Chương 7: Em nhìn anh đi
Mà muốn ngất thật thì Vân Nhiêu cũng phải cầm cự đến khi ba người chụp ảnh xong thì mới ngất.
Chụp xong, đường đi nước bước của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, bước một bước thì người cũng ngả nghiêng hệt như lá rụng tả tơi, sắp rơi sụp xuống rồi.
Cận Trạch vô thức vươn tay ra định đỡ cô. Ai mà ngờ lại bắt hụt.
Tay anh lơ lửng, đánh mắt qua thì thấy một cánh tay khác cũng đang giơ lên y như anh.
Ăn ý thật.
Kha Hoàn cũng định kéo Vân Nhiêu lại, nhưng cậu không ngờ cái cơ thể dặt dẹo của cô lại đi vùn vụt như thế, lao vọt ra ngoài, cậu còn chả chạm được cả góc áo cô.
Hai siêu sao thản nhiên nhìn nhau, lẳng lặng rút tay về.
Vân Nhiêu tránh được cú đỡ của hai anh đẹp trai một cách hoàn hảo, nhắm thẳng đến bên Lạc Ngôn, cô cười tươi như hoa, giọng điệu đúng chuẩn một em gái ngọt ngào:
– Anh Lạc Ngôn, mình add Wechat nhé?
Lạc Ngôn đỏ mặt vì ánh mắt to tròn trong veo dịu dàng của cô, lúc add Wechat với nhau còn suýt tuột điện thoại.
Đương lúc nói nói cười cười, cậu vô tình chạm phải ánh mắt của ông sếp Cận nhà mình.
Anh đứng khoanh tay ở đằng sau, mang vẻ mặt khó mà nói nên lời, tóm lại là trông chả thân thiện gì cả.
Lạc Ngôn ngây thơ tưởng rằng, sếp thấy mình lề mề quá, thời gian không đợi một ai, bọn họ vẫn còn công việc đang đợi.
Sếp có địa vị ngàn vàng, để cậu nói tạm biệt thì tốt hơn.
Lạc Ngôn khen Kha Hoàn đôi ba câu rồi chuyển lời hết sức tự nhiên – Bọn anh phải đi rồi. Núi một chặng, sông một chặng, làm gì có chuyện không gặp được nhau trong đời. Sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Kha Hoàn định tiễn mọi người về nhưng Lạc Ngôn đã từ chối ngay: “Sao lại mặt dày thế được?” Đã thế còn cản bằng tay, không muốn để cậu tiễn.
Quay lại thì thấy sếp mình chẳng định đi gì cả.
Đứng cách nhau hai, ba mét, cậu nghe thấy Cận Trạch thì thầm hỏi: “Lát nữa em đi đâu?”
Vân Nhiêu ngước lên.
Nếu không thấy anh đang nhìn mình thì chả biết anh đang hỏi ai cả.
Cô èo oặt, không dám nhìn anh: “Sang nhà bạn.”
– Ừ.
Anh đút tay vào túi quần, giọng uể oải:
– Đi thôi.
– Hả?
Nếu cô không nghe nhầm thì hai chữ “đi thôi” đang nói với mình thì phải, đã thế đây còn là câu trần thuật chứ không phải hỏi ý kiến của cô.
Dường như anh cũng đoán được phản ứng của cô, hờ hững giải thích cho cô hay:
– Dẫn em sang nhà bạn. Lát nữa Kha Hoàn còn phải tập luyện tiếp nhỉ?
Kha Hoàn gật đầu nói “Vâng ạ”, Vân Nhiêu cũng gật đầu theo.
Thật ra thì cô không cần người chở, cô có công chúa thế đâu.
Nhưng cô công chúa một chút vẫn được.
Lúc này, cô gái lịch sự đang muốn từ chối anh, nói xin lỗi thể hiện sự khiêm tốn của mình. Song, cô cũng có thể bất lịch sự nữa mà.
Tóm lại, Vân Nhiêu chẳng nói gì hết, sợ rằng Cận Trạch nói câu “Đi thôi” được hai phút xong rút lời luôn. Cô cuống cuồng thu dọn đồ đạc của mình, ngoan ngoãn đi theo anh và Lạc Ngôn.
