Chương 32
Chiếc xe băng qua con phố sầm uất rực rỡ ánh đèn, nườm nượp bóng người qua lại, đượm nồng không khí Tết Trung thu.
Song, đằng sau ô cửa kính ấy, hết thảy những ồn ã và náo nhiệt đã bị chặn đứng ở ngoài kia.
Dường như Vân Nhiêu đã nghe được tiếng máu chảy trong người. Cô siết chặt ngón tay, đầu ngón tay móc vào túi giấy. Cô nói một cách nghiêm túc:
– Em sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cận Trạch nhìn gương mặt nghiêm túc của cô mà cong môi cười, giọng cũng mềm mỏng hẳn đi:
– Giờ anh đã bắt đầu ngóng rồi đấy.
Cả hai đến nhà hàng cách nhà Vân Thâm mười mấy cây số, tối ngày lễ nên tắc đường kinh khủng, sau khi xe lên cầu vượt, một dàn đèn hậu đỏ chót đang nối đuôi nhau hiện ra trước mắt.
Tài xế thở dài trong thinh lặng nhưng hai người ngồi ghế sau không sốt ruột chút nào, cả hai nói đông nói tây suốt chặng đường, chuyện trò rôm rả.
Vân Nhiêu kể dạo này mình mắc chứng nghiện việc, mãi mới được rảnh để xem phim, nhân vật chính đang nói chuyện trong tivi còn cô thì ngồi đực ở sofa, lẩm nhẩm phiên dịch theo từng lời thoại.
– Ngu dã man, mẹ em đi qua còn tưởng em đang tụng kinh.
Cô ngả vào lưng ghế, vươn vai:
– Mấy hôm nghỉ Tết Trung thu thì có mỗi hôm nay em không phải tăng ca thôi. Em định làm xong dự án này rồi bay từ Ý về thì em sẽ xin sếp cho mình nghỉ mấy ngày.
Cận Trạch gật đầu: “Ừ. Chắc anh cũng rảnh được hai ngày.”
Anh ra vẻ đương nhiên là thế rồi khiến cô phải đỏ mặt: “À.”
Anh: “Giờ cũng hơi gấp, em có muốn mình đi lượn phố Thượng Hải không?”
Kế hoạch của Vân Nhiêu là nằm nhà đến ườn người ra, nhưng khi anh nhắc như thế thì cô mới vỡ vàng, nếu cả hai được nghỉ thì có thể ở bên nhau lâu hơn mà, có phải chỉ mỗi bữa cơm ngắn ngủi rồi đi xem phim với nhau đâu.
Bên cạnh đó, điều này cũng mang ý nghĩa rằng, mối quan hệ đã phát triển thêm một bước nữa.
– Hay là… Đi đảo Di Sơn ngắm mặt trời mọc?
Vân Nhiêu vội vàng đọc những bài viết du lịch ở gần đây, rụt rè đưa ra ý kiến của mình.
Đảo Di Sơn là khu du lịch nổi tiếng ở Thượng Hải, chỉ cách bờ biển 100km về phía Đông. Có một ngọn núi trơ trọi đứng sừng sững trên đảo, có ngọn hải đăng từ thời xưa cũ và những mỏm đá liền kề nhau. Chỗ ở trên đảo thuận tiện, các cơ sở du lịch cũng phát triển nhưng đi bằng ô tô thì rất xa, đã thế còn giới hạn khách du lịch đến mỗi ngày, muốn ra đảo thì phải đặt trước nên dù đi vào thời điểm nào thì đảo cũng vắng khách.
Từ hồi đại học Vân Nhiêu đã muốn đến đây rồi, cơ mà cô không quá thân với đại học, hội chị em thì du học hết rồi. Không có đối nên cô cũng chẳng có cơ hội được đi du lịch.
– Nghe em hết.
Cận Trạch cúi đầu rồi bỗng thở dài: “Lâu lắm rồi anh chưa được ngắm mặt trời mọc.”
Bình thường anh toàn dậy sớm hơn cả mặt trời nhưng anh không rảnh để đi về chân trời ngắm cảnh bình minh sương sớm.
Cuộc sống cứ nối tiếp nhau mà những điều thú vị thì chẳng có mấy, anh sẵn lòng để công việc giành lấy tất thảy thời gian tẻ nhạt của mình.
Thật ra thì thế giới vẫn có vô vàn những điều ý nghĩa và thú vị.
Không phải bây giờ anh mới nhận ra, mà đến bây giờ anh mới vỡ lẽ rằng, hóa ra những điều ấy cũng liên quan đến mình.
– Thế bọn mình đi ngắm mặt trời mọc nhé.
Vân Nhiêu nói đầy phấn khích nhưng lát sau cô đã thấy mình vồn vã quá, giọng cũng bé hẳn đi:
– Chỉ cần anh có thời gian… Là được hết.
Cận Trạch tròn mắt: “Để có thời gian ngắm mặt trời mọc với em thì giờ anh về hưu luôn cũng được.”
Lại bắt đầu rồi đấy.
