Chương 16
Vân Thâm tì tay lên cửa, dạ dày réo rắt sôi trào, khung cảnh trước mắt cũng đang đảo lộn liên miên.
Nhờ ánh đèn trong phòng vệ sinh mà anh thấy một trai một gái đang đứng ngoài cửa. Chàng trai thì cao to, người con gái thì nhỏ bé, ngực dính sát vào nhau, môi… Thôi được rồi, hình như môi không có dính sát vào nhau.
Chim chuột chỗ khác thì không nói, đằng này chim chuột ngay trước cửa nhà vệ sinh nam.
Vân Thâm lia mắt qua, men theo cánh cửa bước lên phía trước, đương định gọi Vân Nhiêu ra dìu anh về phòng.
Ngoài cặp đôi đang đứng trước cửa ra thì chẳng còn ai khác.
Đương lúc lơ đãng, anh lại nhìn hai người họ thêm lần nữa. Thấy hai gương mặt quen thuộc thì bỗng sững lại.
Mặc dù anh say thật nhưng anh có mù đâu.
Chưa gì, cơn tức đã trào dâng trong ánh mắt anh. Anh nghiến răng ken két, giọng lạnh lùng đến tột cùng:
– Chó Trạch, mày đang làm cái gì đấy.
Vừa nói xong thì hai người đứng ngoài cửa đã tách nhau ra ngay. Cận Trạch chỉ lùi một bước còn Vân Nhiêu thì cuống lên lui ra tận lan can, đi lảo đà lảo đảo. Gương mắt trắng nõn đã phiếm đỏ không khác nào say rượu.
Vân Thâm bước đến cạnh hai người, cơ thể nãy còn nghiêng ngả mà giờ đã đứng thẳng được rồi.
Tâm trí anh loạn cào cào, chẳng rõ tình huống như thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc thì anh bỗng vỡ lẽ, khéo mình trách oan ông bạn rồi.
Lúc thấy hai người đứng sát vào nhau, anh vô thức nghĩ rằng có đứa muốn bắt nạt em anh.
Giờ nghĩ lại thì…
Một người là siêu sao, một người là fan não tàn của siêu sao, liếc cái đã biết ai mới là người chủ động rồi.
– Để người anh em phải chê cười rồi.
Vân Thâm giơ tay lên ôm trán, gọi em gái với sự bất lực:
– Đứng xa thế làm gì, đi ra đây.
Trông cô hết hồn thế kia thì chắc chắn đã làm chuyện trái với lương tâm rồi. Đến khi cô bước đến bên cạnh rồi, anh cảm giác mình còn đau đầu hơn nữa.
Người đã say rượu thì sẽ chẳng bao giờ lựa lời mà nói. Anh vừa mở miệng đã chửi đổng lên: “Thấy idol mà đói khát đến thế à?”
…
Gương mặt Vân Nhiêu kiểu “ảo tung chảo”, hết vàng đến xanh rồi tới tím.
– Anh… anh nói cái gì đấy?!
Cô cau mày, nhìn Cận Trạch như đang cầu xin anh giúp đỡ: “Em không như thế!”
Anh hiểu được ánh mắt cô rồi.
Thâm tâm anh đang đắn đo, một bên bảo anh là nói ra sự thật xong bị Vân Thâm đánh chết còn bên kia lại bảo cái gì đã sai rồi thì cứ để nó sai đi, sau đấy… Cùng lắm là bị Tiểu Vân Nhiêu nhìn với ánh mắt vừa bực vừa yêu thôi chứ có gì đâu.
Sau khi đã cân nhắc, anh dang tay ra một cách ngây thơ, ra vẻ đành chịu, mình ở trạng thái bị động.
Vân Nhiêu: …?
Rõ ràng anh ôm em trước mà?
Thôi được rồi, mặc dù em là đứa giả say trước.
Cô thở dài. Mình đu idol, dù có mặt dày đến đâu thì cũng phải chịu vậy.
Y rằng, em gái Vân Nhiêu chỉ đành thẹn thùng xong trợn trừng mắt với anh. Sau đó ngầm chấp nhận lời “cáo buộc” rằng mình đói khát quá nên mới chủ động dựa dẫm vào idol của mình.
Cận Trạch thở phào, bước đến bên Vân Thâm, chủ động choàng tay cậu ta lên vai mình. Lúc anh dìu ma men được hai bước thì thấy Vân Nhiêu không đi theo mình nên quay đầu cười hỏi:
– Bé ma men cũng muốn anh dìu về à?
Cô rảo bước, ngập ngừng nói: “Không cần đâu, thật ra em say có chút chút thôi.”
Anh nhướn mày: “Không sao, hai người thì anh vẫn chịu được.”
…
Anh có thể nói gì đó bớt dâm tà đi được không? Vân Nhiêu oán ngầm trong lòng.
Trong phòng vẫn còn bảy, tám thanh niên đang say quắc cần câu, Cận Trạch gọi taxi cho từng người, xong cũng chở những người còn lại về nhà. Đến khi anh sắp xếp xong xuôi rồi thì mới đi.
Vân Thâm đánh một giấc trên xe nên về đến nhà thì cũng tỉnh rượu, không cần người đỡ nữa. Căn nhà tối om, Vân Nhiêu mò mẫm bật đèn phòng khách, sau ấy đã chết trân vì thấy một nhân vật đang ngồi trong nhà.
Khương Na chưa ngủ mà vẫn ngồi ở sofa đợi hai anh em về. Bác mắng liến thoắng, mắng xong thì lại thương, đi vào bếp bưng hai bát canh giải rượu ra ngoài.
Vân Nhiêu không say nhưng vẫn uống hai hớp cho ấm bụng. Sau khi về phòng, cô vọt đi tắm, lúc sấy tóc thì nghía qua đồng hồ, đã một rưỡi sáng rồi.
Cô lăn lên giường “đóng gói” nhìn kĩ càng, trước khi ngủ còn tiện thể đọc tin nhắn wechat.
Lúc cô đang tắm thì Cận Trạch nhắn tin hỏi cô với Vân Thâm về nhà chưa.
Cô trở mình, nằm sấp trên giường trả lời anh:
Về lâu rồi, em đang chuẩn bị ngủ đây.
Anh rep rất nhanh: Ừ.
Lát sau, khi cô đương định nhắn chúc anh ngủ ngon thì thấy inbox hiện ra dòng “đối phương đang nhập”.
Thế là cô cầm điện thoại kiên nhẫn đợi anh.
Chẳng bao lâu, anh đã nhắn tin:
Nãy anh không bênh em, em không giận chứ?
Vân Nhiêu ngẩn người. Đến khi cô nhớ lại cái cảnh trời ơi đất hỡi ở ngoài nhà vệ sinh nam thì tâm trí cô không hề nhớ đến cơn tức vì bị Vân Thâm đổ thừa mà ấy là xúc cảm khi cô kề sát bên anh, làn gió dịu dàng thoảng qua mái tóc cô.
Cô đỏ mắt, gõ phím vù vù:
Không giận đâu, em quên lâu rùi [đáng yêu] [đáng yêu]
Ừ.
Đàn em còn bé mà, dễ quên quá.
Chiếc ô tô đang phóng nhanh trên đường cao tốc liên tỉnh, trong xe có một ngọn đèn ấm áp còn ngoài kia là miền đen mịt mùng.
Ngón tay mảnh khảnh của anh đang xoa bóp hai bên thái dương không theo trình tự gì. Anh bỗng cụp mắt, thả cả tay xuống cầm điện thoại lên, nhắn tin mấy câu nữa.
Không giận là được rồi.
Với lại
Sau này đừng giả vờ say trước mặt đàn ông.
Đừng giả vờ say trước mặt đàn ông?
Anh đang mắng cô à…
Vân Nhiêu rụt cổ, trả lời một cách dè dặt: Em biết rồi.
Qua màn hình, dường như Cận Trạch có thể thấy được khuôn mặt sợ sệt của cô.
Ngón cái vẫn đang tì trên bàn phím, anh gõ vào khung chat thêm ba chữ nữa.
Trừ anh ra.
Sau này đừng giả vờ say trước mặt đàn ông.
Trừ anh ra.
Anh còn chưa cân nhắc xem lời mình nói nó có bị cợt nhả quá không thì màn hình đang dần tắt bỗng sáng trưng.
Vân Nhiêu: Ngày mai anh vẫn phải quay phim đúng không? Thế thì đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé.
Vân Nhiêu: Ngủ ngon.
Cận Trạch tựa vào cửa xe, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh lặng lẽ xóa hết dòng tin vừa gõ mà thay vào một câu trả lời bình tĩnh:
Em ngủ ngon.
*
Chớp mắt đã tới cuối xuân, tiết trời cỏ xanh chim én bay về.
Vân Nhiêu ghim một đống group công việc lên đầu, bao phủ toàn bộ wechat y như đường sắt.
Có mỗi một group lạc loài ấy là inbox của hội chị em “Fandom vũ trụ của công chúa trăm tỉ.”
10 giờ sáng thứ bảy, Vân Nhiêu đã ra ngoài rồi, còn với phú bà Lê Lê thì đây mới là “sáng sớm” mà thôi.
Lê Lê: Hôm nay tao dậy siêu sớm!
Lê Lê: @Công chúa trăm tỉ, công chúa trăm tỉ đến đâu rồi, có muốn phú bà lái xe sang ra bến tàu kính cẩn chờ đợi công chúa giá đáo không?
Vân Nhiêu: Mày dậy là ngon rồi, tao sắp đến rùi~
Lê Lê: Iu nắm nắm nắm.
Lê Lê: Thế thì gặp trước cổng khu biệt thự nhó~
Tàu điện ngầm đã đến bến, Vân Nhiêu nhét điện thoại vào túi, bước ra ngoài theo dòng người.
Lê Lê rảnh nhất thế giới ngày nào cũng gọi bạn đến nhà mình chơi như chiêu hồn. Ôn Dữu đã đến tận ba lần trong hai tuần liên tiếp, còn Vân Nhiêu bận cả tháng tư nhưng cũng dành ra một ngày để đến thăm cung điện của phú bà.
Giờ đã cuối tháng, đây cũng là lần thứ hai cô đến cung điện của phú bà. Đứng dưới bốn chữ “Vân Phi Giai Uyển” to đùng vàng rực, cô cảm giác như dù mình trông như thế nào thì cũng không hợp, không xứng được bước vào khu biệt thự giàu sang này.
Lê Lê mặc chiếc váy len dệt kim dài đến mắt cá chân, đứng sau cửa vẫy tay với cô:
– Mau mau lại đây nào~
Trong khu biệt thự mênh mông là đường nhưng cũng không chói chang quá vì hai hàng cây bên đường đã tôn lên sự tĩnh lặng và êm đềm.
Lê Lê ở biệt thự số 17 khu 1, nằm ở hướng đông. Khi cả hai bước qua sân trong ở ngay giữa khu biệt thự, Vân Nhiêu bỗng đi chậm lại, ánh mắt nhìn về hướng bắc.
Lê Lê chỉ vào khóm hoa lựu bên đường, nói với cô: “Lần trước mày đến vẫn còn là nụ hoa mà giờ đã nở gần hết rồi này.”
Cô gật đầu nhưng không nhìn vào hoa: “Phải ha.”
Lê Lê bỗng bật cười: “Anh ấy quay xong rồi à?”
Bấy giờ Vân Nhiêu mới quay lại: “Hả?”
Lê Lê: “Lần trước mày đến thì Cận Trạch vẫn đang quay phim nên không thấy mày đờ đẫn như hôm nay.”
