Chương : 21
Hoàng chạy thật nhanh ra sân trước của bệnh viện, cậu ngỡ ngàng vì Ngọc Lan vẫn đang thản nhiên, an toàn và quay lưng về phía cậu. Đến lúc này, cậu mới nhận ra, sân trước nhiều người qua lại như vậy, cho dù chỉ là lướt qua cũng biết được có người đang gặp nguy hiểm, bọn Mafia cũng chưa ngốc đến mức tự do lộng hành trước bao nhiêu người. Lan quay người lại, mặt đối mặt với cậu, buông ra một câu rất khẽ: “Hoàng, lần này cậu thật sự ngốc rồi. Nhưng cũng cảm ơn vì đã lo cho tớ như vậy.”
Sau cái nhếch môi đầy nham hiểm của cô, Hoàng lập tức bị đánh mạnh từ phía sau, cậu ngã xuống, ngất đi…
“Xin lỗi nhé, tớ làm thế này là vì cậu thôi. Tớ đã nói là cậu không hợp với con nhỏ đó rồi mà…ha…”
Lan khẽ đưa những ngon tay thon dài trắng nõn đối lập với móng tay được sơn màu đen huyền bí nhẹ vuốt má Hoàng. Cô hất mặt, vẻ ra lệnh với mấy tên vừa động thủ với Hoàng từ phía sau, lập tức chúng đưa cậu đi. Nụ cười nửa miệng đầy nham hiểm vụt qua trên môi cô…
---
Khi tỉnh lại, Quỳnh thấy mình bị trói chặt hai tay ra sau ghế tựa. Chiếc ghế ở bên trái cách khá xa cô có một chàng trai cũng đang trong tình trạng tương tự.
“Hoàng…???”
“Có cần tôi gọi giúp cô không? Nói nhỏ như vậy làm sao cậu ta tỉnh lại được chứ? Haha…” Lan bước đến, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Quỳnh.
“Ngọc Lan…? Có phải cậu đã…”
“À, chuyện tào lao ấy mà. Tao không có bị bắt cóc, chỉ là…Hoàng hơi ngu ngốc vì đã sập cái bẫy đơn giản này thôi. Haha…!” Sau tiếng cười lạnh sống lưng là một câu nói đến Quỳnh cũng phải giật mình vì không ngờ một người mẫu nổi tiếng như Lan lại có thể nói những lời thô tục như vậy “Không hiểu mày là cái thá gì mà mấy thiếu gia công tử lại mê muội mày đến thế!!!”
Liền sau đó là cú đá giữa đôi giày gót nhọn mười phân và bụng Quỳnh, do lực tác động khá mạnh nên miệng cô bắt đầu ứa máu.
Không dừng lại ở đó, Lan lấy tay bóp mạnh lên bên vai đang bị thương của cô, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, dù nỗi đau như đang thấm dần vào từng tế bào, cảm giác từng bộ phận trên cơ thể đang mất dần cảm giác…
“Giỏi! Sức chịu đựng của mày cũng khá đấy!” Lan nhướn mày, chuẩn bị màn cực hình tiếp theo.
“Ngọc Lan! Cậu thật quá đáng, sao cậu có thể làm như vậy với Quỳnh?” Hoàng đã tỉnh lại từ bao giờ.
“Hahaha…tỉnh rồi thì xem tớ hành hạ con nhỏ này như thế nào nhé! Haha…”
“Ngọc Lan, cậu điên rồi! Sao cậu phải làm thế chứ?”
“Sao tớ làm thế ư? Tớ đã nói sớm muộn tớ cũng trở thành bạn gái cậu, nên phải loại bỏ những cô gái cậu quan tâm là điều tớ phải làm. Vì con nhỏ này cậu không quan tâm đến tớ nữa, không thể tha thứ được.”
Vừa nói, Lan vừa tát mạnh mấy phát vào mặt Quỳnh, khiến cô ngất lịm đi…
“Quỳnh! Quỳnh! Cậu cố gắng chút nữa thôi…Quỳnh…h…h…h…!” Hoàng gào to như sợ cô không bao giờ nghe được lời cậu nữa.
“Sắp thủng màng nhĩ ta rồi, cháu trai.”
