Chương 64: Ngoại truyện 1
KHÔNG GIAN ẢO TƯỞNG
♦♦♦Vừa tỉnh giấc, vợ tôi đã hóa tuổi 15
(1)
Sáng sớm cuối thu, tiết trời lạnh ngắt nhưng căn phòng vẫn vô cùng ấm áp, vì chênh lệch nhiệt độ như vậy nên hơi nước bám trắng xoá lên cửa sổ.
Cận Trạch trở mình đập tay vào thứ gì đó cứng như sắt.
Anh buột miệng xuýt xoa:
– Bé cưng ơi, tay anh đau quá.
Chăn có vẻ cứng hơn, chất vải xem ra cũng khác.
– Nó nói cái gì đấy?
– Tao nghe hai chữ “bé cưng” cái mà nổi hết da gà da vịt.
– Tao cũng thế…
Sao mà lắm người nói thế…
Giọng cũng quen nữa…
Sực nghe thấy tiếng loảng xoảng vang bên tai như thể có v@t cứng đập vào thành lan can sắt, ập hẳn vào màng nhĩ.
– Lão Cận, dậy đi muộn xừ nó rồi.
Trì Tuấn cầm móc quần áo gõ vào giường Cận Trạch xong quay sang hỏi Vân Thâm: “Tao tưởng đêm qua thằng này nó ngủ lúc 10 giờ cơ mà.”
Vân Thâm đáp: “Mày nhớ đúng rồi đấy.”
Những tiếng nói văng vẳng bên tai Cận Trạch càng lúc càng rõ, anh lờ mờ nhìn lên trên trần nhà rồi bật dậy.
– Clgt?
Anh lật chăn ra, vì giường hẹp quá nên chỉ cần cử động mạnh là sẽ đập ngay vào tường hoặc thành giường.
Vợ mình đâu?
Vợ lớn của mình đâu rồi?
Cảnh vật xung quanh vừa lạ vừa quen.
Vết bút chì vẽ đầy lên khoảng tường trắng, cái quạt trần đã tích đầy bụi, chiếc giường gỗ ấm áp cùng với cái bàn. Ở lối đi bé tẹo giữa phòng còn có năm khuôn mặt đang nhìn anh đầy khó hiểu.
Vân Thâm quàng vai Trì Tuấn xong chỉ tay vào thái dương mình:
– Xem ra đứa nào vừa ngủ dậy đã bị thần kinh rồi.
Cận Trạch ngồi đực ra giường, thò tay vào chăn rồi bấu mạnh vào bắp đùi.
Đau.
Hóa ra đây không phải mơ à?
– Có xuống không? Bảy giờ đến nơi rồi.
– Mày không xuống là bọn tao đi trước đấy.
Bọn kia lắm mồm, cứ giục anh, đứa nào đứa nấy cũng mất hết kiên nhẫn nhưng anh thì vẫn thất thần, vẫn đang chìm trong nỗi kinh hoàng và nghi hoặc đến tột cùng.
Chả lẽ… là xuyên không à?
Tối qua vừa mới cầu hôn thành công, đêm về mặn nồng với vợ đến gần sáng mới mơ màng ngủ.
Đến khi thức giấy thì chả thấy vợ đâu, phòng ngủ rộng rãi cũng chẳng còn, giờ lại chình ình ở cái giường chưa rộng lấy nổi một mét trong kí túc cấp ba, bao quanh là năm thằng bạn cùng phòng trời đánh gào thét anh dậy.
Thâm tâm Cận Trạch đang lẩm bẩm: “Thịnh vượng, hùng mạnh, dân chủ, văn minh, hoà hợp”, cố ra vẻ bình tĩnh rồi từ từ vén chăn xuống giường.
– Bọn mình… lớp mấy rồi?
…
Đếch ai trả lời anh hết.
– Mẹ thằng điên.
– Thôi giải tán, khéo thằng này giả ngu trêu bọn mình đấy.
– Diễn y như thật, đúng là con chó dâm quyết chí làm ảnh đế.
Cận Trạch thở dài ngao ngán.
Giờ anh đã 27 tuổi rồi, đâu cần phải đi học với đám nhóc chưa mọc đủ lông này.
Anh vớ cái điện thoại trên bàn rồi nhìn lịch.
Tháng 11 năm 2011.
Học kì một của năm lớp 12.
Chẳng biết đang nghĩ gì mà lòng anh bỗng khựng lại.
Nếu đây đúng là mười năm trước thì sẽ có rất nhiều chuyện chưa xảy ra, vậy nghĩa là anh vẫn còn cơ hội để thay đổi thế giới?
…
Anh em cùng phòng đã chuẩn bị ba lô sẵn sàng, chỉ chờ Cận Trạch đi ra khỏi nhà vệ sinh.
– Rơi xuống cống rồi à?