Sáng sớm nay bay đến Milano, cô đã chạy đi xem anh quay quảng cáo, trưa ăn được mấy miếng rồi phi tới sân vận động xong ở lại đây đến tận bây giờ.
Vậy nên cô vẫn kéo hành lí đi theo đến giờ, một chiếc vali màu hồng, cả chiếc balo cũng hồng, có thêm chiếc túi giấy xinh xắn đang treo trên vali, in logo của hãng mà Cận Trạch làm đại diện.
Lúc anh nói để anh xách hành lí cho cô, Vân Nhiêu còn suy nghĩ, thấy mình không nên từ chối anh. Thành thử, cô đã đưa cho anh thứ quý giá nhất trong số hành lí của mình – cái túi giấy nặng nửa cân.
Cận Trạch:?
Lạc Ngôn cũng bảo để cậu cầm hành lí cho cô.
Bởi vì cậu đang đeo balo nên Vân Nhiêu cũng ngập ngừng, nhưng cô nhớ ra giờ mình đang làm công chúa nên cuối cùng vẫn đẩy cái vali nặng nhất cho cậu, nói “Cảm ơn” ngọt sớt.
Cận Trạch:???
Vân Nhiêu thấy mình đã phân chia hết sức hợp lí. Còn lại mỗi cái balo thì cô sẽ tự đeo. Cô hơi cúi xuống, luồn tay qua quai cặp rồi đứng thẳng người, luồn nốt tay còn lại.
Mò mẫm mò mẫm không thấy quai còn lại đâu.
Cô quay người nhưng thử mò rồi mà vẫn không đeo quai được.
Lạ quá.
Cô quay sang bên kia, vung tay hơi rộng nên suýt thì va vào ngực anh. Hương gỗ điềm đạm nơi anh thoảng qua một mùi hương rất nhạt nhưng hình như chúng đang ùn ùn kéo đến.
Người Vân Nhiêu cứng đờ ra như thể bị giật điện, sau ấy cô cảm giác vai mình nhẹ bẫng đi.
Thì ra người nào đó đã nhấc bổng balo cô lên từ bao giờ, ỷ vào chiều cao của mình mà bắt nạt trẻ con.
Sau khúc nhạc đệm ấy, Vân Nhiêu không rõ được xúc cảm trong tim mình ra sao, có chút khó chịu cỏn con và còn cả cái nóng ran trong ngực đang bập bùng khó hiểu.
Cô thấy Cận Trạch xách chiếc balo màu hồng thiếu nữ của cô ra ngoài. Anh mặc đồ đen, dáng người cao dong dỏng giúp cho chiếc balo nổi bần bật trên bờ lưng lạnh lùng quý phái của anh.
Mãi đến lúc ấy, cô mới hiểu được lí do vì sao tim mình đang nóng rực lên. Bởi vì anh không lạnh nhạt với cô chút nào. Người ta sẽ thấy anh lạnh lùng, điềm tĩnh, và cả khí chất “đừng ai lại gần” ấy nữa, tưởng chừng như anh và người con trai lông bông của chín năm trước là hai người khác hẳn nhau.
Nhưng anh vẫn nhiệt tình với cô, vẫn trêu cô như thuở nào.
Theo lời Vân Thâm thì anh đang “gato với đứa khác vì nó có em gái” nên mới coi em gái của đồng bọn thành em mình.
Sau chín năm, anh vẫn thân thiết với cô như hồi cấp ba.
Vân Nhiêu sung sướng vô cùng. Nhưng cô cũng không chắc lắm, nếu mình ở bên anh hệt như xưa thì có ngu ngơ, có ngây thơ quá không nhỉ.
Sau khi lên xe, cô và anh ngồi ở ghế sau.
Cuối cùng thì anh cũng bỏ mũ xuống, mái tóc trông có hơi bù xù toát lên một vầng sáng bé nhỏ trong xe.
Cứu với.
Tui có thể thấy được hình ảnh chụp tạp chí ở khoảng cách gần đến thế này ư?
Vân Nhiêu “Ợ” lên trong vô thức.
Hai chữ “đàn anh” chực chờ trên bờ môi đã biến thành “thầy Cận Trạch” dưới sự ảnh hưởng của Kha Hoàn.