Vân Nhiêu rướn tay qua bóp eo cô: “Tao có thế đâu?”
Lê Lê ôm tay cô, dắt cô đi về hướng đông: “Nhà anh ấy ở khu bắc cơ, xa lắm, đứng đây không thấy đâu.”
Cả hai chi chóe với nhau đến tận lúc về tới nhà. Nay bố mẹ Lê Lê không ở đây, cung điện chỉ có hai cô với những người giúp việc đang bận túi bụi.
Lê Lê dậy muộn nên bữa sáng bữa trưa thành một, chưa đến 11 giờ đã sắp cơm rồi.
Người ở trong cung điện lâu quá nên cũng bắt đầu chây ì cả đi.
Vân Nhiêu ăn trưa với cô nàng xong, nhìn chiếc laptop đang nằm gọn trong túi thì tâm trí bắt đầu tranh đấu. Cuối cùng, con ả lười biếng đã giết chết con ả chăm chỉ, nó xúi cô phải đẩy cái túi ra xa rồi đặt mông xuống sofa.
Người giúp việc đặt mấy đĩa hoa quả lên bàn. Đằng sau lối đi nhỏ hẹp có hai cô gái đang nằm ườn ra sofa.
Tivi 85 inch trên tường đang chiếu một chương trình cũ. Idol nam với idol nữ đứng trước hồ bơi trả lời câu hỏi, ai trả lời sai sẽ bị đẩy xuống nước cho ướt như chuột lột.
Tay trái Lê Lê đang cầm quả nho xanh, cắn nửa miếng, xem tivi xong cười khanh khách rồi tự dưng đá vào người Vân Nhiêu:
– Sao idol mày không tham gia show gì hết? Việc nhẹ lương cao, thi thoảng ướt người thì còn cho fan được no con mắt. Nếu thế thì chắc chắn phải có hơn trăm triệu fan theo dõi weibo đấy.
Vân Nhiêu cười khẩy, đá lại cô nàng:
– Đàn anh Cận Trạch không thèm “bán thân” thế đâu nhé.
Lê lê: “Tao chả hiểu, mày mê người ta thế mà sao lúc nào cũng làm mình cấm dục vậy?”
Vân Nhiêu: “Tao cấm dục cái gì?”
Lê Lê: “Thì… Như bây giờ đi, nếu anh ấy ở nhà thì mày chỉ cách người ta chưa đến một cây số. Thế mà mày không phấn khích à? Không muốn làm gì luôn?”
Vân Nhiêu ngồi thẳng người: “Đã bảo tao không phải fan cuồng rồi mà.”
“Ồ” Lê Lê chớp mắt: “Chắc chắn không muốn nhìn người ta thật luôn?”
…
– Không chắc.
Nói xong thì Vân Nhiêu đã phì cười.
Cô để cái gối tựa hình vuông ra sau lưng rồi ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại xong bắt đầu cân nhắc.
Để bớt đi cảm giác tội lỗi và tách biệt với hành động của fan cuồng nên Vân Nhiêu nghĩ rằng mình cần phải thông báo cho idol mình một tiếng.
Cô sờ cằm, cúi đầu gõ: Anh ơi, giờ anh đang ở đâu thế?
Anh rep nhanh quá khiến cô không còn thời gian mà nghĩ xem mình làm thế này có bất ngờ quá không.
Hệt như có thư kí lúc nào cũng đứng canh wechat cho anh vậy.
Anh đáp: Ở nhà.
Cô hưng phấn tới nỗi người run cả đi, ngón tay cũng run run gõ lên bàn phím:
Anh ơi, em có cô bạn thân tên là Lê Lê, đợt trước nó nói với em là nhà nó ở…
Mới gõ được nửa đoạn thì Cận Trạch lại nhắn tiếp.
Anh nói: Anh mới chuyển nhà.
Xong: Hồi lớp 11 em có thân với bạn Lê Lê đúng không? Hình như nhà em ấy cũng ở trong khu biệt thự của anh.
Vân Nhiêu: ….?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao anh đã nói ra luôn những gì cô định nhắn thế này?
Cô đờ đẫn xóa hết tin nhắn đang gõ rồi trả lời anh:
Anh biết Lê Lê ạ? Con bé là bạn thân nhất của em đấy.
Sau khi gửi xong thì cô cứ có cảm giác cảnh này quen thế không biết.
…
Tháng trước anh đến nhà đưa mèo cho cô cũng đã nói ra tên của Ôn Dữu.
Anh biết cả hai nàng bạn thân của cô.
Đỉnh thật đấy.
Cận Trạch trả lời rất có lí: Lê Lê còn là con gái của tập đoàn Lê thị, đã thế còn là hàng xóm mới của anh, không biết cũng khó lắm.
– Anh Cận Trạch biết tao á?
Lê Lê nhoài đến bên Vân Nhiêu từ lúc này, vừa hay lại đọc được inbox của cô.
– Mày nói với anh ấy là mày định đi loanh quanh khu biệt thự nên lỡ có gặp được anh thì anh đừng coi mày là fan cuồng à?
Cô bĩu môi: “Chưa, giờ tao mới nói.”
Đầu bên kia, Cận Trạch đang ngồi trên bàn ăn, mới ăn được nửa bữa trưa thì đã đặt đũa xuống bàn, không cầm lên nữa.
Phía sau bếp là cả một khung cửa kính nhìn ra được toàn cảnh đất trời, nắng chiều rọi vào căn nhà, xuyên qua lớp rèm, ngả sáng xuống nền nhà.
Chiếc ghế ở bàn ăn đã nhấc cả hai chân lên, đong đưa tìm điểm thăng bằng cho mình.
Anh cụp mắt, cẩn thận gõ ra dòng chữ:
Cuối tuần rảnh thì đến nhà anh chơi, rủ cả Lê Lê đi cùng…
Còn chưa nhấn gửi thì điện thoại đã rung lên, một tin nhắn mới hiện lên màn hình.
Vân Nhiêu: Anh, giờ em đang ở nhà Lê Lê á.
Ánh mắt anh ngẩn ngơ, khóe môi bỗng nhoẻn lên.
Ngay sau ấy lại có mấy tin nhắn mới.
Vân Nhiêu: Nghe nói công viên ở Vân Phi Giai Uyển được xanh hóa đẹp lắm phải không ạ?
Vân Nhiêu: Em với Lê Lê mới ăn xong, đang định đi dạo quanh khu biệt thự.
Vân Nhiêu: Cứ đi bừa thôi, chỗ nào cũng ghé vào xem.
…
Đi bừa thôi.
“Chỗ nào” cũng ghé vào xem.
Dường như anh hiểu lời cô nói.
Thú vị đến thế à?
Cận Trạch cười tươi rói. Anh ấn lên màn hình, xóa hết đống chữ mà mình vừa gõ.
Lát sau rep đúng một chữ: Được.
Nếu em gái tiểu học thích chơi thế này thì anh sẽ chơi với cô, cực kì sẵn lòng luôn.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách, gọi quản gia ra rồi dặn dò đơn giản vài câu.
*
– Đi đường này, hết đường phía bắc, tới cuối đường thì rẽ nữa là đến.
Lê Lê khoác tay Vân Nhiêu, khịa cô: “Mày đừng có hồi hộp quá nha.”
Cô không có cãi lại.
Hôm nay cô mặc rất xinh, áo lên dệt kim màu trắng phối với quần jean, cũng trang điểm nhẹ rồi nên gặp người khác thì không có gì phải mất mặt hết.
Tuy nhiên gò má ửng hồng một cách khó hiểu đã vạch trần hết tâm trạng của cô lúc này.
Vân Phi Giai Uyển rất rộng, nhà Cận Trạch còn nằm ở rìa khu 2 mới được xây xong, phải cách nhà Lê Lê hơn một cây số.
Hai cô đi thẳng đến mục tiêu mà cũng phải mất gần 20 phút mới tới.
Ở nơi ấy có một hàng đa xanh tươi rợp bóng, phía sau hàng cây tươi tốt ấy là hàng rào sắt cao đến tận hai mét, bao phủ toàn bộ khu vườn của biệt thự tư nhân, khéo còn rộng gấp đôi nhà Lê Lê.
– Khu hai rộng khủng bố thế.
Phú bà Lê Lê cảm giác nhà mình bị lép vế, kéo Vân Nhiêu về phía trước một cách khó chịu.
– Ra đằng kia xem đã, đừng bảo bể bơi cũng to hơn nhà tao đấy nhé?
Vân Nhiêu đi sát theo cô, nhịn cười, thì thầm:
– Tao im lặng nhìn nhà giàu chúng mày ra vẻ so bì, không bình luận gì hết.
Lê Lê quay đầu lại: “Chị nên dung nạp biệt thự nhà người ta vào não đi để lấy tài liệu thực tế, đêm về còn mơ.”
Vân Nhiêu cũng đốp lại: “Chị nói chí phải.”
Vườn và bể bơi nằm ở nửa quay mặt về hướng nam, hai người đi dọc theo hàng rào để lượn lờ gần hết căn nhà, đến lúc dừng chân thì thở hồng hộc.
Trời vừa qua trưa, những đám mây mong mỏng chờn vờn bên mặt trời, giúp cho những tia nắng chẳng hề bị chói chang.
Vân Nhiêu nhìn qua hàng rào, trông ra bể bơi ở gần đấy, nước hồ trong veo gợn sóng, trên bờ còn có cả bàn với ghế nghỉ mát, cô buột ra tiếng thở dài.
– Hạnh phúc quá đi mất.
Lê Lê cười với cô: “Giấc mơ đêm nay sẽ có ánh nắng, cây đa, biệt thự khổng lồ, bể bơi rộng thênh thang, thêm một anh đẹp trai ướt người nữa… Mày thấy thế nào?”
Vân Nhiêu cười đến nỗi sắp đơ cả mặt: “Quá ngon, trong mơ cái gì cũng có hết.”
Còn chưa nói xong thì cô bỗng nín cười, đuôi mắt bỗng nhếch lên, ánh mắt đăm đăm về nơi nào đó. Lê Lê cũng nhìn theo, tự dưng im bặt, người cứng đờ hệt như cây cột.
Tấm cửa nằm ở hướng nam của căn biệt thự bỗng mở ra. Tựa như tình tiết trong phim, Cận Trạch bước từ từ ra ngoài.
Anh mặc chiếc áo choàng màu xám cao cấp, thắt lưng nằm bên tay trái. Cơ bắp rắn rỏi lúc ẩn lúc hiện theo hành động của anh. Làn da trắng hồng càng thêm rạng ngời trong ánh nắng. Mặc dù chỉ đi trong nhà thôi nhưng trông anh bảnh bao và sang trọng như thể vừa xuất hiện ở Tuần lễ thời trang Milano vậy.
Lê Lê nghe thấy tiếng bạn thân mình nuốt nước miếng.
Tiếng có hơi to đấy nhé.
Anh đứng yên ở hồ bơi, ánh mắt lơ đãng lia qua bên này.
Vân Nhiêu với Lê Lê hết cả hồn nhưng anh cũng dời mắt đi rồi, tiện thể cầm luôn kính bơi trên bàn lên.
…
Có lẽ ánh nắng gắt quá, hoặc cũng có lẽ gió vừa thoảng qua khiến ngọn cây rủ xuống che khuất tầm mắt cô.
Tóm lại, Vân Nhiêu không hề để ý đến tay của Cận Trạch.
Anh cứ thế kéo áo rồi vén ra.
Chưa gì quần áo đã được cởi sạch ra rồi.
