Chương 30
Hai tuần tiếp theo cả lớp có chút bận rộn hơn thường ngày. Vừa phải tập luyện đội hình vừa phải đăng ký tham gia thi thố, còn phải tìm thêm ý tưởng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tống Tư tự động nhận nhiệm vụ phụ trách chuyện khiêu vũ. Cậu đích thân biểu diễn vũ đạo cho cô chủ nhiệm xem, thuyết minh rất lôi cuốn, lại thêm bản thân rất dẻo miệng khiến cô chủ nhiệm nghe cậu ta thuyết phục mà cười không ngậm được miệng, lập tức quyết định, giao cho Tống Tư phụ trách dạy mọi người vũ đạo.
An Nguyệt phụ trách đặt mua trang phục và phụ kiện cần cho buổi biểu diễn.
Việc đăng ký tham gia môn thi, một mình Hạ Quý đảm đương không xuể nên phải kết hợp với An Tĩnh, cũng vì vậu mà thường xuyên tìm cô bàn bạc chuyện này.
Trong lớp, giờ nghỉ trưa, phần lớn các bạn đều ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lác đác vài người.
Hạ Quý đứng cạnh chỗ An Tĩnh, nằm bò ra bàn, tay cầm chiếc bút, viết viết tẩy tẩy trên bảng danh sách đăng ký, vẫn còn vài người chưa hỏi được ý kiến nên thấy hơi băn khoăn.
An Tĩnh do dự hỏi cậu ta: "Có một số người không muốn tham gia thì phải làm sao?"
Hạ Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tốt nhất là khuyên nhủ, chuyện này liên quan đến danh dự lớp chúng ta."
An Tĩnh gật đầu.
Hạ Quý vò đầu, lắc đầu cười nhăn nhó: "Trọng trách nặng nề nhất thuộc về chúng ta. Có một số bạn không muốn tham gia, cậu phải khuyên nhủ đến hết nước hết cái, nếu không chẳng biết phải ăn nói với cô chủ nhiệm thế nào."
An Tĩnh mỉm cười: "Đa số các bạn lớp mình đều tích cực mà."
Hạ Quý gật đầu, đang định nói tiếp thì ở cửa có người ở lớp khác gọi cậu ta.
"Hạ Quý, cô chủ nhiệm của các cậu gọi cậu tới có việc."
Hạ Quý "ồ" một tiếng, cậu ngoảnh đầu nhìn thấy hơn nửa số ghế trống tỏng lớp, nghĩ một lúc rồi nói với An Tĩnh: "Mình tới văn phòng cô chủ nhiệm trước đã, đợi các bạn về lớp, cậu đi hỏi thử xem nhé. Giờ chủ yếu là nhóm Trần Thuật, Tống Tư thôi, cứ tham gia đầy đủ là được, không quan trọng thành tích."
An Tĩnh "ừ" một tiếng, nhìn bảng đăng ký trên tay, thấy hơi khó xử. Những môn thi khác còn đỡ, chỉ có ba nghìn mét nam là thiếu người, ngoài Hạ Quý không có ai trong lớp tham gia.
Lúc ấy, một đám con trai ăn trưa xong, ồn ào đi vào lớp.
Lúc Tống Tư đi ngang qua An Tĩnh, tùy ý liếc nhìn danh sách đăng ký trên bàn cô, cậu ta hỏi: "Làm gì đấy?"
Cậu ta cũng không đợi cô trả lời mà đi thẳng ra phía sau nói chuyện với các anh em của mình. Bỗng chốc, lớp học náo nhiệt hẳn lên.
An Tĩnh cầm tờ giấy, đi thẳng tới trước mặt bọn họ.
Mấy người sững sờ nhìn cô.
"Gì vậy?" Tống Tư hỏi.
"Xem xem có thể tham gia môn nào không?" An Tĩnh giơ tờ danh sách đăng ký ra trước mặt bọn họ.
"Ồ ồ, để mình xem." Cậu ta ghé sát lại, nheo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chỉ tay vào hạng mục ở giữa: "Mình tham gia cái này, chạy tiếp sức 4x100m và nhảy cao, cảm giác hai cái này mình rất lợi hại."
"Ừ, được." An Tĩnh điền tên của cậu ta lên đó.
Châu Tề cười đểu trêu cậu ta: "Ông mà lợi hại, lợi hại sao không chạy bền đi?"
Tống Tư hứ một tiếng: "Nhược điểm của tôi là sức bền."
Cô cũng hỏi Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp. Châu Tề chọn vài hạng mục chạy ngắn. Hứa Gia Nghiệp chọn bóng ném.
Điền xong, An Tĩnh hơi chần chừ đứng đợi ở đó.
Tống Tư cúi đầu nghịch điện thoại, đang nhắn tin cho bạn gái, thấy cô vẫn chưa đi, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
An Tĩnh do dự một lúc, khẽ mở miệng: "Trần Thuật đâu?"
Buổi trưa cô nhìn thấy bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nhưng không cùng nhau về, thiếu một mình cậu ta, không biết đã đi đâu rồi.
Tống Tư chợt hiểu ra, ồ một tiếng, cười khì khì nói: "Thì ra người mà em gái thật sự muốn tìm là A Thuật, chúng ta đều biến thành hàng đính kèm rồi."
Châu Tề bật cười.
An Tĩnh cạn lời, phản bác lại cậu ta: "Đâu có, mình chỉ muốn hỏi cậu ấy đăng ký thi môn gì trong đại hội lần này thôi."
"Hiểu hiểu hiểu, bọn mình đều hiểu." Tống Tư cười khì khì nháy mắt với cô.
Châu Tề bên cạnh đưa tay chỉ ra ngoài phòng học, "Cậu ấy vừa mới bị một em lớp mười chặn lại rồi, không biết đang nói gì, bọn mình về lớp trước."
Tống Tư nhún vai, nhướng mày: "Có lẽ lại là tỏ tình."
Lúc ấy vừa hay Trần Thuật bước vào. Cậu nghe thấy Tống Tư nói vậy liền đưa tay ra, vò tóc Tống Tư, cau mày nói: "Lại nói lung tung cái gì về tôi đấy hả?"
Cậu dứt khoát kéo ghế ngồi phịch xuống, vặn nắp chai nước.
Tống Tư lẩm bẩm: "Tôi có nói lung tung đâu, con nhà người ta nhìn thấy ông là hai con mắt tròn xoe, không phải tỏ tình thì là gì."
Trần Thuật không đáp lời cậu ta. Uống nước xong, khóe miệng cậu nhếch lên nở nụ cười, hỏi An Tĩnh: "Sao, tìm mình à?"
An Tĩnh không chút biểu cảm, đưa tờ danh sách đăng ký cho cậu, hỏi: "Cậu tham gia cái gì?"
Trần Thuật không nhìn tờ danh sách đăng ký trước mặt, đôi mắt đen láy nhìn An Tĩnh chằm chằm, khẽ mỉm cười, lười nhác hỏi: "Cậu muốn mình tham gia cái gì?"
An Tĩnh bực mình vì dáng vẻ thản nhiên như không đó của cậu, chẳng bao giờ chịu nghiêm túc hết.
Cô cau mày hỏi: "Lẽ nào mình bảo cậu tham gia cái gì thì cậu tham gia cái đó sao?"
Trần Thuật nhướng mày, ừ một tiếng.
"Chạy ba nghìn mét." An Tĩnh nói thẳng.
"Ừ, được." Trần Thuật không suy nghĩ gì mà nhận lời luôn.
An Tĩnh tròn mắt há miệng, không còn gì để nói.
"Cậu..." Cô lắp bắp mãi không nói được tiếng nào.
Trần Thuật đặt tay lên bàn, chốc chốc lại quay bút, quay mặt lại, nhìn cô như cười như không: "Sao lắp bắp thế?"
An Tĩnh nhíu mày nói: "Không phải, mình nói bừa thôi, cậu chọn môn khác đi." Chạy ba nghìn mét không phải là chuyện đùa.
Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Cứ đăng ký cái đó đi, không sao đâu."
An Tĩnh bặm môi, vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó.
Tống Tư ngồi phía sau lắc đầu, lén lút nói với Châu Tề: "A Thuật bị làm sao vậy?"
Châu Tề liếc nhìn bọn họ một cái, hứ một tiếng: "Sa vào lưới tình chứ sao."
Tống Tư nheo mắt nghi hoặc, xoa cằm nói: "Hình như là chưa, cậu ấy chỉ là đơn phương thì phải. Sặc, ông nhìn thấy A Thuật như thế bao giờ chưa, cậu ấy ghét mấy cái đại hội thể thao lắm, giờ còn xung phong chạy ba nghìn mét đấy? Tôi sợ cậu ấy hạ đường huyết mất."
Châu Tề liếc nhìn cậu ta: "Tôi thấy ông hạ đường huyết trước thì có."
Lại là một ngày sau giờ tan học, cả lớp mang theo cặp sách, vui vẻ đi tới sân vận động. Cô chủ nhiệm cũng đứng cạnh giám sát đôn đốc.
Sân vận động rất đông, giờ này các bạn lớp khác cũng đang tập luyện đội hình, hiếm khi náo nhiệt như vậy, đâu đâu cũng bật nhạc.
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất. Ánh hoàng hôn hắt xuống người các bạn học sinh, ai nấy tắm mình trong ánh nắng.
Tống Tư tự mình biên đạo một đoạn vũ đạo đường phố rất ngầu. Cậu ta đứng ở trên hướng dẫn mọi người, giải thích từng động tác một.
Những người phía sau xếp thành mấy hàng, ngây ngây ngô ngô làm theo cậu ta. Một số người có vẻ không nhạy cảm với lĩnh vực này lắm, Tống Tư phải làm đi làm lại rất nhiều lần.
Trần Thuật và Châu Tề đứng cuối cùng, cười cười nói nói, nhìn người anh em đang đứng trên cùng.
Lớp A10 bên cạnh đang giải lao, Lục Cách chạy tới chơi với bọn họ một lúc, nhân tiện chém gió.
Cô chủ nhiệm giám sát tới chỗ bọn họ, cau mày nói: "Châu Tề, Trần Thuật, sao các em không luyện theo hả?"
Châu Tề cười cười, cất cao giọng nghênh ngang đáp: "Thưa cô, điệu nhảy này bọn em biết từ lâu rồi, chuyện nhỏ như con thỏ."
Cậu ta nói rồi còn xua xua tay.
Cô chủ nhiệm nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng buồn quản lại đi lên phía trên quan sát học sinh khác.
Lục Cách khoác vai Trần Thuật, nhìn Tống Tư đứng ở trên cùng, tặc lưỡi: "Ghê nhỉ, Tống Tiểu Tư, dạo này cậu ta hời quá, được gần gũi với An Nguyệt như vậy."
Châu Tề cười khì khì: "Ông ghen à?"
Long Ni ở phía trên tập trung tinh thần nhìn về một hướng nào đó, huých tay Triệu Thái Giao bên cạnh, vẻ mặt bà tám: "Này, cậu nhìn bên kia, đúng rồi, bên kia ấy, Hạ Quý đang dạy cho An Tĩnh."
Triệu Thái Giao đưa mắt nhìn sang: "Đúng vậy, dạo này hai người họ thân thiết thật đấy, trước đấy Hạ Quý chẳng bao giờ nói chuyện với con gái, sao lần nay lại phá lệ với An Tĩnh vậy nhỉ?"
Mặt Long Ni hiện lên vẻ như đnag xem kịch hay. Cô ta khoanh tay trước ngực, nói: "Có phải là Hạ Quý thích An Tĩnh rồi không? Cậu thấy không, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi."
Nói rồi cô ta lại cười: "Thế càng tốt, hai người tính cách đều lầm lầm lì lì chẳng khác gì người câm, mình thấy rất hợp nhau."
Triệu Thái Giao gật đầu đầy chế giễu.
Trần Thuật đứng sau nghe thấy vậy bỗng chốc sa sầm mặt mày, gương mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn về phía An Tĩnh.
Hạ Quý cúi đầu dạy An Tĩnh luyện tập, từng bước từng bước, tay của cậu ta chốc chốc lại chạm vào cánh tay An Tĩnh, hướng dẫn cô đứng đúng vị trí.
Đầu hai người hình như kề hơi gần nhau, do họ đứng ở phía trên, cậu không nhìn thấy mặt An Tĩnh.
Trần Thuật bực tức thổi "phù" một tiếng, ánh mắt khó chịu, đôi lông mày cau lại. Cậu khẽ nhếch khóe miệng, cụp mắt, mũi chân ma sát qua lại, gõ gõ xuống mặt đất, sau đó đá thật mạnh chai nước suối đã uống hét lên phía trước.
Chai nước lăn tới cạnh chân của Long Ni. Cô ta quay đầu, thấy Trần Thuật đứng ở đằng sau, lập tức nở nụ cười e thẹn, ghét sát lại về phía cậu: "Sao vậy?"
Trần Thuật không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi ra một chút, đừng có đứng trước mặt tôi nói năng lung tung."
Mấy tiếng này rất nhẹ, nhưng vọng đến bên tai vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ, giọng điệu đầy vẻ bực bội không hề giấu giếm.
Long Ni ngây ra tại chỗ, nụ cười cứng đờ trên gương mặt nom thật khó coi, dường như không dám tin vào tai mình.
Châu Tề ho một tiếng, vội vàng nói: "Đừng nói chuyện nữa, cô giáo nhìn hai người mấy lần rồi đấy, mau tập đi."
Cậu thầm nghĩ trong lòng, nếu hai cô còn nói tiếp nữa, tôi không ngăn nổi Trần Thuật đâu.
Tập thêm mười phút nữa, cô giáo tuyên bố mọi người nghỉ giải lao tại chỗ năm phút.
An Tĩnh tháy hơi nóng, trán lám tấm mồ hôi, cô giơ tay quạt quạt. Miệng thấy hơi khát, cô đứng dậy định đi ra hàng tạp hóa mua chai nước.
Đột nhiên Hạ Quý tiến lại, đưa chai nước suối trên tay cho cô, mỉm cười: "Này, thừa một chai, cậu uống đi."
Cậu ta rất cao, gầy như que củi vậy, khuôn mặt thanh tú.
An Tĩnh lắc đầu, vội xua xua tay: "Cậu uống đi, mình còn phải mua cho cả chị gái nữa."
Hạ Quý không nói lời nào mà nhét chai nước vào tay cô: "Không sao, chia này không ai uống, cậu mua bớt đi một chai là được."
Nói xong cậu ta bỏ đi luôn. An Tĩnh "ơ" một tiếng, thấy thật khó xử.
Cũng không tiện trả lại cậu ta nên xách theo cả chai nước ra hàng tạp hóa.
Hàng tạp hóa khá xa sân vận động, phải băng qua một rừng cây nhỏ.
Cô cúi đầu bước đi, không để ý, bên cạnh có người kéo cô vào trong một góc. An Tĩnh khẽ hét lên, dựa người vào tường, lúc ngẩng đầu mới phát hiện đó là Trần Thuật.
Ánh mắt của cậu rất phức tạp, trầm trầm, gương mặt không hề cười giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó, cảm giác như đó là sự yên lặng trước khi giông bão ập tới.
An Tĩnh cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Cậu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
An Tĩnh cử động bàn tay một cách không tự nhiên.
Trần Thuật khẽ hất cằm, ám chỉ chai nước suối trên tay cô, lạnh lùng hỏi: "Hạ Quý đưa cho à?"
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Trần Thuật bình tĩnh nhìn cô, mở miệng nói: "Vứt đi."
Giọng của cậu rất nhẹ, An Tĩnh còn tưởng mình nghe nhầm.
"Cái gì?"
"Vứt chai nước đó đi, không được uống."
An Tĩnh cau mày: "Vì sao?"
Trần Thuật không trả lời, ánh mắt nhìn sang hướng khác, một lúc sau, giọng nói trầm thấp của cậu vang lên: "Đừng quá thân thiết với Hạ Quý."
Câu nói này còn ý khác, cuối cùng An Tĩnh cũng hiểu ra.
Cô cau mày: "Cậu có ý gì vậy?"
Trần Thuật bực bội, nhíu mày: "Mình không có ý gì cả, chỉ bảo cậu đừng quá thân mật với Hạ Quý."
Thân hình cao lớn của cậu đè cô áp sát tưởng, che khuất thân thể cô.
Cái gì mà thân thiết với Hạ Quý? Cậu tưởng giữa cô vả Hạ Quý có gì sao?
An Tĩnh trợn mắt, cậu đã động vào giới hạn của cô, cô nhìn sang chỗ khác, mím môi: "Cậu dựa vào cái gì mà quản mình?"
Rõ ràng cô và Hạ Quý chỉ bàn bạc về đại hội thể thao, là quan hệ giữa bạn bè cùng lớp, vậy mà bị cậu hiểu lầm như vậy.
Trần Thuật sững người một lúc, hình như không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
Khóe miệng của cậu mím lại, một lúc lâu không nói gì, nhìn sang chỗ khác, chợt khẽ bật cười, gật đầu, tự chế nhạo bản thân: "Mình dựa vào cái gì quản cậu?"
"Đúng vậy, mẹ kiếp, mình dựa vào cái gì mà quản cậu cơ chứ." Đột nhiên cậu lớn tiếng quát.
An Tĩnh run rẩy, cô chưa bao giờ thấy Trần Thuật như vậy. Cô nhìn cậu, đôi mắt đen láy ấy như đang bừng bừng lửa giận.
Một giây sau, Trần Thuật nghiêng người ghé sát lại.
An Tĩnh giật mình, vội nhắm mắt. Cô chỉ thấy tay mình trống trơn, bức tường bên cạnh rung lên rất mạnh.
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ mở mắt, phía trước không còn ai, chai nước suối đập vào tường, rơi xuống đất, nước bắn ra xung quanh.
An Tĩnh cúi đầu, móng tay cắm vào da thịt, cô mím môi, mắt cay cay, cảm thấy thật ấm ức.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, mua hai chai nước, đi về sân vận dộng. Cô đưa một chai cho An Nguyệt, các bạn cùng nhau luyện khiêu vũ, tiếng nhạc sôi nổi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cô lại thấy buồn, bất giác đưa mắt nhìn ra phía sau, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy cậu đâu, ngay cả Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp cũng biến mất.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
"Tìm Trần Thuật à?"
An Tĩnh quay đầu, là Kỷ Nguyên, cô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Kỷ Nguyên nói tiếp: "Trần Thuật vừa quay lại lấy cặp và bỏ đi luôn rồi, chẳng thèm tập tành nữa, hình như rất tức giận, không để ý tới ai cả."
An Tĩnh siết chặt chia nước suối trong tay, ánh mắt thẫn thờ.
