Chương 67: Ngoại truyện 4
KHÔNG GIAN ẢO TƯỞNG
♦♦♦Bị đập đầu, tôi quay về cưa anh chồng 20 tuổi của mình
(1)
Vân Nhiêu cứ duỗi mình để thể hiện rằng con không sao đâu, bố mẹ đừng lo mà.
Đến khi bố mẹ đi rồi thì cô gọi luôn cho anh mình để hỏi anh số điện thoại bên Mỹ của anh Cận Trạch.
– Anh đưa mày số nhưng nếu không có việc gì thì mày đừng gọi điện làm phiền nó đấy.
Vân Thâm nghĩ một lúc nhưng rồi cũng không nói cho cô biết chuyện mẹ Cận Trạch đã qua đời. “Nhưng mày có gọi liên tục cho nó thì nó cũng chả quan tâm đâu. Tuần trước anh nhắn WeChat cho nó mà mãi hôm qua nó mới trả lời đấy, như người tiền sử.”
Vân Nhiêu: “Em biết rồi.”
Vân Nhiêu lưu chuỗi số ấy vào danh bạ, lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, khắc sâu trong lòng mình.
Sau đó, Vân Nhiêu cứ nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gọi cho Lê Lê.
Dù cho linh hồn chẳng còn trẻ con nữa nhưng Vân Nhiêu vẫn rất xấu hổ khi phải vay tiền từ người bạn thân nhất của mình.
Lê Lê vẫn thoải mái như mọi khi: “Bọn mình là ai cơ chứ, mày muốn vay bao nhiêu?”
Vân Nhiêu nắm chặt mảnh giấy trong tay, ghi lại hết những tính toán của cô về tiền vé máy bay, tiền thuê khách sạn, ăn uống và phụ phí phát sinh cần thiết cho chuyến đi nước ngoài. Trừ đi khoản tiền nhỏ mà cô vừa lôi ra dưới gầm giường thì cô vẫn cần…
– 10 nghìn tệ.
Vân Nhiêu nói mà áy náy vô cùng: “Có được không chị Lê ơi? Giờ em gái chị đang cần tiền lắm…”
Lê Lê: “10 nghìn tệ có đủ không, nhà mày xảy ra chuyện gì à?”
Vân Nhiêu cắn môi, không trả lời thẳng: “Tao chắc chắn sẽ trả tiền cho mày sớm.”
Lê Lê cảm giác bạn mình không muốn nói lắm nên cô cũng không hỏi nhiều.
Cả hai đã là bạn thân suốt hai năm, ai cũng hiểu gia cảnh của nhau. Từ trước đến giờ, Vân Nhiêu chưa từng nói rằng mình đang gặp khó khăn nhưng hôm nay lại chủ động mở lời nên Lê Lê đoán bạn mình đã phải gặp chuyện gì đó không ổn rồi.
Lê Lê bảo Vân Nhiêu gửi số tài khoản ngân hàng rồi nói với cô rằng:
– Tí tiền mọn ấy mà, mày không phải trả vội đâu. Nếu mày vẫn cần thì cứ nhờ tao, phú bà đây rất giàu.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Vân Nhiêu cảm ơn cô, không kiềm được lau khoé mắt.
Lát sau, ngân hàng thông báo thông tin chuyển khoản, Lê Lê gửi cho cô 20 nghìn tệ.
Lúc đó, Vân Nhiêu đã vùi mặt vào gối như thể chưa bao giờ được nhìn thấy số tiền nào lớn như vậy.
*
Mùa hè ở Nam California, trời không quá nóng nhưng nắng gay gắt vô cùng.
Đến tận 7 giờ tối mà nắng ở phía chân trời vẫn đỏ rực như quả cầu lửa, thiêu đốt cả nửa bầu trời trên mặt biển.
Sau tiết học lý thuyết cuối cùng của ngày, Cận Trạch xách ba lô rồi ra khỏi lớp đầu tiên, hòa mình vào biển người.
Anh cứ đi một mình cho tới khi bước ra sảnh chính của trường thì bỗng nhiên có cô gái gọi với sau lưng anh.
Cô gái tên là Kathy, học cùng lớp anh, là người Mỹ gốc Hoa.
Hôm nay là sinh nhật của Kathy, đợt trước cô đã gửi mấy tin nhắn với Cận Trạch, mời anh đến tiệc sinh nhật của mình, nhưng tiếc rằng cô không nhận được câu trả lời.
– Ngoài tớ ra thì còn rất nhiều các bạn khác nữa, nam nữ đủ hết.
Gò má Kathy ửng đỏ dưới ánh chiều tà, đôi mắt mạnh bạo nhìn thẳng vào anh: “Mọi người rất mong cậu đến đấy.”
Gương mặt Cận Trạch chẳng hề thay đổi: “Xin lỗi.”
