Chương 54
Mười phút cuối cùng của tuổi 24.
Vân Nhiêu ngồi xếp bằng trên ghế gọi video, để điện thoại lên giá, chiếu thẳng camera vào mặt.
– Cô chú ngủ rồi à?
– Ừ, bình thường bố mẹ toàn ngủ lúc 10 giờ.
Cô ôm mặt, dí sát vào camera: “Anh đang làm gì đấy?”
Người đàn ông trong màn hình đang thảnh thơi ngồi tựa vào đầu giường: “Em đoán xem?”
– Sao em biết được.
– Tất nhiên là đang…
Anh cố kéo dài giọng, sau bắt đầu cười cười: “Nhớ em.”
Tiếng anh trầm ấm bùi tai quá đỗi, đan xen nét quyến rũ trong ấy, dịu dàng thầm thì vào tai cô.
Chỉ vài ba con chữ giản đơn nhưng tai Vân Nhiêu đã đỏ hết lên rồi.
Vào đêm trước ngày chia xa, khi linh hồn và thể xác đang giao tiếp với nhau, anh liên tục nói những lời thương yêu trắng trợn bên tai cô, hành hạ cô đến khi cô sụp đổ, cầu xin anh thế nào cũng không được.
Không chỉ mỗi tai bị thiêu đốt mà người cô cũng hằn những dấu vết rực lửa.
Mãi đến hôm sau, khi Vân Nhiêu qua nhà anh trai ở xong mặc áo len cao cổ suốt mấy ngày liền nên đã bị mẹ gặng hỏi có phải cô bị ốm hay không, nhà bật lò sưởi mà còn mặc kín mít thế này.
Đối diện với camera, cô vô thức che mặt đi. Định bảo anh bớt phóng túng lại nhưng rõ ràng anh có nói gì đâu, cô suy nghĩ lung tung rồi liên tưởng nhiều quá ấy chứ.
Cô hắng giọng, chuyển chủ đề:
– Anh, em phải nhắc anh tí, mai anh đừng tặng quà gì giá trị quá đấy nhé.
Cận Trạch: “Em làm khó anh rồi đấy.”
Cô: “Sinh nhật anh em năm ngoái anh tặng quả bóng rổ có chữ kí, thế thì anh tặng em quả bóng đá có chữ kí đi.”
Anh bất lực: “Trông anh giống người tùy tiện lắm hả?”
– À thì diễn thôi mà.
– Anh không biết diễn.
Anh nheo mắt với cô, buông lời cợt nhả: “Không thì em dạy anh đi?”
– Sao anh lại…
Còn chưa nói xong nhưng cô đã im bặt lại.
Sực nghe thấy tiếng “Rầm” một phát, video còn chưa tắt nhưng người trong màn hình đã biến mất rồi, chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Vân Nhiêu hốt hoảng ụp máy xuống bàn, cáu bẳn quay đầu lại:
– Anh, sao anh vào phòng em mà không gõ cửa?
– Anh gõ nhiều lắm rồi.
Vân Thâm đứng khoanh tay, đôi mắt đen láy đang dò xét cô một cách hờ hững.
– Đêm hôm rồi còn làm gì đây? Cười phớ lớ như thế.
– Có… Có làm gì đâu, nói chuyện cùng đại tiên với phú bà thôi.
Vân Nhiêu xoay ghế sang chỗ khác, đối mặt với anh: “Anh tìm em có việc gì đấy?”
Vân Thâm đứng cách cô mấy bước nhưng không đi ra gần cô.
Anh rất cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo vô cùng, lúc đứng im dễ khiến người ta bị áp lực.
Hai anh em trừng mắt với nhau, giằng co trong thinh lặng một lúc.
Cuối cùng thì Vân Thâm nhún vai, phá vỡ cục diện trước.
Tay trái anh lôi một chiếc hộp giấy các tông ra khỏi khuỷu tay hệt như đang làm ảo thuật rồi nhét vào giường Vân Nhiêu.
– Quà sinh nhật.
Anh nói khe khẽ, hiếm khi nào không buông lời cay nghiệt.
Mắt Vân Nhiêu sáng rực, ào lên giường cầm hộp quà lên.
Một chiếc điện thoại đời mới nhất, cấu hình rất cao.
– Wow, cảm ơn anh!
Cô cầm điện thoại cười ngu ngơ: “Sao anh biết em muốn đổi điện thoại?”
Vân Thâm: “Cái máy của mày vỡ màn hình bao nhiêu lần rồi? Anh mày thấy còn khó chịu.”
Cô: “Thì vẫn dùng được mà…”
Anh đến bên cô, cầm hộp điện thoại cốc vào đầu cô:
– Muốn mua cái mới thì cứ mua đi, giờ nhà mình có nghèo nữa đâu.
– Em biết rồi.
Cùng lúc ấy, trong phòng ngủ của căn biệt thự nào đó ở Vân Phỉ Giai Uyển.
Cận Trạch nhìn nhìn chiếc điện thoại đời mới đặt trên đầu giường mà thấy hai bên thái dương nhưng nhức.
Anh với Vân Thâm đúng là anh em ruột một lòng một dạ với nhau.
Thật ra thì anh còn chuẩn bị một món quà khác, với danh nghĩa là một bạn nam bình thường.
Cơ mà trong buổi tụ tập sinh nhật vào ngày mai, món quà trao đi với tư cách là đàn anh sẽ tạm thời thay đổi.
Anh vẫn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình đen mịt, nghe hai anh em Vân Thâm với Vân Nhiêu nói chuyện nhát gừng với nhau.
Từng khắc từng khắc trôi qua, Cận Trạch không kìm được mà phải cau mày, bắt đầu sốt ruột hẳn lên.
Còn 30 giây nữa.
Còn 10 giây nữa.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Không giờ rồi.
Anh âu sầu xoa ấn đường, trong thoáng chốc, anh chỉ muốn phi đến nhà Vân Thâm để bóp chết con chó ngu đấy.
Vân Nhiêu cầm điện thoại mới, cười tươi rói với anh trai nhưng ánh mắt cứ lia lia sang điện thoại cũ đang úp xuống bàn.
Anh em plastic chả nói với nhau được mấy câu, Vân Thâm chuẩn bị đi rồi.
Đôi chân dài sải bước, nhưng mới đi được hai bước thì anh bỗng dừng lại nhìn điện thoại của mình.
Vân Nhiêu ngồi đằng sau giục anh: “Sao anh chưa đi?”
Anh quay lại, liếc qua cô em gái rồi ung dung nói:
– Vừa qua tuổi mới, làm tròn lên thì mày 30 rồi đấy.
Vân Nhiêu: …
Dù chỉ là tình anh em plastic thì hai anh em cô cũng chả thắm thiết được năm phút.