“Thầy Cận Trạch.”
Nói xong thì cô thấy sai sai nhưng vẫn đành cố gắng, để câu trước khớp với câu sau nên cô còn đổi từ “anh” thành “thầy” nghe cho nó tôn sư trọng đạo.
– Nghe nói tối nay thầy có lịch trình phải không ạ? Nhà bạn em xa lắm, nếu thầy không có nhiều thời gian thì để em xuống bến xe gần đây là được ạ.
Cận Trạch nghiêng đầu nhìn cô, hành động rất nhỏ nhẹ:
– Nhà bạn em ở đâu?
Cô trả lời ngoan ngoãn: “Xã La Maddalena, gần thị trấn Rho ý.”
– Chỗ đó xa lắm.
Bác tài lia tay trên bàn đồ xong gợi ý:
– Không thì thế này, tôi chở hai anh về khách sạn trước rồi chở cô về nhà bạn sau?
Lạc Ngôn gật đầu: “Cũng phải, về khách sạn sớm cho anh Trạch nghỉ ngơi…”
– Chở cô ấy về nhà bạn trước.
Cận Trạch bình tĩnh ngắt lời cậu.
Xe im thin thít, anh quay sang hỏi Vân Nhiêu: “Bao giờ em về nước?”
Cô đáp: “Sáng mai, chuyến lúc tám giờ.”
Anh bỗng ngước lên: “Theo anh biết thì chỗ bạn em rất xa sân bay.”
– Vâng…
Anh ngừng lại: “Lạc Ngôn, em đặt thêm phòng ở khách sạn của mình cho em ấy đi.”
Lạc Ngôn trả lời dứt khoát: “Không thành vấn đề.”
– Không cần đâu không cần đâu!
Vân Nhiêu thấy có lỗi vì làm phiền người ta quá: “Nhà bạn em ở xa thật nhưng em tự đặt phòng là được rồi.”
Chỉ trong tích tắc, Lạc Ngôn đã quơ quơ điện thoại với cô, cười ngô nghê: “Đặt xong rồi.”
Bàn tay tốc độ đến mức khiến người choáng ngợp.
Nếu bọn họ thành lập băng đảng bắt cóc, một người dụ dỗ con mồi bằng vẻ đẹp trai ngút ngàn, người kia thì hành động với thủ pháp bắt cóc nhanh gọn, chắc chắn chẳng có cô gái nào thoát được khỏi vòng xoáy ma quỷ của hai người.
Khéo còn có mấy cô ngốc bị bắt cóc mà vẫn đếm tiền giúp người ta. Vân Nhiêu thấy mình chính là ví dụ điển hình.
Cô chà tay, kìm chế sự phấn khích của mình:
– Thầy Cận Trạch, cảm ơn thầy…
– Bạn Vân Nhiêu này.
Cận Trạch vắt chéo chân, tay trái đặt trên đầu gối, ngón trỏ gõ gõ nhịp nhàng, bờ môi mỏng mấp máy:
– Anh xúc phạm em gì à?
Văn hóa Trung Quốc quá đỗi uyên thâm, văn học Trung Quốc cũng sâu sắc không kém, Vân Nhiêu thấy mình ngu quá rồi nên chẳng hiểu ý thầy Cận Trạch nói thật sự là gì.
Cô không còn nhát gan như hồi trước, giờ không hiểu là hỏi ngay:
– Thầy có ý gì thế ạ?
Gân nổi trên trán anh bỗng giựt giựt. May mà anh đã quá quen với cái nết của Vân Nhiêu, chứ nếu người khác mà hỏi câu này thì chắc chắn người ta ngứa da quá rồi nên mới hỏi để được tẩm quất cho.
Anh tự dưng tháo dây an toàn ra, chống tay lên ghế, bất ngờ sát lại gần cô.
Anh cũng không ngồi gần quá. Đôi mắt màu hổ phách khép hờ, mí mắt híp lại để lộ ra nếp nhăn mờ mờ, bờ môi anh mím chặt, buông lời hời hợt:
– Bạn Vân Nhiêu, em nhìn anh đi.
Nhìn cái gì.