Anh còn chả thèm nói lý do, ánh mắt anh lướt qua cô như người lạ, rồi chớp mắt anh đã sượt qua bờ vai cô.
Kathy chết đứng, cắn chặt môi.
Cô thấy mình bị khinh thường, dù rất khó chịu nhưng con tim cô lại đang đập thình thịch.
Chàng trai người Hoa tên Cận Trạch này là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Trông anh rất uể oải, lạnh lùng, thậm chí là cô độc. Anh luôn cố ý tránh nơi đông người, vô cùng bí ẩn.
Nhưng càng như vậy thì anh lại càng được nhiều người thích, càng khó mà dằn lại thân mình.
Kathy tự hỏi mình có phải loại khổ dâm không khi mình đã bị từ chối như vậy rồi nhưng vẫn theo đuổi anh bất chấp.
Ở vỉa hè gần đó, chàng trai với vóc dáng cao gầy đang rảo bước thì bỗng nhiên chững lại.
Kathy cũng dừng theo.
Phía chân trời đang phô ra một màu tím huyền ảo, ánh sáng mờ mịt nhẹ nhàng bao trùm lên toàn thành phố.
Chàng trai đứng trong làn sương mỏng manh, người anh hơi lảo đảo.
Có ai đó đang băng qua biển người để chạy ào đến bên anh.
Ấy là một cô gái trẻ mặc áo cộc và quần đùi, cô ăn mặc hết sức giản dị, khoe ra làn da trắng ngần.
Cô gái trẻ đứng trước mặt anh, kích động nắm lấy vạt áo anh.
Kathy phải thở dài thay cho cô gái.
Cận Trạch ghét nhất cái kiểu tán tỉnh như thế này, lần trước có người suýt thì ôm chầm lấy anh nên từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy cô ta thì anh sẽ đi đường vòng.
Anh ta hệt như chiếc vỏ sò bảo thủ, ghét tất cả những cử chỉ thân mật vượt quá ranh giới của mình.
Cô gái mở lời hết đỗi tự nhiên, trong khi đó Cận Trạch thì vẫn đứng bất động.
Lát sau, cô ấy bỗng nhón chân rồi ôm chặt lấy cổ anh.
Kathy đứng chết lặng.
Khi thấy Cận Trạch sợ cô ấy ôm không vững nên đã giơ tay lên ôm hờ cô ấy vào lòng.
Kathy không tin nổi vào mắt mình.
Cận Trạch cũng chẳng dám tin vào mắt mình.
Dạo này chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, lúc nào cũng mất ngủ cả đêm, mắt thao láo đến tận khi mặt trời ló rạng.
Thành thử, cả ngày anh cứ mệt mỏi lờ đờ, lắm lúc còn sinh ra ảo giác.
Anh từng nhìn thấy người mẹ quá cố của mình đứng dưới toà nhà của trường, mang theo món bánh ngọt mà anh mê mẩn khi còn bé, tấm lưng ấy hơi còng còng, đứng đợi anh tan học.
Vậy nên, khi anh thấy Vân Nhiêu trong đám đông hỗn loạn, anh cứ ngỡ rằng mình lại gặp phải ảo giác.
Ánh mắt anh cứ nhìn đăm đăm vào nơi ấy, dấu chân cũng vồn vã bước đi.
Dù chỉ là ảo giác thì anh cũng muốn được nhìn cô lâu hơn nữa.
Cô ngồi trên chiếc vali hồng, đeo ba lô từ thời còn đi học, khuôn mặt ngây ngô và bối rối vô cùng.
Tóc cô dài hơn những gì anh còn nhớ, đuôi tóc phấp phới nhẹ rũ xuống xương quai xanh trắng thon.
Sau đó, Cận Trạch thấy cô đứng phắt dạy.
Ánh mắt cả hai chạm nhau giữa không trung.
Cận Trạch dừng bước trong vô thức, người anh như bị neo chặt giữa đường.
Cô gái bỏ lại hành lý rồi sải bước đến bên anh.
– Anh Cận Trạch!
Vân Nhiêu vừa chạy vừa hét như thể sợ anh sẽ đi mất.
– Đợi em với!
Bờ môi anh mấp máy, hàng mày anh run rẩy, đôi mắt cũng trợn lên.
Cô gái phanh gấp trước mặt anh, khuôn mặt trắng hồng phản chiếu ánh nắng mang màu thiêu đốt của buổi chiều tà.
Cô kích động nắm lấy vạt áo anh.
– Anh Cận Trạch, em đợi anh lâu lắm rồi đó!
Yết hầu anh lăn lên cuộn xuống, trong thoáng chốc, thậm chí anh còn quên cả việc thở: “Em…”
– Em là Vân Nhiêu đây.
Cô xoay một vòng trước mặt anh rồi ngẩng lên nhìn anh đầy nồng cháy: “Anh không quên em đấy chứ?”