Trì Tuấn gõ cửa cái bịch: “Cần anh Trì vào đưa mày ra không?”
Bất chợt, cánh cửa gỗ trong nhà vệ sinh mở ra.
Trì Tuấn toan gõ cái nữa thì ngừng tay giữa chừng, ánh mắt sững sờ: “Mày làm sao thế?”
Đôi mắt Cận Trạch đỏ hoe, còn mặt thì vừa dội nước lạnh, cúi đầu rồi lách qua Trì Tuấn:
– Tao vừa gọi video với mẹ, không sao cả.
10 phút nữa sẽ đến tiết đọc sách, đường đến trường nhộn nhịp, tiếng ồn ã vang khắp nơi nơi.
Cả hội đi qua canteen, mua bữa sáng rồi vừa đi vừa ăn.
Cận Trạch cất bánh bao và sữa đậu nành vào túi, tụt lại đằng sau đám bạn, cầm điện thoại gọi cho bố.
Trước hết là nhắn bố đưa mẹ đi viện khám tổng quát, rồi anh nhắc bố phải chú ý đến khoản nợ rủi ro từ công ty đối tác.
Sau khi diễn giải rất nhiều nhưng lại không thể giải thích lý do rõ ràng, Cận Trạch chỉ đành bắt bố mẹ nghe theo mình.
Đến lớp, anh như người mất hồn chẳng màng ăn uống, vừa vào ra đã ngây ra rồi.
Mãi sau, khi tiếng chuông vào tiết reo lên thì anh mới nhớ mình phải ăn sáng.
Giáo viên văn đã đứng trên bục giảng còn anh lại cúi xuống nhồm nhoàm miếng bánh bao với sữa đậu nành như trốn không người.
Vân Thâm ngồi cùng bàn với Cận Trạch, lúc liếc sang anh thì tự dưng mắt giật giật.
Sau đó, không chỉ ngấu nghiến bữa sáng mà nó còn lén lấy điện thoại ra nhắn tin ngay trước mắt thầy nữa chứ. Mắt Vân Thâm giật đến mức co cả lại.
Cận Trạch để điện thoại lên đùi, tay lướt lướt trên màn hình, loáng cái đã tìm ra số của Vân Nhiêu trong danh bạ.
Anh ấn vào phần tin nhắn thì thấy đoạn chat mấy hôm trước.
Cận Trạch: Quán cơm đ ĩa mới khai trương ở canteen tầng hai có thịt kho tàu ngon lắm.
Vân Nhiêu: Cảm ơn đàn anh ~ mai em sẽ đi ăn ạ~
Cận Trạch: Nay chơi bóng rổ thằng anh em nó cố tình va vào anh đấy.
Cận Trạch: Anh nghĩ nó ghen ăn tức ở với anh vì trong trận anh ghi được nhiều điểm hơn nó.
Cận Trạch: Em đoán xem anh ghi được bao điểm?
Năm tiếng đồng hồ không thấy ai trả lời.
Cận Trạch: Mình anh ghi hẳn 18 điểm:D.
Thêm ba tiếng nữa.
Vân Nhiêu: Anh giỏi quá trời~
Vân Nhiêu: Hôm đó em cũng đi xem nhưng mà đông quá nên đứng tít đằng sau.
Vân Nhiêu: Em nhớ lớp anh ghi có 17 điểm tất cả thôi mà?
Cận Trạch: Thật không?
Cận Trạch: Chắc em nhớ nhầm rồi
Cận Trạch 27 tuổi đọc lại những dòng tin nhắn này: …
Cứu.
10 năm trước trông anh ngu thật sự.
Cận Trạch chẳng nuốt nổi nữa, cất bánh bao vào túi rồi nhét vào ngăn bàn, gằm mặt xuống nhắn tin.
Anh thầm nghĩ, con trai thì phải chủ động vào, đừng có lòng vòng làm trò ngu xuẩn nữa.
Giờ anh đã biết Vân Nhiêu cũng thích mình nên chẳng e dè gì nữa…
Đàn em, tối nay em có rảnh không?
Gõ xong thì cứ thấy sai sai.
– Cận Trạch em đang làm gì đấy?
Thầy văn nheo mày ném thẳng viên phấn vào chỗ anh.
– Vân Thâm, lấy đồ trong ngăn bàn của bạn ra đây.
Cận Trạch hoảng hốt, 10 năm trước anh không có thói quen dùng điện thoại, giờ thì đỉnh quá cơ, lại còn ấn nhầm gửi luôn tin nhắn cho Vân Nhiêu.
Vân Thâm uể oải ngả người ra sau, hả hê lia xuống gầm bàn.
Cận Trạch chắp tay cầu xin: “Anh Vân, mày là anh ruột của tao.”
Tự dưng thấy có cánh tay vươn ra, mò mẫm trong ngăn bàn của anh rồi lôi ra túi bánh bao.