…
Vân Nhiêu hét thất thanh.
*
Nhờ ánh đèn trong phòng vệ sinh mà anh thấy một trai một gái đang đứng ngoài cửa. Chàng trai thì cao to, người con gái thì nhỏ bé, ngực dính sát vào nhau, môi… Thôi được rồi, hình như môi không có dính sát vào nhau.
Chim chuột chỗ khác thì không nói, đằng này chim chuột ngay trước cửa nhà vệ sinh nam.
Vân Thâm lia mắt qua, men theo cánh cửa bước lên phía trước, đương định gọi Vân Nhiêu ra dìu anh về phòng.
Ngoài cặp đôi đang đứng trước cửa ra thì chẳng còn ai khác.
Đương lúc lơ đãng, anh lại nhìn hai người họ thêm lần nữa. Thấy hai gương mặt quen thuộc thì bỗng sững lại.
Mặc dù anh say thật nhưng anh có mù đâu.
Chưa gì, cơn tức đã trào dâng trong ánh mắt anh. Anh nghiến răng ken két, giọng lạnh lùng đến tột cùng:
– Chó Trạch, mày đang làm cái gì đấy.
Vừa nói xong thì hai người đứng ngoài cửa đã tách nhau ra ngay. Cận Trạch chỉ lùi một bước còn Vân Nhiêu thì cuống lên lui ra tận lan can, đi lảo đà lảo đảo. Gương mắt trắng nõn đã phiếm đỏ không khác nào say rượu.
Vân Thâm bước đến cạnh hai người, cơ thể nãy còn nghiêng ngả mà giờ đã đứng thẳng được rồi.
Tâm trí anh loạn cào cào, chẳng rõ tình huống như thế nào. Ngẫm nghĩ một lúc thì anh bỗng vỡ lẽ, khéo mình trách oan ông bạn rồi.
Lúc thấy hai người đứng sát vào nhau, anh vô thức nghĩ rằng có đứa muốn bắt nạt em anh.
Giờ nghĩ lại thì…
Một người là siêu sao, một người là fan não tàn của siêu sao, liếc cái đã biết ai mới là người chủ động rồi.
– Để người anh em phải chê cười rồi.
Vân Thâm giơ tay lên ôm trán, gọi em gái với sự bất lực:
– Đứng xa thế làm gì, đi ra đây.
Trông cô hết hồn thế kia thì chắc chắn đã làm chuyện trái với lương tâm rồi. Đến khi cô bước đến bên cạnh rồi, anh cảm giác mình còn đau đầu hơn nữa.
Người đã say rượu thì sẽ chẳng bao giờ lựa lời mà nói. Anh vừa mở miệng đã chửi đổng lên: “Thấy idol mà đói khát đến thế à?”
…
Gương mặt Vân Nhiêu kiểu “ảo tung chảo”, hết vàng đến xanh rồi tới tím.
– Anh… anh nói cái gì đấy?!
Cô cau mày, nhìn Cận Trạch như đang cầu xin anh giúp đỡ: “Em không như thế!”
Anh hiểu được ánh mắt cô rồi.
Thâm tâm anh đang đắn đo, một bên bảo anh là nói ra sự thật xong bị Vân Thâm đánh chết còn bên kia lại bảo cái gì đã sai rồi thì cứ để nó sai đi, sau đấy… Cùng lắm là bị Tiểu Vân Nhiêu nhìn với ánh mắt vừa bực vừa yêu thôi chứ có gì đâu.
Sau khi đã cân nhắc, anh dang tay ra một cách ngây thơ, ra vẻ đành chịu, mình ở trạng thái bị động.
Vân Nhiêu: …?
Rõ ràng anh ôm em trước mà?
Thôi được rồi, mặc dù em là đứa giả say trước.
Cô thở dài. Mình đu idol, dù có mặt dày đến đâu thì cũng phải chịu vậy.
Y rằng, em gái Vân Nhiêu chỉ đành thẹn thùng xong trợn trừng mắt với anh. Sau đó ngầm chấp nhận lời “cáo buộc” rằng mình đói khát quá nên mới chủ động dựa dẫm vào idol của mình.
Cận Trạch thở phào, bước đến bên Vân Thâm, chủ động choàng tay cậu ta lên vai mình. Lúc anh dìu ma men được hai bước thì thấy Vân Nhiêu không đi theo mình nên quay đầu cười hỏi:
– Bé ma men cũng muốn anh dìu về à?
Cô rảo bước, ngập ngừng nói: “Không cần đâu, thật ra em say có chút chút thôi.”
Anh nhướn mày: “Không sao, hai người thì anh vẫn chịu được.”
…
Anh có thể nói gì đó bớt dâm tà đi được không? Vân Nhiêu oán ngầm trong lòng.
Trong phòng vẫn còn bảy, tám thanh niên đang say quắc cần câu, Cận Trạch gọi taxi cho từng người, xong cũng chở những người còn lại về nhà. Đến khi anh sắp xếp xong xuôi rồi thì mới đi.
Vân Thâm đánh một giấc trên xe nên về đến nhà thì cũng tỉnh rượu, không cần người đỡ nữa. Căn nhà tối om, Vân Nhiêu mò mẫm bật đèn phòng khách, sau ấy đã chết trân vì thấy một nhân vật đang ngồi trong nhà.
Khương Na chưa ngủ mà vẫn ngồi ở sofa đợi hai anh em về. Bác mắng liến thoắng, mắng xong thì lại thương, đi vào bếp bưng hai bát canh giải rượu ra ngoài.
Vân Nhiêu không say nhưng vẫn uống hai hớp cho ấm bụng. Sau khi về phòng, cô vọt đi tắm, lúc sấy tóc thì nghía qua đồng hồ, đã một rưỡi sáng rồi.
Cô lăn lên giường “đóng gói” nhìn kĩ càng, trước khi ngủ còn tiện thể đọc tin nhắn wechat.
