Chương 13: Anh uống sữa gì?
Thế giới có vô vàn những từ đồng âm, hầu hết phải đọc ra thành tiếng thì mới thấm được sự tinh tế của con chữ.
Nhưng con số 520 đã dung hòa cả việc đồng âm lẫn tín hiệu thị giác, chẳng cần phải tính toán gì, bất cứ người Trung Quốc nào đi ngang qua mà bắt gặp con số này thì họ cũng sẽ mỉm cười hết thôi.
Hoặc con tim sẽ bị hẫng một nhịp.
Vân Nhiêu là kiểu người số hai. Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong cô là… Trùng hợp thế, vừa tròn số này luôn.
Lát sau, cô lại nghĩ trần đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp thế này. Có lẽ chị chủ đưa giá cũng same same giá đó nhưng anh Cận Trạch gửi cho cô thì lại bớt đi một số 0 để khoe được con số may mắn này.
Cơ mà đã nói rồi đấy, con số này rất dễ khiến người ta mơ mộng hão huyền…
Cô kìm lòng chẳng đặng mà phải nhắn tin hỏi: Giá này thật hả anh?
Qua màn hình, dường như Cận Trạch cũng mường tượng ra được khuôn mặt ngây ngô sững sờ của cô.
Khiến người muốn trêu mà cũng không trêu được.
Anh phì cười, trả lời cô: Giá không chênh quá nhiều đâu, anh đưa em số đẹp thôi.
Quả nhiên là thế mà.
Vân Nhiêu nhắn cảm ơn anh, sau đó chuyển ngay 520 cho anh.
Anh nhìn thông tin chuyển khoản mà nheo mắt lại, tự dưng dở khóc dở cười.
Anh thiếu chút tiền mọn này ư?
Với cả…
Cô đã làm thế nào vậy? Chỉ với hai câu đơn giản cũng đã khiến bầu không khí mập mờ hóa thành vũng nước đọng.
Anh bất lực nhưng cũng thấy vui vui, khóe mắt càng đượm nét cười.
Cứ tiếp tục thế này thì cả hai sẽ thành anh em ruột thật mất.
Anh ngồi cạnh ổ mèo, chơi với mèo một lúc rồi cầm máy lên nhắn cho Vân Nhiêu:
Mai em có rảnh không? Anh nhờ bạn anh chở mèo đến nhà cho em.
Vừa gửi xong thì khung trò chuyện đã hiện ra dòng “đối phương đang nhập”, mất chừng 10 giây đã thấy tin nhắn của cô rồi:
Sáng mai em phải đến công ty, chiều thì em rảnh. Với cả không làm phiền anh đâu, em đến lấy mèo được rồi ạ.
Anh ngẫm nghĩ, hỏi: Em có xe à?
Cô: Không có nhưng em bắt xe được mà.
Lát sau, anh nói tiếp:
Bạn anh cần đến nhà em để kiểm tra nhà em nữa, em có tiện không?
Thì ra là vậy. Đúng là một chị chủ tốt.
Vân Nhiêu đồng ý, gửi địa chỉ nhà cho Cận Trạch rồi hỏi phương thức liên lạc của bạn anh.
Anh trả lời: Em liên lạc với anh là được rồi.
Anh đáp thản nhiên như thế làm cô chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Thậm chí cô còn sung sướng trong âm thầm vì đã được nói chuyện với anh nhiều hơn.
Mãi đến lúc ngủ, cô tắm xong nằm lên giường, kéo chăn đến tận cằm, vừa mơ màng vừa nghĩ về ngày hôm nay, giờ mới sực ngờ…
Trông anh Cận Trạch không giống người thích chuyển lời chút nào.
*
Hôm sau, cô dậy rất sớm, trên đường đi làm còn tiện thể mua cà phê cho đồng nghiệp cùng team.
Hôm nay cô có nhiệm vụ review lại bản dịch, nội dung cũng rất phức tạp. Đến văn phòng, cô thấy bàn mình đang chất một đống tài liệu thì nhức hết cả đầu.