“Chú??? Sao…”
“Chỉ cần loại bỏ được mày thì tập đoàn của bố mày sẽ thuộc về tay ta. Cho nên…”
Người đàn ông từ từ tiến lại gần, chĩa súng vào Hoàng.
“Bác, bác hứa là sẽ không giết Hoàng mà. Bác hứa sẽ để cháu đưa Hoàng đi nơi khác mà.” Lan chen vào, giọng vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.
“Mày nghĩ tao giữ lời hả? Thương trường như chiến trường, nếu giữ lời hứa thi ta đã không được như ngày hôm nay. Chỉ cần có tập đoàn Wonderland nữa, ta sẽ trở thành một trong những thương nhân giàu có nhất thế giới…hahaha…Còn cô bé, bớt tin vào tình yêu đi, tình yêu khiến con người ta mù quáng, cho nên ta chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu!!!”
“Nếu ông giết Hoàng, tôi sẽ giết ông!” Lan chĩa khẩu súng ngắn vào ông chú của Hoàng.
“Yếu mà đòi ra gió. Con nhãi này!” Ông chú đạp Lan không thương tiếc khiến cô ngã nhào xuống đất, khẩu súng văng đến chân Hoàng. Sau đó ông ngắm thẳng tim Hoàng, nhắm mắt lại nói khẽ:” Tạm biệt cháu yêu của ta!”
Một giây…hai giây…ba giây…
Hoàng cảm thấy như có ai đó đang đè trên người mình, người cậu dường như không bị trúng một viên đạn nào thì phải…
“Ngọc Lan…!” Cậu khẽ gọi tên cô.
“Dù…s…sao cũng …cảm ơn…c…cậu…đã…đâ cho tớ biết…thế…n…nào là…tình yêu…thật sự. Hạnh phúc nhé! Mình…mình…đoán là…Quỳnh…rất…rất…”
Chưa nói hết câu, Lan đã gục xuống, tay cô vẫn năm chặt lấy vạt áo Hoàng. Cậu đoán chắc rằng cô vẫn chưa chết, nhưng có một số người lại hiểu lầm rằng cô đã về nơi chín suối…
“Haha…ta định cho nó chết sau mày mà nó lại thích đi trước mày, ok vậy mày chết sau nó cũng được, cả hai chúng mày, à con nhỏ kia là ba, đều phải ra đi sớm thôi! Tao sẽ ma chay đầy đủ cho ba đứa…hahaha…”
Sau cái nhếch môi đầy nham hiểm của cô, Hoàng lập tức bị đánh mạnh từ phía sau, cậu ngã xuống, ngất đi…
“Xin lỗi nhé, tớ làm thế này là vì cậu thôi. Tớ đã nói là cậu không hợp với con nhỏ đó rồi mà…ha…”
Lan khẽ đưa những ngon tay thon dài trắng nõn đối lập với móng tay được sơn màu đen huyền bí nhẹ vuốt má Hoàng. Cô hất mặt, vẻ ra lệnh với mấy tên vừa động thủ với Hoàng từ phía sau, lập tức chúng đưa cậu đi. Nụ cười nửa miệng đầy nham hiểm vụt qua trên môi cô…
---
Khi tỉnh lại, Quỳnh thấy mình bị trói chặt hai tay ra sau ghế tựa. Chiếc ghế ở bên trái cách khá xa cô có một chàng trai cũng đang trong tình trạng tương tự.
“Hoàng…???”
“Có cần tôi gọi giúp cô không? Nói nhỏ như vậy làm sao cậu ta tỉnh lại được chứ? Haha…” Lan bước đến, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Quỳnh.
“Ngọc Lan…? Có phải cậu đã…”
“À, chuyện tào lao ấy mà. Tao không có bị bắt cóc, chỉ là…Hoàng hơi ngu ngốc vì đã sập cái bẫy đơn giản này thôi. Haha…!” Sau tiếng cười lạnh sống lưng là một câu nói đến Quỳnh cũng phải giật mình vì không ngờ một người mẫu nổi tiếng như Lan lại có thể nói những lời thô tục như vậy “Không hiểu mày là cái thá gì mà mấy thiếu gia công tử lại mê muội mày đến thế!!!”
