Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu
  3. Chương 15: 15: Đừng Tùy Tiện Nữa

Chương 15: 15: Đừng Tùy Tiện Nữa

Thạch Dị Quy nhìn cô, cong mắt cười hỏi.

"Sao em lại hỏi thế?"

Mã Anh Kỳ nhìn cánh tay bị thương của anh, xót xa không thôi.

"Phải bị thương đấy ạ! Còn rất vất vả nữa, thức khuya dậy sớm, phải theo đoàn tình nguyện và quân nhân đi khắp nơi."

Anh cười nhẹ nhàng, tay còn lại đưa lên xoa đầu cô.

Cái xoa đầu này thật ấm áp, khiến nỗi lo lắng trong cô vơi đi phần nào.

Cô biết anh là người tốt, là người sẽ luôn cố gắng cống hiến hết mình cho đất nước.

Nhưng anh làm việc quên thân mình như vậy, thì có khác gì những quân nhân ra chiến trường đâu chứ?

Thạch Dị Quy ngồi ngay lại, sau đó chỉ tay về phía tấm tranh đã được đóng khung.

Anh cẩn thận đặt trên tủ kính, bên cạnh có một tấm ảnh chụp anh và những đồng nghiệp trong khu dã chiến.

"Ước mơ của anh, đều nằm hết ở đó."

Mã Anh Kỳ nhìn vào tấm ảnh ở phía sau tấm ảnh chụp cùng các đồng nghiệp.

Tấm ảnh kia cũ kĩ, lại không phải ảnh màu mà là ảnh trắng đen.

Một người đàn bà trên tay bế một đứa trẻ, không rõ gương mặt vì năm tháng.

Là mẹ của Thạch Dị Quy.

"Mẹ của anh qua đời khi anh chỉ mới 5 tuổi, cha thì cưới người khác.

Anh bị mẹ kế đánh đập còn nhiều hơn cả ăn cơm, đến mức phải bỏ trốn khỏi nhà, rồi từ Vũ Hán lang thang đến tận nơi này."

Mã Anh Kỳ chỉ nghe đến đây thôi, trái tim đã hẫng đi một nhịp.

Có ai ngờ Thạch Dị Quy tốt với cô như vậy, luôn dành sự ấm áp và quan tâm cho cô lại là người thiếu tình thương.

Anh hơi cong môi, nhắc lại chuyện cũ chỉ làm anh thấy chạnh lòng.

"Anh làm đủ mọi ngành nghề để có thể được đi học, được đủ ăn đủ mặc.

Những đứa trẻ bị bỏ rơi ở Vũ Hán sau thiên tai, chúng đáng thương hơn quá khứ của anh rất nhiều."

Cô đỏ mắt, nhìn góc nghiêng của anh, nhìn nụ cười của anh đang nằm trên môi.

Đến khi anh bất ngờ quay sang, sự xúc động không kịp che giấu bị anh nhìn thấu.

Cô ngẩn người, vội cụp mi mắt xuống.

Thạch Dị Quy cúi sát người xem mắt của cô, rồi đưa hai tay lên đặt trên gò má.

Anh lau đi hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống, nhẹ nhàng nói.

"Kỳ Kỳ tốt với anh như vậy, anh rất cảm kích."

Mã Anh Kỳ ngước lên nhìn anh, cách anh gọi tên cô cũng đã khác đi so với lúc trước.

Cảm giác thân thiết này, khiến cô nhận ra mình không chỉ đơn thuần là vì say nắng anh nhất thời.

Sau khi giúp anh rửa lại vết thương, cô đến bên bếp lấy bát đũa rồi bày thức ăn ra giúp anh.

Lẽ ra định sẽ trổ tài nấu nướng, nhưng cô biết sức mình có giới hạn nên đành ngậm ngùi mua mấy hộp cháo dinh dưỡng đến.

Thạch Dị Quy ăn hết cả hộp, ăn xong còn rất ngoan ngoãn uống thuốc, bộ dạng này chẳng giống thường ngày chút nào.

"Hôm nay em không học gì buổi chiều cả.

Nếu mà...!Nếu mà anh thấy không khoẻ thì cứ gọi cho em nhé!"

Mã Anh Kỳ ngồi bên cạnh nói chuyện với Thạch Dị Quy.

Anh vừa uống thuốc xong, quay lại nhìn cô nói.

"Không cần đâu.

Anh như vậy là khoẻ rồi."

"Sao mà khoẻ được á? Anh ở nhà một mình rất nguy hiểm, lẽ ra nên ở lại khu dã chiến mới đúng."

Anh cười khì.

"Bọn họ thấy anh bệnh nên mới đuổi về nhà đấy! Bây giờ Kỳ Kỳ lại muốn đuổi anh trở lại đó ư?"

Mã Anh Kỳ chớp mắt, sau đó cụp mi để lộ hai gò má hơi tròn tròn, phiếm hồng xinh xắn.

"Em đâu có."

"Đùa em thôi! Anh khoẻ thật rồi! Khi nào không ổn nhất định sẽ gọi cho em."

Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

"Thật chứ ạ?"

Thạch Dị Quy xoa đầu cô, còn nhìn cô thật gần.

Để khẳng định lòng tin với cô bạn nhỏ này, anh còn đưa tay ra nói.

"Vậy thì ngoéo tay nhé! Anh sẽ không gạt Kỳ Kỳ đâu!"

Sau khi ở lại chăm sóc và cho anh uống thuốc xong, cô rời khỏi chung cư để về nhà.

Từ đây đến trạm xe buýt cũng gần, nên cô sẽ đi bộ thong thả.

Vừa đi được một lúc, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe hơi dí sát vào phía mình.

Mã Anh Kỳ buộc phải dừng lại.

Cô nhớ rằng mình đã nói với cha sẽ tự đi xe buýt về nhà.

Hơn nữa cô cũng không nói mình sẽ đến đây, nên ông ấy sẽ không thể nào biết được.

Kính xe hạ xuống, người thò đầu ra chính là Tần Thiên.

"Cậu làm gì vậy hả?"

"Cậu lên xe đi! Tớ muốn nói chuyện một chút!"

Cô nhíu mày nhìn cậu ta, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu.

"Cậu theo dõi tôi hả? Ai cho cậu tùy tiện vậy chứ?"

Mã Anh Kỳ tức giận, không thèm đứng đó đôi co với cậu ta mà bỏ đi một mạch.

Nhưng Tần Thiên chính là người không biết nói lí lẽ.

Cậu ta theo đuổi cô lâu như vậy rồi, làm sao dễ dàng bỏ cuộc được?

Cậu ta xuống xe chạy theo cô, còn nhất định kéo tay cô lại.

"Anh Kỳ! Anh Kỳ!"

"Bỏ tay ra! Cậu điên rồi à?"

"Cậu từ chối tớ là để qua lại với người đàn ông đó sao? Bây giờ còn đến tận nhà người ta nữa?"

Mã Anh Kỳ nhìn Tần Thiên há miệng, không thể tin rằng cậu ta đã theo dõi mình đến mức này rồi.

Gì mà cùng nhau qua lại, đến tận nhà người ta? Cậu ta nói chuyện dễ dàng như vậy, cứ như đang đi bắt giang tại trận.

Cô nhìn Tần Thiên tức giận.

"Đủ rồi đấy! Cậu đừng có quá đáng! Anh ấy lớn tuổi hơn cậu, hiểu chuyện hơn cậu.

Anh ấy không phải người thích day dưa như cậu đâu."

Mã Anh Kỳ nói ra một lần một.

Thật ra bản tính trẻ con này của cậu ta cô cũng chịu hết nỗi rồi.

Nhiều lần tỏ tình làm rầm rộ lên đã đành, bây giờ cậu ta còn muốn xen vào chuyện riêng tư của cô.

Dù cô và Thạch Dị Quy thật sự có hơn cả như thế, thì cậu ta cũng không có tư cách chen chân vào.

Tần Thiên đỏ mắt, nhưng lần này không tỏ ra yếu đuối mà rất cứng rắn.

Cậu ta hơi lớn tiếng, cứ như muốn nói hết ấm ức trong lòng mình.

"Anh ta thì có điểm gì hơn tớ chứ? Anh ta chỉ là một tên bác sĩ tình nguyện làm không đủ ăn đủ mặc, có thể lo được cho cậu đầy đủ sao? Cha mẹ của cậu mà biết chuyện cũng sẽ có phản ứng như tớ thôi."

"Tần Thiên."

Mã Anh Kỳ đỏ mắt quát vào mặt khiến cậu ta im bặt.

Cả người cô run lên, vừa giận vừa thấy bất bình thay cho Thạch Dị Quy.

"Cậu nghĩ mình là ai mà có quyền xem thường người khác như vậy chứ? Chính vì cậu là người tự cao, tự đại.

Nên tôi sẽ không bao giờ thích cậu, không bao giờ."

...

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6020 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5467 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5179 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4841 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4783 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4731 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter