Chương 40
Lễ giáng sinh tất cả hàng quán bên đường đều trang trí hình ông già Noel, dọc đường đi đều có thể nhìn thấy những cây thông Noel nho nhỏ bày trước cửa, nhấp nha nhấp nháy, góp thêm không khí vui vẻ cho ngày lễ.
Mới sáng sớm đã phải tự học, An Tĩnh và An Nguyệt tới trường sớm hơn mười phút. Lớp đã có người đến trước, bật máy sưởi từ sớm.
An Tĩnh vào chỗ của mình, kéo ghế ngồi xuống, trên bàn đã có mấy quyển vở bài tập của dãy bọn họ. Nếu các bạn đến trước An Tĩnh, họ sẽ lẳng lặng đặt vở bài tập lên bàn của cô, để cô đỡ mất công đi giục giã.
Chỉ là, trừ người ngồi đằng sau.
Mỗi lần bảo cậu nộp bài tập cậu sẽ đưa từng quyển, từng quyển một.
Xưa giờ cậu cũng chưa từng chủ động đưa cho cô, nhất định bắt cô phải quay xuống thúc giục, thậm chí An Tĩnh còn hoài nghi cậu thích ngược đãi người khác.
Cô lấy sách vở cần dùng trong buổi học từ trong cặp ra, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trước khi cho vào ngăn bàn. Bài tập trên bàn cũng được phân loại, kiểm tra xem thiếu bao nhiêu người.
Không lâu sau, cửa sau vang lên tiếng léo nhéo. Tống Tư là người đầu tiên vào lớp, tùy ý ném cặp vào ngăn bàn, Trần Thuật, Châu Tề đi phía sau.
Lạ nhỉ, đám người này bình thường không đến sớm như vậy.
Mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Có bọn họ, lớp học thêm phần náo nhiệt, không thiếu người lắm lời rồi.
An Tĩnh không nghĩ nhiều. Cô cúi đầu tiếp tục đếm bài tập. Đếm xong, cô phát hiện Lục Ngữ ở bàn đầu vẫn chưa nộp bài. Cô kéo ghế đi lên phía trước, vỗ vai Lục Ngữ.
Lục Ngữ ngẩng đầu, nhận ra cô liền mỉm cười, "Sao thế?"
An Tĩnh cười, "Cậu chưa đưa mình phiếu bài tập tiếng Anh."
Lục Ngữ "a" một tiếng, nét mặt hơi hoảng hốt. Cô ấy lập tức cúi đầu lục tìm quanh bàn, vội nói: "Cậu chờ chút, để mình tìm."
An Tĩnh "ừ" một tiếng, đứng bên cạnh, chậm rãi nói: "Đừng vội, cứ từ từ."
Lục Ngữ lục cặp một lần, không thấy gì cả, rồi tìm lại trong ngăn bàn nhưng vẫn không có. Cô ấy sắp lo tới phát khóc, giáo viên tiếng Anh là người rất nghiêm túc, được mệnh danh là Nữ Ma Đầu, nếu không nộp bài, chắc chắn sẽ phải chép phạt.
Làm thế nào bây giờ?
An Tĩnh cụp mắt, ngây người. Cô chỉ xuống bàn của Lục Ngữ chậm rãi hỏi: "Là tờ này đúng không?"
Lục Ngữ nhìn sang, An Tĩnh chỉ vào tờ phiếu ở bên dưới sách Ngữ văn của cô ấy. Lục Ngữ vui mừng, vội vàng lấy tờ phiếu ra, thật là, hóa ra là bị đè dưới sách Ngữ văn, cô ấy không trông thấy còn tưởng đã nộp bài rồi.
Lục Ngữ thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cô, "Cảm ơn nhé, An Tĩnh."
An Tĩnh cười.
Sau khi về chỗ ngồi, cô gom hết đống phiếu bài tập lại với nhau, sắp xếp cẩn thận.
Sau đó cô nghĩ một lúc, chuẩn bị nhẩm đọc thơ cổ.
Cô thò tay vào ngăn bàn định lấy sách Ngữ văn. Nhưng bàn tay cô chạm phải một thứ rất kỳ lạ. Cô thoáng khựng lại.
An Tĩnh cụp mắt, nghiêng đầu nhìn một lúc, chần chừ thò tay, lẳng lặng lấy thứ đó ra xem, đó là một chiếc bánh kem nhỏ.
Qua chiếc hộp trong suốt có thể nhìn thấy chiếc bánh kem bên trong rất xinh xắn, màu sắc sặc sỡ, sắc xanh xanh đỏ đỏ hòa quyện, rất hợp với không khí giáng sinh.