Vân Nhiêu lẳng lặng quay ra ngoài cửa sổ. Cô đang chăm chỉ luyện tập khả năng đối mặt với công mà mặt không đỏ tim không đập thình thịch đây.
Tiếc là hôm nay lại thất bại rồi.
*
Từ Thượng Hải đến Milan mất khoảng 13 tiếng đồng hồ.
Ban lãnh đạo chính phủ ngồi khoang thương gia, Vân Nhiêu đi theo cũng được hưởng ké. Cô chỉ mang theo túi laptop còn đâu thì gửi kí gửi hết rồi.
Ngoài laptop ra thì trong túi có một món đồ chơi xù xù. Đấy là chú gấu con màu xám bạc, to hơn bàn tay một chút, nó có thân hình tròn trịa và tay chân mũm mĩm, mặc chiếc áo phông con con màu hồng.
Không biết hãng có cố ý hay không mà chiếc áo bé xíu, chú gấu con mặc vào mà nịt hết cả bụng, nom vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu.
Con gấu bông be bé này là món quà Cận Trạch tặng Vân Nhiêu vào dịp Tết Trung thu.
Cô thích con gấu tới nỗi không buông tay ra được, bên cạnh đó cô còn thấy món quà này lạ quá, khác hẳn phong cách của anh. Sau đấy thì cô lại nghĩ, hôm Tết Thiếu nhi anh còn mua quần áo cho Tây Kỷ được nữa là, tặng cô gấu bông thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Khi cả đoàn đến khách sạn thì đã hơn chín giờ tối theo giờ địa phương.
Vân Nhiêu đặt hành lí xuống, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị gọi đi họp rồi, đến khi họp xong về phòng thì trời đã về khuya.
Bấy giờ, ở Trung Quốc chắc đang khoảng bốn, năm giờ chiều.
Lúc trên máy bay Vân Nhiêu ngủ chập chờn nên cơn mỏi mệt cứ tích tụ đến tận lúc này đây. Cô tắm xong nằm vật ra giường, chỉ trong mười giây, hàng mi đã khép lại.
Khi cô đương say giấc nồng thì điện thoại trên đầu giường bỗng reo inh ỏi. Cô để điện thoại ra trước mặt, không cần mở mắt cũng biết là ai.
Ôn Dữu: Công chúa! Mày đã ngủ chưa!
Ôn Dữu: Só rì nhá, nãy bảo phải bói cho mày mà tự dưng ngủ mất.
Tối qua Ôn Dữu tham gia tiệc mà công ty tổ chức, không hiểu sao lại trượt chân rơi xuống hồ bơi. Cô nàng không biết bơi nên cứ quẫy đạp trong hồ mãi thì mới được cứu lên bờ. Sau ấy thì cô nàng đã giành được giải ốm sốt đầy vinh quang cho mình, được ở nhà hai ngày không có việc gì làm nên vào WeChat mơi người ta xem bói miễn phí.
Vân Nhiêu trở mình, nằm sấp trên giường rep lại cô nàng.
Ok, xem cho tao đi, nay tao cũng muốn bói tarot.
Nếu là ngày thường, Ôn Dữu mà nhắn tin trong đêm thì Vân Nhiêu sẽ lẳng lặng tắt máy coi như không thấy gì hết, hôm sau mới trả lời cô nàng.
Cơ mà mai là ngày quan trọng, từ sáng cô đã nhờ tiên Ôn bói cho mình xem công việc ngày mai có thuận lợi không, có xảy ra chuyện gì xui không.
Cô rất tin vào khả năng bói toán của bà tiên này, nếu tiên bảo ngày mai thuận buồn xuôi gió thì cô sẽ nhẹ nhõm hơn được một xíu. Còn nếu mà ngược lại thì cô sẽ chiến đấu với 120% sức lực.
Ôn Dữu gọi video cho Vân Nhiêu.
Bấy giờ cô nàng đang ngồi xếp bằng trên giường, đặt một chiếc bàn hình vuông ra ngay trước mặt, trên bàn trải bốn lá tarot từ trái qua phải, mặt bài được úp xuống.
Ngay sau đó, Ôn Dữu nói ra một tràng thuật ngữ tâm linh, chẳng biết có phải cô nàng tự nghĩ ra không mà tóm lại là Vân Nhiêu nghe mấy trăm lần cũng chả hiểu gì hết.
Bà tiên giới thiệu xong bộ tarot bảo bối của mình rồi bắt đầu lật bài lên theo thứ tự, bảo Vân Nhiêu ấn tượng với lá nào thì chọn lá đấy.
Vân Nhiêu dụi đôi mắt đang buồn ngủ rũ rưỡi để tỉnh táo lại rồi chọn ngay một lá mà mình ưng nhất.
Cô cất giấu niềm tin của mình, hi vọng rằng ngày mai đi đến đâu sẽ thắng lợi đến đó nên đã chọn lá bài “Cups” rực rỡ nhất, nhìn đã thấy thành công trong công việc rồi.
– Mày chọn Ace of Cups.
Qua màn hình điện thoại, Ôn Dữu thấy Vân Nhiêu đang đờ hết cả người nên chủ động bỏ qua bước nói ngôn ngữ tâm linh mà nói thẳng tiếng người luôn:
– Lá bài cho thấy dấu hiệu tích cực trong công việc – điều mà mày đang quan tâm nhất bây giờ. Nước trong chén Thánh tràn ra thể hiện mày sẽ gặt hái được thành công và nhận được sự công nhận ngoài mong đợi của mình…
Nghe đến đây, Vân Nhiêu đã được thở phào trong sung sướng, thấy mình có thể thoải mái đi ngủ rồi.
Nhưng ngay sau ấy, đại tiên bỗng nhíu mày:
– Tuy nhiên tao phải nhắc mày một chuyện nho nhỏ.
Vân Nhiêu ngáp một cái: “Chuyện gì?”
Bà tiên đanh mặt lại: “Ace of Cups là lá duy nhất đang bị ngược trong số những lá bài ở đây. Mày phải chú ý đến ý nghĩa của lá bài ngược. Mặc dù những gì mày mong muốn nó đủ đầy đến mức tràn ra khỏi tay rồi nhưng khi lá bài ngược thì nó thể hiện rằng chén Thánh không có nước, như thế thì mày có thể sẽ gặp phải thất bại bất ngờ, ví dụ như tình cảm bị chối bỏ, phủ nhận hoặc bị phản bội.”
Vân Nhiêu còn chưa kịp chửi cô nàng nói xúi quẩy thì đại tiên đã không nhíu mày nữa rồi.
– Cơ mà tao thấy thì nó không phải vấn đề lớn, chủ yếu thì vẫn là điềm tốt.
Vân Nhiêu: “Là sao cơ?”
Đại tiên: “Điều quan trọng của Ace of Cups ngược nó nằm ở bàn tay trên lá bài, đây là tay của người xem bói cũng chính là tay mày đấy, mặt này cũng phản ánh những suy nghĩ của mày. Miễn là có tính năng động chủ quan thì thất bại cũng giải quyết được hết.
Vân Nhiêu không kìm được mà phải bật cười thành tiếng.
– Còn cả tính năng động chủ quan nữa chứ, mày chú ý đến cái danh đại tiên tâm linh giùm đi.
Ôn Dữu rút hai tờ giấy ra lau nước mũi, cũng cười theo:
– Thời đại mới rồi thì lí luận tâm linh cũng cần phải kết hợp chủ nghĩa duy vật với duy tâm chứ, mày cút đi.
– Không chỉ cút mà tao còn phải dẫn cả chó cút theo nhá.
Vân Nhiêu vừa nói xong đã ngả mình xuống gối: “Đại tiên ngủ ngon nhé, mình sẽ mượn lời chúc của bạn nha.”
– Công chúa ngủ ngon, chúc bạn một bước lên trời, lương theo giờ hơn 10 nghìn tệ nha.
– Iu iu, đêm nay có tư liệu sống để mơ rồi.
Sau khi kết thúc video, Vân Nhiêu kéo chăn lên tận cằm, người cô nhẹ bẫng đi, bắt đầu thiu thiu ngủ nhưng tâm trí sực lên dự đoán “ý nghĩa lá bài Ace of Cups ngược” của đại tiên nên cô không dễ chịu chút nào.
Cô có thói quen sẽ check tất cả các mạng xã hội trước khi đi ngủ.
Nãy cô đã chúc Cận Trạch ngủ ngon rồi, giờ chắc anh đang bận họp với các đạo diễn và biên kịch nổi tiếng, ngoài nhắn cô đi ngủ sớm đi thì chẳng có gì khác.
Đêm nay, điều mà Vân Nhiêu hối hận nhất ấy là vô tình mở QQ rồi lướt inb của hội fan.
…
Weibo sắp sập rồi!!!! Ảnh đế ra mắt bao nhiêu năm nói không với scandal mà nay tình yêu của siêu sao hai chữ sắp bị phanh phui rồi! Sau khi siêu sao hai chữ đóng máy, ngày 30 tháng 8 bay về Thượng Hải, có phóng viên chụp được, từ ngày 31 tháng 8 đến ngày 9 tháng 9, anh thường xuyên xuất hiện ở * tòa ** khu chung cư Bích Thành Thiên Địa lúc 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng. Chỉ trong 10 ngày anh đã đến căn hộ tận năm lần và rời đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt. Trong đêm Trung thu, 1 giờ sáng ngày 10 tháng 9, cuối cùng phóng viên cũng chụp được cảnh anh xuất hiện bên người đẹp dong dỏng dưới tòa nhà, tình yêu đã bị đưa ra ánh sáng.