Liền sau đó là cú đá giữa đôi giày gót nhọn mười phân và bụng Quỳnh, do lực tác động khá mạnh nên miệng cô bắt đầu ứa máu.
Không dừng lại ở đó, Lan lấy tay bóp mạnh lên bên vai đang bị thương của cô, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, dù nỗi đau như đang thấm dần vào từng tế bào, cảm giác từng bộ phận trên cơ thể đang mất dần cảm giác…
“Giỏi! Sức chịu đựng của mày cũng khá đấy!” Lan nhướn mày, chuẩn bị màn cực hình tiếp theo.
“Ngọc Lan! Cậu thật quá đáng, sao cậu có thể làm như vậy với Quỳnh?” Hoàng đã tỉnh lại từ bao giờ.
“Hahaha…tỉnh rồi thì xem tớ hành hạ con nhỏ này như thế nào nhé! Haha…”
“Ngọc Lan, cậu điên rồi! Sao cậu phải làm thế chứ?”
“Sao tớ làm thế ư? Tớ đã nói sớm muộn tớ cũng trở thành bạn gái cậu, nên phải loại bỏ những cô gái cậu quan tâm là điều tớ phải làm. Vì con nhỏ này cậu không quan tâm đến tớ nữa, không thể tha thứ được.”
Vừa nói, Lan vừa tát mạnh mấy phát vào mặt Quỳnh, khiến cô ngất lịm đi…
“Quỳnh! Quỳnh! Cậu cố gắng chút nữa thôi…Quỳnh…h…h…h…!” Hoàng gào to như sợ cô không bao giờ nghe được lời cậu nữa.
“Sắp thủng màng nhĩ ta rồi, cháu trai.”
“Chú??? Sao…”
“Chỉ cần loại bỏ được mày thì tập đoàn của bố mày sẽ thuộc về tay ta. Cho nên…”
Người đàn ông từ từ tiến lại gần, chĩa súng vào Hoàng.
“Bác, bác hứa là sẽ không giết Hoàng mà. Bác hứa sẽ để cháu đưa Hoàng đi nơi khác mà.” Lan chen vào, giọng vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.
“Mày nghĩ tao giữ lời hả? Thương trường như chiến trường, nếu giữ lời hứa thi ta đã không được như ngày hôm nay. Chỉ cần có tập đoàn Wonderland nữa, ta sẽ trở thành một trong những thương nhân giàu có nhất thế giới…hahaha…Còn cô bé, bớt tin vào tình yêu đi, tình yêu khiến con người ta mù quáng, cho nên ta chưa bao giờ tin vào cái gọi là tình yêu!!!”
“Nếu ông giết Hoàng, tôi sẽ giết ông!” Lan chĩa khẩu súng ngắn vào ông chú của Hoàng.
“Yếu mà đòi ra gió. Con nhãi này!” Ông chú đạp Lan không thương tiếc khiến cô ngã nhào xuống đất, khẩu súng văng đến chân Hoàng. Sau đó ông ngắm thẳng tim Hoàng, nhắm mắt lại nói khẽ:” Tạm biệt cháu yêu của ta!”
Một giây…hai giây…ba giây…
Hoàng cảm thấy như có ai đó đang đè trên người mình, người cậu dường như không bị trúng một viên đạn nào thì phải…
“Ngọc Lan…!” Cậu khẽ gọi tên cô.
“Dù…s…sao cũng …cảm ơn…c…cậu…đã…đâ cho tớ biết…thế…n…nào là…tình yêu…thật sự. Hạnh phúc nhé! Mình…mình…đoán là…Quỳnh…rất…rất…”
Chưa nói hết câu, Lan đã gục xuống, tay cô vẫn năm chặt lấy vạt áo Hoàng. Cậu đoán chắc rằng cô vẫn chưa chết, nhưng có một số người lại hiểu lầm rằng cô đã về nơi chín suối…
“Haha…ta định cho nó chết sau mày mà nó lại thích đi trước mày, ok vậy mày chết sau nó cũng được, cả hai chúng mày, à con nhỏ kia là ba, đều phải ra đi sớm thôi! Tao sẽ ma chay đầy đủ cho ba đứa…hahaha…”