Cô chỉ cần liếc qua là biết ngay món quà đó do ai tặng. Nhãn hiệu này giống với chiếc bánh gato nhỏ lần trước Trần Thuật mua cho cô, chúng được mua ở cùng một cửa hàng.
Cô nhìn một cái rồi cất đi.
Nghiêng đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu đã đặt vào từ khi nào?
Sau đó, An Tĩnh chầm chậm cúi người, nằm bò ra bàn, khuỷu tay chống xuống bàn, tay che má. Lúc ấy các bạn đang học bài, có một số người còn đọc trước bài.
An Tĩnh bặm môi, lén lút rút điện thoại trong túi ra, kẹp giữa trang sách Ngữ văn đang mở.
Mượn cớ lật giở từng trang sách, cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn cho cậu một dấu chấm hỏi. Nhắn xong, cô lật trang sách trước đó xuống để che điện thoại, tiếp tục đọc thơ cổ.
Thực ra không khí giáng sinh trong lớp không hề náo nhiệt. Cả lớp chẳng mấy bận tâm tới ngày lễ này, chỉ có tiếng đọc bài vanh vách vang lên trong không gian.
Điện thoại sáng lên.
Cậu gửi lại một tin nhắn: "?"
An Tĩnh cười, cậu đáp lại bằng một dấu chấm hỏi ngắn gọn, giống hệt của cô.
Cô lại nhắn tiếp:
"Bánh kem là anh mua cho em à?"
Thực ra nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Trần Thuật mua cho cô. Tối qua, cô và An Nguyệt đã tặng quà giáng sinh cho nhau rồi, vì thế chắc chắn không phải là An Nguyệt.
Cậu trả lời rất nhanh bằng hai tin nhắn liên tiếp.
"Ừm."
"Quà giáng sinh."
An Tĩnh mỉm cười, cô nhắn lại.
"Anh là ông già Noel chắc?"
Có lẽ Trần Thuật nhân lúc cô đi thu bài tập về nhà đã đặt bánh vào ngăn bàn của cô. Lúc cô đến lớp sáng nay, ngăn bàn trống chẳng có gì hết. Cảm giác hệt như chú mèo máy Doreamon vậy, đột nhiên hóa ra một chiếc bánh kem.
Lần này là ba tin nhắn liên tiếp, An Tĩnh cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu làm thế nào cậu gõ được với tốc độ đó.
Cô đọc tin nhắn mà sững người một lúc. Lúc này không dám ngoảnh đầu lại, tim đập dồn dập.
"Em có muốn không?"
"Nếu em muốn thì anh chính là ông già Noel."
"Ông già Noel của riêng mình em."
An Tĩnh nhìn điện thoại một lúc, nhìn đi chỗ khác, dần dần vùi mặt vào cuốn sách, tay chống dưới cằm, mắt nhìn chằm chằm mấy câu thơ cổ.
Nhưng không biết vì sao trong đầu liên tục hiện lên những dòng tin nhắn cậu vừa gửi.
Tống Tư ngồi hàng sau nghiêng người, chán ngán vỗ vai Trần Thuật: "A Thuật."
Trần Thuật nghiêng đầu.
"Giúp tôi chuyển bài tập cho em gái."
Trần Thuật khựng lại một lát, giơ tay lấy bài tập của cậu ta.
An Tĩnh nghe thấy nhưng cô chẳng có mặt mũi nào quay người lại lấy bài.
Trần Thuật vẫn như mọi khi nhẹ nhàng đẩy đẩy ghế của cô, nhưng lần này An Tĩnh có chết cũng không quay lại, thu mình không khác nào một con rùa rụt cổ. Trần Thuật bật cười, hết cách rồi. Cậu đứng dậy, cúi người, ghé sát vào lưng An Tĩnh, gọi cô bằng chất giọng như cười như không: "Tổ trưởng ơi, thu bài tập này."
An Tĩnh hít một hơi, cảm nhận được hơi thở của cậu ở rất gần mình. Cô thò tay ra phía sau sờ sờ.
Trần Thuật nheo mắt nhìn động tác của cô, khẽ nhướng mày.
An Tĩnh sờ một hồi, chẳng biết sờ thấy cái gì. Đột nhiên nhận ra tay mình chạm phải thứ gì đó nóng ấm, còn cả những khớp xương rõ ràng, cô khựng lại, vội vàng đổi hướng, vừa chạm được vở bài tập là giật lấy ngay.
