Chương : 49
Trong phòng bệnh, một người phụ nữ đang điên cuồng gào thét.
“Này, các người mau thả tôi ra, có biết tôi là ai không hả? Mau thả tôi ra! Bác sĩ đã nói tôi không sao, có thể về được rồi, sao còn bắt ép tôi ở đây? Mau thả tôi ra…”
“Cô Thu Phương, mau cô hãy giữ im lặng, đây là bệnh viện…”
“Tôi không nghe, mau thả tôi ra, tôi cứ la hét, cho các người điếc tai đó !!!”
Mấy tên áo đen đứng bịt tai, mặt nhăn như khỉ, có vẻ như không thể nào chịu đựng được nữa. Một tên trong số đó nói:
“Nếu không phải cô ta là phụ nữ và đang mang bầu thì tôi đã cho một viên rồi, quá tiếc tai!”
“Cứ để cô ta la hét.” Giọng nói uy quyền của một người đàn ông khiến tất cả mọi người đều im lặng.
“Vũ Chủ tịch!” Đám người áo đen đều cung kính cúi người chào.
Phương trông thấy thế liền chỉ thẳng tay vào mặt Minh:
“Vũ Khải Minh! Cậu mau thả tôi ra. Nếu con của tôi có mệnh hệ gì, cậu chết chắc!”
“Thật sao? Con của cô có mệnh hệ gì là do cô tự chuốc lấy. Hơn nữa, đứa trẻ này bị cô hại chết thì cô sẽ không còn quân bài nào nữa, đúng không?”
“Cậu…!”
“Ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ xác thực đứa trẻ trong bụng cô rốt cuộc có phải con Hoàng hay không.”
“Tất nhiên là con của anh ấy rồi, anh khỏi cần điều tra đi.”
“Cô có cảm thấy chính mắt mình thấy vẫn tốt hơn là đi nghe từ miệng người khác không?”
Phương câm nín, không thể nào cãi được người đàn ông này, cô đành hậm hực quay vào phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái.
“Canh chừng nghiêm ngặt, ngoại trừ tôi ra, không ai được phép vào. Đừng để bị thuốc mê như lần trước.”
“Vâng thưa Chủ tịch.”
*
“Hủ tiếu của anh đây!” Quỳnh mang tô hủ tiếu thơm nức đặt lên bàn.
Đầu Hoàng lại đột nhiên đau dữ dội, cảnh này sao quen vậy, hình như cậu đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.
“A…” Cơn đau nhức khiến cậu không kìm được than nhẹ một tiếng.
“Anh sao thế? Lại đau đầu sao?” Tay chân Quỳnh luống ca luống cuống nên vấp phải thành để chân trên xe lăn của Hoàng, cả người bổ nhào về phía cậu. Hai người cứ thế, môi chạm môi, mắt chạm mắt, hai tay cô còn chống trên vai cậu.
Hoàng trợn mắt kinh ngạc. Nhưng đôi môi mềm mại ấy đã lấn át hết lý trí của cậu, gần như ngay lập tức, cánh tay lành lặn của cậu cầm lấy tay cô vòng ra sau cổ mình, rồi ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ khiến khoảng cách hai người ngày càng gần. Lưỡi cậu tiến sâu vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô. Nụ hôn sâu này không biết kéo dài bao lâu, nhưng cho đến khi Quỳnh không thể thở nổi nữa, cô đẩy Hoàng ra, lúc đó hai người mới định thần lại.
“Xin… xin lỗi…” Quỳnh đỏ mặt cúi xuống.
“Tôi mới là người nên nói xin lỗi. Vừa rồi là tôi không kiềm chế được cảm xúc. Với Phương, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Nụ hôn của em khiến cơn đau đầu của tôi giảm đi rất nhiều.”
“Em… em không thể có lỗi với Phương được… đứa con trong bụng cô ấy là con anh… em không được nghĩ đến anh nữa…”
“Em nói sao cơ?”
“À. Không có gì. Anh mau ăn hủ tiếu đi.” Quỳnh đẩy xe lăn lại gần bàn.
“Ngồi xe lăn quả thật bất tiện, cái gì cũng phụ thuộc vào người khác.”
Hoàng thở dài, rồi ăn thử hủ tiếu, cuối cùng vẫn thốt ra câu nói quen thuộc của nhiều năm về trước. “Ngon tuyệt! Em có thể mở nhà hàng cạnh tranh với Sushi Restaurant được đấy!”
Cô cười nhưng không nói gì. Đợi cậu ăn xong, mới liếm liếm cánh môi khô khốc, hỏi:
“Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
“Em nói đi.”
“Về chuyện của Quân…”
“Nếu là anh, dù là bạn bè, nếu chưa có chứng cứ xác thực, anh sẽ không nói gì cả. Nhưng không thể kết luận hắn vô tội được. Mà hắn giết ai vậy?”
“Không, em nghĩ không phải Quân.”
“Nạn nhân là ai?”
“Mẹ của Kiều Vy. Em nghĩ bà ấy biết gì đó. Nếu không vô duyên vô cớ sao lại bị giết.”
“Kiều Vy? Chẳng phải cùng ngày cô ấy bị hung thủ giết, cô ấy nói cô ấy là Ngọc Lan sao?”
“Ngọc Lan? Không thể, Hoàng, đó chắc chắn là Kiều Vy, không thể là Ngọc Lan được. Anh đã nói…”
Quỳnh nói đến đây thì chợt im bặt.
“Anh đã nói gì?”
“Không…”
“Mau nói đi! Quỳnh, mau nói cho anh biết!”
“Ngọc Lan đã vướng phải bệnh nan y và qua đời nhiều năm trước rồi mà. Chính anh đã nói với mọi người vậy ngay khi ở bữa tiệc sinh nhật Khánh Lâm.”
“Sinh nhật Khánh Lâm ư? Em kể rõ mọi chuyện cho anh nghe đi.”
“Chuyện mấy năm nay dài lắm, với lại, chuyện quá khứ, anh quên đi có lẽ sẽ tốt hơn. Toàn là những chuyện không vui, tại sao anh lại phải cố nhớ làm gì?”
“Thật không? Hi vọng là em không nói dối anh.”
“Em nói thật.”
“Vậy hãy giúp anh chọn thiệp cưới nhé. Anh sẽ nói với Phương ngay bây giờ và mời bên thiết kế thiệp cưới đến.”
“V… vâng… em thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Quỳnh chạy về phòng đóng cửa lại. Nước mắt lại rơi, cô mệt mỏi dựa lưng vào cánh cửa, ngồi bệt xuống đất. Nhanh như vậy hai người họ đã cưới nhau rồi. Từ nay về sau, một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không còn nữa. Đâu phải là cô không nghĩ đến việc đứa trẻ đó không phải con của Hoàng, nhưng chưa ai nói ra việc này. Chỉ biết Phương nói đó là con của Hoàng thì mọi người đều tin, thông tin này chưa hề được xác thực.
Kỳ nghỉ của cô chỉ còn năm ngày, xem ra cô cần làm gì đó thật ý nghĩa cho người cô yêu.
“Đỗ tiểu thư, người thiết kế thiệp cưới đã đến, mời tiểu thư sang phòng cậu chủ cùng cậu chủ chọn thiệp cưới!” Ông quản gia hí hửng vì cứ nghĩ hai người bọn họ sẽ kết hôn với nhau.
“Vâng.” Quỳnh vội vàng lau nước mắt rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa qua khuôn mặt để mắt đỡ đỏ, rồi cố làm ra vẻ bình thường nhất mà bước tới phòng Hoàng.
“Em đi đâu vậy? Lại đây chọn đi, người ta đã mang đến rất nhiều mẫu, mau chọn giùm tôi.”
Quỳnh cầm lấy cuốn catalog, nhưng tâm trí cô đâu để ở trong đó, thế là cô cứ chỉ bừa một mẫu nào đó. Chẳng ngờ đó cũng là mẫu mà Hoàng đã chọn.
“Được. Quyết định vậy đi. Tôi chọn thiệp đó.”
“Đỗ tiểu thư, Vương thiếu gia, hai người không phải là…” Người nhân viên dè dặt hỏi.
“Không không không… tôi chỉ chọn giúp anh ấy thôi. Cô dâu là Thu Phương, không phải tôi.”
Người đó nhìn Quỳnh bằng ánh mắt đầy thương cảm. Cô gái này rốt cuộc cũng thật mạnh mẽ, lại còn đi chọn thiệp cưới cho lễ cưới của người yêu cũ và tình địch.
Sau khi Hoàng báo tin cậu sẽ kết hôn với Phương cho tất cả giới truyền thông cùng biết, tin này lập tức trở thành chủ đề hot được bàn tán trên mạng. Nhưng lần này, fan hâm mộ của Phương không dám nói thêm lời nào. Một vài người vì cứng đầu vẫn muốn nói tới cùng bị cư dân mạng xả cho một trận, thành ra trên diễn đàn, chỉ toàn thấy những chủ đề nói tốt về Quỳnh. Chủ đề nóng hổi nhất vẫn là bới móc đời tư của Quỳnh và Phương rồi nói lên nói xuống, lượt xem và bình luận tăng với tốc độ chóng mặt. Có vài người dùng còn vừa mới quay ra đi toilet, lúc đi vào đã nhiều comment đến nỗi không thể nào đọc kịp.
“Phương, làm tốt lắm, kế hoạch của tôi sắp thành công rồi!”
“Đến lúc đó anh nhất định phải giữ lời hứa với tôi.”
“Tất nhiên, chiếm được cả Wonderland và GP, chia chút tài sản cho cô thì có là gì.” Richard nhếch môi cười lạnh, nhưng đầu dây bên kia lại không thể nhìn thấy nụ cười này có chút gian xảo.
“Được rồi, tôi đã đặt cược hết vào cậu, cũng may là có đứa trẻ này, kế hoạch mới thành công mỹ mãn như vậy. Tôi sẽ sớm trở thành người của nhà họ Vương, đến lúc đó tôi sẽ ăn cắp thông tin giúp cậu.”
“Not bad, cưng à!”
Nghe tiếng mở cửa phòng, biết là tên áo đen sắp vào đưa đồ ăn trưa cho mình, Phương vội vàng giấu điện thoại dưới gối, giả vờ nằm nghỉ ngơi.
“Chủ tịch, ngài gọi có việc gì vậy?”
Đầu dây bên kia nói gì đó, cô nghe không rõ.
“Vâng.” Tên áo đen cúp máy, quay sang nhìn Phương.
“Người đàn bà đanh đá chua ngoa này, xem ra cô ngồi trong phòng bệnh mà cũng có thể khiến Vương thiếu gia chết mê chết mệt cô như vậy, phải chuyển đi nơi khác thôi.”
“Này, các người mau thả tôi ra, có biết tôi là ai không hả? Mau thả tôi ra! Bác sĩ đã nói tôi không sao, có thể về được rồi, sao còn bắt ép tôi ở đây? Mau thả tôi ra…”
“Cô Thu Phương, mau cô hãy giữ im lặng, đây là bệnh viện…”
“Tôi không nghe, mau thả tôi ra, tôi cứ la hét, cho các người điếc tai đó !!!”
Mấy tên áo đen đứng bịt tai, mặt nhăn như khỉ, có vẻ như không thể nào chịu đựng được nữa. Một tên trong số đó nói:
“Nếu không phải cô ta là phụ nữ và đang mang bầu thì tôi đã cho một viên rồi, quá tiếc tai!”
“Cứ để cô ta la hét.” Giọng nói uy quyền của một người đàn ông khiến tất cả mọi người đều im lặng.
“Vũ Chủ tịch!” Đám người áo đen đều cung kính cúi người chào.
Phương trông thấy thế liền chỉ thẳng tay vào mặt Minh:
“Vũ Khải Minh! Cậu mau thả tôi ra. Nếu con của tôi có mệnh hệ gì, cậu chết chắc!”
“Thật sao? Con của cô có mệnh hệ gì là do cô tự chuốc lấy. Hơn nữa, đứa trẻ này bị cô hại chết thì cô sẽ không còn quân bài nào nữa, đúng không?”
“Cậu…!”
“Ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ xác thực đứa trẻ trong bụng cô rốt cuộc có phải con Hoàng hay không.”
“Tất nhiên là con của anh ấy rồi, anh khỏi cần điều tra đi.”
“Cô có cảm thấy chính mắt mình thấy vẫn tốt hơn là đi nghe từ miệng người khác không?”
Phương câm nín, không thể nào cãi được người đàn ông này, cô đành hậm hực quay vào phòng bệnh, đóng cửa rầm một cái.
“Canh chừng nghiêm ngặt, ngoại trừ tôi ra, không ai được phép vào. Đừng để bị thuốc mê như lần trước.”
“Vâng thưa Chủ tịch.”
*
“Hủ tiếu của anh đây!” Quỳnh mang tô hủ tiếu thơm nức đặt lên bàn.
Đầu Hoàng lại đột nhiên đau dữ dội, cảnh này sao quen vậy, hình như cậu đã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải.
“A…” Cơn đau nhức khiến cậu không kìm được than nhẹ một tiếng.
“Anh sao thế? Lại đau đầu sao?” Tay chân Quỳnh luống ca luống cuống nên vấp phải thành để chân trên xe lăn của Hoàng, cả người bổ nhào về phía cậu. Hai người cứ thế, môi chạm môi, mắt chạm mắt, hai tay cô còn chống trên vai cậu.
Hoàng trợn mắt kinh ngạc. Nhưng đôi môi mềm mại ấy đã lấn át hết lý trí của cậu, gần như ngay lập tức, cánh tay lành lặn của cậu cầm lấy tay cô vòng ra sau cổ mình, rồi ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ khiến khoảng cách hai người ngày càng gần. Lưỡi cậu tiến sâu vào bên trong khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô. Nụ hôn sâu này không biết kéo dài bao lâu, nhưng cho đến khi Quỳnh không thể thở nổi nữa, cô đẩy Hoàng ra, lúc đó hai người mới định thần lại.
“Xin… xin lỗi…” Quỳnh đỏ mặt cúi xuống.
“Tôi mới là người nên nói xin lỗi. Vừa rồi là tôi không kiềm chế được cảm xúc. Với Phương, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Nụ hôn của em khiến cơn đau đầu của tôi giảm đi rất nhiều.”
“Em… em không thể có lỗi với Phương được… đứa con trong bụng cô ấy là con anh… em không được nghĩ đến anh nữa…”
“Em nói sao cơ?”
“À. Không có gì. Anh mau ăn hủ tiếu đi.” Quỳnh đẩy xe lăn lại gần bàn.
“Ngồi xe lăn quả thật bất tiện, cái gì cũng phụ thuộc vào người khác.”
Hoàng thở dài, rồi ăn thử hủ tiếu, cuối cùng vẫn thốt ra câu nói quen thuộc của nhiều năm về trước. “Ngon tuyệt! Em có thể mở nhà hàng cạnh tranh với Sushi Restaurant được đấy!”
Cô cười nhưng không nói gì. Đợi cậu ăn xong, mới liếm liếm cánh môi khô khốc, hỏi:
“Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?”
“Em nói đi.”
“Về chuyện của Quân…”
“Nếu là anh, dù là bạn bè, nếu chưa có chứng cứ xác thực, anh sẽ không nói gì cả. Nhưng không thể kết luận hắn vô tội được. Mà hắn giết ai vậy?”
“Không, em nghĩ không phải Quân.”
“Nạn nhân là ai?”
“Mẹ của Kiều Vy. Em nghĩ bà ấy biết gì đó. Nếu không vô duyên vô cớ sao lại bị giết.”
“Kiều Vy? Chẳng phải cùng ngày cô ấy bị hung thủ giết, cô ấy nói cô ấy là Ngọc Lan sao?”
“Ngọc Lan? Không thể, Hoàng, đó chắc chắn là Kiều Vy, không thể là Ngọc Lan được. Anh đã nói…”
Quỳnh nói đến đây thì chợt im bặt.
“Anh đã nói gì?”
“Không…”
“Mau nói đi! Quỳnh, mau nói cho anh biết!”
“Ngọc Lan đã vướng phải bệnh nan y và qua đời nhiều năm trước rồi mà. Chính anh đã nói với mọi người vậy ngay khi ở bữa tiệc sinh nhật Khánh Lâm.”
“Sinh nhật Khánh Lâm ư? Em kể rõ mọi chuyện cho anh nghe đi.”
“Chuyện mấy năm nay dài lắm, với lại, chuyện quá khứ, anh quên đi có lẽ sẽ tốt hơn. Toàn là những chuyện không vui, tại sao anh lại phải cố nhớ làm gì?”
“Thật không? Hi vọng là em không nói dối anh.”
“Em nói thật.”
“Vậy hãy giúp anh chọn thiệp cưới nhé. Anh sẽ nói với Phương ngay bây giờ và mời bên thiết kế thiệp cưới đến.”
“V… vâng… em thật lòng chúc phúc cho hai người.”
Quỳnh chạy về phòng đóng cửa lại. Nước mắt lại rơi, cô mệt mỏi dựa lưng vào cánh cửa, ngồi bệt xuống đất. Nhanh như vậy hai người họ đã cưới nhau rồi. Từ nay về sau, một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng không còn nữa. Đâu phải là cô không nghĩ đến việc đứa trẻ đó không phải con của Hoàng, nhưng chưa ai nói ra việc này. Chỉ biết Phương nói đó là con của Hoàng thì mọi người đều tin, thông tin này chưa hề được xác thực.
Kỳ nghỉ của cô chỉ còn năm ngày, xem ra cô cần làm gì đó thật ý nghĩa cho người cô yêu.
“Đỗ tiểu thư, người thiết kế thiệp cưới đã đến, mời tiểu thư sang phòng cậu chủ cùng cậu chủ chọn thiệp cưới!” Ông quản gia hí hửng vì cứ nghĩ hai người bọn họ sẽ kết hôn với nhau.
“Vâng.” Quỳnh vội vàng lau nước mắt rồi chạy vào nhà vệ sinh rửa qua khuôn mặt để mắt đỡ đỏ, rồi cố làm ra vẻ bình thường nhất mà bước tới phòng Hoàng.
“Em đi đâu vậy? Lại đây chọn đi, người ta đã mang đến rất nhiều mẫu, mau chọn giùm tôi.”
Quỳnh cầm lấy cuốn catalog, nhưng tâm trí cô đâu để ở trong đó, thế là cô cứ chỉ bừa một mẫu nào đó. Chẳng ngờ đó cũng là mẫu mà Hoàng đã chọn.
“Được. Quyết định vậy đi. Tôi chọn thiệp đó.”
“Đỗ tiểu thư, Vương thiếu gia, hai người không phải là…” Người nhân viên dè dặt hỏi.
“Không không không… tôi chỉ chọn giúp anh ấy thôi. Cô dâu là Thu Phương, không phải tôi.”
Người đó nhìn Quỳnh bằng ánh mắt đầy thương cảm. Cô gái này rốt cuộc cũng thật mạnh mẽ, lại còn đi chọn thiệp cưới cho lễ cưới của người yêu cũ và tình địch.
Sau khi Hoàng báo tin cậu sẽ kết hôn với Phương cho tất cả giới truyền thông cùng biết, tin này lập tức trở thành chủ đề hot được bàn tán trên mạng. Nhưng lần này, fan hâm mộ của Phương không dám nói thêm lời nào. Một vài người vì cứng đầu vẫn muốn nói tới cùng bị cư dân mạng xả cho một trận, thành ra trên diễn đàn, chỉ toàn thấy những chủ đề nói tốt về Quỳnh. Chủ đề nóng hổi nhất vẫn là bới móc đời tư của Quỳnh và Phương rồi nói lên nói xuống, lượt xem và bình luận tăng với tốc độ chóng mặt. Có vài người dùng còn vừa mới quay ra đi toilet, lúc đi vào đã nhiều comment đến nỗi không thể nào đọc kịp.
“Phương, làm tốt lắm, kế hoạch của tôi sắp thành công rồi!”
“Đến lúc đó anh nhất định phải giữ lời hứa với tôi.”
“Tất nhiên, chiếm được cả Wonderland và GP, chia chút tài sản cho cô thì có là gì.” Richard nhếch môi cười lạnh, nhưng đầu dây bên kia lại không thể nhìn thấy nụ cười này có chút gian xảo.
“Được rồi, tôi đã đặt cược hết vào cậu, cũng may là có đứa trẻ này, kế hoạch mới thành công mỹ mãn như vậy. Tôi sẽ sớm trở thành người của nhà họ Vương, đến lúc đó tôi sẽ ăn cắp thông tin giúp cậu.”
“Not bad, cưng à!”
Nghe tiếng mở cửa phòng, biết là tên áo đen sắp vào đưa đồ ăn trưa cho mình, Phương vội vàng giấu điện thoại dưới gối, giả vờ nằm nghỉ ngơi.
“Chủ tịch, ngài gọi có việc gì vậy?”
Đầu dây bên kia nói gì đó, cô nghe không rõ.
“Vâng.” Tên áo đen cúp máy, quay sang nhìn Phương.
“Người đàn bà đanh đá chua ngoa này, xem ra cô ngồi trong phòng bệnh mà cũng có thể khiến Vương thiếu gia chết mê chết mệt cô như vậy, phải chuyển đi nơi khác thôi.”