Chương : 16
“Khánh Lâm, tôi nghĩ rằng cậu sẽ hiểu làng giải trí đáng sợ đến mức nào. Cậu không thể gây ra những scandal như vậy…”
“Trương tổng, chị cũng biết chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự nghiệp của em mà!” Lâm nhăn mặt
“Đó là tôi chỉ nhắc nhở cậu, chứ không nhắc đến chuyện lần này!”
“Chị, chuyện riêng của em, em sẽ tự giải quyết, em sẽ không để ảnh hưởng đến sự nghiệp của em đâu.”
Người phụ nữ tựa lưng vào ghế, khẽ gật đầu vẻ hài lòng. Khánh Lâm bao giờ cũng làm cho cô ta cảm thấy tin tưởng nhất.
Vừa ra khỏi phòng giám đốc, Hữu Đức còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, điện thoại của Lâm đã reo inh ỏi. Là một số lạ.
“Xin chào!” Cậu chạm vào nút chấp nhận cuộc gọi
“Hahaha…xin chào Trần Khánh Lâm. Xin mời nghe bản tin buổi sáng..”
Đầu dây bên kia dường như có tiếng bóc “xoẹt” của băng dính, sau đó là tiếng nói như hét của một cô gái “Khánh Lâm, đừng đưa cho anh ta bất cứ cái gì!”
Là giọng của Quỳnh!!!!
“Con bé hỗn láo!”
Lại đến tiếng “Bốp” như một cái tát vào mặt ai đó, rồi Lâm không còn nghe thấy tiếng Quỳnh nữa.
“Bản tin buổi sáng kết thúc hahaha…Tuy có hơi muộn, nhỉ? Hahaha…”
“Anh…anh muốn gì?” Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, một tên con trai 17 tuổi lại có thể nói chuyện được với xã-hội-đen! May sao hôm nay cậu đã xin nghỉ học vì gặp rắc rối ở công ty quản lí.
“Đơn giản thôi, ba tỉ đồng! Cũng không là gì với công ty nhà mày đúng không? Nhà mày chỉ dùng tiền dolar thôi nhỉ? Số tiền đó cũng đâu quá lớn.”
“Địa điểm?” Lâm đã mất hết kiên nhẫn
“Khu nhà kho bỏ hoang X ở gần ngoại ô thành phố. Tao đợi mày ở đó. Hahaha…Mang đủ tiền nhé! Trong ngày hôm nay thôi. Nếu không, tao không đảm bảo…”
“Được rồi!” Lâm cúp máy, sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên rất khó coi.
Ở đầu dây bên kia, tên cầm đầu khẽ nhếch môi, nở nụ cười ác quỷ. Một vụ tống tiền đại gia như thế này, làm sao mà hắn bỏ qua hai người còn lại được…
Hoàng và Lan đang trên đường xuống canteen, cũng vì Hoàng cố làm cho xong mấy bài tập nên Lan phải ngồi đợi. Hành lang khá vắng vẻ, đa số mọi người đều tập trung ở nơi-chăm-sóc-dạ-dày hết rồi.
Cũng vẫn là tiếng chuông điện thoại, vẫn là giọng nói của người đàn ông ấy, chỉ là, nạn nhân tống tiền thay đối – Hoàng.
“Có chuyện gì thế?” Lan quay sang hỏi
“Quỳnh bị bắt cóc rồi” Cậu không đợi cô phản ứng mà lấy luôn một tấm séc, vội vội vàng vàng ghi rồi ký, nhét vào túi “Tớ phải đi cứu cô ấy”
“Mặc kệ con nhỏ đó. Nó thì có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu để tớ một mình ở đây sao?” Lan nắm chặt lấy tay cậu.
Hoàng hất tay cô ra, nhưng cô lại đứng chắn ngay trước mặt cậu.
“Cậu thích nó hả? Nó có gì hơn tớ?”
“Không liên quan đến cậu. Tránh ra!” Hoàng không còn làm chủ được cảm xúc của mình nữa, gầm lên khiến một vài người xung quanh không khỏi tò mò nhìn cậu.