Cô cắn môi. Làn da cô trắng ngần nên rất dễ để thấy được sự thay đổi màu sắc trên gương mặt. Từng tiếng tích tắc trôi qua, đôi tai bắt đầu đỏ lên rồi lan ra khắp nơi.
Cận Trạch vẫn ngồi nghiêng như thế:
– Anh già đi lắm à?
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không không ạ.”
– Thế sao em…
Anh ngồi về chỗ cũ nhưng ánh mắt sâu lắng vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt cô, giọng điệu khó hiểu tột cùng:
– Cứ phải gọi anh… già thế?
Người ta đang kính trọng chứ già chỗ nào?
Mặc dù Vân Nhiêu chẳng hiểu não anh kiểu gì nhưng cô vẫn luôn là người thông minh ngoan ngoãn, mấy năm học ngôn ngữ đã giúp cô dẻo mồm dẻo miệng hơn hẳn:
– Đàn anh, anh không già, y đúc hồi anh học lớp 12 luôn!
– Thế à?
Anh bỗng cười nhưng tiếng cười rất khẽ, khẽ đến mức chẳng nghe ra được nhưng lại khiến tai người ta ngưa ngứa.
– Nhưng lúc đó anh ngu lắm.
Vân Nhiêu ngắt lời anh, rất chỉ là xun xoe: “Ai nói? Anh em đã đội sổ rồi, anh có ngu nữa thì cũng chỉ ngu được đến…”
Khoan.
Hình như có gì sai sai? Cô vội vàng sửa lại: “Rất rất đẹp trai, anh đẹp trai nhất.”
Nói hết một lèo, dường như Cận Trạch đã sững người lại.
Anh chẳng thể ngờ, sẽ có một ngày mình được nghe thấy cô khen mình hết lời như thế này.
Anh cân đo từng từ từng chữ, chầm chậm hỏi:
– Em luôn nghĩ như vậy hả?
Vân Nhiêu không hiểu gì: “Nghĩ gì ạ?”
– Thì hồi cấp ba…
Nói được nửa câu thì anh bỗng im bặt, âm thầm bật cười tự giễu.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, mình hỏi người ta chuyện xàm xí như thế làm gì nữa.
– Không có gì.
Anh đã chuyển chủ đề kịp thời.
Chỉ trong chốc lát, xe đã lặng im như thể đang diễn kịch câm vậy. Những tưởng khung cảnh hối hả chuyển động bên ngoài ô cửa sổ đang đến từ một không gian khác vậy.
Có lẽ vì được ở cạnh Cận Trạch, cũng có lẽ vì máy sưởi trong xe ấm quá nên Vân Nhiêu thấy máu đang dồn lên não khiến khối óc cô trì trệ nên mới phản ứng ì ạch đến vậy.
Não cô dùng mạng 2G, cuối cùng thì đã tiếp thu được câu nói của anh, hỏi chậm rì rì:
– Hồi cấp ba anh đẹp trai quá còn gì?
Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái, chẳng hùng hổ gì nhưng sao lại có sức mạnh đến mức thế.
Anh lơ đãng nhìn bờ môi cô.
Hai cánh môi mong mỏng, hồng hào, tựa như cánh hoa đào mềm mại.
Phải thoa bao nhiêu lớp mật thì mới nói ngọt ngào được đến thế này?
Ngón tay anh trượt xuống mép dây an toàn, hàng mày nhướng lên, giọng còn đãi chữ:
– Thế sao không nói cho anh sớm hơn?
Đôi tay Vân Nhiêu siết chặt vạt áo, hai ngón trỏ chạm vào nhau, suýt nữa thì đánh nhau rồi:
– Dạ?
Sớm hơn là phải sớm thế nào?
Mấy năm cô nịnh hót anh trên Weibo còn khủng bố hơn thế này nhiều. Nếu mà sớm nữa thì phải kể đến hồi anh mới ra mắt…
– Từ hồi cấp ba đấy…
Cận Trạch sờ cằm, tựa như đang chìm trong kí ức, giọng anh khẽ khàng:
– Anh còn tưởng em không thích anh cơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Ngôn: Sếp ơi, trong xe còn có người đấy, để ý hình ảnh cái đi, đừng có “dâm” quá mức thế chứ = =
Chụp xong, đường đi nước bước của cô xiêu xiêu vẹo vẹo, bước một bước thì người cũng ngả nghiêng hệt như lá rụng tả tơi, sắp rơi sụp xuống rồi.
Cận Trạch vô thức vươn tay ra định đỡ cô. Ai mà ngờ lại bắt hụt.
Tay anh lơ lửng, đánh mắt qua thì thấy một cánh tay khác cũng đang giơ lên y như anh.
Ăn ý thật.
Kha Hoàn cũng định kéo Vân Nhiêu lại, nhưng cậu không ngờ cái cơ thể dặt dẹo của cô lại đi vùn vụt như thế, lao vọt ra ngoài, cậu còn chả chạm được cả góc áo cô.
Hai siêu sao thản nhiên nhìn nhau, lẳng lặng rút tay về.
Vân Nhiêu tránh được cú đỡ của hai anh đẹp trai một cách hoàn hảo, nhắm thẳng đến bên Lạc Ngôn, cô cười tươi như hoa, giọng điệu đúng chuẩn một em gái ngọt ngào:
– Anh Lạc Ngôn, mình add Wechat nhé?
Lạc Ngôn đỏ mặt vì ánh mắt to tròn trong veo dịu dàng của cô, lúc add Wechat với nhau còn suýt tuột điện thoại.
Đương lúc nói nói cười cười, cậu vô tình chạm phải ánh mắt của ông sếp Cận nhà mình.
Anh đứng khoanh tay ở đằng sau, mang vẻ mặt khó mà nói nên lời, tóm lại là trông chả thân thiện gì cả.
Lạc Ngôn ngây thơ tưởng rằng, sếp thấy mình lề mề quá, thời gian không đợi một ai, bọn họ vẫn còn công việc đang đợi.
Sếp có địa vị ngàn vàng, để cậu nói tạm biệt thì tốt hơn.
Lạc Ngôn khen Kha Hoàn đôi ba câu rồi chuyển lời hết sức tự nhiên – Bọn anh phải đi rồi. Núi một chặng, sông một chặng, làm gì có chuyện không gặp được nhau trong đời. Sau này chúng ta sẽ gặp lại.
Kha Hoàn định tiễn mọi người về nhưng Lạc Ngôn đã từ chối ngay: “Sao lại mặt dày thế được?” Đã thế còn cản bằng tay, không muốn để cậu tiễn.
Quay lại thì thấy sếp mình chẳng định đi gì cả.
Đứng cách nhau hai, ba mét, cậu nghe thấy Cận Trạch thì thầm hỏi: “Lát nữa em đi đâu?”
Vân Nhiêu ngước lên.
Nếu không thấy anh đang nhìn mình thì chả biết anh đang hỏi ai cả.
Cô èo oặt, không dám nhìn anh: “Sang nhà bạn.”
– Ừ.
Anh đút tay vào túi quần, giọng uể oải:
– Đi thôi.
– Hả?
Nếu cô không nghe nhầm thì hai chữ “đi thôi” đang nói với mình thì phải, đã thế đây còn là câu trần thuật chứ không phải hỏi ý kiến của cô.
Dường như anh cũng đoán được phản ứng của cô, hờ hững giải thích cho cô hay:
– Dẫn em sang nhà bạn. Lát nữa Kha Hoàn còn phải tập luyện tiếp nhỉ?
Kha Hoàn gật đầu nói “Vâng ạ”, Vân Nhiêu cũng gật đầu theo.
Thật ra thì cô không cần người chở, cô có công chúa thế đâu.
Nhưng cô công chúa một chút vẫn được.
Lúc này, cô gái lịch sự đang muốn từ chối anh, nói xin lỗi thể hiện sự khiêm tốn của mình. Song, cô cũng có thể bất lịch sự nữa mà.
Tóm lại, Vân Nhiêu chẳng nói gì hết, sợ rằng Cận Trạch nói câu “Đi thôi” được hai phút xong rút lời luôn. Cô cuống cuồng thu dọn đồ đạc của mình, ngoan ngoãn đi theo anh và Lạc Ngôn.