– Đi đây.
– Đi thong thả, không cảm ơn.
Vân Nhiêu bực lắm.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô vụt ra cầm điện thoại vẫn đang gọi video lên.
Cận Trạch ngồi nguyên tư thế cũ như thể anh chẳng động đậy gì hết nhưng mặt anh thì ánh lên vẻ chán chường.
– Đàn anh, em xin lỗi, vừa nãy anh em vào phòng…
Cô vội vàng nói xin lỗi không ngừng.
Qua màn hình, Cận Trạch đang nhìn cô chằm chằm, mãi sau anh bỗng cất lời:
– Sau này đừng gọi đàn anh nữa nhé? Cảm giác không thân thiết gì cả.
Vân Nhiêu bối rối: “Em quen rồi…”
Anh: “Sau gọi tên anh là được rồi.”
– Vâng.
– Em gọi thử xem nào.
– …
Gọi tên anh cũng không phải chuyện khó nhằn.
Vân Nhiêu sờ môi, tự dưng ngượng ngùng quá, phải ấp ủ từ từ.
Cận Trạch: “Xem ra em thích xưng hô bằng đại từ hơn là gọi tên.”
Cô gật đầu cái rụp.
Anh nhướng mày, nở nụ cười ngả ngớn:
– Không thì sau này em gọi “ông xã” đi.
– Cận Trạch!
Vân Nhiêu cao giọng, gò má đỏ ửng lên, mắt thường cũng nhìn ra được.
– Gọi tên hay mà.
Cô hét xong thì mới thấy mình ngốc quá nên đã đẩy điện thoại ra chỗ khác, không quay mặt nữa.
Ở chỗ Cận Trạch không thấy được, cô đã ôm mặt bằng cả hai tay, tâm trí ngập tràn hai tiếng “ông xã”.
Lát sau, cô dịch máy về, mặt đã bình tĩnh lại:
– Hay hôm nay cứ gọi là đàn anh Cận Trạch đi, qua sinh nhật thì em gọi tên anh.
Anh: “Tại sao?”
Vân Nhiêu: “Tối nay tụ tập còn gì, không để lộ được.”
– Em cẩn thận quá đấy.
Cận Trạch bật cười: “Nghe em hết, người sinh nhật là nhất.”
Thật ra thì cô không sợ gọi “Cận Trạch” thay vì “đàn anh Cận Trạch” trước mặt mọi người, cùng lắm thì nghe nó bị sỗ sàng quá thôi.
Lúc mình tỉnh táo thì gì cũng tốt đẹp.
Lúc không tỉnh thì… Gì cũng khó nói.
Bởi vì bây giờ, hình như cô không thể đuổi hai chữ “ông xã” ra khỏi đầu.
*
Hôm nay Vân Nhiêu đã đặt trước một phòng VIP trong quán bar cao cấp, xung quanh vô cùng tĩnh lặng và cũng cực kì riêng tư.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, bạn bè lần lượt đến. Cô mời sáu người, ngoài Vân Thâm, Cận Trạch, phú bà với đại tiên ra thì còn Tần Chiếu với bạn gái Chu Niệm của cậu.
Cận Trạch với Vân Thâm là hai người đến cuối cùng.
Hai anh đẹp trai cao ráo bước vào phòng khiến bầu không khí sôi sục hẳn lên.
Chu Niệm vừa mới ngoảnh lại nói với Tần Chiếu: “Hình như anh Vân Thâm còn đẹp trai hơn…”
Còn chưa nói xong thì cô hét ầm lên: “Á á á!!!! Mình có bị ảo giác không vậy? Sao người vào sau lại giống…”
– Anh ấy đấy.
Tần Chiếu bất đắc dĩ vỗ vai người yêu: “Hồi trước anh nói với em chưa nhỉ? Cận Trạch là đàn anh cấp ba của anh với Vân Nhiêu.”
Bấy giờ cậu cũng ngạc nhiên lắm, lúc trước cậu không biết Cận Trạch sẽ tham gia party sinh nhật của Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu – chủ xị sinh nhật hôm nay ngồi ở giữa, Lê Lê ngồi bên trái còn Ôn Dữu ngồi bên phải, cả ba luôn gắn bó với nhau.
Trông Cận Trạch như kiểu siêu sao đi nhầm phòng, anh ngồi chỗ ngoài cùng, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng dường như anh lại không quen hết mọi người ở đây.
Bản nhạc pop dập dồn đang được phát trên dàn âm thanh, không biết ai đang hát nhưng mới hát được nửa thì bỏ dở giữa chừng. Mọi người ngồi quanh bàn rượu đang nói chuyện rôm rả.
Tần Chiếu vừa nói vừa cắn hạt dưa.
Chu Niệm thì thầm bên tai anh: “Em ra xin anh Cận Trạch kí tên rồi selfie với em được không” rất nhiều lần.
– Em muốn thì cứ đi đi.
– Em không dám đâu, anh đi với em.
– Được rồi.
Tần Chiếu ngước lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lơ đãng chạm mắt với anh.
Thoáng chốc, anh cảm giác ánh mắt của người ta không được thân thiện cho lắm.
Ánh đèn trong phòng tối mù, Cận Trạch nhìn Tần Chiếu xong thì dời đi ngay.
Hoặc có lẽ do ám ảnh tình địch còn sót lại từ thủa niên thiếu đang ập đến quấy phá nên lúc Cận Trạch nhìn Tần Chiếu thì ánh mắt anh cũng vô thức lạnh lùng hẳn đi.
Người ta có bạn gái rồi.
Anh thở dài, thấy mình ấu trĩ kinh khủng.
Lát sau, Tần Chiếu dẫn Chu Niệm đến gặp Cận Trạch để chụp ảnh chung.
Anh thấy chiếc ngón trên ngón áp út bên tay trái của Chu Niệm thì tò mò hỏi:
– Bọn em chuẩn bị kết hôn à?
Chu Niệm đỏ mặt: “Đúng ạ, bọn em đã đính hôn rồi.”.
Cận Trạch ngồi dịch sang bên, ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh mình để chụp ảnh.
Anh cổ vũ:
– Nhẫn của bọn em đẹp quá.
Tần Chiếu: “Niệm Niệm chọn hết đấy, mắt nhìn của em ấy tốt lắm.”
Cận Trạch mỉm cười, khi ngước lên nhìn Tần Chiếu thì xúc cảm đã bình tĩnh lại rồi.
Tỉ tê mãi mà không có rượu nên mọi người cũng không được hào hứng cho lắm.
Vân Thâm lấy mấy cái cốc xúc xắc ra khỏi ngăn kéo, vẫn theo lệ cũ, mọi người lắc cùng nhau rồi lần lượt đếm số xúc xắc, ai thua thì phạt.