Trần Thuật bật cười.
Cậu không lập tức ngồi xuống luôn mà ghé sát vào lưng An Tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, như có như không: "Tổ trưởng lợi dụng chức vụ sàm sỡ tôi à?"
Nói xong cậu cũng không chờ cô trả lời, chậm rãi trở về chỗ của mình.
Một giây sau, cậu nhìn thấy An Tĩnh thoáng đờ người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Buổi trưa, tại kho dụng cụ học tập của phòng giáo dục thể chất trường Minh Đức, bên trong bày đầy các loại dụng cụ thể dục như cầu lông, bóng rổ. Bức tường đã cũ, nhưng vẫn còn rất trắng. Hai, ba bộ bàn ghế chồng lên nhau.
Loa phát thanh đang phát tiếng nhạc rất hay.
Gần cửa sổ, Trần Thuật ngồi đó khá thoải mái, khuỷu tay chống xuống mép cửa, tay kia thản nhiên tung điện thoại lên nghịch, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào, chiếu lên người cậu, khiến khuôn mặt của cậu chìm trong ánh nắng gần như trong suốt. Ánh mắt thờ ơ, sống mũi thẳng tắp, khóe miệng nhếch lên, tư thế rất nhàn nhã.
An Tĩnh ngồi đối diện cậu, khuất hoàn toàn trong bóng râm.
Tay cô cầm chiếc bánh kem, tay kia cầm thìa, chạm rãi "tiêu diệt" chiếc bánh kem Trần Thuật tặng lúc sáng.
Cô cũng ngồi trên bàn, nhưng thấp hơn cậu rất nhiều, chân không chạm nổi mặt đất, đành đung đưa qua lại, khác hẳn cậu.
Trần Thuật quay sang nhìn, vô tình thấy bên dưới quần đồng phục dài của cô lộ ra một vùng da mịn màng, trắng ngần như ngó sen, khe khẽ đung đưa.
Cậu nhìn một lúc, làn môi mỏng mím lại, không thể hiện cảm xúc, rồi lại nheo mắt nhìn về phía sân vận động bên ngoài cửa sổ, Tống Tư, Châu Tề và mấy người nữa đang chơi bóng rổ.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, thời tiết cũng không quá lạnh. Số người chơi bóng rổ trên sân tăng lên, ồn ào náo nhiệt.
An Tĩnh vừa nghe nhạc vừa ăn bánh. Cô nheo mắt, tận hưởng thời khắc thoải mái vui vẻ này.
Trần Thuật bị thu hút bởi hương vị ngọt ngào ấy, lại không kìm được trông sang phía cô. Trên mép cô còn vương lại vụn bánh, lúc này trông cô chẳng khác nào một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, hoàn toàn không quan tâm thế giới bên ngoài đang làm gì, chỉ biết duy nhất chiếc bánh kem trên tay mà thôi.
Cậu nhìn chằm chằm vào khóe miệng của cô, ánh mắt trầm lắng, cổ họng khẽ rung lên.
Không biết vì sao, nhìn cô ăn từng miếng bánh như vậy khiến cậu cảm thấy thỏa mãn hơn cả cô, cảm giác thỏa mãn hơn cả khi đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi.
Cậu mỉm cười, khẽ nói: "Món quà ông già Noel tặng em thế nào?"
An Tĩnh đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, gom rác lại để sang một bên, chuẩn bị lát nữa sẽ mang đi, miếng cuối cùng hơi to, cô cố nuốt, sau đó khẽ nói: "Ừ, ngon lắm, ngon hơn cả cái lần trước, ngọt nhưng không ngấy, cảm giác khi đưa vào miệng cũng rất tuyệt..."
Trần Thuật bật cười, cậu chỉ buột miệng hỏi một câu mà thoi, nhưng cô đáp không khác gì một nhà phê bình ẩm thực, còn phân tích đâu ra đấy.
Cậu ngoảnh đầu, uể oải ngồi dựa ở đó, chăm chú nhìn cô.
Tiếng nhạc cùng tiếng ồn ào ngoài cửa sổ lọt vào bên trong.
Tống Tư đang chơi chợt quay đầu lớn tiếng gọi với vào bên trong một câu, "A Thuật, lại chơi bóng rổ đi, ngồi đấy làm gì?"
Từ góc của cậu ta chỉ có thể trông thấy mình Trần Thuật.
