Chương 35
Tối cuối tuần, trên bàn ăn, bà Lục Mỹ Hoa vừa gắp thức ăn cho hai con gái, vừa hỏi về chuyện ở đại hội thể thao.
An Nguyệt tươi cười kể cho bà nghe tình hình đại hội thể thao của lớp diễn ra hai hôm trước.
"Nhìn chung lớp bọn con đạt thành tích rất tốt, ít nhiều đều được giải." An Nguyệt gặp một miếng sườn, vừa ăn vừa nói.
Bà Lục Mỹ Hoa gật đầu, gắp một con tôm cho An Tĩnh, đặt vào bát cô.
"Ăn tôm đi, giàu dinh dưỡng, đừng ngại phiền phức."
An Tĩnh vâng một tiếng, ngoan ngoãn đặt đũa xuống, dùng ta bóc vỏ tôm.
An Nguyệt nói tiếp: "À đúng rồi, đặc biệt là Trần Thuật lớp bọn con, về nhất cuộc thi chạy bền ba nghìn mét, mang vinh quang về cho lớp, cô chủ nhiệm vui lắm."
Lúc An Nguyệt nhắc tới Trần Thuật, An Tĩnh dừng tay một lúc, động tác chậm hơn. Cô cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ tôm.
Không biết vì sao, bây giờ cứ khi nào nhắc tới Trần Thuật cô lại cảm giác cậu và mình có chút liên quan, hệt như người này thật sự có mối dây liên hệ với mình, không còn đơn thuần chỉ là bạn học xa lạ nữa.
Bà Lục Mỹ Hoa ăn một miếng cơm, nghĩ một lúc: "À, chính là cái cậu thành tích rất tốt ở lớp các con?"
"Đúng vậy."
Bà nuốt thức ăn, hơi ngạc nhiên: "Thể dục cũng giỏi như vậy sao?"
"Không nhận ra đúng không ạ?" An Nguyệt nói tiếp: "Chẳng ai biết vì sao cậu ta lại đột nhiên tham gia chạy ba nghìn mét."
Ông An Hướng Dật bên cạnh nói xen vào, cười khà khà: "Cậu này chắc hot lắm nhỉ, vừa học tốt lại vừa giỏi thể thao."
An Nguyệt không bận tâm, nhún vai: "Chắc là vậy, hình như có rất nhiều cô gái đang theo đuổi cậu ta."
Bà Lục Mỹ Hoa không tán đồng, lắc đầu: "Tuổi này vẫn nên chú tâm vào chuyện học hành, con gái bây giờ nghĩ cái gì không biết."
An Tĩnh bóc tôm xong cho vào miệng, nhai rất kỹ. Tay dính dầu mỡ, cô cau mày, lấy giấy ăn lau tay.
Buổi tối, tắm gội xong cô lấy máy sấy, chầm chậm sấy tóc, máy sấy kêu ù ù, cô sờ tóc thấy gần khô nên tắt máy. Sau đó cô ngồi trước bàn học, lấy phiếu bài tập môn Toán ra làm tiếp.
Ánh sáng màu trắng từ chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng góc cô ngồi.
Gặp phải bài toán hơi khó, cô dừng lại, quay bút suy nghĩ một lúc. Nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải, cô sờ trán, chuẩn bị nghỉ một lúc, tiện tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh ra xem, bỗng ngây người.
Có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Thuật. Thời gian gọi có lẽ là lúc cô đang tắm.
An Tĩnh nằm bò ra bàn, ngây người một lúc, ánh mắt đờ đẫn, ngón tay vuốt ve chiếc điện thoại lành lạnh.
Cô bặm môi, đứng dậy rón rén khóa trái cửa phòng, sau đó cầm điện thoại nằm bò ra giường, gọi lại cho số điện thoại ấy.
Làm xong những việc này, cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Từ trước tới nay cô chưa từng lén lúc như vậy bao giờ.
