Chương 117: Cái gai mang tên lâm thông
Giản Tuyết Ngưng ân cần chăm sóc cho cô gái vừa nãy rồi hướng sang vị Lâm thiếu gia đang nhìn cô không chớp mắt mà mở lời.
“Anh là con trai của tổng giám đốc Lâm?”
Biểu cảm của Lâm thiếu gia thay đổi chóng mặt trước vẻ đẹp của Giản Tuyết Ngưng.
“Vậy cô làm gì có lỗi với Lâm thiếu gia của chúng tôi à?”
“Không phải, tôi không có làm gì cả. Là anh ta … đã làm gì tôi mới đúng.”
Sự việc cứ ngỡ như Giản Tuyết Ngưng ra mặt thay Lâm thiếu gia nhưng ngược lại, cô gái sợ sệt mà kể lại tất cả.
“Tôi là nhân viên bên đối tác hôm nay đến ký hợp đồng gia hạn với quý công ty, ấy vậy mà Lâm tổng đây lấy cớ hợp đồng không hoàn chỉnh mà … quấy rối tôi.”
Giản Tuyết Ngưng hướng ánh mắt sắc lạnh về Lâm thiếu gia đang mất bình tĩnh mà khiến anh có phần e dè, đúng lúc tổng giám đốc Lâm vừa tới …
“Ba.”
“Giản tiểu thư, lần đầu tới tập đoàn sao lại không báo nhân viên chúng tôi tiếp đón?”
Tổng giám đốc Lâm không để ý đến con trai mà lên tiếng hỏi han Giản Tuyết Ngưng, ngược lại là cô không có vẻ gì là quan tâm.
“Hợp đồng đâu? Cô đưa tôi xem.”
Cô gái lật đật lấy ra bản hợp đồng sau đó trợ lý Doãn hiểu ý liền lấy con dấu đóng mộc đưa cho Giản Tuyết Ngưng …
“Xong rồi. Lần sau, nếu cần ký hợp đồng cô có thể báo cho trợ lý Doãn là được.”
“Vâng. Cảm ơn tiểu thư.//”
Cô nhân viên rạng rỡ rời đi xong Giản Tuyết Ngưng tiếp tục với hai người còn lại.
“Tổng giám đốc Lâm, lần đầu gặp mong ngài chiếu cố.”
“Làm gì có làm gì có, tôi còn mong được cô chiếu cố đấy chứ.//”
Giản Tuyết Ngưng nở một nụ cười lịch sự, nhưng không quên hỏi tội của Lâm thiếu gia.
“Vị đây là con trai của ngài nhỉ?”
“Vâng. Lâm Thông, vừa du học nước ngoài về.”
Tổng giám đốc Lâm yêu cầu Lâm Thông chào hỏi nhưng Giản Tuyết Ngưng ngỏ ý từ chối.
“Con trai của ngài, không thích hợp ở Giản thị.”
Tổng giám đốc Lâm nhíu mày vì câu nói của Giản Tuyết Ngưng, nhưng bên cạnh Lâm Thông lập tức trở nên lỗ mãng mà lớn tiếng …
“Này, cô coi thường ai thế hả?”
Trợ lý Doãn chắn ngang không để Lâm Thông gây chuyện cho đến khi Giản Tuyết Ngưng rời khỏi.
“Ba, tại sao chúng ta lại sợ cô ta chứ? Ba không thấy cô ta xem thường con sao?”
“Con biết gì mà nói, cô ta không phải là người chúng ta dễ đụng vào đâu.”
Lúc này, Giản Tuyết Ngưng trở về phòng riêng vốn là phòng của ba Giản …
“Tổng giám đốc Lâm đó là người như thế nào vậy?”
“Nói thật, tôi thấy ông ta là một người rất có tham vọng. Cô còn nhớ lần trước chủ tịch nhập viện vì tin đồn không? Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe một vài nhân viên nói rằng ông ấy từng thao túng cổ đông nhằm chiếm ghế chủ tịch nhưng may là chủ tịch khỏe lại sớm nên kế hoạch đó mới được trì hoãn lại nếu không …”
Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm suy tư hơn về con người của tổng giám đốc Lâm này…
“Lâm thiếu gia kia cũng là do ông ấy tự ý đưa vào à?”
“Vâng.”
Lâm Thông hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua cho Giản Tuyết Ngưng nên tìm cách phục thù.
“Tiểu thư, tôi đi lấy xe.”
“Được.//”
Giản Tuyết Ngưng đứng bên ngoài chờ đợi một lúc vẫn chưa thấy trợ lý Doãn quay lại nên vào bãi xe tìm kiếm…
“Trợ lý Doãn, anh đâu rồi?”
Giản Tuyết Ngưng bấm số điện thoại của trợ lý Doãn thì nghe tiếng chuông vang lên, cô men theo tiếng chuông mới phát hiện anh đang nằm tựa vào tường với đầu bê bết máu.
“Trợ lý Doãn, anh sao thế này?”
“Tiểu … thư, cẩn … thận…”
Trợ lý Doãn vừa dứt lời thì một người đàn ông lạ có ý đánh lén từ sau, Giản Tuyết Ngưng phản ứng nhanh mà tránh được…
“Mấy người là ai?”
“Là người đưa cô xuống địa ngục.”
Tên cầm đầu dõng dạc trả lời và ra hiệu bắt đầu tấn công khiến bãi xe xảy ra một trận ẩu đả, nhưng về sau người chiếm thế vẫn là Giản Tuyết Ngưng.
“Cơ hội cuối cùng, là ai phái các người đến?”
Tên cầm đầu dường như đã mất đi sự ngạo nghễ, thay vào đó là bộ dạng van xin tha chết…
“Xin tha mạng, chúng tôi chỉ là … vì kiếm sống thôi.”
Giản Tuyết Ngưng cũng sớm đoán được là ai nên tha cho đám người đó một con đường, cô ưu tiên đưa trợ lý Doãn tới bệnh viện. Cùng thời điểm, Lâm Thông đang thong thả uống rượu vang tại một hộp đêm sầm uất…
“Giản Tuyết Ngưng, cô đẹp thì có đẹp đấy nhưng mà bản chất coi thường người khác như thế … khiến cô phải trả giá rồi.//”
Đèn cấp cứu tại bệnh viện tắt hẳn cùng vị bác sĩ chẩn trị vừa bước ra ngoài vừa tháo khẩu trang.
“Bác sĩ, bạn tôi …?!”
“Tôi đã tiến hành khâu vết thương cẩn thận rồi, chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại hãy chụp CT phần đầu xem có xuất hiện di chứng nào khác không nhé.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm cảm ơn vị bác sĩ và sắp xếp phòng bệnh cho trợ lý Doãn, dĩ nhiên cô không thể để kẻ chủ mưu thoát khỏi chuyện liền một mình tìm đến Lâm Thông. Hộp đêm X hay còn gọi là quán bar lớn nhất ở Bắc Kinh này đang là thời điểm nhộn nhịp nhất, cô lãnh đạm bước vào bên trong với ánh mắt cùng thần thái lạnh lùng như băng tuyết khiến người đi ngang cảm giác run người.
“Anh là con trai của tổng giám đốc Lâm?”
Biểu cảm của Lâm thiếu gia thay đổi chóng mặt trước vẻ đẹp của Giản Tuyết Ngưng.
“Vậy cô làm gì có lỗi với Lâm thiếu gia của chúng tôi à?”
“Không phải, tôi không có làm gì cả. Là anh ta … đã làm gì tôi mới đúng.”
Sự việc cứ ngỡ như Giản Tuyết Ngưng ra mặt thay Lâm thiếu gia nhưng ngược lại, cô gái sợ sệt mà kể lại tất cả.
“Tôi là nhân viên bên đối tác hôm nay đến ký hợp đồng gia hạn với quý công ty, ấy vậy mà Lâm tổng đây lấy cớ hợp đồng không hoàn chỉnh mà … quấy rối tôi.”
Giản Tuyết Ngưng hướng ánh mắt sắc lạnh về Lâm thiếu gia đang mất bình tĩnh mà khiến anh có phần e dè, đúng lúc tổng giám đốc Lâm vừa tới …
“Ba.”
“Giản tiểu thư, lần đầu tới tập đoàn sao lại không báo nhân viên chúng tôi tiếp đón?”
Tổng giám đốc Lâm không để ý đến con trai mà lên tiếng hỏi han Giản Tuyết Ngưng, ngược lại là cô không có vẻ gì là quan tâm.
“Hợp đồng đâu? Cô đưa tôi xem.”
Cô gái lật đật lấy ra bản hợp đồng sau đó trợ lý Doãn hiểu ý liền lấy con dấu đóng mộc đưa cho Giản Tuyết Ngưng …
“Xong rồi. Lần sau, nếu cần ký hợp đồng cô có thể báo cho trợ lý Doãn là được.”
“Vâng. Cảm ơn tiểu thư.//”
Cô nhân viên rạng rỡ rời đi xong Giản Tuyết Ngưng tiếp tục với hai người còn lại.
“Tổng giám đốc Lâm, lần đầu gặp mong ngài chiếu cố.”
“Làm gì có làm gì có, tôi còn mong được cô chiếu cố đấy chứ.//”
Giản Tuyết Ngưng nở một nụ cười lịch sự, nhưng không quên hỏi tội của Lâm thiếu gia.
“Vị đây là con trai của ngài nhỉ?”
“Vâng. Lâm Thông, vừa du học nước ngoài về.”
Tổng giám đốc Lâm yêu cầu Lâm Thông chào hỏi nhưng Giản Tuyết Ngưng ngỏ ý từ chối.
“Con trai của ngài, không thích hợp ở Giản thị.”
Tổng giám đốc Lâm nhíu mày vì câu nói của Giản Tuyết Ngưng, nhưng bên cạnh Lâm Thông lập tức trở nên lỗ mãng mà lớn tiếng …
“Này, cô coi thường ai thế hả?”
Trợ lý Doãn chắn ngang không để Lâm Thông gây chuyện cho đến khi Giản Tuyết Ngưng rời khỏi.
“Ba, tại sao chúng ta lại sợ cô ta chứ? Ba không thấy cô ta xem thường con sao?”
“Con biết gì mà nói, cô ta không phải là người chúng ta dễ đụng vào đâu.”
Lúc này, Giản Tuyết Ngưng trở về phòng riêng vốn là phòng của ba Giản …
“Tổng giám đốc Lâm đó là người như thế nào vậy?”
“Nói thật, tôi thấy ông ta là một người rất có tham vọng. Cô còn nhớ lần trước chủ tịch nhập viện vì tin đồn không? Trong khoảng thời gian đó, tôi nghe một vài nhân viên nói rằng ông ấy từng thao túng cổ đông nhằm chiếm ghế chủ tịch nhưng may là chủ tịch khỏe lại sớm nên kế hoạch đó mới được trì hoãn lại nếu không …”
Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm suy tư hơn về con người của tổng giám đốc Lâm này…
“Lâm thiếu gia kia cũng là do ông ấy tự ý đưa vào à?”
“Vâng.”
Lâm Thông hiển nhiên không dễ dàng bỏ qua cho Giản Tuyết Ngưng nên tìm cách phục thù.
“Tiểu thư, tôi đi lấy xe.”
“Được.//”
Giản Tuyết Ngưng đứng bên ngoài chờ đợi một lúc vẫn chưa thấy trợ lý Doãn quay lại nên vào bãi xe tìm kiếm…
“Trợ lý Doãn, anh đâu rồi?”
Giản Tuyết Ngưng bấm số điện thoại của trợ lý Doãn thì nghe tiếng chuông vang lên, cô men theo tiếng chuông mới phát hiện anh đang nằm tựa vào tường với đầu bê bết máu.
“Trợ lý Doãn, anh sao thế này?”
“Tiểu … thư, cẩn … thận…”
Trợ lý Doãn vừa dứt lời thì một người đàn ông lạ có ý đánh lén từ sau, Giản Tuyết Ngưng phản ứng nhanh mà tránh được…
“Mấy người là ai?”
“Là người đưa cô xuống địa ngục.”
Tên cầm đầu dõng dạc trả lời và ra hiệu bắt đầu tấn công khiến bãi xe xảy ra một trận ẩu đả, nhưng về sau người chiếm thế vẫn là Giản Tuyết Ngưng.
“Cơ hội cuối cùng, là ai phái các người đến?”
Tên cầm đầu dường như đã mất đi sự ngạo nghễ, thay vào đó là bộ dạng van xin tha chết…
“Xin tha mạng, chúng tôi chỉ là … vì kiếm sống thôi.”
Giản Tuyết Ngưng cũng sớm đoán được là ai nên tha cho đám người đó một con đường, cô ưu tiên đưa trợ lý Doãn tới bệnh viện. Cùng thời điểm, Lâm Thông đang thong thả uống rượu vang tại một hộp đêm sầm uất…
“Giản Tuyết Ngưng, cô đẹp thì có đẹp đấy nhưng mà bản chất coi thường người khác như thế … khiến cô phải trả giá rồi.//”
Đèn cấp cứu tại bệnh viện tắt hẳn cùng vị bác sĩ chẩn trị vừa bước ra ngoài vừa tháo khẩu trang.
“Bác sĩ, bạn tôi …?!”
“Tôi đã tiến hành khâu vết thương cẩn thận rồi, chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại hãy chụp CT phần đầu xem có xuất hiện di chứng nào khác không nhé.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm cảm ơn vị bác sĩ và sắp xếp phòng bệnh cho trợ lý Doãn, dĩ nhiên cô không thể để kẻ chủ mưu thoát khỏi chuyện liền một mình tìm đến Lâm Thông. Hộp đêm X hay còn gọi là quán bar lớn nhất ở Bắc Kinh này đang là thời điểm nhộn nhịp nhất, cô lãnh đạm bước vào bên trong với ánh mắt cùng thần thái lạnh lùng như băng tuyết khiến người đi ngang cảm giác run người.