Chương : 24
Hai năm sau…
Hai năm với những đổi thay, tuy không phải quá dài nhưng cũng không phải quá ngắn để mỗi người lựa chọn và bước đi trên con đường riêng của chính mình…
Quỳnh đỗ Á Khoa Đại học Luật danh tiếng, Thư vào đại học Anh Ngữ Quốc Gia, Hoàng chỉ có thể theo con đường Ngoại Thương, còn Lâm tiếp tục lấn sân vào showbiz – Học viện Âm Nhạc. Họ ít gặp nhau hơn, nếu như không nói là không thể gặp nhau, người muốn tìm thì không thấy, người không muốn tìm thì đi đâu cũng gặp…
“Anh hứa rằng, anh sẽ luôn bên cạnh em
Dù tương lai có hạnh phúc hay đau khổ
Em vẫn sẽ luôn là tất cả
Chỉ cần nhìn thấy em vui, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em…”
Giai điệu ngân nga, tha thiết vang lên từ một nhà hát lớn – Special Theater – nơi chỉ dành cho những ca sĩ, nghệ sĩ cực kì nổi tiếng mới có thể biểu diễn ở đây.
“Dù giờ đây em có ở phương trời nào, anh vẫn sẽ mãi yêu em, thiên thần bé nhỏ của anh!”
Ở dưới sân khấu có tiếng xì xào:
“Đây là câu thoại trong bài hát hay anh Khánh Lâm tự thêm vào vậy?”
“Không biết, chẳng lẽ anh Khánh Lâm đã có người trong mộng rồi? Tan nát cõi lòng…”
“Chắc người đó phải perfect lắm, anh Lâm hoàn hảo đến mức này cơ mà!”
“Đương nhiên…”
“Sẽ luôn ở bên em, anh làm được
Sẽ luôn che chở cho em, anh cũng làm được
Mỗi tối, anh sẽ chúc em ngủ ngon
Mỗi sớm mai, anh sẽ dành tặng em một đóa hoa hồng
Minh chứng cho tình yêu của anh…”
---oOo---
Không khí im lặng bao trùm khắp lớp học. Hơn một trăm sinh viên, cùng với những quyển sách dày cộp trên bàn, đang chăm chú đọc. Sinh viên năm nhất bao giờ cũng học hành rất tử tế.
“Ok, stop reading books! Stand up, Thúy Quỳnh, please! Bạn có thể cho tôi biết hiến pháp năm 1992 về Luật Khiếu nại, điều 30, sau khi đã đọc sách xong?”
“Yes, sir! Hiến pháp năm 1992, điều 30 về Luật Khiếu nại: Người khiếu nại lần đầu phải khiếu nại với người đã ra quyết định hành chính hoặc cơ quan có cán bộ, công chức có hành vi hành chính mà người khiếu nại có căn cứ cho rằng quyết định, hành vi đó là trái pháp luật, xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của mình.”
“That’s right! Ok, Sit down, please!”
Quỳnh là người xuất sắc nhất lớp Luật sư bởi cô đọc sách tới dâu là nhớ tới đó, nên được các giảng viên quý hết mực vì tài năng hiếm có. Nhưng đằng sau tài năng trời phú đó thì quá khứ của cô lại là một màu chết chóc…
Hai năm trước…
Lần cuối cùng Quỳnh gặp lại Minh là người ông chú Vương Thiên Hải qua đời. Sau dạo đó, không ai biết gì về Minh nữa, cậu biệt tăm biệt tích hai năm rồi mà chưa thấy tin tức gì, có khi…Minh đã không còn trên thế giới này nữa…
Quỳnh cứ ngỡ Minh bỏ đi là do mình. Giá như hôm đó, cô trả lời cậu sớm hơn, thẳng thắn nói ra mọi chuyện thì có lẽ tất cả đã hạnh phúc, chứ không như bây giờ, mỗi người phải canh cánh trong lòng một nỗi niềm do chính cô gây nên, chả ai phải nhớ nhung, phải hi sinh vì cô…
Nhưng cũng có thể…cô đã lầm…
…
“ Quỳnh à, hôm nay cậu thể hiện tốt lắm đó! Cậu học giỏi quá đi…lại xinh nữa…nhiều anh chàng chết mê chết mệt vì cậu đấy!” Hương Mai nhanh nhảu tiến lại gần Quỳnh sau khi tan lớp.
“Tớ… có gì nổi bật đâu!” Quỳnh cười lặng lẽ “Với lại tớ học cũng bình thường thôi mà, lấy đâu ra mà giỏi…”
“Cậu lại so với anh chàng thủ khoa kia phải không? Hắn cũng thích cậu cơ mà. Nhưng học bình thường như cậu thì ai cũng muốn bình thường đấy…”
Hai năm với những đổi thay, tuy không phải quá dài nhưng cũng không phải quá ngắn để mỗi người lựa chọn và bước đi trên con đường riêng của chính mình…
Quỳnh đỗ Á Khoa Đại học Luật danh tiếng, Thư vào đại học Anh Ngữ Quốc Gia, Hoàng chỉ có thể theo con đường Ngoại Thương, còn Lâm tiếp tục lấn sân vào showbiz – Học viện Âm Nhạc. Họ ít gặp nhau hơn, nếu như không nói là không thể gặp nhau, người muốn tìm thì không thấy, người không muốn tìm thì đi đâu cũng gặp…
“Anh hứa rằng, anh sẽ luôn bên cạnh em
Dù tương lai có hạnh phúc hay đau khổ
Em vẫn sẽ luôn là tất cả
Chỉ cần nhìn thấy em vui, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em…”
Giai điệu ngân nga, tha thiết vang lên từ một nhà hát lớn – Special Theater – nơi chỉ dành cho những ca sĩ, nghệ sĩ cực kì nổi tiếng mới có thể biểu diễn ở đây.
“Dù giờ đây em có ở phương trời nào, anh vẫn sẽ mãi yêu em, thiên thần bé nhỏ của anh!”
Ở dưới sân khấu có tiếng xì xào:
“Đây là câu thoại trong bài hát hay anh Khánh Lâm tự thêm vào vậy?”
“Không biết, chẳng lẽ anh Khánh Lâm đã có người trong mộng rồi? Tan nát cõi lòng…”
“Chắc người đó phải perfect lắm, anh Lâm hoàn hảo đến mức này cơ mà!”
“Đương nhiên…”
“Sẽ luôn ở bên em, anh làm được
Sẽ luôn che chở cho em, anh cũng làm được
Mỗi tối, anh sẽ chúc em ngủ ngon
Mỗi sớm mai, anh sẽ dành tặng em một đóa hoa hồng
Minh chứng cho tình yêu của anh…”
---oOo---
Không khí im lặng bao trùm khắp lớp học. Hơn một trăm sinh viên, cùng với những quyển sách dày cộp trên bàn, đang chăm chú đọc. Sinh viên năm nhất bao giờ cũng học hành rất tử tế.
“Ok, stop reading books! Stand up, Thúy Quỳnh, please! Bạn có thể cho tôi biết hiến pháp năm 1992 về Luật Khiếu nại, điều 30, sau khi đã đọc sách xong?”
“Yes, sir! Hiến pháp năm 1992, điều 30 về Luật Khiếu nại: Người khiếu nại lần đầu phải khiếu nại với người đã ra quyết định hành chính hoặc cơ quan có cán bộ, công chức có hành vi hành chính mà người khiếu nại có căn cứ cho rằng quyết định, hành vi đó là trái pháp luật, xâm phạm quyền, lợi ích hợp pháp của mình.”
“That’s right! Ok, Sit down, please!”
Quỳnh là người xuất sắc nhất lớp Luật sư bởi cô đọc sách tới dâu là nhớ tới đó, nên được các giảng viên quý hết mực vì tài năng hiếm có. Nhưng đằng sau tài năng trời phú đó thì quá khứ của cô lại là một màu chết chóc…
Hai năm trước…
Lần cuối cùng Quỳnh gặp lại Minh là người ông chú Vương Thiên Hải qua đời. Sau dạo đó, không ai biết gì về Minh nữa, cậu biệt tăm biệt tích hai năm rồi mà chưa thấy tin tức gì, có khi…Minh đã không còn trên thế giới này nữa…
Quỳnh cứ ngỡ Minh bỏ đi là do mình. Giá như hôm đó, cô trả lời cậu sớm hơn, thẳng thắn nói ra mọi chuyện thì có lẽ tất cả đã hạnh phúc, chứ không như bây giờ, mỗi người phải canh cánh trong lòng một nỗi niềm do chính cô gây nên, chả ai phải nhớ nhung, phải hi sinh vì cô…
Nhưng cũng có thể…cô đã lầm…
…
“ Quỳnh à, hôm nay cậu thể hiện tốt lắm đó! Cậu học giỏi quá đi…lại xinh nữa…nhiều anh chàng chết mê chết mệt vì cậu đấy!” Hương Mai nhanh nhảu tiến lại gần Quỳnh sau khi tan lớp.
“Tớ… có gì nổi bật đâu!” Quỳnh cười lặng lẽ “Với lại tớ học cũng bình thường thôi mà, lấy đâu ra mà giỏi…”
“Cậu lại so với anh chàng thủ khoa kia phải không? Hắn cũng thích cậu cơ mà. Nhưng học bình thường như cậu thì ai cũng muốn bình thường đấy…”