Bạn gái trong scandal của siêu sao hai chữ đã lộ diện! Được biết, đằng gái tên là Giản Nguyên Nguyên, hiện đang là giám đốc thiết kế của thương hiệu S, cao 1m73, ngoại hình rất giống ảnh hậu Tiếu Vân, góc nghiêng lại giống Trình Tử Di – visual của nhóm 404, để miêu tả bằng một chữ thì đấy là “đẹp”, miêu tả bằng hai chữ thì đấy là “quá đẹp”. Ngoại hình tuyệt mỹ, thân hình chuẩn người mẫu, đã thế lương một năm còn lên đến tiền triệu. Không biết fan có ưng tình địch quốc dân mới này không nhỉ? Chứ em thì em ưng lắm.
…
Vân Nhiêu đọc hết bài viết trên Weibo mà fan share về inbox, hơi thở nơi cô chênh vênh rối loạn, thâm tâm cô tin rằng người ta đang đồn bậy đồn bạ.
Cho đến khi cô ấn vào link, app tự động chuyển sang bài viết gốc trên Weibo thì cô mới thấy mấy tấm ảnh xuất hiện bên dưới post.
Khung cảnh mịt mờ, những ngọn cây đung đưa trong gió trời, ống kính zoom hết cỡ, bắt trọn được bóng lưng cao ráo, bụi trần của người đàn ông dưới ánh đèn dịu êm.
Bóng lưng với những đường nét mềm mại như tranh vẽ, với những góc cạnh sắc sảo ấy…
Dẫu có hóa thành cát bụi thì Vân Nhiêu cũng nhận ra.
Buổi tối Trung thu, và chiếc áo sơ mi sáng màu thoải mái ấy. Anh nói anh muốn đến đảo Di Sơn ngắm mặt trời mọc với cô.
Đêm là khi những xúc cảm dạt dào, quay đi cái đã sang nhà cô khác rồi.
Chỉ trong tích tắc, cơn buồn ngủ đã chẳng còn tăm hơi. Cổ họng cô thắt lại, con tim thì nặng trĩu đến lạ.
Cô ngồi dậy bật đèn, quanh cô giờ sáng như ban ngày, và cô cũng thấy được tay mình đang run run khi cầm điện thoại.
Cô tựa lưng vào đầu giường, hai chân co lại, màn hình vẫn chững ở Weibo. Fandom đã nhận được tin, Weibo vẫn bình tĩnh trước cơn bão còn độ hot của hashtag #Cận Trạch bị phanh phui chuyện tình cảm# đang tăng lên theo cấp số nhân.
Giản Nguyên Nguyên.
Vân Nhiêu nghe theo tiếng ma quỷ xui khiến nên đã gõ cái tên này vào thanh tìm kiếm Weibo.
Trang cá nhân của chị ấy vô cùng chuyên nghiệp, ngoài việc đăng những mẫu thiết kế và quảng cáo cho thương hiệu ra thì chị ít khi chia sẻ chuyện cuộc sống của mình.
Chị có mái tóc nâu xoăn dài với nước da trắng ngần và màu mắt trong veo, một gương mặt với những đường nét sắc sảo và quá đỗi xinh đẹp, khí chất nổi bật chẳng một chút tầm thường, còn ẩn hiện một cảm giác chán đời, lạnh lùng và xa cách.
Khuôn mặt ấy cũng có thể được coi là visual top đầu giới giải trí.
Vân Nhiêu lướt xuống tiếp, ngón tay cô bỗng đơ lại.
Trong post chín bức ảnh chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của chị, cô nhìn thấy hai bé mèo Anh lông ngắn.
Một con silver tên là Phổ Phổ và một con golden ny11 tên là Lỵ Lỵ.
(*) Silver:
(**) Golden ny11:
ny11 là black = n; golden = y; shaded = 11, có phần đen ở đỉnh lông chiếm chiều dài 1/4 tới 1/8 toàn sợi lông
Hai bé có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt xanh trong veo to tròn, và cả chiếc mũi hồng hào ngắn tẹo…
Nhìn quen quá.
Nghe nói mèo Silver với Golden khi còn bé thì không có màu lông thuần, ít nhiều cũng sẽ xuất hiện sọc hổ trên lông.
Mà Tây Kỷ của cô là một con Golden có sọc hổ.
Vân Nhiêu chui vào chăn, người cô run lên bần bật, tâm trí cũng ngả nghiêng.
Tin nhắn nhảy liên tục ra ngoài màn hình, inbox riêng, inbox hội bạn thân, inbox QQ, tin tức trên Weibo, tin từ lúc năm giờ chiều theo giờ Bắc Kinh dường như đã nhấn chìm cô vào cái khắc 12 giờ đêm này.
Cô out ra màn hình chính, không mở bất cứ một cái app nào nữa.
Giờ cô phải đi ngủ, công việc ngày mai vô cùng quan trọng, sáu giờ sáng phải dậy để chuẩn bị rồi.
Không thể đọc bất cứ tin tức liên quan gì nữa, càng đọc thì cô càng nát tan.
Cô lại tắt đèn, sau khi ngón trỏ giữ vào nút nguồn, màn hình điện thoại đã tắt lịm, chẳng còn lấy một thanh âm.
Chắc sẽ không mất ngủ cả đêm đâu nhỉ.
Vân Nhiêu thầm mong như vậy.