Điện thoại được thoát nạn.
Cận Trạch giả bộ nghe thầy mắng một cách nghiêm túc.
Từ ngày debut, anh đã diễn đủ mọi thể loại, đủ mọi tầng lớp và độ tuổi.
Trừ học sinh cấp ba
Anh cố nhớ lại xem hồi cấp ba trông mình như thế nào.
Hình như rất hoạt bát, liều lĩnh và có hơi ngốc nghếch.
Với lại, mặc dù anh đã chuyển sang ban nghệ thuật vào năm lớp 11 nhưng điểm văn hoá của anh luôn ở mức ổn, đứng tầm giữa lớp.
Sau tiết đọc buổi sáng, hai tiết tiếp theo là kiểm tra môn toán.
Cận Trạch diễn vai học sinh ban tự nhiên có kết quả học tập tốt.
Chỉ mình anh biết vai diễn này khó nhằn đến nhường nào.
Bởi vì anh còn chả làm được câu nào.
Ngay sau khi nộp bài, tiếng chuông của giờ thể dục reo lên, toàn trường phải tập trung ở sân tập để tập thể dục buổi sáng.
Cận Trạch đã lôi điện thoại ra trong lúc náo loạn.
Chưa thấy cô trả lời.
Đến khi giờ tập thể dục kết thúc rồi mà điện thoại anh vẫn im như thóc.
Vòm trời cuối thu xanh thẳm, những áng mây lững lờ trên cao, mặt trời toả nắng nhưng chẳng nóng chút nào.
Lớp 12 học ở cái khu xó xỉnh vắng lặng nhất.
Cận Trạch đi ra theo dòng người, bước đến gần toà của học sinh lớp 10, rồi bỗng hẩy tay Vân Thâm đang quàng trên vai mình xuống.
– Tự dưng thèm coca, tao ra siêu thị cái, chúng mày cứ đi trước đi.
Trì Tuấn nhìn đồng hồ trên tay: “Sáu phút nữa vào lớp rồi, mày có chắc…”
Còn chưa nói xong mà người ta đã chạy mất tăm.
Cận Trạch chạy vụt đi, chiếc đồng phục mùa thu xanh trắng của anh phập phồng trong làn gió.
Chẳng biết anh đã không được hưởng thụ cái cảm giác chạy qua đám đông bao nhiêu năm rồi.
Trở thành một ngôi sao, đắm chìm trong tình cảm của hàng triệu người hương mộ, nhưng rồi cũng mất đi rất rất nhiều thứ.
Khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy như tâm hồn mình vừa trẻ ra mười tuổi.
Lớp 102 ở ngay tầng một, chưa đầy ba mươi giây, Cận Trạch đã đứng sau cửa lớp.
Anh nổi đến nỗi dù anh lớn hơn hai tuổi thì đàn em đi qua cũng biết đến anh.
Nhất là hội con gái khó lòng mà rời mắt khỏi anh.
Cận Trạch giữ một học sinh của lớp 102 lại.
Anh nhéo cổ để mình nói được với giọng của con trai mới lớn.
– Gọi cho anh bạn Vân Nhiêu với, cảm ơn em.
Trong lớp, ở bàn thứ ba của tổ ba, Vân Nhiêu cũng như bao nữ sinh trong lớp đang quay đầu nhìn.
Cả hai cách nhau chưa đến 10 mét, cô hốt hoảng chạm mắt với chàng trai đứng ngoài cửa.
Vân Nhiêu vội nhìn đi chỗ khác, con tim đập rộn ràng.
Sau đó, bạn cùng lớp mà nãy bị Cận Trạch giữ lại đã đi vào, bước đến chỗ cô khiến trái tim cô dập dồn hơn nữa.
Anh đến gặp cô thật này.
Sau khi nói chuyện với bạn nam được mấy câu thì Vân Nhiêu đã đứng bật dậy, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Trong tiếng xôn xao xì xào như tiếng ruồi vo ve, cô bước ra khỏi cửa lớp, đứng trước Cận Trạch.
– Chào… đàn anh, anh tìm em có chuyện gì đấy?
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người ta nắm cổ tay rồi.
Cận Trách kéo cô đi tới cuối hành lang rồi rẽ vào trong góc, dừng bước ở phòng lấy nước không bóng người ở ngay bên cạnh.
Tự dưng nổi cơn nên đến gặp cô xong giờ Cận Trạch cũng chưa biết phải nói gì.
Đứng trước mặt cô, biểu cảm và cử chỉ của anh cũng chả chín chắn được chút nào.
Đầu gối tay ấp gần nửa năm trời, đêm qua vất vả lắm mới cầu hôn thành công mà giờ tỉnh dậy thấy vợ biến thành học sinh cấp ba 15 tuổi.
