Chương 57: Em khó chịu quá!
Tống Hải Thành rất giận bản thân mình, vừa rồi cô nhắn tin cho anh, khi đó anh đang họp cùng cổ đông, nên không xem tin nhắn của cô, phải gần một giờ sau anh mới họp xong rồi mới bắt đầu xem tin nhắn.
Khi đó Tống Hải Thành tức tốc chạy nhanh đến nhà hàng liền thấy một số học sinh nữ mặc đồng phục trường cô được những tên mặt mày bậm trợn đưa lên xe trong trạng thái không tỉnh táo, anh biết ngay cô có lẽ cũng đã gặp chuyện rồi.
Tống Hải Thành lập tức tiến đến chiếc xe đó tìm kiếm hình bóng của cô nhưng không có, anh bảo thuộc hạ tiện tay cứu giúp nhóm nữ sinh đó đồng thời cũng báo cho cảnh sát.
Tống Hải Thành cùng trợ lý Lý Bân nhanh chóng chạy đến số phòng ViP mà cô gửi trong tin nhắn, trước cửa có năm người đang đứng canh ngoài, Tống Hải Thành anh liền tiến đến nắm lấy cổ áo tên thanh niên mặc đồng phục trường cùng nữ học sinh bên cạnh, khuôn mặt tức giận quát lớn vào mặt họ.
“Hân Hân đâu rồi, nói mau cô ấy đâu rồi?”
Khuôn mặt Dao Liên tái xanh, vốn dĩ định mọi chuyện xong xuôi cô ta mới gọi Tống Hải Thành đến bắt tại trận, thừa dịp mà ngã vào lòng anh. Thế mà mọi kế hoạch đã định giờ lại sai hoàn toàn, Tống Hải Thành anh có mặt ở đây lúc này, thấy được cô ta đang bày mưu hãm hại người con gái anh yêu thì làm gì có còn cửa nào cho cô ta nữa chứ.
Kính Phong tay chân run rẩy, chẳng có sức phản kháng hay trả lời gì anh, hắn ta giả vờ ngất đi để Tống Hải Thành không quan tâm đến hắn nữa.
Tống Hải Thành biết tên Kính Phong này giả ngất, nhưng vì an toàn của cô nên anh giao chỗ này cho Lý Bân, Tống Hải Thành chỉ cần ngoắc tay một cái Lý Bân liền hiểu ý mà tiến đến.
Một tên đàn em Đào Lãnh đứng chắn cửa không muốn Tống Hải Thành tiến vào, vì đơn giãn không ai dám phá chuyện tốt của đại ca Đào Lãnh, nếu phá chuyện tốt của đại ca chỉ có mà nhừ đòn, không cẩn thận để người khác vào thì tên thuộc hạ như hắn cũng chẳng yên ổn gì, thôi thì cứ liều mình chắn cửa vậy.
Nhưng đời đâu ai biết trước được điều gì, tên đàn em Đào Lãnh đã ngay lập tức hối hận, hắn thà bị đại ca đánh nhừ tử nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, một tuần là khỏi, còn như bây giờ đem thân ra chắn cửa liền bị một đạp của Tống Hải Thành khiến hắn va mạnh vào cửa, đạp thứ hai của Tống Hải Thành ngay cả cánh cửa bằng gỗ tốt to dày cũng không chắn nổi mà bật tung ra, khiến hắn văng thẳng vào bên trong, toàn thân đau nhức, chắc chắn đã gãy vài ba cái xương sườn gì đó rồi.
Mắt Tống Hải Thành long sòng hằn lên tia giết chóc, anh muốn ngay lập tức giết chết tên đàn ông đang ức hiếp người con gái của anh, dù chỉ động mạnh anh cũng chưa từng dám làm tổn thương cô, thế mà tên này lại dám làm cô đau, làm cô phải chảy cả máu miệng thế kia.
Anh lao đến đánh như điên vào mặt tên Đào Lãnh, anh muốn cho hắn nếm trãi cảm giác đau đớn của Lâm Ý Hân, thậm chí phải hơn gấp nhiều lần.
“Thành Thành đừng giết hắn, bẩn tay!”
Tống Hải Thành lúc này mới lấy lại bình tĩnh, anh quay sang nhìn cô đang chật vật túm lấy chiếc áo hòng không muốn ai thấy phần đẩy đà bên trong áo của mình.
“Em có đau lắm không?”
Tống Hải Thành vừa nói vừa cởi phăng chiếc áo vest ngoài của mình trùm kín lấy cô, anh bế thốc cô lên đi thẳng một mạch ra ngoài, để lại Đào Lãnh cho Lý Bân sử lý.
Lâm Ý Hân chỉ nhẹ lắc đầu, cô không muốn làm anh thêm lo lắng.
Tống Hải Thành bế cô ra ngoài, vừa bước ra khỏi cánh cửa, đập vào mắt cô là Dao Liên với khuôn mặt khóc lóc thảm thương, tóc tai rũ rượi. Bên cạnh còn có Kính Phong mắt bầm mặt tím, ôm bụng quỳ rạp trên đất cùng với những tên đàn em của Đào Lãnh.
“Bọn họ bị anh đánh sao?” Lâm Ý Hân trốn đầu trong cổ Tống Hải Thành hỏi nhỏ.
“Anh không đánh họ, là Lý Bân trợ lý anh làm, anh chỉ đánh tên dám ức hiếp em thôi!” Tống Hải Thành khi nhắc đến chuyện cô bị Đào Lãnh cưỡng bức mắt anh hằn lên tia giận dữ.
“Tay anh có đau không?” cô ngẩn đầu nhìn anh nói.
“Không” Tống Hải Thành chỉ thốt lên một tiếng, mặt vẫn rất trầm lặng.
“Anh giận em à! Em xin lỗi đáng ra không nên dây vào những chuyện này, gây thêm rắc rối cho anh!” Lâm Ý Hân giọng run run.
“Không, chỉ là anh đang giận chính bản thân mình, anh đến trễ khiến em bị một phen hoảng sợ rồi!” Tống Hải Thành đột nhiên ngừng bước chân, đôi mắt đượm buồn cúi đầu nhìn cô.
“Em không sao, anh đừng tự trách như vậy chứ, cũng tại em quá chủ quan mà thôi!” Lâm Ý Hân choàng tay ôm lấy cổ Tống Hải Thành, cô đặt lên má anh một nụ hôn.
“Em làm sao vậy!” Tống Hải Thành thấy mặt cô đỏ bừng, hơi thở dường như rất gấp gáp, cô cứ vùi đầu vào trong cổ anh, khẽ hôn khẽ mút khiến anh rất nhột.
“Em khó chịu quá, nóng quá, nhưng sao cơ thể anh lại mát lạnh như vậy, thật thoải mái, cho em chui vào trong cơ thể anh được không?” Lâm Ý Hân mặt càng ngày càng đỏ, dường như thuốc khi nãy Đào Lãnh cho cô uống lại phát tác nữa rồi.
“Em bị hắn hạ thuốc sao, đáng chết, anh phải giết hắn!” đôi mắt Tống Hải Thành vừa dịu đi đôi chút giờ đây lại bắt đầu hằn lên những tia máu nhỏ, sát khí trên người anh lại tăng lên đáng sợ.
Tống Hải Thành mau chóng đưa cô lên xe, anh gọi cho Lý Bân bảo anh ta về xe gấp.
Trợ lý Lý Bân đang bận ‘giảng đạo nghĩa’ cho tên cặn bã Đào Lãnh, liền nghe tiếng chuông điện thoại reo, biết phu nhân tổng tài của mình gặp chuyện rồi nên anh ta chỉ đành bảo thuộc hạ dưới trướng mang họ về sau này tiếp tục ‘dạy bảo’.
Khi đó Tống Hải Thành tức tốc chạy nhanh đến nhà hàng liền thấy một số học sinh nữ mặc đồng phục trường cô được những tên mặt mày bậm trợn đưa lên xe trong trạng thái không tỉnh táo, anh biết ngay cô có lẽ cũng đã gặp chuyện rồi.
Tống Hải Thành lập tức tiến đến chiếc xe đó tìm kiếm hình bóng của cô nhưng không có, anh bảo thuộc hạ tiện tay cứu giúp nhóm nữ sinh đó đồng thời cũng báo cho cảnh sát.
Tống Hải Thành cùng trợ lý Lý Bân nhanh chóng chạy đến số phòng ViP mà cô gửi trong tin nhắn, trước cửa có năm người đang đứng canh ngoài, Tống Hải Thành anh liền tiến đến nắm lấy cổ áo tên thanh niên mặc đồng phục trường cùng nữ học sinh bên cạnh, khuôn mặt tức giận quát lớn vào mặt họ.
“Hân Hân đâu rồi, nói mau cô ấy đâu rồi?”
Khuôn mặt Dao Liên tái xanh, vốn dĩ định mọi chuyện xong xuôi cô ta mới gọi Tống Hải Thành đến bắt tại trận, thừa dịp mà ngã vào lòng anh. Thế mà mọi kế hoạch đã định giờ lại sai hoàn toàn, Tống Hải Thành anh có mặt ở đây lúc này, thấy được cô ta đang bày mưu hãm hại người con gái anh yêu thì làm gì có còn cửa nào cho cô ta nữa chứ.
Kính Phong tay chân run rẩy, chẳng có sức phản kháng hay trả lời gì anh, hắn ta giả vờ ngất đi để Tống Hải Thành không quan tâm đến hắn nữa.
Tống Hải Thành biết tên Kính Phong này giả ngất, nhưng vì an toàn của cô nên anh giao chỗ này cho Lý Bân, Tống Hải Thành chỉ cần ngoắc tay một cái Lý Bân liền hiểu ý mà tiến đến.
Một tên đàn em Đào Lãnh đứng chắn cửa không muốn Tống Hải Thành tiến vào, vì đơn giãn không ai dám phá chuyện tốt của đại ca Đào Lãnh, nếu phá chuyện tốt của đại ca chỉ có mà nhừ đòn, không cẩn thận để người khác vào thì tên thuộc hạ như hắn cũng chẳng yên ổn gì, thôi thì cứ liều mình chắn cửa vậy.
Nhưng đời đâu ai biết trước được điều gì, tên đàn em Đào Lãnh đã ngay lập tức hối hận, hắn thà bị đại ca đánh nhừ tử nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, một tuần là khỏi, còn như bây giờ đem thân ra chắn cửa liền bị một đạp của Tống Hải Thành khiến hắn va mạnh vào cửa, đạp thứ hai của Tống Hải Thành ngay cả cánh cửa bằng gỗ tốt to dày cũng không chắn nổi mà bật tung ra, khiến hắn văng thẳng vào bên trong, toàn thân đau nhức, chắc chắn đã gãy vài ba cái xương sườn gì đó rồi.
Mắt Tống Hải Thành long sòng hằn lên tia giết chóc, anh muốn ngay lập tức giết chết tên đàn ông đang ức hiếp người con gái của anh, dù chỉ động mạnh anh cũng chưa từng dám làm tổn thương cô, thế mà tên này lại dám làm cô đau, làm cô phải chảy cả máu miệng thế kia.
Anh lao đến đánh như điên vào mặt tên Đào Lãnh, anh muốn cho hắn nếm trãi cảm giác đau đớn của Lâm Ý Hân, thậm chí phải hơn gấp nhiều lần.
“Thành Thành đừng giết hắn, bẩn tay!”
Tống Hải Thành lúc này mới lấy lại bình tĩnh, anh quay sang nhìn cô đang chật vật túm lấy chiếc áo hòng không muốn ai thấy phần đẩy đà bên trong áo của mình.
“Em có đau lắm không?”
Tống Hải Thành vừa nói vừa cởi phăng chiếc áo vest ngoài của mình trùm kín lấy cô, anh bế thốc cô lên đi thẳng một mạch ra ngoài, để lại Đào Lãnh cho Lý Bân sử lý.
Lâm Ý Hân chỉ nhẹ lắc đầu, cô không muốn làm anh thêm lo lắng.
Tống Hải Thành bế cô ra ngoài, vừa bước ra khỏi cánh cửa, đập vào mắt cô là Dao Liên với khuôn mặt khóc lóc thảm thương, tóc tai rũ rượi. Bên cạnh còn có Kính Phong mắt bầm mặt tím, ôm bụng quỳ rạp trên đất cùng với những tên đàn em của Đào Lãnh.
“Bọn họ bị anh đánh sao?” Lâm Ý Hân trốn đầu trong cổ Tống Hải Thành hỏi nhỏ.
“Anh không đánh họ, là Lý Bân trợ lý anh làm, anh chỉ đánh tên dám ức hiếp em thôi!” Tống Hải Thành khi nhắc đến chuyện cô bị Đào Lãnh cưỡng bức mắt anh hằn lên tia giận dữ.
“Tay anh có đau không?” cô ngẩn đầu nhìn anh nói.
“Không” Tống Hải Thành chỉ thốt lên một tiếng, mặt vẫn rất trầm lặng.
“Anh giận em à! Em xin lỗi đáng ra không nên dây vào những chuyện này, gây thêm rắc rối cho anh!” Lâm Ý Hân giọng run run.
“Không, chỉ là anh đang giận chính bản thân mình, anh đến trễ khiến em bị một phen hoảng sợ rồi!” Tống Hải Thành đột nhiên ngừng bước chân, đôi mắt đượm buồn cúi đầu nhìn cô.
“Em không sao, anh đừng tự trách như vậy chứ, cũng tại em quá chủ quan mà thôi!” Lâm Ý Hân choàng tay ôm lấy cổ Tống Hải Thành, cô đặt lên má anh một nụ hôn.
“Em làm sao vậy!” Tống Hải Thành thấy mặt cô đỏ bừng, hơi thở dường như rất gấp gáp, cô cứ vùi đầu vào trong cổ anh, khẽ hôn khẽ mút khiến anh rất nhột.
“Em khó chịu quá, nóng quá, nhưng sao cơ thể anh lại mát lạnh như vậy, thật thoải mái, cho em chui vào trong cơ thể anh được không?” Lâm Ý Hân mặt càng ngày càng đỏ, dường như thuốc khi nãy Đào Lãnh cho cô uống lại phát tác nữa rồi.
“Em bị hắn hạ thuốc sao, đáng chết, anh phải giết hắn!” đôi mắt Tống Hải Thành vừa dịu đi đôi chút giờ đây lại bắt đầu hằn lên những tia máu nhỏ, sát khí trên người anh lại tăng lên đáng sợ.
Tống Hải Thành mau chóng đưa cô lên xe, anh gọi cho Lý Bân bảo anh ta về xe gấp.
Trợ lý Lý Bân đang bận ‘giảng đạo nghĩa’ cho tên cặn bã Đào Lãnh, liền nghe tiếng chuông điện thoại reo, biết phu nhân tổng tài của mình gặp chuyện rồi nên anh ta chỉ đành bảo thuộc hạ dưới trướng mang họ về sau này tiếp tục ‘dạy bảo’.