Chương 1: Tổng tài bá đạo Triệu Vĩnh Thành không ngẩng đầu được
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Yinting
Nhà họ Triệu có gene di truyền rất đáng sợ, bất cứ đàn ông nào trong nhà chưa gặp được tình yêu đích thực, thì “cậu nhỏ” sẽ không bao giờ ngóc đầu.
Kết quả là Triệu Vĩnh Thành năm nay đã 30 tuổi nhưng vẫn chưa biết cảm giác “cậu nhỏ” cứng lên là như thế nào.
Ba anh đã không an ủi thì thôi đi, còn suốt ngày khoe khoang trước mặt anh, nói rằng 18 tuổi đã gặp mẹ Triệu Vĩnh Thành rồi thành công phá thân.
Thật ra Triệu Vĩnh Thành không phải là người thảm nhất, ông trẻ của anh đến tận 80 tuổi mới gặp được chân ái, “cậu nhỏ” thì cứng rồi đấy nhưng chả còn tác dụng nữa.
Phương diện này của đàn ông có vấn đề khiến anh không dám ngẩng đầu, chỉ có thể lấy bộ mặt lạnh lùng của tổng tài để đối mặt.
Nhưng anh muốn nghiêm túc thanh minh rằng, so với những người đàn ông cùng tuổi, thậm chí là so với người da đen thì “cậu nhỏ” mềm mềm của anh là xuất sắc nhất.
Ngoại trừ việc mềm oặt, thì cho dù là chiều dài, đường kính, hay màu sắc (hồng phấn), đều khiến anh vô cùng tự hào.
Nhưng…
Ầy, nói nhiều nữa sẽ rơi lệ mất, dù gì thì Triệu Vĩnh Thành đã tính toán sẽ làm cẩu độc thân cả đời rồi.
///
Sáng thứ hai, Triệu Vĩnh Thành lại đến văn phòng rất đúng giờ.
Mấy người trợ lý thở dài một hơi, đợi Triệu Vĩnh Thành hoàn toàn đóng cửa phòng mới dám châu đầu ghé tai thì thầm.
“Tổng tài của chúng ta thật đẹp trai, vóc người lại đẹp, nhưng giới tính thì…”
“Thôi đi, chỉ cần có tiền thôi thì đã có vô số phụ nữ thèm muốn rồi.” Người trợ lý tên Liên Nguyệt hạ giọng nói, “Tôi nghe nói, phương diện kia của tổng tài có vấn đề, khiến cho tâm lí trở nên biến thái.”
“À ~” Mấy cô trợ lý nhỏ ra vẻ đồng tình, lúc này mới ủ rũ về chỗ làm việc.
Mà Triệu Vĩnh Thành đang ghé mắt vào tấm kính trong suốt, từ phòng tổng tài nhìn ra!
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt mấy nữ trợ lý, anh còn không hiểu họ nói gì sao!
Anh cũng muốn bác bỏ tin đồn lắm chứ, nhưng trọng điểm là lời đồn này con mẹ nó lại là sự thật mới chết!
Vì vậy anh chỉ có thể thành tâm cầu nguyện, hy vọng chân mệnh thiên nữ sẽ nhanh chóng xuất hiện.
///
Ngày mà Triệu Vĩnh Thành gặp chân ái của mình cũng không khác gì ngày thường.
Trời vẫn xanh, và những tiếng chim chíp chíp.
Ngày đó, anh đang ngồi trên chiếc ghế tổng tài xa hoa trị giá 38000 tệ để xử lí hàng trăm công việc. Đột nhiên điện thoại rung lên.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là cuộc gọi tiếp thị có đầu số 021, còn bị các công ty liên doanh đánh dấu là điện thoại tiếp thị nữa.
Bình thường, anh chắc chắn sẽ bấm tắt mà không cần nhìn, nhưng hôm nay không biết vì sao, giác quan thứ sáu nhạy bén của đàn ông lại online, ngón tay nhịp nhịp gõ rồi bấm nghe.
“Alo, chào ngài, đây là công ty bảo hiểm Thái Bình Dương.”
Một giọng nữ nhẹ như bông cách điện thoại, vượt qua không biết bao nhiêu cây số, truyền đến tai và… đũng quần anh.