Trần Thuật không đáp, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên cô nhận ra cô đang nói một mình. Cô sững người, im lặng dần, nhưng ngước mắt lên vẫn thấy ánh mắt cậu, An Tĩnh ngây người, lặng lẽ nhìn cậu.
Gió ùa tới, thổi bay những sợi tóc xòa bên tai cô, lộ ra đường nét tinh tế từ tai xuống cằm.
Trần Thuật chuyển hướng nhìn, cậu cụp mắt, đút điện thoại vào túi, thản nhiên như không, sau đó chậm rãi nhảy xuống bàn, từ từ đi về phía cô.
Hai người không lên tiếng.
An Tĩnh ngồi, còn cậu thì đứng.
Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như làn nước.
Trần Thuật nhìn cô một lúc. Sau đó chầm chậm cúi xuống, hai tay chống hai bên chiếc bàn An Tĩnh đang ngồi, suốt cả quá trình, cậu không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt mang theo biểu cảm khó diễn tả thành lời.
Gần tới mức An Tĩnh có thể nhìn thấy hàng mi rậm của cậu hắt dưới bóng mắt.
Hơi thở của cậu gần hơn, An Tĩnh hít một hơi thật sâu, cô lặng lẽ ngửa ra sau, không dám nhìn cậu nữa, ánh mắt dán vào lồng ngực của cậu, run rẩy.
Cậu chưa kéo hết khóa áo đồng phục.
Ăn mặc không chỉnh tề gì cả, hai cánh tay của cậu như ôm cô vào lòng.
Ánh mắt trầm tĩnh đen láy ấy gợn lên chút nôn nóng.
Chân của An Tĩnh chỉ nhích lên phía trước một chút là có thể chạm vào chân cậu.
Hai người vẫn không nói gì cả, dường như trong lòng có thần giao cách cảm.
An Tĩnh nín thở.
Trần Thuật dần dần ghé đầu lại, khoảng cách còn lại rất gần, hơi thở gần ngay trước mắt, cậu ngừng một lát, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng ý tứ đang cuồn cuộn bên trong chỉ có một mình cậu biết.
Làn môi mỏng khẽ rung lên, cậu cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng khe khẽ, Trần Thuật không dám hôn mạnh, dường như chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, đôi môi ươn ướt, mềm mềm.
Do Trần Thuật hơi cao, An Tĩnh đành phải ngửa đầu chống đỡ.
Lâu dần cô cảm tháy mỏi cổ, muốn lùi lại nhưng không được, cô khẽ cau mày. Không biết Trần Thuật phát hiện ra từ lúc nào, cánh tay đang chống xuống bàn của cậu vòng sang siết chặt vòng eo cô, nâng đỡ cơ thể đang phải chịu sức nặng của cô.
Trong kho vô cùng yên tĩnh.
Nhưng bên ngoài rất ồn ào, hòa cùng tiếng nhạc chầm chậm du dương.
Hai người hòa chung hơi thở. Vì An Tĩnh vừa mới ăn bánh kem xong, miệng cô ngập đầy hương vị ngọt ngào, thơm thơm ngọt ngọt, suốt cả quá trình Trần Thuật đều chủ động, cậu rất dịu dàng.
Lúc cậu hôn không quá cuồng nhiệt, An Tĩnh lóng ngóng lấy hơi.
Trần Thuật hôn cô một lúc, sau đó buông cô ra, nở nụ cười.
Bàn tay ôm cô siết chặt hơn, áp cô lại gần cậu hơn, trong khi cậu từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
An Tĩnh mím môi, thuận theo vòng tay của cậu, tựa đầu lên ngực cậu, ánh mắt vô thức nhìn bức tường màu trắng.
Hai người ôm nhau một lúc, không ai nói gì.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
An Tĩnh bỗng nảy ra ý định trêu đùa, đôi chân nhỏ nhắn của cô đung đưa quắp lấy đôi chân rất dài của cậu, kẹp quanh người cậu, cô khẽ dùng sức, không cho cậu cử động.
Trần Thuật không bận tâm, cậu chỉ ung dung mỉm cười, "Đừng nghịch."
Đôi mắt tinh nghịch của An Tĩnh lấp lánh ánh nắng, nhưng không chịu nghe lời cậu.
Trần Thuật cúi đầu, hôn cô một cái, đôi môi mím chặt, cậu khàn giọng nói: "Ngoan, đừng nghịch, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Câu nói cuối cùng của cậu đầy hàm ý.
An Tĩnh khẽ khựng lại, hai chân buông thõng xuống, không dám trêu chọc cậu nữa.