*
Song, đằng sau ô cửa kính ấy, hết thảy những ồn ã và náo nhiệt đã bị chặn đứng ở ngoài kia.
Dường như Vân Nhiêu đã nghe được tiếng máu chảy trong người. Cô siết chặt ngón tay, đầu ngón tay móc vào túi giấy. Cô nói một cách nghiêm túc:
– Em sẽ chuẩn bị thật tốt.
Cận Trạch nhìn gương mặt nghiêm túc của cô mà cong môi cười, giọng cũng mềm mỏng hẳn đi:
– Giờ anh đã bắt đầu ngóng rồi đấy.
Cả hai đến nhà hàng cách nhà Vân Thâm mười mấy cây số, tối ngày lễ nên tắc đường kinh khủng, sau khi xe lên cầu vượt, một dàn đèn hậu đỏ chót đang nối đuôi nhau hiện ra trước mắt.
Tài xế thở dài trong thinh lặng nhưng hai người ngồi ghế sau không sốt ruột chút nào, cả hai nói đông nói tây suốt chặng đường, chuyện trò rôm rả.
Vân Nhiêu kể dạo này mình mắc chứng nghiện việc, mãi mới được rảnh để xem phim, nhân vật chính đang nói chuyện trong tivi còn cô thì ngồi đực ở sofa, lẩm nhẩm phiên dịch theo từng lời thoại.
– Ngu dã man, mẹ em đi qua còn tưởng em đang tụng kinh.
Cô ngả vào lưng ghế, vươn vai:
– Mấy hôm nghỉ Tết Trung thu thì có mỗi hôm nay em không phải tăng ca thôi. Em định làm xong dự án này rồi bay từ Ý về thì em sẽ xin sếp cho mình nghỉ mấy ngày.
Cận Trạch gật đầu: “Ừ. Chắc anh cũng rảnh được hai ngày.”
Anh ra vẻ đương nhiên là thế rồi khiến cô phải đỏ mặt: “À.”
Anh: “Giờ cũng hơi gấp, em có muốn mình đi lượn phố Thượng Hải không?”
Kế hoạch của Vân Nhiêu là nằm nhà đến ườn người ra, nhưng khi anh nhắc như thế thì cô mới vỡ vàng, nếu cả hai được nghỉ thì có thể ở bên nhau lâu hơn mà, có phải chỉ mỗi bữa cơm ngắn ngủi rồi đi xem phim với nhau đâu.
Bên cạnh đó, điều này cũng mang ý nghĩa rằng, mối quan hệ đã phát triển thêm một bước nữa.
– Hay là… Đi đảo Di Sơn ngắm mặt trời mọc?
Vân Nhiêu vội vàng đọc những bài viết du lịch ở gần đây, rụt rè đưa ra ý kiến của mình.
Đảo Di Sơn là khu du lịch nổi tiếng ở Thượng Hải, chỉ cách bờ biển 100km về phía Đông. Có một ngọn núi trơ trọi đứng sừng sững trên đảo, có ngọn hải đăng từ thời xưa cũ và những mỏm đá liền kề nhau. Chỗ ở trên đảo thuận tiện, các cơ sở du lịch cũng phát triển nhưng đi bằng ô tô thì rất xa, đã thế còn giới hạn khách du lịch đến mỗi ngày, muốn ra đảo thì phải đặt trước nên dù đi vào thời điểm nào thì đảo cũng vắng khách.
Từ hồi đại học Vân Nhiêu đã muốn đến đây rồi, cơ mà cô không quá thân với đại học, hội chị em thì du học hết rồi. Không có đối nên cô cũng chẳng có cơ hội được đi du lịch.
– Nghe em hết.
Cận Trạch cúi đầu rồi bỗng thở dài: “Lâu lắm rồi anh chưa được ngắm mặt trời mọc.”
Bình thường anh toàn dậy sớm hơn cả mặt trời nhưng anh không rảnh để đi về chân trời ngắm cảnh bình minh sương sớm.
Cuộc sống cứ nối tiếp nhau mà những điều thú vị thì chẳng có mấy, anh sẵn lòng để công việc giành lấy tất thảy thời gian tẻ nhạt của mình.
Thật ra thì thế giới vẫn có vô vàn những điều ý nghĩa và thú vị.
Không phải bây giờ anh mới nhận ra, mà đến bây giờ anh mới vỡ lẽ rằng, hóa ra những điều ấy cũng liên quan đến mình.
– Thế bọn mình đi ngắm mặt trời mọc nhé.
Vân Nhiêu nói đầy phấn khích nhưng lát sau cô đã thấy mình vồn vã quá, giọng cũng bé hẳn đi:
– Chỉ cần anh có thời gian… Là được hết.
Cận Trạch tròn mắt: “Để có thời gian ngắm mặt trời mọc với em thì giờ anh về hưu luôn cũng được.”
Lại bắt đầu rồi đấy.
Vân Nhiêu lẳng lặng quay ra ngoài cửa sổ. Cô đang chăm chỉ luyện tập khả năng đối mặt với công mà mặt không đỏ tim không đập thình thịch đây.
Tiếc là hôm nay lại thất bại rồi.
*
Từ Thượng Hải đến Milan mất khoảng 13 tiếng đồng hồ.
Ban lãnh đạo chính phủ ngồi khoang thương gia, Vân Nhiêu đi theo cũng được hưởng ké. Cô chỉ mang theo túi laptop còn đâu thì gửi kí gửi hết rồi.
Ngoài laptop ra thì trong túi có một món đồ chơi xù xù. Đấy là chú gấu con màu xám bạc, to hơn bàn tay một chút, nó có thân hình tròn trịa và tay chân mũm mĩm, mặc chiếc áo phông con con màu hồng.
Không biết hãng có cố ý hay không mà chiếc áo bé xíu, chú gấu con mặc vào mà nịt hết cả bụng, nom vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu.
Con gấu bông be bé này là món quà Cận Trạch tặng Vân Nhiêu vào dịp Tết Trung thu.
Cô thích con gấu tới nỗi không buông tay ra được, bên cạnh đó cô còn thấy món quà này lạ quá, khác hẳn phong cách của anh. Sau đấy thì cô lại nghĩ, hôm Tết Thiếu nhi anh còn mua quần áo cho Tây Kỷ được nữa là, tặng cô gấu bông thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Khi cả đoàn đến khách sạn thì đã hơn chín giờ tối theo giờ địa phương.
Vân Nhiêu đặt hành lí xuống, chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã bị gọi đi họp rồi, đến khi họp xong về phòng thì trời đã về khuya.
Bấy giờ, ở Trung Quốc chắc đang khoảng bốn, năm giờ chiều.
Lúc trên máy bay Vân Nhiêu ngủ chập chờn nên cơn mỏi mệt cứ tích tụ đến tận lúc này đây. Cô tắm xong nằm vật ra giường, chỉ trong mười giây, hàng mi đã khép lại.
Khi cô đương say giấc nồng thì điện thoại trên đầu giường bỗng reo inh ỏi. Cô để điện thoại ra trước mặt, không cần mở mắt cũng biết là ai.
Ôn Dữu: Công chúa! Mày đã ngủ chưa!
Ôn Dữu: Só rì nhá, nãy bảo phải bói cho mày mà tự dưng ngủ mất.
Tối qua Ôn Dữu tham gia tiệc mà công ty tổ chức, không hiểu sao lại trượt chân rơi xuống hồ bơi. Cô nàng không biết bơi nên cứ quẫy đạp trong hồ mãi thì mới được cứu lên bờ. Sau ấy thì cô nàng đã giành được giải ốm sốt đầy vinh quang cho mình, được ở nhà hai ngày không có việc gì làm nên vào WeChat mơi người ta xem bói miễn phí.
Vân Nhiêu trở mình, nằm sấp trên giường rep lại cô nàng.
Ok, xem cho tao đi, nay tao cũng muốn bói tarot.
Nếu là ngày thường, Ôn Dữu mà nhắn tin trong đêm thì Vân Nhiêu sẽ lẳng lặng tắt máy coi như không thấy gì hết, hôm sau mới trả lời cô nàng.
Cơ mà mai là ngày quan trọng, từ sáng cô đã nhờ tiên Ôn bói cho mình xem công việc ngày mai có thuận lợi không, có xảy ra chuyện gì xui không.
Cô rất tin vào khả năng bói toán của bà tiên này, nếu tiên bảo ngày mai thuận buồn xuôi gió thì cô sẽ nhẹ nhõm hơn được một xíu. Còn nếu mà ngược lại thì cô sẽ chiến đấu với 120% sức lực.
Ôn Dữu gọi video cho Vân Nhiêu.
Bấy giờ cô nàng đang ngồi xếp bằng trên giường, đặt một chiếc bàn hình vuông ra ngay trước mặt, trên bàn trải bốn lá tarot từ trái qua phải, mặt bài được úp xuống.
Ngay sau đó, Ôn Dữu nói ra một tràng thuật ngữ tâm linh, chẳng biết có phải cô nàng tự nghĩ ra không mà tóm lại là Vân Nhiêu nghe mấy trăm lần cũng chả hiểu gì hết.
Bà tiên giới thiệu xong bộ tarot bảo bối của mình rồi bắt đầu lật bài lên theo thứ tự, bảo Vân Nhiêu ấn tượng với lá nào thì chọn lá đấy.
Vân Nhiêu dụi đôi mắt đang buồn ngủ rũ rưỡi để tỉnh táo lại rồi chọn ngay một lá mà mình ưng nhất.
Cô cất giấu niềm tin của mình, hi vọng rằng ngày mai đi đến đâu sẽ thắng lợi đến đó nên đã chọn lá bài “Cups” rực rỡ nhất, nhìn đã thấy thành công trong công việc rồi.
– Mày chọn Ace of Cups.
Qua màn hình điện thoại, Ôn Dữu thấy Vân Nhiêu đang đờ hết cả người nên chủ động bỏ qua bước nói ngôn ngữ tâm linh mà nói thẳng tiếng người luôn:
– Lá bài cho thấy dấu hiệu tích cực trong công việc – điều mà mày đang quan tâm nhất bây giờ. Nước trong chén Thánh tràn ra thể hiện mày sẽ gặt hái được thành công và nhận được sự công nhận ngoài mong đợi của mình…
Nghe đến đây, Vân Nhiêu đã được thở phào trong sung sướng, thấy mình có thể thoải mái đi ngủ rồi.
Nhưng ngay sau ấy, đại tiên bỗng nhíu mày:
– Tuy nhiên tao phải nhắc mày một chuyện nho nhỏ.
Vân Nhiêu ngáp một cái: “Chuyện gì?”
Bà tiên đanh mặt lại: “Ace of Cups là lá duy nhất đang bị ngược trong số những lá bài ở đây. Mày phải chú ý đến ý nghĩa của lá bài ngược. Mặc dù những gì mày mong muốn nó đủ đầy đến mức tràn ra khỏi tay rồi nhưng khi lá bài ngược thì nó thể hiện rằng chén Thánh không có nước, như thế thì mày có thể sẽ gặp phải thất bại bất ngờ, ví dụ như tình cảm bị chối bỏ, phủ nhận hoặc bị phản bội.”
Vân Nhiêu còn chưa kịp chửi cô nàng nói xúi quẩy thì đại tiên đã không nhíu mày nữa rồi.
– Cơ mà tao thấy thì nó không phải vấn đề lớn, chủ yếu thì vẫn là điềm tốt.
Vân Nhiêu: “Là sao cơ?”
Đại tiên: “Điều quan trọng của Ace of Cups ngược nó nằm ở bàn tay trên lá bài, đây là tay của người xem bói cũng chính là tay mày đấy, mặt này cũng phản ánh những suy nghĩ của mày. Miễn là có tính năng động chủ quan thì thất bại cũng giải quyết được hết.
Vân Nhiêu không kìm được mà phải bật cười thành tiếng.
– Còn cả tính năng động chủ quan nữa chứ, mày chú ý đến cái danh đại tiên tâm linh giùm đi.
Ôn Dữu rút hai tờ giấy ra lau nước mũi, cũng cười theo:
– Thời đại mới rồi thì lí luận tâm linh cũng cần phải kết hợp chủ nghĩa duy vật với duy tâm chứ, mày cút đi.
– Không chỉ cút mà tao còn phải dẫn cả chó cút theo nhá.
Vân Nhiêu vừa nói xong đã ngả mình xuống gối: “Đại tiên ngủ ngon nhé, mình sẽ mượn lời chúc của bạn nha.”
– Công chúa ngủ ngon, chúc bạn một bước lên trời, lương theo giờ hơn 10 nghìn tệ nha.
– Iu iu, đêm nay có tư liệu sống để mơ rồi.
Sau khi kết thúc video, Vân Nhiêu kéo chăn lên tận cằm, người cô nhẹ bẫng đi, bắt đầu thiu thiu ngủ nhưng tâm trí sực lên dự đoán “ý nghĩa lá bài Ace of Cups ngược” của đại tiên nên cô không dễ chịu chút nào.
Cô có thói quen sẽ check tất cả các mạng xã hội trước khi đi ngủ.
Nãy cô đã chúc Cận Trạch ngủ ngon rồi, giờ chắc anh đang bận họp với các đạo diễn và biên kịch nổi tiếng, ngoài nhắn cô đi ngủ sớm đi thì chẳng có gì khác.
Đêm nay, điều mà Vân Nhiêu hối hận nhất ấy là vô tình mở QQ rồi lướt inb của hội fan.
…
Weibo sắp sập rồi!!!! Ảnh đế ra mắt bao nhiêu năm nói không với scandal mà nay tình yêu của siêu sao hai chữ sắp bị phanh phui rồi! Sau khi siêu sao hai chữ đóng máy, ngày 30 tháng 8 bay về Thượng Hải, có phóng viên chụp được, từ ngày 31 tháng 8 đến ngày 9 tháng 9, anh thường xuyên xuất hiện ở * tòa ** khu chung cư Bích Thành Thiên Địa lúc 11 giờ đêm tới 1 giờ sáng. Chỉ trong 10 ngày anh đã đến căn hộ tận năm lần và rời đi một mình trong đêm hôm khuya khoắt. Trong đêm Trung thu, 1 giờ sáng ngày 10 tháng 9, cuối cùng phóng viên cũng chụp được cảnh anh xuất hiện bên người đẹp dong dỏng dưới tòa nhà, tình yêu đã bị đưa ra ánh sáng.
Bạn gái trong scandal của siêu sao hai chữ đã lộ diện! Được biết, đằng gái tên là Giản Nguyên Nguyên, hiện đang là giám đốc thiết kế của thương hiệu S, cao 1m73, ngoại hình rất giống ảnh hậu Tiếu Vân, góc nghiêng lại giống Trình Tử Di – visual của nhóm 404, để miêu tả bằng một chữ thì đấy là “đẹp”, miêu tả bằng hai chữ thì đấy là “quá đẹp”. Ngoại hình tuyệt mỹ, thân hình chuẩn người mẫu, đã thế lương một năm còn lên đến tiền triệu. Không biết fan có ưng tình địch quốc dân mới này không nhỉ? Chứ em thì em ưng lắm.
…
Vân Nhiêu đọc hết bài viết trên Weibo mà fan share về inbox, hơi thở nơi cô chênh vênh rối loạn, thâm tâm cô tin rằng người ta đang đồn bậy đồn bạ.
Cho đến khi cô ấn vào link, app tự động chuyển sang bài viết gốc trên Weibo thì cô mới thấy mấy tấm ảnh xuất hiện bên dưới post.
Khung cảnh mịt mờ, những ngọn cây đung đưa trong gió trời, ống kính zoom hết cỡ, bắt trọn được bóng lưng cao ráo, bụi trần của người đàn ông dưới ánh đèn dịu êm.
Bóng lưng với những đường nét mềm mại như tranh vẽ, với những góc cạnh sắc sảo ấy…
Dẫu có hóa thành cát bụi thì Vân Nhiêu cũng nhận ra.
Buổi tối Trung thu, và chiếc áo sơ mi sáng màu thoải mái ấy. Anh nói anh muốn đến đảo Di Sơn ngắm mặt trời mọc với cô.
Đêm là khi những xúc cảm dạt dào, quay đi cái đã sang nhà cô khác rồi.
Chỉ trong tích tắc, cơn buồn ngủ đã chẳng còn tăm hơi. Cổ họng cô thắt lại, con tim thì nặng trĩu đến lạ.
Cô ngồi dậy bật đèn, quanh cô giờ sáng như ban ngày, và cô cũng thấy được tay mình đang run run khi cầm điện thoại.
Cô tựa lưng vào đầu giường, hai chân co lại, màn hình vẫn chững ở Weibo. Fandom đã nhận được tin, Weibo vẫn bình tĩnh trước cơn bão còn độ hot của hashtag #Cận Trạch bị phanh phui chuyện tình cảm# đang tăng lên theo cấp số nhân.
Giản Nguyên Nguyên.
Vân Nhiêu nghe theo tiếng ma quỷ xui khiến nên đã gõ cái tên này vào thanh tìm kiếm Weibo.
Trang cá nhân của chị ấy vô cùng chuyên nghiệp, ngoài việc đăng những mẫu thiết kế và quảng cáo cho thương hiệu ra thì chị ít khi chia sẻ chuyện cuộc sống của mình.
Chị có mái tóc nâu xoăn dài với nước da trắng ngần và màu mắt trong veo, một gương mặt với những đường nét sắc sảo và quá đỗi xinh đẹp, khí chất nổi bật chẳng một chút tầm thường, còn ẩn hiện một cảm giác chán đời, lạnh lùng và xa cách.
Khuôn mặt ấy cũng có thể được coi là visual top đầu giới giải trí.
Vân Nhiêu lướt xuống tiếp, ngón tay cô bỗng đơ lại.
Trong post chín bức ảnh chia sẻ về cuộc sống hàng ngày của chị, cô nhìn thấy hai bé mèo Anh lông ngắn.
Một con silver tên là Phổ Phổ và một con golden ny11 tên là Lỵ Lỵ.
(*) Silver:
(**) Golden ny11:
ny11 là black = n; golden = y; shaded = 11, có phần đen ở đỉnh lông chiếm chiều dài 1/4 tới 1/8 toàn sợi lông
Hai bé có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt xanh trong veo to tròn, và cả chiếc mũi hồng hào ngắn tẹo…
Nhìn quen quá.
Nghe nói mèo Silver với Golden khi còn bé thì không có màu lông thuần, ít nhiều cũng sẽ xuất hiện sọc hổ trên lông.
Mà Tây Kỷ của cô là một con Golden có sọc hổ.
Vân Nhiêu chui vào chăn, người cô run lên bần bật, tâm trí cũng ngả nghiêng.
Tin nhắn nhảy liên tục ra ngoài màn hình, inbox riêng, inbox hội bạn thân, inbox QQ, tin tức trên Weibo, tin từ lúc năm giờ chiều theo giờ Bắc Kinh dường như đã nhấn chìm cô vào cái khắc 12 giờ đêm này.
Cô out ra màn hình chính, không mở bất cứ một cái app nào nữa.
Giờ cô phải đi ngủ, công việc ngày mai vô cùng quan trọng, sáu giờ sáng phải dậy để chuẩn bị rồi.
Không thể đọc bất cứ tin tức liên quan gì nữa, càng đọc thì cô càng nát tan.
Cô lại tắt đèn, sau khi ngón trỏ giữ vào nút nguồn, màn hình điện thoại đã tắt lịm, chẳng còn lấy một thanh âm.
Chắc sẽ không mất ngủ cả đêm đâu nhỉ.
Vân Nhiêu thầm mong như vậy.
*