Ôm không được, hôn cũng không được, đến cả nắm tay cũng sai sai.
Anh tuyệt vọng cùng cực nhưng bên cạnh đó, anh lại thấy hào hứng
Bé Vân Nhiêu 15 tuổi trong kí ức của anh đã mờ phai quá đỗi.
Nhưng vào thời khắc này đây, cô gái tươi sáng của năm ấy đã đứng trước mặt anh rồi.
Khuôn mặt trắng nõn hơi bầu, đôi mắt tựa hai quả nho đen mọng nước, mi mắt rụt rè cúi xuống. Rõ ràng anh chẳng nói gì hết mà gò má cô đã ửng lên rồi.
Đau đớn tột cùng.
Trong đầu anh giờ chỉ nghĩ đến việc đè cô vào tường rồi hôn cô chết đi sống lại thôi.
Anh cứ đi đực ra mãi rồi mới nói được một câu: “Sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy: “Em đi học không cầm điện thoại.”
– À.
Giờ thì anh mới lờ mờ nhớ ra.
Điện thoại của cô còn chả vào được mạng hay chơi game gì hết, cô là học sinh giỏi và ngoan nên lúc nào cũng để điện thoại ở kí túc khi đang đi học.
Chính vì thế mà hồi xưa anh cứ vò đầu bứt tai khi đợi cô trả lời tin nhắn của mình.
– Đàn anh?
Vân Nhiêu nhẹ nhàng gọi anh: “Sắp đến giờ vào lớp rồi mà anh vẫn chưa nói anh gặp em làm gì?”
Cô nói bé như tiếng muỗi kêu, Cận Trạch nghe được nửa câu nhưng lại vờ như không nghe thấy gì hết, anh cong môi hỏi lại:
– Em nói gì anh nghe không rõ?
Vân Nhiêu bước thêm một bước: “Anh?”
– Tiến thêm chút nữa.
Cô lại bước lên một bước, gò má đỏ ửng lên, cô nói to hơn một chút: “Đàn anh?”
Cận Trạch cảm giác giờ mình chẳng khác nào một thằng bi3n thái.
Một thằng đàn ông hai mươi bảy tuổi mà chả có tí trưởng thành nào cả. Tâm trí thì cứ miên man nghĩ cách để trêu bé con 15 tuổi mà không vi phạm các quy tắc của trường.
– Anh bảo… Đàn em, em có biết gần như này nghĩa là gì không?
Anh tự dưng áp sát vào tai cô, giọng khẽ khàng, hơi thở ấm áp phả vào bờ tai cô:
– Nếu em muốn nói nhỏ thì phải đứng sát vào như thế này này.
Cận Trạch nhìn đôi tai trắng hồng của Vân Nhiêu đã phiến đỏ trong tích tắc.
Thỉnh thoảng lại có người đi qua nên anh đứng thẳng người lại, giữ khoảng cách an toàn.
Vân Nhiêu rụt cổ lại, tai cô vẫn còn ngưa ngứa.
Hôm nay anh Cận Trạch lạ quá.
Giọng anh trầm hẳn và ánh mắt nhìn cô cũng lạ nữa, trông như sắpăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên, tiếng loa thông báo ngay trên đầu bọn họ đã kêu điếc cả tai.
– Tối nay tan học gặp anh ở tầng ba căn tin.
Cận Trạch đột nhiên cất tiếng, anh nói rất nhanh.
Vân Nhiêu ngây người, chớp chớp mắt: “ Vâng. Đi cùng với các anh ạ?”
Thi thoảng Vân Thâm vẫn rủ cô đi ăn với bạn cùng phòng của anh nên cô tưởng vẫn như mọi khi thôi.
Cận Trạch: “Không có ai cả, chỉ có anh thôi.”
Vân Nhiêu sững sờ.
Kí ức trong anh bỗng ùa về. Khi cả hai đi ăn với nhau, mọi người toàn vây quanh bé Vân Nhiêu để lấy lòng, lúc đó anh bực lắm nhưng cũng đành phải xếp hàng lấy số đợi đến lượt mình. Chờ mãi thì mới chỗ để chen chân vào nói chuyện với cô được một câu.
Lúc nào anh cũng do dự, ngó trước ngó sau.
Vì thế mới khiến tương lai anh thảm hại như vậy đấy.
Tiếng chuông vào lớp đã dứt nhưng dư âm vẫn còn vang vọng khắp khoang tai.
Cận Trạch hít sâu, giơ tay lên xoa đầu cô.
– Từ giờ chỉ có mình anh thôi.
Anh ngừng lại, khuôn mặt điển trai ánh lên sự tin tưởng và quyết thắng đến muộn suốt bao năm.
– Đừng đi ăn với thằng nào ngoài anh hết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sẽ thả trôi, thả trôi lắm luôn~
Hết ngoại truyện 1.