Chẳng biết từ lúc nào, Tống Tư tự động nhận nhiệm vụ phụ trách chuyện khiêu vũ. Cậu đích thân biểu diễn vũ đạo cho cô chủ nhiệm xem, thuyết minh rất lôi cuốn, lại thêm bản thân rất dẻo miệng khiến cô chủ nhiệm nghe cậu ta thuyết phục mà cười không ngậm được miệng, lập tức quyết định, giao cho Tống Tư phụ trách dạy mọi người vũ đạo.
An Nguyệt phụ trách đặt mua trang phục và phụ kiện cần cho buổi biểu diễn.
Việc đăng ký tham gia môn thi, một mình Hạ Quý đảm đương không xuể nên phải kết hợp với An Tĩnh, cũng vì vậu mà thường xuyên tìm cô bàn bạc chuyện này.
Trong lớp, giờ nghỉ trưa, phần lớn các bạn đều ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lác đác vài người.
Hạ Quý đứng cạnh chỗ An Tĩnh, nằm bò ra bàn, tay cầm chiếc bút, viết viết tẩy tẩy trên bảng danh sách đăng ký, vẫn còn vài người chưa hỏi được ý kiến nên thấy hơi băn khoăn.
An Tĩnh do dự hỏi cậu ta: "Có một số người không muốn tham gia thì phải làm sao?"
Hạ Quý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tốt nhất là khuyên nhủ, chuyện này liên quan đến danh dự lớp chúng ta."
An Tĩnh gật đầu.
Hạ Quý vò đầu, lắc đầu cười nhăn nhó: "Trọng trách nặng nề nhất thuộc về chúng ta. Có một số bạn không muốn tham gia, cậu phải khuyên nhủ đến hết nước hết cái, nếu không chẳng biết phải ăn nói với cô chủ nhiệm thế nào."
An Tĩnh mỉm cười: "Đa số các bạn lớp mình đều tích cực mà."
Hạ Quý gật đầu, đang định nói tiếp thì ở cửa có người ở lớp khác gọi cậu ta.
"Hạ Quý, cô chủ nhiệm của các cậu gọi cậu tới có việc."
Hạ Quý "ồ" một tiếng, cậu ngoảnh đầu nhìn thấy hơn nửa số ghế trống tỏng lớp, nghĩ một lúc rồi nói với An Tĩnh: "Mình tới văn phòng cô chủ nhiệm trước đã, đợi các bạn về lớp, cậu đi hỏi thử xem nhé. Giờ chủ yếu là nhóm Trần Thuật, Tống Tư thôi, cứ tham gia đầy đủ là được, không quan trọng thành tích."
An Tĩnh "ừ" một tiếng, nhìn bảng đăng ký trên tay, thấy hơi khó xử. Những môn thi khác còn đỡ, chỉ có ba nghìn mét nam là thiếu người, ngoài Hạ Quý không có ai trong lớp tham gia.
Lúc ấy, một đám con trai ăn trưa xong, ồn ào đi vào lớp.
Lúc Tống Tư đi ngang qua An Tĩnh, tùy ý liếc nhìn danh sách đăng ký trên bàn cô, cậu ta hỏi: "Làm gì đấy?"
Cậu ta cũng không đợi cô trả lời mà đi thẳng ra phía sau nói chuyện với các anh em của mình. Bỗng chốc, lớp học náo nhiệt hẳn lên.
An Tĩnh cầm tờ giấy, đi thẳng tới trước mặt bọn họ.
Mấy người sững sờ nhìn cô.
"Gì vậy?" Tống Tư hỏi.
"Xem xem có thể tham gia môn nào không?" An Tĩnh giơ tờ danh sách đăng ký ra trước mặt bọn họ.
"Ồ ồ, để mình xem." Cậu ta ghé sát lại, nheo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, chỉ tay vào hạng mục ở giữa: "Mình tham gia cái này, chạy tiếp sức 4x100m và nhảy cao, cảm giác hai cái này mình rất lợi hại."
"Ừ, được." An Tĩnh điền tên của cậu ta lên đó.
Châu Tề cười đểu trêu cậu ta: "Ông mà lợi hại, lợi hại sao không chạy bền đi?"
Tống Tư hứ một tiếng: "Nhược điểm của tôi là sức bền."
Cô cũng hỏi Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp. Châu Tề chọn vài hạng mục chạy ngắn. Hứa Gia Nghiệp chọn bóng ném.
Điền xong, An Tĩnh hơi chần chừ đứng đợi ở đó.
Tống Tư cúi đầu nghịch điện thoại, đang nhắn tin cho bạn gái, thấy cô vẫn chưa đi, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
An Tĩnh do dự một lúc, khẽ mở miệng: "Trần Thuật đâu?"
Buổi trưa cô nhìn thấy bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nhưng không cùng nhau về, thiếu một mình cậu ta, không biết đã đi đâu rồi.
Tống Tư chợt hiểu ra, ồ một tiếng, cười khì khì nói: "Thì ra người mà em gái thật sự muốn tìm là A Thuật, chúng ta đều biến thành hàng đính kèm rồi."
Châu Tề bật cười.
An Tĩnh cạn lời, phản bác lại cậu ta: "Đâu có, mình chỉ muốn hỏi cậu ấy đăng ký thi môn gì trong đại hội lần này thôi."
"Hiểu hiểu hiểu, bọn mình đều hiểu." Tống Tư cười khì khì nháy mắt với cô.
Châu Tề bên cạnh đưa tay chỉ ra ngoài phòng học, "Cậu ấy vừa mới bị một em lớp mười chặn lại rồi, không biết đang nói gì, bọn mình về lớp trước."
Tống Tư nhún vai, nhướng mày: "Có lẽ lại là tỏ tình."
Lúc ấy vừa hay Trần Thuật bước vào. Cậu nghe thấy Tống Tư nói vậy liền đưa tay ra, vò tóc Tống Tư, cau mày nói: "Lại nói lung tung cái gì về tôi đấy hả?"
Cậu dứt khoát kéo ghế ngồi phịch xuống, vặn nắp chai nước.
Tống Tư lẩm bẩm: "Tôi có nói lung tung đâu, con nhà người ta nhìn thấy ông là hai con mắt tròn xoe, không phải tỏ tình thì là gì."
Trần Thuật không đáp lời cậu ta. Uống nước xong, khóe miệng cậu nhếch lên nở nụ cười, hỏi An Tĩnh: "Sao, tìm mình à?"
An Tĩnh không chút biểu cảm, đưa tờ danh sách đăng ký cho cậu, hỏi: "Cậu tham gia cái gì?"
Trần Thuật không nhìn tờ danh sách đăng ký trước mặt, đôi mắt đen láy nhìn An Tĩnh chằm chằm, khẽ mỉm cười, lười nhác hỏi: "Cậu muốn mình tham gia cái gì?"
An Tĩnh bực mình vì dáng vẻ thản nhiên như không đó của cậu, chẳng bao giờ chịu nghiêm túc hết.
Cô cau mày hỏi: "Lẽ nào mình bảo cậu tham gia cái gì thì cậu tham gia cái đó sao?"
Trần Thuật nhướng mày, ừ một tiếng.
"Chạy ba nghìn mét." An Tĩnh nói thẳng.
"Ừ, được." Trần Thuật không suy nghĩ gì mà nhận lời luôn.
An Tĩnh tròn mắt há miệng, không còn gì để nói.
"Cậu..." Cô lắp bắp mãi không nói được tiếng nào.
Trần Thuật đặt tay lên bàn, chốc chốc lại quay bút, quay mặt lại, nhìn cô như cười như không: "Sao lắp bắp thế?"
An Tĩnh nhíu mày nói: "Không phải, mình nói bừa thôi, cậu chọn môn khác đi." Chạy ba nghìn mét không phải là chuyện đùa.
Trần Thuật ừ một tiếng, khẽ nói: "Cứ đăng ký cái đó đi, không sao đâu."
An Tĩnh bặm môi, vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó.
Tống Tư ngồi phía sau lắc đầu, lén lút nói với Châu Tề: "A Thuật bị làm sao vậy?"
Châu Tề liếc nhìn bọn họ một cái, hứ một tiếng: "Sa vào lưới tình chứ sao."
Tống Tư nheo mắt nghi hoặc, xoa cằm nói: "Hình như là chưa, cậu ấy chỉ là đơn phương thì phải. Sặc, ông nhìn thấy A Thuật như thế bao giờ chưa, cậu ấy ghét mấy cái đại hội thể thao lắm, giờ còn xung phong chạy ba nghìn mét đấy? Tôi sợ cậu ấy hạ đường huyết mất."
Châu Tề liếc nhìn cậu ta: "Tôi thấy ông hạ đường huyết trước thì có."
Lại là một ngày sau giờ tan học, cả lớp mang theo cặp sách, vui vẻ đi tới sân vận động. Cô chủ nhiệm cũng đứng cạnh giám sát đôn đốc.
Sân vận động rất đông, giờ này các bạn lớp khác cũng đang tập luyện đội hình, hiếm khi náo nhiệt như vậy, đâu đâu cũng bật nhạc.
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất. Ánh hoàng hôn hắt xuống người các bạn học sinh, ai nấy tắm mình trong ánh nắng.
Tống Tư tự mình biên đạo một đoạn vũ đạo đường phố rất ngầu. Cậu ta đứng ở trên hướng dẫn mọi người, giải thích từng động tác một.
Những người phía sau xếp thành mấy hàng, ngây ngây ngô ngô làm theo cậu ta. Một số người có vẻ không nhạy cảm với lĩnh vực này lắm, Tống Tư phải làm đi làm lại rất nhiều lần.
Trần Thuật và Châu Tề đứng cuối cùng, cười cười nói nói, nhìn người anh em đang đứng trên cùng.
Lớp A10 bên cạnh đang giải lao, Lục Cách chạy tới chơi với bọn họ một lúc, nhân tiện chém gió.
Cô chủ nhiệm giám sát tới chỗ bọn họ, cau mày nói: "Châu Tề, Trần Thuật, sao các em không luyện theo hả?"
Châu Tề cười cười, cất cao giọng nghênh ngang đáp: "Thưa cô, điệu nhảy này bọn em biết từ lâu rồi, chuyện nhỏ như con thỏ."
Cậu ta nói rồi còn xua xua tay.
Cô chủ nhiệm nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng buồn quản lại đi lên phía trên quan sát học sinh khác.
Lục Cách khoác vai Trần Thuật, nhìn Tống Tư đứng ở trên cùng, tặc lưỡi: "Ghê nhỉ, Tống Tiểu Tư, dạo này cậu ta hời quá, được gần gũi với An Nguyệt như vậy."
Châu Tề cười khì khì: "Ông ghen à?"
Long Ni ở phía trên tập trung tinh thần nhìn về một hướng nào đó, huých tay Triệu Thái Giao bên cạnh, vẻ mặt bà tám: "Này, cậu nhìn bên kia, đúng rồi, bên kia ấy, Hạ Quý đang dạy cho An Tĩnh."
Triệu Thái Giao đưa mắt nhìn sang: "Đúng vậy, dạo này hai người họ thân thiết thật đấy, trước đấy Hạ Quý chẳng bao giờ nói chuyện với con gái, sao lần nay lại phá lệ với An Tĩnh vậy nhỉ?"
Mặt Long Ni hiện lên vẻ như đnag xem kịch hay. Cô ta khoanh tay trước ngực, nói: "Có phải là Hạ Quý thích An Tĩnh rồi không? Cậu thấy không, hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi."
Nói rồi cô ta lại cười: "Thế càng tốt, hai người tính cách đều lầm lầm lì lì chẳng khác gì người câm, mình thấy rất hợp nhau."
Triệu Thái Giao gật đầu đầy chế giễu.
Trần Thuật đứng sau nghe thấy vậy bỗng chốc sa sầm mặt mày, gương mặt lạnh lùng, nheo mắt nhìn về phía An Tĩnh.
Hạ Quý cúi đầu dạy An Tĩnh luyện tập, từng bước từng bước, tay của cậu ta chốc chốc lại chạm vào cánh tay An Tĩnh, hướng dẫn cô đứng đúng vị trí.
Đầu hai người hình như kề hơi gần nhau, do họ đứng ở phía trên, cậu không nhìn thấy mặt An Tĩnh.
Trần Thuật bực tức thổi "phù" một tiếng, ánh mắt khó chịu, đôi lông mày cau lại. Cậu khẽ nhếch khóe miệng, cụp mắt, mũi chân ma sát qua lại, gõ gõ xuống mặt đất, sau đó đá thật mạnh chai nước suối đã uống hét lên phía trước.
Chai nước lăn tới cạnh chân của Long Ni. Cô ta quay đầu, thấy Trần Thuật đứng ở đằng sau, lập tức nở nụ cười e thẹn, ghét sát lại về phía cậu: "Sao vậy?"
Trần Thuật không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi ra một chút, đừng có đứng trước mặt tôi nói năng lung tung."
Mấy tiếng này rất nhẹ, nhưng vọng đến bên tai vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ, giọng điệu đầy vẻ bực bội không hề giấu giếm.
Long Ni ngây ra tại chỗ, nụ cười cứng đờ trên gương mặt nom thật khó coi, dường như không dám tin vào tai mình.
Châu Tề ho một tiếng, vội vàng nói: "Đừng nói chuyện nữa, cô giáo nhìn hai người mấy lần rồi đấy, mau tập đi."
Cậu thầm nghĩ trong lòng, nếu hai cô còn nói tiếp nữa, tôi không ngăn nổi Trần Thuật đâu.
Tập thêm mười phút nữa, cô giáo tuyên bố mọi người nghỉ giải lao tại chỗ năm phút.
An Tĩnh tháy hơi nóng, trán lám tấm mồ hôi, cô giơ tay quạt quạt. Miệng thấy hơi khát, cô đứng dậy định đi ra hàng tạp hóa mua chai nước.
Đột nhiên Hạ Quý tiến lại, đưa chai nước suối trên tay cho cô, mỉm cười: "Này, thừa một chai, cậu uống đi."
Cậu ta rất cao, gầy như que củi vậy, khuôn mặt thanh tú.
An Tĩnh lắc đầu, vội xua xua tay: "Cậu uống đi, mình còn phải mua cho cả chị gái nữa."
Hạ Quý không nói lời nào mà nhét chai nước vào tay cô: "Không sao, chia này không ai uống, cậu mua bớt đi một chai là được."
Nói xong cậu ta bỏ đi luôn. An Tĩnh "ơ" một tiếng, thấy thật khó xử.
Cũng không tiện trả lại cậu ta nên xách theo cả chai nước ra hàng tạp hóa.
Hàng tạp hóa khá xa sân vận động, phải băng qua một rừng cây nhỏ.
Cô cúi đầu bước đi, không để ý, bên cạnh có người kéo cô vào trong một góc. An Tĩnh khẽ hét lên, dựa người vào tường, lúc ngẩng đầu mới phát hiện đó là Trần Thuật.
Ánh mắt của cậu rất phức tạp, trầm trầm, gương mặt không hề cười giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó, cảm giác như đó là sự yên lặng trước khi giông bão ập tới.
An Tĩnh cảm thấy kỳ lạ, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
Cậu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.
An Tĩnh cử động bàn tay một cách không tự nhiên.
Trần Thuật khẽ hất cằm, ám chỉ chai nước suối trên tay cô, lạnh lùng hỏi: "Hạ Quý đưa cho à?"
Cô cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Trần Thuật bình tĩnh nhìn cô, mở miệng nói: "Vứt đi."
Giọng của cậu rất nhẹ, An Tĩnh còn tưởng mình nghe nhầm.
"Cái gì?"
"Vứt chai nước đó đi, không được uống."
An Tĩnh cau mày: "Vì sao?"
Trần Thuật không trả lời, ánh mắt nhìn sang hướng khác, một lúc sau, giọng nói trầm thấp của cậu vang lên: "Đừng quá thân thiết với Hạ Quý."
Câu nói này còn ý khác, cuối cùng An Tĩnh cũng hiểu ra.
Cô cau mày: "Cậu có ý gì vậy?"
Trần Thuật bực bội, nhíu mày: "Mình không có ý gì cả, chỉ bảo cậu đừng quá thân mật với Hạ Quý."
Thân hình cao lớn của cậu đè cô áp sát tưởng, che khuất thân thể cô.
Cái gì mà thân thiết với Hạ Quý? Cậu tưởng giữa cô vả Hạ Quý có gì sao?
An Tĩnh trợn mắt, cậu đã động vào giới hạn của cô, cô nhìn sang chỗ khác, mím môi: "Cậu dựa vào cái gì mà quản mình?"
Rõ ràng cô và Hạ Quý chỉ bàn bạc về đại hội thể thao, là quan hệ giữa bạn bè cùng lớp, vậy mà bị cậu hiểu lầm như vậy.
Trần Thuật sững người một lúc, hình như không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
Khóe miệng của cậu mím lại, một lúc lâu không nói gì, nhìn sang chỗ khác, chợt khẽ bật cười, gật đầu, tự chế nhạo bản thân: "Mình dựa vào cái gì quản cậu?"
"Đúng vậy, mẹ kiếp, mình dựa vào cái gì mà quản cậu cơ chứ." Đột nhiên cậu lớn tiếng quát.
An Tĩnh run rẩy, cô chưa bao giờ thấy Trần Thuật như vậy. Cô nhìn cậu, đôi mắt đen láy ấy như đang bừng bừng lửa giận.
Một giây sau, Trần Thuật nghiêng người ghé sát lại.
An Tĩnh giật mình, vội nhắm mắt. Cô chỉ thấy tay mình trống trơn, bức tường bên cạnh rung lên rất mạnh.
Rất lâu sau đó, cô mới từ từ mở mắt, phía trước không còn ai, chai nước suối đập vào tường, rơi xuống đất, nước bắn ra xung quanh.
An Tĩnh cúi đầu, móng tay cắm vào da thịt, cô mím môi, mắt cay cay, cảm thấy thật ấm ức.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng, mua hai chai nước, đi về sân vận dộng. Cô đưa một chai cho An Nguyệt, các bạn cùng nhau luyện khiêu vũ, tiếng nhạc sôi nổi, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cô lại thấy buồn, bất giác đưa mắt nhìn ra phía sau, nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy cậu đâu, ngay cả Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp cũng biến mất.
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
"Tìm Trần Thuật à?"
An Tĩnh quay đầu, là Kỷ Nguyên, cô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.
Kỷ Nguyên nói tiếp: "Trần Thuật vừa quay lại lấy cặp và bỏ đi luôn rồi, chẳng thèm tập tành nữa, hình như rất tức giận, không để ý tới ai cả."
An Tĩnh siết chặt chia nước suối trong tay, ánh mắt thẫn thờ.