Trong lúc chờ đợi, một tay cô cầm điện thoại đặt bên tai, một tay sờ tai gấu bông.
Không lâu sau, đầu dây bên kia nghe máy. Nhưng không ai nói gì, hình như bên ấy hơi ồn, loáng thoáng nghe được giọng nói ấm áp của một phụ nữ trung niên, sau đó Trần Thuật nói con đi nghe điện thoại.
Trong lúc đó chỉ có tiếng thở của hai người vang vọng bên tai.
An Tĩnh thay đổi tư thế, khẽ alo một tiếng.
Bên kia vang lên giọng nói: "Ừ, chờ một chút."
Trần Thuật nói ngắn gọn, sau đó vang lên tiếng bàn ghế dịch chuyển và tiếng bước chân.
An Tĩnh ngoan ngoãn chờ.
Bên kia bất chợt vang lên tiếng đóng cửa, cô thấy run run.
Giọng nói ẩn chứa nụ cười của cậu vang lên.
"Lúc nãy làm gì vậy, gọi điện thoại cho em mà em không nghe."
An Tĩnh chọc tay vào mắt gấu bông, khẽ nói: "Lúc nãy em đang tắm, không nghe điện thoại được."
Trần Thuật "ừ" một tiếng, cậu ngồi xuống ghế, uống ngụm nước, hỏi cô: "Sao em nói nhỏ vậy?"
An Tĩnh "hả" một tiếng, "Nhỏ à?"
Cô lại áp sát điện thoại vào tai một chút, "Là thế này, sợ mẹ em phát hiện ra em đang gọi điện thoại."
Trần Thuật cười thầm: "Sợ đến thế cơ à?"
An Tĩnh không nói gì. Mấy hôm trước cậu đều nhắn tin, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi điện thoại, cô chưa chuẩn bị tinh thần.
Thực ra đây là lần đầu tiên cô lén lút ở trong phòng gọi điện thoại cho con trai. Chàng trai này đã trở thành bạn trai của cô từ hai hôm trước. Đó là cảm giác An Tĩnh chưa từng trải qua, có gì đó mới mẻ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ và phấn khích.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trước đó cô có nghe thấy một vài tiếng động hơi khác lạ.
"Anh vừa nói chuyện với mẹ anh ngoài phòng khách, vừa nhận được điện thoại của em là anh liền bỏ rơi mẹ anh rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Thuật vang lên ở đầu dây bên kia, có cảm giác khác biệt, không giống với cách nói chuyện bình thường của cậu, hình như thêm một chút âm mũi, nghe càng cuốn hút hơn.
"A, vậy em cúp máy nhé, làm phiền anh rồi?"
Trần Thuật cười, "Làm phiền cái gì, anh đang chờ điện thoại của em mà."
An Tĩnh ôm gấu bông trước ngực, khóe miệng nở nụ cười.
Hai người lại im lặng không nói gì.
Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng tivi ở phòng khách bên ngoài vang lên khe khẽ.
Bất chợt, cậu hạ thấp giọng, thân mật hỏi cô.
"Có nhớ anh không?"
An Tĩnh không nói gì, cô giấu mặt vào gấu bông.
Trần Thuật nhếch miệng cười, tay quay quay chiếc cốc thủy tinh trong suốt, ánh mắt bình thản nhìn nước trong cốc, long lanh trong suốt.
Biết da mặt cô mỏng, chắc chắn lại xấu hổ rồi.
"Hai ngày không gặp em." Cậu ngừng lại một chút, khẽ nói: "Anh nhớ em."
An Tĩnh tim đập thình thịch, không biết phải nói thế nào. Bên kia chỉ có tiếng thở đều đều.
Cô vẫn còn nhớ hôm ấy sau đại hội thể thao, cô đưa nước cho cậu xong là vội vàng đi ngay. Cô giúp mọi người bê ghế từ sân vận động về lớp học.
Điện thoại có mấy tin nhắn của cậu gửi tới, hẹn gặp nhau ở rừng cây sau trường.