Nay văn phòng đông đủ mọi người, Vân Nhiêu gửi cà phê cho từng thành viên một. Leader là người đầu tiên được nhận, anh mỉm cười khen cô:
– Khách hàng phản hồi cho anh khá tích cực đấy, bảo em không giống người mới tốt nghiệp chút nào, chắc chắn đã được tham dự vào những sự kiện lớn rồi. Sau này nếu cần hợp tác thì bọn họ sẽ chọn em đó.
Hoàng Huy ngồi ngay cạnh cũng gia nhập hội khen, giọng nói còn xen lẫn cả sự hâm mộ mơ hồ:
– Giỏi quá, mới lần đầu làm nhiệm vụ đã có được khách hàng trung thành rồi, thế thì sau này các mối hệ cũng phải đỉnh luôn nhờ?
Vân Nhiêu không biết phải trả lời ra sao, nói hai ba câu một cách khiêm tốn rồi không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cà phê cho người tiếp theo.
Người tiếp theo là Thôi Dĩ Hà, chị hơn cô bốn tuổi, là đàn chị cùng trường đại học với cô. Chị nói sáng chị uống rồi nên giờ không uống nổi nữa.
– Dù sao cũng cảm ơn em, nếu chị tốt bụng được như em thì hay quá.
Chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không mà nghe chị nói vậy, cô cứ thấy lời ấy không có chút thành ý nào.
Cô quay về ghế của mình, gạt hết đống tài liệu đang chất núi trên bàn ra để chừa chỗ trong mình sử dụng laptop.
Sắp xếp các tài liệu đâu vào đấy rồi thì cô mới mở bản dịch và phần mềm chung ra. Sau rồi suốt cả buổi sáng, dường như cô không ngẩng đầu lên lần nào.
Mãi tới chiều, ánh nắng rọi qua cửa sổ, làn gió nhẹ thổi bay những tán phong lữ bên ngoài ô cửa.
Vân Nhiêu cầm điện thoại vừa rung trên bàn lên thì thấy Cận Trạch nhắn tin cho cô, hỏi cô về đón mèo trước ba giờ được không.
Đáng lẽ hai người hẹn nhau lúc bốn giờ nhưng gần tối bạn anh lại có việc nên sợ không kịp.
Cô báo ngay cho leader, nhận được sự đồng ý của anh thì cô mới cất laptop và tài liệu vào túi rồi ra về.
Công ty gần nhà, đi chưa đến 20 phút thì cô đã về tới nơi.
Tối qua, trước khi đi ngủ cô đã hứng lên quét nhà, giờ về cô cũng không yên, vừa đặt túi xuống đã trang điểm, cởi áo rồi thay sang bộ đồ màu hồng, lấy máy hút bụi cầm tay và giẻ lau, bắt đầu đối phó với những ngóc ngách khó dọn trong nhà.
Gần đến giờ G, cô vào phòng tắm ngắm mình trong gương. Con gái mà, giờ lại đang ở nhà nên cứ xuề xòa thế thôi.
Cô cúi xuống bồn, vúc nước rửa mặt rồi cầm lược chải lại mái tóc lòa xòa.
Sạch sẽ rồi, sảng khoải rồi, thế là xong.
Khi tiếng chuông vang lên, Vân Nhiêu nhìn đồng hồ trên điện thoại. Kim giây vừa nhảy, đúng ba giờ chiều, còn chính xác hơn cả bản tin thời sự.
Cô ra ngoài mở cửa. Cánh cửa mới hé ra thôi mà cô nghe thấy tiếng “Meo” nhẹ nhàng và đáng yêu khiến trái tim cô bừng nở.
Cửa được mở ra, đứng ngoài cửa lại không phải chị đẹp như cô tưởng tượng. Một người đàn ông vậm vạp cao 1m87, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang, đeo balo thể thao màu đen. Nói đơn giản thì anh đang trang bị những thứ cần thiết để giết người cướp của.
Nếu không phải anh đang xách balo mèo màu vàng thì Vân Nhiêu đã gọi ngay cho cảnh sát rồi.
Ngay sau ấy cô đã hoàn hồn. Thà cô giữ chặt lấy mình còn hơn là báo cảnh sát.
Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc áo len cao cổ màu da trời, phối với chiếc quần thể thao màu đen. Cơ thể hoàn hảo đã tôn lên bộ quần áo rộng thùng thình và thoải mái ấy. Nhất là đôi chân kia, tỉ lệ sao mà hớp hồn đến thế. Cô không kìm được mà phải đo bằng mắt, sau ấy mấp máy môi:
– Đàn… đàn anh?
– Bạn anh có việc gấp nên không đến được.
Hình như anh vừa khẽ cười: “Tiểu Vân Nhiêu, không cho anh vào à?”
Gương mặt anh được che kín mít, để lộ mỗi khoảng da trắng toát. Cô bỗng thấy căng thẳng, vội vàng mời anh vào nhà. Lúc khép cửa còn ló ra nhìn xung quanh, xác nhận không có ai bám theo thì mới yên tâm đóng cửa lại.
Mới gặp anh gần hai ngày trước, Vân Nhiêu ngẫm thấy mình đã tiêu sạch may mắn trong năm của mình vào mấy hôm nay rồi.
Cô mở tủ lấy đôi dép bông tinh tươm dành cho nam rồi đặt nhẹ xuống dưới chân anh.
Dép còn đi rất vừa.
Cận Trạch bước chầm chậm theo cô vào phòng khách. Anh cụp mắt, nhìn lướt qua đôi dép. Anh đoán đây là dép của Vân Thâm nên tiện mồm đánh giá:
– Sao lại có đôi xấu xấu bẩn bẩn thế này?
Vân Nhiêu quay lại, đôi mắt hạnh nhìn anh bỗng sáng bừng lên:
– Đúng nhỉ? Thế mà bố em thích lắm ý.
Anh mỉm cười, đổi lời: “Anh nhìn nhầm đấy, gu của chú đẹp lắm.”
Anh đặt balo mèo xuống cạnh sofa, nhìn cô gái mặc đồ ngủ màu hồng đang đi qua đi lại sau bàn trà một cách mất bình tĩnh. Không đợi anh mở lời, cô nói luôn câu “Đàn anh, em đi rửa tay đã” rồi chạy mất dạng.
Ánh sáng lành lạnh hắt xuống trong phòng tắm nhưng lại làm nổi bật gương mặt đỏ bừng của Vân Nhiêu. Cô siết tay thành nắm đấm, đứng trước gương xong quay ngoắt đi.
Cứu với…
Cô mặc cái gì thế này? Cả người toàn hồng là hồng, các sắc hồng cứ chồng lên nhau chẳng có trình tự gì, đến lớp vải cũng bèo nhún đến mức lộn hết cả ruột.
Cả cái mặt này nữa, sao giống cái mặt tường thế này, thêm quả đầu nhìn trông gọn gàng đấy như chẳng khác nào mì đen cả, chán kinh khủng.
Với cả, người ta đã thấy cô như này rồi, nếu giờ đi trang điểm xong ăn mặc lồng lộn thì chắc Cận Trạch sẽ nghĩ cô bị dẩm.
Cô thở dài trong cam chịu. Cô buộc tóc lên, tô son rồi ra ngoài với sự mặc cảm.
Từ phòng ngủ ra có một khúc rẽ đến phòng khách. Cả hai cách nhau chưa đến 10 mét, cô thấy anh cởi khẩu trang và kính râm xuống.
Trên bàn trà, đóa hoa loa kèn và bạch đàn xòe cánh che khuất nửa mặt anh. Sắc hoa trắng và cành lá xanh cong cong như đang dàn cảnh chụp ảnh tạp chí. Anh cụp mắt nhìn điện thoại, ánh mắt dịu dàng như ngọc. Những đường nét điển trai đã bị bối cảnh làm mờ đi, bức ảnh hiện lên tự nhiên hết đỗi.
Vô thực quá rồi.
Vân Nhiêu lặng thinh, những câu nói đọng trong cổ không thốt lên được. Cuối cùng, cô thấy bé mèo đang tò mò bò ra khỏi lòng anh. Cô dời mắt, rảo bước đến bên anh.
Cận Trạch liếc cô, anh cong môi cười:
– Anh thả nó xuống để nó làm quen nhà không sao chứ?
– Không sao đâu.
Cô không dám nhìn anh, sợ tim mình lại đập thất thường nên cứ nhìn đăm đăm vào bé mèo, dịu dàng nói:
– Hình như nó không sợ môi trường mới cho lắm.
Anh gật đầu: “Con trai mà, to gan lắm.”
Lát sau, anh hỏi tiếp: “Em nghĩ được tên chưa?”
“Em nghĩ xong rồi.” Cô nhịn cười, giơ tay lên sờ tai mình: “Lần đầu nhìn em đã thấy nó giống sư tử con rồi nên em định gọi nó là Tây Kỷ.”
– Tây Kỷ?
Anh đọc theo cô. Gương mặt đẹp đến kinh thiên động địa ấy lại thốt ra một cái tên đáng yêu tới tột cùng. Vân Nhiêu hẫng tim vì sự tương phản của anh. Lòng cô đang hét ầm lên nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô vòng tay bế mèo con mềm mại tròn tròn vào lòng, cúi đầu vuốt lông nó.
Bé mèo gần ba tháng tuổi, mới cai sữa mẹ. Ngón tay cô xoa đầu Tây Kỷ, mấy giây sau, bé sung sướng rên ư ử.
Ngón tay cô lướt xuống mặt nó, âu yếm mèo theo đúng quy tắc, phục vụ hết mức làm cho bé thoải mái vô cùng, chủ động dụi mặt vào tay cô.
Lúc đang định gãi cằm cho mèo thì cô vô tình đút tay vào miệng bé, thế là bị nhóc con ngậm lấy luôn. Bé ngậm rất nhẹ nhàng, ánh mắt híp lại, hàm răng nhỏ xíu chọc vào ngón tay Vân Nhiêu, ra vẻ bú sữa mẹ.
Trái tim cô tan chảy trong phút chốc, tan đến mức nhũn hết cả đi.
Sau ấy, cô nghe thấy giọng nam đầy trầm lắng và ấm áp vang lên:
– Nó muốn uống sữa đấy.
…
Anh nói đúng.
Cơ mà.
Cớ sao cô lại ngượng thế nhỉ, tai cô sắp cháy rụi cả đi, như thể cô vừa nghe thấy một câu nói mập mờ vậy.
Cô đành bế Tây Kỷ xuống, hoảng hốt đứng bật dậy, nói với Cận Trạch:
– Lúc… lúc tan làm em mua sữa dê rồi, để em đi pha cho nó uống.
Anh gật đầu, ngồi ngửa ra sau, tựa vào sofa, ung dung nhìn cô đi đi lại lại trong phòng khách.
Nước sôi rất nhanh, Vân Nhiêu cầm lon sữa bột đi vào phòng bếp. Cô bước vội vàng, suýt nữa thì chân trái dẫm vào dép phải.
Đi được nửa đường thì anh bỗng gọi cô lại. Anh ngồi đây một lúc rồi mà chủ nhà chỉ chăm chăm cưng nựng mỗi pet mới của mình, dường như chẳng thèm đoái hoài đến con người đẹp trai tuyệt vời này.
Có nước miếng cũng chả thèm cho anh.
Trái tim anh tổn thương rồi đấy.
Anh đành phải thở dài:
– Cho anh một ly với.
Vân Nhiêu chững lại. Cô đang ôm hộp sữa bột trong tay, cúi đầu đọc giấy hướng dẫn, hàng mi đẹp đến nao lòng hơi rủ xuống, gò má mềm mại tựa cánh hoa xuân.
Cô đang đọc xem người lớn thì nên uống bao nhiêu ml.
Cận Trạch nhận ra thì tắt cười luôn, giọng anh bông đùa:
– Vân Nhiêu, anh không uống sữa dê.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh với ánh mắt ngẩn người, vô thức hỏi:
– Thế anh uống sữa gì?
Người đàn ông ngồi trên sofa chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt anh nhạt màu nhưng ánh mắt ấy sâu thăm thẳm, tựa như đại dương vô tận.
– Em đoán xem?
Anh cười tủm tỉm hỏi ngược lại cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Dê phát điên…
Nhưng con số 520 đã dung hòa cả việc đồng âm lẫn tín hiệu thị giác, chẳng cần phải tính toán gì, bất cứ người Trung Quốc nào đi ngang qua mà bắt gặp con số này thì họ cũng sẽ mỉm cười hết thôi.
Hoặc con tim sẽ bị hẫng một nhịp.
Vân Nhiêu là kiểu người số hai. Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong cô là… Trùng hợp thế, vừa tròn số này luôn.
Lát sau, cô lại nghĩ trần đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp thế này. Có lẽ chị chủ đưa giá cũng same same giá đó nhưng anh Cận Trạch gửi cho cô thì lại bớt đi một số 0 để khoe được con số may mắn này.
Cơ mà đã nói rồi đấy, con số này rất dễ khiến người ta mơ mộng hão huyền…
Cô kìm lòng chẳng đặng mà phải nhắn tin hỏi: Giá này thật hả anh?
Qua màn hình, dường như Cận Trạch cũng mường tượng ra được khuôn mặt ngây ngô sững sờ của cô.
Khiến người muốn trêu mà cũng không trêu được.
Anh phì cười, trả lời cô: Giá không chênh quá nhiều đâu, anh đưa em số đẹp thôi.
Quả nhiên là thế mà.
Vân Nhiêu nhắn cảm ơn anh, sau đó chuyển ngay 520 cho anh.
Anh nhìn thông tin chuyển khoản mà nheo mắt lại, tự dưng dở khóc dở cười.
Anh thiếu chút tiền mọn này ư?
Với cả…
Cô đã làm thế nào vậy? Chỉ với hai câu đơn giản cũng đã khiến bầu không khí mập mờ hóa thành vũng nước đọng.
Anh bất lực nhưng cũng thấy vui vui, khóe mắt càng đượm nét cười.
Cứ tiếp tục thế này thì cả hai sẽ thành anh em ruột thật mất.
Anh ngồi cạnh ổ mèo, chơi với mèo một lúc rồi cầm máy lên nhắn cho Vân Nhiêu:
Mai em có rảnh không? Anh nhờ bạn anh chở mèo đến nhà cho em.
Vừa gửi xong thì khung trò chuyện đã hiện ra dòng “đối phương đang nhập”, mất chừng 10 giây đã thấy tin nhắn của cô rồi:
Sáng mai em phải đến công ty, chiều thì em rảnh. Với cả không làm phiền anh đâu, em đến lấy mèo được rồi ạ.
Anh ngẫm nghĩ, hỏi: Em có xe à?
Cô: Không có nhưng em bắt xe được mà.
Lát sau, anh nói tiếp:
Bạn anh cần đến nhà em để kiểm tra nhà em nữa, em có tiện không?
Thì ra là vậy. Đúng là một chị chủ tốt.
Vân Nhiêu đồng ý, gửi địa chỉ nhà cho Cận Trạch rồi hỏi phương thức liên lạc của bạn anh.
Anh trả lời: Em liên lạc với anh là được rồi.
Anh đáp thản nhiên như thế làm cô chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Thậm chí cô còn sung sướng trong âm thầm vì đã được nói chuyện với anh nhiều hơn.
Mãi đến lúc ngủ, cô tắm xong nằm lên giường, kéo chăn đến tận cằm, vừa mơ màng vừa nghĩ về ngày hôm nay, giờ mới sực ngờ…
Trông anh Cận Trạch không giống người thích chuyển lời chút nào.
*
Hôm sau, cô dậy rất sớm, trên đường đi làm còn tiện thể mua cà phê cho đồng nghiệp cùng team.
Hôm nay cô có nhiệm vụ review lại bản dịch, nội dung cũng rất phức tạp. Đến văn phòng, cô thấy bàn mình đang chất một đống tài liệu thì nhức hết cả đầu.
Nay văn phòng đông đủ mọi người, Vân Nhiêu gửi cà phê cho từng thành viên một. Leader là người đầu tiên được nhận, anh mỉm cười khen cô:
– Khách hàng phản hồi cho anh khá tích cực đấy, bảo em không giống người mới tốt nghiệp chút nào, chắc chắn đã được tham dự vào những sự kiện lớn rồi. Sau này nếu cần hợp tác thì bọn họ sẽ chọn em đó.