Cô cố tình nói vậy để điều tiết lại bầu không khí.
Cận Trạch run cả người, lồ||g ngực anh phập phồng, dường như anh vừa mới lấy lại hơi, giọng hổn hển:
– Sao anh lại quên em được.
Mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm nữa…Cho đến khi già đi và chẳng nhớ được điều gì, anh vẫn không bao giờ quên cô.
Cận Trạch vẫn đang sốc, giọng anh nhẹ nhàng hết mức như thể ảo ảnh trước mắt anh sẽ vỡ vụn khi anh cất tiếng.
– Em… Sao lại tới đây?
Vân Nhiêu: “Tất nhiên là tới tìm anh rồi.”
– Tìm anh?
– Đúng thế.
Vân Nhiêu vén tóc mai sang bên, khoé mắt chua xót: “Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
Anh của hiện giờ, dù đương 17 tuổi hay khi phải so sánh với năm 27 tuổi thì khí chất của anh cũng khác nhau hoàn toàn.
Rõ ràng anh đã qua cái tuổi nhổ giò, thế mà giờ trông anh còn gầy hơn cả hồi 17, 18 tuổi.
Đôi mắt anh đong đầy sự mệt mỏi và kiệt quệ, một đôi mắt trống rỗng và tĩnh lặng, tỏa ra một năng lượng tiêu cực y như một cái xác phàm.
Hết thảy, hết thảy khiến cô phải lắng lo.
Vân Nhiêu lặp lại: “Đàn anh, em thật sự rất nhớ anh, thế nên thi đại học xong em đã bay sang Mỹ gặp anh đấy.”
Vừa dứt lời thì cô đã trông thấy đôi mắt màu hổ phách của Cận Trạch bỗng sáng lên.
Cô đã có thêm vô vàn những can đảm, quyết định kiễng chân lên và ôm lấy anh.
Mãi đến khắc này đây, Cận Trạch vẫn chưa hoàn hồn.
Cô nói rằng cô nhớ anh và cố tình bay đến tận đây vì anh.
Thân hình mảnh mai và mềm mại chủ động tựa vào anh, hai cánh tay trắng nõn vòng ra sau gáy anh, lòng bàn tay áp chặt vào vai anh.
Cận Trạch vô thức giơ tay lên để bảo vệ cô, cánh tay rất lịch lãm, chỉ ôm hờ lấy cô.
Vân Nhiêu như đang treo mình trên người anh.
Cô kề sát bên tai anh, nói hoạnh họe:
– Anh, anh không thích em sao? Sao anh không ôm em?
Một năm trước, Vân Nhiêu của tuổi 24 còn chẳng dám nói chuyện với Cận Trạch như này.
Nhưng giờ, trên danh nghĩa thì cô đã là vợ anh.
Trải qua hơn một năm được anh công mài giũa, dù Vân Nhiêu không đến được cái trình tà lưa của anh nhưng cô cũng thốt ra được những câu bông đùa, thi thoảng còn thả thính lại.
Cận Trạch – 20 tuổi – nhỏ bé đáng thương không thể chịu được trước đòn tấn công “dê” như thế này.
Vòng tay anh bỗng siết lại, ôm chặt cô vào lòng mình.
Vân Nhiêu nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch như tiếng sấm rền.
Tai anh cũng đỏ ửng lên.
Mặt trời đã nấp vào sườn núi, vành tai mỏng ánh lên một sắc đỏ lạ kì.
– Anh đang mơ thật rồi
Giọng anh khản đặc: “Em, em tiện tay véo anh một cái được không?”
Anh còn chưa nói xong mà Vân Nhiêu đã giơ tay véo tai anh.
Người anh run rẩy.
Cô cào móng tay vào sụn tai đang đỏ ửng của anh: “Đau không?”
Cận Trạch bỗng mỉm cười: “Mạnh hơn xem nào.”
Nhưng Vân Nhiêu chả thèm nghe, cô chỉ nghịch tai anh rồi hỏi.
– Anh vẫn chưa trả lời em, anh không thích em chứ gì.
Cận Trạch buông cô, cuối cùng đôi mắt đẹp ấy cũng đã tìm thấy được ánh sáng.
Anh đắm chìm trong ánh mắt của Vân Nhiêu, đôi má anh phớt đỏ.
– Anh thích em.
Vân Nhiêu nghe được ba chữ ấy mà con tim loạn nhịp.
Cô đã nghe anh nói vô vàn những lời yêu thương mập mờ, những lời thề non hẹn biển. Khi ấy anh vẫn luôn tính trước mọi việc, anh sẽ thổ lộ cho cô nghe tình yêu nồng cháy của mình với tư cách là một người đàn ông trưởng thành.
Đây là lần đầu cô nghe anh tỏ tình với giọng điệu như thế này.
Cẩn trọng, lo lắng, mang theo chút e dè của thời mới biết yêu.
Ánh mắt Vân Nhiêu cong cong tựa hai vầng trăng khuyết:
– Anh, thế giờ chúng mình yêu nhau đi.
Vân Nhiêu mới dứt lời thì gương mặt Cận Trạch đã đơ lại.
Anh muốn ở bên cô, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng khiến anh phát điên rồi.
Nhưng giờ anh chẳng phải cậu ấm nhà giàu từng có cơm ăn áo mặc đầy đủ nữa.
Anh nghèo đến mức chẳng mua nổi cho cô một món quà giá trị nào.
Gần một tháng trước, anh mới trải qua nỗi đau của việc mất mẹ, mà chính anh cũng là một trong những tòng phạm khiến mẹ ra đi đột ngột.
Cận Trạch không thể giấu cô những chuyện như này.
Anh định mở lời, nhưng lại bị Vân Nhiêu cắt ngang.
Cô yêu cầu anh phải đồng ý ở bên cô một cách đanh đá.
Đôi mắt của cô vừa cương trực vừa mãnh liệt, bờ môi hồng hào sao mà hoạt ngôn và buông thả đến như vậy.
Cận Trạch nhìn cô, đôi mắt ánh lên nét tò mò: “Em thay đổi nhiều thật đấy.”
Vân Nhiêu đơ người: “Anh không thích em như này ư?”
Quả thực thì bây giờ, từng lời cô nói đều chứa một lưỡi câu để dụ anh vào tròng.
Cận Trạch nheo mắt: “Hồi 11, 12 không lo học mà lại đi học cái thói không đâu với ai đấy?”
Vân Nhiêu suýt thì bật cười thành tiếng: “Không nói cho anh đâu.”
Anh, chính anh là người đầu têu, ông tổ của ngành tà lưa, không biết gượng mà còn vặc lại cô à.
Gió đêm lành lạnh, thành phố đã sáng rực ánh đèn.
Đây là lần đâu tiên Cận Trạch thực sự cảm nhận được cái rực rỡ của ánh đèn đô thị chiếu rọi lên anh kể từ khi anh đến với thành phố được mệnh danh thành phố của thiên thần.
Chứ không phải vô tình đi ngang qua thân xác anh như mọi lần.
Cận Trạch bước đến kéo vali của Vân Nhiêu, tay còn lại nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô.
Nếu đây là giấc mơ, xin hãy để anh lạc lối ở đây đến vô tận.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ăn tối ở một nhà hàng ven đường, dù đang ngồi đối diện nhau nhưng hai đôi tay vẫn chẳng hề buông lơi.
Thành phố về đêm không an toàn, thành ra đến khi ăn no rồi thì Cận Trạch mới hỏi Vân Nhiêu xem cô đã đặt khách sạn ở đâu để anh đưa cô về cho cô nghỉ ngơi sơm sớm.
Vân Nhiêu: “Em còn chưa đặt phòng.”
Cận Trạch cau mày: “Sao em không nói sớm? Nhỡ đến không gặp được anh thì sao?”
Vân Nhiêu: “Không gặp thì em đặt khách sạn, ngày mai lại ôm cây đợi thỏ. Gặp rồi thì thuê khách sạn làm gì nữa?”
Cô nói như chuyện đương nhiên, anh hiểu lời cô nói, khuôn mặt bỗng run bần bật:
– Em nói gì cơ?
Vân Nhiêu buông ôm tay anh ra rồi khoác cánh tay anh, ôm chặt tay anh trong lòng mình
– Anh ở đâu thì em ở đấy.
– Không được.
Cận Trạch vội vàng từ chối, hơi thở nơi anh cũng loạn cả đi: “Giờ đặt khách sạn vẫn còn kịp.”
– Em không muốn, em muốn ở nhà anh cơ.
Cận Trạch rút tay ra khỏi lòng cô, anh nói khẽ: “Vân Nhiêu, nhà anh ở bây giờ chỉ có một phòng, chật chội lắm, điều kiện cũng kém, không có thừa phòng cho em. Với cả em thì không thích hợp ở những nơi xập xệ như thế.”
Trước mặt cô, anh buông bỏ hết những tự trọng của mình, cất lên từng từ từng chữ sao quá đỗi khó nhọc.
– Em muốn đi xem, em gầy thế này không tốn chỗ đâu.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi rồi nói chắc nịch.
– Anh ở đâu em ở đó, anh không dẫn em về thì em ngủ luôn ngoài đường đấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương sau đổi thành em Nạo “dê” nha
(P.S: Lấy được visa Mỹ khó lắm nhưng mong rằng mọi người hãy bỏ qua cho bé bug nhỏ nhoi này nhé, coi như tui đã cấp cho em Nạo của chúng ta nhá há há)
Hết ngoại truyện 4.
♦♦♦Bị đập đầu, tôi quay về cưa anh chồng 20 tuổi của mình
(1)
Vân Nhiêu cứ duỗi mình để thể hiện rằng con không sao đâu, bố mẹ đừng lo mà.
Đến khi bố mẹ đi rồi thì cô gọi luôn cho anh mình để hỏi anh số điện thoại bên Mỹ của anh Cận Trạch.
– Anh đưa mày số nhưng nếu không có việc gì thì mày đừng gọi điện làm phiền nó đấy.
Vân Thâm nghĩ một lúc nhưng rồi cũng không nói cho cô biết chuyện mẹ Cận Trạch đã qua đời. “Nhưng mày có gọi liên tục cho nó thì nó cũng chả quan tâm đâu. Tuần trước anh nhắn WeChat cho nó mà mãi hôm qua nó mới trả lời đấy, như người tiền sử.”
Vân Nhiêu: “Em biết rồi.”
Vân Nhiêu lưu chuỗi số ấy vào danh bạ, lẩm nhẩm đọc đi đọc lại, khắc sâu trong lòng mình.
Sau đó, Vân Nhiêu cứ nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định gọi cho Lê Lê.
Dù cho linh hồn chẳng còn trẻ con nữa nhưng Vân Nhiêu vẫn rất xấu hổ khi phải vay tiền từ người bạn thân nhất của mình.
Lê Lê vẫn thoải mái như mọi khi: “Bọn mình là ai cơ chứ, mày muốn vay bao nhiêu?”
Vân Nhiêu nắm chặt mảnh giấy trong tay, ghi lại hết những tính toán của cô về tiền vé máy bay, tiền thuê khách sạn, ăn uống và phụ phí phát sinh cần thiết cho chuyến đi nước ngoài. Trừ đi khoản tiền nhỏ mà cô vừa lôi ra dưới gầm giường thì cô vẫn cần…
– 10 nghìn tệ.
Vân Nhiêu nói mà áy náy vô cùng: “Có được không chị Lê ơi? Giờ em gái chị đang cần tiền lắm…”
Lê Lê: “10 nghìn tệ có đủ không, nhà mày xảy ra chuyện gì à?”
Vân Nhiêu cắn môi, không trả lời thẳng: “Tao chắc chắn sẽ trả tiền cho mày sớm.”
Lê Lê cảm giác bạn mình không muốn nói lắm nên cô cũng không hỏi nhiều.
Cả hai đã là bạn thân suốt hai năm, ai cũng hiểu gia cảnh của nhau. Từ trước đến giờ, Vân Nhiêu chưa từng nói rằng mình đang gặp khó khăn nhưng hôm nay lại chủ động mở lời nên Lê Lê đoán bạn mình đã phải gặp chuyện gì đó không ổn rồi.
Lê Lê bảo Vân Nhiêu gửi số tài khoản ngân hàng rồi nói với cô rằng:
– Tí tiền mọn ấy mà, mày không phải trả vội đâu. Nếu mày vẫn cần thì cứ nhờ tao, phú bà đây rất giàu.
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Vân Nhiêu cảm ơn cô, không kiềm được lau khoé mắt.
Lát sau, ngân hàng thông báo thông tin chuyển khoản, Lê Lê gửi cho cô 20 nghìn tệ.
Lúc đó, Vân Nhiêu đã vùi mặt vào gối như thể chưa bao giờ được nhìn thấy số tiền nào lớn như vậy.
*
Mùa hè ở Nam California, trời không quá nóng nhưng nắng gay gắt vô cùng.
Đến tận 7 giờ tối mà nắng ở phía chân trời vẫn đỏ rực như quả cầu lửa, thiêu đốt cả nửa bầu trời trên mặt biển.
Sau tiết học lý thuyết cuối cùng của ngày, Cận Trạch xách ba lô rồi ra khỏi lớp đầu tiên, hòa mình vào biển người.
Anh cứ đi một mình cho tới khi bước ra sảnh chính của trường thì bỗng nhiên có cô gái gọi với sau lưng anh.
Cô gái tên là Kathy, học cùng lớp anh, là người Mỹ gốc Hoa.
Hôm nay là sinh nhật của Kathy, đợt trước cô đã gửi mấy tin nhắn với Cận Trạch, mời anh đến tiệc sinh nhật của mình, nhưng tiếc rằng cô không nhận được câu trả lời.
– Ngoài tớ ra thì còn rất nhiều các bạn khác nữa, nam nữ đủ hết.
Gò má Kathy ửng đỏ dưới ánh chiều tà, đôi mắt mạnh bạo nhìn thẳng vào anh: “Mọi người rất mong cậu đến đấy.”
Gương mặt Cận Trạch chẳng hề thay đổi: “Xin lỗi.”
