến thảm đỏ của liên hoan phim để cổ vũ anh. Anh đến đón em nhé?”
Cận Trạch né tránh ánh mắt rực lửa của cô, đôi mắt anh trong veo ngời sáng: “Tôi sẽ bảo trợ lí liên lạc với cô Vân.”
Hừ.
Bờ mi cô run run, cô bỗng rướn lên, hôn xuống bờ môi nhợt nhạt của anh, rồi nhảy ra khỏi người anh.
Loại người gì đâu mà sắt đá, đến mức này rồi vẫn còn diễn được.
Nếu tối nay, nam diễn viên xuất sắc nhất không phải anh thì cô sẽ phải vác bom ôm pháo đến cho nổ tung cái liên hoan phim.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Một chương ngắn xinh xinh
Chính văn viết Nạo Nạo hơi yếu đuối nên ngoại truyện phải cho bé phản công mạnh bạo hơn~
Hết ngoại truyện 8.