Vân Nhiêu: “Hôm nay không phạt thật hay thách nhá? Bọn mình uống rượu thôi, không say không về!”
Cái đứa là hố đen của mọi cuộc chơi, đã thế còn không uống được rượu mà nói ra câu này thi quá là nực cười.
Vân Thâm phải liếc cô: “Mày tỉnh lại đi, tha cho anh mày với.”
Vân Nhiêu gom hết can đảm để trừng lại anh: “Toàn người quen với nhau, say thì say thôi, hôm nay em không muốn anh uống rượu hộ em đâu.”
Vân Thâm “À” lên, tức quá hóa cười: “Mày giỏi.”
Lượt đầu tiên, người có sinh nhật đoán trước, sau đó cộng dần theo chiều ngược kim đồng hồ.
Vì là người đoán đầu tiên nên Vân Nhiêu đã vượt qua vòng một thành công.
Đến lượt hai, hố đen đã bị bại lộ hoàn toàn, vừa mở miệng đã nói ra một con số mất não, Ôn Dữu ngồi cạnh đã mở xúc xắc ra ngay, thế là thắng luôn.
– Em không muốn anh uống giúp em thật mà.
Vân Nhiêu kiên quyết bảo vệ ly rượu của mình: “Hôm nay em là người được chúc mừng sinh nhật thì phải nghe em chứ.”
Cô nói xong thì cầm ly lên uống cạn một hơi.
Nếu cái mặt không nhăn nhó thì nom có vẻ anh hùng đấy.
Vân Thâm nhìn cô như kiểu đang nhìn con ngốc: “Ok, anh còn lo cho mày thì anh gọi mày là anh luôn.”
– Hôm nay em ấy sao thế?
Cận Trạch cũng bực, ra hỏi vào tai Vân Thâm.
– Ma nó biết.
Trò chơi lại tiếp tục thêm mấy vòng nữa, một mình Vân Thâm độc chiếm một nửa hình phạt, lúc thua thì bảo mình sẵn sàng chịu thua rồi.
Mọi người chơi vui vẻ, chẳng ai nghĩ ngợi gì hết, đến cả Vân Thâm cũng kệ cho em gái mình bất chấp hết.
Có mỗi Cận Trạch là thấy sai sai.
Anh ngầm nhắn tin cho Vân Nhiêu, hỏi cô làm sao thế, có phải đang khó chịu gì không.
Cô trả lời rất bình thường, gửi hai cái meme đau khổ, khóc òa lên bảo mình chơi gà quá.
Lượt game mới lại bắt đầu, người cuối cùng đoán “16 cái 6”, số to khủng bố, rất nhiều người đang cân nhắc xem có nên mở cốc ngay bây giờ không.
Cận Trạch ở sau thì đoán số cái roẹt: “17 cái 6.”
– Mở ra đi.
Vân Thâm trừng mắt với anh: “Người anh em, mày bị ngu à?”
Tất cả mọi người mở cốc ra, có tổng cộng 10 số 6, ít hơn số đoán rất nhiều.
Cận Trạch phải chịu phạt, uống cực kì hào sảng.
10 ván tiếp theo, Cận Trạch bị hành đến bảy, tám lần, lắm lúc thua be thua bét.
Lượt của anh trước Vân Nhiêu, cách cô khoảng hai người.
Mỗi lần anh bị bắt mở cốc, xong thua thì uống rượu, rồi một hiệp mới lại bắt đầu từ vị trí của anh. Sau ấy, chỉ cần anh bắt đầu trò chơi thì anh sẽ nói ra một con số rất nhỏ nên khi đến lượt Vân Nhiêu, dù cô không chơi đi nữa thì cũng khó mà nói ra được con số nào đó khiến người ta nghi ngờ.
Giờ Vân Nhiêu đã ngà ngà say rồi.
Cô thầm nghĩ, còn chút nữa thôi.
Nhưng chẳng biết từ khi nào mà người thua luôn là Cận Trạch, cô đã sống sót an toàn sau mấy trận nên có muốn khủng bố cũng không khủng bố được.
Lê Lê uống rượu rất giỏi, trước mặt cô, ngoài rượu để chơi game ra thì cô nàng còn tự rót cho mình một ly whiskey, chốc chốc lại nâng ly nhấp mấy ngụm.
– Mày uống rượu gì đấy?
Đầu óc Vân Nhiêu mơ hồ tựa vào vai Lê Lê: “Cho tao nếm thử được không?”
Trước khi đến đây, Lê Lê với Ôn Dữu đã nhận được chỉ thị “không được vạch trần mối quan hệ của Vân Nhiêu với Cận Trạch trong buổi party” nhưng bọn cô lại không biết tí gì về kế hoạch nguy hiểm của bạn mình.
– Laphroaig khói đấy, nặng lắm, ngang với rượu trắng luôn đấy.
Vân Nhiêu: “Đỉnh ha, cho tao thử một ngụm đi.”
Lê Lê: “Mày chắc không?”
– Ừ.
– Thôi được rồi.
Lê Lê tưởng vì hôm nay là ngày sinh nhật của cô nên cô muốn buông thả một tí, thành ra cô nàng đã đẩy ly rượu của mình ra trước mặt bạn mình.
– Uống ít thôi nhá…. Đéo mẹ!
Cô còn chưa nói xong mà một phần ba số rượu vàng óng ánh còn lại trong ly đã bị Vân Nhiêu uống cho bằng hết.
Lê Lê ngu người luôn: “Mày có ổn không đấy?”
– Vẫn ổn thây.
Vân Nhiêu ngồi thẳng người dậy, lấy giấy lau miệng: “Khó uống quá, miệng toàn mùi khói nóng.”
Lê Lê: …
Khoảng 30 giây trôi qua, Vân Nhiêu thấy cơn say đã xộc lên đầu, cảm giác điêu đứng lan ra khắp người, từng tấc da tấc thịt như muốn bùng cháy.
Trò chơi đoán xúc xắc vẫn đang tiếp tục.
Tửu lượng của Cận Trạch cũng tốt, uống 10 ly rượu rồi mà trông vẫn như bình thường.
Anh quyết tâm phải cản hết rượu cho Vân Nhiêu bằng phương pháp gián tiếp này.
Lại thêm một ly rượu vào bụng, đầu óc anh vẫn tỉnh táo lắm nhưng bụng bắt đầu chướng rồi.
Anh đặt ly xuống bàn, liếc sang chỗ birthday girl đang ngồi ở phía trước theo thói quen.
Nhìn một cái cũng không sao đâu mà.
Mắt anh giật giật, nhận ra cô đã nhìn mình chằm chằm từ bao giờ.