Anh còn chả thèm nói lý do, ánh mắt anh lướt qua cô như người lạ, rồi chớp mắt anh đã sượt qua bờ vai cô.
Kathy chết đứng, cắn chặt môi.
Cô thấy mình bị khinh thường, dù rất khó chịu nhưng con tim cô lại đang đập thình thịch.
Chàng trai người Hoa tên Cận Trạch này là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Trông anh rất uể oải, lạnh lùng, thậm chí là cô độc. Anh luôn cố ý tránh nơi đông người, vô cùng bí ẩn.
Nhưng càng như vậy thì anh lại càng được nhiều người thích, càng khó mà dằn lại thân mình.
Kathy tự hỏi mình có phải loại khổ dâm không khi mình đã bị từ chối như vậy rồi nhưng vẫn theo đuổi anh bất chấp.
Ở vỉa hè gần đó, chàng trai với vóc dáng cao gầy đang rảo bước thì bỗng nhiên chững lại.
Kathy cũng dừng theo.
Phía chân trời đang phô ra một màu tím huyền ảo, ánh sáng mờ mịt nhẹ nhàng bao trùm lên toàn thành phố.
Chàng trai đứng trong làn sương mỏng manh, người anh hơi lảo đảo.
Có ai đó đang băng qua biển người để chạy ào đến bên anh.
Ấy là một cô gái trẻ mặc áo cộc và quần đùi, cô ăn mặc hết sức giản dị, khoe ra làn da trắng ngần.
Cô gái trẻ đứng trước mặt anh, kích động nắm lấy vạt áo anh.
Kathy phải thở dài thay cho cô gái.
Cận Trạch ghét nhất cái kiểu tán tỉnh như thế này, lần trước có người suýt thì ôm chầm lấy anh nên từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy cô ta thì anh sẽ đi đường vòng.
Anh ta hệt như chiếc vỏ sò bảo thủ, ghét tất cả những cử chỉ thân mật vượt quá ranh giới của mình.
Cô gái mở lời hết đỗi tự nhiên, trong khi đó Cận Trạch thì vẫn đứng bất động.
Lát sau, cô ấy bỗng nhón chân rồi ôm chặt lấy cổ anh.
Kathy đứng chết lặng.
Khi thấy Cận Trạch sợ cô ấy ôm không vững nên đã giơ tay lên ôm hờ cô ấy vào lòng.
Kathy không tin nổi vào mắt mình.
Cận Trạch cũng chẳng dám tin vào mắt mình.
Dạo này chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, lúc nào cũng mất ngủ cả đêm, mắt thao láo đến tận khi mặt trời ló rạng.
Thành thử, cả ngày anh cứ mệt mỏi lờ đờ, lắm lúc còn sinh ra ảo giác.
Anh từng nhìn thấy người mẹ quá cố của mình đứng dưới toà nhà của trường, mang theo món bánh ngọt mà anh mê mẩn khi còn bé, tấm lưng ấy hơi còng còng, đứng đợi anh tan học.
Vậy nên, khi anh thấy Vân Nhiêu trong đám đông hỗn loạn, anh cứ ngỡ rằng mình lại gặp phải ảo giác.
Ánh mắt anh cứ nhìn đăm đăm vào nơi ấy, dấu chân cũng vồn vã bước đi.
Dù chỉ là ảo giác thì anh cũng muốn được nhìn cô lâu hơn nữa.
Cô ngồi trên chiếc vali hồng, đeo ba lô từ thời còn đi học, khuôn mặt ngây ngô và bối rối vô cùng.
Tóc cô dài hơn những gì anh còn nhớ, đuôi tóc phấp phới nhẹ rũ xuống xương quai xanh trắng thon.
Sau đó, Cận Trạch thấy cô đứng phắt dạy.
Ánh mắt cả hai chạm nhau giữa không trung.
Cận Trạch dừng bước trong vô thức, người anh như bị neo chặt giữa đường.
Cô gái bỏ lại hành lý rồi sải bước đến bên anh.
– Anh Cận Trạch!
Vân Nhiêu vừa chạy vừa hét như thể sợ anh sẽ đi mất.
– Đợi em với!
Bờ môi anh mấp máy, hàng mày anh run rẩy, đôi mắt cũng trợn lên.
Cô gái phanh gấp trước mặt anh, khuôn mặt trắng hồng phản chiếu ánh nắng mang màu thiêu đốt của buổi chiều tà.
Cô kích động nắm lấy vạt áo anh.
– Anh Cận Trạch, em đợi anh lâu lắm rồi đó!
Yết hầu anh lăn lên cuộn xuống, trong thoáng chốc, thậm chí anh còn quên cả việc thở: “Em…”
– Em là Vân Nhiêu đây.
Cô xoay một vòng trước mặt anh rồi ngẩng lên nhìn anh đầy nồng cháy: “Anh không quên em đấy chứ?”