Sáng sớm nay bay đến Milano, cô đã chạy đi xem anh quay quảng cáo, trưa ăn được mấy miếng rồi phi tới sân vận động xong ở lại đây đến tận bây giờ.
Vậy nên cô vẫn kéo hành lí đi theo đến giờ, một chiếc vali màu hồng, cả chiếc balo cũng hồng, có thêm chiếc túi giấy xinh xắn đang treo trên vali, in logo của hãng mà Cận Trạch làm đại diện.
Lúc anh nói để anh xách hành lí cho cô, Vân Nhiêu còn suy nghĩ, thấy mình không nên từ chối anh. Thành thử, cô đã đưa cho anh thứ quý giá nhất trong số hành lí của mình – cái túi giấy nặng nửa cân.
Cận Trạch:?
Lạc Ngôn cũng bảo để cậu cầm hành lí cho cô.
Bởi vì cậu đang đeo balo nên Vân Nhiêu cũng ngập ngừng, nhưng cô nhớ ra giờ mình đang làm công chúa nên cuối cùng vẫn đẩy cái vali nặng nhất cho cậu, nói “Cảm ơn” ngọt sớt.
Cận Trạch:???
Vân Nhiêu thấy mình đã phân chia hết sức hợp lí. Còn lại mỗi cái balo thì cô sẽ tự đeo. Cô hơi cúi xuống, luồn tay qua quai cặp rồi đứng thẳng người, luồn nốt tay còn lại.
Mò mẫm mò mẫm không thấy quai còn lại đâu.
Cô quay người nhưng thử mò rồi mà vẫn không đeo quai được.
Lạ quá.
Cô quay sang bên kia, vung tay hơi rộng nên suýt thì va vào ngực anh. Hương gỗ điềm đạm nơi anh thoảng qua một mùi hương rất nhạt nhưng hình như chúng đang ùn ùn kéo đến.
Người Vân Nhiêu cứng đờ ra như thể bị giật điện, sau ấy cô cảm giác vai mình nhẹ bẫng đi.
Thì ra người nào đó đã nhấc bổng balo cô lên từ bao giờ, ỷ vào chiều cao của mình mà bắt nạt trẻ con.
Sau khúc nhạc đệm ấy, Vân Nhiêu không rõ được xúc cảm trong tim mình ra sao, có chút khó chịu cỏn con và còn cả cái nóng ran trong ngực đang bập bùng khó hiểu.
Cô thấy Cận Trạch xách chiếc balo màu hồng thiếu nữ của cô ra ngoài. Anh mặc đồ đen, dáng người cao dong dỏng giúp cho chiếc balo nổi bần bật trên bờ lưng lạnh lùng quý phái của anh.
Mãi đến lúc ấy, cô mới hiểu được lí do vì sao tim mình đang nóng rực lên. Bởi vì anh không lạnh nhạt với cô chút nào. Người ta sẽ thấy anh lạnh lùng, điềm tĩnh, và cả khí chất “đừng ai lại gần” ấy nữa, tưởng chừng như anh và người con trai lông bông của chín năm trước là hai người khác hẳn nhau.
Nhưng anh vẫn nhiệt tình với cô, vẫn trêu cô như thuở nào.
Theo lời Vân Thâm thì anh đang “gato với đứa khác vì nó có em gái” nên mới coi em gái của đồng bọn thành em mình.
Sau chín năm, anh vẫn thân thiết với cô như hồi cấp ba.
Vân Nhiêu sung sướng vô cùng. Nhưng cô cũng không chắc lắm, nếu mình ở bên anh hệt như xưa thì có ngu ngơ, có ngây thơ quá không nhỉ.
Sau khi lên xe, cô và anh ngồi ở ghế sau.
Cuối cùng thì anh cũng bỏ mũ xuống, mái tóc trông có hơi bù xù toát lên một vầng sáng bé nhỏ trong xe.
Cứu với.
Tui có thể thấy được hình ảnh chụp tạp chí ở khoảng cách gần đến thế này ư?
Vân Nhiêu “Ợ” lên trong vô thức.
Hai chữ “đàn anh” chực chờ trên bờ môi đã biến thành “thầy Cận Trạch” dưới sự ảnh hưởng của Kha Hoàn.
“Thầy Cận Trạch.”