Cô ngả đầu trước ngực cậu. Nhưng chẳng biết vì sao mà đôi tai bất giác đỏ hồng lên.
Mới sáng sớm đã phải tự học, An Tĩnh và An Nguyệt tới trường sớm hơn mười phút. Lớp đã có người đến trước, bật máy sưởi từ sớm.
An Tĩnh vào chỗ của mình, kéo ghế ngồi xuống, trên bàn đã có mấy quyển vở bài tập của dãy bọn họ. Nếu các bạn đến trước An Tĩnh, họ sẽ lẳng lặng đặt vở bài tập lên bàn của cô, để cô đỡ mất công đi giục giã.
Chỉ là, trừ người ngồi đằng sau.
Mỗi lần bảo cậu nộp bài tập cậu sẽ đưa từng quyển, từng quyển một.
Xưa giờ cậu cũng chưa từng chủ động đưa cho cô, nhất định bắt cô phải quay xuống thúc giục, thậm chí An Tĩnh còn hoài nghi cậu thích ngược đãi người khác.
Cô lấy sách vở cần dùng trong buổi học từ trong cặp ra, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp trước khi cho vào ngăn bàn. Bài tập trên bàn cũng được phân loại, kiểm tra xem thiếu bao nhiêu người.
Không lâu sau, cửa sau vang lên tiếng léo nhéo. Tống Tư là người đầu tiên vào lớp, tùy ý ném cặp vào ngăn bàn, Trần Thuật, Châu Tề đi phía sau.
Lạ nhỉ, đám người này bình thường không đến sớm như vậy.
Mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Có bọn họ, lớp học thêm phần náo nhiệt, không thiếu người lắm lời rồi.
An Tĩnh không nghĩ nhiều. Cô cúi đầu tiếp tục đếm bài tập. Đếm xong, cô phát hiện Lục Ngữ ở bàn đầu vẫn chưa nộp bài. Cô kéo ghế đi lên phía trước, vỗ vai Lục Ngữ.
Lục Ngữ ngẩng đầu, nhận ra cô liền mỉm cười, "Sao thế?"
An Tĩnh cười, "Cậu chưa đưa mình phiếu bài tập tiếng Anh."
Lục Ngữ "a" một tiếng, nét mặt hơi hoảng hốt. Cô ấy lập tức cúi đầu lục tìm quanh bàn, vội nói: "Cậu chờ chút, để mình tìm."
An Tĩnh "ừ" một tiếng, đứng bên cạnh, chậm rãi nói: "Đừng vội, cứ từ từ."
Lục Ngữ lục cặp một lần, không thấy gì cả, rồi tìm lại trong ngăn bàn nhưng vẫn không có. Cô ấy sắp lo tới phát khóc, giáo viên tiếng Anh là người rất nghiêm túc, được mệnh danh là Nữ Ma Đầu, nếu không nộp bài, chắc chắn sẽ phải chép phạt.
Làm thế nào bây giờ?
An Tĩnh cụp mắt, ngây người. Cô chỉ xuống bàn của Lục Ngữ chậm rãi hỏi: "Là tờ này đúng không?"
Lục Ngữ nhìn sang, An Tĩnh chỉ vào tờ phiếu ở bên dưới sách Ngữ văn của cô ấy. Lục Ngữ vui mừng, vội vàng lấy tờ phiếu ra, thật là, hóa ra là bị đè dưới sách Ngữ văn, cô ấy không trông thấy còn tưởng đã nộp bài rồi.
Lục Ngữ thở phào nhẹ nhõm, đưa cho cô, "Cảm ơn nhé, An Tĩnh."
An Tĩnh cười.
Sau khi về chỗ ngồi, cô gom hết đống phiếu bài tập lại với nhau, sắp xếp cẩn thận.
Sau đó cô nghĩ một lúc, chuẩn bị nhẩm đọc thơ cổ.
Cô thò tay vào ngăn bàn định lấy sách Ngữ văn. Nhưng bàn tay cô chạm phải một thứ rất kỳ lạ. Cô thoáng khựng lại.
An Tĩnh cụp mắt, nghiêng đầu nhìn một lúc, chần chừ thò tay, lẳng lặng lấy thứ đó ra xem, đó là một chiếc bánh kem nhỏ.
Qua chiếc hộp trong suốt có thể nhìn thấy chiếc bánh kem bên trong rất xinh xắn, màu sắc sặc sỡ, sắc xanh xanh đỏ đỏ hòa quyện, rất hợp với không khí giáng sinh.
