Chương 28: Ba mẹ không có nhà
Sau một hồi triền miên trong nhà vệ sinh cả hai cùng tắm rửa rồi mới về phòng ôm nhau ngủ lúc đó cũng đã gần ba giờ sáng. Hôm sau khi Lâm Ý Hân tỉnh dậy cũng đã gần mười giờ, ba mẹ Lâm đã ra ngoài nên không ai gọi đôi vợ chồng son này dậy cả.
Âm thanh chiếc chuông điện thoại cô vang lên bản nhạc chuông quen thuộc của cô.
Cô nhoài người chòm lấy chiếc điện thoại, cầm lên bấm nghe.
“Alo…” giọng cô còn chút ngái ngủ.
" Giờ vẫn chưa dậy nữa sao, dậy mà nấu cơm cho con rể mẹ ăn chứ mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi!" mẹ Lâm mắng.
“Con biết rồi, ba mẹ đi đâu vậy, không phải hôm nay được nghĩ ở nhà sao?” giọng cô vẫn rất lười biếng.
“Ba mẹ sang nhà dì Phương Hà của con, bà ấy mời sang ăn giỗ, bảo tụi con sang chơi, nhưng mẹ thấy hôm qua con với dì không mấy vui vẻ, với thêm mẹ gõ cửa mãi không ai trả lời nên ba mẹ đi luôn, chốc nữa xong tiệc ba mẹ ghé sang nhà bạn cũ của ba con tận bên thành phố Hà Sa chắc phải đến tối mới về, hai đứa ở nhà nấu nướng rồi dọn dẹp nghe chưa, chớ có mà bày đầy gian bếp của mẹ đó, nghe rõ chưa!” mẹ Lâm luyên thuyên.
“Con biết rồi, đảm bảo nhà cửa sạch bóng trước khi mẹ về tới nhà!” Lâm Ý Hân mắt như sáng lên cười gian xảo nói.
“Nghe như có chuyện gì mờ ám, đừng có mà bóc lột con rể mẹ đó nghe chưa?” mẹ Lâm hoài nghi cô.
“Làm gì có mờ ám, mà mẹ có chút thiên vị rồi đó nha, một câu là con rể mẹ, hai câu là con rể mẹ, con gái ruột này vứt xó nào rồi?” Lâm Ý Hân vờ hờn dỗi với mẹ Lâm.
“Con á hả, mẹ vứt đâu à, chắc là vứt vào nhà kho rồi đấy!” mẹ Lâm có chút cười nói.
“Mẹ…” lời cô chưa kịp nói liền nghe một tràng cười của bà mẹ thân yêu của mình, chỉ kịp nói lấy một từ liền nghe tiếng tít…tít…tít…cúp máy của mẹ Lâm khiến cô ôm một bụng ghen tỵ với chàng con rể mới này đây.
“Con rể quý của mẹ sao, con ăn cho bằng sạch, xem ai quý hơn nào?” cô đặt điện thoại lại lên tủ đầu giường miệng lẩm bẩm nhìn người đàn ông nằm bên cạnh với đôi mắt gian tà.
Cô lại chui vào trong chăn cùng anh, rồi lại leo hẳn người nằm đè lên người anh, chậm rãi hạ xuống môi anh môt nụ hôn ngọt ngào, giọng giả bộ hờn mát.
“Con rể của mẹ Lâm mau dậy nấu cơm kìa, con rể của mẹ Lâm mau ra dọn nhà cho sạch nào!”
“Ba mẹ không có nhà sao?” Tống Hải Thành mở mắt chậm rãi hỏi.
“Uhm, ba mẹ sang nhà dì Phương Hà, rồi tạc sang nhà bạn cũ của ba chắc phải đến tối mới về đến” cô áp sát xuống người anh, tai kề xuống ngực trái anh, nghe từng nhịp đập trái tim anh.
“Vậy chốc nữa anh nấu cơm cho em ăn, còn giờ này anh đói rồi, lại muốn được ăn rồi!” Tống Hải Thành ranh mãnh mạnh mẽ lật người lại khiến cô nằm ngược xuống phía dưới người anh.
“Em bảo anh đi nấu cơm dọn nhà mà, sao giờ anh lại muốn ăn em rồi à” Lâm Ý Hân nói.
“Phải ăn no mới có sức làm việc chứ!” Tống Hải Thành nói dứt câu liền hạ thân xuống mút lấy cánh môi ngọt ngào của cô, say sưa triền miên đến khi cô không còn đứng lên nổi nữa, hai chân mềm nhũng chẳng còn tý sức lực nào nữa.
Tống Hải Thành hôn lên trán cô, lại một lần nữa bế cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, từ tối hôm qua đến giờ cô và anh triền miên không biết bao nhiêu lần rồi, thật tình là cô không còn một chút sức lực nào nữa, bụng lại rất rất đói chỉ mong được ngủ một giấc xong mở mắt dậy là có sẵn một bàn đồ ăn ngon lành trước mặt mà thôi.
Cầu được ước thấy, chàng rể của mẹ Lâm đã làm thay cô tất cả từ chuyện lớn đến nhỏ, thêm cả là làm bảo mẫu cho cô, Tống Hải Thành bế cô ra ngoài nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo cho cô, tắm xong cho cô anh lại bế cô ra ngoài quay lại phòng ngủ của cả hai.
Anh hôn lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, muốn cho cô ngủ một tý, còn anh ra ngoài nấu cơm khi nào xong thì lại gọi cô dậy ăn. Nhưng khi anh nấu xong, anh bưng một bàn đồ ăn đưa hẳn lên giường ngủ cô đang nằm, cả hai vui vẻ an trên đó.
Ăn cơm xong cả hai lại ôm nhau ngủ đến chiều, anh thức dậy dọn dẹp nhà cửa, lại lọ mọ rửa chén, xong mới gọi cô dậy cùng đi ra chợ mua đồ về nấu bữa tối. Nhưng cái cô vợ nhỏ của anh, chân thì nhũng ra đi không vững nên lại được anh cõng đi khắp nơi, trước bao nhiêu con mắt ghen tỵ của mọi người.
Về đến nhà anh bảo cô vào nằm nghĩ nhưng cô lại kiên quyết muốn cùng chồng ra nấu cơm, cô không muốn bỏ lỡ những phút giây hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng son.
Mang tiếng phụ anh nấu cơm nhưng thật chất cô chỉ ngồi lặt rau, thái hành, làm những việc vặc vảnh, còn mọi chuyện luôn là anh làm.
”Thành Thành à, anh là người chồng tốt nhất thế giới, không ai qua dược anh đâu đó” Lâm Ý Hân tán thưởng anh.
“Chỉ mình em mới có quyền sở hữu người chồng lý tưởng như này thôi đấy, ráng mà hưởng thụ đi” anh cười nói với cô sau khi thưởng cho cô một nụ hôn ngọt ngào.
Âm thanh chiếc chuông điện thoại cô vang lên bản nhạc chuông quen thuộc của cô.
Cô nhoài người chòm lấy chiếc điện thoại, cầm lên bấm nghe.
“Alo…” giọng cô còn chút ngái ngủ.
" Giờ vẫn chưa dậy nữa sao, dậy mà nấu cơm cho con rể mẹ ăn chứ mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu rồi!" mẹ Lâm mắng.
“Con biết rồi, ba mẹ đi đâu vậy, không phải hôm nay được nghĩ ở nhà sao?” giọng cô vẫn rất lười biếng.
“Ba mẹ sang nhà dì Phương Hà của con, bà ấy mời sang ăn giỗ, bảo tụi con sang chơi, nhưng mẹ thấy hôm qua con với dì không mấy vui vẻ, với thêm mẹ gõ cửa mãi không ai trả lời nên ba mẹ đi luôn, chốc nữa xong tiệc ba mẹ ghé sang nhà bạn cũ của ba con tận bên thành phố Hà Sa chắc phải đến tối mới về, hai đứa ở nhà nấu nướng rồi dọn dẹp nghe chưa, chớ có mà bày đầy gian bếp của mẹ đó, nghe rõ chưa!” mẹ Lâm luyên thuyên.
“Con biết rồi, đảm bảo nhà cửa sạch bóng trước khi mẹ về tới nhà!” Lâm Ý Hân mắt như sáng lên cười gian xảo nói.
“Nghe như có chuyện gì mờ ám, đừng có mà bóc lột con rể mẹ đó nghe chưa?” mẹ Lâm hoài nghi cô.
“Làm gì có mờ ám, mà mẹ có chút thiên vị rồi đó nha, một câu là con rể mẹ, hai câu là con rể mẹ, con gái ruột này vứt xó nào rồi?” Lâm Ý Hân vờ hờn dỗi với mẹ Lâm.
“Con á hả, mẹ vứt đâu à, chắc là vứt vào nhà kho rồi đấy!” mẹ Lâm có chút cười nói.
“Mẹ…” lời cô chưa kịp nói liền nghe một tràng cười của bà mẹ thân yêu của mình, chỉ kịp nói lấy một từ liền nghe tiếng tít…tít…tít…cúp máy của mẹ Lâm khiến cô ôm một bụng ghen tỵ với chàng con rể mới này đây.
“Con rể quý của mẹ sao, con ăn cho bằng sạch, xem ai quý hơn nào?” cô đặt điện thoại lại lên tủ đầu giường miệng lẩm bẩm nhìn người đàn ông nằm bên cạnh với đôi mắt gian tà.
Cô lại chui vào trong chăn cùng anh, rồi lại leo hẳn người nằm đè lên người anh, chậm rãi hạ xuống môi anh môt nụ hôn ngọt ngào, giọng giả bộ hờn mát.
“Con rể của mẹ Lâm mau dậy nấu cơm kìa, con rể của mẹ Lâm mau ra dọn nhà cho sạch nào!”
“Ba mẹ không có nhà sao?” Tống Hải Thành mở mắt chậm rãi hỏi.
“Uhm, ba mẹ sang nhà dì Phương Hà, rồi tạc sang nhà bạn cũ của ba chắc phải đến tối mới về đến” cô áp sát xuống người anh, tai kề xuống ngực trái anh, nghe từng nhịp đập trái tim anh.
“Vậy chốc nữa anh nấu cơm cho em ăn, còn giờ này anh đói rồi, lại muốn được ăn rồi!” Tống Hải Thành ranh mãnh mạnh mẽ lật người lại khiến cô nằm ngược xuống phía dưới người anh.
“Em bảo anh đi nấu cơm dọn nhà mà, sao giờ anh lại muốn ăn em rồi à” Lâm Ý Hân nói.
“Phải ăn no mới có sức làm việc chứ!” Tống Hải Thành nói dứt câu liền hạ thân xuống mút lấy cánh môi ngọt ngào của cô, say sưa triền miên đến khi cô không còn đứng lên nổi nữa, hai chân mềm nhũng chẳng còn tý sức lực nào nữa.
Tống Hải Thành hôn lên trán cô, lại một lần nữa bế cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, từ tối hôm qua đến giờ cô và anh triền miên không biết bao nhiêu lần rồi, thật tình là cô không còn một chút sức lực nào nữa, bụng lại rất rất đói chỉ mong được ngủ một giấc xong mở mắt dậy là có sẵn một bàn đồ ăn ngon lành trước mặt mà thôi.
Cầu được ước thấy, chàng rể của mẹ Lâm đã làm thay cô tất cả từ chuyện lớn đến nhỏ, thêm cả là làm bảo mẫu cho cô, Tống Hải Thành bế cô ra ngoài nhà vệ sinh tắm rửa thay quần áo cho cô, tắm xong cho cô anh lại bế cô ra ngoài quay lại phòng ngủ của cả hai.
Anh hôn lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào, muốn cho cô ngủ một tý, còn anh ra ngoài nấu cơm khi nào xong thì lại gọi cô dậy ăn. Nhưng khi anh nấu xong, anh bưng một bàn đồ ăn đưa hẳn lên giường ngủ cô đang nằm, cả hai vui vẻ an trên đó.
Ăn cơm xong cả hai lại ôm nhau ngủ đến chiều, anh thức dậy dọn dẹp nhà cửa, lại lọ mọ rửa chén, xong mới gọi cô dậy cùng đi ra chợ mua đồ về nấu bữa tối. Nhưng cái cô vợ nhỏ của anh, chân thì nhũng ra đi không vững nên lại được anh cõng đi khắp nơi, trước bao nhiêu con mắt ghen tỵ của mọi người.
Về đến nhà anh bảo cô vào nằm nghĩ nhưng cô lại kiên quyết muốn cùng chồng ra nấu cơm, cô không muốn bỏ lỡ những phút giây hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng son.
Mang tiếng phụ anh nấu cơm nhưng thật chất cô chỉ ngồi lặt rau, thái hành, làm những việc vặc vảnh, còn mọi chuyện luôn là anh làm.
”Thành Thành à, anh là người chồng tốt nhất thế giới, không ai qua dược anh đâu đó” Lâm Ý Hân tán thưởng anh.
“Chỉ mình em mới có quyền sở hữu người chồng lý tưởng như này thôi đấy, ráng mà hưởng thụ đi” anh cười nói với cô sau khi thưởng cho cô một nụ hôn ngọt ngào.