Đôi mắt hạnh nhân xinh xắn dịu dàng đang lóe lên những tia sáng, loáng chốc đã nhìn đăm đăm vào anh. Ánh mắt vừa nhuốm men say vừa mang theo sự hưng phấn khi theo dõi con mồi.
Nếu đây là dịp riêng tư thì Cận Trạch cũng rất hưởng thụ cảm giác được người yêu săm soi mình.
Nhưng bây giờ…
Anh không kìm được phải lôi điện thoại ra nhắn tin cho Vân Nhiêu:
Em say rồi chứ gì?
Đợi một lúc mà chưa thấy cô nhắn lại.
Vân Thâm ngồi bên cạnh bỗng vỗ vào người anh:
– Nhường đường cái, tao vào nhà vệ sinh.
Cận Trạch cất máy luôn, anh đứng lên theo: “Tao cũng đi.”
Hôm nay là giữa tuần nên bar khá ít khách.
Anh ngại đeo khẩu trang nếu cúi đầu rảo bước đi.
Hôm nay Vân Thâm không uống nhiều, bàng quang cũng không cảnh báo gì hết nhưng vì anh bực quá nên muốn đi ra ngoài.
Anh đi chậm hơn Cận Trạch nên đi sau lưng anh.
Cả hai rẽ qua hai con đường, tìm được phòng vệ sinh nam, bên trong chẳng có ai hết.
Sau khi vào, cả hai đứng cạnh nhau trước bồn rửa tay.
Vân Thâm rửa tay chầm rì, cho tay xuống vòi rửa cẩn thận rồi mới bôi xà phòng lên, ngón nào cũng phải xoa nắn mấy lần.
Lúc Cận Trạch tắt nước thì anh vẫn còn đang xoa bọt.
– Chó Trạch, hôm nay mày tranh đồ ăn của tao.
Vân Thâm quay sang anh, hỏi hời hợt:
– Cố ý chứ gì.
Mặt gương phản chiếu hai người đàn ông không hề giống nhau nhưng ai cũng đẹp trai vô cùng.
Ánh đèn ấm áp họa lên tóc Cận Trạch một vầng sáng giúp cho gương mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn.
Tất nhiên anh hiểu bạn mình đang nói gì.
Năm 16, 17 tuổi, cả hai suốt ngày chơi game với nhau nên chẳng so được level ai hơn ai.
Mấy năm sau, Cận Trạch đã bớt chơi game online nên giờ trinh độ giảm sút thì cũng dễ hiểu.
Nhưng đây lại là cái loại game trên bàn rượu đơn giản đến mức nực cười cơ mà, Vân Thâm vẫn nhớ, vào sinh nhật anh năm ngoái, gần như Cận Trạch chả thua ván nào hết.
Thời gian lặng lẽ trôi trong không khí.
Cận Trạch như đang cười, giọng anh khàn khàn: “Đúng rồi đấy.”
Vân Thâm nghe thấy câu trả lời thì quay lại nhìn anh.
Cận Trạch bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bạn.
– Tao cố ý đấy. Dạo này hơi sầu, uống tí rượu cho buông thả.
Thật ra anh rất muốn bước đến quàng vai Vân Thâm rồi nói cho nó biết em gái mày là người yêu tao, tao muốn kết hôn với em ấy.
Tuy nhiên, anh biết Vân Thâm phản đối chuyện anh và Vân Nhiêu qua lại với nhau, mà nay còn là sinh nhật của cô nên anh không muốn gây sự trong ngày hôm nay.
Vân Thâm không lên tiếng.
Khéo nó tin rồi.
Cận Trạch không chắc chắn lắm vì tối nay anh diễn gà quá.
Bầu không khí vẫn đang lắng đọng, trong ấy còn đang hiện hữu một dòng nước ngầm lờ mờ đang cuồn cuộn chảy trôi.
Cận Trạch lau tay, thúc giục: “Mày nhanh lên” rồi bình tĩnh đi ra ngoài.
Vừa bước đến cửa thì anh tự dưng dừng lại.
Ngoài cửa, có một cô gái mặc áo len màu hồng nhạt đang đứng bên cạnh cây cột màu than chì.
Gò má cô đỏ hây hây, nhìn ngốc ngốc mà đã say lắm rồi, vậy mà đôi mắt ấy vẫn sáng ngời khiến người ta phải thảng thốt, tỏa sáng rực rỡ ngay trong hành lang tối tăm của quán bar.
Cô nhìn thấy anh rồi.
Chỉ thị “Nhào vào lòng Cận Trạch” hằn sâu trong tâm trí đã kích thích cô, cơ bắp trên người cũng hưởng ứng tấp nập.
Cô chạy ào đến bên anh.
Cận Trạch ngẩn người ra.
Loáng chốc, cô lao vào lòng anh hệt như một con bò hung hãn.
Anh không chuẩn bị trước nên bị cô đẩy lùi về sau mấy bước.
Cả hai ngã vào phòng vệ sinh nam.
– Nhiêu… Đàn em.
Anh sợ cô không vững nên vòng một tay ôm eo cô nhưng lại không dám ôm công khai nên giờ anh có hơi bất lực.
– Sao em lại đến đây?
Vân Nhiêu không trả lời mà chỉ lo quặp cả tay cả chân vào người anh.
Anh bị cô dồn đến mức phải lùi xuống hết lần này đến lần khác: “Từ từ đã…”
– Cận Trạch.
Vân Nhiêu gọi tên anh, thấy anh có vẻ không muốn ôm mình thì tự dưng kích động hẳn lên, cất tiếng:
– Ông xã!
Cận Trạch: …
Sau mấy giây thất thần làm anh không chèo chống được, người bị Vân Nhiêu đẩy ra sau, bả vai đập mạnh vào tường.
Tư thế này.
Trông như thể anh lùn hơn cô tận 22 cm vậy.
Anh lia mắt qua bồn rửa tay, làn da trắng nõn đỏ ửng lên, yết hầu lăn lên lăn xuống:
– Đàn em, em say rồi.
Anh không còn lùi vào đâu được nữa, Vân Nhiêu tiện thể ôm cổ anh, hai chân cũng trườn lên, thành công bám vào người anh.
– Chồng ơi em yêu anh!
Cô sung sướng đến lạ khi được nói ra câu ấy, nhân lúc anh đã đực người ra thì cô mau chóng ôm cổ anh rồi gặm nhấm môi anh, hành động điên rồ vô cùng.
Mọi thứ xảy ra trong tích tắc.
Fan đánh úp idol, xưng vương xưng bá ngay trong nhà vệ sinh, khung cảnh đừng dâm dục thế chứ.
Chỗ bồn rửa mặt.
Vân Thâm sững người ngay tại chỗ, cục giấy trong tay cũng rơi xuống trong thinh lặng.
Lát sau, anh buột ra tiếng chửi thề:
– Tao… Đcm.