Nói xong thì cô thấy sai sai nhưng vẫn đành cố gắng, để câu trước khớp với câu sau nên cô còn đổi từ “anh” thành “thầy” nghe cho nó tôn sư trọng đạo.
– Nghe nói tối nay thầy có lịch trình phải không ạ? Nhà bạn em xa lắm, nếu thầy không có nhiều thời gian thì để em xuống bến xe gần đây là được ạ.
Cận Trạch nghiêng đầu nhìn cô, hành động rất nhỏ nhẹ:
– Nhà bạn em ở đâu?
Cô trả lời ngoan ngoãn: “Xã La Maddalena, gần thị trấn Rho ý.”
– Chỗ đó xa lắm.
Bác tài lia tay trên bàn đồ xong gợi ý:
– Không thì thế này, tôi chở hai anh về khách sạn trước rồi chở cô về nhà bạn sau?
Lạc Ngôn gật đầu: “Cũng phải, về khách sạn sớm cho anh Trạch nghỉ ngơi…”
– Chở cô ấy về nhà bạn trước.
Cận Trạch bình tĩnh ngắt lời cậu.
Xe im thin thít, anh quay sang hỏi Vân Nhiêu: “Bao giờ em về nước?”
Cô đáp: “Sáng mai, chuyến lúc tám giờ.”
Anh bỗng ngước lên: “Theo anh biết thì chỗ bạn em rất xa sân bay.”
– Vâng…
Anh ngừng lại: “Lạc Ngôn, em đặt thêm phòng ở khách sạn của mình cho em ấy đi.”
Lạc Ngôn trả lời dứt khoát: “Không thành vấn đề.”
– Không cần đâu không cần đâu!
Vân Nhiêu thấy có lỗi vì làm phiền người ta quá: “Nhà bạn em ở xa thật nhưng em tự đặt phòng là được rồi.”
Chỉ trong tích tắc, Lạc Ngôn đã quơ quơ điện thoại với cô, cười ngô nghê: “Đặt xong rồi.”
Bàn tay tốc độ đến mức khiến người choáng ngợp.
Nếu bọn họ thành lập băng đảng bắt cóc, một người dụ dỗ con mồi bằng vẻ đẹp trai ngút ngàn, người kia thì hành động với thủ pháp bắt cóc nhanh gọn, chắc chắn chẳng có cô gái nào thoát được khỏi vòng xoáy ma quỷ của hai người.
Khéo còn có mấy cô ngốc bị bắt cóc mà vẫn đếm tiền giúp người ta. Vân Nhiêu thấy mình chính là ví dụ điển hình.
Cô chà tay, kìm chế sự phấn khích của mình:
– Thầy Cận Trạch, cảm ơn thầy…
– Bạn Vân Nhiêu này.
Cận Trạch vắt chéo chân, tay trái đặt trên đầu gối, ngón trỏ gõ gõ nhịp nhàng, bờ môi mỏng mấp máy:
– Anh xúc phạm em gì à?
Văn hóa Trung Quốc quá đỗi uyên thâm, văn học Trung Quốc cũng sâu sắc không kém, Vân Nhiêu thấy mình ngu quá rồi nên chẳng hiểu ý thầy Cận Trạch nói thật sự là gì.
Cô không còn nhát gan như hồi trước, giờ không hiểu là hỏi ngay:
– Thầy có ý gì thế ạ?
Gân nổi trên trán anh bỗng giựt giựt. May mà anh đã quá quen với cái nết của Vân Nhiêu, chứ nếu người khác mà hỏi câu này thì chắc chắn người ta ngứa da quá rồi nên mới hỏi để được tẩm quất cho.
Anh tự dưng tháo dây an toàn ra, chống tay lên ghế, bất ngờ sát lại gần cô.
Anh cũng không ngồi gần quá. Đôi mắt màu hổ phách khép hờ, mí mắt híp lại để lộ ra nếp nhăn mờ mờ, bờ môi anh mím chặt, buông lời hời hợt:
– Bạn Vân Nhiêu, em nhìn anh đi.
Nhìn cái gì.
