Chương 23
Đứng một chỗ lâu quá nên lúc bước đi, bắp chân Vân Nhiêu như bị giật điện, tê rần cả đi.
Cô đành đi từ từ, bước lảo đà lảo đảo ra chỗ Tần Chiếu với Chu Niệm, bảo mình có việc nên phải đi trước.
Chu Niệm trêu: “Đi gặp bạn trai chứ gì?”
Cô mỉm cười lắc đầu.
Đến lúc đùi hết tê thì Vân Nhiêu bước đi nhanh như gió. Ánh sáng trong phòng triển lãm phả xuống mái đầu, tỏa ra những tia sáng li ti.
Chu Niệm dời mắt, quay sang nhìn người con trai đứng cạnh mình. Cô kéo cánh tay anh rồi bỗng cúi xuống, cọ đầu vào vai anh hệt như bé mèo.
Tần Chiếu cụp mắt, cô ngẩng lên nhìn anh, nhoẻn một nụ cười ranh mãnh:
– Em nghĩ cậu ấy đi gặp người yêu đấy, không thì cũng là đối tượng mập mờ.
Anh chớp mắt, ánh mắt anh trong veo và điềm nhiên hết đỗi: “Ai biết được.”
Hai người lại tay trong tay đi xem triển lãm.
Chu Niệm vẫn hay nhớ về năm cuối đại học, cô nhờ Vân Nhiêu hẹn Tần Chiếu đi ăn sinh nhật với mình.
Anh không chuẩn bị quà nên đã hỏi cô muốn gì. Cô chìa tay phải ra, ngửa tay lên để anh nắm tay mình.
Nhưng anh đã từ chối.
Một năm sau, cả hai học cao học cùng trường với nhau. Vào ngày sinh nhật cô, Tần Chiếu đã chủ động nắm tay cô.
Cô vẫn luôn biết Tần Chiếu thích Vân Nhiêu. Hai người là thanh mai trúc mã, trúc mã đơn phương thanh mai mười mấy năm trời.
Song, cô cũng hiểu rằng, vào khoảnh khắc Tần Chiếu nắm tay cô, mười mấy năm ấy đã tan biến trong cõi lòng anh.
Anh thích Vân Nhiêu như cách Chu Niệm thích Vân Nhiêu vậy. Hai người sẽ là bạn thân cả đời của nhau.
Đến khi mình kết hôn, Chu Niệm quyết định sẽ ném hoa cô dâu vào tay Vân Nhiêu.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ kết hôn sớm hơn Vân Nhiêu.
*
Lúc đi đến điểm hẹn, Vân Nhiêu nắm chặt điện thoại, đọc đi đọc lại inbox.
Những vết tích như quả giọng rất chấm ba chấm, xong đến việc chọn lọc từ ngữ, rồi cả làm nũng để “ép mua ép bán”….
Ôi trời ơi là trời!
Tâm trí Vân Nhiêu đong đầy những bản dịch châu Âu phóng đại, màn trình diễn “kể khổ” khiến người ta ói mửa đáng bị cười vào mặt ti tỉ lần.
Ánh nắng ban chiều dịu dàng hết đỗi, rọi xuống những tòa nhà san sát nhau, để cho bóng cây cũng đổ dài xuống nền đất, thích thú chồng bóng lên nhau.
Vân Nhiêu giẫm lên bóng cây hệt như kẻ hèn đang bước qua những phím đàn piano đen trắng.
Bách hóa Tinh Điển cách triển lãm một ngã tư đường.
Băng qua hai đoạn đèn đỏ, khuôn mặt cô đã lấm tấm mồ hôi. Đến khi vào trung tâm thương mại, không khí mát lạnh phả vào mặt, mồ hôi bỗng bay biến giúp cô khoan khoái hơn gấp bội.
Trung tâm nườm nượp người qua lại, con đường cũng loạn cào cào, mãi mà Vân Nhiêu mới tìm được thang máy, đi xuống tầng hầm B2. Chẳng ngờ biển chỉ đường ở bãi đỗ xe còn khủng khiếp hơn, đích thị là một sự đả kích mang tính hủy diệt với những đứa mù đường.
Cô không biết mình đã đi tìm mất bao lâu. Có lẽ vì đi bộ nhanh quá, nhưng cũng có lẽ vì bãi đỗ xe ngột ngạt quá nên khi cô tìm được chiếc sedan màu xám tro, đứng ngoài gõ cửa thì mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đứng ngoài nên không nhìn được trong xe thế nào. Vân Nhiêu bình tĩnh lại, mở cửa xe chui tọt vào.
– Nếu em không đến thì anh bấm 110 gọi cho cảnh sát rồi đấy.
Cô còn chưa ngồi vững thì đã có tiếng cười vang khẽ bên tai. Rõ ràng đấy là một câu nói trào phúng nhưng rót vào tai thì lại khiến người ta thích thú lạ thường.
Vân Nhiêu quay đầu thì thấy anh đang cởi mũ, bỏ kính râm với tháo khẩu trang xuống.
Anh ngồi lâu vậy rồi mà sao giờ mới cởi vậy…
Cô sực nghĩ đến một trường hợp.
Có lẽ anh đã cởi hết từ lâu nhưng lại đeo lên vì cái đứa mù đường mãi không đến nên anh định…
– Đàn anh, em xin lỗi.