Cô cố tình nói vậy để điều tiết lại bầu không khí.
Cận Trạch run cả người, lồ||g ngực anh phập phồng, dường như anh vừa mới lấy lại hơi, giọng hổn hển:
– Sao anh lại quên em được.
Mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm nữa…Cho đến khi già đi và chẳng nhớ được điều gì, anh vẫn không bao giờ quên cô.
Cận Trạch vẫn đang sốc, giọng anh nhẹ nhàng hết mức như thể ảo ảnh trước mắt anh sẽ vỡ vụn khi anh cất tiếng.
– Em… Sao lại tới đây?
Vân Nhiêu: “Tất nhiên là tới tìm anh rồi.”
– Tìm anh?
– Đúng thế.
Vân Nhiêu vén tóc mai sang bên, khoé mắt chua xót: “Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
Anh của hiện giờ, dù đương 17 tuổi hay khi phải so sánh với năm 27 tuổi thì khí chất của anh cũng khác nhau hoàn toàn.
Rõ ràng anh đã qua cái tuổi nhổ giò, thế mà giờ trông anh còn gầy hơn cả hồi 17, 18 tuổi.
Đôi mắt anh đong đầy sự mệt mỏi và kiệt quệ, một đôi mắt trống rỗng và tĩnh lặng, tỏa ra một năng lượng tiêu cực y như một cái xác phàm.
Hết thảy, hết thảy khiến cô phải lắng lo.
Vân Nhiêu lặp lại: “Đàn anh, em thật sự rất nhớ anh, thế nên thi đại học xong em đã bay sang Mỹ gặp anh đấy.”
Vừa dứt lời thì cô đã trông thấy đôi mắt màu hổ phách của Cận Trạch bỗng sáng lên.
Cô đã có thêm vô vàn những can đảm, quyết định kiễng chân lên và ôm lấy anh.
Mãi đến khắc này đây, Cận Trạch vẫn chưa hoàn hồn.
Cô nói rằng cô nhớ anh và cố tình bay đến tận đây vì anh.
Thân hình mảnh mai và mềm mại chủ động tựa vào anh, hai cánh tay trắng nõn vòng ra sau gáy anh, lòng bàn tay áp chặt vào vai anh.
Cận Trạch vô thức giơ tay lên để bảo vệ cô, cánh tay rất lịch lãm, chỉ ôm hờ lấy cô.
Vân Nhiêu như đang treo mình trên người anh.
Cô kề sát bên tai anh, nói hoạnh họe:
– Anh, anh không thích em sao? Sao anh không ôm em?
Một năm trước, Vân Nhiêu của tuổi 24 còn chẳng dám nói chuyện với Cận Trạch như này.
Nhưng giờ, trên danh nghĩa thì cô đã là vợ anh.
Trải qua hơn một năm được anh công mài giũa, dù Vân Nhiêu không đến được cái trình tà lưa của anh nhưng cô cũng thốt ra được những câu bông đùa, thi thoảng còn thả thính lại.
Cận Trạch – 20 tuổi – nhỏ bé đáng thương không thể chịu được trước đòn tấn công “dê” như thế này.
Vòng tay anh bỗng siết lại, ôm chặt cô vào lòng mình.
Vân Nhiêu nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch như tiếng sấm rền.
Tai anh cũng đỏ ửng lên.
Mặt trời đã nấp vào sườn núi, vành tai mỏng ánh lên một sắc đỏ lạ kì.
– Anh đang mơ thật rồi
Giọng anh khản đặc: “Em, em tiện tay véo anh một cái được không?”
Anh còn chưa nói xong mà Vân Nhiêu đã giơ tay véo tai anh.
Người anh run rẩy.
Cô cào móng tay vào sụn tai đang đỏ ửng của anh: “Đau không?”
Cận Trạch bỗng mỉm cười: “Mạnh hơn xem nào.”
Nhưng Vân Nhiêu chả thèm nghe, cô chỉ nghịch tai anh rồi hỏi.
– Anh vẫn chưa trả lời em, anh không thích em chứ gì.
Cận Trạch buông cô, cuối cùng đôi mắt đẹp ấy cũng đã tìm thấy được ánh sáng.
Anh đắm chìm trong ánh mắt của Vân Nhiêu, đôi má anh phớt đỏ.
– Anh thích em.
Vân Nhiêu nghe được ba chữ ấy mà con tim loạn nhịp.
Cô đã nghe anh nói vô vàn những lời yêu thương mập mờ, những lời thề non hẹn biển. Khi ấy anh vẫn luôn tính trước mọi việc, anh sẽ thổ lộ cho cô nghe tình yêu nồng cháy của mình với tư cách là một người đàn ông trưởng thành.
Đây là lần đầu cô nghe anh tỏ tình với giọng điệu như thế này.
Cẩn trọng, lo lắng, mang theo chút e dè của thời mới biết yêu.