♦♦♦Vừa tỉnh giấc, vợ tôi đã hóa tuổi 15
(1)
Sáng sớm cuối thu, tiết trời lạnh ngắt nhưng căn phòng vẫn vô cùng ấm áp, vì chênh lệch nhiệt độ như vậy nên hơi nước bám trắng xoá lên cửa sổ.
Cận Trạch trở mình đập tay vào thứ gì đó cứng như sắt.
Anh buột miệng xuýt xoa:
– Bé cưng ơi, tay anh đau quá.
Chăn có vẻ cứng hơn, chất vải xem ra cũng khác.
– Nó nói cái gì đấy?
– Tao nghe hai chữ “bé cưng” cái mà nổi hết da gà da vịt.
– Tao cũng thế…
Sao mà lắm người nói thế…
Giọng cũng quen nữa…
Sực nghe thấy tiếng loảng xoảng vang bên tai như thể có v@t cứng đập vào thành lan can sắt, ập hẳn vào màng nhĩ.
– Lão Cận, dậy đi muộn xừ nó rồi.
Trì Tuấn cầm móc quần áo gõ vào giường Cận Trạch xong quay sang hỏi Vân Thâm: “Tao tưởng đêm qua thằng này nó ngủ lúc 10 giờ cơ mà.”
Vân Thâm đáp: “Mày nhớ đúng rồi đấy.”
Những tiếng nói văng vẳng bên tai Cận Trạch càng lúc càng rõ, anh lờ mờ nhìn lên trên trần nhà rồi bật dậy.
– Clgt?
Anh lật chăn ra, vì giường hẹp quá nên chỉ cần cử động mạnh là sẽ đập ngay vào tường hoặc thành giường.
Vợ mình đâu?
Vợ lớn của mình đâu rồi?
Cảnh vật xung quanh vừa lạ vừa quen.
Vết bút chì vẽ đầy lên khoảng tường trắng, cái quạt trần đã tích đầy bụi, chiếc giường gỗ ấm áp cùng với cái bàn. Ở lối đi bé tẹo giữa phòng còn có năm khuôn mặt đang nhìn anh đầy khó hiểu.
Vân Thâm quàng vai Trì Tuấn xong chỉ tay vào thái dương mình:
– Xem ra đứa nào vừa ngủ dậy đã bị thần kinh rồi.
Cận Trạch ngồi đực ra giường, thò tay vào chăn rồi bấu mạnh vào bắp đùi.
Đau.
Hóa ra đây không phải mơ à?
– Có xuống không? Bảy giờ đến nơi rồi.
– Mày không xuống là bọn tao đi trước đấy.
Bọn kia lắm mồm, cứ giục anh, đứa nào đứa nấy cũng mất hết kiên nhẫn nhưng anh thì vẫn thất thần, vẫn đang chìm trong nỗi kinh hoàng và nghi hoặc đến tột cùng.
Chả lẽ… là xuyên không à?
Tối qua vừa mới cầu hôn thành công, đêm về mặn nồng với vợ đến gần sáng mới mơ màng ngủ.
Đến khi thức giấy thì chả thấy vợ đâu, phòng ngủ rộng rãi cũng chẳng còn, giờ lại chình ình ở cái giường chưa rộng lấy nổi một mét trong kí túc cấp ba, bao quanh là năm thằng bạn cùng phòng trời đánh gào thét anh dậy.
Thâm tâm Cận Trạch đang lẩm bẩm: “Thịnh vượng, hùng mạnh, dân chủ, văn minh, hoà hợp”, cố ra vẻ bình tĩnh rồi từ từ vén chăn xuống giường.
– Bọn mình… lớp mấy rồi?
…
Đếch ai trả lời anh hết.
– Mẹ thằng điên.
– Thôi giải tán, khéo thằng này giả ngu trêu bọn mình đấy.
– Diễn y như thật, đúng là con chó dâm quyết chí làm ảnh đế.
Cận Trạch thở dài ngao ngán.
Giờ anh đã 27 tuổi rồi, đâu cần phải đi học với đám nhóc chưa mọc đủ lông này.
Anh vớ cái điện thoại trên bàn rồi nhìn lịch.
Tháng 11 năm 2011.
Học kì một của năm lớp 12.
Chẳng biết đang nghĩ gì mà lòng anh bỗng khựng lại.
Nếu đây đúng là mười năm trước thì sẽ có rất nhiều chuyện chưa xảy ra, vậy nghĩa là anh vẫn còn cơ hội để thay đổi thế giới?
…
Anh em cùng phòng đã chuẩn bị ba lô sẵn sàng, chỉ chờ Cận Trạch đi ra khỏi nhà vệ sinh.
– Rơi xuống cống rồi à?
Trì Tuấn gõ cửa cái bịch: “Cần anh Trì vào đưa mày ra không?”
Bất chợt, cánh cửa gỗ trong nhà vệ sinh mở ra.
Trì Tuấn toan gõ cái nữa thì ngừng tay giữa chừng, ánh mắt sững sờ: “Mày làm sao thế?”
Đôi mắt Cận Trạch đỏ hoe, còn mặt thì vừa dội nước lạnh, cúi đầu rồi lách qua Trì Tuấn:
– Tao vừa gọi video với mẹ, không sao cả.
10 phút nữa sẽ đến tiết đọc sách, đường đến trường nhộn nhịp, tiếng ồn ã vang khắp nơi nơi.
Cả hội đi qua canteen, mua bữa sáng rồi vừa đi vừa ăn.
Cận Trạch cất bánh bao và sữa đậu nành vào túi, tụt lại đằng sau đám bạn, cầm điện thoại gọi cho bố.
Trước hết là nhắn bố đưa mẹ đi viện khám tổng quát, rồi anh nhắc bố phải chú ý đến khoản nợ rủi ro từ công ty đối tác.
Sau khi diễn giải rất nhiều nhưng lại không thể giải thích lý do rõ ràng, Cận Trạch chỉ đành bắt bố mẹ nghe theo mình.
Đến lớp, anh như người mất hồn chẳng màng ăn uống, vừa vào ra đã ngây ra rồi.
Mãi sau, khi tiếng chuông vào tiết reo lên thì anh mới nhớ mình phải ăn sáng.
Giáo viên văn đã đứng trên bục giảng còn anh lại cúi xuống nhồm nhoàm miếng bánh bao với sữa đậu nành như trốn không người.
Vân Thâm ngồi cùng bàn với Cận Trạch, lúc liếc sang anh thì tự dưng mắt giật giật.
Sau đó, không chỉ ngấu nghiến bữa sáng mà nó còn lén lấy điện thoại ra nhắn tin ngay trước mắt thầy nữa chứ. Mắt Vân Thâm giật đến mức co cả lại.
Cận Trạch để điện thoại lên đùi, tay lướt lướt trên màn hình, loáng cái đã tìm ra số của Vân Nhiêu trong danh bạ.
Anh ấn vào phần tin nhắn thì thấy đoạn chat mấy hôm trước.
Cận Trạch: Quán cơm đ ĩa mới khai trương ở canteen tầng hai có thịt kho tàu ngon lắm.
Vân Nhiêu: Cảm ơn đàn anh ~ mai em sẽ đi ăn ạ~
Cận Trạch: Nay chơi bóng rổ thằng anh em nó cố tình va vào anh đấy.
Cận Trạch: Anh nghĩ nó ghen ăn tức ở với anh vì trong trận anh ghi được nhiều điểm hơn nó.
Cận Trạch: Em đoán xem anh ghi được bao điểm?
Năm tiếng đồng hồ không thấy ai trả lời.
Cận Trạch: Mình anh ghi hẳn 18 điểm:D.
Thêm ba tiếng nữa.
Vân Nhiêu: Anh giỏi quá trời~
Vân Nhiêu: Hôm đó em cũng đi xem nhưng mà đông quá nên đứng tít đằng sau.
Vân Nhiêu: Em nhớ lớp anh ghi có 17 điểm tất cả thôi mà?
Cận Trạch: Thật không?
Cận Trạch: Chắc em nhớ nhầm rồi
Cận Trạch 27 tuổi đọc lại những dòng tin nhắn này: …
Cứu.
10 năm trước trông anh ngu thật sự.
Cận Trạch chẳng nuốt nổi nữa, cất bánh bao vào túi rồi nhét vào ngăn bàn, gằm mặt xuống nhắn tin.
Anh thầm nghĩ, con trai thì phải chủ động vào, đừng có lòng vòng làm trò ngu xuẩn nữa.
Giờ anh đã biết Vân Nhiêu cũng thích mình nên chẳng e dè gì nữa…
Đàn em, tối nay em có rảnh không?
Gõ xong thì cứ thấy sai sai.
– Cận Trạch em đang làm gì đấy?
Thầy văn nheo mày ném thẳng viên phấn vào chỗ anh.
– Vân Thâm, lấy đồ trong ngăn bàn của bạn ra đây.
Cận Trạch hoảng hốt, 10 năm trước anh không có thói quen dùng điện thoại, giờ thì đỉnh quá cơ, lại còn ấn nhầm gửi luôn tin nhắn cho Vân Nhiêu.
Vân Thâm uể oải ngả người ra sau, hả hê lia xuống gầm bàn.
Cận Trạch chắp tay cầu xin: “Anh Vân, mày là anh ruột của tao.”
Tự dưng thấy có cánh tay vươn ra, mò mẫm trong ngăn bàn của anh rồi lôi ra túi bánh bao.
Điện thoại được thoát nạn.
Cận Trạch giả bộ nghe thầy mắng một cách nghiêm túc.
Từ ngày debut, anh đã diễn đủ mọi thể loại, đủ mọi tầng lớp và độ tuổi.
Trừ học sinh cấp ba
Anh cố nhớ lại xem hồi cấp ba trông mình như thế nào.
Hình như rất hoạt bát, liều lĩnh và có hơi ngốc nghếch.
Với lại, mặc dù anh đã chuyển sang ban nghệ thuật vào năm lớp 11 nhưng điểm văn hoá của anh luôn ở mức ổn, đứng tầm giữa lớp.
Sau tiết đọc buổi sáng, hai tiết tiếp theo là kiểm tra môn toán.
Cận Trạch diễn vai học sinh ban tự nhiên có kết quả học tập tốt.
Chỉ mình anh biết vai diễn này khó nhằn đến nhường nào.
Bởi vì anh còn chả làm được câu nào.
Ngay sau khi nộp bài, tiếng chuông của giờ thể dục reo lên, toàn trường phải tập trung ở sân tập để tập thể dục buổi sáng.
Cận Trạch đã lôi điện thoại ra trong lúc náo loạn.
Chưa thấy cô trả lời.
Đến khi giờ tập thể dục kết thúc rồi mà điện thoại anh vẫn im như thóc.
Vòm trời cuối thu xanh thẳm, những áng mây lững lờ trên cao, mặt trời toả nắng nhưng chẳng nóng chút nào.
Lớp 12 học ở cái khu xó xỉnh vắng lặng nhất.
Cận Trạch đi ra theo dòng người, bước đến gần toà của học sinh lớp 10, rồi bỗng hẩy tay Vân Thâm đang quàng trên vai mình xuống.
– Tự dưng thèm coca, tao ra siêu thị cái, chúng mày cứ đi trước đi.
Trì Tuấn nhìn đồng hồ trên tay: “Sáu phút nữa vào lớp rồi, mày có chắc…”
Còn chưa nói xong mà người ta đã chạy mất tăm.
Cận Trạch chạy vụt đi, chiếc đồng phục mùa thu xanh trắng của anh phập phồng trong làn gió.
Chẳng biết anh đã không được hưởng thụ cái cảm giác chạy qua đám đông bao nhiêu năm rồi.
Trở thành một ngôi sao, đắm chìm trong tình cảm của hàng triệu người hương mộ, nhưng rồi cũng mất đi rất rất nhiều thứ.
Khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy như tâm hồn mình vừa trẻ ra mười tuổi.
Lớp 102 ở ngay tầng một, chưa đầy ba mươi giây, Cận Trạch đã đứng sau cửa lớp.
Anh nổi đến nỗi dù anh lớn hơn hai tuổi thì đàn em đi qua cũng biết đến anh.
Nhất là hội con gái khó lòng mà rời mắt khỏi anh.
Cận Trạch giữ một học sinh của lớp 102 lại.
Anh nhéo cổ để mình nói được với giọng của con trai mới lớn.
– Gọi cho anh bạn Vân Nhiêu với, cảm ơn em.
Trong lớp, ở bàn thứ ba của tổ ba, Vân Nhiêu cũng như bao nữ sinh trong lớp đang quay đầu nhìn.
Cả hai cách nhau chưa đến 10 mét, cô hốt hoảng chạm mắt với chàng trai đứng ngoài cửa.
Vân Nhiêu vội nhìn đi chỗ khác, con tim đập rộn ràng.
Sau đó, bạn cùng lớp mà nãy bị Cận Trạch giữ lại đã đi vào, bước đến chỗ cô khiến trái tim cô dập dồn hơn nữa.
Anh đến gặp cô thật này.
Sau khi nói chuyện với bạn nam được mấy câu thì Vân Nhiêu đã đứng bật dậy, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Trong tiếng xôn xao xì xào như tiếng ruồi vo ve, cô bước ra khỏi cửa lớp, đứng trước Cận Trạch.
– Chào… đàn anh, anh tìm em có chuyện gì đấy?
Cô còn chưa nói xong thì đã bị người ta nắm cổ tay rồi.
Cận Trách kéo cô đi tới cuối hành lang rồi rẽ vào trong góc, dừng bước ở phòng lấy nước không bóng người ở ngay bên cạnh.
Tự dưng nổi cơn nên đến gặp cô xong giờ Cận Trạch cũng chưa biết phải nói gì.
Đứng trước mặt cô, biểu cảm và cử chỉ của anh cũng chả chín chắn được chút nào.
Đầu gối tay ấp gần nửa năm trời, đêm qua vất vả lắm mới cầu hôn thành công mà giờ tỉnh dậy thấy vợ biến thành học sinh cấp ba 15 tuổi.
Ôm không được, hôn cũng không được, đến cả nắm tay cũng sai sai.
Anh tuyệt vọng cùng cực nhưng bên cạnh đó, anh lại thấy hào hứng
Bé Vân Nhiêu 15 tuổi trong kí ức của anh đã mờ phai quá đỗi.
Nhưng vào thời khắc này đây, cô gái tươi sáng của năm ấy đã đứng trước mặt anh rồi.
Khuôn mặt trắng nõn hơi bầu, đôi mắt tựa hai quả nho đen mọng nước, mi mắt rụt rè cúi xuống. Rõ ràng anh chẳng nói gì hết mà gò má cô đã ửng lên rồi.
Đau đớn tột cùng.
Trong đầu anh giờ chỉ nghĩ đến việc đè cô vào tường rồi hôn cô chết đi sống lại thôi.
Anh cứ đi đực ra mãi rồi mới nói được một câu: “Sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy: “Em đi học không cầm điện thoại.”
– À.
Giờ thì anh mới lờ mờ nhớ ra.
Điện thoại của cô còn chả vào được mạng hay chơi game gì hết, cô là học sinh giỏi và ngoan nên lúc nào cũng để điện thoại ở kí túc khi đang đi học.
Chính vì thế mà hồi xưa anh cứ vò đầu bứt tai khi đợi cô trả lời tin nhắn của mình.
– Đàn anh?
Vân Nhiêu nhẹ nhàng gọi anh: “Sắp đến giờ vào lớp rồi mà anh vẫn chưa nói anh gặp em làm gì?”
Cô nói bé như tiếng muỗi kêu, Cận Trạch nghe được nửa câu nhưng lại vờ như không nghe thấy gì hết, anh cong môi hỏi lại:
– Em nói gì anh nghe không rõ?
Vân Nhiêu bước thêm một bước: “Anh?”
– Tiến thêm chút nữa.
Cô lại bước lên một bước, gò má đỏ ửng lên, cô nói to hơn một chút: “Đàn anh?”
Cận Trạch cảm giác giờ mình chẳng khác nào một thằng bi3n thái.
Một thằng đàn ông hai mươi bảy tuổi mà chả có tí trưởng thành nào cả. Tâm trí thì cứ miên man nghĩ cách để trêu bé con 15 tuổi mà không vi phạm các quy tắc của trường.
– Anh bảo… Đàn em, em có biết gần như này nghĩa là gì không?
Anh tự dưng áp sát vào tai cô, giọng khẽ khàng, hơi thở ấm áp phả vào bờ tai cô:
– Nếu em muốn nói nhỏ thì phải đứng sát vào như thế này này.
Cận Trạch nhìn đôi tai trắng hồng của Vân Nhiêu đã phiến đỏ trong tích tắc.
Thỉnh thoảng lại có người đi qua nên anh đứng thẳng người lại, giữ khoảng cách an toàn.
Vân Nhiêu rụt cổ lại, tai cô vẫn còn ngưa ngứa.
Hôm nay anh Cận Trạch lạ quá.
Giọng anh trầm hẳn và ánh mắt nhìn cô cũng lạ nữa, trông như sắpăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đúng lúc đó, chuông vào lớp vang lên, tiếng loa thông báo ngay trên đầu bọn họ đã kêu điếc cả tai.
– Tối nay tan học gặp anh ở tầng ba căn tin.
Cận Trạch đột nhiên cất tiếng, anh nói rất nhanh.
Vân Nhiêu ngây người, chớp chớp mắt: “ Vâng. Đi cùng với các anh ạ?”
Thi thoảng Vân Thâm vẫn rủ cô đi ăn với bạn cùng phòng của anh nên cô tưởng vẫn như mọi khi thôi.
Cận Trạch: “Không có ai cả, chỉ có anh thôi.”
Vân Nhiêu sững sờ.
Kí ức trong anh bỗng ùa về. Khi cả hai đi ăn với nhau, mọi người toàn vây quanh bé Vân Nhiêu để lấy lòng, lúc đó anh bực lắm nhưng cũng đành phải xếp hàng lấy số đợi đến lượt mình. Chờ mãi thì mới chỗ để chen chân vào nói chuyện với cô được một câu.
Lúc nào anh cũng do dự, ngó trước ngó sau.
Vì thế mới khiến tương lai anh thảm hại như vậy đấy.
Tiếng chuông vào lớp đã dứt nhưng dư âm vẫn còn vang vọng khắp khoang tai.
Cận Trạch hít sâu, giơ tay lên xoa đầu cô.
– Từ giờ chỉ có mình anh thôi.
Anh ngừng lại, khuôn mặt điển trai ánh lên sự tin tưởng và quyết thắng đến muộn suốt bao năm.
– Đừng đi ăn với thằng nào ngoài anh hết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện sẽ thả trôi, thả trôi lắm luôn~
Hết ngoại truyện 1.