Trong lớp cô chủ nhiệm cứ cau mày, hỏi Trần Thuật đi đâu. Chẳng ai biết cậu đã đi đâu.
An Tĩnh cầm điện thoại, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ đến chỗ hẹn.
Ánh chiều tà màu vàng rực rỡ chói lóa. Có lẽ cả đời cô cũng không quên được cảnh tượng ấy.
Phía sau rừng cây nhỏ không một bóng người.
Cô bị cậu giữ ở đó, hôn say đắm. Hơi thở nam tính quyến rũ của cậu bao trùm lấy cô. Cô có thể nghe thấy trái tim mình đập liên hồi, còn cả cơn gió mang theo vị ngọt trong không khí.
"Không nói gì à? Không nói thì anh cúp máy nhé." Trần Thuật trêu chọc cô.
An Tĩnh chợt nhớ ra một chuyện, vội nói: "Trần thuật anh đợi đã."
Trần Thuật nhướng mày.
An Tĩnh ném con gấu bông trên tay xuống giường, xỏ dép đi trong nhà, sau đó đến trước bàn học, động tác hơi vội vàng.
Trần Thuật nghe tiếng động ở đầu dây bên kia, mỉm cười nói: "Không vội, anh không cúp đâu."
An Tĩnh mở phiếu bài tập: "Bài tập toán về nhà, bài thứ hai từ dưới đếm lên anh biết làm không?"
Không khí như đóng băng.
Trần Thuật sặc một tiếng, cậu còn tưởng có chuyện gì, khiến cậu chờ đợi mà tim đập thình thịch, còn tưởng có sẽ dịu dàng e thẹn nói, em cũng nhớ anh.
Trần Thuật ngước mắt, giơ tay lấy bài tập trên giá, tìm phiếu bài tập, lật mặt sau xem đề bài từ dưới lên. Cậu chưa làm bài này, nhưng chẳng hề gì. Cậu liếc nhìn đề bài, nhẩm tính trong đầu.
An Tĩnh cầm bút, yên lặng chờ đợi. Có hơi căng thẳng, cô vừa phải nói chuyện với Trần Thuật, vừa phải đề phòng động tĩnh bên ngoài nên khá phân tâm. Mặc dù đã khóa cửa rồi, nhưng động tác của cô vẫn rất cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ sợ bị phát hiện.
"Hướng giải bài này như sau, em nối..."
An Tĩnh vội vàng ghi vào vở nháp.
Ánh trăng dịu dàng, mang theo sự tĩnh mịch. Cửa sổ không đóng kín, gió đêm thổi tới, rèm cửa khẽ đung đưa.
Đêm tối yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ có giọng nói kiên nhẫn, tỉ mỉ của cậu trong điện thoại, vô cùng dịu dàng.
Cuối cùng đã giảng xong bài toán đó, Trần Thuật mỉm cười, thấp giọng nói: "An Tĩnh."
An Tĩnh ừ một tiếng, xoay xoay chiếc bút trên tay.
Cậu khẽ nói: "Mai gặp nhé."
An Tĩnh ngây người một hồi, mỉm cười, khẽ nói: "Mai gặp."
Cuối cùng cũng mong chờ tới ngày mai, để lại được gặp anh.
Tháng mười hai, trời càng lạnh hơn.
Màu xanh trong sân trường dần dần biến mất, thay vào đó là cành cây trơ trụi. Mùa đông đã đến. Học sinh mặc áo ấm, co ro run rẩy.
Thành phố này cứ đến mùa đông là gió thổi lạnh thấu xương. Trong phòng học còn lạnh hơn bên ngoài. Vì thế mới sáng sớm đã có học sinh xuống cuối lớp bật điều hòa.
Hơi nóng không ngừng thổi tới, khiến cửa sổ lớp học cũng kết một lớp sương mù.
Kỳ thi tháng lại đến.
Những học sinh đã thi xong buổi sáng lần lượt quay về lớp học của mình, tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện với nhau.
Lần thi này hoặc là ở phòng truyền thông, hoặc là ở hội trường.
An Tĩnh vừa quay về chỗ ngồi, tay cô lạnh cóng, sau khi đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm lên một chút, cô tìm cốc, định xuống cuối lớp rót chút nước nóng sưởi ấm tay.
Vừa mới quay người, cô chợt dừng bước. Đằng sau có một "bức tường" chắn ở đó.
Tống Tư đứng dựa vào cạnh bàn của Trần Thuật, một tay chống xuống bàn, thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp cũng nghiêng người nói chuyện với cậu.
Trần Thuật cụp mắt, một tay chống lên trán, một tay bấm điện thoại, bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang thoăn thoát chơi trò chú rắn tham ăn.
Nhìn từ phía cô, bên trong bộ đồng phục mùa thu của cậu chỉ là chiếc áo phông đen, cái cổ trắng muốt vẫn lộ ra bên ngoài, hình như không biết lạnh là gì.
An Tĩnh đang định lên tiếng, bảo Tống Tư nhường đường một chút.
Nhưng không đợi cô mở miệng, đột nhiên Trần Thuật nhận ra điều gì đó, cậu uể oải cắt điện thoại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, ý tứ khó diễn tả thành lời.
An Tĩnh cầm chặt chiếc cốc trên tay. Chỉ có cô mới nhận ra ánh mắt của cậu ẩn chứa những cảm xúc và suy nghĩ gì.
Rõ ràng là tối qua được khi đi ngủ vẫn còn nói chuyện với nhau. Nhưng ngày hôm sau ở trường lại phải làm ra vẻ không quen biết.
Cảm giác này...
Trần Thuật đưa mắt nhìn, nhíu mày gọi Tống Tư một tiếng.
"Hả, cái gì?" Tống Tư đang nói tới chỗ phấn khích.
Trần Thuật cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, "Ông tránh ra."
Hả? Tránh ra? Tránh đi đâu?
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện đang cản đường của người phía sau. Cậu ta lập tức nghiêng người nhường đường cho An Tĩnh đi qua.
An Tĩnh cụp mắt, cầm cốc đi ra phía sau lấy nước rồi trở về chỗ ngồi.
Dương Kỳ bên cạnh và Quách Kiều ở bàn trên đang bàn luận xem tháng mười hai đi đâu chơi.
"Tháng này có lẽ Giáng sinh và tết Dương lịch, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích."
Quách Kiều nhìn lịch trong điện thoại và nói.
Dương Kỳ hỏi: "Đêm giao thừa tết Tây các cậu có ra ngoài đón giao thừa không?"
Quách Kiều gật đầu với vẻ đương nhiên, "Có chứ."
Dương Kỳ có chút ngưỡng mộ, "Thích thật đấy, bố mình không cho phép. An Tĩnh, cậu thì sao?"
An Tĩnh uống ngụm nước, sau đó cầm cốc nước sưởi tay một lúc, "Không biết được, có lẽ mẹ mình cũng không cho đâu, cùng lắm là về nhà trước mười hai giờ đêm."
"Đêm giao thừa bắn pháo hoa đẹp lắm, bên sông Lý Hoa rất đông người, mình cũng muốn đi." Dương Kỳ nói với vẻ phấn khích.
An Tĩnh một tay chống cằm, một tay làm bài tập Vật lý.
Học sinh trong lớp dần dần đông hơn, lớp học trở nên ồn ào huyên náo.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên một hồi.
An Tĩnh liếc mắt nhìn.
Nhận ra tin nhắn của ai, cô mím môi, khẽ quay sang xem, thấy Dương Kỳ và Quách Kiều không để ý, liền nhanh tay lấy điện thoại rồi cúi đầu, dùng mái tóc của mình che khuất ánh mắt bên ngoài.
Cô mở tin nhắn.
"Buổi chiều thi xong anh đợi em ở thư viện."
An Nguyệt tươi cười kể cho bà nghe tình hình đại hội thể thao của lớp diễn ra hai hôm trước.
"Nhìn chung lớp bọn con đạt thành tích rất tốt, ít nhiều đều được giải." An Nguyệt gặp một miếng sườn, vừa ăn vừa nói.
Bà Lục Mỹ Hoa gật đầu, gắp một con tôm cho An Tĩnh, đặt vào bát cô.
"Ăn tôm đi, giàu dinh dưỡng, đừng ngại phiền phức."
An Tĩnh vâng một tiếng, ngoan ngoãn đặt đũa xuống, dùng ta bóc vỏ tôm.
An Nguyệt nói tiếp: "À đúng rồi, đặc biệt là Trần Thuật lớp bọn con, về nhất cuộc thi chạy bền ba nghìn mét, mang vinh quang về cho lớp, cô chủ nhiệm vui lắm."
Lúc An Nguyệt nhắc tới Trần Thuật, An Tĩnh dừng tay một lúc, động tác chậm hơn. Cô cúi đầu, tiếp tục bóc vỏ tôm.
Không biết vì sao, bây giờ cứ khi nào nhắc tới Trần Thuật cô lại cảm giác cậu và mình có chút liên quan, hệt như người này thật sự có mối dây liên hệ với mình, không còn đơn thuần chỉ là bạn học xa lạ nữa.
Bà Lục Mỹ Hoa ăn một miếng cơm, nghĩ một lúc: "À, chính là cái cậu thành tích rất tốt ở lớp các con?"
"Đúng vậy."
Bà nuốt thức ăn, hơi ngạc nhiên: "Thể dục cũng giỏi như vậy sao?"
"Không nhận ra đúng không ạ?" An Nguyệt nói tiếp: "Chẳng ai biết vì sao cậu ta lại đột nhiên tham gia chạy ba nghìn mét."
Ông An Hướng Dật bên cạnh nói xen vào, cười khà khà: "Cậu này chắc hot lắm nhỉ, vừa học tốt lại vừa giỏi thể thao."
An Nguyệt không bận tâm, nhún vai: "Chắc là vậy, hình như có rất nhiều cô gái đang theo đuổi cậu ta."
Bà Lục Mỹ Hoa không tán đồng, lắc đầu: "Tuổi này vẫn nên chú tâm vào chuyện học hành, con gái bây giờ nghĩ cái gì không biết."
An Tĩnh bóc tôm xong cho vào miệng, nhai rất kỹ. Tay dính dầu mỡ, cô cau mày, lấy giấy ăn lau tay.
Buổi tối, tắm gội xong cô lấy máy sấy, chầm chậm sấy tóc, máy sấy kêu ù ù, cô sờ tóc thấy gần khô nên tắt máy. Sau đó cô ngồi trước bàn học, lấy phiếu bài tập môn Toán ra làm tiếp.
Ánh sáng màu trắng từ chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng góc cô ngồi.
Gặp phải bài toán hơi khó, cô dừng lại, quay bút suy nghĩ một lúc. Nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra lời giải, cô sờ trán, chuẩn bị nghỉ một lúc, tiện tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh ra xem, bỗng ngây người.
Có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Thuật. Thời gian gọi có lẽ là lúc cô đang tắm.
An Tĩnh nằm bò ra bàn, ngây người một lúc, ánh mắt đờ đẫn, ngón tay vuốt ve chiếc điện thoại lành lạnh.
Cô bặm môi, đứng dậy rón rén khóa trái cửa phòng, sau đó cầm điện thoại nằm bò ra giường, gọi lại cho số điện thoại ấy.
Làm xong những việc này, cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Từ trước tới nay cô chưa từng lén lúc như vậy bao giờ.
Trong lúc chờ đợi, một tay cô cầm điện thoại đặt bên tai, một tay sờ tai gấu bông.
Không lâu sau, đầu dây bên kia nghe máy. Nhưng không ai nói gì, hình như bên ấy hơi ồn, loáng thoáng nghe được giọng nói ấm áp của một phụ nữ trung niên, sau đó Trần Thuật nói con đi nghe điện thoại.