Vân Nhiêu ngồi xếp bằng trên ghế gọi video, để điện thoại lên giá, chiếu thẳng camera vào mặt.
– Cô chú ngủ rồi à?
– Ừ, bình thường bố mẹ toàn ngủ lúc 10 giờ.
Cô ôm mặt, dí sát vào camera: “Anh đang làm gì đấy?”
Người đàn ông trong màn hình đang thảnh thơi ngồi tựa vào đầu giường: “Em đoán xem?”
– Sao em biết được.
– Tất nhiên là đang…
Anh cố kéo dài giọng, sau bắt đầu cười cười: “Nhớ em.”
Tiếng anh trầm ấm bùi tai quá đỗi, đan xen nét quyến rũ trong ấy, dịu dàng thầm thì vào tai cô.
Chỉ vài ba con chữ giản đơn nhưng tai Vân Nhiêu đã đỏ hết lên rồi.
Vào đêm trước ngày chia xa, khi linh hồn và thể xác đang giao tiếp với nhau, anh liên tục nói những lời thương yêu trắng trợn bên tai cô, hành hạ cô đến khi cô sụp đổ, cầu xin anh thế nào cũng không được.
Không chỉ mỗi tai bị thiêu đốt mà người cô cũng hằn những dấu vết rực lửa.
Mãi đến hôm sau, khi Vân Nhiêu qua nhà anh trai ở xong mặc áo len cao cổ suốt mấy ngày liền nên đã bị mẹ gặng hỏi có phải cô bị ốm hay không, nhà bật lò sưởi mà còn mặc kín mít thế này.
Đối diện với camera, cô vô thức che mặt đi. Định bảo anh bớt phóng túng lại nhưng rõ ràng anh có nói gì đâu, cô suy nghĩ lung tung rồi liên tưởng nhiều quá ấy chứ.
Cô hắng giọng, chuyển chủ đề:
– Anh, em phải nhắc anh tí, mai anh đừng tặng quà gì giá trị quá đấy nhé.
Cận Trạch: “Em làm khó anh rồi đấy.”
Cô: “Sinh nhật anh em năm ngoái anh tặng quả bóng rổ có chữ kí, thế thì anh tặng em quả bóng đá có chữ kí đi.”
Anh bất lực: “Trông anh giống người tùy tiện lắm hả?”
– À thì diễn thôi mà.
– Anh không biết diễn.
Anh nheo mắt với cô, buông lời cợt nhả: “Không thì em dạy anh đi?”
– Sao anh lại…
Còn chưa nói xong nhưng cô đã im bặt lại.
Sực nghe thấy tiếng “Rầm” một phát, video còn chưa tắt nhưng người trong màn hình đã biến mất rồi, chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Vân Nhiêu hốt hoảng ụp máy xuống bàn, cáu bẳn quay đầu lại:
– Anh, sao anh vào phòng em mà không gõ cửa?
– Anh gõ nhiều lắm rồi.
Vân Thâm đứng khoanh tay, đôi mắt đen láy đang dò xét cô một cách hờ hững.
– Đêm hôm rồi còn làm gì đây? Cười phớ lớ như thế.
– Có… Có làm gì đâu, nói chuyện cùng đại tiên với phú bà thôi.
Vân Nhiêu xoay ghế sang chỗ khác, đối mặt với anh: “Anh tìm em có việc gì đấy?”
Vân Thâm đứng cách cô mấy bước nhưng không đi ra gần cô.
Anh rất cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo vô cùng, lúc đứng im dễ khiến người ta bị áp lực.
Hai anh em trừng mắt với nhau, giằng co trong thinh lặng một lúc.
Cuối cùng thì Vân Thâm nhún vai, phá vỡ cục diện trước.
Tay trái anh lôi một chiếc hộp giấy các tông ra khỏi khuỷu tay hệt như đang làm ảo thuật rồi nhét vào giường Vân Nhiêu.
– Quà sinh nhật.
Anh nói khe khẽ, hiếm khi nào không buông lời cay nghiệt.
Mắt Vân Nhiêu sáng rực, ào lên giường cầm hộp quà lên.
Một chiếc điện thoại đời mới nhất, cấu hình rất cao.
– Wow, cảm ơn anh!
Cô cầm điện thoại cười ngu ngơ: “Sao anh biết em muốn đổi điện thoại?”
Vân Thâm: “Cái máy của mày vỡ màn hình bao nhiêu lần rồi? Anh mày thấy còn khó chịu.”
Cô: “Thì vẫn dùng được mà…”
Anh đến bên cô, cầm hộp điện thoại cốc vào đầu cô:
– Muốn mua cái mới thì cứ mua đi, giờ nhà mình có nghèo nữa đâu.
– Em biết rồi.
Cùng lúc ấy, trong phòng ngủ của căn biệt thự nào đó ở Vân Phỉ Giai Uyển.
Cận Trạch nhìn nhìn chiếc điện thoại đời mới đặt trên đầu giường mà thấy hai bên thái dương nhưng nhức.
Anh với Vân Thâm đúng là anh em ruột một lòng một dạ với nhau.
Thật ra thì anh còn chuẩn bị một món quà khác, với danh nghĩa là một bạn nam bình thường.
Cơ mà trong buổi tụ tập sinh nhật vào ngày mai, món quà trao đi với tư cách là đàn anh sẽ tạm thời thay đổi.
Anh vẫn cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình đen mịt, nghe hai anh em Vân Thâm với Vân Nhiêu nói chuyện nhát gừng với nhau.
Từng khắc từng khắc trôi qua, Cận Trạch không kìm được mà phải cau mày, bắt đầu sốt ruột hẳn lên.
Còn 30 giây nữa.
Còn 10 giây nữa.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Không giờ rồi.
Anh âu sầu xoa ấn đường, trong thoáng chốc, anh chỉ muốn phi đến nhà Vân Thâm để bóp chết con chó ngu đấy.
Vân Nhiêu cầm điện thoại mới, cười tươi rói với anh trai nhưng ánh mắt cứ lia lia sang điện thoại cũ đang úp xuống bàn.
Anh em plastic chả nói với nhau được mấy câu, Vân Thâm chuẩn bị đi rồi.
Đôi chân dài sải bước, nhưng mới đi được hai bước thì anh bỗng dừng lại nhìn điện thoại của mình.
Vân Nhiêu ngồi đằng sau giục anh: “Sao anh chưa đi?”
Anh quay lại, liếc qua cô em gái rồi ung dung nói:
– Vừa qua tuổi mới, làm tròn lên thì mày 30 rồi đấy.
Vân Nhiêu: …
Dù chỉ là tình anh em plastic thì hai anh em cô cũng chả thắm thiết được năm phút.
– Đi đây.
– Đi thong thả, không cảm ơn.