Vân Nhiêu ngồi ngay ngắn hệt như học sinh tiểu học, gặp phải chuyện gì cũng xin lỗi trước.
Cận Trạch liếc cô: “Đang yên đang lành, xin lỗi cái gì.”
Giọng anh vẫn trong trẻo dịu dàng như thế, nhưng lại nghe ra được một sự suy sụp ẩn giấu trong ấy.
Đôi mắt anh ánh lên ngọn đèn mở ào bên ngoài cửa sổ nhưng khi anh cụp mắt, hết thảy đã chìm vào bóng đêm thăm thẳm.
Trực giác của Vân Nhiêu đoán rằng tâm trạng anh hôm nay không tốt lắm.
Vốn dĩ cô không phải người nói nhiều nhưng nay lại luôn mồm luôn miệng, kể cho anh nghe hôm nay mình xui đến nhường nào.
Xui đến mức này thì cũng hề hước thật đấy.
– …. Chị ta quá đáng chết đi được. Em không chịu nổi nên đánh yêu vào mặt chị ta một cái…
Khi nói ra câu này, Vân Nhiêu chột dạ kinh khủng, cô ngước lên nhìn phản ứng của anh.
Khéo sao Cận Trạch lại quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh cong môi:
– Tiểu Vân Nhiêu còn biết đánh nhau cơ à?
Hồi đi học, anh đã được chứng kiến tận mắt, cô nhóc bị anh trai trêu đến nỗi mặt đỏ đến tận mang tai nhưng chẳng vặc lại được câu nào. Đến khi rơi vào bước đường cùng, cô tự dưng siết tay lại xong đấm anh trai một cú.
Cú đấm ấy vừa nhanh vừa hiểm, đấm thẳng vào Vân Thâm khiến anh phải “Á” lên.
Thành thử, hôm nay, Cận Trạch buộc phải nghi ngờ về hình tượng “đằm thắm” này.
– Nếu chị ta vẫn bắt nạt em thì em cứ nói cho anh, anh sẽ trả thù cho em.
Anh bỗng buột ra một câu.
Vân Nhiêu mấp máy môi, ra vẻ không hiểu gì hết.
Cận Trạch: “Em bảo cô ta là phiên dịch viên chính thức của hãng S còn gì? Anh cũng đầu tư vào mấy thương hiệu thời trang nổi tiếng trong nước, các sếp ở đấy cũng biết hết.”
– Không cần đâu.
Cô từ chối ngay nhưng khóe mắt đã cong cong: “Em sẽ chèn ép chị ta bằng thực lực.”
– Đừng đánh nhau là được, bé cuồng bạo lực ạ.
– Em không như thế mà!
Vừa nói xong thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, tiếng cười ấy nhỏ xíu thôi mà chẳng khác nào con bọ bò trong tai rồi quậy tung trời khiến người ta ngứa cả vào tim.
Không ai nói gì nữa, xe rơi vào thinh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Nước hoa hương gỗ thanh khiết phảng phất trong không khí. Vân Nhiêu sờ mũi, chớp bỗng lóe sáng khiến cho tâm trí cô hiện lên một loạt những hình ảnh mờ ảo đan lẫn vào nhau.
Chiếc sedan y hệt, chỗ ngồi y hệt, hương nước hoa thoang thoang y hệt hòa vào hơi thở đượm men say.
Cô tách chân ngồi lên đùi anh, được người ta ôm vào lòng rồi nhưng vẫn bám rịt lấy anh.
Da thịt nóng ran nhưng trong người cô còn nóng hơn, hệt như con thiêu thân quyết phải bùng cháy.
Kí ức gì đây?!
Đang nằm mơ đấy à?
Nhưng cảm xúc chân thực thế này, vừa cứng vừa nóng…
– Em nóng lắm à?
Một chất giọng trầm ấm đã kéo cô về hiện thực.
Vân Nhiêu đảo mắt nhìn anh. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt màu hồng phách ấy thì mặt cô lại đỏ hơn.
– Không nóng.
Đôi tay cô xoắn vặt áo, cố lắm mới dằn được đống ảnh trời ơi đất hỡi trong tâm trí xuống.
Xe lại chìm vào lặng yên.
Hồi trước, vì quan tâm đến tính cách dịu dàng ít nói của Vân Nhiêu nên người mở đầu câu chuyện lúc nào cũng là Cận Trạch. Anh rất thương người và cũng có tài ăn nói nên Vân Nhiêu ở cạnh anh chẳng bao giờ phải rơi vào cảnh chán ngắt.
Nhưng hôm nay, không khí tẻ nhạt có hơi khủng bố thì phải. Cảm giác như nếu cô không chủ động nói thì anh cũng im re.
Xe không bật đèn, ánh sáng ở bãi đỗ xe thì yếu. Trời đang sáng nhưng xung quanh như chìm vào màn đêm mịt mùng.
Tóc mái trên trán anh rủ xuống, những tia sáng mong manh phả lên hàng mày. Bình thường quen nhìn tạo hình đỉnh cao của anh trên phim, trên quảng cáo rồi, nay thấy anh uể oải hẳn đi, ẩn hiện đôi nét mệt mỏi và chán chường.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, Vân Nhiêu nhìn anh, hỏi rất cẩn thận:
– Hôm nay anh không vui à?
