Chương : 8
Chưa biết nên nấu món gì cho Hoàng nên Quỳnh cứ nấu đại một món hay làm ở nhà mà mẹ cô đã dạy cô nấu từ lúc còn học tiểu học. Và điều bất ngờ đã xảy ra…
“Bữa sáng của cậu nè, đây là món tớ hay làm ở nhà đó!”
“Vậy hả? Cơm rang hay cháo thế?”
“Không, hủ tiếu Trung Quốc thui mà”
“Hủ tiếu Trung Quốc? Món đó không dễ làm đâu…”
“Cậu ăn thử đi!”
“Ừm…..wow….good good… cậu nấu có khi còn ngon hơn cả nhà hàng Sushi đó chứ!”
“Tớ không nấu ngon vậy đâu @@ sao mà cạnh tranh nổi với nhà hàng Sushi chứ! Mà Hoàng nè….”
Quỳnh cười nhẹ, rồi bỗng cô hỏi…
“Sao?”
“Cho tớ hỏi một chuyện được không?
“Ừ nói đi!”
“Cậu với Phương chia tay lúc nào sao không ai hay biết gì vậy?”Cuối cùng cô đã có thể nói ra thắc mắc trong lòng
“Bọn tớ chưa chia tay cũng cần phải có người biết sao?”
“À…tớ xin lỗi ^.+!”
“Thực ra, chính hôm Giáng sinh đó, bọn tớ đã chia tay!”
Mắt Hoàng đột nhiên rất mơ hồ, như đang hồi tưởng lại kí ức…
Hoàng kể cho cô nghe tất cả sự việc. Chưa bao giờ cậu nghĩ có thể nói hết tậm sự thầm kín của mình cho một đứa con gái nghe. Vậy mà bây giờ, trước mặt cô, cậu không thể giấu nổi điều gì.
“Tớ thấy Hoàng cũng đâu có quê mùa như Phương nói! Cậu ấy chưa đến nhà cậu bao giờ thì phải ?!”
“Ừm! Chưa một đứa con gái nào đến nhà tớ, cậu là người đầu tiên đấy!”
“Thế…thế…à?” Cô đỏ mặt
“Ừ! Mới đầu tớ thấy tụi con gái chẳng có gì cuốn hút cả! lại còn cứ thấy zai đẹp là bám theo. Nên lúc đầu tớ nghĩ bọn con gái thật phiền phức!”
“Cậu nghĩ thế à?”
“Chỉ là lúc đầu thôi! Cho đến khi tớ gặp 1 người, thì tớ đã thay đổi cách nghĩ!”
“Người đó là ai thế?” Cô lại bắt đầu mơ
“Bí mật! rồi sau này cậu sẽ biết!hi…”
“Ừ…mà tớ nghe nói Phương đá Vũ rồi thì phải!”
“Không, là Vũ đá Phương, xem ra Vũ còn đào hoa hơn Phương nữa!”
“Ừm… vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà! Tớ thấy Phương có vẻ tức tối lắm! Chắc mọi lần đá người khác quen rồi! nay bị người đá, chắc đau lắm!”
“Cô ta là thế mà! À, chuyện của cậu với Minh thế nào rồi? “
“Vẫn thế thôi! Bọn tớ vẫn hay chat Yahoo với nhau mà!”
“Vậy nick Yahoo của cậu là gì?”
“Thienthanchetacquylenngoi …nick cậu là gì? “ Quỳnh vui vẻ trả lời
“Neversaygoodbye…tối nay chắc ông Minh cũng online chứ nhỉ?”
“Ừ…chắc vậy..mà cậu hỏi làm gì?”
“Hỏi chơi thôi! Mà tớ muốn ăn cơm cà ri thịt bò. Cậu nấu cho tớ nha! Bữa trưa của tớ đó!”
“Ừ.ok!”