Hoàng Huy ngồi ngay cạnh cũng gia nhập hội khen, giọng nói còn xen lẫn cả sự hâm mộ mơ hồ:
– Giỏi quá, mới lần đầu làm nhiệm vụ đã có được khách hàng trung thành rồi, thế thì sau này các mối hệ cũng phải đỉnh luôn nhờ?
Vân Nhiêu không biết phải trả lời ra sao, nói hai ba câu một cách khiêm tốn rồi không nói gì nữa, lẳng lặng đưa cà phê cho người tiếp theo.
Người tiếp theo là Thôi Dĩ Hà, chị hơn cô bốn tuổi, là đàn chị cùng trường đại học với cô. Chị nói sáng chị uống rồi nên giờ không uống nổi nữa.
– Dù sao cũng cảm ơn em, nếu chị tốt bụng được như em thì hay quá.
Chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không mà nghe chị nói vậy, cô cứ thấy lời ấy không có chút thành ý nào.
Cô quay về ghế của mình, gạt hết đống tài liệu đang chất núi trên bàn ra để chừa chỗ trong mình sử dụng laptop.
Sắp xếp các tài liệu đâu vào đấy rồi thì cô mới mở bản dịch và phần mềm chung ra. Sau rồi suốt cả buổi sáng, dường như cô không ngẩng đầu lên lần nào.
Mãi tới chiều, ánh nắng rọi qua cửa sổ, làn gió nhẹ thổi bay những tán phong lữ bên ngoài ô cửa.
Vân Nhiêu cầm điện thoại vừa rung trên bàn lên thì thấy Cận Trạch nhắn tin cho cô, hỏi cô về đón mèo trước ba giờ được không.
Đáng lẽ hai người hẹn nhau lúc bốn giờ nhưng gần tối bạn anh lại có việc nên sợ không kịp.
Cô báo ngay cho leader, nhận được sự đồng ý của anh thì cô mới cất laptop và tài liệu vào túi rồi ra về.
Công ty gần nhà, đi chưa đến 20 phút thì cô đã về tới nơi.
Tối qua, trước khi đi ngủ cô đã hứng lên quét nhà, giờ về cô cũng không yên, vừa đặt túi xuống đã trang điểm, cởi áo rồi thay sang bộ đồ màu hồng, lấy máy hút bụi cầm tay và giẻ lau, bắt đầu đối phó với những ngóc ngách khó dọn trong nhà.
Gần đến giờ G, cô vào phòng tắm ngắm mình trong gương. Con gái mà, giờ lại đang ở nhà nên cứ xuề xòa thế thôi.
Cô cúi xuống bồn, vúc nước rửa mặt rồi cầm lược chải lại mái tóc lòa xòa.
Sạch sẽ rồi, sảng khoải rồi, thế là xong.
Khi tiếng chuông vang lên, Vân Nhiêu nhìn đồng hồ trên điện thoại. Kim giây vừa nhảy, đúng ba giờ chiều, còn chính xác hơn cả bản tin thời sự.
Cô ra ngoài mở cửa. Cánh cửa mới hé ra thôi mà cô nghe thấy tiếng “Meo” nhẹ nhàng và đáng yêu khiến trái tim cô bừng nở.
Cửa được mở ra, đứng ngoài cửa lại không phải chị đẹp như cô tưởng tượng. Một người đàn ông vậm vạp cao 1m87, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, bịt khẩu trang, đeo balo thể thao màu đen. Nói đơn giản thì anh đang trang bị những thứ cần thiết để giết người cướp của.
Nếu không phải anh đang xách balo mèo màu vàng thì Vân Nhiêu đã gọi ngay cho cảnh sát rồi.
Ngay sau ấy cô đã hoàn hồn. Thà cô giữ chặt lấy mình còn hơn là báo cảnh sát.