Trong lúc đó chỉ có tiếng thở của hai người vang vọng bên tai.
An Tĩnh thay đổi tư thế, khẽ alo một tiếng.
Bên kia vang lên giọng nói: "Ừ, chờ một chút."
Trần Thuật nói ngắn gọn, sau đó vang lên tiếng bàn ghế dịch chuyển và tiếng bước chân.
An Tĩnh ngoan ngoãn chờ.
Bên kia bất chợt vang lên tiếng đóng cửa, cô thấy run run.
Giọng nói ẩn chứa nụ cười của cậu vang lên.
"Lúc nãy làm gì vậy, gọi điện thoại cho em mà em không nghe."
An Tĩnh chọc tay vào mắt gấu bông, khẽ nói: "Lúc nãy em đang tắm, không nghe điện thoại được."
Trần Thuật "ừ" một tiếng, cậu ngồi xuống ghế, uống ngụm nước, hỏi cô: "Sao em nói nhỏ vậy?"
An Tĩnh "hả" một tiếng, "Nhỏ à?"
Cô lại áp sát điện thoại vào tai một chút, "Là thế này, sợ mẹ em phát hiện ra em đang gọi điện thoại."
Trần Thuật cười thầm: "Sợ đến thế cơ à?"
An Tĩnh không nói gì. Mấy hôm trước cậu đều nhắn tin, không biết vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi điện thoại, cô chưa chuẩn bị tinh thần.
Thực ra đây là lần đầu tiên cô lén lút ở trong phòng gọi điện thoại cho con trai. Chàng trai này đã trở thành bạn trai của cô từ hai hôm trước. Đó là cảm giác An Tĩnh chưa từng trải qua, có gì đó mới mẻ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ và phấn khích.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trước đó cô có nghe thấy một vài tiếng động hơi khác lạ.
"Anh vừa nói chuyện với mẹ anh ngoài phòng khách, vừa nhận được điện thoại của em là anh liền bỏ rơi mẹ anh rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng của Trần Thuật vang lên ở đầu dây bên kia, có cảm giác khác biệt, không giống với cách nói chuyện bình thường của cậu, hình như thêm một chút âm mũi, nghe càng cuốn hút hơn.
"A, vậy em cúp máy nhé, làm phiền anh rồi?"
Trần Thuật cười, "Làm phiền cái gì, anh đang chờ điện thoại của em mà."
An Tĩnh ôm gấu bông trước ngực, khóe miệng nở nụ cười.
Hai người lại im lặng không nói gì.
Đêm tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng tivi ở phòng khách bên ngoài vang lên khe khẽ.
Bất chợt, cậu hạ thấp giọng, thân mật hỏi cô.
"Có nhớ anh không?"
An Tĩnh không nói gì, cô giấu mặt vào gấu bông.
Trần Thuật nhếch miệng cười, tay quay quay chiếc cốc thủy tinh trong suốt, ánh mắt bình thản nhìn nước trong cốc, long lanh trong suốt.
Biết da mặt cô mỏng, chắc chắn lại xấu hổ rồi.
"Hai ngày không gặp em." Cậu ngừng lại một chút, khẽ nói: "Anh nhớ em."
An Tĩnh tim đập thình thịch, không biết phải nói thế nào. Bên kia chỉ có tiếng thở đều đều.
Cô vẫn còn nhớ hôm ấy sau đại hội thể thao, cô đưa nước cho cậu xong là vội vàng đi ngay. Cô giúp mọi người bê ghế từ sân vận động về lớp học.
Điện thoại có mấy tin nhắn của cậu gửi tới, hẹn gặp nhau ở rừng cây sau trường.
Trong lớp cô chủ nhiệm cứ cau mày, hỏi Trần Thuật đi đâu. Chẳng ai biết cậu đã đi đâu.
