Chương 96: Dành cho em điều ngọt ngào nhất
Thời gian trôi dần trôi thì Giản Tuyết Ngưng bồi hồi thức giấc, vừa mở mắt đã thấy được ánh mắt quen thuộc của một người nhưng có phần không chắc chắn. Cô lập tức ngồi dậy và xác định người đối diện chính là Vương Diệc Thần, khiến cô càng thêm bất ngờ.
“Thần. Sao anh lại ở đây?”
“Anh biết hôm nay là ngày em về trường, nhưng lại không thích náo nhiệt bên ngoài nên anh nghĩ em sẽ ở đây.”
Vương Diệc Thần nhẹ nhàng giải thích và vuốt nhẹ phần mái hơi rối của Giản Tuyết Ngưng.
“Lịch trình của anh thì sao?”
“Vài tiếng nữa anh mới đi, địa điểm là gần đây nên không sao đâu.”
Cứ như vậy, cả hai cùng ở bên nhau trò chuyện trong thư viện vắng người cho đến khi Giản Tuyết Ngưng tới giờ học. Vương Diệc Thần nắm tay cô trở vào lớp, nhưng điều anh kinh ngạc là trong lớp lại không có ai ngoài cả hai …
“Sao lớp học mà vắng người thế?”
“Em từng kể với anh rằng em học ba chuyên ngành một lúc đấy, nên trường mới sắp xếp một lớp đặc biệt dành riêng cho em.”
Vương Diệc Thần suy nghĩ lại nên gật đầu lia lịa như đã hiểu, vô tình có một bạn sinh viên nữ đi ngang đã nhận ra thân phận của anh liền thông báo trên trang chủ của toàn trường trên và nhanh chóng cả phòng học liền bị bao vây bởi người hâm mộ.
“Vương Diệc Thần, em yêu anh.//”
“Vương Diệc Thần, đẹp trai quá.!”
Cả hai bất ngờ trước sự xuất hiện của nhiều người nhưng vì phòng học đặc biệt nên sinh viên không thể vào gần hơn …
“Fan phát hiện ra anh rồi, Vương nghệ sĩ à.”
Giản Tuyết Ngưng thầm bật cười trước khung cảnh hỗn loạn phía trước khiến Vương Diệc Thần ngây người theo, đúng lúc quản lý Hùng liên hệ đến …
“Anh Hùng gọi anh hả?”
“Uhm. Anh nhờ anh ấy vào đón anh, nhìn tình hình hiện tại là không tự ra ngoài được rồi.”
Một lúc sau, quản lý Hùng cùng vài vệ sĩ và bảo vệ của trường vào giải vây đám đông để đón Vương Diệc Thần …
“Anh đi trước nhé, có gì anh sẽ liên lạc.”
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Tương tác ngọt ngào giữa Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng khiến nhiều sinh viên hò hét ngưỡng mộ, anh cũng nhẹ nhàng trao cái ôm tạm biệt xong mới rời đi. Một lúc sau, các sinh viên được điều đi hết và trả lại một lớp học bình yên cho giáo viên và cả cô.
“Tuyết Ngưng. Đã một thời gian khá dài em mới quay lại trường, nếu có chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi nhé.”
“Vâng.”
Song song đó tại nhà chính của Giản thị, ông cố Giản và Giản Minh cùng hai anh em Giản Bảo Đăng đang trò chuyện với nhau …
“Vậy con muốn về Mĩ? Hai đứa này cũng vậy?”
Hai anh em Giản Bảo Đăng gật đầu thay cho câu trả lời …
“Vâng. Tiểu Ngưng đã tạo điều kiện cho cháu một vị trí ở chi nhánh bên đó và tìm lại mẹ ruột cho tụi cháu nên khi gặp xong sẽ sắp xếp về với ba ạ.”
“Nếu con và tụi nhỏ quyết định rồi thì ba không có ý kiến, nhưng mà sắp tới gia đình chúng ta sẽ ra mắt với gia đình của bạn trai Tiểu Ngưng. Con hãy ở lại chào hỏi đã, sau ngày đó rồi đi cũng không muộn.”
Giản Minh đồng ý với yêu cầu của ông cố Giản và tiếp tục uống trà. Trở lại phòng học, Giản Tuyết Ngưng chưa muốn ra ngoài căng tin của trường nên chọn ở lại lớp xem thêm tài liệu.
“Xin chào. Cho hỏi cô là Giản Tuyết Ngưng đúng không?”
Một chú bảo an gõ cửa phòng hỏi thăm nên Giản Tuyết Ngưng đứng dậy lễ phép …
“Vâng. Đúng ạ.!”
“Có nhân viên đến giao hàng cho cô, vì không thể vào lớp nên nhờ tôi chuyển giúp.”
Giản Tuyết Ngưng nhận lấy kiện hàng và gật đầu cảm ơn chú bảo an…
“Cháu xin cảm ơn nhé ạ.”
“Chuyện là …?”
Trông chú bảo an có vẻ còn chuyện lúng túng khiến Giản Tuyết Ngưng tò mò, chú vội lấy ra một tấm hình từng đoạt giải của cô mà nhờ vả …
“Con gái của chú rất là thần tượng cháu, vì cháu mà bắt đầu học trượt băng. Nếu có thể, cháu cho chú xin chữ ký được không?”
Giản Tuyết Ngưng nở nụ cười tự nhiên mà đồng ý …
“Được chứ ạ. Con gái chú tên gì ạ?”
“Bối Bối.”
Sau khi chú bảo an nhận được chữ ký thì lịch sự rời khỏi, còn Giản Tuyết Ngưng mở kiện hàng là một phần ăn trưa từ Vương Diệc Thần đặt đến kèm lời nhắn …
“[Ăn ngon miệng nhé, yêu em. Thần.!]
Ánh mắt hạnh phúc đong đầy trong cái nhìn của Giản Tuyết Ngưng và chầm chậm thưởng thức phần ăn trưa nhưng không quên gửi tin nhắn đến Vương Diệc Thần.
“[Em nhận được rồi, em cũng yêu anh. Cố lên nhé.!]"
Giờ học tiếp theo của Giản Tuyết Ngưng chưa đến nên cô tranh thủ đến thư viện một chút, trên đường đi cô tình cờ nhìn thấy một nam sinh viên đang tỏ tình với người nữ nên bình thản bước tiếp. Cho đến khi lấy sách về lại lớp thì cô lại lần nữa bắt gặp nam sinh viên đấy lại tán tỉnh người nữ khác, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì người nam này có phần quen thuộc …
“[Hình như lần trước chính là người này tỏ tình với Bảo Ngọc?]”
Nam sinh viên nọ vừa chia tay người nữ kia thì mỉm cười kiêu ngạo, chợt quay sang hướng khác thì hình bóng của Giản Tuyết Ngưng đập vào mắt của anh.
“Đẹp quá…”
Nam sinh viên thầm cảm thán trước vẻ ngoài của Giản Tuyết Ngưng nhưng lại bị cô xem như không khí mà trở về lớp.
“Này Huy à, làm gì đấy?”
Nam sinh viên đấy tên là Trần Huy, được bạn của mình là Lâm Lâm chạy lại huyên náo …
“Này. Gần đây có học sinh nữ mới nào đẹp không?”
“Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên, dĩ nhiên là có rất nhiều học sinh. Cậu hỏi vậy thì mình khó trả lời rồi đó.’
Hiển nhiên, Trần Huy kia không chịu bỏ cuộc liền chạy nhanh theo chân của Giản Tuyết Ngưng đến lớp học đặc biệt.
“Huy, đây là khu vực riêng. Chúng ta không vào được đâu.”
“Vòng ra sau đi.”
Trần Huy và Lâm Lâm vòng ra phía sau phòng học có cửa sổ nên lén nhìn vào trong …
“Đó chẳng phải nữ thần Giản Tuyết Ngưng sao?”
“Cậu nói ai?”
Trần Huy chưa định hình được thân phận của Giản Tuyết Ngưng mà hỏi ngược lại…
“Giản Tuyết Ngưng – nữ thần trượt băng nổi tiếng và là bạn gái của idol Vương Diệc Thần đấy. Vậy đúng là lúc sáng sinh viên ầm ĩ chuyện này, không ngờ cô ấy lại học chung trường với chúng ta.”
“Họ Giản sao?”
Kết thúc một ngày học tại trường là đã gần xế chiều, Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị ra về thì bị Trần Huy chặn đường ngay cổng.
“Xin chào học sinh mới.”
Khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng liền chuyển sang chế độ không vui khi trông thấy Trần Huy …
“Có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn làm quen thôi mà, nữ thần đừng căng thẳng quá.!”
Trần Huy như một con sói đang muốn săn con mồi thì bất chợt Giản Bảo Ngọc xuất hiện cùng Giản Bảo Đăng, cô đá thẳng một phát từ đằng sau khiến anh ngã lăn …
“Trần Huy. Anh nghĩ mình xứng tầm nói chuyện với Tiểu Ngưng à? Mơ đi nhé, nếu tôi còn thấy anh lảng vảng quanh cô ấy thì đừng trách.”
“Giản Bảo Ngọc, cô …?!”
Giản Bảo Ngọc giơ cao túi xách của mình mà hù dọa khiến Trần Huy bỏ chạy …
“Hai người đến rồi à?”
“Uhm. Bây giờ đi được rồi chứ?”
Vốn từ sớm, Giản Tuyết Ngưng có hẹn với hai anh em Giản Bảo Đăng sẽ dẫn họ đến gặp mẹ ruột nên cả hai mới có mặt ở trường. Cả ba người nhanh chóng lên xe đi đến địa điểm hơi xa thành phố, và khi đến nơi có một quán ăn nhỏ ngoài biển trông rất ấm cúng.
“Thần. Sao anh lại ở đây?”
“Anh biết hôm nay là ngày em về trường, nhưng lại không thích náo nhiệt bên ngoài nên anh nghĩ em sẽ ở đây.”
Vương Diệc Thần nhẹ nhàng giải thích và vuốt nhẹ phần mái hơi rối của Giản Tuyết Ngưng.
“Lịch trình của anh thì sao?”
“Vài tiếng nữa anh mới đi, địa điểm là gần đây nên không sao đâu.”
Cứ như vậy, cả hai cùng ở bên nhau trò chuyện trong thư viện vắng người cho đến khi Giản Tuyết Ngưng tới giờ học. Vương Diệc Thần nắm tay cô trở vào lớp, nhưng điều anh kinh ngạc là trong lớp lại không có ai ngoài cả hai …
“Sao lớp học mà vắng người thế?”
“Em từng kể với anh rằng em học ba chuyên ngành một lúc đấy, nên trường mới sắp xếp một lớp đặc biệt dành riêng cho em.”
Vương Diệc Thần suy nghĩ lại nên gật đầu lia lịa như đã hiểu, vô tình có một bạn sinh viên nữ đi ngang đã nhận ra thân phận của anh liền thông báo trên trang chủ của toàn trường trên và nhanh chóng cả phòng học liền bị bao vây bởi người hâm mộ.
“Vương Diệc Thần, em yêu anh.//”
“Vương Diệc Thần, đẹp trai quá.!”
Cả hai bất ngờ trước sự xuất hiện của nhiều người nhưng vì phòng học đặc biệt nên sinh viên không thể vào gần hơn …
“Fan phát hiện ra anh rồi, Vương nghệ sĩ à.”
Giản Tuyết Ngưng thầm bật cười trước khung cảnh hỗn loạn phía trước khiến Vương Diệc Thần ngây người theo, đúng lúc quản lý Hùng liên hệ đến …
“Anh Hùng gọi anh hả?”
“Uhm. Anh nhờ anh ấy vào đón anh, nhìn tình hình hiện tại là không tự ra ngoài được rồi.”
Một lúc sau, quản lý Hùng cùng vài vệ sĩ và bảo vệ của trường vào giải vây đám đông để đón Vương Diệc Thần …
“Anh đi trước nhé, có gì anh sẽ liên lạc.”
“Em biết rồi, anh đi đi.”
Tương tác ngọt ngào giữa Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng khiến nhiều sinh viên hò hét ngưỡng mộ, anh cũng nhẹ nhàng trao cái ôm tạm biệt xong mới rời đi. Một lúc sau, các sinh viên được điều đi hết và trả lại một lớp học bình yên cho giáo viên và cả cô.
“Tuyết Ngưng. Đã một thời gian khá dài em mới quay lại trường, nếu có chỗ nào không hiểu thì hãy hỏi nhé.”
“Vâng.”
Song song đó tại nhà chính của Giản thị, ông cố Giản và Giản Minh cùng hai anh em Giản Bảo Đăng đang trò chuyện với nhau …
“Vậy con muốn về Mĩ? Hai đứa này cũng vậy?”
Hai anh em Giản Bảo Đăng gật đầu thay cho câu trả lời …
“Vâng. Tiểu Ngưng đã tạo điều kiện cho cháu một vị trí ở chi nhánh bên đó và tìm lại mẹ ruột cho tụi cháu nên khi gặp xong sẽ sắp xếp về với ba ạ.”
“Nếu con và tụi nhỏ quyết định rồi thì ba không có ý kiến, nhưng mà sắp tới gia đình chúng ta sẽ ra mắt với gia đình của bạn trai Tiểu Ngưng. Con hãy ở lại chào hỏi đã, sau ngày đó rồi đi cũng không muộn.”
Giản Minh đồng ý với yêu cầu của ông cố Giản và tiếp tục uống trà. Trở lại phòng học, Giản Tuyết Ngưng chưa muốn ra ngoài căng tin của trường nên chọn ở lại lớp xem thêm tài liệu.
“Xin chào. Cho hỏi cô là Giản Tuyết Ngưng đúng không?”
Một chú bảo an gõ cửa phòng hỏi thăm nên Giản Tuyết Ngưng đứng dậy lễ phép …
“Vâng. Đúng ạ.!”
“Có nhân viên đến giao hàng cho cô, vì không thể vào lớp nên nhờ tôi chuyển giúp.”
Giản Tuyết Ngưng nhận lấy kiện hàng và gật đầu cảm ơn chú bảo an…
“Cháu xin cảm ơn nhé ạ.”
“Chuyện là …?”
Trông chú bảo an có vẻ còn chuyện lúng túng khiến Giản Tuyết Ngưng tò mò, chú vội lấy ra một tấm hình từng đoạt giải của cô mà nhờ vả …
“Con gái của chú rất là thần tượng cháu, vì cháu mà bắt đầu học trượt băng. Nếu có thể, cháu cho chú xin chữ ký được không?”
Giản Tuyết Ngưng nở nụ cười tự nhiên mà đồng ý …
“Được chứ ạ. Con gái chú tên gì ạ?”
“Bối Bối.”
Sau khi chú bảo an nhận được chữ ký thì lịch sự rời khỏi, còn Giản Tuyết Ngưng mở kiện hàng là một phần ăn trưa từ Vương Diệc Thần đặt đến kèm lời nhắn …
“[Ăn ngon miệng nhé, yêu em. Thần.!]
Ánh mắt hạnh phúc đong đầy trong cái nhìn của Giản Tuyết Ngưng và chầm chậm thưởng thức phần ăn trưa nhưng không quên gửi tin nhắn đến Vương Diệc Thần.
“[Em nhận được rồi, em cũng yêu anh. Cố lên nhé.!]"
Giờ học tiếp theo của Giản Tuyết Ngưng chưa đến nên cô tranh thủ đến thư viện một chút, trên đường đi cô tình cờ nhìn thấy một nam sinh viên đang tỏ tình với người nữ nên bình thản bước tiếp. Cho đến khi lấy sách về lại lớp thì cô lại lần nữa bắt gặp nam sinh viên đấy lại tán tỉnh người nữ khác, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì người nam này có phần quen thuộc …
“[Hình như lần trước chính là người này tỏ tình với Bảo Ngọc?]”
Nam sinh viên nọ vừa chia tay người nữ kia thì mỉm cười kiêu ngạo, chợt quay sang hướng khác thì hình bóng của Giản Tuyết Ngưng đập vào mắt của anh.
“Đẹp quá…”
Nam sinh viên thầm cảm thán trước vẻ ngoài của Giản Tuyết Ngưng nhưng lại bị cô xem như không khí mà trở về lớp.
“Này Huy à, làm gì đấy?”
Nam sinh viên đấy tên là Trần Huy, được bạn của mình là Lâm Lâm chạy lại huyên náo …
“Này. Gần đây có học sinh nữ mới nào đẹp không?”
“Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên, dĩ nhiên là có rất nhiều học sinh. Cậu hỏi vậy thì mình khó trả lời rồi đó.’
Hiển nhiên, Trần Huy kia không chịu bỏ cuộc liền chạy nhanh theo chân của Giản Tuyết Ngưng đến lớp học đặc biệt.
“Huy, đây là khu vực riêng. Chúng ta không vào được đâu.”
“Vòng ra sau đi.”
Trần Huy và Lâm Lâm vòng ra phía sau phòng học có cửa sổ nên lén nhìn vào trong …
“Đó chẳng phải nữ thần Giản Tuyết Ngưng sao?”
“Cậu nói ai?”
Trần Huy chưa định hình được thân phận của Giản Tuyết Ngưng mà hỏi ngược lại…
“Giản Tuyết Ngưng – nữ thần trượt băng nổi tiếng và là bạn gái của idol Vương Diệc Thần đấy. Vậy đúng là lúc sáng sinh viên ầm ĩ chuyện này, không ngờ cô ấy lại học chung trường với chúng ta.”
“Họ Giản sao?”
Kết thúc một ngày học tại trường là đã gần xế chiều, Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị ra về thì bị Trần Huy chặn đường ngay cổng.
“Xin chào học sinh mới.”
Khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng liền chuyển sang chế độ không vui khi trông thấy Trần Huy …
“Có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn làm quen thôi mà, nữ thần đừng căng thẳng quá.!”
Trần Huy như một con sói đang muốn săn con mồi thì bất chợt Giản Bảo Ngọc xuất hiện cùng Giản Bảo Đăng, cô đá thẳng một phát từ đằng sau khiến anh ngã lăn …
“Trần Huy. Anh nghĩ mình xứng tầm nói chuyện với Tiểu Ngưng à? Mơ đi nhé, nếu tôi còn thấy anh lảng vảng quanh cô ấy thì đừng trách.”
“Giản Bảo Ngọc, cô …?!”
Giản Bảo Ngọc giơ cao túi xách của mình mà hù dọa khiến Trần Huy bỏ chạy …
“Hai người đến rồi à?”
“Uhm. Bây giờ đi được rồi chứ?”
Vốn từ sớm, Giản Tuyết Ngưng có hẹn với hai anh em Giản Bảo Đăng sẽ dẫn họ đến gặp mẹ ruột nên cả hai mới có mặt ở trường. Cả ba người nhanh chóng lên xe đi đến địa điểm hơi xa thành phố, và khi đến nơi có một quán ăn nhỏ ngoài biển trông rất ấm cúng.