Tim anh dường như bị đánh trúng, “họa mi” cũng không nhịn được mà ngóc đầu lên rồi.
Một khắc đó, anh hoàn toàn bị sốc!
Hóa ra sức mạnh của chân ái lại mạnh mẽ như vậy!
Đầu bên kia đợi một lúc, không thấy ai trả lời lại nên alo hai tiếng, lúc này Triệu Vĩnh Thành mới hoàn hồn.
“Khụ, có chuyện gì sao?” Anh hắng giọng, dùng chất giọng nam trung tuyệt đẹp hỏi lại.
Giọng nữ bên kia hơi do dự một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Thưa ngài, là như vầy. Bảo hiểm Thái Bình Dương là công ty chuyên về bảo hiểm sức khỏe và cá nhân, hiện nay tất cả các công ty bảo hiểm đều đang hạ giá và đẩy mạnh tiêu thụ, bởi vì chuẩn bị ra mắt thị trường Mỹ…”
Triệu Vĩnh Thành vừa nghe, vừa cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần, móc ra “hoạ mi” siêu lớn đã cương cứng, chậm rãi di chuyển lên xuống.
Thỉnh thoảng cũng ậm ừ hai tiếng, tỏ ý rằng anh vẫn đang rất nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói.
“Vậy thưa ngài, ngài có nhu cầu không ạ?” Giọng của cô gái có chút rụt rè.
Làm ơn đi! Triệu tổng mua bảo hiểm cá nhân trị giá hơn ngàn vạn thì làm sao có thể coi trọng công ty bảo hiểm rỗng tuếch rác rưởi mà cô giới thiệu chứ.
Nhưng Triệu tổng rất tinh ranh, anh thản nhiên, thấp giọng: “Tôi thực sự muốn tìm hiểu thêm, nhưng bây giờ còn đang trong giờ làm việc, hay là thêm Wechat đi rồi chúng ta nói chuyện sau?” Miệng vừa nói, tay vừa tiếp tục di chuyển.
Cô gái ở đầu dây bên kia hơi khó tin, nhưng cũng lập tức đồng ý: “Đây là số di động của ngài sao?”
Tất nhiên là không phải rồi, đây là số điện thoại kinh doanh của Triệu Vĩnh Thành, còn số cá nhân thật sự thì ít thêm bạn lắm.
“Cô thêm số này vào thì tiện hơn.” Sau đó anh đọc cho cô một dãy số, xác định cô đã nhớ kỹ, còn kiểm tra đối chiếu lại một lần, khi nhận được yêu cầu thêm bạn tốt của cô thì mới miễn cưỡng cúp máy.
Mà “họa mi” nằm ở chỗ khóa kéo mới nãy còn cứng, giờ đã mềm oặt, trông chẳng khác nào con chó pug Nhật bị bỏ rơi [1].
[1] Kiểu vầy nè
Mà chủ nhân của nó, anh Triệu Vĩnh Thành, xưa nay kiêu ngạo độc đoán, bây giờ lại đang ngốc nghếch cười hề hề.
A a a a, sau tất cả thì tôi cũng tìm thấy chân mệnh thiên nữ rồi, tôi sắp thoát ế rồi, cũng sắp kết hôn đến nơi rồi!
Pháo hoa đám cưới đã được bắn bùm bùm trong lòng anh, mà anh đang đợi cô dâu của mình vào động phòng đây này!
Khi tan làm, từ thư kí đứng ở cửa đến trợ lí đều nhìn thấy hình ảnh vị tổng tài bá đạo tràn đầy hơi thở u ám khi xưa giờ đang ngâm nga một điệu nhạc, bước từng bước nhỏ rời văn phòng.
Mà tài xế của Triệu tổng, Tiểu Lý, còn bị dọa sợ đến nỗi rơi cả tròng. Trước đây Triệu tổng ngoại trừ công việc thì vẫn chỉ có công việc, thế mà hôm nay lại thực sự đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào avatar hình mèo của một tài khoản nữ, cười khoái chí!
Nội tâm Triệu tổng không ngừng độc thoại: Là lá la, là lá la ~~
Edit: Yinting
Nhà họ Triệu có gene di truyền rất đáng sợ, bất cứ đàn ông nào trong nhà chưa gặp được tình yêu đích thực, thì “cậu nhỏ” sẽ không bao giờ ngóc đầu.
Kết quả là Triệu Vĩnh Thành năm nay đã 30 tuổi nhưng vẫn chưa biết cảm giác “cậu nhỏ” cứng lên là như thế nào.
Ba anh đã không an ủi thì thôi đi, còn suốt ngày khoe khoang trước mặt anh, nói rằng 18 tuổi đã gặp mẹ Triệu Vĩnh Thành rồi thành công phá thân.
Thật ra Triệu Vĩnh Thành không phải là người thảm nhất, ông trẻ của anh đến tận 80 tuổi mới gặp được chân ái, “cậu nhỏ” thì cứng rồi đấy nhưng chả còn tác dụng nữa.
Phương diện này của đàn ông có vấn đề khiến anh không dám ngẩng đầu, chỉ có thể lấy bộ mặt lạnh lùng của tổng tài để đối mặt.
Nhưng anh muốn nghiêm túc thanh minh rằng, so với những người đàn ông cùng tuổi, thậm chí là so với người da đen thì “cậu nhỏ” mềm mềm của anh là xuất sắc nhất.
Ngoại trừ việc mềm oặt, thì cho dù là chiều dài, đường kính, hay màu sắc (hồng phấn), đều khiến anh vô cùng tự hào.
Nhưng…
Ầy, nói nhiều nữa sẽ rơi lệ mất, dù gì thì Triệu Vĩnh Thành đã tính toán sẽ làm cẩu độc thân cả đời rồi.
///
Sáng thứ hai, Triệu Vĩnh Thành lại đến văn phòng rất đúng giờ.
Mấy người trợ lý thở dài một hơi, đợi Triệu Vĩnh Thành hoàn toàn đóng cửa phòng mới dám châu đầu ghé tai thì thầm.
“Tổng tài của chúng ta thật đẹp trai, vóc người lại đẹp, nhưng giới tính thì…”
“Thôi đi, chỉ cần có tiền thôi thì đã có vô số phụ nữ thèm muốn rồi.” Người trợ lý tên Liên Nguyệt hạ giọng nói, “Tôi nghe nói, phương diện kia của tổng tài có vấn đề, khiến cho tâm lí trở nên biến thái.”
“À ~” Mấy cô trợ lý nhỏ ra vẻ đồng tình, lúc này mới ủ rũ về chỗ làm việc.
Mà Triệu Vĩnh Thành đang ghé mắt vào tấm kính trong suốt, từ phòng tổng tài nhìn ra!
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt mấy nữ trợ lý, anh còn không hiểu họ nói gì sao!
Anh cũng muốn bác bỏ tin đồn lắm chứ, nhưng trọng điểm là lời đồn này con mẹ nó lại là sự thật mới chết!
Vì vậy anh chỉ có thể thành tâm cầu nguyện, hy vọng chân mệnh thiên nữ sẽ nhanh chóng xuất hiện.
///
Ngày mà Triệu Vĩnh Thành gặp chân ái của mình cũng không khác gì ngày thường.
Trời vẫn xanh, và những tiếng chim chíp chíp.
Ngày đó, anh đang ngồi trên chiếc ghế tổng tài xa hoa trị giá 38000 tệ để xử lí hàng trăm công việc. Đột nhiên điện thoại rung lên.
Nhìn kỹ, hóa ra đó là cuộc gọi tiếp thị có đầu số 021, còn bị các công ty liên doanh đánh dấu là điện thoại tiếp thị nữa.
Bình thường, anh chắc chắn sẽ bấm tắt mà không cần nhìn, nhưng hôm nay không biết vì sao, giác quan thứ sáu nhạy bén của đàn ông lại online, ngón tay nhịp nhịp gõ rồi bấm nghe.
“Alo, chào ngài, đây là công ty bảo hiểm Thái Bình Dương.”
Một giọng nữ nhẹ như bông cách điện thoại, vượt qua không biết bao nhiêu cây số, truyền đến tai và… đũng quần anh.