Không hiểu sao hôm nay Hoàng lại có hứng tự lái xe đến trường, bây giờ mới thấy cái “hứng” của cậu cũng thật có ích. Chiếc Mecerdes phóng vù vù về phía cổng.
Bảo vệ không ngần ngại mở ngay cổng bởi ông biết từ trước đến nay, chỉ có ba đại thiếu gia được quyền đi ô tô đến trường là Hoàng, Minh và Lâm. Ô tô của Hoàng ông còn lạ gì nữa.
Ba đại thiếu gia, ba chiếc xe ô tô – đều là họ tự lái, ba tỉ đồng, ba ngả đường khác nhau, ba tính cách khác nhau, phòng xe với tốc độ quá mức cho phép, cùng phanh gấp ở một ngã tư. Mấy chiếc xe xung quanh cũng không ngừng “Kíttt…tt…” khi chúng cứ luồn lách như một con rắn trên làn đường.
“Bộ hai người muốn chết hả?” Minh quát lên giận dữ, ngoài người qua cửa xe
“Ông cứ ngồi đó mà la, Quỳnh đang gặp nguy kia kìa” Lâm đỏ bừng mặt
Lập tức họ cùng đi về một hướng, nối đuôi nhau, vẫn không giảm tốc độ.
*Nhà kho X*
Căn nhà kho làm bằng gỗ đã mục nát, có vẻ như nó sắp không chịu nổi thiên nhiên nữa, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ sập xuống
Cả ba người cùng đạp cửa xông vào. Trước mặt họ là một cô gái mắt đang mở to nhìn họ với vẻ bất ngờ, cô gái đó bị trói, miệng dán băng dính rất chặt. Là Quỳnh. Không hẹn mà họ cùng chạy đến giải thoát cho cô.
Quỳnh thở phào. Những tưởng sự việc đã xong xuôi. Ai ngờ…
“Khá khen cho những anh bạn trẻ. Haha…chúng ta cũng phải giao dịch chứ nhỉ” Tên áo đen nhếch mép cười
Minh bước đến, chuẩn bị đặt tấm séc ba tỉ vào tay hắn. Bất chợt cậu nắm chặt lại, nhanh như chớp tung mấy cước về phía hắn ta. Bọn đàn em của hắn cũng nhanh không kém, đứng lên trước đỡ đòn giùm hắn đồng thời phản công, Lâm cũng lao vào trận chiến.
Tên áo đen rút súng nhắm thẳng vào Hoàng bắn. Cậu lúc này đang mải quay đi chỗ khác đánh đấm với mấy tên định lao đến, không hay biết gì. Cho đến khi…một người ôm cậu từ phía sau... Quỳnh đã đỡ đạn cho cậu.
“Rút thôi” Hắn cầm que diêm đang cháy rừng rực thả xuống sàn nhà đầy gỗ khô. Căn nhà kho bắt đầu bốc cháy.
Bọn chúng vừa ra đến cửa thì bị cảnh sát tóm ngay tại chỗ. Đội cứu hỏa và cứu thương nhanh chóng lao vào hiện trường cứu người. May mà Minh đã lường trước được tình huống này. Lo xa nhiều lúc cũng không phải là không tốt
*Bệnh viện Sunshine*
Trước cửa phòng cấp cứu số 5, không khí ngột ngạt bao trùm lấy ba chàng trai. Mặt ai cũng toát đầy mồ hôi, sự lo lắng được bộc lộ rất rõ.
Một lúc sau, Quân và Thư chạy đến. Sau khi nghe được tin sock về Quỳnh, hai người đã vội vội vàng vàng chạy tới đây. Lâu như vậy mà đèn cấp cứu vẫn chưa tắt.
“Có ai cần sơ cứu không?” Cô y tá với ánh mắt “ngắm zai đẹp” nhìn bốn hotboy trước mặt.
“Không, cảm ơn chị”
Cô lộ vẻ tiếc nuối, liếc xéo Thư một cái, xong hất hàm quay ngoắt người đẩy chiếc xe chứa nhiều dụng cụ sơ cứu bỏ đi.