Ngón tay mảnh mai của anh chạm lên cằm, nhẹ nhàng sượt qua da. Anh ngoảnh lại nhìn cô, tăm tối trong đôi mắt vẫn chẳng hề tan biến:
– Hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.
Bờ mi anh khép lại, giọng anh bình tĩnh hết đỗi, nhưng sự điềm nhiên ấy xen lẫn một nỗi bi thương và bất lực khiến người ta không thể lơ là.
Lát sau, anh nói tiếp:
– Anh mở triển lãm vì mẹ. Hồi còn sống mẹ thích tháng năm lắm, còn ghi trong thư tuyệt mệnh là được chết vào tháng năm là một niềm may mắn trong sự bất hạnh.
Sau khi anh dứt lời, không khí đã lặng đến mức cô đặc lại mất rồi.
Vân Nhiêu gắng bình tĩnh sau cú sốc ấy, cô mấp máy môi, mãi sau mới nói được thành lời.
– Anh, em xin lỗi…
Cô thấy mình tệ hại đến tột cùng vì đã lỡ hẹn vào một ngày quan trọng trong cuộc đời anh như thế. Tới khi vô tình gặp được nhau thì lại toàn kể lể những chuyện xàm xí để mong thay đổi được bầu không khí. Thậm chí cô còn sinh ra những ảo tưởng thân mật với anh, đầu óc toàn ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít.
Cô ngừng lại, ngẫm thấy có lẽ anh Cận Trạch không thích mình cứ hở tí lại nói xin lỗi nên đã đổi cách nói khác.
– Em có cô bạn tên Chu Niệm học mĩ thuật đấy. Hôm nay lúc đi xem triển lãm, cậu ấy nói với em là họa sĩ Xuân Nê là nguồn cảm hứng của cậu ấy. Mỗi lần đi xem triển lãm của bác thì sẽ cảm nhận được những nét đẹp, sức sống và sức mạnh khác nhau. Nên hai cậu ấy mới dẫn em đi cùng, hi vọng sẽ mang lại cho nhiều người những cảm xúc như vậy.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Cận Trạch. Anh nhoẻn môi: “Cảm ơn em.”
Thực ra Vân Nhiêu cũng muốn nói cho anh nghe cảm nghĩ của mình sau khi xem nhưng cô không có máu nghệ thuật nên sợ mình nói sai. Xoắn xuýt mãi thì cuối cùng cũng buột ra được một câu chả liên quan gì:
– Anh… Tối nay anh muốn ăn gì không?
Dường như xúc cảm trong anh đã được giải tỏa nên giọng anh cũng ung dung hơn nhiều:
– Hôm nay để anh mời em đi ăn cơm nhà. Bữa sau cho em mời.
– Được ạ.
Vân Nhiêu gật đầu, có lẽ nghe thấy lời hẹn “bữa sau” nên cô không kìm được sự sung sướng của mình, khóe môi cong lên nhưng ngay sau ấy đã thấy sai sai nên không cười nữa.
Cận Trạch bỗng giơ tay lên xoa tóc cô: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Cô còn chưa cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng trên mái tóc thì anh đã xuống xe, đi vòng qua ghế lái rồi mở cửa ngồi vào.
Cô cũng nhảy khỏi ghế sau, leo lên ghế phụ ngồi, tiện tay đưa luôn khẩu trang với kính râm cho anh, dặn anh lái xe cũng phải cảnh giác.
*
Trải qua bữa tối ngoài vườn kiểu Trung trong sự thinh lặng, Cận Trạch lái xe chở Vân Nhiêu đi hóng gió. Khoảng chín giờ tối thì anh chở cô về nhà.
Ở cạnh nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng hai người cũng chỉ nói được chục câu.
Vân Nhiêu hiểu rõ vai trò của mình, nhiệm vụ hôm nay là tận hưởng sự thinh lặng cùng anh.
Thành thử, mãi đến khi về nhà thì cô cũng chỉ biết được mấy tin cỏn con. Mà cô thì không kìm chế được tính tò mò của mình.
Trong inbox gia đình, mẹ gửi link web mua sắm Bính Tịch Tịch rồi gọi con trai con gái vào mặc cả cho mình.
Lúc cô ấn vào link thì thấy mẹ với ông anh còn mặc cả nhanh hơn cả mình.
Thế này đã chứng mình rằng tối nay người bận không bận cho lắm.
Sợ anh vừa rảnh đã chìm vào đại dương game nên cô vội nhắn tin để chiếm luôn thời gian của ông anh mình.
Vân Nhiêu: Anh, có chuyện định hỏi anh.
Cô gõ rất nhanh, hỏi luôn “Mẹ anh Cận Trạch qua đời rồi ạ?” xong phải nói láo, bảo mình nghe ngóng được tin từ hội fan lâu năm.
Vân Thâm trả lời trong giây lát: Fan não tàn chúng mày kinh quá.
Vân Nhiêu: [ngẩn ngơ] [ngẩn ngơ]
Vân Nhiêu: Em hỏi với tư cách là bạn anh Cận Trạch! Không nói cho người khác biết đâu.