Ánh mắt Vân Nhiêu cong cong tựa hai vầng trăng khuyết:
– Anh, thế giờ chúng mình yêu nhau đi.
Vân Nhiêu mới dứt lời thì gương mặt Cận Trạch đã đơ lại.
Anh muốn ở bên cô, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng khiến anh phát điên rồi.
Nhưng giờ anh chẳng phải cậu ấm nhà giàu từng có cơm ăn áo mặc đầy đủ nữa.
Anh nghèo đến mức chẳng mua nổi cho cô một món quà giá trị nào.
Gần một tháng trước, anh mới trải qua nỗi đau của việc mất mẹ, mà chính anh cũng là một trong những tòng phạm khiến mẹ ra đi đột ngột.
Cận Trạch không thể giấu cô những chuyện như này.
Anh định mở lời, nhưng lại bị Vân Nhiêu cắt ngang.
Cô yêu cầu anh phải đồng ý ở bên cô một cách đanh đá.
Đôi mắt của cô vừa cương trực vừa mãnh liệt, bờ môi hồng hào sao mà hoạt ngôn và buông thả đến như vậy.
Cận Trạch nhìn cô, đôi mắt ánh lên nét tò mò: “Em thay đổi nhiều thật đấy.”
Vân Nhiêu đơ người: “Anh không thích em như này ư?”
Quả thực thì bây giờ, từng lời cô nói đều chứa một lưỡi câu để dụ anh vào tròng.
Cận Trạch nheo mắt: “Hồi 11, 12 không lo học mà lại đi học cái thói không đâu với ai đấy?”
Vân Nhiêu suýt thì bật cười thành tiếng: “Không nói cho anh đâu.”
Anh, chính anh là người đầu têu, ông tổ của ngành tà lưa, không biết gượng mà còn vặc lại cô à.
Gió đêm lành lạnh, thành phố đã sáng rực ánh đèn.
Đây là lần đâu tiên Cận Trạch thực sự cảm nhận được cái rực rỡ của ánh đèn đô thị chiếu rọi lên anh kể từ khi anh đến với thành phố được mệnh danh thành phố của thiên thần.
Chứ không phải vô tình đi ngang qua thân xác anh như mọi lần.
Cận Trạch bước đến kéo vali của Vân Nhiêu, tay còn lại nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô.
Nếu đây là giấc mơ, xin hãy để anh lạc lối ở đây đến vô tận.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, ăn tối ở một nhà hàng ven đường, dù đang ngồi đối diện nhau nhưng hai đôi tay vẫn chẳng hề buông lơi.
Thành phố về đêm không an toàn, thành ra đến khi ăn no rồi thì Cận Trạch mới hỏi Vân Nhiêu xem cô đã đặt khách sạn ở đâu để anh đưa cô về cho cô nghỉ ngơi sơm sớm.
Vân Nhiêu: “Em còn chưa đặt phòng.”
Cận Trạch cau mày: “Sao em không nói sớm? Nhỡ đến không gặp được anh thì sao?”
Vân Nhiêu: “Không gặp thì em đặt khách sạn, ngày mai lại ôm cây đợi thỏ. Gặp rồi thì thuê khách sạn làm gì nữa?”
Cô nói như chuyện đương nhiên, anh hiểu lời cô nói, khuôn mặt bỗng run bần bật:
– Em nói gì cơ?
Vân Nhiêu buông ôm tay anh ra rồi khoác cánh tay anh, ôm chặt tay anh trong lòng mình
– Anh ở đâu thì em ở đấy.
– Không được.
Cận Trạch vội vàng từ chối, hơi thở nơi anh cũng loạn cả đi: “Giờ đặt khách sạn vẫn còn kịp.”
– Em không muốn, em muốn ở nhà anh cơ.
Cận Trạch rút tay ra khỏi lòng cô, anh nói khẽ: “Vân Nhiêu, nhà anh ở bây giờ chỉ có một phòng, chật chội lắm, điều kiện cũng kém, không có thừa phòng cho em. Với cả em thì không thích hợp ở những nơi xập xệ như thế.”
Trước mặt cô, anh buông bỏ hết những tự trọng của mình, cất lên từng từ từng chữ sao quá đỗi khó nhọc.
– Em muốn đi xem, em gầy thế này không tốn chỗ đâu.
Vân Nhiêu hít sâu một hơi rồi nói chắc nịch.
– Anh ở đâu em ở đó, anh không dẫn em về thì em ngủ luôn ngoài đường đấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy chương sau đổi thành em Nạo “dê” nha
(P.S: Lấy được visa Mỹ khó lắm nhưng mong rằng mọi người hãy bỏ qua cho bé bug nhỏ nhoi này nhé, coi như tui đã cấp cho em Nạo của chúng ta nhá há há)
Hết ngoại truyện 4.