Thời gian trôi thật chậm, thật chậm. Cuối cùng, đèn cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra.
“Trương tổng, chị cũng biết chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự nghiệp của em mà!” Lâm nhăn mặt
“Đó là tôi chỉ nhắc nhở cậu, chứ không nhắc đến chuyện lần này!”
“Chị, chuyện riêng của em, em sẽ tự giải quyết, em sẽ không để ảnh hưởng đến sự nghiệp của em đâu.”
Người phụ nữ tựa lưng vào ghế, khẽ gật đầu vẻ hài lòng. Khánh Lâm bao giờ cũng làm cho cô ta cảm thấy tin tưởng nhất.
Vừa ra khỏi phòng giám đốc, Hữu Đức còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm, điện thoại của Lâm đã reo inh ỏi. Là một số lạ.
“Xin chào!” Cậu chạm vào nút chấp nhận cuộc gọi
“Hahaha…xin chào Trần Khánh Lâm. Xin mời nghe bản tin buổi sáng..”
Đầu dây bên kia dường như có tiếng bóc “xoẹt” của băng dính, sau đó là tiếng nói như hét của một cô gái “Khánh Lâm, đừng đưa cho anh ta bất cứ cái gì!”
Là giọng của Quỳnh!!!!
“Con bé hỗn láo!”
Lại đến tiếng “Bốp” như một cái tát vào mặt ai đó, rồi Lâm không còn nghe thấy tiếng Quỳnh nữa.
“Bản tin buổi sáng kết thúc hahaha…Tuy có hơi muộn, nhỉ? Hahaha…”
“Anh…anh muốn gì?” Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, một tên con trai 17 tuổi lại có thể nói chuyện được với xã-hội-đen! May sao hôm nay cậu đã xin nghỉ học vì gặp rắc rối ở công ty quản lí.
“Đơn giản thôi, ba tỉ đồng! Cũng không là gì với công ty nhà mày đúng không? Nhà mày chỉ dùng tiền dolar thôi nhỉ? Số tiền đó cũng đâu quá lớn.”
“Địa điểm?” Lâm đã mất hết kiên nhẫn
“Khu nhà kho bỏ hoang X ở gần ngoại ô thành phố. Tao đợi mày ở đó. Hahaha…Mang đủ tiền nhé! Trong ngày hôm nay thôi. Nếu không, tao không đảm bảo…”
“Được rồi!” Lâm cúp máy, sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên rất khó coi.
Ở đầu dây bên kia, tên cầm đầu khẽ nhếch môi, nở nụ cười ác quỷ. Một vụ tống tiền đại gia như thế này, làm sao mà hắn bỏ qua hai người còn lại được…
Hoàng và Lan đang trên đường xuống canteen, cũng vì Hoàng cố làm cho xong mấy bài tập nên Lan phải ngồi đợi. Hành lang khá vắng vẻ, đa số mọi người đều tập trung ở nơi-chăm-sóc-dạ-dày hết rồi.
Cũng vẫn là tiếng chuông điện thoại, vẫn là giọng nói của người đàn ông ấy, chỉ là, nạn nhân tống tiền thay đối – Hoàng.
“Có chuyện gì thế?” Lan quay sang hỏi
“Quỳnh bị bắt cóc rồi” Cậu không đợi cô phản ứng mà lấy luôn một tấm séc, vội vội vàng vàng ghi rồi ký, nhét vào túi “Tớ phải đi cứu cô ấy”
“Mặc kệ con nhỏ đó. Nó thì có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu để tớ một mình ở đây sao?” Lan nắm chặt lấy tay cậu.
Hoàng hất tay cô ra, nhưng cô lại đứng chắn ngay trước mặt cậu.
“Cậu thích nó hả? Nó có gì hơn tớ?”
“Không liên quan đến cậu. Tránh ra!” Hoàng không còn làm chủ được cảm xúc của mình nữa, gầm lên khiến một vài người xung quanh không khỏi tò mò nhìn cậu.