Vân Nhiêu bực lắm.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô vụt ra cầm điện thoại vẫn đang gọi video lên.
Cận Trạch ngồi nguyên tư thế cũ như thể anh chẳng động đậy gì hết nhưng mặt anh thì ánh lên vẻ chán chường.
– Đàn anh, em xin lỗi, vừa nãy anh em vào phòng…
Cô vội vàng nói xin lỗi không ngừng.
Qua màn hình, Cận Trạch đang nhìn cô chằm chằm, mãi sau anh bỗng cất lời:
– Sau này đừng gọi đàn anh nữa nhé? Cảm giác không thân thiết gì cả.
Vân Nhiêu bối rối: “Em quen rồi…”
Anh: “Sau gọi tên anh là được rồi.”
– Vâng.
– Em gọi thử xem nào.
– …
Gọi tên anh cũng không phải chuyện khó nhằn.
Vân Nhiêu sờ môi, tự dưng ngượng ngùng quá, phải ấp ủ từ từ.
Cận Trạch: “Xem ra em thích xưng hô bằng đại từ hơn là gọi tên.”
Cô gật đầu cái rụp.
Anh nhướng mày, nở nụ cười ngả ngớn:
– Không thì sau này em gọi “ông xã” đi.
– Cận Trạch!
Vân Nhiêu cao giọng, gò má đỏ ửng lên, mắt thường cũng nhìn ra được.
– Gọi tên hay mà.
Cô hét xong thì mới thấy mình ngốc quá nên đã đẩy điện thoại ra chỗ khác, không quay mặt nữa.
Ở chỗ Cận Trạch không thấy được, cô đã ôm mặt bằng cả hai tay, tâm trí ngập tràn hai tiếng “ông xã”.
Lát sau, cô dịch máy về, mặt đã bình tĩnh lại:
– Hay hôm nay cứ gọi là đàn anh Cận Trạch đi, qua sinh nhật thì em gọi tên anh.
Anh: “Tại sao?”
Vân Nhiêu: “Tối nay tụ tập còn gì, không để lộ được.”
– Em cẩn thận quá đấy.
Cận Trạch bật cười: “Nghe em hết, người sinh nhật là nhất.”
Thật ra thì cô không sợ gọi “Cận Trạch” thay vì “đàn anh Cận Trạch” trước mặt mọi người, cùng lắm thì nghe nó bị sỗ sàng quá thôi.
Lúc mình tỉnh táo thì gì cũng tốt đẹp.
Lúc không tỉnh thì… Gì cũng khó nói.
Bởi vì bây giờ, hình như cô không thể đuổi hai chữ “ông xã” ra khỏi đầu.
*
Hôm nay Vân Nhiêu đã đặt trước một phòng VIP trong quán bar cao cấp, xung quanh vô cùng tĩnh lặng và cũng cực kì riêng tư.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, bạn bè lần lượt đến. Cô mời sáu người, ngoài Vân Thâm, Cận Trạch, phú bà với đại tiên ra thì còn Tần Chiếu với bạn gái Chu Niệm của cậu.
Cận Trạch với Vân Thâm là hai người đến cuối cùng.
Hai anh đẹp trai cao ráo bước vào phòng khiến bầu không khí sôi sục hẳn lên.
Chu Niệm vừa mới ngoảnh lại nói với Tần Chiếu: “Hình như anh Vân Thâm còn đẹp trai hơn…”
Còn chưa nói xong thì cô hét ầm lên: “Á á á!!!! Mình có bị ảo giác không vậy? Sao người vào sau lại giống…”
– Anh ấy đấy.
Tần Chiếu bất đắc dĩ vỗ vai người yêu: “Hồi trước anh nói với em chưa nhỉ? Cận Trạch là đàn anh cấp ba của anh với Vân Nhiêu.”
Bấy giờ cậu cũng ngạc nhiên lắm, lúc trước cậu không biết Cận Trạch sẽ tham gia party sinh nhật của Vân Nhiêu.
Vân Nhiêu – chủ xị sinh nhật hôm nay ngồi ở giữa, Lê Lê ngồi bên trái còn Ôn Dữu ngồi bên phải, cả ba luôn gắn bó với nhau.
Trông Cận Trạch như kiểu siêu sao đi nhầm phòng, anh ngồi chỗ ngoài cùng, đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng dường như anh lại không quen hết mọi người ở đây.
Bản nhạc pop dập dồn đang được phát trên dàn âm thanh, không biết ai đang hát nhưng mới hát được nửa thì bỏ dở giữa chừng. Mọi người ngồi quanh bàn rượu đang nói chuyện rôm rả.
Tần Chiếu vừa nói vừa cắn hạt dưa.
Chu Niệm thì thầm bên tai anh: “Em ra xin anh Cận Trạch kí tên rồi selfie với em được không” rất nhiều lần.
– Em muốn thì cứ đi đi.
– Em không dám đâu, anh đi với em.
– Được rồi.
Tần Chiếu ngước lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lơ đãng chạm mắt với anh.
Thoáng chốc, anh cảm giác ánh mắt của người ta không được thân thiện cho lắm.
Ánh đèn trong phòng tối mù, Cận Trạch nhìn Tần Chiếu xong thì dời đi ngay.
Hoặc có lẽ do ám ảnh tình địch còn sót lại từ thủa niên thiếu đang ập đến quấy phá nên lúc Cận Trạch nhìn Tần Chiếu thì ánh mắt anh cũng vô thức lạnh lùng hẳn đi.
Người ta có bạn gái rồi.
Anh thở dài, thấy mình ấu trĩ kinh khủng.
Lát sau, Tần Chiếu dẫn Chu Niệm đến gặp Cận Trạch để chụp ảnh chung.
Anh thấy chiếc ngón trên ngón áp út bên tay trái của Chu Niệm thì tò mò hỏi:
– Bọn em chuẩn bị kết hôn à?
Chu Niệm đỏ mặt: “Đúng ạ, bọn em đã đính hôn rồi.”.
Cận Trạch ngồi dịch sang bên, ra hiệu cho cô ngồi xuống cạnh mình để chụp ảnh.
Anh cổ vũ:
– Nhẫn của bọn em đẹp quá.
Tần Chiếu: “Niệm Niệm chọn hết đấy, mắt nhìn của em ấy tốt lắm.”
Cận Trạch mỉm cười, khi ngước lên nhìn Tần Chiếu thì xúc cảm đã bình tĩnh lại rồi.
Tỉ tê mãi mà không có rượu nên mọi người cũng không được hào hứng cho lắm.
Vân Thâm lấy mấy cái cốc xúc xắc ra khỏi ngăn kéo, vẫn theo lệ cũ, mọi người lắc cùng nhau rồi lần lượt đếm số xúc xắc, ai thua thì phạt.
Vân Nhiêu: “Hôm nay không phạt thật hay thách nhá? Bọn mình uống rượu thôi, không say không về!”
Cái đứa là hố đen của mọi cuộc chơi, đã thế còn không uống được rượu mà nói ra câu này thi quá là nực cười.
Vân Thâm phải liếc cô: “Mày tỉnh lại đi, tha cho anh mày với.”
Vân Nhiêu gom hết can đảm để trừng lại anh: “Toàn người quen với nhau, say thì say thôi, hôm nay em không muốn anh uống rượu hộ em đâu.”
Vân Thâm “À” lên, tức quá hóa cười: “Mày giỏi.”
Lượt đầu tiên, người có sinh nhật đoán trước, sau đó cộng dần theo chiều ngược kim đồng hồ.
Vì là người đoán đầu tiên nên Vân Nhiêu đã vượt qua vòng một thành công.
Đến lượt hai, hố đen đã bị bại lộ hoàn toàn, vừa mở miệng đã nói ra một con số mất não, Ôn Dữu ngồi cạnh đã mở xúc xắc ra ngay, thế là thắng luôn.
– Em không muốn anh uống giúp em thật mà.
Vân Nhiêu kiên quyết bảo vệ ly rượu của mình: “Hôm nay em là người được chúc mừng sinh nhật thì phải nghe em chứ.”
Cô nói xong thì cầm ly lên uống cạn một hơi.
Nếu cái mặt không nhăn nhó thì nom có vẻ anh hùng đấy.
Vân Thâm nhìn cô như kiểu đang nhìn con ngốc: “Ok, anh còn lo cho mày thì anh gọi mày là anh luôn.”
– Hôm nay em ấy sao thế?
Cận Trạch cũng bực, ra hỏi vào tai Vân Thâm.
– Ma nó biết.
Trò chơi lại tiếp tục thêm mấy vòng nữa, một mình Vân Thâm độc chiếm một nửa hình phạt, lúc thua thì bảo mình sẵn sàng chịu thua rồi.
Mọi người chơi vui vẻ, chẳng ai nghĩ ngợi gì hết, đến cả Vân Thâm cũng kệ cho em gái mình bất chấp hết.
Có mỗi Cận Trạch là thấy sai sai.
Anh ngầm nhắn tin cho Vân Nhiêu, hỏi cô làm sao thế, có phải đang khó chịu gì không.
Cô trả lời rất bình thường, gửi hai cái meme đau khổ, khóc òa lên bảo mình chơi gà quá.
Lượt game mới lại bắt đầu, người cuối cùng đoán “16 cái 6”, số to khủng bố, rất nhiều người đang cân nhắc xem có nên mở cốc ngay bây giờ không.
Cận Trạch ở sau thì đoán số cái roẹt: “17 cái 6.”
– Mở ra đi.
Vân Thâm trừng mắt với anh: “Người anh em, mày bị ngu à?”
Tất cả mọi người mở cốc ra, có tổng cộng 10 số 6, ít hơn số đoán rất nhiều.
Cận Trạch phải chịu phạt, uống cực kì hào sảng.
10 ván tiếp theo, Cận Trạch bị hành đến bảy, tám lần, lắm lúc thua be thua bét.
Lượt của anh trước Vân Nhiêu, cách cô khoảng hai người.
Mỗi lần anh bị bắt mở cốc, xong thua thì uống rượu, rồi một hiệp mới lại bắt đầu từ vị trí của anh. Sau ấy, chỉ cần anh bắt đầu trò chơi thì anh sẽ nói ra một con số rất nhỏ nên khi đến lượt Vân Nhiêu, dù cô không chơi đi nữa thì cũng khó mà nói ra được con số nào đó khiến người ta nghi ngờ.
Giờ Vân Nhiêu đã ngà ngà say rồi.
Cô thầm nghĩ, còn chút nữa thôi.
Nhưng chẳng biết từ khi nào mà người thua luôn là Cận Trạch, cô đã sống sót an toàn sau mấy trận nên có muốn khủng bố cũng không khủng bố được.
Lê Lê uống rượu rất giỏi, trước mặt cô, ngoài rượu để chơi game ra thì cô nàng còn tự rót cho mình một ly whiskey, chốc chốc lại nâng ly nhấp mấy ngụm.
– Mày uống rượu gì đấy?
Đầu óc Vân Nhiêu mơ hồ tựa vào vai Lê Lê: “Cho tao nếm thử được không?”
Trước khi đến đây, Lê Lê với Ôn Dữu đã nhận được chỉ thị “không được vạch trần mối quan hệ của Vân Nhiêu với Cận Trạch trong buổi party” nhưng bọn cô lại không biết tí gì về kế hoạch nguy hiểm của bạn mình.
– Laphroaig khói đấy, nặng lắm, ngang với rượu trắng luôn đấy.
Vân Nhiêu: “Đỉnh ha, cho tao thử một ngụm đi.”
Lê Lê: “Mày chắc không?”
– Ừ.
– Thôi được rồi.
Lê Lê tưởng vì hôm nay là ngày sinh nhật của cô nên cô muốn buông thả một tí, thành ra cô nàng đã đẩy ly rượu của mình ra trước mặt bạn mình.
– Uống ít thôi nhá…. Đéo mẹ!
Cô còn chưa nói xong mà một phần ba số rượu vàng óng ánh còn lại trong ly đã bị Vân Nhiêu uống cho bằng hết.
Lê Lê ngu người luôn: “Mày có ổn không đấy?”
– Vẫn ổn thây.
Vân Nhiêu ngồi thẳng người dậy, lấy giấy lau miệng: “Khó uống quá, miệng toàn mùi khói nóng.”
Lê Lê: …
Khoảng 30 giây trôi qua, Vân Nhiêu thấy cơn say đã xộc lên đầu, cảm giác điêu đứng lan ra khắp người, từng tấc da tấc thịt như muốn bùng cháy.
Trò chơi đoán xúc xắc vẫn đang tiếp tục.
Tửu lượng của Cận Trạch cũng tốt, uống 10 ly rượu rồi mà trông vẫn như bình thường.
Anh quyết tâm phải cản hết rượu cho Vân Nhiêu bằng phương pháp gián tiếp này.
Lại thêm một ly rượu vào bụng, đầu óc anh vẫn tỉnh táo lắm nhưng bụng bắt đầu chướng rồi.
Anh đặt ly xuống bàn, liếc sang chỗ birthday girl đang ngồi ở phía trước theo thói quen.
Nhìn một cái cũng không sao đâu mà.
Mắt anh giật giật, nhận ra cô đã nhìn mình chằm chằm từ bao giờ.