Anh không nhắn lại, cô đành nghiến răng gọi điện cho anh. Nhạc chờ phải đi được nửa bài rồi thì Vân Thâm mới nghe máy, giọng hời hợt kinh: “Anh mày sắp vào game rồi, không rảnh.”
Vân Nhiêu: “Em hỏi hai câu thôi, không hỏi riêng tư quá đâu.”
Vân Nhiêu: “Anh ơi~~~~”
Cô làm nũng bất thình lình khiến Vân Thâm hết cả hồn: “Ăn nói tử tế lại cho anh.”
Vân Nhiêu không ngờ cái loại nũng nịu gượng gạo thế này mà cũng hiệu quả phết.
– Được, được.
Cô nói nghiêm túc: “Anh, anh có nhớ chuyện mẹ anh Cận Trạch qua đời không?”
Vân Thâm nhớ lại:
– Ừ. Chắc khoảng kì hai năm hai đại học. Không nhớ là nghe nó nói hay nghe người ta kể lại nữa. Hình như bác gái mắc bệnh ung thư, qua đời đột ngột lắm.
Vân Nhiêu: “Hồi đấy bọn anh vẫn liên lạc với nhau chứ? Anh ấy… Có khỏe không?”
Vân Thâm xoa ấn đường:
– Vẫn liên lạc nhưng ít lắm. Thằng này từ lúc tốt nghiệp cấp ba cái tự dưng ít nói hẳn. Nghỉ hè tụ tập với nhau mà cũng không đến. Hỏi mới biết lúc đó nó ở nước ngoài rồi, cũng khó hiểu phết.
Anh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói tiếp: “Thật ra từ kì hai lớp 12 nó đã có gì không ổn rồi? Nhưng hồi đó mọi người đang đâm đầu vào ôn thi đại học, mà lúc đấy nó cũng nhận được offer của trường California nên cũng không hay đến lớp nữa.”
Vân Nhiêu: “Thế chắc không liên quan đến chuyện mẹ anh ấy qua đời đâu, thời gian khác nhau mà.”
– Ừ.
Đầu dây bên kia vang tiếng loạch xoạch, hình như Vân Thâm vừa đổi tư thế ngồi.
– À phải rồi, hồi năm ba đại học nó về nước một lần. Lúc đó anh đang thực tập ở Thượng Hải, nó cũng ở đây nên gặp nhau một buổi. Hồi đấy nhìn nó khác lắm, gầy xọp đi, suy sụp hẳn, có lẽ vì mẹ qua đời nên mới vậy.
Vân Nhiêu tiếp thu câu chuyện dần dần, sau đó lẩm bẩm: “Hồi bọn anh năm ba, em cũng đang học ở Thượng Hải mà.”
Cô kém bọn anh hai tuổi, năm ấy cô vừa đỗ trường Ngoại ngữ Thượng Hải, học năm nhất đại học.
Vân Thâm: “Em nói thế làm anh cũng nhớ lại… Hình như đợt đó anh với Cận Trạch định đi gặp em thì phải? Không gặp à?”
– Tất nhiên là không rồi!
Vân Nhiêu kích động hẳn lên: “Nếu bọn anh gặp em thì em chắc chắn sẽ nhớ, không quên được.”
Từ khi bọn anh tốt nghiệp cấp ba, cô đã không gặp Cận Trạch rất nhiều năm rồi. Mãi đến khi anh debut, cô đi đu idol, trở thành hạt cát trong biển người hâm mộ, đứng nhìn anh từ phía xa xa, chỉ vậy mà thôi.
Vân Thâm: “Thôi được, chắc anh nhớ nhầm… Sáu, bảy năm rồi nên cũng không nhớ được nhiều lắm.”
Sau đấy trò chuyện được mấy câu thì anh cuống cuồng vào game nên vứt luôn cuộc gọi.
Đêm hôm khuya khoắt, khung trời quang đãng chẳng thấy bóng trăng, sao trời lấp lánh trong bóng đêm mịt mù.
Vân Nhiêu nằm trên giường mà trằn trọc trở mình, cứ nghĩ mãi về những lời Vân Thâm nói.
Bọn anh định đi gặp cô thật à? Thế sao lại không đến? Hay chi tiết ấy không hề tồn tại, chỉ là kí ức của anh cô hỗn độn nên mới vậy thôi?
Cô tắt đèn ngủ trên đầu giường, căn phòng chìm vào màn đêm. Cô nhắm mắt, duỗi thẳng tay chân, thả lỏng tâm trí, để mặc cho cơ thể mình tự do.
Dù nói gì đi nữa thì ấy cũng là chuyện của sáu, bảy năm trước rồi. Dẫu có gặp được nhau thì sao đây?
Có lẽ quãng đời đơn phương đằng đẵng của cô sẽ lay động một chút rồi lại quay về với con đường ban đầu, căng mình trong biển cả đơn côi.
Mãi đến gần đây, vùng biển ấy mới được gợn sóng.
Tựa như sóng thần vá trời lấp bể. Dường như, cô chẳng thể lừa mình được nữa, rằng trời yên biển lặng đang hiện hữu ngay trước mặt.
Ngày kia cô với anh không gặp nhau được nữa rồi.
Trên mặt biển đang thét gào từng cơn, thuyền của cô đã bị lật tự bao giờ.
*
Cô đành đi từ từ, bước lảo đà lảo đảo ra chỗ Tần Chiếu với Chu Niệm, bảo mình có việc nên phải đi trước.
Chu Niệm trêu: “Đi gặp bạn trai chứ gì?”
Cô mỉm cười lắc đầu.
Đến lúc đùi hết tê thì Vân Nhiêu bước đi nhanh như gió. Ánh sáng trong phòng triển lãm phả xuống mái đầu, tỏa ra những tia sáng li ti.
Chu Niệm dời mắt, quay sang nhìn người con trai đứng cạnh mình. Cô kéo cánh tay anh rồi bỗng cúi xuống, cọ đầu vào vai anh hệt như bé mèo.
Tần Chiếu cụp mắt, cô ngẩng lên nhìn anh, nhoẻn một nụ cười ranh mãnh:
– Em nghĩ cậu ấy đi gặp người yêu đấy, không thì cũng là đối tượng mập mờ.
Anh chớp mắt, ánh mắt anh trong veo và điềm nhiên hết đỗi: “Ai biết được.”
Hai người lại tay trong tay đi xem triển lãm.
Chu Niệm vẫn hay nhớ về năm cuối đại học, cô nhờ Vân Nhiêu hẹn Tần Chiếu đi ăn sinh nhật với mình.
Anh không chuẩn bị quà nên đã hỏi cô muốn gì. Cô chìa tay phải ra, ngửa tay lên để anh nắm tay mình.
Nhưng anh đã từ chối.
Một năm sau, cả hai học cao học cùng trường với nhau. Vào ngày sinh nhật cô, Tần Chiếu đã chủ động nắm tay cô.
Cô vẫn luôn biết Tần Chiếu thích Vân Nhiêu. Hai người là thanh mai trúc mã, trúc mã đơn phương thanh mai mười mấy năm trời.
Song, cô cũng hiểu rằng, vào khoảnh khắc Tần Chiếu nắm tay cô, mười mấy năm ấy đã tan biến trong cõi lòng anh.
Anh thích Vân Nhiêu như cách Chu Niệm thích Vân Nhiêu vậy. Hai người sẽ là bạn thân cả đời của nhau.
Đến khi mình kết hôn, Chu Niệm quyết định sẽ ném hoa cô dâu vào tay Vân Nhiêu.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn họ kết hôn sớm hơn Vân Nhiêu.
*
Lúc đi đến điểm hẹn, Vân Nhiêu nắm chặt điện thoại, đọc đi đọc lại inbox.
Những vết tích như quả giọng rất chấm ba chấm, xong đến việc chọn lọc từ ngữ, rồi cả làm nũng để “ép mua ép bán”….
Ôi trời ơi là trời!
Tâm trí Vân Nhiêu đong đầy những bản dịch châu Âu phóng đại, màn trình diễn “kể khổ” khiến người ta ói mửa đáng bị cười vào mặt ti tỉ lần.
Ánh nắng ban chiều dịu dàng hết đỗi, rọi xuống những tòa nhà san sát nhau, để cho bóng cây cũng đổ dài xuống nền đất, thích thú chồng bóng lên nhau.
Vân Nhiêu giẫm lên bóng cây hệt như kẻ hèn đang bước qua những phím đàn piano đen trắng.
Bách hóa Tinh Điển cách triển lãm một ngã tư đường.
Băng qua hai đoạn đèn đỏ, khuôn mặt cô đã lấm tấm mồ hôi. Đến khi vào trung tâm thương mại, không khí mát lạnh phả vào mặt, mồ hôi bỗng bay biến giúp cô khoan khoái hơn gấp bội.
Trung tâm nườm nượp người qua lại, con đường cũng loạn cào cào, mãi mà Vân Nhiêu mới tìm được thang máy, đi xuống tầng hầm B2. Chẳng ngờ biển chỉ đường ở bãi đỗ xe còn khủng khiếp hơn, đích thị là một sự đả kích mang tính hủy diệt với những đứa mù đường.
Cô không biết mình đã đi tìm mất bao lâu. Có lẽ vì đi bộ nhanh quá, nhưng cũng có lẽ vì bãi đỗ xe ngột ngạt quá nên khi cô tìm được chiếc sedan màu xám tro, đứng ngoài gõ cửa thì mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đứng ngoài nên không nhìn được trong xe thế nào. Vân Nhiêu bình tĩnh lại, mở cửa xe chui tọt vào.
– Nếu em không đến thì anh bấm 110 gọi cho cảnh sát rồi đấy.
Cô còn chưa ngồi vững thì đã có tiếng cười vang khẽ bên tai. Rõ ràng đấy là một câu nói trào phúng nhưng rót vào tai thì lại khiến người ta thích thú lạ thường.
Vân Nhiêu quay đầu thì thấy anh đang cởi mũ, bỏ kính râm với tháo khẩu trang xuống.
Anh ngồi lâu vậy rồi mà sao giờ mới cởi vậy…
Cô sực nghĩ đến một trường hợp.
Có lẽ anh đã cởi hết từ lâu nhưng lại đeo lên vì cái đứa mù đường mãi không đến nên anh định…
– Đàn anh, em xin lỗi.
Vân Nhiêu ngồi ngay ngắn hệt như học sinh tiểu học, gặp phải chuyện gì cũng xin lỗi trước.
Cận Trạch liếc cô: “Đang yên đang lành, xin lỗi cái gì.”
Giọng anh vẫn trong trẻo dịu dàng như thế, nhưng lại nghe ra được một sự suy sụp ẩn giấu trong ấy.
Đôi mắt anh ánh lên ngọn đèn mở ào bên ngoài cửa sổ nhưng khi anh cụp mắt, hết thảy đã chìm vào bóng đêm thăm thẳm.
Trực giác của Vân Nhiêu đoán rằng tâm trạng anh hôm nay không tốt lắm.
Vốn dĩ cô không phải người nói nhiều nhưng nay lại luôn mồm luôn miệng, kể cho anh nghe hôm nay mình xui đến nhường nào.
Xui đến mức này thì cũng hề hước thật đấy.
– …. Chị ta quá đáng chết đi được. Em không chịu nổi nên đánh yêu vào mặt chị ta một cái…
Khi nói ra câu này, Vân Nhiêu chột dạ kinh khủng, cô ngước lên nhìn phản ứng của anh.
Khéo sao Cận Trạch lại quay sang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, anh cong môi:
– Tiểu Vân Nhiêu còn biết đánh nhau cơ à?
Hồi đi học, anh đã được chứng kiến tận mắt, cô nhóc bị anh trai trêu đến nỗi mặt đỏ đến tận mang tai nhưng chẳng vặc lại được câu nào. Đến khi rơi vào bước đường cùng, cô tự dưng siết tay lại xong đấm anh trai một cú.
Cú đấm ấy vừa nhanh vừa hiểm, đấm thẳng vào Vân Thâm khiến anh phải “Á” lên.
Thành thử, hôm nay, Cận Trạch buộc phải nghi ngờ về hình tượng “đằm thắm” này.
– Nếu chị ta vẫn bắt nạt em thì em cứ nói cho anh, anh sẽ trả thù cho em.
Anh bỗng buột ra một câu.
Vân Nhiêu mấp máy môi, ra vẻ không hiểu gì hết.
Cận Trạch: “Em bảo cô ta là phiên dịch viên chính thức của hãng S còn gì? Anh cũng đầu tư vào mấy thương hiệu thời trang nổi tiếng trong nước, các sếp ở đấy cũng biết hết.”
– Không cần đâu.
Cô từ chối ngay nhưng khóe mắt đã cong cong: “Em sẽ chèn ép chị ta bằng thực lực.”
– Đừng đánh nhau là được, bé cuồng bạo lực ạ.
– Em không như thế mà!
Vừa nói xong thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, tiếng cười ấy nhỏ xíu thôi mà chẳng khác nào con bọ bò trong tai rồi quậy tung trời khiến người ta ngứa cả vào tim.
Không ai nói gì nữa, xe rơi vào thinh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Nước hoa hương gỗ thanh khiết phảng phất trong không khí. Vân Nhiêu sờ mũi, chớp bỗng lóe sáng khiến cho tâm trí cô hiện lên một loạt những hình ảnh mờ ảo đan lẫn vào nhau.
Chiếc sedan y hệt, chỗ ngồi y hệt, hương nước hoa thoang thoang y hệt hòa vào hơi thở đượm men say.
Cô tách chân ngồi lên đùi anh, được người ta ôm vào lòng rồi nhưng vẫn bám rịt lấy anh.
Da thịt nóng ran nhưng trong người cô còn nóng hơn, hệt như con thiêu thân quyết phải bùng cháy.
Kí ức gì đây?!
Đang nằm mơ đấy à?
Nhưng cảm xúc chân thực thế này, vừa cứng vừa nóng…
– Em nóng lắm à?
Một chất giọng trầm ấm đã kéo cô về hiện thực.
Vân Nhiêu đảo mắt nhìn anh. Chẳng hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt màu hồng phách ấy thì mặt cô lại đỏ hơn.
– Không nóng.
Đôi tay cô xoắn vặt áo, cố lắm mới dằn được đống ảnh trời ơi đất hỡi trong tâm trí xuống.
Xe lại chìm vào lặng yên.
Hồi trước, vì quan tâm đến tính cách dịu dàng ít nói của Vân Nhiêu nên người mở đầu câu chuyện lúc nào cũng là Cận Trạch. Anh rất thương người và cũng có tài ăn nói nên Vân Nhiêu ở cạnh anh chẳng bao giờ phải rơi vào cảnh chán ngắt.
Nhưng hôm nay, không khí tẻ nhạt có hơi khủng bố thì phải. Cảm giác như nếu cô không chủ động nói thì anh cũng im re.
Xe không bật đèn, ánh sáng ở bãi đỗ xe thì yếu. Trời đang sáng nhưng xung quanh như chìm vào màn đêm mịt mùng.
Tóc mái trên trán anh rủ xuống, những tia sáng mong manh phả lên hàng mày. Bình thường quen nhìn tạo hình đỉnh cao của anh trên phim, trên quảng cáo rồi, nay thấy anh uể oải hẳn đi, ẩn hiện đôi nét mệt mỏi và chán chường.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, Vân Nhiêu nhìn anh, hỏi rất cẩn thận:
– Hôm nay anh không vui à?
Ngón tay mảnh mai của anh chạm lên cằm, nhẹ nhàng sượt qua da. Anh ngoảnh lại nhìn cô, tăm tối trong đôi mắt vẫn chẳng hề tan biến:
– Hôm nay là ngày giỗ mẹ anh.
Bờ mi anh khép lại, giọng anh bình tĩnh hết đỗi, nhưng sự điềm nhiên ấy xen lẫn một nỗi bi thương và bất lực khiến người ta không thể lơ là.
Lát sau, anh nói tiếp:
– Anh mở triển lãm vì mẹ. Hồi còn sống mẹ thích tháng năm lắm, còn ghi trong thư tuyệt mệnh là được chết vào tháng năm là một niềm may mắn trong sự bất hạnh.
Sau khi anh dứt lời, không khí đã lặng đến mức cô đặc lại mất rồi.
Vân Nhiêu gắng bình tĩnh sau cú sốc ấy, cô mấp máy môi, mãi sau mới nói được thành lời.
– Anh, em xin lỗi…
Cô thấy mình tệ hại đến tột cùng vì đã lỡ hẹn vào một ngày quan trọng trong cuộc đời anh như thế. Tới khi vô tình gặp được nhau thì lại toàn kể lể những chuyện xàm xí để mong thay đổi được bầu không khí. Thậm chí cô còn sinh ra những ảo tưởng thân mật với anh, đầu óc toàn ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít.
Cô ngừng lại, ngẫm thấy có lẽ anh Cận Trạch không thích mình cứ hở tí lại nói xin lỗi nên đã đổi cách nói khác.
– Em có cô bạn tên Chu Niệm học mĩ thuật đấy. Hôm nay lúc đi xem triển lãm, cậu ấy nói với em là họa sĩ Xuân Nê là nguồn cảm hứng của cậu ấy. Mỗi lần đi xem triển lãm của bác thì sẽ cảm nhận được những nét đẹp, sức sống và sức mạnh khác nhau. Nên hai cậu ấy mới dẫn em đi cùng, hi vọng sẽ mang lại cho nhiều người những cảm xúc như vậy.
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Cận Trạch. Anh nhoẻn môi: “Cảm ơn em.”
Thực ra Vân Nhiêu cũng muốn nói cho anh nghe cảm nghĩ của mình sau khi xem nhưng cô không có máu nghệ thuật nên sợ mình nói sai. Xoắn xuýt mãi thì cuối cùng cũng buột ra được một câu chả liên quan gì:
– Anh… Tối nay anh muốn ăn gì không?
Dường như xúc cảm trong anh đã được giải tỏa nên giọng anh cũng ung dung hơn nhiều:
– Hôm nay để anh mời em đi ăn cơm nhà. Bữa sau cho em mời.
– Được ạ.
Vân Nhiêu gật đầu, có lẽ nghe thấy lời hẹn “bữa sau” nên cô không kìm được sự sung sướng của mình, khóe môi cong lên nhưng ngay sau ấy đã thấy sai sai nên không cười nữa.
Cận Trạch bỗng giơ tay lên xoa tóc cô: “Muốn cười thì cứ cười đi.”
Cô còn chưa cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng trên mái tóc thì anh đã xuống xe, đi vòng qua ghế lái rồi mở cửa ngồi vào.
Cô cũng nhảy khỏi ghế sau, leo lên ghế phụ ngồi, tiện tay đưa luôn khẩu trang với kính râm cho anh, dặn anh lái xe cũng phải cảnh giác.
*
Trải qua bữa tối ngoài vườn kiểu Trung trong sự thinh lặng, Cận Trạch lái xe chở Vân Nhiêu đi hóng gió. Khoảng chín giờ tối thì anh chở cô về nhà.
Ở cạnh nhau mấy tiếng đồng hồ nhưng hai người cũng chỉ nói được chục câu.
Vân Nhiêu hiểu rõ vai trò của mình, nhiệm vụ hôm nay là tận hưởng sự thinh lặng cùng anh.
Thành thử, mãi đến khi về nhà thì cô cũng chỉ biết được mấy tin cỏn con. Mà cô thì không kìm chế được tính tò mò của mình.
Trong inbox gia đình, mẹ gửi link web mua sắm Bính Tịch Tịch rồi gọi con trai con gái vào mặc cả cho mình.
Lúc cô ấn vào link thì thấy mẹ với ông anh còn mặc cả nhanh hơn cả mình.
Thế này đã chứng mình rằng tối nay người bận không bận cho lắm.
Sợ anh vừa rảnh đã chìm vào đại dương game nên cô vội nhắn tin để chiếm luôn thời gian của ông anh mình.
Vân Nhiêu: Anh, có chuyện định hỏi anh.
Cô gõ rất nhanh, hỏi luôn “Mẹ anh Cận Trạch qua đời rồi ạ?” xong phải nói láo, bảo mình nghe ngóng được tin từ hội fan lâu năm.
Vân Thâm trả lời trong giây lát: Fan não tàn chúng mày kinh quá.
Vân Nhiêu: [ngẩn ngơ] [ngẩn ngơ]
Vân Nhiêu: Em hỏi với tư cách là bạn anh Cận Trạch! Không nói cho người khác biết đâu.
Anh không nhắn lại, cô đành nghiến răng gọi điện cho anh. Nhạc chờ phải đi được nửa bài rồi thì Vân Thâm mới nghe máy, giọng hời hợt kinh: “Anh mày sắp vào game rồi, không rảnh.”
Vân Nhiêu: “Em hỏi hai câu thôi, không hỏi riêng tư quá đâu.”
Vân Nhiêu: “Anh ơi~~~~”
Cô làm nũng bất thình lình khiến Vân Thâm hết cả hồn: “Ăn nói tử tế lại cho anh.”
Vân Nhiêu không ngờ cái loại nũng nịu gượng gạo thế này mà cũng hiệu quả phết.
– Được, được.
Cô nói nghiêm túc: “Anh, anh có nhớ chuyện mẹ anh Cận Trạch qua đời không?”
Vân Thâm nhớ lại:
– Ừ. Chắc khoảng kì hai năm hai đại học. Không nhớ là nghe nó nói hay nghe người ta kể lại nữa. Hình như bác gái mắc bệnh ung thư, qua đời đột ngột lắm.
Vân Nhiêu: “Hồi đấy bọn anh vẫn liên lạc với nhau chứ? Anh ấy… Có khỏe không?”
Vân Thâm xoa ấn đường:
– Vẫn liên lạc nhưng ít lắm. Thằng này từ lúc tốt nghiệp cấp ba cái tự dưng ít nói hẳn. Nghỉ hè tụ tập với nhau mà cũng không đến. Hỏi mới biết lúc đó nó ở nước ngoài rồi, cũng khó hiểu phết.
Anh bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói tiếp: “Thật ra từ kì hai lớp 12 nó đã có gì không ổn rồi? Nhưng hồi đó mọi người đang đâm đầu vào ôn thi đại học, mà lúc đấy nó cũng nhận được offer của trường California nên cũng không hay đến lớp nữa.”
Vân Nhiêu: “Thế chắc không liên quan đến chuyện mẹ anh ấy qua đời đâu, thời gian khác nhau mà.”
– Ừ.
Đầu dây bên kia vang tiếng loạch xoạch, hình như Vân Thâm vừa đổi tư thế ngồi.
– À phải rồi, hồi năm ba đại học nó về nước một lần. Lúc đó anh đang thực tập ở Thượng Hải, nó cũng ở đây nên gặp nhau một buổi. Hồi đấy nhìn nó khác lắm, gầy xọp đi, suy sụp hẳn, có lẽ vì mẹ qua đời nên mới vậy.
Vân Nhiêu tiếp thu câu chuyện dần dần, sau đó lẩm bẩm: “Hồi bọn anh năm ba, em cũng đang học ở Thượng Hải mà.”
Cô kém bọn anh hai tuổi, năm ấy cô vừa đỗ trường Ngoại ngữ Thượng Hải, học năm nhất đại học.
Vân Thâm: “Em nói thế làm anh cũng nhớ lại… Hình như đợt đó anh với Cận Trạch định đi gặp em thì phải? Không gặp à?”
– Tất nhiên là không rồi!
Vân Nhiêu kích động hẳn lên: “Nếu bọn anh gặp em thì em chắc chắn sẽ nhớ, không quên được.”
Từ khi bọn anh tốt nghiệp cấp ba, cô đã không gặp Cận Trạch rất nhiều năm rồi. Mãi đến khi anh debut, cô đi đu idol, trở thành hạt cát trong biển người hâm mộ, đứng nhìn anh từ phía xa xa, chỉ vậy mà thôi.
Vân Thâm: “Thôi được, chắc anh nhớ nhầm… Sáu, bảy năm rồi nên cũng không nhớ được nhiều lắm.”
Sau đấy trò chuyện được mấy câu thì anh cuống cuồng vào game nên vứt luôn cuộc gọi.
Đêm hôm khuya khoắt, khung trời quang đãng chẳng thấy bóng trăng, sao trời lấp lánh trong bóng đêm mịt mù.
Vân Nhiêu nằm trên giường mà trằn trọc trở mình, cứ nghĩ mãi về những lời Vân Thâm nói.
Bọn anh định đi gặp cô thật à? Thế sao lại không đến? Hay chi tiết ấy không hề tồn tại, chỉ là kí ức của anh cô hỗn độn nên mới vậy thôi?
Cô tắt đèn ngủ trên đầu giường, căn phòng chìm vào màn đêm. Cô nhắm mắt, duỗi thẳng tay chân, thả lỏng tâm trí, để mặc cho cơ thể mình tự do.
Dù nói gì đi nữa thì ấy cũng là chuyện của sáu, bảy năm trước rồi. Dẫu có gặp được nhau thì sao đây?
Có lẽ quãng đời đơn phương đằng đẵng của cô sẽ lay động một chút rồi lại quay về với con đường ban đầu, căng mình trong biển cả đơn côi.
Mãi đến gần đây, vùng biển ấy mới được gợn sóng.
Tựa như sóng thần vá trời lấp bể. Dường như, cô chẳng thể lừa mình được nữa, rằng trời yên biển lặng đang hiện hữu ngay trước mặt.
Ngày kia cô với anh không gặp nhau được nữa rồi.
Trên mặt biển đang thét gào từng cơn, thuyền của cô đã bị lật tự bao giờ.
*