Không hiểu sao hôm nay Hoàng lại có hứng tự lái xe đến trường, bây giờ mới thấy cái “hứng” của cậu cũng thật có ích. Chiếc Mecerdes phóng vù vù về phía cổng.
Bảo vệ không ngần ngại mở ngay cổng bởi ông biết từ trước đến nay, chỉ có ba đại thiếu gia được quyền đi ô tô đến trường là Hoàng, Minh và Lâm. Ô tô của Hoàng ông còn lạ gì nữa.
Ba đại thiếu gia, ba chiếc xe ô tô – đều là họ tự lái, ba tỉ đồng, ba ngả đường khác nhau, ba tính cách khác nhau, phòng xe với tốc độ quá mức cho phép, cùng phanh gấp ở một ngã tư. Mấy chiếc xe xung quanh cũng không ngừng “Kíttt…tt…” khi chúng cứ luồn lách như một con rắn trên làn đường.
“Bộ hai người muốn chết hả?” Minh quát lên giận dữ, ngoài người qua cửa xe
“Ông cứ ngồi đó mà la, Quỳnh đang gặp nguy kia kìa” Lâm đỏ bừng mặt
Lập tức họ cùng đi về một hướng, nối đuôi nhau, vẫn không giảm tốc độ.
*Nhà kho X*
Căn nhà kho làm bằng gỗ đã mục nát, có vẻ như nó sắp không chịu nổi thiên nhiên nữa, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái sẽ sập xuống
Cả ba người cùng đạp cửa xông vào. Trước mặt họ là một cô gái mắt đang mở to nhìn họ với vẻ bất ngờ, cô gái đó bị trói, miệng dán băng dính rất chặt. Là Quỳnh. Không hẹn mà họ cùng chạy đến giải thoát cho cô.
Quỳnh thở phào. Những tưởng sự việc đã xong xuôi. Ai ngờ…
“Khá khen cho những anh bạn trẻ. Haha…chúng ta cũng phải giao dịch chứ nhỉ” Tên áo đen nhếch mép cười
Minh bước đến, chuẩn bị đặt tấm séc ba tỉ vào tay hắn. Bất chợt cậu nắm chặt lại, nhanh như chớp tung mấy cước về phía hắn ta. Bọn đàn em của hắn cũng nhanh không kém, đứng lên trước đỡ đòn giùm hắn đồng thời phản công, Lâm cũng lao vào trận chiến.
Tên áo đen rút súng nhắm thẳng vào Hoàng bắn. Cậu lúc này đang mải quay đi chỗ khác đánh đấm với mấy tên định lao đến, không hay biết gì. Cho đến khi…một người ôm cậu từ phía sau... Quỳnh đã đỡ đạn cho cậu.
“Rút thôi” Hắn cầm que diêm đang cháy rừng rực thả xuống sàn nhà đầy gỗ khô. Căn nhà kho bắt đầu bốc cháy.
Bọn chúng vừa ra đến cửa thì bị cảnh sát tóm ngay tại chỗ. Đội cứu hỏa và cứu thương nhanh chóng lao vào hiện trường cứu người. May mà Minh đã lường trước được tình huống này. Lo xa nhiều lúc cũng không phải là không tốt
*Bệnh viện Sunshine*
Trước cửa phòng cấp cứu số 5, không khí ngột ngạt bao trùm lấy ba chàng trai. Mặt ai cũng toát đầy mồ hôi, sự lo lắng được bộc lộ rất rõ.
Một lúc sau, Quân và Thư chạy đến. Sau khi nghe được tin sock về Quỳnh, hai người đã vội vội vàng vàng chạy tới đây. Lâu như vậy mà đèn cấp cứu vẫn chưa tắt.
“Có ai cần sơ cứu không?” Cô y tá với ánh mắt “ngắm zai đẹp” nhìn bốn hotboy trước mặt.
“Không, cảm ơn chị”
Cô lộ vẻ tiếc nuối, liếc xéo Thư một cái, xong hất hàm quay ngoắt người đẩy chiếc xe chứa nhiều dụng cụ sơ cứu bỏ đi.
Thời gian trôi thật chậm, thật chậm. Cuối cùng, đèn cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra.