Chương 21
Dịp Quốc khánh được nghỉ bảy ngày. Bạn bè bắt đầu vui chơi điên cuồng. Nhưng trong số đó không hề có An Tĩnh.
Bà Lục Mỹ Hoa đã đăng ký lớp học thêm cho An Tĩnh, cô đành phải đi học mà thôi.
Mấy ngày nghỉ này, bà Lục Mỹ Hoa không ngừng ở nhà gọi điện thoại, khoe khoang với bạn bè, người thân rằng An Nguyệt thi tốt thế nào, lần này đứng thứ hai cả khối.
Thú thực, An Tĩnh đã nghe những lời này suốt từ ngày bé xíu, tới giờ đã thấy ngán lắm rồi, nhưng chính cô vẫn lờ mờ có chút đố kỵ với vị trí quan trọng của An Nguyệt trong lòng mẹ.
An Tĩnh luôn cảm thấy bà Lục Mỹ Hoa dành quá nhiều tình yêu cho An Nguyệt, và chẳng mấy quan tâm tới cô.
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ lễ, buổi sáng An Tĩnh vẫn tới lớp học thêm như thường lệ. Cô ngồi trong phòng của mình, chuẩn bị đầy đủ bài tập và sách vở cần thiết trong cập, sau đó đóng cửa phòng, xuống cầu thang.
An Tĩnh khẽ dừng lại giữa cầu thang, cô cụp mắt xuống.
Bà Lục Mỹ Hoa đang gọi điện trong phòng khách, tiếp tục khoe khoang với bạn bè về thành tích của An Nguyệt lần này. An Tĩnh không cần nhìn cũng biết, khuôn mặt của mẹ đang rạng rỡ một nụ cười tự hào.
Không biết bà Lục Mỹ Hoa nghe được gì từ đầu bên kia mà đập tay vào sofa, giọng nói đầy phấn khích: "Đúng vậy, An Nguyệt nhà này rất thông minh, trước kỳ thi lần này nó cũng đặt ra yêu cầu với bản thân. Tôi còn nhớ nó từng nói phải vượt qua ai trong lớp, ơ mà là ai nhỉ, đại loại là một cậu bạn thành tích rất tốt trong lớp, rồi lần này đúng là nó đứng thứ hai thật."
Bà Lục Mỹ Hoa phối hợp với đối phương cười vài tiếng, nói tiếp: "Ừ ừ, đúng vậy, trường Minh Đức cạnh tranh rất khốc liệt, An Nguyệt nhà này chỉ cần hạ quyết tâm thì không có gì là không làm được."
"Đúng vậy, con bé An Nguyệt này hiếu thắng lắm."
Giọng điệu khó lòng giấu được sự tự hào. Thế nhưng bà tuyệt không nhắc một chữ nào về An Tĩnh.
An Tĩnh đứng trên tầng hai siết chặt điện thoại trên tay. Cô bất giác cúi đầu nhìn.
Không có chuyện gì mà chị gái chỉ cần hạ quyết tâm muốn làm là không làm được sao? Vì sao mẹ cô có thể chắc chắn như vậy.
Mẹ biết An Nguyệt rất hiếu thắng, nhưng mẹ có biết tính khí của An Tĩnh cũng rất hiếu thắng, rất bướng bỉnh không.
An Tĩnh thấy cay cay sống mũi, hiếm khi thấy cô giận hờn.
Cô liếc nhìn điện thoại trên tay, do dự một lúc, nhếch miệng. Cô mở khóa màn hình, gửi một tin nhắn với số điện thoại lạ kia.
Tin gửi đi rồi, cô cất điện thoại, vôi vàng xuống cầu thang, cố tình không nhìn bà Lục Mỹ Hoa, đi thẳng ra khỏi cửa.
Bà Lục Mỹ Hoa buôn chuyện trên điện thoại, nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu nhìn, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng An Tĩnh.
"Này, ăn sáng đi, phần đồ ăn sáng cho con đấy..." Bà Lục Mỹ Hoa vẫn chưa nói hết câu An Tĩnh đã đi rồi.
"Trời ạ, con bé này." Bà Lục Mỹ Hoa lắc đầu ngao ngán.
Đầu dây bên kia "alo" một hai tiếng, hỏi bà có chuyện gì.
Bà Lục Mỹ Hoa mỉm cười giải thích: "Là An Tĩnh nhà tôi, chẳng thèm ăn sáng đã đi học thêm rồi."
"Ôi giời, lần này An Tĩnh thi không tốt bằng lần trước, đứng thứ ba mươi tư." Bà Lục Mỹ Hoa khẽ nhíu mày, dường như không hài lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất đắc ý.
Dù sao thì top năm mươi của Minh Đức vẫn danh giá hơn những trường khác rất nhiều. Có điều, xưa nay bà Lục Mỹ Hoa luôn yêu cầu rất cao ở con cái.
Đối phương khen ngợi An Tĩnh, nói thành tích như vậy là quá tốt rồi, không cần học thêm nữa, kỳ nghỉ nên để cô được nghỉ ngơi thì hơn.
Bà Lục Mỹ Hoa cau mày nói: "Như thế sao được, thời gian là vàng là bạc, giờ không nắm bắt từng giây từng phút, sau này sẽ thua kém người ta."
Hai ngày đầu kỳ nghỉ Trần Thuật cùng mẹ đi du lịch thành phố B, hôm qua mới về lại thành phố A.
Không phải là cậu ghét đi du lịch, nhưng cậu không thích đi cùng mẹ lắm. mẹ cậu là ca sĩ nổi tiếng ai gặp cũng yêu mến, cứ gặp fan hâm mộ nào nhiều tuổi là mẹ lại giới thiệu cậu.
Những người đó tưởng rằng cậu cũng thừa hưởng chất giọng đẹp đẽ từ mẹ mình và mong cậu thể hiện một bài.
Cậu chỉ đành mỉm cười ngượng ngùng tránh không thất lễ mà thôi.
Mẹ cậu cũng phải nói hết nước hết cái mới có thể lôi được cậu đi cùng mình.
Nhờ "phúc" của mẹ, chỉ vẻn bẹn vài ngày đi du lịch nhàm chán mà toàn bộ bài tập trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vô tình được Trần Thuật làm xong từ lúc nào không hay.
Trong phòng của Trần Thuật toàn đồ đạc màu đen và đậm chất nam tính. Chiếc giường rộng lớn hơi bừa bộn.
Trần Thuật chơi game trên máy tính bàn, để trải nghiệm cảm giác tuyệt vời nhất khi chơi game nên cậu đã đặc biệt nghiên cứu, trang bị cấu hình cao cho máy, tiêu tốn không ít tiền.
Bên cạnh bàn máy tính là một dãy tủ kính trong suốt cao cấp, sạch sẽ, bày rất nhiều mô hình đắt tiền. Đặc biệt là một tủ kính bày rất nhiều mô hình máy bay lớn nhỏ khác nhau. Trên bức tường màu trắng sạch sẽ là ảnh các ngôi sao bóng rổ.
Căn phòng điển hình của một thiếu niên.
Lúc này, cậu đeo tai nghe, chăm chú đắm mình trong game.
Điện thoại trên bàn rung lên. Báo hiệu tin nhắn đến.
Trần Thuật nghiêng đầu, liếc nhìn. Sau đó lại không bận tâm đưa mắt đi, tiếp tục tập trung vào trong game, linh hoạt điều khiển nhân vật thật chuẩn xác, ngón tay thon dài di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím.
Kết thúc một ván, cậu chiến thắng dễ dàng.
Trần Thuật vươn vai, nhắm mắt lại, thư thái dựa người vào ghế, thả lỏng toàn thân, ngón tay trắng trẻo gõ xuống bàn theo nhịp đều đặn.
Một lúc sau, cậu ngước mắt, thờ ơ nhìn mặt bàn.
Trần Thuật duỗi thẳng cánh tay, chầm chậm với chiếc điện thoại trên bàn, một tay chống cằm, một tay tùy ý mở ra nhìn, sau đó đưa mắt nhìn.
Cậu tưởng là tin nhắn của Tống Tư. Nào ngờ...
Trần Thuật đột nhiên sững người, nhìn lại một lần nữa. nhìn đúng mười giây.
Lát sau, cậu ngẩng đầu, đưa mu bàn tay lên che mắt, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.
Trong tiếng cười trầm khàn của cậu ẩn chứa niềm vui và một chút gì đó không dám tin. Bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng cậu đã đợi được, chẳng phải sao.
"Buổi chiều mình có việc tới quảng trường Thất Viên, cậu tới không?"
Từ: Tiểu Tiên Nữ.
Trần Thuật nhíu mày, chủ động vậy sao?
Thật là hiếm thấy.
Cậu ném điện thoại xuống giường, ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình, vừa khẽ ngân nga một bài hát không theo giai điệu nào, vừa đi vào phòng tắm.
Tắm táp xong, cậu bước ra, lấy chiếc áo choàng có mũ màu đen, đang định mặc quần áo.
Cốc cốc hai tiếng, có người gõ cửa. theo sau là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên.
"Trần Trần."
Trần Thuật nhăn nhó nhìn ra cửa, hét lớn "Chờ chút".
Cậu nhanh chóng mặc chiếc áo màu đen lên người, chỉnh lại quần áo, sờ tay ra sau gáy rồi đi mở cửa.
Cửa mở ra, cậu còn chưa nhìn thấy người đã nói với giọng điệu vô cùng bất lực: "Mẹ, chẳng phải đã nói đừng có gọi con biệt danh của con rồi sao, để các bạn nghe thấy thì con còn mặt mũi nào làm đại ca ở trường nữa."
Người đứng bên ngoài cửa là mẹ của Trần Thuật. Bà Tống Triều Anh là một ca sỹ nổi tiếng. Bà vô cùng xinh đẹp, lại rất biết cách chăm sóc nhan sắc, chỉ có đuôi mắt có vài nếp nhắn rất nhỏ, vẫn có thể nhận ra dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy xuân sắc thời trẻ.
Tống Triều Anh bưng một bát canh, lườm cậu một cái, hờn dỗi nói: "Mẹ gọi con là Trần Trần bao nhiêu năm rồi, đâu thể thay đổi được, con mãi mãi là cục cưng yêu quý của mẹ."
Nói rồi bà lại bật cười tiếp lời: "Đại ca cái gì chứ, bố con mà biết con làm đại ca là mắng con đấy, nào uống chút canh giải nhiệt đi, cô Châu đặc biệt làm cho con đấy."
Trần Thuật liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói qua loa: "Mẹ, mẹ cứ đặt ở đây đã, đợi con về sẽ uống sau."
Bà Tống Triều Anh sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn con trai quần áo chỉnh tề, chải chuốt rất khôi ngô tuấn tú, không khỏi nghi ngờ nói: "Trần Trần, con định ra ngoài à? Chẳng phải hôm nay con nói sẽ ở nhà sao?"
"Con lại thay đổi ý định rồi, con bị muộn, con đi trước đây." Cậu vội vã nhìn đồng hồ, cầm điện thoại, ví tiền lướt qua bà Tống Triều Anh ra ngoài.
"Này, Trần Trần."
Chỗ học thêm của An Tĩnh ở đường Tùng Lâm. Buổi sáng cô đi tàu điện ngầm tới, không cần đổi xe, tới thẳng lớp học.
Đó là lớp học thêm phục vụ học sinh trung học, giá cả khá đắt đỏ, nhưng đội ngũ giáo viên đều rất tận tâm tận lực, suốt hai tiếng rưỡi, dốc sức truyền thụ kiến thức, trọng tâm ôn tập đều là những môn tự nhiên.
Vì là lớp học thêm chú trọng kỹ năng giải đề và giáo viên kiên nhẫn giảng giải nên thời gian qua đi rất nhanh.
Sau khi tan học, An Tĩnh cất một đống đề thi và sách vở vào trong cặp, khoác lên vai, chào giáo viên trước khi rời đi.
Đường Tùng Lâm rất gần quảng trường Thất Viên, chỉ cần băng qua hai con đường là đến, tổng thời gian di chuyển chưa tới mười lăm phút.
Đó là một trong những lý do An Tĩnh đặc biệt chọn địa điểm này, lý do thứ hai là vì cô không ăn sáng nên đang rất đói, cô định tới đó tìm đồ ăn rồi mới đi gặp Trần Thuật.
Quảng trường Thất Viên có một phố ẩm thực với những quán ăn ngon muôn màu muôn vẻ.
Trong thời gian nghe giảng, cô tắt điện thoại.
Cô lấy điện thoại trong cặp ra, vừa đi vừa bật máy.
Một tin nhắn từ dãy số lạ.
"Đợi mình."
Hai từ đơn giản ngắn gọn lại khiến cô thấy thật nặng nề.
An Tĩnh lảo đảo dừng chân, cô thổi "phù" một tiếng, cúi đầu, khẽ giơ một chân, chiếc giày đế bằng màu trắng gi gi lên mặt đất.
Thực ra cô vẫn chưa quyết định không biết có đi gặp Trần Thuật hay không.
Khoảnh khắc gửi tin nhắn khi ở nhà, quả thực cô đã oán trách bà Lục Mỹ Hoa thiên vị An Nguyệt, hơn thế, lại thêm đầu óc mơ hồ và bốc đồng nhất thời, muốn thắng chị gái.
Nên cô mới gửi tin nhắn đó.
Thật ấu trĩ. Cô không kìm được buồn bực tự lẩm bẩm.
Mỗi khi bà Lục Mỹ Hoa thiên vị, An Tĩnh đều muốn thắng chị gái để giành lại sự quan tâm của mẹ. nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy mình chẳng có gì giỏi hơn chị.
Chỉ có thể... ra tay từ hướng khác...
Bây giờ nghĩ lại tin nhắn gửi Trần Thuật, cô lại cảm thấy xấu hổ. Hay là, gửi một tin nhắn nữa báo là gửi nhầm? Cứ vậy đi.
Thôi, đi ăn trưa trước đã rồi tính, dù sao cũng hẹn buổi chiều, vẫn còn nhiều thời gian. An Tĩnh nghĩ như vậy, liền nhấc chân, đi về phía quảng trường Thất Viên.
Quảng trường rất rộng, ở giữa có đài phun nước đẹp mắt. Xung quanh là ghế băng bằng gỗ.
Kỳ nghỉ lễ, quảng trường rất đông người qua lại, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang vọng, tiếng nhạc du dương, tất cả hòa cùng với nhau.
An Tĩnh buồn chán liếc nhìn về phía đài phun nước, nghe tiếng nước róc ra róc rách, nhìn dòng nước lung linh trong suốt.
Lúc đưa mắt đi chỗ khác, An Tĩnh không khỏi sững sờ, trên băng ghế thứ ba, có một chàng trai cao gầy, đang cúi đầu, tai đeo tai nghe màu đen. Lần này cậu không đội mũ, mái tóc màu đen mềm mại lơ thơ trước trán.
Cậu cúi đầu, tay lăm lăm điện thoại, ấn màn hình đều đặn theo nhịp, tập trung tinh thần chơi game.
Bỗng nhiên, một đàn vịt con đi thành hàng qua chân cậu, một chú vịt con không cẩn thận bị lạc đường, bàn chân nhỏ xíu xinh xinh giẫm lên giày của cậu.
Trần Thuật bỏ chút thời gian liếc xuống chân, cậu nhếch miệng cười, nụ cười rất dịu dàng, không hề có vẻ bỡn cợt như mọi khi, trong mắt cũng ẩn chứa ý cười dịu dàng.
Cậu khẽ nhếch mũi giày, đẩy nhẹ đưa chú vị nhỏ quay về bên vịt mẹ, rồi lại cúi đầu, tiếp tục chơi game như không có ai bên cạnh vậy.
Ở phía xa, An Tĩnh nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, rồi cúi đầu xem giờ.
Mới có mười một giờ trưa. Sao... sao cậu ấy lại đến chờ sớm vậy?
Phải làm thế nào bây giờ? Bảo cậu ấy về sao?
Cô mím môi, đeo cặp, chầm chậm tiến về phía cậu. Khoảng cách dần dần được rút ngắn. cô đi đến trước mặt cậu, dừng lại. Trần Thuật không hề phản ứng, vẫn đang cúi đầu chơi game trong điện thoại.
An Tĩnh cất tiếng gọi: "Trần Thuật."
Vẫn không phản ứng gì cả. An Tĩnh cạn lời, nhìn tai nghe màu đen trên tai cậu.
Cô giơ tay định gỡ nó xuống, đột nhiên ngừng lại, nhớ tới lần vô tình đập tay vào người cậu đã bị cậu bất ngờ tóm cổ tay, khi ấy, cổ tay của cô còn đỏ lên.
Cô nhìn quanh, thấy chú vịt con còn chưa đi xa, cô chợt nảy ra một ý thú vị, định trả thù vụ cậu làm đỏ cổ tay cô.
An Tĩnh rón rén bước tới, cúi người bế chú vịt con lại mới lạc đàn lên, vịt mẹ thấy có gì đó không đúng, quay người lại trợn mắt nhìn cô.
"Xin lỗi nhé, mượn bé cưng một chút thôi, sẽ trả lại ngay mà." Cô nhíu mày, khẽ giải thích với vịt mẹ.
Chú vịt con rất ngoan ngoãn nằm trong tay cô, không đập cánh kêu la.
Hai tay An Tĩnh đỡ chú vịt con, chầm chậm lại gần Trần Thuật.
Lông mi cậu rất dài, rậm, khuôn mặt nhìn nghiêng thật trắng trẻo, khôi ngô, những ngón tay linh hoạt từ tốn lướt trên màn hình điện thoại.
An Tĩnh đi đến trước mặt cậu, nhếch miệng, chuẩn bị sẵn tư thế, bất ngơ giơ chú vịt nhỏ về phía Trần Thuật.
"Cái quái gì vậy?"
Trần Thuật đang yên ổn chơi game, đột nhiên có thứ gì xộc tới, cậu sững sờ, một thứ gì đó mềm mại đầy lông láy hiện ra trước mắt khiến cậu giật nảy mình, buông một tiếng chửi thề.
Nhưng thật may cậu phản ứng nhanh lẹ, nhanh chóng nhìn rõ đó là cái gì. Cậu vội vàng buông điện thoại xuống, đỡ lấy chú vịt con.
Bất giác, Trần Thuật băn khoăn nghĩ, vịt biết bay sao?
Khoảnh khắc đó, cậu lại thấy không đúng, thứ cậu sờ vào hình như không phải bộ lông ấm áp, mà là làn da mịn màng, rất mềm mại và mướt rượt.
Cảm giác không đúng, cậu bất chợt nhíu mày, ngẩng đầu, thoáng sững người.
Dưới ánh nắng chói mắt, một cô gái quay lưng về phía ánh nắng, đứng trước mặt cậu. Cô không mặc đồng phục mà mặc bộ đồ kiểu dáng khỏe khoắn, áo phông có mỹ phối với quần sooc bò.
Hai tay cô ôm chú vịt con đưa tới trước mặt cậu hệt như đang tặng quà. Khuôn mặt trắng muốt mịn màng của cô có vẻ lúng túng mà Trần Thuật chưa thấy bao giờ. Hai bên má hình như vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Trần Thuật không hề giật mình sợ hãi như trong tưởng tượng của An Tĩnh, cảm thấy ngượng ngùng, bàn tay của cô còn nằm nguyên trong tay Trần Thuật, những ngón tay của cậu lành lạnh, chú vịt con ngoan ngoãn nằm trên tay An Tĩnh.
Khóe miệng An Tĩnh giật giật, sợ đại ca nổi giận, cô vội vàng rụt tay lại.
Trần Thuật nắm hụt, muốn nắm lấy cái gì đó nhưng lại không được.
Ánh mắt của cậu dần dần hướng xuống dưới. Khẽ sững người, ngay sau đó, đôi mắt đen láy sầm xuống.
An Tĩnh định hỏi sao cậu lại đến sớm như vậy. Nhưng chưa kịp mở miệng liền nghe chàng trai trước mặt cất tiếng.
Trần Thuật mím môi, giọng khàn khàn, lẩm bẩm như đang phân vân, mà có lẽ là đang tự nói với chính mình.
Cậu nhíu mày, "Sao quần lại ngắn vậy?"
"Hả?"
An Tĩnh cúi xuống theo ánh mắt ngạc nhiên của Trần Thuật. Đôi chân của cô rất nhỏ, thon dài thẳng tắp, mịn màng, trắng muốt.
Cô bất an nhúc nhích đôi chân, bất giác nói: "Thấy hơi nóng."
28/08/2020
Bà Lục Mỹ Hoa đã đăng ký lớp học thêm cho An Tĩnh, cô đành phải đi học mà thôi.
Mấy ngày nghỉ này, bà Lục Mỹ Hoa không ngừng ở nhà gọi điện thoại, khoe khoang với bạn bè, người thân rằng An Nguyệt thi tốt thế nào, lần này đứng thứ hai cả khối.
Thú thực, An Tĩnh đã nghe những lời này suốt từ ngày bé xíu, tới giờ đã thấy ngán lắm rồi, nhưng chính cô vẫn lờ mờ có chút đố kỵ với vị trí quan trọng của An Nguyệt trong lòng mẹ.
An Tĩnh luôn cảm thấy bà Lục Mỹ Hoa dành quá nhiều tình yêu cho An Nguyệt, và chẳng mấy quan tâm tới cô.
Ngày thứ năm của kỳ nghỉ lễ, buổi sáng An Tĩnh vẫn tới lớp học thêm như thường lệ. Cô ngồi trong phòng của mình, chuẩn bị đầy đủ bài tập và sách vở cần thiết trong cập, sau đó đóng cửa phòng, xuống cầu thang.
An Tĩnh khẽ dừng lại giữa cầu thang, cô cụp mắt xuống.
Bà Lục Mỹ Hoa đang gọi điện trong phòng khách, tiếp tục khoe khoang với bạn bè về thành tích của An Nguyệt lần này. An Tĩnh không cần nhìn cũng biết, khuôn mặt của mẹ đang rạng rỡ một nụ cười tự hào.
Không biết bà Lục Mỹ Hoa nghe được gì từ đầu bên kia mà đập tay vào sofa, giọng nói đầy phấn khích: "Đúng vậy, An Nguyệt nhà này rất thông minh, trước kỳ thi lần này nó cũng đặt ra yêu cầu với bản thân. Tôi còn nhớ nó từng nói phải vượt qua ai trong lớp, ơ mà là ai nhỉ, đại loại là một cậu bạn thành tích rất tốt trong lớp, rồi lần này đúng là nó đứng thứ hai thật."
Bà Lục Mỹ Hoa phối hợp với đối phương cười vài tiếng, nói tiếp: "Ừ ừ, đúng vậy, trường Minh Đức cạnh tranh rất khốc liệt, An Nguyệt nhà này chỉ cần hạ quyết tâm thì không có gì là không làm được."
"Đúng vậy, con bé An Nguyệt này hiếu thắng lắm."
Giọng điệu khó lòng giấu được sự tự hào. Thế nhưng bà tuyệt không nhắc một chữ nào về An Tĩnh.
An Tĩnh đứng trên tầng hai siết chặt điện thoại trên tay. Cô bất giác cúi đầu nhìn.
Không có chuyện gì mà chị gái chỉ cần hạ quyết tâm muốn làm là không làm được sao? Vì sao mẹ cô có thể chắc chắn như vậy.
Mẹ biết An Nguyệt rất hiếu thắng, nhưng mẹ có biết tính khí của An Tĩnh cũng rất hiếu thắng, rất bướng bỉnh không.
An Tĩnh thấy cay cay sống mũi, hiếm khi thấy cô giận hờn.
Cô liếc nhìn điện thoại trên tay, do dự một lúc, nhếch miệng. Cô mở khóa màn hình, gửi một tin nhắn với số điện thoại lạ kia.
Tin gửi đi rồi, cô cất điện thoại, vôi vàng xuống cầu thang, cố tình không nhìn bà Lục Mỹ Hoa, đi thẳng ra khỏi cửa.
Bà Lục Mỹ Hoa buôn chuyện trên điện thoại, nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu nhìn, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng An Tĩnh.
"Này, ăn sáng đi, phần đồ ăn sáng cho con đấy..." Bà Lục Mỹ Hoa vẫn chưa nói hết câu An Tĩnh đã đi rồi.
"Trời ạ, con bé này." Bà Lục Mỹ Hoa lắc đầu ngao ngán.
Đầu dây bên kia "alo" một hai tiếng, hỏi bà có chuyện gì.
Bà Lục Mỹ Hoa mỉm cười giải thích: "Là An Tĩnh nhà tôi, chẳng thèm ăn sáng đã đi học thêm rồi."
"Ôi giời, lần này An Tĩnh thi không tốt bằng lần trước, đứng thứ ba mươi tư." Bà Lục Mỹ Hoa khẽ nhíu mày, dường như không hài lòng, nhưng vẻ mặt vẫn rất đắc ý.
Dù sao thì top năm mươi của Minh Đức vẫn danh giá hơn những trường khác rất nhiều. Có điều, xưa nay bà Lục Mỹ Hoa luôn yêu cầu rất cao ở con cái.
Đối phương khen ngợi An Tĩnh, nói thành tích như vậy là quá tốt rồi, không cần học thêm nữa, kỳ nghỉ nên để cô được nghỉ ngơi thì hơn.
Bà Lục Mỹ Hoa cau mày nói: "Như thế sao được, thời gian là vàng là bạc, giờ không nắm bắt từng giây từng phút, sau này sẽ thua kém người ta."
Hai ngày đầu kỳ nghỉ Trần Thuật cùng mẹ đi du lịch thành phố B, hôm qua mới về lại thành phố A.
Không phải là cậu ghét đi du lịch, nhưng cậu không thích đi cùng mẹ lắm. mẹ cậu là ca sĩ nổi tiếng ai gặp cũng yêu mến, cứ gặp fan hâm mộ nào nhiều tuổi là mẹ lại giới thiệu cậu.
Những người đó tưởng rằng cậu cũng thừa hưởng chất giọng đẹp đẽ từ mẹ mình và mong cậu thể hiện một bài.
Cậu chỉ đành mỉm cười ngượng ngùng tránh không thất lễ mà thôi.
Mẹ cậu cũng phải nói hết nước hết cái mới có thể lôi được cậu đi cùng mình.
Nhờ "phúc" của mẹ, chỉ vẻn bẹn vài ngày đi du lịch nhàm chán mà toàn bộ bài tập trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vô tình được Trần Thuật làm xong từ lúc nào không hay.
Trong phòng của Trần Thuật toàn đồ đạc màu đen và đậm chất nam tính. Chiếc giường rộng lớn hơi bừa bộn.
Trần Thuật chơi game trên máy tính bàn, để trải nghiệm cảm giác tuyệt vời nhất khi chơi game nên cậu đã đặc biệt nghiên cứu, trang bị cấu hình cao cho máy, tiêu tốn không ít tiền.
Bên cạnh bàn máy tính là một dãy tủ kính trong suốt cao cấp, sạch sẽ, bày rất nhiều mô hình đắt tiền. Đặc biệt là một tủ kính bày rất nhiều mô hình máy bay lớn nhỏ khác nhau. Trên bức tường màu trắng sạch sẽ là ảnh các ngôi sao bóng rổ.
Căn phòng điển hình của một thiếu niên.
Lúc này, cậu đeo tai nghe, chăm chú đắm mình trong game.
Điện thoại trên bàn rung lên. Báo hiệu tin nhắn đến.
Trần Thuật nghiêng đầu, liếc nhìn. Sau đó lại không bận tâm đưa mắt đi, tiếp tục tập trung vào trong game, linh hoạt điều khiển nhân vật thật chuẩn xác, ngón tay thon dài di chuyển thoăn thoắt trên bàn phím.
Kết thúc một ván, cậu chiến thắng dễ dàng.
Trần Thuật vươn vai, nhắm mắt lại, thư thái dựa người vào ghế, thả lỏng toàn thân, ngón tay trắng trẻo gõ xuống bàn theo nhịp đều đặn.
Một lúc sau, cậu ngước mắt, thờ ơ nhìn mặt bàn.
Trần Thuật duỗi thẳng cánh tay, chầm chậm với chiếc điện thoại trên bàn, một tay chống cằm, một tay tùy ý mở ra nhìn, sau đó đưa mắt nhìn.
Cậu tưởng là tin nhắn của Tống Tư. Nào ngờ...
Trần Thuật đột nhiên sững người, nhìn lại một lần nữa. nhìn đúng mười giây.
Lát sau, cậu ngẩng đầu, đưa mu bàn tay lên che mắt, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười thành tiếng.
Trong tiếng cười trầm khàn của cậu ẩn chứa niềm vui và một chút gì đó không dám tin. Bao nhiêu ngày trôi qua, cuối cùng cậu đã đợi được, chẳng phải sao.
"Buổi chiều mình có việc tới quảng trường Thất Viên, cậu tới không?"
Từ: Tiểu Tiên Nữ.
Trần Thuật nhíu mày, chủ động vậy sao?
Thật là hiếm thấy.
Cậu ném điện thoại xuống giường, ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình, vừa khẽ ngân nga một bài hát không theo giai điệu nào, vừa đi vào phòng tắm.
Tắm táp xong, cậu bước ra, lấy chiếc áo choàng có mũ màu đen, đang định mặc quần áo.
Cốc cốc hai tiếng, có người gõ cửa. theo sau là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên.
"Trần Trần."
Trần Thuật nhăn nhó nhìn ra cửa, hét lớn "Chờ chút".
Cậu nhanh chóng mặc chiếc áo màu đen lên người, chỉnh lại quần áo, sờ tay ra sau gáy rồi đi mở cửa.
Cửa mở ra, cậu còn chưa nhìn thấy người đã nói với giọng điệu vô cùng bất lực: "Mẹ, chẳng phải đã nói đừng có gọi con biệt danh của con rồi sao, để các bạn nghe thấy thì con còn mặt mũi nào làm đại ca ở trường nữa."
Người đứng bên ngoài cửa là mẹ của Trần Thuật. Bà Tống Triều Anh là một ca sỹ nổi tiếng. Bà vô cùng xinh đẹp, lại rất biết cách chăm sóc nhan sắc, chỉ có đuôi mắt có vài nếp nhắn rất nhỏ, vẫn có thể nhận ra dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy xuân sắc thời trẻ.
Tống Triều Anh bưng một bát canh, lườm cậu một cái, hờn dỗi nói: "Mẹ gọi con là Trần Trần bao nhiêu năm rồi, đâu thể thay đổi được, con mãi mãi là cục cưng yêu quý của mẹ."
Nói rồi bà lại bật cười tiếp lời: "Đại ca cái gì chứ, bố con mà biết con làm đại ca là mắng con đấy, nào uống chút canh giải nhiệt đi, cô Châu đặc biệt làm cho con đấy."
Trần Thuật liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói qua loa: "Mẹ, mẹ cứ đặt ở đây đã, đợi con về sẽ uống sau."
Bà Tống Triều Anh sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn con trai quần áo chỉnh tề, chải chuốt rất khôi ngô tuấn tú, không khỏi nghi ngờ nói: "Trần Trần, con định ra ngoài à? Chẳng phải hôm nay con nói sẽ ở nhà sao?"
"Con lại thay đổi ý định rồi, con bị muộn, con đi trước đây." Cậu vội vã nhìn đồng hồ, cầm điện thoại, ví tiền lướt qua bà Tống Triều Anh ra ngoài.
"Này, Trần Trần."
Chỗ học thêm của An Tĩnh ở đường Tùng Lâm. Buổi sáng cô đi tàu điện ngầm tới, không cần đổi xe, tới thẳng lớp học.
Đó là lớp học thêm phục vụ học sinh trung học, giá cả khá đắt đỏ, nhưng đội ngũ giáo viên đều rất tận tâm tận lực, suốt hai tiếng rưỡi, dốc sức truyền thụ kiến thức, trọng tâm ôn tập đều là những môn tự nhiên.
Vì là lớp học thêm chú trọng kỹ năng giải đề và giáo viên kiên nhẫn giảng giải nên thời gian qua đi rất nhanh.
Sau khi tan học, An Tĩnh cất một đống đề thi và sách vở vào trong cặp, khoác lên vai, chào giáo viên trước khi rời đi.
Đường Tùng Lâm rất gần quảng trường Thất Viên, chỉ cần băng qua hai con đường là đến, tổng thời gian di chuyển chưa tới mười lăm phút.
Đó là một trong những lý do An Tĩnh đặc biệt chọn địa điểm này, lý do thứ hai là vì cô không ăn sáng nên đang rất đói, cô định tới đó tìm đồ ăn rồi mới đi gặp Trần Thuật.
Quảng trường Thất Viên có một phố ẩm thực với những quán ăn ngon muôn màu muôn vẻ.
Trong thời gian nghe giảng, cô tắt điện thoại.
Cô lấy điện thoại trong cặp ra, vừa đi vừa bật máy.
Một tin nhắn từ dãy số lạ.
"Đợi mình."
Hai từ đơn giản ngắn gọn lại khiến cô thấy thật nặng nề.
An Tĩnh lảo đảo dừng chân, cô thổi "phù" một tiếng, cúi đầu, khẽ giơ một chân, chiếc giày đế bằng màu trắng gi gi lên mặt đất.
Thực ra cô vẫn chưa quyết định không biết có đi gặp Trần Thuật hay không.
Khoảnh khắc gửi tin nhắn khi ở nhà, quả thực cô đã oán trách bà Lục Mỹ Hoa thiên vị An Nguyệt, hơn thế, lại thêm đầu óc mơ hồ và bốc đồng nhất thời, muốn thắng chị gái.
Nên cô mới gửi tin nhắn đó.
Thật ấu trĩ. Cô không kìm được buồn bực tự lẩm bẩm.
Mỗi khi bà Lục Mỹ Hoa thiên vị, An Tĩnh đều muốn thắng chị gái để giành lại sự quan tâm của mẹ. nhưng chính bản thân cô cũng cảm thấy mình chẳng có gì giỏi hơn chị.
Chỉ có thể... ra tay từ hướng khác...
Bây giờ nghĩ lại tin nhắn gửi Trần Thuật, cô lại cảm thấy xấu hổ. Hay là, gửi một tin nhắn nữa báo là gửi nhầm? Cứ vậy đi.
Thôi, đi ăn trưa trước đã rồi tính, dù sao cũng hẹn buổi chiều, vẫn còn nhiều thời gian. An Tĩnh nghĩ như vậy, liền nhấc chân, đi về phía quảng trường Thất Viên.
Quảng trường rất rộng, ở giữa có đài phun nước đẹp mắt. Xung quanh là ghế băng bằng gỗ.
Kỳ nghỉ lễ, quảng trường rất đông người qua lại, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang vọng, tiếng nhạc du dương, tất cả hòa cùng với nhau.
An Tĩnh buồn chán liếc nhìn về phía đài phun nước, nghe tiếng nước róc ra róc rách, nhìn dòng nước lung linh trong suốt.
Lúc đưa mắt đi chỗ khác, An Tĩnh không khỏi sững sờ, trên băng ghế thứ ba, có một chàng trai cao gầy, đang cúi đầu, tai đeo tai nghe màu đen. Lần này cậu không đội mũ, mái tóc màu đen mềm mại lơ thơ trước trán.
Cậu cúi đầu, tay lăm lăm điện thoại, ấn màn hình đều đặn theo nhịp, tập trung tinh thần chơi game.
Bỗng nhiên, một đàn vịt con đi thành hàng qua chân cậu, một chú vịt con không cẩn thận bị lạc đường, bàn chân nhỏ xíu xinh xinh giẫm lên giày của cậu.
Trần Thuật bỏ chút thời gian liếc xuống chân, cậu nhếch miệng cười, nụ cười rất dịu dàng, không hề có vẻ bỡn cợt như mọi khi, trong mắt cũng ẩn chứa ý cười dịu dàng.
Cậu khẽ nhếch mũi giày, đẩy nhẹ đưa chú vị nhỏ quay về bên vịt mẹ, rồi lại cúi đầu, tiếp tục chơi game như không có ai bên cạnh vậy.
Ở phía xa, An Tĩnh nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, rồi cúi đầu xem giờ.
Mới có mười một giờ trưa. Sao... sao cậu ấy lại đến chờ sớm vậy?
Phải làm thế nào bây giờ? Bảo cậu ấy về sao?
Cô mím môi, đeo cặp, chầm chậm tiến về phía cậu. Khoảng cách dần dần được rút ngắn. cô đi đến trước mặt cậu, dừng lại. Trần Thuật không hề phản ứng, vẫn đang cúi đầu chơi game trong điện thoại.
An Tĩnh cất tiếng gọi: "Trần Thuật."
Vẫn không phản ứng gì cả. An Tĩnh cạn lời, nhìn tai nghe màu đen trên tai cậu.
Cô giơ tay định gỡ nó xuống, đột nhiên ngừng lại, nhớ tới lần vô tình đập tay vào người cậu đã bị cậu bất ngờ tóm cổ tay, khi ấy, cổ tay của cô còn đỏ lên.
Cô nhìn quanh, thấy chú vịt con còn chưa đi xa, cô chợt nảy ra một ý thú vị, định trả thù vụ cậu làm đỏ cổ tay cô.
An Tĩnh rón rén bước tới, cúi người bế chú vịt con lại mới lạc đàn lên, vịt mẹ thấy có gì đó không đúng, quay người lại trợn mắt nhìn cô.
"Xin lỗi nhé, mượn bé cưng một chút thôi, sẽ trả lại ngay mà." Cô nhíu mày, khẽ giải thích với vịt mẹ.
Chú vịt con rất ngoan ngoãn nằm trong tay cô, không đập cánh kêu la.
Hai tay An Tĩnh đỡ chú vịt con, chầm chậm lại gần Trần Thuật.
Lông mi cậu rất dài, rậm, khuôn mặt nhìn nghiêng thật trắng trẻo, khôi ngô, những ngón tay linh hoạt từ tốn lướt trên màn hình điện thoại.
An Tĩnh đi đến trước mặt cậu, nhếch miệng, chuẩn bị sẵn tư thế, bất ngơ giơ chú vịt nhỏ về phía Trần Thuật.
"Cái quái gì vậy?"
Trần Thuật đang yên ổn chơi game, đột nhiên có thứ gì xộc tới, cậu sững sờ, một thứ gì đó mềm mại đầy lông láy hiện ra trước mắt khiến cậu giật nảy mình, buông một tiếng chửi thề.
Nhưng thật may cậu phản ứng nhanh lẹ, nhanh chóng nhìn rõ đó là cái gì. Cậu vội vàng buông điện thoại xuống, đỡ lấy chú vịt con.
Bất giác, Trần Thuật băn khoăn nghĩ, vịt biết bay sao?
Khoảnh khắc đó, cậu lại thấy không đúng, thứ cậu sờ vào hình như không phải bộ lông ấm áp, mà là làn da mịn màng, rất mềm mại và mướt rượt.
Cảm giác không đúng, cậu bất chợt nhíu mày, ngẩng đầu, thoáng sững người.
Dưới ánh nắng chói mắt, một cô gái quay lưng về phía ánh nắng, đứng trước mặt cậu. Cô không mặc đồng phục mà mặc bộ đồ kiểu dáng khỏe khoắn, áo phông có mỹ phối với quần sooc bò.
Hai tay cô ôm chú vịt con đưa tới trước mặt cậu hệt như đang tặng quà. Khuôn mặt trắng muốt mịn màng của cô có vẻ lúng túng mà Trần Thuật chưa thấy bao giờ. Hai bên má hình như vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
Trần Thuật không hề giật mình sợ hãi như trong tưởng tượng của An Tĩnh, cảm thấy ngượng ngùng, bàn tay của cô còn nằm nguyên trong tay Trần Thuật, những ngón tay của cậu lành lạnh, chú vịt con ngoan ngoãn nằm trên tay An Tĩnh.
Khóe miệng An Tĩnh giật giật, sợ đại ca nổi giận, cô vội vàng rụt tay lại.
Trần Thuật nắm hụt, muốn nắm lấy cái gì đó nhưng lại không được.
Ánh mắt của cậu dần dần hướng xuống dưới. Khẽ sững người, ngay sau đó, đôi mắt đen láy sầm xuống.
An Tĩnh định hỏi sao cậu lại đến sớm như vậy. Nhưng chưa kịp mở miệng liền nghe chàng trai trước mặt cất tiếng.
Trần Thuật mím môi, giọng khàn khàn, lẩm bẩm như đang phân vân, mà có lẽ là đang tự nói với chính mình.
Cậu nhíu mày, "Sao quần lại ngắn vậy?"
"Hả?"
An Tĩnh cúi xuống theo ánh mắt ngạc nhiên của Trần Thuật. Đôi chân của cô rất nhỏ, thon dài thẳng tắp, mịn màng, trắng muốt.
Cô bất an nhúc nhích đôi chân, bất giác nói: "Thấy hơi nóng."
28/08/2020