Cô chỉ cần liếc qua là biết ngay món quà đó do ai tặng. Nhãn hiệu này giống với chiếc bánh gato nhỏ lần trước Trần Thuật mua cho cô, chúng được mua ở cùng một cửa hàng.
Cô nhìn một cái rồi cất đi.
Nghiêng đầu cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu đã đặt vào từ khi nào?
Sau đó, An Tĩnh chầm chậm cúi người, nằm bò ra bàn, khuỷu tay chống xuống bàn, tay che má. Lúc ấy các bạn đang học bài, có một số người còn đọc trước bài.
An Tĩnh bặm môi, lén lút rút điện thoại trong túi ra, kẹp giữa trang sách Ngữ văn đang mở.
Mượn cớ lật giở từng trang sách, cô cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn cho cậu một dấu chấm hỏi. Nhắn xong, cô lật trang sách trước đó xuống để che điện thoại, tiếp tục đọc thơ cổ.
Thực ra không khí giáng sinh trong lớp không hề náo nhiệt. Cả lớp chẳng mấy bận tâm tới ngày lễ này, chỉ có tiếng đọc bài vanh vách vang lên trong không gian.
Điện thoại sáng lên.
Cậu gửi lại một tin nhắn: "?"
An Tĩnh cười, cậu đáp lại bằng một dấu chấm hỏi ngắn gọn, giống hệt của cô.
Cô lại nhắn tiếp:
"Bánh kem là anh mua cho em à?"
Thực ra nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Trần Thuật mua cho cô. Tối qua, cô và An Nguyệt đã tặng quà giáng sinh cho nhau rồi, vì thế chắc chắn không phải là An Nguyệt.
Cậu trả lời rất nhanh bằng hai tin nhắn liên tiếp.
"Ừm."
"Quà giáng sinh."
An Tĩnh mỉm cười, cô nhắn lại.
"Anh là ông già Noel chắc?"
Có lẽ Trần Thuật nhân lúc cô đi thu bài tập về nhà đã đặt bánh vào ngăn bàn của cô. Lúc cô đến lớp sáng nay, ngăn bàn trống chẳng có gì hết. Cảm giác hệt như chú mèo máy Doreamon vậy, đột nhiên hóa ra một chiếc bánh kem.
Lần này là ba tin nhắn liên tiếp, An Tĩnh cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu làm thế nào cậu gõ được với tốc độ đó.
Cô đọc tin nhắn mà sững người một lúc. Lúc này không dám ngoảnh đầu lại, tim đập dồn dập.
"Em có muốn không?"
"Nếu em muốn thì anh chính là ông già Noel."
"Ông già Noel của riêng mình em."
An Tĩnh nhìn điện thoại một lúc, nhìn đi chỗ khác, dần dần vùi mặt vào cuốn sách, tay chống dưới cằm, mắt nhìn chằm chằm mấy câu thơ cổ.
Nhưng không biết vì sao trong đầu liên tục hiện lên những dòng tin nhắn cậu vừa gửi.
Tống Tư ngồi hàng sau nghiêng người, chán ngán vỗ vai Trần Thuật: "A Thuật."
Trần Thuật nghiêng đầu.
"Giúp tôi chuyển bài tập cho em gái."
Trần Thuật khựng lại một lát, giơ tay lấy bài tập của cậu ta.
An Tĩnh nghe thấy nhưng cô chẳng có mặt mũi nào quay người lại lấy bài.
Trần Thuật vẫn như mọi khi nhẹ nhàng đẩy đẩy ghế của cô, nhưng lần này An Tĩnh có chết cũng không quay lại, thu mình không khác nào một con rùa rụt cổ. Trần Thuật bật cười, hết cách rồi. Cậu đứng dậy, cúi người, ghé sát vào lưng An Tĩnh, gọi cô bằng chất giọng như cười như không: "Tổ trưởng ơi, thu bài tập này."
An Tĩnh hít một hơi, cảm nhận được hơi thở của cậu ở rất gần mình. Cô thò tay ra phía sau sờ sờ.
Trần Thuật nheo mắt nhìn động tác của cô, khẽ nhướng mày.
An Tĩnh sờ một hồi, chẳng biết sờ thấy cái gì. Đột nhiên nhận ra tay mình chạm phải thứ gì đó nóng ấm, còn cả những khớp xương rõ ràng, cô khựng lại, vội vàng đổi hướng, vừa chạm được vở bài tập là giật lấy ngay.
Trần Thuật bật cười.
Cậu không lập tức ngồi xuống luôn mà ghé sát vào lưng An Tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, như có như không: "Tổ trưởng lợi dụng chức vụ sàm sỡ tôi à?"
