Chương 111: Ép buộc & so sánh
Trong phòng họp lớn của tập đoàn đang có rất nhiều thành viên cổ đông có mặt, lúc này Giản Trữ Luân cũng thay mặt chào hỏi cùng Đinh Nhất Hoằng …
“Luân à, đây là lần đầu tiên em thấy có nhiều cổ đông đến vậy. Anh gặp qua họ chưa?”
“Vài người gặp chưa quá ba lần, có lẽ họ đến đều là vì Tiểu Ngưng.”
Dưới cổng tập đoàn Giản thị đang có chú Nguyên đón đợi sẵn, khi Giản Tuyết Ngưng vừa đến đã trông thấy.
“Tiểu thư, cô đến rồi.!”
“Chú Nguyên, chú lại vậy nữa rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng không muốn bị người khác đối xử đặc biệt, riêng với chú Nguyên vốn là người làm lâu năm bên ông cố Giản nên ngược lại cô càng phải tôn trọng chú nhiều hơn.
“Xin lỗi tiểu thư, thói quen khó sửa.”
Giản Tuyết Ngưng đi cùng chú Nguyên vào thang máy dưới cái nhìn bàn tán của nhân viên …
“Mọi người đã tới đông đủ rồi ạ?”
“Vâng.”
Trong phòng họp không ngừng nói chuyện đến khi cánh cửa vừa được mở ra cùng sự hiện diện của Giản Tuyết Ngưng thì mọi người mới im hẳn mà đồng loạt đứng dậy …
“Mọi người không cần hành lễ lớn với con cháu như tôi đâu, mau ngồi xuống đi.”
Giản Tuyết Ngưng đứng vào trung tâm thì toàn bộ nhân viên đứng theo chờ lệnh từ cô.
“Hôm nay chính thức làm quen với các vị, tôi tên Giản Tuyết Ngưng sẽ tạm thời điều hành tập đoàn trong vòng ba năm. Mong các vị chiếu cố.”
Giản Tuyết Ngưng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó mới cùng mọi người vào vấn đề chính. Cuộc họp trải qua gần một tiếng hơn mới kết thúc khiến cô nhẹ nhõm cả người, Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng ở lại hỏi han.
“Vất vả cho em rồi, Tiểu Ngưng.”
“Không có gì đâu.”
Giản Tuyết Ngưng trong lúc thả lỏng thì Giản Trữ Luân lấy ra thiệp mời mẫu đưa cho cô …
“Hả? Thiệp này … chẳng lẽ…?!”
“Đúng rồi đấy. Tuần sau là anh và Ý Phương sẽ làm đám cưới, mong là em sẽ tham dự.”
Giản Tuyết Ngưng lòng càng ngạc nhiên khi Giản Trữ Luân và Tôn Ý Phương tiến triển nhanh hơn cô nghĩ.
“Hai người … từ khi nào thế?”
“Hai gia đình gặp mặt vài ngày trước, chỉ là Ý Phương không muốn làm rầm rộ nên lễ cưới chỉ mời những người thân quen góp mặt chung vui cùng thôi.”
Đinh Nhất Hoằng là người kết hôn sớm nhất chợt nhìn sang Giản Tuyết Ngưng rồi thầm thì với Giản Trữ Luân …
“Này, anh như vậy không đúng rồi. Tiểu Ngưng còn chưa làm đám cưới mà anh gửi thiệp trước như vậy, mặt mũi cô ấy để đâu?”
“Hả?”
Giản Trữ Luân giương biểu cảm khó hiểu nhưng Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại mở lời…
“Đám cưới là chuyện tốt mà, chúc phúc hai người nhé.”
“Cảm ơn em.”
Kỳ thi tốt nghiệp của Giản Tuyết Ngưng kéo dài qua ba ngày đã hết, trong lúc thu dọn sách vở về nhà thì nhận được điện thoại của Vương Diệc Thần …
“Em thi thế nào rồi? Tiểu Ngưng?”
“Em nghĩ là khá tốt, sao anh gọi vào giờ này thế? Không phải đang trong đoàn phim mới sao?”
Giản Tuyết Ngưng vừa đặt câu hỏi vừa rời phòng học, khi ra đến cổng trường lại trông thấy hình ảnh video bên đầu dây kia có khung cảnh rất quen thuộc và thanh âm đó lên tiếng kêu gọi …
“Tiểu Ngưng…”
“Thần?”
Giản Tuyết Ngưng vội vàng tắt máy chạy nhanh đến phía Vương Diệc Thần, vì hôm nay là chủ nhật trường học không có sinh viên nên cô thoải mái ôm anh vào lòng …
“Bất ngờ không?”
“Ohh, bất ngờ lắm.”
Giản Tuyết Ngưng gật gù xác nhận, song Vương Diệc Thần hồi đáp tiếp.
“Anh đặc biệt đến đây chính là dẫn em đi một nơi.”
“Hở?”
Một lúc sau đó, Vương Diệc Thần di chuyển bánh lái dừng ngay tại một cửa tiệm áo cưới lung linh và cùng Giản Tuyết Ngưng bước vào trong sự chào đón của nhân viên.
“Sao anh lại đưa em tới đây?”
“Em không muốn?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu phủ nhận mà nhẹ nhàng vấn đáp …
“Không phải. Chỉ là đột ngột quá, em chưa sửa soạn gì cả.”
“Trong mắt anh, cho dù không son phấn thì em vẫn luôn là đẹp nhất.//”
Trong lúc cả hai ngọt ngào với nhau thì quản lý cửa hàng tất bật nghênh đón …
“Anh Vương, những gì anh đặt chúng tôi đã chuẩn bị xong. Mời hai vị vào thay nhé.”
“Được.”
Vài phút sau, tất cả nhân viên lẫn Vương Diệc Thần ngỡ ngàng khi trông thấy Giản Tuyết Ngưng thử đầm cưới y như một nàng công chúa mà ai nấy đều mãn nhãn với thiết kế tựa dành riêng cho cô.
“Có lạ quá không?”
“Không đâu, đẹp hơn lần em chụp quảng cáo với anh nhiều.”
Cả hai đẹp đôi đến nỗi khiến nhân viên thập phần ngưỡng mộ …
“Sao anh lại biết cửa hàng này vậy?”
“Trước đây anh từng là đại diện quảng bá thương hiệu cho họ, mà những thiết kế này anh thấy rất là đẹp nên muốn dẫn em đến thử. Họ còn bảo sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho chúng ta đó.!”
Vương Diệc Thần nói nhỏ phần khuyến mãi vào tai của Giản Tuyết Ngưng rồi bật cười …
“Phù dâu và phù rể của chúng ta có thể thử đồ, khi nào tiện thì em cứ dẫn họ đến.”
“Em biết rồi.”
Vì còn thời gian nên Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng dắt nhau đi ăn …
“Anh họ của em và Tôn tiểu thư sắp làm đám cưới? Thật à?”
“Thật. Họ gửi thiệp cho em luôn này, không nghĩ rằng hai người họ có thể đánh nhanh thắng nhanh đến thế.”
Thời gian ăn uống ngỡ là bình yên cho đến khi điện thoại từ Giản Hân Hân reo đến …
“Chị ơi? Hic…”
Giản Hân Hân bên đầu dây khóc thành tiếng mà kêu Giản Tuyết Ngưng …
“Em sao đấy?”
“Ba của Trọng Khiêm dường như không thích em, phải làm sao đây?”
Giản Hân Hân vừa khóc vừa kể khổ khiến bữa ăn buộc phải tạm dừng, sau đó Vương Diệc Thần lấy xe chở Giản Tuyết Ngưng tới địa điểm của cô em kia.
“Xin lỗi anh nhé, Thần.”
“Chúng ta gần như đã là vợ chồng sắp cưới mà em còn khách sáo với anh à? Anh biết hiện tại thân phận và địa vị của em đặc biệt thì sẽ có nhiều chuyện em phải tự xử lý, không sao đâu.”
Tại nhà hàng kiểu cách Trung Đông, bóng dáng của Giản Hân Hân bên ngoài được bắt gặp …
“Anh còn lịch trình phải đi, có gì cứ gọi cho anh.”
“Em biết, cảm ơn anh nha.”
Giản Tuyết Ngưng trao cho Vương Diệc Thần một nụ hôn gió tạm biệt vào má phải rồi lật đật xuống xe, còn anh thì tiếp tục rời bánh lái đi lịch trình tiếp theo.
“Hân Hân?”
Giản Hân Hân nghe được tiếng gọi thân quen từ Giản Tuyết Ngưng liền tiến tới ôm vào lòng cô mà khóc nức nở trước cổng nhà hàng, cô chỉ đành vỗ về an ủi đến khi ngừng khóc mới bắt đầu hỏi chuyện.
“Luân à, đây là lần đầu tiên em thấy có nhiều cổ đông đến vậy. Anh gặp qua họ chưa?”
“Vài người gặp chưa quá ba lần, có lẽ họ đến đều là vì Tiểu Ngưng.”
Dưới cổng tập đoàn Giản thị đang có chú Nguyên đón đợi sẵn, khi Giản Tuyết Ngưng vừa đến đã trông thấy.
“Tiểu thư, cô đến rồi.!”
“Chú Nguyên, chú lại vậy nữa rồi.//”
Giản Tuyết Ngưng không muốn bị người khác đối xử đặc biệt, riêng với chú Nguyên vốn là người làm lâu năm bên ông cố Giản nên ngược lại cô càng phải tôn trọng chú nhiều hơn.
“Xin lỗi tiểu thư, thói quen khó sửa.”
Giản Tuyết Ngưng đi cùng chú Nguyên vào thang máy dưới cái nhìn bàn tán của nhân viên …
“Mọi người đã tới đông đủ rồi ạ?”
“Vâng.”
Trong phòng họp không ngừng nói chuyện đến khi cánh cửa vừa được mở ra cùng sự hiện diện của Giản Tuyết Ngưng thì mọi người mới im hẳn mà đồng loạt đứng dậy …
“Mọi người không cần hành lễ lớn với con cháu như tôi đâu, mau ngồi xuống đi.”
Giản Tuyết Ngưng đứng vào trung tâm thì toàn bộ nhân viên đứng theo chờ lệnh từ cô.
“Hôm nay chính thức làm quen với các vị, tôi tên Giản Tuyết Ngưng sẽ tạm thời điều hành tập đoàn trong vòng ba năm. Mong các vị chiếu cố.”
Giản Tuyết Ngưng lễ phép cúi đầu chào hỏi, sau đó mới cùng mọi người vào vấn đề chính. Cuộc họp trải qua gần một tiếng hơn mới kết thúc khiến cô nhẹ nhõm cả người, Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng ở lại hỏi han.
“Vất vả cho em rồi, Tiểu Ngưng.”
“Không có gì đâu.”
Giản Tuyết Ngưng trong lúc thả lỏng thì Giản Trữ Luân lấy ra thiệp mời mẫu đưa cho cô …
“Hả? Thiệp này … chẳng lẽ…?!”
“Đúng rồi đấy. Tuần sau là anh và Ý Phương sẽ làm đám cưới, mong là em sẽ tham dự.”
Giản Tuyết Ngưng lòng càng ngạc nhiên khi Giản Trữ Luân và Tôn Ý Phương tiến triển nhanh hơn cô nghĩ.
“Hai người … từ khi nào thế?”
“Hai gia đình gặp mặt vài ngày trước, chỉ là Ý Phương không muốn làm rầm rộ nên lễ cưới chỉ mời những người thân quen góp mặt chung vui cùng thôi.”
Đinh Nhất Hoằng là người kết hôn sớm nhất chợt nhìn sang Giản Tuyết Ngưng rồi thầm thì với Giản Trữ Luân …
“Này, anh như vậy không đúng rồi. Tiểu Ngưng còn chưa làm đám cưới mà anh gửi thiệp trước như vậy, mặt mũi cô ấy để đâu?”
“Hả?”
Giản Trữ Luân giương biểu cảm khó hiểu nhưng Giản Tuyết Ngưng không ngần ngại mở lời…
“Đám cưới là chuyện tốt mà, chúc phúc hai người nhé.”
“Cảm ơn em.”
Kỳ thi tốt nghiệp của Giản Tuyết Ngưng kéo dài qua ba ngày đã hết, trong lúc thu dọn sách vở về nhà thì nhận được điện thoại của Vương Diệc Thần …
“Em thi thế nào rồi? Tiểu Ngưng?”
“Em nghĩ là khá tốt, sao anh gọi vào giờ này thế? Không phải đang trong đoàn phim mới sao?”
Giản Tuyết Ngưng vừa đặt câu hỏi vừa rời phòng học, khi ra đến cổng trường lại trông thấy hình ảnh video bên đầu dây kia có khung cảnh rất quen thuộc và thanh âm đó lên tiếng kêu gọi …
“Tiểu Ngưng…”
“Thần?”
Giản Tuyết Ngưng vội vàng tắt máy chạy nhanh đến phía Vương Diệc Thần, vì hôm nay là chủ nhật trường học không có sinh viên nên cô thoải mái ôm anh vào lòng …
“Bất ngờ không?”
“Ohh, bất ngờ lắm.”
Giản Tuyết Ngưng gật gù xác nhận, song Vương Diệc Thần hồi đáp tiếp.
“Anh đặc biệt đến đây chính là dẫn em đi một nơi.”
“Hở?”
Một lúc sau đó, Vương Diệc Thần di chuyển bánh lái dừng ngay tại một cửa tiệm áo cưới lung linh và cùng Giản Tuyết Ngưng bước vào trong sự chào đón của nhân viên.
“Sao anh lại đưa em tới đây?”
“Em không muốn?”
Giản Tuyết Ngưng lắc đầu phủ nhận mà nhẹ nhàng vấn đáp …
“Không phải. Chỉ là đột ngột quá, em chưa sửa soạn gì cả.”
“Trong mắt anh, cho dù không son phấn thì em vẫn luôn là đẹp nhất.//”
Trong lúc cả hai ngọt ngào với nhau thì quản lý cửa hàng tất bật nghênh đón …
“Anh Vương, những gì anh đặt chúng tôi đã chuẩn bị xong. Mời hai vị vào thay nhé.”
“Được.”
Vài phút sau, tất cả nhân viên lẫn Vương Diệc Thần ngỡ ngàng khi trông thấy Giản Tuyết Ngưng thử đầm cưới y như một nàng công chúa mà ai nấy đều mãn nhãn với thiết kế tựa dành riêng cho cô.
“Có lạ quá không?”
“Không đâu, đẹp hơn lần em chụp quảng cáo với anh nhiều.”
Cả hai đẹp đôi đến nỗi khiến nhân viên thập phần ngưỡng mộ …
“Sao anh lại biết cửa hàng này vậy?”
“Trước đây anh từng là đại diện quảng bá thương hiệu cho họ, mà những thiết kế này anh thấy rất là đẹp nên muốn dẫn em đến thử. Họ còn bảo sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho chúng ta đó.!”
Vương Diệc Thần nói nhỏ phần khuyến mãi vào tai của Giản Tuyết Ngưng rồi bật cười …
“Phù dâu và phù rể của chúng ta có thể thử đồ, khi nào tiện thì em cứ dẫn họ đến.”
“Em biết rồi.”
Vì còn thời gian nên Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng dắt nhau đi ăn …
“Anh họ của em và Tôn tiểu thư sắp làm đám cưới? Thật à?”
“Thật. Họ gửi thiệp cho em luôn này, không nghĩ rằng hai người họ có thể đánh nhanh thắng nhanh đến thế.”
Thời gian ăn uống ngỡ là bình yên cho đến khi điện thoại từ Giản Hân Hân reo đến …
“Chị ơi? Hic…”
Giản Hân Hân bên đầu dây khóc thành tiếng mà kêu Giản Tuyết Ngưng …
“Em sao đấy?”
“Ba của Trọng Khiêm dường như không thích em, phải làm sao đây?”
Giản Hân Hân vừa khóc vừa kể khổ khiến bữa ăn buộc phải tạm dừng, sau đó Vương Diệc Thần lấy xe chở Giản Tuyết Ngưng tới địa điểm của cô em kia.
“Xin lỗi anh nhé, Thần.”
“Chúng ta gần như đã là vợ chồng sắp cưới mà em còn khách sáo với anh à? Anh biết hiện tại thân phận và địa vị của em đặc biệt thì sẽ có nhiều chuyện em phải tự xử lý, không sao đâu.”
Tại nhà hàng kiểu cách Trung Đông, bóng dáng của Giản Hân Hân bên ngoài được bắt gặp …
“Anh còn lịch trình phải đi, có gì cứ gọi cho anh.”
“Em biết, cảm ơn anh nha.”
Giản Tuyết Ngưng trao cho Vương Diệc Thần một nụ hôn gió tạm biệt vào má phải rồi lật đật xuống xe, còn anh thì tiếp tục rời bánh lái đi lịch trình tiếp theo.
“Hân Hân?”
Giản Hân Hân nghe được tiếng gọi thân quen từ Giản Tuyết Ngưng liền tiến tới ôm vào lòng cô mà khóc nức nở trước cổng nhà hàng, cô chỉ đành vỗ về an ủi đến khi ngừng khóc mới bắt đầu hỏi chuyện.