An Tĩnh cầm điện thoại, nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ đến chỗ hẹn.
Ánh chiều tà màu vàng rực rỡ chói lóa. Có lẽ cả đời cô cũng không quên được cảnh tượng ấy.
Phía sau rừng cây nhỏ không một bóng người.
Cô bị cậu giữ ở đó, hôn say đắm. Hơi thở nam tính quyến rũ của cậu bao trùm lấy cô. Cô có thể nghe thấy trái tim mình đập liên hồi, còn cả cơn gió mang theo vị ngọt trong không khí.
"Không nói gì à? Không nói thì anh cúp máy nhé." Trần Thuật trêu chọc cô.
An Tĩnh chợt nhớ ra một chuyện, vội nói: "Trần thuật anh đợi đã."
Trần Thuật nhướng mày.
An Tĩnh ném con gấu bông trên tay xuống giường, xỏ dép đi trong nhà, sau đó đến trước bàn học, động tác hơi vội vàng.
Trần Thuật nghe tiếng động ở đầu dây bên kia, mỉm cười nói: "Không vội, anh không cúp đâu."
An Tĩnh mở phiếu bài tập: "Bài tập toán về nhà, bài thứ hai từ dưới đếm lên anh biết làm không?"
Không khí như đóng băng.
Trần Thuật sặc một tiếng, cậu còn tưởng có chuyện gì, khiến cậu chờ đợi mà tim đập thình thịch, còn tưởng có sẽ dịu dàng e thẹn nói, em cũng nhớ anh.
Trần Thuật ngước mắt, giơ tay lấy bài tập trên giá, tìm phiếu bài tập, lật mặt sau xem đề bài từ dưới lên. Cậu chưa làm bài này, nhưng chẳng hề gì. Cậu liếc nhìn đề bài, nhẩm tính trong đầu.
An Tĩnh cầm bút, yên lặng chờ đợi. Có hơi căng thẳng, cô vừa phải nói chuyện với Trần Thuật, vừa phải đề phòng động tĩnh bên ngoài nên khá phân tâm. Mặc dù đã khóa cửa rồi, nhưng động tác của cô vẫn rất cẩn thận nhẹ nhàng, chỉ sợ bị phát hiện.
"Hướng giải bài này như sau, em nối..."
An Tĩnh vội vàng ghi vào vở nháp.
Ánh trăng dịu dàng, mang theo sự tĩnh mịch. Cửa sổ không đóng kín, gió đêm thổi tới, rèm cửa khẽ đung đưa.
Đêm tối yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ có giọng nói kiên nhẫn, tỉ mỉ của cậu trong điện thoại, vô cùng dịu dàng.
Cuối cùng đã giảng xong bài toán đó, Trần Thuật mỉm cười, thấp giọng nói: "An Tĩnh."
An Tĩnh ừ một tiếng, xoay xoay chiếc bút trên tay.
Cậu khẽ nói: "Mai gặp nhé."
An Tĩnh ngây người một hồi, mỉm cười, khẽ nói: "Mai gặp."
Cuối cùng cũng mong chờ tới ngày mai, để lại được gặp anh.
Tháng mười hai, trời càng lạnh hơn.
Màu xanh trong sân trường dần dần biến mất, thay vào đó là cành cây trơ trụi. Mùa đông đã đến. Học sinh mặc áo ấm, co ro run rẩy.
Thành phố này cứ đến mùa đông là gió thổi lạnh thấu xương. Trong phòng học còn lạnh hơn bên ngoài. Vì thế mới sáng sớm đã có học sinh xuống cuối lớp bật điều hòa.
Hơi nóng không ngừng thổi tới, khiến cửa sổ lớp học cũng kết một lớp sương mù.
Kỳ thi tháng lại đến.
Những học sinh đã thi xong buổi sáng lần lượt quay về lớp học của mình, tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện với nhau.
Lần thi này hoặc là ở phòng truyền thông, hoặc là ở hội trường.