Người đàn ông đứng ngoài cửa mặc áo len cao cổ màu da trời, phối với chiếc quần thể thao màu đen. Cơ thể hoàn hảo đã tôn lên bộ quần áo rộng thùng thình và thoải mái ấy. Nhất là đôi chân kia, tỉ lệ sao mà hớp hồn đến thế. Cô không kìm được mà phải đo bằng mắt, sau ấy mấp máy môi:
– Đàn… đàn anh?
– Bạn anh có việc gấp nên không đến được.
Hình như anh vừa khẽ cười: “Tiểu Vân Nhiêu, không cho anh vào à?”
Gương mặt anh được che kín mít, để lộ mỗi khoảng da trắng toát. Cô bỗng thấy căng thẳng, vội vàng mời anh vào nhà. Lúc khép cửa còn ló ra nhìn xung quanh, xác nhận không có ai bám theo thì mới yên tâm đóng cửa lại.
Mới gặp anh gần hai ngày trước, Vân Nhiêu ngẫm thấy mình đã tiêu sạch may mắn trong năm của mình vào mấy hôm nay rồi.
Cô mở tủ lấy đôi dép bông tinh tươm dành cho nam rồi đặt nhẹ xuống dưới chân anh.
Dép còn đi rất vừa.
Cận Trạch bước chầm chậm theo cô vào phòng khách. Anh cụp mắt, nhìn lướt qua đôi dép. Anh đoán đây là dép của Vân Thâm nên tiện mồm đánh giá:
– Sao lại có đôi xấu xấu bẩn bẩn thế này?
Vân Nhiêu quay lại, đôi mắt hạnh nhìn anh bỗng sáng bừng lên:
– Đúng nhỉ? Thế mà bố em thích lắm ý.
Anh mỉm cười, đổi lời: “Anh nhìn nhầm đấy, gu của chú đẹp lắm.”
Anh đặt balo mèo xuống cạnh sofa, nhìn cô gái mặc đồ ngủ màu hồng đang đi qua đi lại sau bàn trà một cách mất bình tĩnh. Không đợi anh mở lời, cô nói luôn câu “Đàn anh, em đi rửa tay đã” rồi chạy mất dạng.
Ánh sáng lành lạnh hắt xuống trong phòng tắm nhưng lại làm nổi bật gương mặt đỏ bừng của Vân Nhiêu. Cô siết tay thành nắm đấm, đứng trước gương xong quay ngoắt đi.
Cứu với…
Cô mặc cái gì thế này? Cả người toàn hồng là hồng, các sắc hồng cứ chồng lên nhau chẳng có trình tự gì, đến lớp vải cũng bèo nhún đến mức lộn hết cả ruột.
Cả cái mặt này nữa, sao giống cái mặt tường thế này, thêm quả đầu nhìn trông gọn gàng đấy như chẳng khác nào mì đen cả, chán kinh khủng.
Với cả, người ta đã thấy cô như này rồi, nếu giờ đi trang điểm xong ăn mặc lồng lộn thì chắc Cận Trạch sẽ nghĩ cô bị dẩm.
Cô thở dài trong cam chịu. Cô buộc tóc lên, tô son rồi ra ngoài với sự mặc cảm.
Từ phòng ngủ ra có một khúc rẽ đến phòng khách. Cả hai cách nhau chưa đến 10 mét, cô thấy anh cởi khẩu trang và kính râm xuống.
Trên bàn trà, đóa hoa loa kèn và bạch đàn xòe cánh che khuất nửa mặt anh. Sắc hoa trắng và cành lá xanh cong cong như đang dàn cảnh chụp ảnh tạp chí. Anh cụp mắt nhìn điện thoại, ánh mắt dịu dàng như ngọc. Những đường nét điển trai đã bị bối cảnh làm mờ đi, bức ảnh hiện lên tự nhiên hết đỗi.
Vô thực quá rồi.
Vân Nhiêu lặng thinh, những câu nói đọng trong cổ không thốt lên được. Cuối cùng, cô thấy bé mèo đang tò mò bò ra khỏi lòng anh. Cô dời mắt, rảo bước đến bên anh.
Cận Trạch liếc cô, anh cong môi cười:
– Anh thả nó xuống để nó làm quen nhà không sao chứ?