Đôi mắt hạnh nhân xinh xắn dịu dàng đang lóe lên những tia sáng, loáng chốc đã nhìn đăm đăm vào anh. Ánh mắt vừa nhuốm men say vừa mang theo sự hưng phấn khi theo dõi con mồi.
Nếu đây là dịp riêng tư thì Cận Trạch cũng rất hưởng thụ cảm giác được người yêu săm soi mình.
Nhưng bây giờ…
Anh không kìm được phải lôi điện thoại ra nhắn tin cho Vân Nhiêu:
Em say rồi chứ gì?
Đợi một lúc mà chưa thấy cô nhắn lại.
Vân Thâm ngồi bên cạnh bỗng vỗ vào người anh:
– Nhường đường cái, tao vào nhà vệ sinh.
Cận Trạch cất máy luôn, anh đứng lên theo: “Tao cũng đi.”
Hôm nay là giữa tuần nên bar khá ít khách.
Anh ngại đeo khẩu trang nếu cúi đầu rảo bước đi.
Hôm nay Vân Thâm không uống nhiều, bàng quang cũng không cảnh báo gì hết nhưng vì anh bực quá nên muốn đi ra ngoài.
Anh đi chậm hơn Cận Trạch nên đi sau lưng anh.
Cả hai rẽ qua hai con đường, tìm được phòng vệ sinh nam, bên trong chẳng có ai hết.
Sau khi vào, cả hai đứng cạnh nhau trước bồn rửa tay.
Vân Thâm rửa tay chầm rì, cho tay xuống vòi rửa cẩn thận rồi mới bôi xà phòng lên, ngón nào cũng phải xoa nắn mấy lần.
Lúc Cận Trạch tắt nước thì anh vẫn còn đang xoa bọt.
– Chó Trạch, hôm nay mày tranh đồ ăn của tao.
Vân Thâm quay sang anh, hỏi hời hợt:
– Cố ý chứ gì.
Mặt gương phản chiếu hai người đàn ông không hề giống nhau nhưng ai cũng đẹp trai vô cùng.
Ánh đèn ấm áp họa lên tóc Cận Trạch một vầng sáng giúp cho gương mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng hơn.
Tất nhiên anh hiểu bạn mình đang nói gì.
Năm 16, 17 tuổi, cả hai suốt ngày chơi game với nhau nên chẳng so được level ai hơn ai.
Mấy năm sau, Cận Trạch đã bớt chơi game online nên giờ trinh độ giảm sút thì cũng dễ hiểu.
Nhưng đây lại là cái loại game trên bàn rượu đơn giản đến mức nực cười cơ mà, Vân Thâm vẫn nhớ, vào sinh nhật anh năm ngoái, gần như Cận Trạch chả thua ván nào hết.
Thời gian lặng lẽ trôi trong không khí.
Cận Trạch như đang cười, giọng anh khàn khàn: “Đúng rồi đấy.”
Vân Thâm nghe thấy câu trả lời thì quay lại nhìn anh.
Cận Trạch bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bạn.
– Tao cố ý đấy. Dạo này hơi sầu, uống tí rượu cho buông thả.
Thật ra anh rất muốn bước đến quàng vai Vân Thâm rồi nói cho nó biết em gái mày là người yêu tao, tao muốn kết hôn với em ấy.
Tuy nhiên, anh biết Vân Thâm phản đối chuyện anh và Vân Nhiêu qua lại với nhau, mà nay còn là sinh nhật của cô nên anh không muốn gây sự trong ngày hôm nay.
Vân Thâm không lên tiếng.
Khéo nó tin rồi.
Cận Trạch không chắc chắn lắm vì tối nay anh diễn gà quá.
Bầu không khí vẫn đang lắng đọng, trong ấy còn đang hiện hữu một dòng nước ngầm lờ mờ đang cuồn cuộn chảy trôi.
Cận Trạch lau tay, thúc giục: “Mày nhanh lên” rồi bình tĩnh đi ra ngoài.
Vừa bước đến cửa thì anh tự dưng dừng lại.
Ngoài cửa, có một cô gái mặc áo len màu hồng nhạt đang đứng bên cạnh cây cột màu than chì.
Gò má cô đỏ hây hây, nhìn ngốc ngốc mà đã say lắm rồi, vậy mà đôi mắt ấy vẫn sáng ngời khiến người ta phải thảng thốt, tỏa sáng rực rỡ ngay trong hành lang tối tăm của quán bar.
Cô nhìn thấy anh rồi.
Chỉ thị “Nhào vào lòng Cận Trạch” hằn sâu trong tâm trí đã kích thích cô, cơ bắp trên người cũng hưởng ứng tấp nập.
Cô chạy ào đến bên anh.
Cận Trạch ngẩn người ra.
Loáng chốc, cô lao vào lòng anh hệt như một con bò hung hãn.
Anh không chuẩn bị trước nên bị cô đẩy lùi về sau mấy bước.
Cả hai ngã vào phòng vệ sinh nam.
– Nhiêu… Đàn em.
Anh sợ cô không vững nên vòng một tay ôm eo cô nhưng lại không dám ôm công khai nên giờ anh có hơi bất lực.
– Sao em lại đến đây?
Vân Nhiêu không trả lời mà chỉ lo quặp cả tay cả chân vào người anh.
Anh bị cô dồn đến mức phải lùi xuống hết lần này đến lần khác: “Từ từ đã…”
– Cận Trạch.
Vân Nhiêu gọi tên anh, thấy anh có vẻ không muốn ôm mình thì tự dưng kích động hẳn lên, cất tiếng:
– Ông xã!
Cận Trạch: …
Sau mấy giây thất thần làm anh không chèo chống được, người bị Vân Nhiêu đẩy ra sau, bả vai đập mạnh vào tường.
Tư thế này.
Trông như thể anh lùn hơn cô tận 22 cm vậy.
Anh lia mắt qua bồn rửa tay, làn da trắng nõn đỏ ửng lên, yết hầu lăn lên lăn xuống:
– Đàn em, em say rồi.
Anh không còn lùi vào đâu được nữa, Vân Nhiêu tiện thể ôm cổ anh, hai chân cũng trườn lên, thành công bám vào người anh.
– Chồng ơi em yêu anh!
Cô sung sướng đến lạ khi được nói ra câu ấy, nhân lúc anh đã đực người ra thì cô mau chóng ôm cổ anh rồi gặm nhấm môi anh, hành động điên rồ vô cùng.
Mọi thứ xảy ra trong tích tắc.
Fan đánh úp idol, xưng vương xưng bá ngay trong nhà vệ sinh, khung cảnh đừng dâm dục thế chứ.
Chỗ bồn rửa mặt.
Vân Thâm sững người ngay tại chỗ, cục giấy trong tay cũng rơi xuống trong thinh lặng.
Lát sau, anh buột ra tiếng chửi thề:
– Tao… Đcm.