Lúc cô đang tắm thì Cận Trạch nhắn tin hỏi cô với Vân Thâm về nhà chưa.
Cô trở mình, nằm sấp trên giường trả lời anh:
Về lâu rồi, em đang chuẩn bị ngủ đây.
Anh rep rất nhanh: Ừ.
Lát sau, khi cô đương định nhắn chúc anh ngủ ngon thì thấy inbox hiện ra dòng “đối phương đang nhập”.
Thế là cô cầm điện thoại kiên nhẫn đợi anh.
Chẳng bao lâu, anh đã nhắn tin:
Nãy anh không bênh em, em không giận chứ?
Vân Nhiêu ngẩn người. Đến khi cô nhớ lại cái cảnh trời ơi đất hỡi ở ngoài nhà vệ sinh nam thì tâm trí cô không hề nhớ đến cơn tức vì bị Vân Thâm đổ thừa mà ấy là xúc cảm khi cô kề sát bên anh, làn gió dịu dàng thoảng qua mái tóc cô.
Cô đỏ mắt, gõ phím vù vù:
Không giận đâu, em quên lâu rùi [đáng yêu] [đáng yêu]
Ừ.
Đàn em còn bé mà, dễ quên quá.
Chiếc ô tô đang phóng nhanh trên đường cao tốc liên tỉnh, trong xe có một ngọn đèn ấm áp còn ngoài kia là miền đen mịt mùng.
Ngón tay mảnh khảnh của anh đang xoa bóp hai bên thái dương không theo trình tự gì. Anh bỗng cụp mắt, thả cả tay xuống cầm điện thoại lên, nhắn tin mấy câu nữa.
Không giận là được rồi.
Với lại
Sau này đừng giả vờ say trước mặt đàn ông.
Đừng giả vờ say trước mặt đàn ông?
Anh đang mắng cô à…
Vân Nhiêu rụt cổ, trả lời một cách dè dặt: Em biết rồi.
Qua màn hình, dường như Cận Trạch có thể thấy được khuôn mặt sợ sệt của cô.
Ngón cái vẫn đang tì trên bàn phím, anh gõ vào khung chat thêm ba chữ nữa.
Trừ anh ra.
Sau này đừng giả vờ say trước mặt đàn ông.
Trừ anh ra.
Anh còn chưa cân nhắc xem lời mình nói nó có bị cợt nhả quá không thì màn hình đang dần tắt bỗng sáng trưng.
Vân Nhiêu: Ngày mai anh vẫn phải quay phim đúng không? Thế thì đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé.
Vân Nhiêu: Ngủ ngon.
Cận Trạch tựa vào cửa xe, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh lặng lẽ xóa hết dòng tin vừa gõ mà thay vào một câu trả lời bình tĩnh:
Em ngủ ngon.
*
Chớp mắt đã tới cuối xuân, tiết trời cỏ xanh chim én bay về.
Vân Nhiêu ghim một đống group công việc lên đầu, bao phủ toàn bộ wechat y như đường sắt.
Có mỗi một group lạc loài ấy là inbox của hội chị em “Fandom vũ trụ của công chúa trăm tỉ.”
10 giờ sáng thứ bảy, Vân Nhiêu đã ra ngoài rồi, còn với phú bà Lê Lê thì đây mới là “sáng sớm” mà thôi.
Lê Lê: Hôm nay tao dậy siêu sớm!
Lê Lê: @Công chúa trăm tỉ, công chúa trăm tỉ đến đâu rồi, có muốn phú bà lái xe sang ra bến tàu kính cẩn chờ đợi công chúa giá đáo không?
Vân Nhiêu: Mày dậy là ngon rồi, tao sắp đến rùi~
Lê Lê: Iu nắm nắm nắm.
Lê Lê: Thế thì gặp trước cổng khu biệt thự nhó~
Tàu điện ngầm đã đến bến, Vân Nhiêu nhét điện thoại vào túi, bước ra ngoài theo dòng người.
Lê Lê rảnh nhất thế giới ngày nào cũng gọi bạn đến nhà mình chơi như chiêu hồn. Ôn Dữu đã đến tận ba lần trong hai tuần liên tiếp, còn Vân Nhiêu bận cả tháng tư nhưng cũng dành ra một ngày để đến thăm cung điện của phú bà.
Giờ đã cuối tháng, đây cũng là lần thứ hai cô đến cung điện của phú bà. Đứng dưới bốn chữ “Vân Phi Giai Uyển” to đùng vàng rực, cô cảm giác như dù mình trông như thế nào thì cũng không hợp, không xứng được bước vào khu biệt thự giàu sang này.
Lê Lê mặc chiếc váy len dệt kim dài đến mắt cá chân, đứng sau cửa vẫy tay với cô:
– Mau mau lại đây nào~
Trong khu biệt thự mênh mông là đường nhưng cũng không chói chang quá vì hai hàng cây bên đường đã tôn lên sự tĩnh lặng và êm đềm.
Lê Lê ở biệt thự số 17 khu 1, nằm ở hướng đông. Khi cả hai bước qua sân trong ở ngay giữa khu biệt thự, Vân Nhiêu bỗng đi chậm lại, ánh mắt nhìn về hướng bắc.
Lê Lê chỉ vào khóm hoa lựu bên đường, nói với cô: “Lần trước mày đến vẫn còn là nụ hoa mà giờ đã nở gần hết rồi này.”
Cô gật đầu nhưng không nhìn vào hoa: “Phải ha.”
Lê Lê bỗng bật cười: “Anh ấy quay xong rồi à?”
Bấy giờ Vân Nhiêu mới quay lại: “Hả?”
Lê Lê: “Lần trước mày đến thì Cận Trạch vẫn đang quay phim nên không thấy mày đờ đẫn như hôm nay.”
Vân Nhiêu rướn tay qua bóp eo cô: “Tao có thế đâu?”