An Tĩnh vừa quay về chỗ ngồi, tay cô lạnh cóng, sau khi đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm lên một chút, cô tìm cốc, định xuống cuối lớp rót chút nước nóng sưởi ấm tay.
Vừa mới quay người, cô chợt dừng bước. Đằng sau có một "bức tường" chắn ở đó.
Tống Tư đứng dựa vào cạnh bàn của Trần Thuật, một tay chống xuống bàn, thao thao bất tuyệt nói không ngừng.
Châu Tề, Hứa Gia Nghiệp cũng nghiêng người nói chuyện với cậu.
Trần Thuật cụp mắt, một tay chống lên trán, một tay bấm điện thoại, bàn tay với các khớp xương rõ ràng đang thoăn thoát chơi trò chú rắn tham ăn.
Nhìn từ phía cô, bên trong bộ đồng phục mùa thu của cậu chỉ là chiếc áo phông đen, cái cổ trắng muốt vẫn lộ ra bên ngoài, hình như không biết lạnh là gì.
An Tĩnh đang định lên tiếng, bảo Tống Tư nhường đường một chút.
Nhưng không đợi cô mở miệng, đột nhiên Trần Thuật nhận ra điều gì đó, cậu uể oải cắt điện thoại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, ý tứ khó diễn tả thành lời.
An Tĩnh cầm chặt chiếc cốc trên tay. Chỉ có cô mới nhận ra ánh mắt của cậu ẩn chứa những cảm xúc và suy nghĩ gì.
Rõ ràng là tối qua được khi đi ngủ vẫn còn nói chuyện với nhau. Nhưng ngày hôm sau ở trường lại phải làm ra vẻ không quen biết.
Cảm giác này...
Trần Thuật đưa mắt nhìn, nhíu mày gọi Tống Tư một tiếng.
"Hả, cái gì?" Tống Tư đang nói tới chỗ phấn khích.
Trần Thuật cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng, "Ông tránh ra."
Hả? Tránh ra? Tránh đi đâu?
Cậu ta nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện đang cản đường của người phía sau. Cậu ta lập tức nghiêng người nhường đường cho An Tĩnh đi qua.
An Tĩnh cụp mắt, cầm cốc đi ra phía sau lấy nước rồi trở về chỗ ngồi.
Dương Kỳ bên cạnh và Quách Kiều ở bàn trên đang bàn luận xem tháng mười hai đi đâu chơi.
"Tháng này có lẽ Giáng sinh và tết Dương lịch, nghĩ thôi cũng thấy phấn khích."
Quách Kiều nhìn lịch trong điện thoại và nói.
Dương Kỳ hỏi: "Đêm giao thừa tết Tây các cậu có ra ngoài đón giao thừa không?"
Quách Kiều gật đầu với vẻ đương nhiên, "Có chứ."
Dương Kỳ có chút ngưỡng mộ, "Thích thật đấy, bố mình không cho phép. An Tĩnh, cậu thì sao?"
An Tĩnh uống ngụm nước, sau đó cầm cốc nước sưởi tay một lúc, "Không biết được, có lẽ mẹ mình cũng không cho đâu, cùng lắm là về nhà trước mười hai giờ đêm."
"Đêm giao thừa bắn pháo hoa đẹp lắm, bên sông Lý Hoa rất đông người, mình cũng muốn đi." Dương Kỳ nói với vẻ phấn khích.
An Tĩnh một tay chống cằm, một tay làm bài tập Vật lý.
Học sinh trong lớp dần dần đông hơn, lớp học trở nên ồn ào huyên náo.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên một hồi.
An Tĩnh liếc mắt nhìn.
Nhận ra tin nhắn của ai, cô mím môi, khẽ quay sang xem, thấy Dương Kỳ và Quách Kiều không để ý, liền nhanh tay lấy điện thoại rồi cúi đầu, dùng mái tóc của mình che khuất ánh mắt bên ngoài.
Cô mở tin nhắn.
"Buổi chiều thi xong anh đợi em ở thư viện."