Tim anh dường như bị đánh trúng, “họa mi” cũng không nhịn được mà ngóc đầu lên rồi.
Một khắc đó, anh hoàn toàn bị sốc!
Hóa ra sức mạnh của chân ái lại mạnh mẽ như vậy!
Đầu bên kia đợi một lúc, không thấy ai trả lời lại nên alo hai tiếng, lúc này Triệu Vĩnh Thành mới hoàn hồn.
“Khụ, có chuyện gì sao?” Anh hắng giọng, dùng chất giọng nam trung tuyệt đẹp hỏi lại.
Giọng nữ bên kia hơi do dự một chút, rồi mới tiếp tục mở miệng: “Thưa ngài, là như vầy. Bảo hiểm Thái Bình Dương là công ty chuyên về bảo hiểm sức khỏe và cá nhân, hiện nay tất cả các công ty bảo hiểm đều đang hạ giá và đẩy mạnh tiêu thụ, bởi vì chuẩn bị ra mắt thị trường Mỹ…”
Triệu Vĩnh Thành vừa nghe, vừa cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần, móc ra “hoạ mi” siêu lớn đã cương cứng, chậm rãi di chuyển lên xuống.
Thỉnh thoảng cũng ậm ừ hai tiếng, tỏ ý rằng anh vẫn đang rất nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói.
“Vậy thưa ngài, ngài có nhu cầu không ạ?” Giọng của cô gái có chút rụt rè.
Làm ơn đi! Triệu tổng mua bảo hiểm cá nhân trị giá hơn ngàn vạn thì làm sao có thể coi trọng công ty bảo hiểm rỗng tuếch rác rưởi mà cô giới thiệu chứ.
Nhưng Triệu tổng rất tinh ranh, anh thản nhiên, thấp giọng: “Tôi thực sự muốn tìm hiểu thêm, nhưng bây giờ còn đang trong giờ làm việc, hay là thêm Wechat đi rồi chúng ta nói chuyện sau?” Miệng vừa nói, tay vừa tiếp tục di chuyển.
Cô gái ở đầu dây bên kia hơi khó tin, nhưng cũng lập tức đồng ý: “Đây là số di động của ngài sao?”
Tất nhiên là không phải rồi, đây là số điện thoại kinh doanh của Triệu Vĩnh Thành, còn số cá nhân thật sự thì ít thêm bạn lắm.
“Cô thêm số này vào thì tiện hơn.” Sau đó anh đọc cho cô một dãy số, xác định cô đã nhớ kỹ, còn kiểm tra đối chiếu lại một lần, khi nhận được yêu cầu thêm bạn tốt của cô thì mới miễn cưỡng cúp máy.
Mà “họa mi” nằm ở chỗ khóa kéo mới nãy còn cứng, giờ đã mềm oặt, trông chẳng khác nào con chó pug Nhật bị bỏ rơi [1].
[1] Kiểu vầy nè
Mà chủ nhân của nó, anh Triệu Vĩnh Thành, xưa nay kiêu ngạo độc đoán, bây giờ lại đang ngốc nghếch cười hề hề.
A a a a, sau tất cả thì tôi cũng tìm thấy chân mệnh thiên nữ rồi, tôi sắp thoát ế rồi, cũng sắp kết hôn đến nơi rồi!
Pháo hoa đám cưới đã được bắn bùm bùm trong lòng anh, mà anh đang đợi cô dâu của mình vào động phòng đây này!
Khi tan làm, từ thư kí đứng ở cửa đến trợ lí đều nhìn thấy hình ảnh vị tổng tài bá đạo tràn đầy hơi thở u ám khi xưa giờ đang ngâm nga một điệu nhạc, bước từng bước nhỏ rời văn phòng.
Mà tài xế của Triệu tổng, Tiểu Lý, còn bị dọa sợ đến nỗi rơi cả tròng. Trước đây Triệu tổng ngoại trừ công việc thì vẫn chỉ có công việc, thế mà hôm nay lại thực sự đang cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào avatar hình mèo của một tài khoản nữ, cười khoái chí!
Nội tâm Triệu tổng không ngừng độc thoại: Là lá la, là lá la ~~