Quay trở lại căn bếp còn rộng hơn cả phòng khách nhà Quỳnh, cô lại miên man suy nghĩ xem có nên tỏ tình với Hoàng không. Nếu tỏ tình chắc chắn Hoàng sẽ từ chối vì cô đang là bạn gái của người bạn thân của Hoàng, Hoàng không thể nào đồng ý được, hơn thế cô còn bị xem là bắt cá 2 tay, đã có Minh rồi còn muốn có cả Hoàng….
Chăm chú suy nghĩ hơn là làm nên đang cắt thịt bò mà cô cũng cắt luôn vào tay…
1s…
2s…
3s…
Định luật phản ứng cuối cùng cũng phát huy tác dụng
“á…á… á… á…”
Tiếng hét không to nhưng cũng đủ để một người không bị lãng tai như Hoàng nghe thấy, cậu vội chạy xồng xộc vào phòng bếp
“Có chuyện gì thế?”
“À, có con chuột vừa chạy qua ý mà…hi…. “
“Cậu có sợ chuột đâu?! Sao lại cầm dao đứng như trời trồng thế kia?”
Hoàng nhìn kĩ con dao mới biết nó có dính chút máu. Một điều rất lạ nữa là cậu để ý thấy cô từ nãy đến giờ cứ giấu một tay ra đằng sau. Có lẽ nào…
Điều cậu đoán quả không sai, Quỳnh đã cắt vào tay. Đúng là ngốc mà…
“Lên phòng tớ! Tớ bôi thuốc cho!”
“Tớ không sao mà! Để tớ nấu nốt!”
“Cậu phải nghe lời tớ, nếu không tớ không khỏi hẳn được đâu!”
Quỳnh im lặng nghe theo. Phải nói là Hoàng lừa cô rất tốt vì bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi, mặt lại không tì vết như xưa, chỉ có tay vẫn còn một vết thương nhỏ, nhưng đang hồi phục rất nhanh.
Cậu nắm chặt cổ tay cô lôi đi, cứ như sợ nếu thả lỏng ra cô sẽ chạy mất, và cậu không thể đuổi kịp được nữa….
“Ngồi im, để tớ bôi thuốc sát trùng cho! Dù là vết thương nhỏ nhưng vẫn phải cẩn thận!”
“Cảm ơn cậu! Tớ nợ cậu nhiều quá!” Quỳnh ngượng ngùng nói
“Ừm! Cứ ghi sổ sau này trả nhé!”
“Vậy cậu muốn tớ làm gì?”
“Từ ngày mai cậu không phải nấu ăn nữa!”
“Hả?” Cậu lại muốn giở trò gì đây?
“Chỉ nói chuyện và chơi với tớ đến khi tớ hồi phục hẳn! Tớ sợ cô đơn lắm!”
Một thiếu gia nhà giàu như cậu, cả năm bố mẹ về nhà ăn cơm cùng chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô thở dài, cậu cũng tội nghiệp thật!
“Ừ ! cũng được! À, Hoàng này…..”
“Sao?”
“À, không, không có gì!”
“Thật không? Hay lại bị thương ở đâu nữa?!”
“Không có mà!”
Cô toan chạy đi nhưng lại trượt chân ngã. Vừa lúc ấy, một cánh tay ấm áp đưa ra đỡ lấy eo Quỳnh. Cô ngượng chín mặt, chưa kịp phản ứng gì thì có lẽ lúc đó do vội vã quá mà cô ngã vào người Hoàng, rồi…môi kề môi. ♥
Ôi, nụ hôn đầu đời của cô mà lại như thế này ư?!
Cô vội lùi lại, lấy tay che miệng:
“Tớ…tớ không cố ý….”
Hoàng vẫn chưa nói được câu gì sau “sự cố ngoài ý muốn” đó. Cậu nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, xen lẫn nhiều cảm xúc.
“Đồ ăn sắp được mang đến rồi. Xuống phòng ăn thôi!” Cuối cùng, Hoàng phải phá tan không khí im lặng
“Ừm…”
Sau đó cũng chả ai nói với ai được câu nào, cũng chỉ vì cái sự cố đó, nụ hôn đầu đời của cả hai đã mất luôn
“Bữa sáng của cậu nè, đây là món tớ hay làm ở nhà đó!”
“Vậy hả? Cơm rang hay cháo thế?”
“Không, hủ tiếu Trung Quốc thui mà”
“Hủ tiếu Trung Quốc? Món đó không dễ làm đâu…”
“Cậu ăn thử đi!”
“Ừm…..wow….good good… cậu nấu có khi còn ngon hơn cả nhà hàng Sushi đó chứ!”
“Tớ không nấu ngon vậy đâu @@ sao mà cạnh tranh nổi với nhà hàng Sushi chứ! Mà Hoàng nè….”
Quỳnh cười nhẹ, rồi bỗng cô hỏi…
“Sao?”
“Cho tớ hỏi một chuyện được không?
“Ừ nói đi!”
“Cậu với Phương chia tay lúc nào sao không ai hay biết gì vậy?”Cuối cùng cô đã có thể nói ra thắc mắc trong lòng
“Bọn tớ chưa chia tay cũng cần phải có người biết sao?”
“À…tớ xin lỗi ^.+!”
“Thực ra, chính hôm Giáng sinh đó, bọn tớ đã chia tay!”
Mắt Hoàng đột nhiên rất mơ hồ, như đang hồi tưởng lại kí ức…
Hoàng kể cho cô nghe tất cả sự việc. Chưa bao giờ cậu nghĩ có thể nói hết tậm sự thầm kín của mình cho một đứa con gái nghe. Vậy mà bây giờ, trước mặt cô, cậu không thể giấu nổi điều gì.
“Tớ thấy Hoàng cũng đâu có quê mùa như Phương nói! Cậu ấy chưa đến nhà cậu bao giờ thì phải ?!”
“Ừm! Chưa một đứa con gái nào đến nhà tớ, cậu là người đầu tiên đấy!”
“Thế…thế…à?” Cô đỏ mặt
“Ừ! Mới đầu tớ thấy tụi con gái chẳng có gì cuốn hút cả! lại còn cứ thấy zai đẹp là bám theo. Nên lúc đầu tớ nghĩ bọn con gái thật phiền phức!”
“Cậu nghĩ thế à?”
“Chỉ là lúc đầu thôi! Cho đến khi tớ gặp 1 người, thì tớ đã thay đổi cách nghĩ!”
“Người đó là ai thế?” Cô lại bắt đầu mơ
“Bí mật! rồi sau này cậu sẽ biết!hi…”
“Ừ…mà tớ nghe nói Phương đá Vũ rồi thì phải!”
“Không, là Vũ đá Phương, xem ra Vũ còn đào hoa hơn Phương nữa!”
“Ừm… vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà! Tớ thấy Phương có vẻ tức tối lắm! Chắc mọi lần đá người khác quen rồi! nay bị người đá, chắc đau lắm!”
“Cô ta là thế mà! À, chuyện của cậu với Minh thế nào rồi? “
“Vẫn thế thôi! Bọn tớ vẫn hay chat Yahoo với nhau mà!”
“Vậy nick Yahoo của cậu là gì?”
“Thienthanchetacquylenngoi …nick cậu là gì? “ Quỳnh vui vẻ trả lời
“Neversaygoodbye…tối nay chắc ông Minh cũng online chứ nhỉ?”
“Ừ…chắc vậy..mà cậu hỏi làm gì?”
“Hỏi chơi thôi! Mà tớ muốn ăn cơm cà ri thịt bò. Cậu nấu cho tớ nha! Bữa trưa của tớ đó!”
“Ừ.ok!”
Quay trở lại căn bếp còn rộng hơn cả phòng khách nhà Quỳnh, cô lại miên man suy nghĩ xem có nên tỏ tình với Hoàng không. Nếu tỏ tình chắc chắn Hoàng sẽ từ chối vì cô đang là bạn gái của người bạn thân của Hoàng, Hoàng không thể nào đồng ý được, hơn thế cô còn bị xem là bắt cá 2 tay, đã có Minh rồi còn muốn có cả Hoàng….
Chăm chú suy nghĩ hơn là làm nên đang cắt thịt bò mà cô cũng cắt luôn vào tay…
1s…
2s…
3s…
Định luật phản ứng cuối cùng cũng phát huy tác dụng
“á…á… á… á…”
Tiếng hét không to nhưng cũng đủ để một người không bị lãng tai như Hoàng nghe thấy, cậu vội chạy xồng xộc vào phòng bếp
“Có chuyện gì thế?”
“À, có con chuột vừa chạy qua ý mà…hi…. “
“Cậu có sợ chuột đâu?! Sao lại cầm dao đứng như trời trồng thế kia?”
Hoàng nhìn kĩ con dao mới biết nó có dính chút máu. Một điều rất lạ nữa là cậu để ý thấy cô từ nãy đến giờ cứ giấu một tay ra đằng sau. Có lẽ nào…
Điều cậu đoán quả không sai, Quỳnh đã cắt vào tay. Đúng là ngốc mà…
“Lên phòng tớ! Tớ bôi thuốc cho!”
“Tớ không sao mà! Để tớ nấu nốt!”
“Cậu phải nghe lời tớ, nếu không tớ không khỏi hẳn được đâu!”
Quỳnh im lặng nghe theo. Phải nói là Hoàng lừa cô rất tốt vì bây giờ cậu đã khỏi hẳn rồi, mặt lại không tì vết như xưa, chỉ có tay vẫn còn một vết thương nhỏ, nhưng đang hồi phục rất nhanh.
Cậu nắm chặt cổ tay cô lôi đi, cứ như sợ nếu thả lỏng ra cô sẽ chạy mất, và cậu không thể đuổi kịp được nữa….
“Ngồi im, để tớ bôi thuốc sát trùng cho! Dù là vết thương nhỏ nhưng vẫn phải cẩn thận!”
“Cảm ơn cậu! Tớ nợ cậu nhiều quá!” Quỳnh ngượng ngùng nói
“Ừm! Cứ ghi sổ sau này trả nhé!”
“Vậy cậu muốn tớ làm gì?”
“Từ ngày mai cậu không phải nấu ăn nữa!”
“Hả?” Cậu lại muốn giở trò gì đây?
“Chỉ nói chuyện và chơi với tớ đến khi tớ hồi phục hẳn! Tớ sợ cô đơn lắm!”
Một thiếu gia nhà giàu như cậu, cả năm bố mẹ về nhà ăn cơm cùng chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô thở dài, cậu cũng tội nghiệp thật!
“Ừ ! cũng được! À, Hoàng này…..”
“Sao?”
“À, không, không có gì!”
“Thật không? Hay lại bị thương ở đâu nữa?!”
“Không có mà!”
Cô toan chạy đi nhưng lại trượt chân ngã. Vừa lúc ấy, một cánh tay ấm áp đưa ra đỡ lấy eo Quỳnh. Cô ngượng chín mặt, chưa kịp phản ứng gì thì có lẽ lúc đó do vội vã quá mà cô ngã vào người Hoàng, rồi…môi kề môi. ♥
Ôi, nụ hôn đầu đời của cô mà lại như thế này ư?!
Cô vội lùi lại, lấy tay che miệng:
“Tớ…tớ không cố ý….”
Hoàng vẫn chưa nói được câu gì sau “sự cố ngoài ý muốn” đó. Cậu nhìn cô với đôi mắt khó hiểu, xen lẫn nhiều cảm xúc.
“Đồ ăn sắp được mang đến rồi. Xuống phòng ăn thôi!” Cuối cùng, Hoàng phải phá tan không khí im lặng
“Ừm…”
Sau đó cũng chả ai nói với ai được câu nào, cũng chỉ vì cái sự cố đó, nụ hôn đầu đời của cả hai đã mất luôn