Lê Lê ôm tay cô, dắt cô đi về hướng đông: “Nhà anh ấy ở khu bắc cơ, xa lắm, đứng đây không thấy đâu.”
Cả hai chi chóe với nhau đến tận lúc về tới nhà. Nay bố mẹ Lê Lê không ở đây, cung điện chỉ có hai cô với những người giúp việc đang bận túi bụi.
Lê Lê dậy muộn nên bữa sáng bữa trưa thành một, chưa đến 11 giờ đã sắp cơm rồi.
Người ở trong cung điện lâu quá nên cũng bắt đầu chây ì cả đi.
Vân Nhiêu ăn trưa với cô nàng xong, nhìn chiếc laptop đang nằm gọn trong túi thì tâm trí bắt đầu tranh đấu. Cuối cùng, con ả lười biếng đã giết chết con ả chăm chỉ, nó xúi cô phải đẩy cái túi ra xa rồi đặt mông xuống sofa.
Người giúp việc đặt mấy đĩa hoa quả lên bàn. Đằng sau lối đi nhỏ hẹp có hai cô gái đang nằm ườn ra sofa.
Tivi 85 inch trên tường đang chiếu một chương trình cũ. Idol nam với idol nữ đứng trước hồ bơi trả lời câu hỏi, ai trả lời sai sẽ bị đẩy xuống nước cho ướt như chuột lột.
Tay trái Lê Lê đang cầm quả nho xanh, cắn nửa miếng, xem tivi xong cười khanh khách rồi tự dưng đá vào người Vân Nhiêu:
– Sao idol mày không tham gia show gì hết? Việc nhẹ lương cao, thi thoảng ướt người thì còn cho fan được no con mắt. Nếu thế thì chắc chắn phải có hơn trăm triệu fan theo dõi weibo đấy.
Vân Nhiêu cười khẩy, đá lại cô nàng:
– Đàn anh Cận Trạch không thèm “bán thân” thế đâu nhé.
Lê lê: “Tao chả hiểu, mày mê người ta thế mà sao lúc nào cũng làm mình cấm dục vậy?”
Vân Nhiêu: “Tao cấm dục cái gì?”
Lê Lê: “Thì… Như bây giờ đi, nếu anh ấy ở nhà thì mày chỉ cách người ta chưa đến một cây số. Thế mà mày không phấn khích à? Không muốn làm gì luôn?”
Vân Nhiêu ngồi thẳng người: “Đã bảo tao không phải fan cuồng rồi mà.”
“Ồ” Lê Lê chớp mắt: “Chắc chắn không muốn nhìn người ta thật luôn?”
…
– Không chắc.
Nói xong thì Vân Nhiêu đã phì cười.
Cô để cái gối tựa hình vuông ra sau lưng rồi ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại xong bắt đầu cân nhắc.
Để bớt đi cảm giác tội lỗi và tách biệt với hành động của fan cuồng nên Vân Nhiêu nghĩ rằng mình cần phải thông báo cho idol mình một tiếng.
Cô sờ cằm, cúi đầu gõ: Anh ơi, giờ anh đang ở đâu thế?
Anh rep nhanh quá khiến cô không còn thời gian mà nghĩ xem mình làm thế này có bất ngờ quá không.
Hệt như có thư kí lúc nào cũng đứng canh wechat cho anh vậy.
Anh đáp: Ở nhà.
Cô hưng phấn tới nỗi người run cả đi, ngón tay cũng run run gõ lên bàn phím:
Anh ơi, em có cô bạn thân tên là Lê Lê, đợt trước nó nói với em là nhà nó ở…
Mới gõ được nửa đoạn thì Cận Trạch lại nhắn tiếp.
Anh nói: Anh mới chuyển nhà.
Xong: Hồi lớp 11 em có thân với bạn Lê Lê đúng không? Hình như nhà em ấy cũng ở trong khu biệt thự của anh.
Vân Nhiêu: ….?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao anh đã nói ra luôn những gì cô định nhắn thế này?
Cô đờ đẫn xóa hết tin nhắn đang gõ rồi trả lời anh:
Anh biết Lê Lê ạ? Con bé là bạn thân nhất của em đấy.
Sau khi gửi xong thì cô cứ có cảm giác cảnh này quen thế không biết.
…
Tháng trước anh đến nhà đưa mèo cho cô cũng đã nói ra tên của Ôn Dữu.
Anh biết cả hai nàng bạn thân của cô.
Đỉnh thật đấy.
Cận Trạch trả lời rất có lí: Lê Lê còn là con gái của tập đoàn Lê thị, đã thế còn là hàng xóm mới của anh, không biết cũng khó lắm.
– Anh Cận Trạch biết tao á?
Lê Lê nhoài đến bên Vân Nhiêu từ lúc này, vừa hay lại đọc được inbox của cô.
– Mày nói với anh ấy là mày định đi loanh quanh khu biệt thự nên lỡ có gặp được anh thì anh đừng coi mày là fan cuồng à?
Cô bĩu môi: “Chưa, giờ tao mới nói.”
Đầu bên kia, Cận Trạch đang ngồi trên bàn ăn, mới ăn được nửa bữa trưa thì đã đặt đũa xuống bàn, không cầm lên nữa.
Phía sau bếp là cả một khung cửa kính nhìn ra được toàn cảnh đất trời, nắng chiều rọi vào căn nhà, xuyên qua lớp rèm, ngả sáng xuống nền nhà.
Chiếc ghế ở bàn ăn đã nhấc cả hai chân lên, đong đưa tìm điểm thăng bằng cho mình.
Anh cụp mắt, cẩn thận gõ ra dòng chữ:
Cuối tuần rảnh thì đến nhà anh chơi, rủ cả Lê Lê đi cùng…
Còn chưa nhấn gửi thì điện thoại đã rung lên, một tin nhắn mới hiện lên màn hình.
Vân Nhiêu: Anh, giờ em đang ở nhà Lê Lê á.
Ánh mắt anh ngẩn ngơ, khóe môi bỗng nhoẻn lên.
Ngay sau ấy lại có mấy tin nhắn mới.
Vân Nhiêu: Nghe nói công viên ở Vân Phi Giai Uyển được xanh hóa đẹp lắm phải không ạ?
Vân Nhiêu: Em với Lê Lê mới ăn xong, đang định đi dạo quanh khu biệt thự.
Vân Nhiêu: Cứ đi bừa thôi, chỗ nào cũng ghé vào xem.
…
Đi bừa thôi.
“Chỗ nào” cũng ghé vào xem.
Dường như anh hiểu lời cô nói.
Thú vị đến thế à?
Cận Trạch cười tươi rói. Anh ấn lên màn hình, xóa hết đống chữ mà mình vừa gõ.
Lát sau rep đúng một chữ: Được.
Nếu em gái tiểu học thích chơi thế này thì anh sẽ chơi với cô, cực kì sẵn lòng luôn.
Anh đứng dậy, đi ra ngoài phòng khách, gọi quản gia ra rồi dặn dò đơn giản vài câu.
*
– Đi đường này, hết đường phía bắc, tới cuối đường thì rẽ nữa là đến.
Lê Lê khoác tay Vân Nhiêu, khịa cô: “Mày đừng có hồi hộp quá nha.”
Cô không có cãi lại.
Hôm nay cô mặc rất xinh, áo lên dệt kim màu trắng phối với quần jean, cũng trang điểm nhẹ rồi nên gặp người khác thì không có gì phải mất mặt hết.
Tuy nhiên gò má ửng hồng một cách khó hiểu đã vạch trần hết tâm trạng của cô lúc này.
Vân Phi Giai Uyển rất rộng, nhà Cận Trạch còn nằm ở rìa khu 2 mới được xây xong, phải cách nhà Lê Lê hơn một cây số.
Hai cô đi thẳng đến mục tiêu mà cũng phải mất gần 20 phút mới tới.
Ở nơi ấy có một hàng đa xanh tươi rợp bóng, phía sau hàng cây tươi tốt ấy là hàng rào sắt cao đến tận hai mét, bao phủ toàn bộ khu vườn của biệt thự tư nhân, khéo còn rộng gấp đôi nhà Lê Lê.
– Khu hai rộng khủng bố thế.
Phú bà Lê Lê cảm giác nhà mình bị lép vế, kéo Vân Nhiêu về phía trước một cách khó chịu.
– Ra đằng kia xem đã, đừng bảo bể bơi cũng to hơn nhà tao đấy nhé?
Vân Nhiêu đi sát theo cô, nhịn cười, thì thầm:
– Tao im lặng nhìn nhà giàu chúng mày ra vẻ so bì, không bình luận gì hết.
Lê Lê quay đầu lại: “Chị nên dung nạp biệt thự nhà người ta vào não đi để lấy tài liệu thực tế, đêm về còn mơ.”
Vân Nhiêu cũng đốp lại: “Chị nói chí phải.”
Vườn và bể bơi nằm ở nửa quay mặt về hướng nam, hai người đi dọc theo hàng rào để lượn lờ gần hết căn nhà, đến lúc dừng chân thì thở hồng hộc.
Trời vừa qua trưa, những đám mây mong mỏng chờn vờn bên mặt trời, giúp cho những tia nắng chẳng hề bị chói chang.
Vân Nhiêu nhìn qua hàng rào, trông ra bể bơi ở gần đấy, nước hồ trong veo gợn sóng, trên bờ còn có cả bàn với ghế nghỉ mát, cô buột ra tiếng thở dài.
– Hạnh phúc quá đi mất.
Lê Lê cười với cô: “Giấc mơ đêm nay sẽ có ánh nắng, cây đa, biệt thự khổng lồ, bể bơi rộng thênh thang, thêm một anh đẹp trai ướt người nữa… Mày thấy thế nào?”
Vân Nhiêu cười đến nỗi sắp đơ cả mặt: “Quá ngon, trong mơ cái gì cũng có hết.”
Còn chưa nói xong thì cô bỗng nín cười, đuôi mắt bỗng nhếch lên, ánh mắt đăm đăm về nơi nào đó. Lê Lê cũng nhìn theo, tự dưng im bặt, người cứng đờ hệt như cây cột.
Tấm cửa nằm ở hướng nam của căn biệt thự bỗng mở ra. Tựa như tình tiết trong phim, Cận Trạch bước từ từ ra ngoài.
Anh mặc chiếc áo choàng màu xám cao cấp, thắt lưng nằm bên tay trái. Cơ bắp rắn rỏi lúc ẩn lúc hiện theo hành động của anh. Làn da trắng hồng càng thêm rạng ngời trong ánh nắng. Mặc dù chỉ đi trong nhà thôi nhưng trông anh bảnh bao và sang trọng như thể vừa xuất hiện ở Tuần lễ thời trang Milano vậy.
Lê Lê nghe thấy tiếng bạn thân mình nuốt nước miếng.
Tiếng có hơi to đấy nhé.
Anh đứng yên ở hồ bơi, ánh mắt lơ đãng lia qua bên này.
Vân Nhiêu với Lê Lê hết cả hồn nhưng anh cũng dời mắt đi rồi, tiện thể cầm luôn kính bơi trên bàn lên.
…
Có lẽ ánh nắng gắt quá, hoặc cũng có lẽ gió vừa thoảng qua khiến ngọn cây rủ xuống che khuất tầm mắt cô.
Tóm lại, Vân Nhiêu không hề để ý đến tay của Cận Trạch.
Anh cứ thế kéo áo rồi vén ra.
Chưa gì quần áo đã được cởi sạch ra rồi.
…
Vân Nhiêu hét thất thanh.
*