Nói xong cậu cũng không chờ cô trả lời, chậm rãi trở về chỗ của mình.
Một giây sau, cậu nhìn thấy An Tĩnh thoáng đờ người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Buổi trưa, tại kho dụng cụ học tập của phòng giáo dục thể chất trường Minh Đức, bên trong bày đầy các loại dụng cụ thể dục như cầu lông, bóng rổ. Bức tường đã cũ, nhưng vẫn còn rất trắng. Hai, ba bộ bàn ghế chồng lên nhau.
Loa phát thanh đang phát tiếng nhạc rất hay.
Gần cửa sổ, Trần Thuật ngồi đó khá thoải mái, khuỷu tay chống xuống mép cửa, tay kia thản nhiên tung điện thoại lên nghịch, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào, chiếu lên người cậu, khiến khuôn mặt của cậu chìm trong ánh nắng gần như trong suốt. Ánh mắt thờ ơ, sống mũi thẳng tắp, khóe miệng nhếch lên, tư thế rất nhàn nhã.
An Tĩnh ngồi đối diện cậu, khuất hoàn toàn trong bóng râm.
Tay cô cầm chiếc bánh kem, tay kia cầm thìa, chạm rãi "tiêu diệt" chiếc bánh kem Trần Thuật tặng lúc sáng.
Cô cũng ngồi trên bàn, nhưng thấp hơn cậu rất nhiều, chân không chạm nổi mặt đất, đành đung đưa qua lại, khác hẳn cậu.
Trần Thuật quay sang nhìn, vô tình thấy bên dưới quần đồng phục dài của cô lộ ra một vùng da mịn màng, trắng ngần như ngó sen, khe khẽ đung đưa.
Cậu nhìn một lúc, làn môi mỏng mím lại, không thể hiện cảm xúc, rồi lại nheo mắt nhìn về phía sân vận động bên ngoài cửa sổ, Tống Tư, Châu Tề và mấy người nữa đang chơi bóng rổ.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, thời tiết cũng không quá lạnh. Số người chơi bóng rổ trên sân tăng lên, ồn ào náo nhiệt.
An Tĩnh vừa nghe nhạc vừa ăn bánh. Cô nheo mắt, tận hưởng thời khắc thoải mái vui vẻ này.
Trần Thuật bị thu hút bởi hương vị ngọt ngào ấy, lại không kìm được trông sang phía cô. Trên mép cô còn vương lại vụn bánh, lúc này trông cô chẳng khác nào một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, hoàn toàn không quan tâm thế giới bên ngoài đang làm gì, chỉ biết duy nhất chiếc bánh kem trên tay mà thôi.
Cậu nhìn chằm chằm vào khóe miệng của cô, ánh mắt trầm lắng, cổ họng khẽ rung lên.
Không biết vì sao, nhìn cô ăn từng miếng bánh như vậy khiến cậu cảm thấy thỏa mãn hơn cả cô, cảm giác thỏa mãn hơn cả khi đạt kết quả cao nhất trong kỳ thi.
Cậu mỉm cười, khẽ nói: "Món quà ông già Noel tặng em thế nào?"
An Tĩnh đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, gom rác lại để sang một bên, chuẩn bị lát nữa sẽ mang đi, miếng cuối cùng hơi to, cô cố nuốt, sau đó khẽ nói: "Ừ, ngon lắm, ngon hơn cả cái lần trước, ngọt nhưng không ngấy, cảm giác khi đưa vào miệng cũng rất tuyệt..."
Trần Thuật bật cười, cậu chỉ buột miệng hỏi một câu mà thoi, nhưng cô đáp không khác gì một nhà phê bình ẩm thực, còn phân tích đâu ra đấy.
Cậu ngoảnh đầu, uể oải ngồi dựa ở đó, chăm chú nhìn cô.
Tiếng nhạc cùng tiếng ồn ào ngoài cửa sổ lọt vào bên trong.
Tống Tư đang chơi chợt quay đầu lớn tiếng gọi với vào bên trong một câu, "A Thuật, lại chơi bóng rổ đi, ngồi đấy làm gì?"
Từ góc của cậu ta chỉ có thể trông thấy mình Trần Thuật.
Trần Thuật không đáp, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên cô nhận ra cô đang nói một mình. Cô sững người, im lặng dần, nhưng ngước mắt lên vẫn thấy ánh mắt cậu, An Tĩnh ngây người, lặng lẽ nhìn cậu.
Gió ùa tới, thổi bay những sợi tóc xòa bên tai cô, lộ ra đường nét tinh tế từ tai xuống cằm.
Trần Thuật chuyển hướng nhìn, cậu cụp mắt, đút điện thoại vào túi, thản nhiên như không, sau đó chậm rãi nhảy xuống bàn, từ từ đi về phía cô.
Hai người không lên tiếng.
An Tĩnh ngồi, còn cậu thì đứng.
Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như làn nước.
Trần Thuật nhìn cô một lúc. Sau đó chầm chậm cúi xuống, hai tay chống hai bên chiếc bàn An Tĩnh đang ngồi, suốt cả quá trình, cậu không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt mang theo biểu cảm khó diễn tả thành lời.
Gần tới mức An Tĩnh có thể nhìn thấy hàng mi rậm của cậu hắt dưới bóng mắt.
Hơi thở của cậu gần hơn, An Tĩnh hít một hơi thật sâu, cô lặng lẽ ngửa ra sau, không dám nhìn cậu nữa, ánh mắt dán vào lồng ngực của cậu, run rẩy.
Cậu chưa kéo hết khóa áo đồng phục.
Ăn mặc không chỉnh tề gì cả, hai cánh tay của cậu như ôm cô vào lòng.
Ánh mắt trầm tĩnh đen láy ấy gợn lên chút nôn nóng.
Chân của An Tĩnh chỉ nhích lên phía trước một chút là có thể chạm vào chân cậu.
Hai người vẫn không nói gì cả, dường như trong lòng có thần giao cách cảm.
An Tĩnh nín thở.
Trần Thuật dần dần ghé đầu lại, khoảng cách còn lại rất gần, hơi thở gần ngay trước mắt, cậu ngừng một lát, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng ý tứ đang cuồn cuộn bên trong chỉ có một mình cậu biết.
Làn môi mỏng khẽ rung lên, cậu cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng khe khẽ, Trần Thuật không dám hôn mạnh, dường như chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, đôi môi ươn ướt, mềm mềm.
Do Trần Thuật hơi cao, An Tĩnh đành phải ngửa đầu chống đỡ.
Lâu dần cô cảm tháy mỏi cổ, muốn lùi lại nhưng không được, cô khẽ cau mày. Không biết Trần Thuật phát hiện ra từ lúc nào, cánh tay đang chống xuống bàn của cậu vòng sang siết chặt vòng eo cô, nâng đỡ cơ thể đang phải chịu sức nặng của cô.
Trong kho vô cùng yên tĩnh.
Nhưng bên ngoài rất ồn ào, hòa cùng tiếng nhạc chầm chậm du dương.
Hai người hòa chung hơi thở. Vì An Tĩnh vừa mới ăn bánh kem xong, miệng cô ngập đầy hương vị ngọt ngào, thơm thơm ngọt ngọt, suốt cả quá trình Trần Thuật đều chủ động, cậu rất dịu dàng.
Lúc cậu hôn không quá cuồng nhiệt, An Tĩnh lóng ngóng lấy hơi.
Trần Thuật hôn cô một lúc, sau đó buông cô ra, nở nụ cười.
Bàn tay ôm cô siết chặt hơn, áp cô lại gần cậu hơn, trong khi cậu từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
An Tĩnh mím môi, thuận theo vòng tay của cậu, tựa đầu lên ngực cậu, ánh mắt vô thức nhìn bức tường màu trắng.
Hai người ôm nhau một lúc, không ai nói gì.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
An Tĩnh bỗng nảy ra ý định trêu đùa, đôi chân nhỏ nhắn của cô đung đưa quắp lấy đôi chân rất dài của cậu, kẹp quanh người cậu, cô khẽ dùng sức, không cho cậu cử động.
Trần Thuật không bận tâm, cậu chỉ ung dung mỉm cười, "Đừng nghịch."
Đôi mắt tinh nghịch của An Tĩnh lấp lánh ánh nắng, nhưng không chịu nghe lời cậu.
Trần Thuật cúi đầu, hôn cô một cái, đôi môi mím chặt, cậu khàn giọng nói: "Ngoan, đừng nghịch, sẽ xảy ra chuyện đấy."
Câu nói cuối cùng của cậu đầy hàm ý.
An Tĩnh khẽ khựng lại, hai chân buông thõng xuống, không dám trêu chọc cậu nữa.
Cô ngả đầu trước ngực cậu. Nhưng chẳng biết vì sao mà đôi tai bất giác đỏ hồng lên.