– Không sao đâu.
Cô không dám nhìn anh, sợ tim mình lại đập thất thường nên cứ nhìn đăm đăm vào bé mèo, dịu dàng nói:
– Hình như nó không sợ môi trường mới cho lắm.
Anh gật đầu: “Con trai mà, to gan lắm.”
Lát sau, anh hỏi tiếp: “Em nghĩ được tên chưa?”
“Em nghĩ xong rồi.” Cô nhịn cười, giơ tay lên sờ tai mình: “Lần đầu nhìn em đã thấy nó giống sư tử con rồi nên em định gọi nó là Tây Kỷ.”
– Tây Kỷ?
Anh đọc theo cô. Gương mặt đẹp đến kinh thiên động địa ấy lại thốt ra một cái tên đáng yêu tới tột cùng. Vân Nhiêu hẫng tim vì sự tương phản của anh. Lòng cô đang hét ầm lên nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cô vòng tay bế mèo con mềm mại tròn tròn vào lòng, cúi đầu vuốt lông nó.
Bé mèo gần ba tháng tuổi, mới cai sữa mẹ. Ngón tay cô xoa đầu Tây Kỷ, mấy giây sau, bé sung sướng rên ư ử.
Ngón tay cô lướt xuống mặt nó, âu yếm mèo theo đúng quy tắc, phục vụ hết mức làm cho bé thoải mái vô cùng, chủ động dụi mặt vào tay cô.
Lúc đang định gãi cằm cho mèo thì cô vô tình đút tay vào miệng bé, thế là bị nhóc con ngậm lấy luôn. Bé ngậm rất nhẹ nhàng, ánh mắt híp lại, hàm răng nhỏ xíu chọc vào ngón tay Vân Nhiêu, ra vẻ bú sữa mẹ.
Trái tim cô tan chảy trong phút chốc, tan đến mức nhũn hết cả đi.
Sau ấy, cô nghe thấy giọng nam đầy trầm lắng và ấm áp vang lên:
– Nó muốn uống sữa đấy.
…
Anh nói đúng.
Cơ mà.
Cớ sao cô lại ngượng thế nhỉ, tai cô sắp cháy rụi cả đi, như thể cô vừa nghe thấy một câu nói mập mờ vậy.
Cô đành bế Tây Kỷ xuống, hoảng hốt đứng bật dậy, nói với Cận Trạch:
– Lúc… lúc tan làm em mua sữa dê rồi, để em đi pha cho nó uống.
Anh gật đầu, ngồi ngửa ra sau, tựa vào sofa, ung dung nhìn cô đi đi lại lại trong phòng khách.
Nước sôi rất nhanh, Vân Nhiêu cầm lon sữa bột đi vào phòng bếp. Cô bước vội vàng, suýt nữa thì chân trái dẫm vào dép phải.
Đi được nửa đường thì anh bỗng gọi cô lại. Anh ngồi đây một lúc rồi mà chủ nhà chỉ chăm chăm cưng nựng mỗi pet mới của mình, dường như chẳng thèm đoái hoài đến con người đẹp trai tuyệt vời này.
Có nước miếng cũng chả thèm cho anh.
Trái tim anh tổn thương rồi đấy.
Anh đành phải thở dài:
– Cho anh một ly với.
Vân Nhiêu chững lại. Cô đang ôm hộp sữa bột trong tay, cúi đầu đọc giấy hướng dẫn, hàng mi đẹp đến nao lòng hơi rủ xuống, gò má mềm mại tựa cánh hoa xuân.
Cô đang đọc xem người lớn thì nên uống bao nhiêu ml.
Cận Trạch nhận ra thì tắt cười luôn, giọng anh bông đùa:
– Vân Nhiêu, anh không uống sữa dê.
Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh với ánh mắt ngẩn người, vô thức hỏi:
– Thế anh uống sữa gì?
Người đàn ông ngồi trên sofa chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt anh nhạt màu nhưng ánh mắt ấy sâu thăm thẳm, tựa như đại dương vô tận.
– Em đoán xem?
Anh cười tủm tỉm hỏi ngược lại cô.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Dê phát điên…