Cô cắn môi. Làn da cô trắng ngần nên rất dễ để thấy được sự thay đổi màu sắc trên gương mặt. Từng tiếng tích tắc trôi qua, đôi tai bắt đầu đỏ lên rồi lan ra khắp nơi.
Cận Trạch vẫn ngồi nghiêng như thế:
– Anh già đi lắm à?
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không không ạ.”
– Thế sao em…
Anh ngồi về chỗ cũ nhưng ánh mắt sâu lắng vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt cô, giọng điệu khó hiểu tột cùng:
– Cứ phải gọi anh… già thế?
Người ta đang kính trọng chứ già chỗ nào?
Mặc dù Vân Nhiêu chẳng hiểu não anh kiểu gì nhưng cô vẫn luôn là người thông minh ngoan ngoãn, mấy năm học ngôn ngữ đã giúp cô dẻo mồm dẻo miệng hơn hẳn:
– Đàn anh, anh không già, y đúc hồi anh học lớp 12 luôn!
– Thế à?
Anh bỗng cười nhưng tiếng cười rất khẽ, khẽ đến mức chẳng nghe ra được nhưng lại khiến tai người ta ngưa ngứa.
– Nhưng lúc đó anh ngu lắm.
Vân Nhiêu ngắt lời anh, rất chỉ là xun xoe: “Ai nói? Anh em đã đội sổ rồi, anh có ngu nữa thì cũng chỉ ngu được đến…”
Khoan.
Hình như có gì sai sai? Cô vội vàng sửa lại: “Rất rất đẹp trai, anh đẹp trai nhất.”
Nói hết một lèo, dường như Cận Trạch đã sững người lại.
Anh chẳng thể ngờ, sẽ có một ngày mình được nghe thấy cô khen mình hết lời như thế này.
Anh cân đo từng từ từng chữ, chầm chậm hỏi:
– Em luôn nghĩ như vậy hả?
Vân Nhiêu không hiểu gì: “Nghĩ gì ạ?”
– Thì hồi cấp ba…
Nói được nửa câu thì anh bỗng im bặt, âm thầm bật cười tự giễu.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, mình hỏi người ta chuyện xàm xí như thế làm gì nữa.
– Không có gì.
Anh đã chuyển chủ đề kịp thời.
Chỉ trong chốc lát, xe đã lặng im như thể đang diễn kịch câm vậy. Những tưởng khung cảnh hối hả chuyển động bên ngoài ô cửa sổ đang đến từ một không gian khác vậy.
Có lẽ vì được ở cạnh Cận Trạch, cũng có lẽ vì máy sưởi trong xe ấm quá nên Vân Nhiêu thấy máu đang dồn lên não khiến khối óc cô trì trệ nên mới phản ứng ì ạch đến vậy.
Não cô dùng mạng 2G, cuối cùng thì đã tiếp thu được câu nói của anh, hỏi chậm rì rì:
– Hồi cấp ba anh đẹp trai quá còn gì?
Giọng nói nhỏ nhẹ êm ái, chẳng hùng hổ gì nhưng sao lại có sức mạnh đến mức thế.
Anh lơ đãng nhìn bờ môi cô.
Hai cánh môi mong mỏng, hồng hào, tựa như cánh hoa đào mềm mại.
Phải thoa bao nhiêu lớp mật thì mới nói ngọt ngào được đến thế này?
Ngón tay anh trượt xuống mép dây an toàn, hàng mày nhướng lên, giọng còn đãi chữ:
– Thế sao không nói cho anh sớm hơn?
Đôi tay Vân Nhiêu siết chặt vạt áo, hai ngón trỏ chạm vào nhau, suýt nữa thì đánh nhau rồi:
– Dạ?
Sớm hơn là phải sớm thế nào?
Mấy năm cô nịnh hót anh trên Weibo còn khủng bố hơn thế này nhiều. Nếu mà sớm nữa thì phải kể đến hồi anh mới ra mắt…
– Từ hồi cấp ba đấy…
Cận Trạch sờ cằm, tựa như đang chìm trong kí ức, giọng anh khẽ khàng:
– Anh còn tưởng em không thích anh cơ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Ngôn: Sếp ơi, trong xe còn có người đấy, để ý hình ảnh cái đi, đừng có “dâm” quá mức thế chứ = =