Chương 33: Em muốn có con
Thấm thoát một tháng cũng trôi nhanh, mới đó cũng đã đến ngày cô nhận bằng tốt nghiệp.
Tất cả các học viên cùng gia đình tập trung trong hội trường, cô được mặc trên người chiếc áo cữ nhân màu xanh, ngồi bên cạnh Tống Hải Thành cùng ba mẹ Lâm, ai ai cũng vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.
“Chúc mừng các em, các em là những học viên xuất sắc nhất của khóa này, năng khiếu, cùng những bài các em được học trên giảng đường, thầy mong các em sẽ áp dụng nó thật hiệu quả, thật tốt nhất. Thầy cùng các giảng viên ở đây chúc cho con đường sự nghiệp của các em luôn được hanh thông, ngày càng phát triển lớn mạnh” thầy hiệu trưởng phát biểu.
“Sau đây mời học viên Lâm Ý Hân đại diện khóa ba mươi mốt, lên bục phát biểu cảm nghĩ và gửi lời tri ân với các giảng viên!” giảng viên phụ trách buổi lễ nói.
“Kính chào quý thầy cô, chào các bậc phụ huynh, cùng các bạn đồng học. Em là Lâm Ý Hân xin đại diện cho khóa ba mươi mốt trường đại học Hoa Lâm, lời đầu tiên em xin cảm ơn tất cả thầy cô, đã trao cho chúng em nguồn kiến thức vô cùng to lớn, đã chịu dẫn dắt từng học viên chúng em, từng chia sẽ rất nhiều kinh nghiệm cuộc sống cho chúng em, và hơn nữa đã cố gắng nhường nhịn chúng em! Và các bạn đồng học ơi! Cảm ơn các bạn đã cho mình được trải nghiệm cuộc sống sinh viên ý nghĩa như thế này!” Lâm Ý Hân xúc động nói, những lời này thú thật cô đã viết rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy hay, cuối cùng phải nhờ sự chỉnh sửa của Tống Hải Thành mới trơn tru được một chút.
Kiếp trước cô chỉ học cho có, lấy được chiếc bằng để tiện ra ngoài xin việc, làm việc, nên không hề cố gắng thật nhiều trong việc học, nhưng kiếp này sẽ khác, cô cố gắng đạt thành tích tốt nhất của chính mình, dựa thêm trí nhớ kiếp trước cô sẽ dễ dàng thành công thay đổi tương lai nhiều hơn.
Mỗi lượt giáo viên phụ trách gọi lên mười bạn học viên lên bục để được thầy hiệu trưởng trao bằng. Chẳng mấy chốc cũng đã gọi đến tên cô, Lâm Ý Hân cẩn thận đứng lên tiến về phía bục.
Cầm chiếc bằng đại học trên tay, cô xúc động chỉ muốn thật nhanh lao xuống ôm lấy ba mẹ, ôm lấy anh, thầm cảm ơn ba mẹ và Tống Hải Thành đã để cô được sống trong hạnh phúc thật sự một lần. Thật may mắn khi ba mẹ mẹ vẫn còn ở bên cạnh cô, lại càng thêm may mắn khi Tống Hải Thành anh có thể yêu cô thêm một lần nữa, cho cô được đền đáp những gì kiếp trước anh đã giúp đỡ cô.
Cuối cùng là màn chụp hình kỉ niệm với tất cả thầy cô và các bạn. Sau khi chụp bảy bảy bốn chín tấm ảnh, Lâm Ý Hân nắm lấy tay anh, kéo anh gần lại phía mình, cô nhón gót hôn lên môi anh một nụ hôn trong sự vỗ tay của bạn bè xung quanh.
“Tống Hải Thành, cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, cảm ơn anh đã đến rồi soi sáng con đường cho em. Chồng à, em yêu anh!” hai hàng nước mắt Lâm Ý Hân chợt lăn dài khi nói những lời này với anh.
Tống Hải Thành không nói gì, anh cẩn thận đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, lại hạ môi xuống hôn lên môi cô một nụ hôn sâu cực ngọt ngào.
Sau buổi lễ tốt nghiệp đó, ba mẹ Lâm mở một bàn tiệc lớn tại nhà, căn nhà bốn người rộn rã tiếng cười vui vẻ.
“Thành Thành này, số tiền con gom góp làm đám cưới từ năm ngoái đến nay con gửi ba mẹ giữ hộ cũng được một khoảng lớn rồi, theo như lời con hứa khi con bé tốt nghiệp sẽ tổ chức đám cưới thật lớn làm cho con bé hãnh diện, ba thấy số tiền này cũng đã đủ rồi, khi nào bọn con sẽ tổ chức lễ cưới” ba Lâm vừa đặt ly bia xuống nói.
“Cái này theo ý của Hân Hân ạ” Tống Hải Thành cầm lon bia mới khui rót vào ly cho ba Lâm.
“Ba mẹ cứ sắp xếp đi ạ! Con không ý kiến” Lâm Ý Hân cầm ly lên đưa ly đến trước mặt anh, chờ anh rót bia cho mình nói.
“Được, vậy ba mẹ sẽ đi coi ngày rồi thông báo cho tụi con” mẹ Lâm cũng góp lời.
“Vâng!” cả hai đồng thanh gật đầu.
Kết thúc buổi tiệc Lâm Ý Hân cũng đã say khướt, anh bế cô về phòng, đặt cô lên giường kéo chăn đắp lên cho cô, khẽ hôn lên trán cô rồi mới bước chậm ra ngoài dọn dẹp.
Sau một hồi dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ Tống Hải Thành mới quay trở về phòng, an tỉnh nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô ngủ.
"Thành Thành " giọng cô đột ngột phát ra.
“Ơi anh đây!” Tống Hải Thành chồm dậy hôn lấy trán cô, cẩn thận nhìn lấy khuôn mặt cô, anh sợ cô lại gặp phải ác mộng.
Trong đầu anh chợt lóe lên cảnh cô gặp ác mộng tay tự bóp lấy cổ mình, Lâm Ý Hân còn kể cho anh nghe cô đến tìm anh ngày sinh nhật, không gọi được cho anh, cô quay về liền bị ba người đàn ông lạ mặt kéo vào thay phiên cưỡng bức, rồi giết chết. Đó không phải là ác mộng, đó là ký ức kiếp đầu tiên của cô, người anh rung lên trong lòng như bị thêu đốt tất thảy nội tạng bên trong của mình.
" Em muốn có con!" giọng cô khi có chút men bia vào liền thành thục khiêu gợi con thú trong người anh dậy.
Tất cả các học viên cùng gia đình tập trung trong hội trường, cô được mặc trên người chiếc áo cữ nhân màu xanh, ngồi bên cạnh Tống Hải Thành cùng ba mẹ Lâm, ai ai cũng vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.
“Chúc mừng các em, các em là những học viên xuất sắc nhất của khóa này, năng khiếu, cùng những bài các em được học trên giảng đường, thầy mong các em sẽ áp dụng nó thật hiệu quả, thật tốt nhất. Thầy cùng các giảng viên ở đây chúc cho con đường sự nghiệp của các em luôn được hanh thông, ngày càng phát triển lớn mạnh” thầy hiệu trưởng phát biểu.
“Sau đây mời học viên Lâm Ý Hân đại diện khóa ba mươi mốt, lên bục phát biểu cảm nghĩ và gửi lời tri ân với các giảng viên!” giảng viên phụ trách buổi lễ nói.
“Kính chào quý thầy cô, chào các bậc phụ huynh, cùng các bạn đồng học. Em là Lâm Ý Hân xin đại diện cho khóa ba mươi mốt trường đại học Hoa Lâm, lời đầu tiên em xin cảm ơn tất cả thầy cô, đã trao cho chúng em nguồn kiến thức vô cùng to lớn, đã chịu dẫn dắt từng học viên chúng em, từng chia sẽ rất nhiều kinh nghiệm cuộc sống cho chúng em, và hơn nữa đã cố gắng nhường nhịn chúng em! Và các bạn đồng học ơi! Cảm ơn các bạn đã cho mình được trải nghiệm cuộc sống sinh viên ý nghĩa như thế này!” Lâm Ý Hân xúc động nói, những lời này thú thật cô đã viết rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy hay, cuối cùng phải nhờ sự chỉnh sửa của Tống Hải Thành mới trơn tru được một chút.
Kiếp trước cô chỉ học cho có, lấy được chiếc bằng để tiện ra ngoài xin việc, làm việc, nên không hề cố gắng thật nhiều trong việc học, nhưng kiếp này sẽ khác, cô cố gắng đạt thành tích tốt nhất của chính mình, dựa thêm trí nhớ kiếp trước cô sẽ dễ dàng thành công thay đổi tương lai nhiều hơn.
Mỗi lượt giáo viên phụ trách gọi lên mười bạn học viên lên bục để được thầy hiệu trưởng trao bằng. Chẳng mấy chốc cũng đã gọi đến tên cô, Lâm Ý Hân cẩn thận đứng lên tiến về phía bục.
Cầm chiếc bằng đại học trên tay, cô xúc động chỉ muốn thật nhanh lao xuống ôm lấy ba mẹ, ôm lấy anh, thầm cảm ơn ba mẹ và Tống Hải Thành đã để cô được sống trong hạnh phúc thật sự một lần. Thật may mắn khi ba mẹ mẹ vẫn còn ở bên cạnh cô, lại càng thêm may mắn khi Tống Hải Thành anh có thể yêu cô thêm một lần nữa, cho cô được đền đáp những gì kiếp trước anh đã giúp đỡ cô.
Cuối cùng là màn chụp hình kỉ niệm với tất cả thầy cô và các bạn. Sau khi chụp bảy bảy bốn chín tấm ảnh, Lâm Ý Hân nắm lấy tay anh, kéo anh gần lại phía mình, cô nhón gót hôn lên môi anh một nụ hôn trong sự vỗ tay của bạn bè xung quanh.
“Tống Hải Thành, cảm ơn anh đã ở bên cạnh em, cảm ơn anh đã đến rồi soi sáng con đường cho em. Chồng à, em yêu anh!” hai hàng nước mắt Lâm Ý Hân chợt lăn dài khi nói những lời này với anh.
Tống Hải Thành không nói gì, anh cẩn thận đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô, lại hạ môi xuống hôn lên môi cô một nụ hôn sâu cực ngọt ngào.
Sau buổi lễ tốt nghiệp đó, ba mẹ Lâm mở một bàn tiệc lớn tại nhà, căn nhà bốn người rộn rã tiếng cười vui vẻ.
“Thành Thành này, số tiền con gom góp làm đám cưới từ năm ngoái đến nay con gửi ba mẹ giữ hộ cũng được một khoảng lớn rồi, theo như lời con hứa khi con bé tốt nghiệp sẽ tổ chức đám cưới thật lớn làm cho con bé hãnh diện, ba thấy số tiền này cũng đã đủ rồi, khi nào bọn con sẽ tổ chức lễ cưới” ba Lâm vừa đặt ly bia xuống nói.
“Cái này theo ý của Hân Hân ạ” Tống Hải Thành cầm lon bia mới khui rót vào ly cho ba Lâm.
“Ba mẹ cứ sắp xếp đi ạ! Con không ý kiến” Lâm Ý Hân cầm ly lên đưa ly đến trước mặt anh, chờ anh rót bia cho mình nói.
“Được, vậy ba mẹ sẽ đi coi ngày rồi thông báo cho tụi con” mẹ Lâm cũng góp lời.
“Vâng!” cả hai đồng thanh gật đầu.
Kết thúc buổi tiệc Lâm Ý Hân cũng đã say khướt, anh bế cô về phòng, đặt cô lên giường kéo chăn đắp lên cho cô, khẽ hôn lên trán cô rồi mới bước chậm ra ngoài dọn dẹp.
Sau một hồi dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ Tống Hải Thành mới quay trở về phòng, an tỉnh nằm bên cạnh cô, ôm lấy cô ngủ.
"Thành Thành " giọng cô đột ngột phát ra.
“Ơi anh đây!” Tống Hải Thành chồm dậy hôn lấy trán cô, cẩn thận nhìn lấy khuôn mặt cô, anh sợ cô lại gặp phải ác mộng.
Trong đầu anh chợt lóe lên cảnh cô gặp ác mộng tay tự bóp lấy cổ mình, Lâm Ý Hân còn kể cho anh nghe cô đến tìm anh ngày sinh nhật, không gọi được cho anh, cô quay về liền bị ba người đàn ông lạ mặt kéo vào thay phiên cưỡng bức, rồi giết chết. Đó không phải là ác mộng, đó là ký ức kiếp đầu tiên của cô, người anh rung lên trong lòng như bị thêu đốt tất thảy nội tạng bên trong của mình.
" Em muốn có con!" giọng cô khi có chút men bia vào liền thành thục khiêu gợi con thú trong người anh dậy.